Nắng Hạn Gặp Mưa Rào
Chương 93: Giã thuốc
Ở bên này Đinh Nhạc vừa cúp điện thoại, Lương Thế Thành liền mở mắt mơ màng hỏi:
“Là ai gọi đến vậy?”
Đinh Nhạc nằm xuống, thản nhiên trả lời:
“Là cháu anh!”
Lương Thế Thành có điểm nghi hoặc:
“Lương Đông hả?”
Định Nhạc lười biếng ngáp một cái, để lại cho Lương Thế Thành một câu rồi đi ngủ:
“Đúng vậy, cậu ta đâm chết người rồi!”
Lương Thế Thành nghe vậy cũng giật mình, nhưng biết Đinh Nhạc vốn là người thích đùa cho nên Lương Thế Thành cũng không có điểm gì gọi là quá hoang mang sau khi nghe thấy câu kia. Lương Thế Thành cầm điện thoại bước xuống giường đi ra ngoài ban công định gọi cho Lương Đông.
___
Lương Đông bước xuống lầu, đi đến hiệu thuốc 24h ở dưới nhà muốn mua thuốc cho Triệu Tử Thiêm. Thật ra thì Lương Đông không biết nên mua loại thuốc gì, cũng không biết phải nói ra sao với người bán thuốc. Hắn đứng trước hiệu thuốc một hồi, dưới ánh mắt khó hiểu của cô gái trong quầy, cuối cùng Lương Đông đành hít một hơi nhẹ giọng lên tiếng:
“Có thuốc tiêu sưng để bôi vào mông hay không?”
Cô gái bán thuốc nghi ngờ nhìn nam sinh trẻ tuổi cao lớn trước mặt hỏi:
“Mông anh bị làm sao?”
Lương Đông có điểm bất ngờ khi cô gái đó hỏi thế:
“Hả?”
Cô gái bán thuốc cứ đứng đó nhìn Lương Đông. Lương Đông vốn là người rất biết cách ăn nói, nhưng đây là lần đầu tiên hắn không biết nên phải mở lời như thế nào cho phải:
“Tôi muốn mua thuốc tiêu sưng, chỗ cô có loại nào cứ mang hết ra đây!”
Cô gái bán thuốc nhìn Lương Đông một lượt, nghiêm mặt nói:
“Thuốc tiêu sưng cũng không thể tùy tiện dùng được, anh cần nói rõ tình trạng của mình!”
Lương Đông nghe thấy cô gái kia nói cũng đúng, không thể lấy tính mạng của sóc nhỏ nhà hắn ra trêu đùa, thế cho nên hắn mới thành thật nói ra mọi tình trạng của Triệu Tử Thiêm:
“Cậu ấy phía bên trong mông có chút vấn đề, là bị sưng… còn chảy máu!”
Cô gái bán thuốc liếc nhìn Lương Đông một cái, trong lòng thầm nghĩ người này đến vấn đề đó cũng không dám nói thẳng ra còn ngại ngùng ấp úng. Cô gái bán thuốc xoay lưng về phía sau, đưa tay lấy một hộp thuốc để trên kệ rồi đưa cho Lương Đông:
“Lấy cái này bôi vào đi, nếu còn chưa hết trĩ thì cần đưa đến bệnh viện xem xét!”
Lương Đông giật mình, cô gái kia là hiểu sai ý của hắn, sóc nhỏ nhà hắn căn bản là không phải bị trĩ. Đúng lúc này điện thoại trong túi quần của Lương Đông reo lên, hắn nhanh chóng thanh toán tiền cho cô gái kia rồi cầm theo điện thoại bước ra ngoài.
“Nhạc Nhạc nói cháu đâm chết người ta rồi!” Lương Thế Thành bình thản nói ra một câu như vậy.
Lương Đông biết Đinh Nhạc lại nói quá sự thật, hắn thở nhẹ một hơi rồi nói ra hết mọi chuyện:
“Là Đại Thiêm… em ấy hiện tại sau khi làm liền không đi được, hơn nữa còn chảy máu!”
Lương Thế Thành vừa rồi nghe Đinh Nhạc nói Lương Đông đâm chết người ta cũng lờ mờ hiểu ra được một số chuyện, hiện tại nghe Lương Đông nói thế thì bật cười:
“Không sao đâu, lần đầu như vậy là điều bình thường”
Lương Đông nghĩ nghĩ một hồi rồi nói:
“Chú có thuốc gì giúp giảm đau hay không?”
Lương Thế Thành về vấn đề đó loại thuốc gì cũng có, chẳng qua là mấy năm trở lại đây vốn không cần dùng đến loại thuốc đó nên cũng không biết để ở chỗ nào:
“Có, cháu qua đây lấy đi!”
“Được!” Lương Đông nghe vậy thì sung sướng không thôi, vội vã quay trở về nhà lấy chìa khóa xe rời đi:
Khi Lương Đông vừa rời đi, Triệu Tử Thiêm không rõ vì tiếng động lớn hay là vì đau đớn mà bật dậy. Hai mắt vừa mở ra liền thấy phía bên giường trống không, thử cử động chân cũng đã có thể di chuyển lại được một chút, nhưng vừa mới định ngồi dậy thôi cả người liền đau nhức không thôi, trong vô thức cứ như thế gọi ai đó:
“Đông ca…”
Gọi một tiếng không có ai trả lời.
“Đông ca… đi đâu rồi?”
Gọi hai tiếng không gian vẫn là tĩnh lặng.
“Đông…”
Gọi đến tiếng thứ ba, thứ tư liền nhỏ dần… Lương Đông nhất định không có ở nhà. Triệu Tử Thiêm có cảm giác mình giống như bị người ta lợi dụng rồi phủi mông rời đi vậy, bộ dạng thê thảm nằm ở một chỗ đến cử động cũng khó, chỉ còn biết nằm xuống giường tự động chảy nước mắt. Trong lòng âm thầm oán trách Lương Đông, trách Lương Đông nhất định là không quan tâm đến cậu, nửa đêm làm xong liền bỏ đi rồi.
___
“Thuốc này dùng như thế nào?” Lương Đông cầm trên tay lọ thuốc dạng viên được đựng trong chai thủy tinh màu nâu trong suốt, có thể nhìn thấy rõ ràng ở bên trong đó khoảng hơn mười viên thuốc dạng tròn, nhưng bên ngoài lại không có bất cứ một nhãn mác ghi hướng dẫn sử dụng nào.
Lương Đông nghi ngờ rồi lại hỏi tiếp:
“Có thể tin tưởng hay không, thuốc này chẳng có nhãn dán!”
Lương Thế Thành khó khăn lắm mới tìm ra được lọ thuốc này trong đống thuốc, hiện tại nghe Lương Đông hỏi vậy liền không hài lòng:
“Thuốc này là thuốc đặc chế, nếu cháu không cần dùng vậy trả lại đây!”
Lương Đông nhanh chóng cất lọ thuốc kia ra sau lưng:
“Cái này một ngày uống mấy viên?”
Lương Thế Thành cố nhịn cười:
“Chỉ cần một viên mà thôi, bỏ vào bên trong sẽ tự khắc tan!”
Lương Đông lại đưa lọ thuốc đó lên trước mặt đánh giá một hồi:
“Bỏ vào liền tan sao, không cần dùng với nước?”
Lương Thế Thành vỗ vai Lương Đông:
“Cái này không dùng đút vào miệng, còn cần phải nước hay sao?”
Lương Đông giật mình:
“Không đút vào miệng?”
Lương Thế Thành gật đầu:
“Là đút vào mông cậu ta!”
Lương Đông vẫn do dự không tin tưởng cho lắm:
“Có để lại di chứng gì hay không?”
Lương Thế Thành nhíu mày:
“Còn có di chứng gì, nói cho cháu biết cái này chiết xuất từ rất nhiều loại đó, có heparin làm chống tắc mạch và huyết khối, dầu cá làm thương tổn mau lành, esculosid chống cương tụ, butoform chống đau ngứa, hydrocotison chống viêm, trimebutin giảm đau chống co thắt,…”
Lương Đông im lặng lắng nghe từng thành phần trong thuốc, cuối cùng cũng yên tâm hơn một chút, nhanh chóng cầm theo lọ thuốc trở về với sóc nhỏ nhà mình.
___
Lương Đông về đến nhà Triệu Tử Thiêm vẫn cứ nằm sấp ngủ mê mệt, hắn đưa tay vuốt nhẹ mấy sợi tóc lòa xòa trước trán của Triệu Tử Thiêm. Tay vừa động vào người của Triệu Tử Thiêm liền giật mình nhíu mày, sóc nhỏ nhà hắn hiện tại cả người nóng bừng, gương mặt còn vương lại vài giọt nước mắt, bên dưới gối không rõ là mồ hôi hay nước mắt đã sớm ướt đẫm rồi.
Lương Đông đau lòng, nhanh chóng mở lọ thuốc lấy ra một viên đặt vào giữa hai mông của Triệu Tử Thiêm. Cả một quá trình đó Lương Đông làm rất cẩn thận, nhẹ nhàng nhất mức có thể. Khi đưa tay đẩy viên thuốc kia vào mông Triệu Tử Thiêm, động nhỏ phía sau liền bắt đầu co rút kịch liệt như muốn hút lấy ngón tay của hắn. Lương Đông nuốt một ngụm nước miếng, vẫn cứ để tay ở trong đó không có ý định bỏ ra. Đến lúc Triệu Tử Thiêm ư ư vài tiếng, Lương Đông mới giật mình rút tay ra khỏi. Có điều tay Lương Đông vừa rời đi, động nhỏ sau mông của Triệu Tử Thiêm lại co rút liên hồi, được vài giây viên thuốc kia liền theo đó trôi ra.
Lương Đông khổ sở, Tiểu Đông Đông vừa nhìn thấy hành động khiêu khích kia liền dựng thẳng, nhưng ngại sóc nhỏ nhà hắn bây giờ đang bị bệnh cho nên hắn phải kiềm chế lại mọi chuyện. Lương Đông một lần nữa nhẹ nhàng đút viên thuốc đó vào sau mông của Triệu Tử Thiêm, giữ tay ở đó một lúc ngăn không cho viên thuốc đó có cơ hội trôi ra nữa. Nhưng mà Lương Đông cứ để tay ở bên trong, Triệu Tử Thiêm liền khó chịu khẽ dãy dụa một chút. Lương Đông mau chóng bỏ tay ra, viên thuốc theo mức độ co rút trong động nhỏ kia lại trôi ra ngoài.
Lương Đông hai lần nhìn thấy khung cách kích thích như vậy liền nhịn không được nữa, trực tiếp đút viên thuốc vào mông của Triệu Tử Thiêm rồi lấy chính Tiểu Đông Đông của mình chặn lại.
Triệu Tử Thiêm vừa rồi có cảm giác phía sau mông mình bị ai đó trêu chọc, nhưng do quá mệt mỏi cho nên không buồn mở mắt ra. Lúc này cảm thấy lại có vật gì đó vừa cứng vừa dài đâm phía sau, cậu liền giật mình tỉnh dậy, giọng nói mang theo hơi thở yếu ớt:
“A… ưm… Đông… làm cái gì?”
Lương Đông vốn chỉ là muốn đặt Tiểu Đông Đông vào sau mông của Triệu Tử Thiêm thôi, nhưng ai ngờ Tiểu Đông Đông vừa đặt vào đó rồi liền tự giác di chuyển điên cuồng không thể dừng lại nữa:
“Giã thuốc!”
Triệu Tử Thiêm đau đến hô hấp khó khăn, cố gắng đẩy Lương Đông cách xa mình một chút nhưng không thể:
“Đông… đau rồi… không thể được nữa… a… mau dừng… ư…”
Lương Đông điên cuồng luật động, cảm giác động nhỏ phía sau mông Triệu Tử Thiêm không ngừng hút chặt lấy Tiểu Đông Đông, hắn hừ một tiếng kéo Triệu Tử Thiêm từ trên giường ngồi lên đùi mình. Bàn tay bắt đầu xoa nắn điểm nhỏ trước ngực của Triệu Tử Thiêm, bờ môi mang theo hơi thở khô nóng phả vào sau gáy cậu. Triệu Tử Thiêm cả người mệt mỏi nhưng lại mang theo sự kích thích khó tả, Lương Đông mắt thấy Triệu Tử Thiêm hai mắt đê mê liền cười nhẹ ghé sát miệng vào tai Triệu Tử Thiêm nói khẽ:
“Là đang giã thuốc, nhịn một chút!”
Triệu Tử Thiêm nuốt một ngụm nước miếng, Lương Đông hiện tại không di chuyển thân dưới, chỉ có bàn tay kia không ngừng xoa nắn lấy hai bên ngực cậu:
“Là… thuốc gì… a”
Lương Đông kéo mặt Triệu Tử Thiêm quay lại phía sau, hôn xuống đôi môi vì mê man mà hơi tách mở kia một hồi rồi mới luyến tiếc bỏ ra:
“Là thuốc giảm đau!”
Triệu Tử Thiêm cả người mệt mỏi cùng khó chịu, tựa hẳn vào người Lương Đông:
“Như thế nào… nhưng thế nào lại không thấy giảm… Đông…”
Lương Đông dùng một tay nắm tay của Triệu Tử Thiêm đưa đến trước miệng mình hôn xuống, khẽ cắn hờ từng ngón tay run rẩy, đầu lưỡi linh hoạt theo từng kẽ tay liếm vào thật sâu:
“Vậy ngủ một chút đi, sáng ngày mai sẽ hết đau!”
Triệu Tử Thiêm ô ô thở dốc, mông bắt đầu di chuyển cọ cọ vào đùi Lương Đông:
“Thật khó chịu… như thế nào… có thể ngủ!”
Lương Đông cố gắng không bị cái vẻ quyến rũ của con sóc nhỏ nào đó mê hoặc, hắn nuốt một ngụm nước miếng khó khăn hỏi lại:
“Vậy muốn làm như thế nào mới chịu đi ngủ đây?”
Triệu Tử Thiêm biết Lương Đông nhất định là rõ ràng hơn ai hết, nhưng mà Triệu Tử Thiêm cũng không thể mặt dày nói ra được, cho nên bây giờ chỉ còn biết thở dài tỏ vẻ không vui:
“Ha… thật không vui!”
Lương Đông vẫn ngồi im không có ý định lên tiếng, Triệu Tử Thiêm cả người ngứa ngáy bắt đầu than thở:
“Đông…”
Lương Đông khẽ hôn dọc phía cần cổ màu lúa mạch vẫn còn lưu lại mấy vết ửng đỏ do hắn để lại vừa rồi, ừ nhẹ một tiếng.
Triệu Tử Thiêm bắt đầu cáu kỉnh, mông ở dưới cũng khẽ khẽ cử động:
“Không phải nói… giã thuốc hay sao?”
Lương Đông buồn cười, cắn nhẹ vào vành tai của Triệu Tử Thiêm:
“Thuốc tan rồi!”
Triệu Tử Thiêm mím chặt môi, dùng ánh mắt mơ màng quay lại đằng sau hỏi Lương Đông:
“Nhanh như vậy… tan rồi?”
Lương Đông vừa nhìn thấy bộ dạng trêu người kia của Triệu Tử Thiêm liền nhịn không được kéo cả người đối diện kia về phía mình, hôn xuống bờ môi đang bị ai đó cắn đến ửng đỏ, bắt đầu di chuyển thân thể. Mỗi lần di chuyển, Lương Đông đều có thể cảm giác được động nhỏ sau mông của Triệu Tử Thiêm co rút kịch liệt, giống như là không muốn Tiểu Đông Đông của hắn rời đi vậy.
Xúc cảm đau đớn hòa lẫn khoái cảm khiến cho Triệu Tử Thiêm muốn kêu lên cũng không thể, bởi vì môi của cậu đã bị người nào đó cắn mút, đầu lưỡi Lương Đông càn quét bên trong đến độ cậu cảm thấy đau mỏi. Đến khi Triệu Tử Thiêm giống như không thể thở được nữa, người phía dưới mới rời khỏi đôi môi cậu, dùng lực đẩy ngã cậu xuống giường.
Triệu Tử Thiêm chỉ kịp a lên một tiếng, Lương Đông phía sau liền đẩy mạnh người khiến cho cả người Triệu Tử Thiêm lao về phía trước. Triệu Tử Thiêm hoảng sợ, cố gắng quay lại đằng sau nói Lương Đông chậm một chút:
“Đông… chậm… a… không thể… nhanh như vậy!”
Lương Đông làm như không nghe thấy lời của Triệu Tử Thiêm, vẫn cứ điên cuồng luật động. Triệu Tử Thiêm lắc đầu liên tục, hai vai run rẩy:
“Đông… không được… ưm…”
Không biết tiếng kêu đó cứ kéo dài trong bao lâu, cũng không biết Lương Đông làm đến lần thứ bao nhiêu, lúc xong việc thì phát hiện ra sóc nhỏ nhà hắn đã ngủ từ lúc nào không hay rồi.. Lương Đông yêu thương hôn nhẹ vào trán của Triệu Tử Thiêm, đôi môi chỉ vừa chạm vào đó thôi lông mày liền nhíu chặt, làm nhiều như vậy, cũng ra nhiều mồ hôi như thế sóc nhỏ nhà hắn vẫn còn chưa chịu hết sốt, hơn nữa còn có tình trạng tiến triển xấu đi.
Lương Đông cúi người, xem xét một hồi động nhỏ phía sau của Triệu Tử Thiêm có chảy máu hay không, thấy phía dưới đó không còn chảy máu hắn mới an tâm đi vào phòng tắm lấy khăn ấm lau người cho Triệu Tử Thiêm. Lau mặt rồi lau cổ, cuối cùng chẳng hiểu sau lau đến chỗ mông của Triệu Tử Thiêm liền không thể rời đi được. Lương Đông hai mắt híp lại, nuốt một ngụm nước miếng cố gắng kìm chế không thể tiếp tục làm nữa. Lý trí không cho phép tiếp tục, nhưng chẳng hiểu sao bàn tay lại cứ đặt ở đó không chịu buông. Đến khi hai ngón tay của Lương Đông đã cho vào trong đó rồi, hắn mới giật mình rút tay ra, vội vàng đi vào phòng tắm, tắm nước lạnh cho hạ hỏa.
___
Sáng ngày hôm sau, Lương Đông tỉnh dậy vẫn thấy Triệu Tử Thiêm đang nằm ngủ, hắn nhẹ nhàng đưa tay lên sờ vào trán của Triệu Tử Thiêm cảm thấy căn bản là không hạ sốt một chút nào. Lương Đông không suy nghĩ nhiều bước xuống giường mặc quần áo, làm vệ sinh cá nhân rồi đi xuống dưới lầu mua thuốc cùng đồ ăn sáng cho Triệu Tử Thiêm.
Làm xong xuôi mọi chuyện đã là tám giờ, Lương Đông ngồi bên giường ôn nhu gọi Triệu Tử Thiêm thức dậy:
“Đại Thiêm,…”
Triệu Tử Thiêm không có ý định mở mắt, Lương Đông liền gọi lớn hơn một chút:
“Đại Thiêm dậy thôi…”
Triệu Tử Thiêm nghe thấy có người gọi mình liền cố gắng mở mắt ra, đầu óc quay cuồng, cả người đau nhức, phải mất vài giây cậu mới có thể nhìn thấy rõ Lương Đông.
Lương Đông đau lòng chạm tay lên trán của Triệu Tử Thiêm:
“Em sốt rồi!”
Triệu Tử Thiêm bực bội gạt tay Lương Đông sang một bên, trong lòng âm thầm nghĩ còn không phải là Lương Đông hại cậu hay sao.
“Lần sau không được tắm nước lạnh nữa, có biết chưa” Lương Đông nhíu mày.
Triệu Tử Thiêm lầu bầu:
“Còn đổ lỗi cho em… cả người mệt mỏi đau nhức…”
Lương Đông cũng không có ý định tranh chấp với Triệu Tử Thiêm nữa, chỉ còn biết đỡ cậu ngồi dậy:
“Được rồi, mau đi đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng còn uống thuốc nữa!”
Triệu Tử Thiêm mới chỉ vừa chạm chân xuống đất, đứng lên liền bị ngã khụy, may mắn có Lương Đông ở bên cạnh đỡ được cậu. Triệu Tử Thiêm thấy vậy liền giận lây sang Lương Đông, một tay yếu ớt đấm vào ngực hắn:
“Đã thấy anh làm cái gì chưa?!”
Lương Đông lo lắng:
“Có đi được hay không?”
Triệu Tử Thiêm liếc nhìn ai kia lầm bầm:
“Còn phải hỏi”
Thế là cả một quá trình đánh răng rửa mặt đều là do đích thân Lương Đông làm cho Triệu Tử Thiêm, vậy mà ai kia vẫn còn chưa chịu hài lòng đâu, khi về giường vẫn không quên lải nhải oán trách:
“Lần sau không cho phép làm như vậy, còn làm như vậy nữa đừng có mà trách,…”
Triệu Tử Thiêm nhìn cháo trắng Lương Đông mua về liền không vui, bĩu môi chỉ vào trong đó hỏi:
“Sao lại ít thịt như thế?”
Đêm hôm qua khi Lương Thế Thành đưa thuốc cho Lương Đông có nhắc nhở hắn tuyệt đối không được cho Triệu Tử Thiêm ăn thịt, nếu không lúc đi vệ sinh nhất định sẽ cực khổ. Lương Đông biết Triệu Tử Thiêm thích ăn thịt nhất, không có thịt sóc nhỏ nhà hắn chắc chắn sẽ không vui, cho nên Lương Đông mới cố tình bảo chủ quán xay thịt thật nhỏ thả vào bát cháo cho Triệu Tử Thiêm.
“Ăn nhiều thịt quá tiêu hóa không được đâu!” Lương Đông nhíu mày, nghiêm giọng lên tiếng
Triệu Tử Thiêm khoanh tay trước ngực, mắt chỉ vừa nhìn thấy cháo trắng tinh là không muốn ăn rồi:
“Không có thịt làm sao ăn?”
Lương Đông kiên nhẫn chọn chỗ nhiều thịt nhất múc lên đưa đến trước mặt Triệu Tử Thiêm:
“Không phải có thịt băm nhỏ hay sao?”
Triệu Tử Thiêm miễn cưỡng ăn thử, cảm thấy chẳng ngon chút nào liền nhăn mày:
“Cháo trắng không như vậy em không ăn!”
Lương Đông vẫn kiên quyết múc từng thìa cháo chọn những chỗ có thịt nhiều nhất:
“Thìa này có rất nhiều thịt đó!”
Triệu Tử Thiêm tỏ vẻ không muốn ăn, nhưng quả thật vẫn há miệng rất lớn ngậm lấy thìa cháo kia:
“Thịt ít như vậy!”
Lương Đông múc từng thìa cháo một, nhẹ nhàng bên cạnh dụ dỗ Triệu Tử Thiêm:
“Em xem thìa này không phải rất nhiều thịt hay sao?”
Cứ như thế, người vừa rồi nói cháo ít thịt không muốn ăn, lúc này cả bát cháo đó đã nằm gọn ghẽ trong bụng người đó. Lương Đông buồn cười, nhanh chóng lấy ra hai viên thuốc đưa cho Triệu Tử Thiêm uống. Triệu Tử Thiêm vừa uống thuốc xong liền khó khăn nằm xuống giường, bỏ điện thoại ra đọc tiểu thuyết. Hai ngày nữa là đến ngày gặp biên kịch rồi, cậu phải chuẩn bị thật tốt.
Thế là cả ngày hôm đó, Lương Đông và Triệu Tử Thiêm từ sáng đến tối đều nằm trên giường đọc tiểu thuyết. Chẳng hiểu tại sao quần áo buổi sáng rõ ràng mặc nghiêm chỉnh, đến buổi chiều áo trên người Triệu Tử Thiêm lại không thấy đâu, buổi tối khỏi cần nói quần đã sớm bị ai đó xé rách vứt ở một góc.
Lý do? Lừa lớn nói muốn diễn tập lại bộ phim một lần, sóc nhỏ sau nhiều lần phản kháng, cuối cùng vẫn là bất lực tức giận thờ phì phò run rẩy nằm sấp trên giường.
___
Buổi sáng ngày hôm đó
Sài Kế Đan gọi điện cho Lương Đông hỏi có biết ai có thể đóng vai một nhân vật phụ trong phim hay không. Sau nhiều lần suy nghĩ, Lương Đông vẫn không thể nghĩ ra ai có miêu tả giống như nhân vật phụ mà Sài Kế Đan cần.
Có một điều kỳ lạ là, lần đó Sài Kế Đan hỏi Lương Đông có biết ai có thể diễn vai chính hay không, Lương Đông liền không do dự gì mà nói ngày luôn là Triệu Tử Thiêm, lúc đó hắn vẫn còn chưa thèm đọc tiểu thuyết vậy mà còn đặc biệt bồi thêm một câu: “Không phải em ấy tôi tuyệt đối không diễn!”. Nhưng lần này, khi đã nghe được Sài Kế Đan miêu tả tỉ mỉ nhân vật kia, Lương Đông nghĩ tới nghĩ lui một hồi vẫn không tìm ra ai, cuối cùng lên weibo đăng một thông tin nói mình chuẩn bị đóng phim, sau đó thì Khương Chí Phong vào bình luận chúc mừng. Lương Đông lúc này mới chợt nhớ ra, Khương Chí Phong so với yêu cầu của Sài Kế Đan đáp ứng gần như đủ cả, vì thế liền gọi điện hỏi Khương Chí Phong có muốn đóng phim hay không.
Lúc đầu Khương Chí Phong từ chối, nhưng sau khi nghe đến số tiền được nhận cậu ta liền vui vẻ nhận lời. Thế cho nên lúc này Triệu Tử Thiêm và Lương Đông cùng đi tới đón Khương Chí Phong đến gặp biên kịch.
Khương Chí Phong ban đầu cũng không biết Triệu Tử Thiêm có tham gia diễn xuất lần này, lúc nhìn thấy Triệu Tử Thiêm ngồi ở ghế trước xe mới giật mình khẽ cúi đầu chào hỏi:
“Anh Tử Thiêm!”
Triệu Tử Thiêm cười cười, Khương Chí Phong ngồi vào xe rồi liền quay sang hỏi Lương Đông:
“Đông ca, anh lại mới đổi xe sao?”
Lương Đông im lặng một chút, quay sang Triệu Tử Thiêm nói bóng gió:
“Xe anh tự mua, như vậy đã đủ điều kiện hay chưa?”
Triệu Tử Thiêm làm sao mà không biết Lương Đông đang nhắc đến chuyện gì, lần đó cậu chỉ nói đùa là khi nào Lương Đông mua được xe hãy nghĩ đến chuyện đón cậu về nhà, không ngờ chỉ một câu nói đùa đó thôi, ai kia liền tin tưởng vô điều kiện lập tức mua được chiếc xe này. Tuy rằng trong lòng Triệu Tử Thiêm vui sướng không thôi, nhưng ngoài mặt vẫn không quên biểu hiện sự nghiêm túc tức giận.
Khương Chí Phong không hiểu Lương Đông nói cái gì liền hỏi lại:
“Hả, điều kiện gì?”
Không khí trong xe rơi vào trầm mặc, Khương Chí Phong ngồi một lúc thì lên tiếng:
“Bộ phim lần này, đã tìm được đủ người diễn hay chưa?”
Lương Đông không nóng không lạnh nói ra một câu:
“Vẫn còn thiếu một người!”
Nghe Lương Đông nói vẫn còn thiếu một người, Khương Chí Phong liền nghĩ ngay rằng còn thiếu một vai nam chính nữa. Triệu Tử Thiêm nhất định là chỉ được nhận vai phụ như cậu mà thôi. Thế cho nên Khương Chí Phong mới hỏi lại:
“Còn thiếu vai nam chính có phải không?”
Lương Đông bình thản đáp lại:
“Còn thiếu nam phụ, đóng cặp với cậu đó!”
Khương Chí Phong có điểm không ngờ tới:
“Hả? vậy nam chính là anh và anh Tử Thiêm sao?”
“Có gì không được hả?” Lương Đông mắt thấy sóc nhỏ nhà mình ngồi bên cạnh có điểm lo lắng khi nghe được câu kia của Khương Chí Phong, hắn liền nâng cao giọng hỏi lại.
Khương Chí Phong làm ra dáng vẻ bình thường xua xua tay:
“Không sao, mới chỉ là đi gặp mặt biên kịch mà thôi, vẫn còn chưa quyết định mà…”
Lương Đông hơi liếc sang nhìn Triệu Tử Thiêm, cuối cùng để lại cho người nào đó một câu nói:
“Không phải em ấy, tôi tuyệt đối không diễn!”.
“Là ai gọi đến vậy?”
Đinh Nhạc nằm xuống, thản nhiên trả lời:
“Là cháu anh!”
Lương Thế Thành có điểm nghi hoặc:
“Lương Đông hả?”
Định Nhạc lười biếng ngáp một cái, để lại cho Lương Thế Thành một câu rồi đi ngủ:
“Đúng vậy, cậu ta đâm chết người rồi!”
Lương Thế Thành nghe vậy cũng giật mình, nhưng biết Đinh Nhạc vốn là người thích đùa cho nên Lương Thế Thành cũng không có điểm gì gọi là quá hoang mang sau khi nghe thấy câu kia. Lương Thế Thành cầm điện thoại bước xuống giường đi ra ngoài ban công định gọi cho Lương Đông.
___
Lương Đông bước xuống lầu, đi đến hiệu thuốc 24h ở dưới nhà muốn mua thuốc cho Triệu Tử Thiêm. Thật ra thì Lương Đông không biết nên mua loại thuốc gì, cũng không biết phải nói ra sao với người bán thuốc. Hắn đứng trước hiệu thuốc một hồi, dưới ánh mắt khó hiểu của cô gái trong quầy, cuối cùng Lương Đông đành hít một hơi nhẹ giọng lên tiếng:
“Có thuốc tiêu sưng để bôi vào mông hay không?”
Cô gái bán thuốc nghi ngờ nhìn nam sinh trẻ tuổi cao lớn trước mặt hỏi:
“Mông anh bị làm sao?”
Lương Đông có điểm bất ngờ khi cô gái đó hỏi thế:
“Hả?”
Cô gái bán thuốc cứ đứng đó nhìn Lương Đông. Lương Đông vốn là người rất biết cách ăn nói, nhưng đây là lần đầu tiên hắn không biết nên phải mở lời như thế nào cho phải:
“Tôi muốn mua thuốc tiêu sưng, chỗ cô có loại nào cứ mang hết ra đây!”
Cô gái bán thuốc nhìn Lương Đông một lượt, nghiêm mặt nói:
“Thuốc tiêu sưng cũng không thể tùy tiện dùng được, anh cần nói rõ tình trạng của mình!”
Lương Đông nghe thấy cô gái kia nói cũng đúng, không thể lấy tính mạng của sóc nhỏ nhà hắn ra trêu đùa, thế cho nên hắn mới thành thật nói ra mọi tình trạng của Triệu Tử Thiêm:
“Cậu ấy phía bên trong mông có chút vấn đề, là bị sưng… còn chảy máu!”
Cô gái bán thuốc liếc nhìn Lương Đông một cái, trong lòng thầm nghĩ người này đến vấn đề đó cũng không dám nói thẳng ra còn ngại ngùng ấp úng. Cô gái bán thuốc xoay lưng về phía sau, đưa tay lấy một hộp thuốc để trên kệ rồi đưa cho Lương Đông:
“Lấy cái này bôi vào đi, nếu còn chưa hết trĩ thì cần đưa đến bệnh viện xem xét!”
Lương Đông giật mình, cô gái kia là hiểu sai ý của hắn, sóc nhỏ nhà hắn căn bản là không phải bị trĩ. Đúng lúc này điện thoại trong túi quần của Lương Đông reo lên, hắn nhanh chóng thanh toán tiền cho cô gái kia rồi cầm theo điện thoại bước ra ngoài.
“Nhạc Nhạc nói cháu đâm chết người ta rồi!” Lương Thế Thành bình thản nói ra một câu như vậy.
Lương Đông biết Đinh Nhạc lại nói quá sự thật, hắn thở nhẹ một hơi rồi nói ra hết mọi chuyện:
“Là Đại Thiêm… em ấy hiện tại sau khi làm liền không đi được, hơn nữa còn chảy máu!”
Lương Thế Thành vừa rồi nghe Đinh Nhạc nói Lương Đông đâm chết người ta cũng lờ mờ hiểu ra được một số chuyện, hiện tại nghe Lương Đông nói thế thì bật cười:
“Không sao đâu, lần đầu như vậy là điều bình thường”
Lương Đông nghĩ nghĩ một hồi rồi nói:
“Chú có thuốc gì giúp giảm đau hay không?”
Lương Thế Thành về vấn đề đó loại thuốc gì cũng có, chẳng qua là mấy năm trở lại đây vốn không cần dùng đến loại thuốc đó nên cũng không biết để ở chỗ nào:
“Có, cháu qua đây lấy đi!”
“Được!” Lương Đông nghe vậy thì sung sướng không thôi, vội vã quay trở về nhà lấy chìa khóa xe rời đi:
Khi Lương Đông vừa rời đi, Triệu Tử Thiêm không rõ vì tiếng động lớn hay là vì đau đớn mà bật dậy. Hai mắt vừa mở ra liền thấy phía bên giường trống không, thử cử động chân cũng đã có thể di chuyển lại được một chút, nhưng vừa mới định ngồi dậy thôi cả người liền đau nhức không thôi, trong vô thức cứ như thế gọi ai đó:
“Đông ca…”
Gọi một tiếng không có ai trả lời.
“Đông ca… đi đâu rồi?”
Gọi hai tiếng không gian vẫn là tĩnh lặng.
“Đông…”
Gọi đến tiếng thứ ba, thứ tư liền nhỏ dần… Lương Đông nhất định không có ở nhà. Triệu Tử Thiêm có cảm giác mình giống như bị người ta lợi dụng rồi phủi mông rời đi vậy, bộ dạng thê thảm nằm ở một chỗ đến cử động cũng khó, chỉ còn biết nằm xuống giường tự động chảy nước mắt. Trong lòng âm thầm oán trách Lương Đông, trách Lương Đông nhất định là không quan tâm đến cậu, nửa đêm làm xong liền bỏ đi rồi.
___
“Thuốc này dùng như thế nào?” Lương Đông cầm trên tay lọ thuốc dạng viên được đựng trong chai thủy tinh màu nâu trong suốt, có thể nhìn thấy rõ ràng ở bên trong đó khoảng hơn mười viên thuốc dạng tròn, nhưng bên ngoài lại không có bất cứ một nhãn mác ghi hướng dẫn sử dụng nào.
Lương Đông nghi ngờ rồi lại hỏi tiếp:
“Có thể tin tưởng hay không, thuốc này chẳng có nhãn dán!”
Lương Thế Thành khó khăn lắm mới tìm ra được lọ thuốc này trong đống thuốc, hiện tại nghe Lương Đông hỏi vậy liền không hài lòng:
“Thuốc này là thuốc đặc chế, nếu cháu không cần dùng vậy trả lại đây!”
Lương Đông nhanh chóng cất lọ thuốc kia ra sau lưng:
“Cái này một ngày uống mấy viên?”
Lương Thế Thành cố nhịn cười:
“Chỉ cần một viên mà thôi, bỏ vào bên trong sẽ tự khắc tan!”
Lương Đông lại đưa lọ thuốc đó lên trước mặt đánh giá một hồi:
“Bỏ vào liền tan sao, không cần dùng với nước?”
Lương Thế Thành vỗ vai Lương Đông:
“Cái này không dùng đút vào miệng, còn cần phải nước hay sao?”
Lương Đông giật mình:
“Không đút vào miệng?”
Lương Thế Thành gật đầu:
“Là đút vào mông cậu ta!”
Lương Đông vẫn do dự không tin tưởng cho lắm:
“Có để lại di chứng gì hay không?”
Lương Thế Thành nhíu mày:
“Còn có di chứng gì, nói cho cháu biết cái này chiết xuất từ rất nhiều loại đó, có heparin làm chống tắc mạch và huyết khối, dầu cá làm thương tổn mau lành, esculosid chống cương tụ, butoform chống đau ngứa, hydrocotison chống viêm, trimebutin giảm đau chống co thắt,…”
Lương Đông im lặng lắng nghe từng thành phần trong thuốc, cuối cùng cũng yên tâm hơn một chút, nhanh chóng cầm theo lọ thuốc trở về với sóc nhỏ nhà mình.
___
Lương Đông về đến nhà Triệu Tử Thiêm vẫn cứ nằm sấp ngủ mê mệt, hắn đưa tay vuốt nhẹ mấy sợi tóc lòa xòa trước trán của Triệu Tử Thiêm. Tay vừa động vào người của Triệu Tử Thiêm liền giật mình nhíu mày, sóc nhỏ nhà hắn hiện tại cả người nóng bừng, gương mặt còn vương lại vài giọt nước mắt, bên dưới gối không rõ là mồ hôi hay nước mắt đã sớm ướt đẫm rồi.
Lương Đông đau lòng, nhanh chóng mở lọ thuốc lấy ra một viên đặt vào giữa hai mông của Triệu Tử Thiêm. Cả một quá trình đó Lương Đông làm rất cẩn thận, nhẹ nhàng nhất mức có thể. Khi đưa tay đẩy viên thuốc kia vào mông Triệu Tử Thiêm, động nhỏ phía sau liền bắt đầu co rút kịch liệt như muốn hút lấy ngón tay của hắn. Lương Đông nuốt một ngụm nước miếng, vẫn cứ để tay ở trong đó không có ý định bỏ ra. Đến lúc Triệu Tử Thiêm ư ư vài tiếng, Lương Đông mới giật mình rút tay ra khỏi. Có điều tay Lương Đông vừa rời đi, động nhỏ sau mông của Triệu Tử Thiêm lại co rút liên hồi, được vài giây viên thuốc kia liền theo đó trôi ra.
Lương Đông khổ sở, Tiểu Đông Đông vừa nhìn thấy hành động khiêu khích kia liền dựng thẳng, nhưng ngại sóc nhỏ nhà hắn bây giờ đang bị bệnh cho nên hắn phải kiềm chế lại mọi chuyện. Lương Đông một lần nữa nhẹ nhàng đút viên thuốc đó vào sau mông của Triệu Tử Thiêm, giữ tay ở đó một lúc ngăn không cho viên thuốc đó có cơ hội trôi ra nữa. Nhưng mà Lương Đông cứ để tay ở bên trong, Triệu Tử Thiêm liền khó chịu khẽ dãy dụa một chút. Lương Đông mau chóng bỏ tay ra, viên thuốc theo mức độ co rút trong động nhỏ kia lại trôi ra ngoài.
Lương Đông hai lần nhìn thấy khung cách kích thích như vậy liền nhịn không được nữa, trực tiếp đút viên thuốc vào mông của Triệu Tử Thiêm rồi lấy chính Tiểu Đông Đông của mình chặn lại.
Triệu Tử Thiêm vừa rồi có cảm giác phía sau mông mình bị ai đó trêu chọc, nhưng do quá mệt mỏi cho nên không buồn mở mắt ra. Lúc này cảm thấy lại có vật gì đó vừa cứng vừa dài đâm phía sau, cậu liền giật mình tỉnh dậy, giọng nói mang theo hơi thở yếu ớt:
“A… ưm… Đông… làm cái gì?”
Lương Đông vốn chỉ là muốn đặt Tiểu Đông Đông vào sau mông của Triệu Tử Thiêm thôi, nhưng ai ngờ Tiểu Đông Đông vừa đặt vào đó rồi liền tự giác di chuyển điên cuồng không thể dừng lại nữa:
“Giã thuốc!”
Triệu Tử Thiêm đau đến hô hấp khó khăn, cố gắng đẩy Lương Đông cách xa mình một chút nhưng không thể:
“Đông… đau rồi… không thể được nữa… a… mau dừng… ư…”
Lương Đông điên cuồng luật động, cảm giác động nhỏ phía sau mông Triệu Tử Thiêm không ngừng hút chặt lấy Tiểu Đông Đông, hắn hừ một tiếng kéo Triệu Tử Thiêm từ trên giường ngồi lên đùi mình. Bàn tay bắt đầu xoa nắn điểm nhỏ trước ngực của Triệu Tử Thiêm, bờ môi mang theo hơi thở khô nóng phả vào sau gáy cậu. Triệu Tử Thiêm cả người mệt mỏi nhưng lại mang theo sự kích thích khó tả, Lương Đông mắt thấy Triệu Tử Thiêm hai mắt đê mê liền cười nhẹ ghé sát miệng vào tai Triệu Tử Thiêm nói khẽ:
“Là đang giã thuốc, nhịn một chút!”
Triệu Tử Thiêm nuốt một ngụm nước miếng, Lương Đông hiện tại không di chuyển thân dưới, chỉ có bàn tay kia không ngừng xoa nắn lấy hai bên ngực cậu:
“Là… thuốc gì… a”
Lương Đông kéo mặt Triệu Tử Thiêm quay lại phía sau, hôn xuống đôi môi vì mê man mà hơi tách mở kia một hồi rồi mới luyến tiếc bỏ ra:
“Là thuốc giảm đau!”
Triệu Tử Thiêm cả người mệt mỏi cùng khó chịu, tựa hẳn vào người Lương Đông:
“Như thế nào… nhưng thế nào lại không thấy giảm… Đông…”
Lương Đông dùng một tay nắm tay của Triệu Tử Thiêm đưa đến trước miệng mình hôn xuống, khẽ cắn hờ từng ngón tay run rẩy, đầu lưỡi linh hoạt theo từng kẽ tay liếm vào thật sâu:
“Vậy ngủ một chút đi, sáng ngày mai sẽ hết đau!”
Triệu Tử Thiêm ô ô thở dốc, mông bắt đầu di chuyển cọ cọ vào đùi Lương Đông:
“Thật khó chịu… như thế nào… có thể ngủ!”
Lương Đông cố gắng không bị cái vẻ quyến rũ của con sóc nhỏ nào đó mê hoặc, hắn nuốt một ngụm nước miếng khó khăn hỏi lại:
“Vậy muốn làm như thế nào mới chịu đi ngủ đây?”
Triệu Tử Thiêm biết Lương Đông nhất định là rõ ràng hơn ai hết, nhưng mà Triệu Tử Thiêm cũng không thể mặt dày nói ra được, cho nên bây giờ chỉ còn biết thở dài tỏ vẻ không vui:
“Ha… thật không vui!”
Lương Đông vẫn ngồi im không có ý định lên tiếng, Triệu Tử Thiêm cả người ngứa ngáy bắt đầu than thở:
“Đông…”
Lương Đông khẽ hôn dọc phía cần cổ màu lúa mạch vẫn còn lưu lại mấy vết ửng đỏ do hắn để lại vừa rồi, ừ nhẹ một tiếng.
Triệu Tử Thiêm bắt đầu cáu kỉnh, mông ở dưới cũng khẽ khẽ cử động:
“Không phải nói… giã thuốc hay sao?”
Lương Đông buồn cười, cắn nhẹ vào vành tai của Triệu Tử Thiêm:
“Thuốc tan rồi!”
Triệu Tử Thiêm mím chặt môi, dùng ánh mắt mơ màng quay lại đằng sau hỏi Lương Đông:
“Nhanh như vậy… tan rồi?”
Lương Đông vừa nhìn thấy bộ dạng trêu người kia của Triệu Tử Thiêm liền nhịn không được kéo cả người đối diện kia về phía mình, hôn xuống bờ môi đang bị ai đó cắn đến ửng đỏ, bắt đầu di chuyển thân thể. Mỗi lần di chuyển, Lương Đông đều có thể cảm giác được động nhỏ sau mông của Triệu Tử Thiêm co rút kịch liệt, giống như là không muốn Tiểu Đông Đông của hắn rời đi vậy.
Xúc cảm đau đớn hòa lẫn khoái cảm khiến cho Triệu Tử Thiêm muốn kêu lên cũng không thể, bởi vì môi của cậu đã bị người nào đó cắn mút, đầu lưỡi Lương Đông càn quét bên trong đến độ cậu cảm thấy đau mỏi. Đến khi Triệu Tử Thiêm giống như không thể thở được nữa, người phía dưới mới rời khỏi đôi môi cậu, dùng lực đẩy ngã cậu xuống giường.
Triệu Tử Thiêm chỉ kịp a lên một tiếng, Lương Đông phía sau liền đẩy mạnh người khiến cho cả người Triệu Tử Thiêm lao về phía trước. Triệu Tử Thiêm hoảng sợ, cố gắng quay lại đằng sau nói Lương Đông chậm một chút:
“Đông… chậm… a… không thể… nhanh như vậy!”
Lương Đông làm như không nghe thấy lời của Triệu Tử Thiêm, vẫn cứ điên cuồng luật động. Triệu Tử Thiêm lắc đầu liên tục, hai vai run rẩy:
“Đông… không được… ưm…”
Không biết tiếng kêu đó cứ kéo dài trong bao lâu, cũng không biết Lương Đông làm đến lần thứ bao nhiêu, lúc xong việc thì phát hiện ra sóc nhỏ nhà hắn đã ngủ từ lúc nào không hay rồi.. Lương Đông yêu thương hôn nhẹ vào trán của Triệu Tử Thiêm, đôi môi chỉ vừa chạm vào đó thôi lông mày liền nhíu chặt, làm nhiều như vậy, cũng ra nhiều mồ hôi như thế sóc nhỏ nhà hắn vẫn còn chưa chịu hết sốt, hơn nữa còn có tình trạng tiến triển xấu đi.
Lương Đông cúi người, xem xét một hồi động nhỏ phía sau của Triệu Tử Thiêm có chảy máu hay không, thấy phía dưới đó không còn chảy máu hắn mới an tâm đi vào phòng tắm lấy khăn ấm lau người cho Triệu Tử Thiêm. Lau mặt rồi lau cổ, cuối cùng chẳng hiểu sau lau đến chỗ mông của Triệu Tử Thiêm liền không thể rời đi được. Lương Đông hai mắt híp lại, nuốt một ngụm nước miếng cố gắng kìm chế không thể tiếp tục làm nữa. Lý trí không cho phép tiếp tục, nhưng chẳng hiểu sao bàn tay lại cứ đặt ở đó không chịu buông. Đến khi hai ngón tay của Lương Đông đã cho vào trong đó rồi, hắn mới giật mình rút tay ra, vội vàng đi vào phòng tắm, tắm nước lạnh cho hạ hỏa.
___
Sáng ngày hôm sau, Lương Đông tỉnh dậy vẫn thấy Triệu Tử Thiêm đang nằm ngủ, hắn nhẹ nhàng đưa tay lên sờ vào trán của Triệu Tử Thiêm cảm thấy căn bản là không hạ sốt một chút nào. Lương Đông không suy nghĩ nhiều bước xuống giường mặc quần áo, làm vệ sinh cá nhân rồi đi xuống dưới lầu mua thuốc cùng đồ ăn sáng cho Triệu Tử Thiêm.
Làm xong xuôi mọi chuyện đã là tám giờ, Lương Đông ngồi bên giường ôn nhu gọi Triệu Tử Thiêm thức dậy:
“Đại Thiêm,…”
Triệu Tử Thiêm không có ý định mở mắt, Lương Đông liền gọi lớn hơn một chút:
“Đại Thiêm dậy thôi…”
Triệu Tử Thiêm nghe thấy có người gọi mình liền cố gắng mở mắt ra, đầu óc quay cuồng, cả người đau nhức, phải mất vài giây cậu mới có thể nhìn thấy rõ Lương Đông.
Lương Đông đau lòng chạm tay lên trán của Triệu Tử Thiêm:
“Em sốt rồi!”
Triệu Tử Thiêm bực bội gạt tay Lương Đông sang một bên, trong lòng âm thầm nghĩ còn không phải là Lương Đông hại cậu hay sao.
“Lần sau không được tắm nước lạnh nữa, có biết chưa” Lương Đông nhíu mày.
Triệu Tử Thiêm lầu bầu:
“Còn đổ lỗi cho em… cả người mệt mỏi đau nhức…”
Lương Đông cũng không có ý định tranh chấp với Triệu Tử Thiêm nữa, chỉ còn biết đỡ cậu ngồi dậy:
“Được rồi, mau đi đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng còn uống thuốc nữa!”
Triệu Tử Thiêm mới chỉ vừa chạm chân xuống đất, đứng lên liền bị ngã khụy, may mắn có Lương Đông ở bên cạnh đỡ được cậu. Triệu Tử Thiêm thấy vậy liền giận lây sang Lương Đông, một tay yếu ớt đấm vào ngực hắn:
“Đã thấy anh làm cái gì chưa?!”
Lương Đông lo lắng:
“Có đi được hay không?”
Triệu Tử Thiêm liếc nhìn ai kia lầm bầm:
“Còn phải hỏi”
Thế là cả một quá trình đánh răng rửa mặt đều là do đích thân Lương Đông làm cho Triệu Tử Thiêm, vậy mà ai kia vẫn còn chưa chịu hài lòng đâu, khi về giường vẫn không quên lải nhải oán trách:
“Lần sau không cho phép làm như vậy, còn làm như vậy nữa đừng có mà trách,…”
Triệu Tử Thiêm nhìn cháo trắng Lương Đông mua về liền không vui, bĩu môi chỉ vào trong đó hỏi:
“Sao lại ít thịt như thế?”
Đêm hôm qua khi Lương Thế Thành đưa thuốc cho Lương Đông có nhắc nhở hắn tuyệt đối không được cho Triệu Tử Thiêm ăn thịt, nếu không lúc đi vệ sinh nhất định sẽ cực khổ. Lương Đông biết Triệu Tử Thiêm thích ăn thịt nhất, không có thịt sóc nhỏ nhà hắn chắc chắn sẽ không vui, cho nên Lương Đông mới cố tình bảo chủ quán xay thịt thật nhỏ thả vào bát cháo cho Triệu Tử Thiêm.
“Ăn nhiều thịt quá tiêu hóa không được đâu!” Lương Đông nhíu mày, nghiêm giọng lên tiếng
Triệu Tử Thiêm khoanh tay trước ngực, mắt chỉ vừa nhìn thấy cháo trắng tinh là không muốn ăn rồi:
“Không có thịt làm sao ăn?”
Lương Đông kiên nhẫn chọn chỗ nhiều thịt nhất múc lên đưa đến trước mặt Triệu Tử Thiêm:
“Không phải có thịt băm nhỏ hay sao?”
Triệu Tử Thiêm miễn cưỡng ăn thử, cảm thấy chẳng ngon chút nào liền nhăn mày:
“Cháo trắng không như vậy em không ăn!”
Lương Đông vẫn kiên quyết múc từng thìa cháo chọn những chỗ có thịt nhiều nhất:
“Thìa này có rất nhiều thịt đó!”
Triệu Tử Thiêm tỏ vẻ không muốn ăn, nhưng quả thật vẫn há miệng rất lớn ngậm lấy thìa cháo kia:
“Thịt ít như vậy!”
Lương Đông múc từng thìa cháo một, nhẹ nhàng bên cạnh dụ dỗ Triệu Tử Thiêm:
“Em xem thìa này không phải rất nhiều thịt hay sao?”
Cứ như thế, người vừa rồi nói cháo ít thịt không muốn ăn, lúc này cả bát cháo đó đã nằm gọn ghẽ trong bụng người đó. Lương Đông buồn cười, nhanh chóng lấy ra hai viên thuốc đưa cho Triệu Tử Thiêm uống. Triệu Tử Thiêm vừa uống thuốc xong liền khó khăn nằm xuống giường, bỏ điện thoại ra đọc tiểu thuyết. Hai ngày nữa là đến ngày gặp biên kịch rồi, cậu phải chuẩn bị thật tốt.
Thế là cả ngày hôm đó, Lương Đông và Triệu Tử Thiêm từ sáng đến tối đều nằm trên giường đọc tiểu thuyết. Chẳng hiểu tại sao quần áo buổi sáng rõ ràng mặc nghiêm chỉnh, đến buổi chiều áo trên người Triệu Tử Thiêm lại không thấy đâu, buổi tối khỏi cần nói quần đã sớm bị ai đó xé rách vứt ở một góc.
Lý do? Lừa lớn nói muốn diễn tập lại bộ phim một lần, sóc nhỏ sau nhiều lần phản kháng, cuối cùng vẫn là bất lực tức giận thờ phì phò run rẩy nằm sấp trên giường.
___
Buổi sáng ngày hôm đó
Sài Kế Đan gọi điện cho Lương Đông hỏi có biết ai có thể đóng vai một nhân vật phụ trong phim hay không. Sau nhiều lần suy nghĩ, Lương Đông vẫn không thể nghĩ ra ai có miêu tả giống như nhân vật phụ mà Sài Kế Đan cần.
Có một điều kỳ lạ là, lần đó Sài Kế Đan hỏi Lương Đông có biết ai có thể diễn vai chính hay không, Lương Đông liền không do dự gì mà nói ngày luôn là Triệu Tử Thiêm, lúc đó hắn vẫn còn chưa thèm đọc tiểu thuyết vậy mà còn đặc biệt bồi thêm một câu: “Không phải em ấy tôi tuyệt đối không diễn!”. Nhưng lần này, khi đã nghe được Sài Kế Đan miêu tả tỉ mỉ nhân vật kia, Lương Đông nghĩ tới nghĩ lui một hồi vẫn không tìm ra ai, cuối cùng lên weibo đăng một thông tin nói mình chuẩn bị đóng phim, sau đó thì Khương Chí Phong vào bình luận chúc mừng. Lương Đông lúc này mới chợt nhớ ra, Khương Chí Phong so với yêu cầu của Sài Kế Đan đáp ứng gần như đủ cả, vì thế liền gọi điện hỏi Khương Chí Phong có muốn đóng phim hay không.
Lúc đầu Khương Chí Phong từ chối, nhưng sau khi nghe đến số tiền được nhận cậu ta liền vui vẻ nhận lời. Thế cho nên lúc này Triệu Tử Thiêm và Lương Đông cùng đi tới đón Khương Chí Phong đến gặp biên kịch.
Khương Chí Phong ban đầu cũng không biết Triệu Tử Thiêm có tham gia diễn xuất lần này, lúc nhìn thấy Triệu Tử Thiêm ngồi ở ghế trước xe mới giật mình khẽ cúi đầu chào hỏi:
“Anh Tử Thiêm!”
Triệu Tử Thiêm cười cười, Khương Chí Phong ngồi vào xe rồi liền quay sang hỏi Lương Đông:
“Đông ca, anh lại mới đổi xe sao?”
Lương Đông im lặng một chút, quay sang Triệu Tử Thiêm nói bóng gió:
“Xe anh tự mua, như vậy đã đủ điều kiện hay chưa?”
Triệu Tử Thiêm làm sao mà không biết Lương Đông đang nhắc đến chuyện gì, lần đó cậu chỉ nói đùa là khi nào Lương Đông mua được xe hãy nghĩ đến chuyện đón cậu về nhà, không ngờ chỉ một câu nói đùa đó thôi, ai kia liền tin tưởng vô điều kiện lập tức mua được chiếc xe này. Tuy rằng trong lòng Triệu Tử Thiêm vui sướng không thôi, nhưng ngoài mặt vẫn không quên biểu hiện sự nghiêm túc tức giận.
Khương Chí Phong không hiểu Lương Đông nói cái gì liền hỏi lại:
“Hả, điều kiện gì?”
Không khí trong xe rơi vào trầm mặc, Khương Chí Phong ngồi một lúc thì lên tiếng:
“Bộ phim lần này, đã tìm được đủ người diễn hay chưa?”
Lương Đông không nóng không lạnh nói ra một câu:
“Vẫn còn thiếu một người!”
Nghe Lương Đông nói vẫn còn thiếu một người, Khương Chí Phong liền nghĩ ngay rằng còn thiếu một vai nam chính nữa. Triệu Tử Thiêm nhất định là chỉ được nhận vai phụ như cậu mà thôi. Thế cho nên Khương Chí Phong mới hỏi lại:
“Còn thiếu vai nam chính có phải không?”
Lương Đông bình thản đáp lại:
“Còn thiếu nam phụ, đóng cặp với cậu đó!”
Khương Chí Phong có điểm không ngờ tới:
“Hả? vậy nam chính là anh và anh Tử Thiêm sao?”
“Có gì không được hả?” Lương Đông mắt thấy sóc nhỏ nhà mình ngồi bên cạnh có điểm lo lắng khi nghe được câu kia của Khương Chí Phong, hắn liền nâng cao giọng hỏi lại.
Khương Chí Phong làm ra dáng vẻ bình thường xua xua tay:
“Không sao, mới chỉ là đi gặp mặt biên kịch mà thôi, vẫn còn chưa quyết định mà…”
Lương Đông hơi liếc sang nhìn Triệu Tử Thiêm, cuối cùng để lại cho người nào đó một câu nói:
“Không phải em ấy, tôi tuyệt đối không diễn!”.
Tác giả :
Giai Nhân