Nàng Osin Của Thiếu Gia
Chương 22
‘’Cô…định
làm gì tôi…’’
Tố Như sợ hãi lùi lại …nó bỗng cười nham hiểm tiến tới.
ả càng lùi thì nó càng tiến…
‘’hê hê’’- nụ cười nó giờ mới thấy ( thật dã man #_#)
‘’Đừng…’’- Hàn Tố Như lên tiếng van lơn.
‘’Cô có kêu ca, xin xỏ …cũng vô ích…hiểu chưa…’’
‘’Đừng đụng vào con nhỏ như tôi…năm 5 tuổi đã cầm đầu bọn trẻ ranh trong phố đi phá phách…hiểu chưa’’
Ả chỉ biết gật gật đầu, sợ hãi đến xanh mặt.
‘’Cô…’’
Nó quát lên , giơ bàn tay thon thả …áp sát vào mặt Tố Như.
‘’Tôi không liên quan gì đến Mã Hạo Thiên – chồng sắp cưới hay gì gì đó của cô…nên…đừng bao giờ giở trò này nữa’’
Bàn tay nó buông xuống , nó chợt lùi lại và bước đi.
‘’Thôi…chăm sóc bọn họ đi…tôi về đây’’
Nó vẫy vẫy tay , ‘’rất lịch sự’’ chào tạm biệt cô tiểu thư lá ngọc cành vàng .
‘’Hố hố…há há’’
Không quên ném tặng cho ả nụ cười ‘’đẹp chết người’’
Thy Hương vừa rời khỏi phòng thì Thi Hằng và Ngọc Diệp cũng đỡ nhau đứng dậy. Không ngờ , nó giỏi Karate đến vậy, mới đạp bọn họ mấy phát mà đã ngã lăn quay rồi. Con gái gì mà yếu xìu chỉ giỏi bắt nạt người khác bằng mấy trò tát , rồi giật tóc.
‘’Tố Như…không sao chứ ‘’
Thi Hằng xoa xoa chiếc mông * vừa mới hôn đất* vừa cất giọng hỏi han Tố Như ( lo cho mình chưa vậy mà …%_%)
‘’Im miệng đi’’
Hàn Tố Như bực dọc , đã lấy lại được bản tính chanh chua của mình.
Một bản tiểu thư như ta mà con nhỏ chết tiệc kia dám đe dọa sao !!!
Không bao giờ, Dương Thy Hương , cô hãy nhớ đó !
Ả vẫn chưa chịu thua, quyết khiến nó đau đớn một vố. Chắc phen sau Thy Hương khó sống nổi!
Quay trở lại với nó , đang dò dẫm mò đường trở về.
Nó đang đau cả đầu vì cú đánh lúc nãy , vừa đang phải mệt vì không thấy đường quen thuộc đâu cả.
Đây là con hẻm nào vậy trời , có ai cứu tôi không?
Nó hét lên trong * đau đớn * , nước mắt muốn tuôn ra luôn.
Mã Hạo Thiên cũng đang vất vả ngó quanh tìm bóng dáng của nó.
Miệng hắn cứ lẩm bẩm :
‘’Dương Thy Hương, bộ cô thích la cà lắm hả mà cả bóng cũng không thấy là sao…tôi mà không thấy cô là về lun, cho cô đi bộ về!!’’
Lúc ra về , hắn tức giận , định bộ trêu nó một cú . Ai ngờ phóng xe được một đoạn thì trở lại không thấy nó đâu nữa.
Làm hắn phải chạy tìm quanh. (coi bộ anh chàng này cũng lo lắng cho nó lắm nhỉ ^_^)
‘’Cô đi đâu vậy?’’
Hắn dừng xe bên vỉa hè khi thấy thấp thoáng bóng ai giống nó đang nhảy tung tăng , dáng bộ rất đầy sức sống giữa trưa hè nóng bức như thế này.
‘’ơ’’
Cô gái kia nghe tiếng gọi thì quay đầu lại nhìn…tim cô xao xuyến nhìn người con trai đẹp như siêu mẫu đang ngồi trên chiếc mô tô đời mới .
‘’Anh gọi em hả?’’
Cô chỉ mặt vào mình, giọng õng ẹo…trên khuôn mặt đầy tàn nhang vẫn không che giấu được sự ngượng ngập.
Hắn muốn ọe một cái…rồi lạnh lùng phóng xe đi…Ôi trời con nhỏ đâu vậy…nhìn dáng cũng được sao cái mặt xấu tệ. Không phải là nó , tốn thì giờ quá!
Trong khi cô gái kia còn đang mê mệt trước nhan sắc ‘’ trời đánh’’ của hắn.
‘’Anh gì ơi, sao gọi em mà lại phóng xe đi vậy!!!’’ ( ặc )
Đúng là gặp phải ‘’con nhỏ khùng y như nó’’.
‘’Thy Hương …cô chơi trò trốn tôi đấy hả !’’
Sự kiên nhẫn bị nhiệt độ nóng như lửa đốt trêu đùa làm Mã Hạo Thiên bực mình, vặn ga, phóng xe đi.
(với vận tốc hắn đi thì ước tính khoảng 5 giây có một người bị thương và một người tử vong $_$)
Nói không sai, đến một con hẻm nhỏ , hắn phóng xe nhanh đến nỗi xem chút nữa đâm phải ai đó đang đi trong hẻm ra. May mà trình độ lái xe của hắn thuộc loại xuất sắc, biết quẹo sang nhanh không thì đi tù như chơi!
‘’Kẹt…’’
Chiếc mô tô theo quán tính xợt một đoạn dài rồi dừng hẳn.
Hắn nổi điên bỏ xe đó, quay lại định mắng cho kẻ đó một trận. ( hỏi ai mắng ai chớ )
‘’Ê , cô kia, bộ cô không có mắt à…’’
Người con gái đang ôm lấy đầu…đã đau đầu lắm rồi lại gặp phải thằng điên mới ra viện .
‘’Nè , điên hả, ai đâm vào ai chứ ?’’
…
‘’Á’’
Cả hai kêu lên cùng một lúc khi hai ánh mắt chạm phải nhau.
‘’Mã Hạo Thiên…iên…’’
‘’Dương Thy Hương…’’
Ôi mẹ ơi…là nó với hắn chớ ai.
‘’Cô không sao chứ ?’’- hắn lấy vẻ tốt bụng hỏi han.
‘’sao trăng gì ở đây, sút chút nữa tôi bị anh ám sát rồi!!!’’
‘’Tôi xin lỗi mà…’’
…
‘’Nhắc đến xin lỗi mới nhớ… anh làm tôi ra nông nỗi này rồi cả chuyện bỏ tôi một mình nữa đó!!!’’
…
‘’Này , làm gì làm quá lên vậy , cô cũng làm tôi mệt đứt hơi đây nè…bộ thích đi la cà lắm hả mà nãy giờ biến đâu rồi ?’’
‘’Còn hỏi nữa…dĩ nhiên là bị người ta…’’
Nó định nói ra chuyện bọn Hàn Tố Như bắt mình nhưng …vì lòng khoan dung của một cô nàng dễ thương và xinh đẹp của mình- thôi bỏ qua vậy ( chị ơi, chị ở cao quá…chị xuống giùm em @@)
‘’Bị người ta ..gì?’’
Hắn tò mò hỏi , cái mặt nhìn ngố phải biết.
‘’Thì bị mấy anh nhìn thấy tôi đẹp trai quá nên mời đi ăn chè…’’
( đùa khiếp dễ sợ ^_^)
Tố Như sợ hãi lùi lại …nó bỗng cười nham hiểm tiến tới.
ả càng lùi thì nó càng tiến…
‘’hê hê’’- nụ cười nó giờ mới thấy ( thật dã man #_#)
‘’Đừng…’’- Hàn Tố Như lên tiếng van lơn.
‘’Cô có kêu ca, xin xỏ …cũng vô ích…hiểu chưa…’’
‘’Đừng đụng vào con nhỏ như tôi…năm 5 tuổi đã cầm đầu bọn trẻ ranh trong phố đi phá phách…hiểu chưa’’
Ả chỉ biết gật gật đầu, sợ hãi đến xanh mặt.
‘’Cô…’’
Nó quát lên , giơ bàn tay thon thả …áp sát vào mặt Tố Như.
‘’Tôi không liên quan gì đến Mã Hạo Thiên – chồng sắp cưới hay gì gì đó của cô…nên…đừng bao giờ giở trò này nữa’’
Bàn tay nó buông xuống , nó chợt lùi lại và bước đi.
‘’Thôi…chăm sóc bọn họ đi…tôi về đây’’
Nó vẫy vẫy tay , ‘’rất lịch sự’’ chào tạm biệt cô tiểu thư lá ngọc cành vàng .
‘’Hố hố…há há’’
Không quên ném tặng cho ả nụ cười ‘’đẹp chết người’’
Thy Hương vừa rời khỏi phòng thì Thi Hằng và Ngọc Diệp cũng đỡ nhau đứng dậy. Không ngờ , nó giỏi Karate đến vậy, mới đạp bọn họ mấy phát mà đã ngã lăn quay rồi. Con gái gì mà yếu xìu chỉ giỏi bắt nạt người khác bằng mấy trò tát , rồi giật tóc.
‘’Tố Như…không sao chứ ‘’
Thi Hằng xoa xoa chiếc mông * vừa mới hôn đất* vừa cất giọng hỏi han Tố Như ( lo cho mình chưa vậy mà …%_%)
‘’Im miệng đi’’
Hàn Tố Như bực dọc , đã lấy lại được bản tính chanh chua của mình.
Một bản tiểu thư như ta mà con nhỏ chết tiệc kia dám đe dọa sao !!!
Không bao giờ, Dương Thy Hương , cô hãy nhớ đó !
Ả vẫn chưa chịu thua, quyết khiến nó đau đớn một vố. Chắc phen sau Thy Hương khó sống nổi!
Quay trở lại với nó , đang dò dẫm mò đường trở về.
Nó đang đau cả đầu vì cú đánh lúc nãy , vừa đang phải mệt vì không thấy đường quen thuộc đâu cả.
Đây là con hẻm nào vậy trời , có ai cứu tôi không?
Nó hét lên trong * đau đớn * , nước mắt muốn tuôn ra luôn.
Mã Hạo Thiên cũng đang vất vả ngó quanh tìm bóng dáng của nó.
Miệng hắn cứ lẩm bẩm :
‘’Dương Thy Hương, bộ cô thích la cà lắm hả mà cả bóng cũng không thấy là sao…tôi mà không thấy cô là về lun, cho cô đi bộ về!!’’
Lúc ra về , hắn tức giận , định bộ trêu nó một cú . Ai ngờ phóng xe được một đoạn thì trở lại không thấy nó đâu nữa.
Làm hắn phải chạy tìm quanh. (coi bộ anh chàng này cũng lo lắng cho nó lắm nhỉ ^_^)
‘’Cô đi đâu vậy?’’
Hắn dừng xe bên vỉa hè khi thấy thấp thoáng bóng ai giống nó đang nhảy tung tăng , dáng bộ rất đầy sức sống giữa trưa hè nóng bức như thế này.
‘’ơ’’
Cô gái kia nghe tiếng gọi thì quay đầu lại nhìn…tim cô xao xuyến nhìn người con trai đẹp như siêu mẫu đang ngồi trên chiếc mô tô đời mới .
‘’Anh gọi em hả?’’
Cô chỉ mặt vào mình, giọng õng ẹo…trên khuôn mặt đầy tàn nhang vẫn không che giấu được sự ngượng ngập.
Hắn muốn ọe một cái…rồi lạnh lùng phóng xe đi…Ôi trời con nhỏ đâu vậy…nhìn dáng cũng được sao cái mặt xấu tệ. Không phải là nó , tốn thì giờ quá!
Trong khi cô gái kia còn đang mê mệt trước nhan sắc ‘’ trời đánh’’ của hắn.
‘’Anh gì ơi, sao gọi em mà lại phóng xe đi vậy!!!’’ ( ặc )
Đúng là gặp phải ‘’con nhỏ khùng y như nó’’.
‘’Thy Hương …cô chơi trò trốn tôi đấy hả !’’
Sự kiên nhẫn bị nhiệt độ nóng như lửa đốt trêu đùa làm Mã Hạo Thiên bực mình, vặn ga, phóng xe đi.
(với vận tốc hắn đi thì ước tính khoảng 5 giây có một người bị thương và một người tử vong $_$)
Nói không sai, đến một con hẻm nhỏ , hắn phóng xe nhanh đến nỗi xem chút nữa đâm phải ai đó đang đi trong hẻm ra. May mà trình độ lái xe của hắn thuộc loại xuất sắc, biết quẹo sang nhanh không thì đi tù như chơi!
‘’Kẹt…’’
Chiếc mô tô theo quán tính xợt một đoạn dài rồi dừng hẳn.
Hắn nổi điên bỏ xe đó, quay lại định mắng cho kẻ đó một trận. ( hỏi ai mắng ai chớ )
‘’Ê , cô kia, bộ cô không có mắt à…’’
Người con gái đang ôm lấy đầu…đã đau đầu lắm rồi lại gặp phải thằng điên mới ra viện .
‘’Nè , điên hả, ai đâm vào ai chứ ?’’
…
‘’Á’’
Cả hai kêu lên cùng một lúc khi hai ánh mắt chạm phải nhau.
‘’Mã Hạo Thiên…iên…’’
‘’Dương Thy Hương…’’
Ôi mẹ ơi…là nó với hắn chớ ai.
‘’Cô không sao chứ ?’’- hắn lấy vẻ tốt bụng hỏi han.
‘’sao trăng gì ở đây, sút chút nữa tôi bị anh ám sát rồi!!!’’
‘’Tôi xin lỗi mà…’’
…
‘’Nhắc đến xin lỗi mới nhớ… anh làm tôi ra nông nỗi này rồi cả chuyện bỏ tôi một mình nữa đó!!!’’
…
‘’Này , làm gì làm quá lên vậy , cô cũng làm tôi mệt đứt hơi đây nè…bộ thích đi la cà lắm hả mà nãy giờ biến đâu rồi ?’’
‘’Còn hỏi nữa…dĩ nhiên là bị người ta…’’
Nó định nói ra chuyện bọn Hàn Tố Như bắt mình nhưng …vì lòng khoan dung của một cô nàng dễ thương và xinh đẹp của mình- thôi bỏ qua vậy ( chị ơi, chị ở cao quá…chị xuống giùm em @@)
‘’Bị người ta ..gì?’’
Hắn tò mò hỏi , cái mặt nhìn ngố phải biết.
‘’Thì bị mấy anh nhìn thấy tôi đẹp trai quá nên mời đi ăn chè…’’
( đùa khiếp dễ sợ ^_^)
Tác giả :
Hương Vy