Nàng Là Ai?
Chương 10: Vu oan
"Vương phi cát tường!" – Nhị di nương hướng Triệu Hàm Ninh thỉnh an. Nhìn sắc mặt nàng ta có chút xanh xao mệt mỏi, Triệu Hàm Ninh cũng không muốn đôi co nói nhiều, những nữ nhân này đều rất phiền phức.
"Ừ! Muội muội nhìn sắc mặt không được tốt lắm!" – Triệu Hàm Ninh gật đầu nói.
"Đa tạ vương phi đã quan tâm, muội muội cảm thấy trong người nóng bức có lẽ do thời tiết hơi hanh khô!" – Nhị di nương cười nhạt nói nhìn nàng ta có vẻ như đang có chuyện gì rất kỳ lạ.
"Thời tiết này khiến con người ta dễ bệnh muội muội nên cẩn thận!" – Triệu Hàm Ninh nhướng mày nói. Toan xoay người rời đi, nàng biết nói chuyện với những người nữ nhân này chỉ có thêm rắc rối mà thôi.
Vừa xoay người liền bị đám đông ồn ào thu hút sự chú ý, nhìn thấy phía sau núi giả có phần xôn xao, lại loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng Thu Vân đang đôi co với vài người, Triệu Hàm Ninh nhíu nhíu mày.
"A Hồng ngươi đi xem có chuyện gì mà đằng đó!" – Triệu Hàm Ninh nhìn thấy ồn ào truyện đến đằng xa thấp thoáng thấy bóng dáng Thu Vân nên nàng ra lệnh cho a Hồng đi xem chuyện gì.
"Vâng thưa vương phi" – A Hồng nhanh chóng rời đi.
Triệu Hàm Ninh cũng xoay người rời đi.
"Tỉ tỉ ta có chuyện này! Á" – Nhị di nương đứng đằng sau Triệu Hàm Ninh, muốn đi nhanh lên cản đường Triệu Hàm Ninh nhưng bất ngờ lại trượt té, khiến Triệu Hàm Ninh có phần giật mình không trở tay kịp.
"Di nương, di nương người không sao chứ di nương!" – Xuân Nương a hoàn hậu hạ bên Nhị di nương hét toáng lên, chạy đến bên cạnh đỡ Nhị di nương nhưng nàng ta đã ngất xỉu. Liền chú ý bên dưới làn váy trắng đã thắm đẩm một màu đỏ rực của máu, đến chính Triệu Hàm Ninh cũng có chút giật mình trợn tròn mắt.
"Người đâu cứu di nương người chảy máu nhiều quá người đâu!" - Xuân Nương trợn tròn mắt hét toáng lên, ánh mắt nhìn Triệu Hàm Ninh mang vẻ kinh hoàng tột độ.
Mọi người nhanh chóng đến bên cạnh di chuyển Nhị di nương về phòng của nàng ấy. Đại phu nhanh chóng được mời đến bắt mạch.
"Thật là đáng tiếc! Thật là đáng tiếc!" – Đại phu bắt mạch xong liền lắc đầu nói.
"Chuyện gì đại phu đáng tiếc?" – Chuyện ồn ào như vậy đương nhiên Uông Hữu Đình cũng Trầm trắc phi cũng nhanh chóng có mặt.
"Tham kiến Vương gia, Trầm trắc phi!" – Đại phu và mọi người đồng loạt hành lễ.
"Ta hỏi ngươi chuyện ngươi đáng tiếc là chuyện gì?" – Trầm trắc phi nhanh chóng nhắc lại lời nói ánh mắt dò xét nhìn đại phu.
"Bẩm vương gia, lão nô nói đáng tiếc chính là đáng tiếc cho bào thai trong bụng Nhị di nương. Mới có hỷ mạch nhưng đã bị sảy mất rồi!" – Đại phu nhanh chóng nói.
"Ngươi nói cái gì?" – Nhị di nương nằm trên giường tái nhợt vừa nghe nói liền lớn tiếng hét lên, ánh mắt như đổ máu nhìn những người trước mặt.
"Ngươi nói chính xác chứ?" – Trầm trắc phi vội lên tiếng, âm thanh giọng nói có phần khẩn trương nhưng chung quy lại không thể hiện nhiều trên thái độ.
"Lão nô ngàn vạn lần không dám nói dối. Chính xác là di nương đã mang thai nôm hơn một tháng, nhưng do chấn động mạnh đã sảy thai. Cơ thể bây giờ suy yếu phải tịnh dưỡng nhiều!" – Đại phu nhanh chóng lên tiếng nói.
"Được tiễn đại phu ra ngoài, Thu Ngọc ngươi đi theo bốc thuốc mang về bồi dưỡng cho Nhị di nương!" – Trầm trắc phi nghe nói thái độ có chút giật mình nhưng vẻ mặt lại hoàn toàn không biểu hiện như vậy. Mọi hành động biểu hiện đều được thu vào tầm mắt của Triệu Hàm Ninh, đang im lặng ngồi trong phòng.
"Không vương gia! Người phải lấy lại công đạo cho thần thiếp! Xin người! hãy trả lại công đạo cho con chúng ta!" – Nhị di nương nước mắt ngắn dài khóc lóc thảm thương nhìn Uông Hữu Đình nói, có thể nàng yếu đuối nằm trên giường nhìn tình cảnh vô cùng thê lương.
"Chuyện thế nào?" – Uông Hữu Đình nhíu mày nhìn Nhị di nương rồi nhìn Triệu Hàm Ninh. Y đã nghe nô tài bẩm báo qua sự việc.
"Bẩm Vương gia, di nương được đại phu chẩn mạch có hỷ sự, tính tối nay sẽ báo với Vương gia hay. Di nương lại thấy trong người không khỏe ngột ngạt có đi ra bên ngoài dạo chơi thì gặp được Vương phi, không biết Vương phi đã nghe tin tức từ đâu liền bày mưu, cho người xung quanh đi hết sau đó đã ra tay làm di nương té xuống dẫn đến hư mất thai ạ! Chính mắt nô tỳ đã trông thấy điều đó." – Xuân Nương nhanh chóng quỳ xuống đất nói một cách rành mạch không vấp bất kỳ một chữ nào.
Triệu Hàm Ninh ngồi bên nghe chuyện gật gù hiểu ra cuộc gặp ngày hôm nay quả thực không phải tình cờ mà đã được sắp đặt để đưa nàng vào thế sát phụ ganh ghét như thế này. Triệu Hàm Ninh mỉm cười tán thưởng cho kế sách quá sức cao thâm này.
"Triệu Hàm Ninh, nàng còn gì muốn nói nữa!" – Uông Hữu Đình nghe nói tức giận ngút trời, tuy hậu viện đông đúc nhưng hiện chưa một ai mang thai, nay có hỷ sự thì lại ngắn ngủi như vậy làm sao y không tức giận cho được cơ chứ.
"Thiếp không làm! Thì có gì mà nói hay nhận tội!" – Triệu Hàm Ninh vẫn ung dung ngồi đó, nhìn mọi người trước mặt như đang xem một vở kịch hay còn mình là người hoàn toàn bên ngoài không liên can đến.
"Nhân chứng vật chứng rõ ràng như vậy người còn ngụy biện được hay sao Vương phi" – Nhị di nương nằm trên giường khóc um xùm không ngớt, dùng sức hét toáng lên, căm phẫn nhìn Triệu Hàm Ninh.
"Nếu chỉ có như vậy đã gọi là nhân chứng vật chứng đầy đủ để mà gán tội cho ta thì thật là quá xem thường ta rồi!" – Vẫn thái độ dửng dưng không lo lắng, không hoảng sợ nói, điềm tĩnh nhìn hết thảy mọi người nhàn nhạt nói.
"Ý nàng là như thế nào? Chính mắt Xuân Nương nhìn thấy nàng còn chối cãi!" – Vương gia Uống Hữu Đình nhíu mày nhìn Hàm Ninh, ánh mắt y chứa đựng đầy sự chán ghét, ban đầu y nghĩ nàng đã thay đổi khác lạ đặc biệt hơn, nhưng không ngờ nàng lại vẫn tính nào tật nấy, đã vậy còn trở nên thâm độc hơn trước rất nhiều, cho dù nàng có chán ghét những người khác như thế nào nhưng đứa nhỏ vẫn vô tội.
"Hừ Vương gia nếu ta có thể chứng minh mình vô tội thì sao?" – Triệu Hàm Ninh chán nản, thất vọng trước cặp mắt của Hữu Đình nhìn nàng, dù y không yêu thương nàng nhưng chí ít nàng cũng là chính thê của y, ít ra nên bảo vệ nàng chứ mới nghe phiến diện đã nghi ngờ nàng rồi.
"Nếu nàng không chứng minh được thì sao?" – Uông Hữu Đình gằn giọng đáp lại.
"Thì Vương gia hãy hưu ta!" – Triệu Hàm Ninh cười nhàn nhạt đứng lên – "Dù cho có làm hay không làm!" – Nói nốt câu nói cuối cùng, trên mặt nụ cười thoáng qua như có như không nhìn Uông Hữu Đình, trong ánh mắt nàng vô tình có tia thất vọng nhưng chỉ là thoáng qua mà thôi.
"Nàng im miệng cho ta!" – Tuy bản thân không ưa gì Triệu Hàm Ninh nhưng vừa nghe nàng nói ý định ra miệng như vậy khiến y giật mình mặc khác còn vô tình cảm thấy tức giận hơn.
"Vương gia bớt giận! Tỉ tỉ chắc vì giận quá nên nói bừa mà thôi!" – Trầm trắc phi ngồi im lặng theo dõi diễn tiến, nghe chính miệng Triệu Hàm Ninh nói ra cũng giật cả mình cả kinh, trong lòng liền dấy lên sự vui mừng, nếu không có Triệu Hàm Ninh với thân phận của nàng có thể trở thành chánh phi của Uông Hữu Đình vô cùng thỏa đáng. Nhưng lại nhanh chóng kinh ngạc hơn nữa chính là cái thái độ tức giận ngút trời của Hữu Đình. Tuy trước đây Triệu Hàm Ninh cũng gây rắc rối nhưng y ngoài chán ghét chưa bao giờ tức giận cũng không muốn màng đến, nhưng nay vì nàng ta muốn hưu lại tức giận đến như vậy.
Triệu Hàm Ninh cái gì không giỏi nhưng nhìn sắc mặt của người khác thì đặc biệt giỏi, nàng ta biết câu nói của mình thật sự đụng đến ổ kiến lửa rồi nên cũng không dám đôi co nhắc lại, chỉ nhoẻn nụ cười mỉm như có như không nhìn thẳng y.
"Ta cấm nàng nhắc lại điều đó. Dù trước đây bây giờ hay sau này nàng cũng chính là Nam Dương vương phi! Nàng đừng mơ tưởng đến việc khác!" – Nếu Triệu Hàm Ninh bất ngờ một thì mọi người có mặt trong phòng bất ngờ gấp bội lần. Nhị di nương vì cơn giận của Hữu Đình đến quên cả việc khóc thút thít đau khổ, người chắc ngạc nhiên nhất nơi đó chính là Trầm trắc phi, nàng ta không ngờ Uông Hữu Đình lại tuyên bố như vậy, nếu như vậy nàng mãi mãi chỉ có thể là một trắc phi mầm non nung nấu của nàng muốn trở thành nữ chủ nhân danh chính ngôn thuận của Nam Dương vương phủ chẳng lẽ lại không được hay sao.
"Vương gia, người mở miệng ra đã nghi ngờ ta làm vậy người có bao giờ đặt câu hỏi ta có thật sự làm hay không chưa?" – Triệu Hàm Ninh biết vấn đề đó muốn thay đổi phải để mọi việc lắng xuống cho nên bây giờ chỉ có thể xoay ngược lại giải quyết việc bị vu oan mà thôi.
"Được nàng nói đi!" – Uông Hữu Đình vẫn còn tức giận nhưng cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. Đưa ánh mắt lạnh lẽo đến rợn người nhìn Triệu Hàm Ninh.
"Thứ nhất ta không hề biết Nhị di nương có mang! Thứ hai chuyện theo như Xuân Nương cô nương này nói ta đưa người đi hết để tiện thời ra tay, vậy nếu đưa ta nên đưa ngươi đi thay vì a Hồng thân tín bên cạnh ta mới phải chứ!" – Triệu Hàm Ninh chậm rãi nói, ánh mắt vô cùng chấn tỉnh môi luôn nở nụ cười mềm mỏng khiến mọi người xung quanh có cảm giác nàng vô cùng tự tin. Cuối cùng khi ánh mắt lướt trên từng gương mặt trong gian phòng nhỏ này thì dừng lại ở Xuân Nương, Triệu Hàm Ninh tuy lời nói nhẹ nhàng, miệng ôn nhu cười nhưng ánh mắt lại như có tia điện khiến nàng ta cảm thấy toàn thân như bị đông cứng lại.
"Cái đó... Có thể là người chưa kịp đưa nô tỳ đi đã vội vàng ra tay!" – Xuân Nương ấp úng, nàng ta không nghĩ Vương phi lại có thể điềm tĩnh mà chất vấn nàng như vậy, càng không nghĩ một Vương phi trước nay luôn có phần nóng tính, mu muội lại trở nên đáng sợ như vậy.
"Vậy ngươi nói lúc ta đẩy nhị di nương ngươi ở ngay bên cạnh nhìn thấy hết mọi chuyện sao?" – Triệu Hàm Ninh nhìn thẳng Xuân Nương, giọng nói vẫn giữ thái độ vô cùng nhẹ nhàng không hề thể hiện quyền lực uy hiếp người khác dù chỉ một chút nào.
"Vâng chính xác là như vậy!" – Xuân Nương vẫn quỳ trên mặt đất thành khẩn nói.
"Vậy nếu ta nói người đẩy là ngươi thì cũng không ai có thể chứng minh được!" – Triệu Hàm Ninh âm trầm nói.
"Không thể nào!" – Nhị di nương nhanh chóng lên tiếng.
"Di nương lúc đó cũng hoảng loạn có chắc do ta đẩy nàng hay không?" – Triệu Hàm Ninh dùng tâm lý đánh thẳng vào Nhị di nương.
"Xuân Nương làm sao lại hại chủ nhân của mình cho được, xin vương gia làm chủ cho nô tỳ" – Xuân Nương trợn mắt khi nghe Triệu Hàm Ninh nói vậy, vội quay sang dập đầu xuống đất nói với Hữu Đình.
"Ấy khoan nóng vội! Tội ngươi không đơn giãn như vậy!" – Triệu Hàm Ninh đứng dậy đi một vòng xung quanh mỉm cười nhàn nhạt ngồi xuống ghế - "Trà này khá thơm nhỉ!"
"Vương phi tỉ không nên làm mất thời gian của mọi người như vậy!" – Trầm trắc phi có chút thấp thỏm vội lên tiếng.
"Muội muội đừng gấp! Xuân Nương ngươi đứng ngay bên cạnh di nương, chính xác đứng như thế nào ngươi diễn tả với a Hồng cho ta xem!" – a Hồng nghe vậy nhanh nhẹn đứng lên, Xuân Nương rụt rè đứng lên bên cạnh a Hồng.
"Được ngươi xác nhận như vậy chứ?"
"Vâng nô tỳ xin xác nhận chính xác là như vậy!" - Xuân Nương gật đầu chắc chắn.
"Được vậy vị trí của ngươi thường là vị trí thân cận của đại a hoàn, vị trí đó tại sao lại dành cho tâm phúc là để nâng đỡ chủ nhân của mình, vậy sao lúc Nhị di nương ngã ngươi không đỡ người, hay ít ra là cho người té lên người của ngươi, mặc dù ngươi biết di nương đang mang thai! Đó chính là tội tất trách thứ nhất của ngươi!" – Triệu Hàm Ninh nói rõ từng chữ một, khiến mặt của Xuân Nương méo mó đi khó coi, mồ hôi lạnh trên người nàng ta tuôn ra không ngớt.
"Nô tỳ..."
"Ta chưa nói hết! Đó mới là tội thứ nhất của ngươi! Tội thứ 2 của ngươi chính là tất trách trong chăm sóc di nương, hôm nay ta gặp di nương sắc mặt xanh xao, ta có nhắc nàng nói trong người nóng bức đúng không?" - Triệu Hàm Ninh dừng lại giữa câu nói, đảo mắt một vòng quan sát mọi người, nắm bắt được thái độ tất cả mọi người, lại mỉm cười.
"Nguyên nhân phụ nữ có thai có cảm giác nóng bức, mệt mỏi như vậy là do cái này!" – Triệu Hàm Ninh đưa chung trà trong tay ra đặt lên bàn.
"Ý của Vương phi là...?" – Trầm trắc phi có chút chột dạ lên tiếng.
"Trà này khá thơm, uống vào thanh mát đương nhiên là trà ngon. Nhưng mọi người có biết trà này có pha một chút ngải cứu trong đó! Đương nhiên người bình thường uống hoàn toàn không sao, ngài cứu còn giúp lưu thông máu huyết cực kỳ tốt! Nhưng người mang thai thì ngược lại sẽ gây sinh non!" – Triệu Hàm Ninh cầm tách trà đặt nhanh xuống – "Nếu thiếp không lầm thì nhị di nương uống trà này cũng khá lâu rồi, nhưng lại vô tình hại sanh non mà thôi. Đó chính là tất trách thứ hai của ngươi Xuân Nương!"
Mọi người nghe nói đều bàng hoàng, cả không gian đều yên lặng, ban đầu Vương phi chính là người bị cáo buộc nhưng đột ngột chỉ nói vài câu đơn giãn lại có thể đảo ngược tình thế lại như vậy thật sự khiến ai cũng ngạc nhiên tột độ.
"Trà này tất cả mọi người trong Vương phủ đều dùng cả!" – Trầm trắc phi nói, nàng có chút thấp thỏm trong lòng, trà này chính là nàng mang cho tất cả viện trong Vương phủ, kể cả Kim An viện cũng có được hai cân trà này.
"Đúng vậy! Nếu như Vương gia không tin có thể mời đại phu xem qua trà và hỏi về ngải cứu xem thần thiếp có nói sai hay không?" – Triệu Hàm Ninh nhàn nhạt nói.
"Nô tỳ xin Vương phi tha mạng, nô tỳ là sơ ý nên mới tất trách như vậy xin Vương phi tha mạng!" – Xuân Nương biết chuyện đã sáng tỏ không thể tiếp tục đổ oan cho Hàm Ninh nên nhanh chóng quỳ nhận lỗi.
"Nhị di nương, phải chăng bản thân khi biết mang thai cũng chính là lúc sanh non... Cảm thấy đứa trẻ mất như vậy thật uổng phí nên muốn kéo ta cùng chết chung phải không?"- Triệu Hàm Ninh nhếch môi cười nhạt nhìn Nhị di nương, người cũng đang kinh ngạc nằm trên giường, không nghĩ kế hoạch của mình lại bị người khác nhìn thấu đến như vậy.
"Không phải như vậy! Vương gia người đừng tin lời Vương phi Vương gia!" - Nhị di nương nằm trên giường vội lắc đầu chối cãi, đưa ánh mắt cầu cứu khổ đau nhìn Uông Hữu Đình.
"Cho gọi người đại phu chẩn mạch đến đây cùng với mời thái y đến đối chất thì mọi chuyện sẽ rõ!" – Triệu Hàm Ninh lại cười nhạt khi nhìn thấy Nhị di nương đưa ánh mắt đẫm lệ cầu cứu Uông Hữu Đình. Trong lòng thầm cười lạnh, những trò vụn như thế này mà muốn kéo nàng chết cùng thật quá xem thường nàng rồi.
"Chuyện rõ như vậy rồi không cần làm lớn chuyện thêm nữa đâu tỉ tỉ!" – Trầm trắc phi vừa nghe đến mời thái y đối chất liền nhanh chóng lên tiếng, nàng biết nếu chuyện này lớn lên sẽ truy cứu ra nguồn gốc của trà như vậy nàng ta sẽ liên lụy không ít cũng nhiều. Nếu đã như vậy thì thẳng thắng giải quyết cho xong.
"Vậy à! Vậy theo Trầm trắc phi chuyện này nên xử trí thế nào?" – Triệu Hàm Ninh nhẹ nhàng nhìn Trầm trắc phi thấp giọng.
"Ừ! Muội muội nhìn sắc mặt không được tốt lắm!" – Triệu Hàm Ninh gật đầu nói.
"Đa tạ vương phi đã quan tâm, muội muội cảm thấy trong người nóng bức có lẽ do thời tiết hơi hanh khô!" – Nhị di nương cười nhạt nói nhìn nàng ta có vẻ như đang có chuyện gì rất kỳ lạ.
"Thời tiết này khiến con người ta dễ bệnh muội muội nên cẩn thận!" – Triệu Hàm Ninh nhướng mày nói. Toan xoay người rời đi, nàng biết nói chuyện với những người nữ nhân này chỉ có thêm rắc rối mà thôi.
Vừa xoay người liền bị đám đông ồn ào thu hút sự chú ý, nhìn thấy phía sau núi giả có phần xôn xao, lại loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng Thu Vân đang đôi co với vài người, Triệu Hàm Ninh nhíu nhíu mày.
"A Hồng ngươi đi xem có chuyện gì mà đằng đó!" – Triệu Hàm Ninh nhìn thấy ồn ào truyện đến đằng xa thấp thoáng thấy bóng dáng Thu Vân nên nàng ra lệnh cho a Hồng đi xem chuyện gì.
"Vâng thưa vương phi" – A Hồng nhanh chóng rời đi.
Triệu Hàm Ninh cũng xoay người rời đi.
"Tỉ tỉ ta có chuyện này! Á" – Nhị di nương đứng đằng sau Triệu Hàm Ninh, muốn đi nhanh lên cản đường Triệu Hàm Ninh nhưng bất ngờ lại trượt té, khiến Triệu Hàm Ninh có phần giật mình không trở tay kịp.
"Di nương, di nương người không sao chứ di nương!" – Xuân Nương a hoàn hậu hạ bên Nhị di nương hét toáng lên, chạy đến bên cạnh đỡ Nhị di nương nhưng nàng ta đã ngất xỉu. Liền chú ý bên dưới làn váy trắng đã thắm đẩm một màu đỏ rực của máu, đến chính Triệu Hàm Ninh cũng có chút giật mình trợn tròn mắt.
"Người đâu cứu di nương người chảy máu nhiều quá người đâu!" - Xuân Nương trợn tròn mắt hét toáng lên, ánh mắt nhìn Triệu Hàm Ninh mang vẻ kinh hoàng tột độ.
Mọi người nhanh chóng đến bên cạnh di chuyển Nhị di nương về phòng của nàng ấy. Đại phu nhanh chóng được mời đến bắt mạch.
"Thật là đáng tiếc! Thật là đáng tiếc!" – Đại phu bắt mạch xong liền lắc đầu nói.
"Chuyện gì đại phu đáng tiếc?" – Chuyện ồn ào như vậy đương nhiên Uông Hữu Đình cũng Trầm trắc phi cũng nhanh chóng có mặt.
"Tham kiến Vương gia, Trầm trắc phi!" – Đại phu và mọi người đồng loạt hành lễ.
"Ta hỏi ngươi chuyện ngươi đáng tiếc là chuyện gì?" – Trầm trắc phi nhanh chóng nhắc lại lời nói ánh mắt dò xét nhìn đại phu.
"Bẩm vương gia, lão nô nói đáng tiếc chính là đáng tiếc cho bào thai trong bụng Nhị di nương. Mới có hỷ mạch nhưng đã bị sảy mất rồi!" – Đại phu nhanh chóng nói.
"Ngươi nói cái gì?" – Nhị di nương nằm trên giường tái nhợt vừa nghe nói liền lớn tiếng hét lên, ánh mắt như đổ máu nhìn những người trước mặt.
"Ngươi nói chính xác chứ?" – Trầm trắc phi vội lên tiếng, âm thanh giọng nói có phần khẩn trương nhưng chung quy lại không thể hiện nhiều trên thái độ.
"Lão nô ngàn vạn lần không dám nói dối. Chính xác là di nương đã mang thai nôm hơn một tháng, nhưng do chấn động mạnh đã sảy thai. Cơ thể bây giờ suy yếu phải tịnh dưỡng nhiều!" – Đại phu nhanh chóng lên tiếng nói.
"Được tiễn đại phu ra ngoài, Thu Ngọc ngươi đi theo bốc thuốc mang về bồi dưỡng cho Nhị di nương!" – Trầm trắc phi nghe nói thái độ có chút giật mình nhưng vẻ mặt lại hoàn toàn không biểu hiện như vậy. Mọi hành động biểu hiện đều được thu vào tầm mắt của Triệu Hàm Ninh, đang im lặng ngồi trong phòng.
"Không vương gia! Người phải lấy lại công đạo cho thần thiếp! Xin người! hãy trả lại công đạo cho con chúng ta!" – Nhị di nương nước mắt ngắn dài khóc lóc thảm thương nhìn Uông Hữu Đình nói, có thể nàng yếu đuối nằm trên giường nhìn tình cảnh vô cùng thê lương.
"Chuyện thế nào?" – Uông Hữu Đình nhíu mày nhìn Nhị di nương rồi nhìn Triệu Hàm Ninh. Y đã nghe nô tài bẩm báo qua sự việc.
"Bẩm Vương gia, di nương được đại phu chẩn mạch có hỷ sự, tính tối nay sẽ báo với Vương gia hay. Di nương lại thấy trong người không khỏe ngột ngạt có đi ra bên ngoài dạo chơi thì gặp được Vương phi, không biết Vương phi đã nghe tin tức từ đâu liền bày mưu, cho người xung quanh đi hết sau đó đã ra tay làm di nương té xuống dẫn đến hư mất thai ạ! Chính mắt nô tỳ đã trông thấy điều đó." – Xuân Nương nhanh chóng quỳ xuống đất nói một cách rành mạch không vấp bất kỳ một chữ nào.
Triệu Hàm Ninh ngồi bên nghe chuyện gật gù hiểu ra cuộc gặp ngày hôm nay quả thực không phải tình cờ mà đã được sắp đặt để đưa nàng vào thế sát phụ ganh ghét như thế này. Triệu Hàm Ninh mỉm cười tán thưởng cho kế sách quá sức cao thâm này.
"Triệu Hàm Ninh, nàng còn gì muốn nói nữa!" – Uông Hữu Đình nghe nói tức giận ngút trời, tuy hậu viện đông đúc nhưng hiện chưa một ai mang thai, nay có hỷ sự thì lại ngắn ngủi như vậy làm sao y không tức giận cho được cơ chứ.
"Thiếp không làm! Thì có gì mà nói hay nhận tội!" – Triệu Hàm Ninh vẫn ung dung ngồi đó, nhìn mọi người trước mặt như đang xem một vở kịch hay còn mình là người hoàn toàn bên ngoài không liên can đến.
"Nhân chứng vật chứng rõ ràng như vậy người còn ngụy biện được hay sao Vương phi" – Nhị di nương nằm trên giường khóc um xùm không ngớt, dùng sức hét toáng lên, căm phẫn nhìn Triệu Hàm Ninh.
"Nếu chỉ có như vậy đã gọi là nhân chứng vật chứng đầy đủ để mà gán tội cho ta thì thật là quá xem thường ta rồi!" – Vẫn thái độ dửng dưng không lo lắng, không hoảng sợ nói, điềm tĩnh nhìn hết thảy mọi người nhàn nhạt nói.
"Ý nàng là như thế nào? Chính mắt Xuân Nương nhìn thấy nàng còn chối cãi!" – Vương gia Uống Hữu Đình nhíu mày nhìn Hàm Ninh, ánh mắt y chứa đựng đầy sự chán ghét, ban đầu y nghĩ nàng đã thay đổi khác lạ đặc biệt hơn, nhưng không ngờ nàng lại vẫn tính nào tật nấy, đã vậy còn trở nên thâm độc hơn trước rất nhiều, cho dù nàng có chán ghét những người khác như thế nào nhưng đứa nhỏ vẫn vô tội.
"Hừ Vương gia nếu ta có thể chứng minh mình vô tội thì sao?" – Triệu Hàm Ninh chán nản, thất vọng trước cặp mắt của Hữu Đình nhìn nàng, dù y không yêu thương nàng nhưng chí ít nàng cũng là chính thê của y, ít ra nên bảo vệ nàng chứ mới nghe phiến diện đã nghi ngờ nàng rồi.
"Nếu nàng không chứng minh được thì sao?" – Uông Hữu Đình gằn giọng đáp lại.
"Thì Vương gia hãy hưu ta!" – Triệu Hàm Ninh cười nhàn nhạt đứng lên – "Dù cho có làm hay không làm!" – Nói nốt câu nói cuối cùng, trên mặt nụ cười thoáng qua như có như không nhìn Uông Hữu Đình, trong ánh mắt nàng vô tình có tia thất vọng nhưng chỉ là thoáng qua mà thôi.
"Nàng im miệng cho ta!" – Tuy bản thân không ưa gì Triệu Hàm Ninh nhưng vừa nghe nàng nói ý định ra miệng như vậy khiến y giật mình mặc khác còn vô tình cảm thấy tức giận hơn.
"Vương gia bớt giận! Tỉ tỉ chắc vì giận quá nên nói bừa mà thôi!" – Trầm trắc phi ngồi im lặng theo dõi diễn tiến, nghe chính miệng Triệu Hàm Ninh nói ra cũng giật cả mình cả kinh, trong lòng liền dấy lên sự vui mừng, nếu không có Triệu Hàm Ninh với thân phận của nàng có thể trở thành chánh phi của Uông Hữu Đình vô cùng thỏa đáng. Nhưng lại nhanh chóng kinh ngạc hơn nữa chính là cái thái độ tức giận ngút trời của Hữu Đình. Tuy trước đây Triệu Hàm Ninh cũng gây rắc rối nhưng y ngoài chán ghét chưa bao giờ tức giận cũng không muốn màng đến, nhưng nay vì nàng ta muốn hưu lại tức giận đến như vậy.
Triệu Hàm Ninh cái gì không giỏi nhưng nhìn sắc mặt của người khác thì đặc biệt giỏi, nàng ta biết câu nói của mình thật sự đụng đến ổ kiến lửa rồi nên cũng không dám đôi co nhắc lại, chỉ nhoẻn nụ cười mỉm như có như không nhìn thẳng y.
"Ta cấm nàng nhắc lại điều đó. Dù trước đây bây giờ hay sau này nàng cũng chính là Nam Dương vương phi! Nàng đừng mơ tưởng đến việc khác!" – Nếu Triệu Hàm Ninh bất ngờ một thì mọi người có mặt trong phòng bất ngờ gấp bội lần. Nhị di nương vì cơn giận của Hữu Đình đến quên cả việc khóc thút thít đau khổ, người chắc ngạc nhiên nhất nơi đó chính là Trầm trắc phi, nàng ta không ngờ Uông Hữu Đình lại tuyên bố như vậy, nếu như vậy nàng mãi mãi chỉ có thể là một trắc phi mầm non nung nấu của nàng muốn trở thành nữ chủ nhân danh chính ngôn thuận của Nam Dương vương phủ chẳng lẽ lại không được hay sao.
"Vương gia, người mở miệng ra đã nghi ngờ ta làm vậy người có bao giờ đặt câu hỏi ta có thật sự làm hay không chưa?" – Triệu Hàm Ninh biết vấn đề đó muốn thay đổi phải để mọi việc lắng xuống cho nên bây giờ chỉ có thể xoay ngược lại giải quyết việc bị vu oan mà thôi.
"Được nàng nói đi!" – Uông Hữu Đình vẫn còn tức giận nhưng cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. Đưa ánh mắt lạnh lẽo đến rợn người nhìn Triệu Hàm Ninh.
"Thứ nhất ta không hề biết Nhị di nương có mang! Thứ hai chuyện theo như Xuân Nương cô nương này nói ta đưa người đi hết để tiện thời ra tay, vậy nếu đưa ta nên đưa ngươi đi thay vì a Hồng thân tín bên cạnh ta mới phải chứ!" – Triệu Hàm Ninh chậm rãi nói, ánh mắt vô cùng chấn tỉnh môi luôn nở nụ cười mềm mỏng khiến mọi người xung quanh có cảm giác nàng vô cùng tự tin. Cuối cùng khi ánh mắt lướt trên từng gương mặt trong gian phòng nhỏ này thì dừng lại ở Xuân Nương, Triệu Hàm Ninh tuy lời nói nhẹ nhàng, miệng ôn nhu cười nhưng ánh mắt lại như có tia điện khiến nàng ta cảm thấy toàn thân như bị đông cứng lại.
"Cái đó... Có thể là người chưa kịp đưa nô tỳ đi đã vội vàng ra tay!" – Xuân Nương ấp úng, nàng ta không nghĩ Vương phi lại có thể điềm tĩnh mà chất vấn nàng như vậy, càng không nghĩ một Vương phi trước nay luôn có phần nóng tính, mu muội lại trở nên đáng sợ như vậy.
"Vậy ngươi nói lúc ta đẩy nhị di nương ngươi ở ngay bên cạnh nhìn thấy hết mọi chuyện sao?" – Triệu Hàm Ninh nhìn thẳng Xuân Nương, giọng nói vẫn giữ thái độ vô cùng nhẹ nhàng không hề thể hiện quyền lực uy hiếp người khác dù chỉ một chút nào.
"Vâng chính xác là như vậy!" – Xuân Nương vẫn quỳ trên mặt đất thành khẩn nói.
"Vậy nếu ta nói người đẩy là ngươi thì cũng không ai có thể chứng minh được!" – Triệu Hàm Ninh âm trầm nói.
"Không thể nào!" – Nhị di nương nhanh chóng lên tiếng.
"Di nương lúc đó cũng hoảng loạn có chắc do ta đẩy nàng hay không?" – Triệu Hàm Ninh dùng tâm lý đánh thẳng vào Nhị di nương.
"Xuân Nương làm sao lại hại chủ nhân của mình cho được, xin vương gia làm chủ cho nô tỳ" – Xuân Nương trợn mắt khi nghe Triệu Hàm Ninh nói vậy, vội quay sang dập đầu xuống đất nói với Hữu Đình.
"Ấy khoan nóng vội! Tội ngươi không đơn giãn như vậy!" – Triệu Hàm Ninh đứng dậy đi một vòng xung quanh mỉm cười nhàn nhạt ngồi xuống ghế - "Trà này khá thơm nhỉ!"
"Vương phi tỉ không nên làm mất thời gian của mọi người như vậy!" – Trầm trắc phi có chút thấp thỏm vội lên tiếng.
"Muội muội đừng gấp! Xuân Nương ngươi đứng ngay bên cạnh di nương, chính xác đứng như thế nào ngươi diễn tả với a Hồng cho ta xem!" – a Hồng nghe vậy nhanh nhẹn đứng lên, Xuân Nương rụt rè đứng lên bên cạnh a Hồng.
"Được ngươi xác nhận như vậy chứ?"
"Vâng nô tỳ xin xác nhận chính xác là như vậy!" - Xuân Nương gật đầu chắc chắn.
"Được vậy vị trí của ngươi thường là vị trí thân cận của đại a hoàn, vị trí đó tại sao lại dành cho tâm phúc là để nâng đỡ chủ nhân của mình, vậy sao lúc Nhị di nương ngã ngươi không đỡ người, hay ít ra là cho người té lên người của ngươi, mặc dù ngươi biết di nương đang mang thai! Đó chính là tội tất trách thứ nhất của ngươi!" – Triệu Hàm Ninh nói rõ từng chữ một, khiến mặt của Xuân Nương méo mó đi khó coi, mồ hôi lạnh trên người nàng ta tuôn ra không ngớt.
"Nô tỳ..."
"Ta chưa nói hết! Đó mới là tội thứ nhất của ngươi! Tội thứ 2 của ngươi chính là tất trách trong chăm sóc di nương, hôm nay ta gặp di nương sắc mặt xanh xao, ta có nhắc nàng nói trong người nóng bức đúng không?" - Triệu Hàm Ninh dừng lại giữa câu nói, đảo mắt một vòng quan sát mọi người, nắm bắt được thái độ tất cả mọi người, lại mỉm cười.
"Nguyên nhân phụ nữ có thai có cảm giác nóng bức, mệt mỏi như vậy là do cái này!" – Triệu Hàm Ninh đưa chung trà trong tay ra đặt lên bàn.
"Ý của Vương phi là...?" – Trầm trắc phi có chút chột dạ lên tiếng.
"Trà này khá thơm, uống vào thanh mát đương nhiên là trà ngon. Nhưng mọi người có biết trà này có pha một chút ngải cứu trong đó! Đương nhiên người bình thường uống hoàn toàn không sao, ngài cứu còn giúp lưu thông máu huyết cực kỳ tốt! Nhưng người mang thai thì ngược lại sẽ gây sinh non!" – Triệu Hàm Ninh cầm tách trà đặt nhanh xuống – "Nếu thiếp không lầm thì nhị di nương uống trà này cũng khá lâu rồi, nhưng lại vô tình hại sanh non mà thôi. Đó chính là tất trách thứ hai của ngươi Xuân Nương!"
Mọi người nghe nói đều bàng hoàng, cả không gian đều yên lặng, ban đầu Vương phi chính là người bị cáo buộc nhưng đột ngột chỉ nói vài câu đơn giãn lại có thể đảo ngược tình thế lại như vậy thật sự khiến ai cũng ngạc nhiên tột độ.
"Trà này tất cả mọi người trong Vương phủ đều dùng cả!" – Trầm trắc phi nói, nàng có chút thấp thỏm trong lòng, trà này chính là nàng mang cho tất cả viện trong Vương phủ, kể cả Kim An viện cũng có được hai cân trà này.
"Đúng vậy! Nếu như Vương gia không tin có thể mời đại phu xem qua trà và hỏi về ngải cứu xem thần thiếp có nói sai hay không?" – Triệu Hàm Ninh nhàn nhạt nói.
"Nô tỳ xin Vương phi tha mạng, nô tỳ là sơ ý nên mới tất trách như vậy xin Vương phi tha mạng!" – Xuân Nương biết chuyện đã sáng tỏ không thể tiếp tục đổ oan cho Hàm Ninh nên nhanh chóng quỳ nhận lỗi.
"Nhị di nương, phải chăng bản thân khi biết mang thai cũng chính là lúc sanh non... Cảm thấy đứa trẻ mất như vậy thật uổng phí nên muốn kéo ta cùng chết chung phải không?"- Triệu Hàm Ninh nhếch môi cười nhạt nhìn Nhị di nương, người cũng đang kinh ngạc nằm trên giường, không nghĩ kế hoạch của mình lại bị người khác nhìn thấu đến như vậy.
"Không phải như vậy! Vương gia người đừng tin lời Vương phi Vương gia!" - Nhị di nương nằm trên giường vội lắc đầu chối cãi, đưa ánh mắt cầu cứu khổ đau nhìn Uông Hữu Đình.
"Cho gọi người đại phu chẩn mạch đến đây cùng với mời thái y đến đối chất thì mọi chuyện sẽ rõ!" – Triệu Hàm Ninh lại cười nhạt khi nhìn thấy Nhị di nương đưa ánh mắt đẫm lệ cầu cứu Uông Hữu Đình. Trong lòng thầm cười lạnh, những trò vụn như thế này mà muốn kéo nàng chết cùng thật quá xem thường nàng rồi.
"Chuyện rõ như vậy rồi không cần làm lớn chuyện thêm nữa đâu tỉ tỉ!" – Trầm trắc phi vừa nghe đến mời thái y đối chất liền nhanh chóng lên tiếng, nàng biết nếu chuyện này lớn lên sẽ truy cứu ra nguồn gốc của trà như vậy nàng ta sẽ liên lụy không ít cũng nhiều. Nếu đã như vậy thì thẳng thắng giải quyết cho xong.
"Vậy à! Vậy theo Trầm trắc phi chuyện này nên xử trí thế nào?" – Triệu Hàm Ninh nhẹ nhàng nhìn Trầm trắc phi thấp giọng.
Tác giả :
Dr. Mèo Hoang