Nắng Hạn Gặp Mưa Rào
Chương 150: Gia giáo không nghiêm
Triệu Tử Thiêm cũng đã chuẩn bị tâm lý bị Lương Đông ghét bỏ, nhưng mà khi nghe Lương Đông nói ra câu kia, cậu vẫn là nhịn không được nước mắt lưng tròng nhìn hắn. Lương Đông nghiêm mặt, cố gắng không để vẻ ngoài đáng thương kia của Triệu Tử Thiêm làm cho mềm lòng:
“Em rốt cuộc là đang nghĩ cái gì thế hả, anh quả thật không ngờ em lại dám làm như vậy!”
Triệu Tử Thiêm mím chặt môi, nước mắt từ bên khóe mắt chảy xuống, cậu hiện tại rất muốn tựa vào lòng ngực Lương Đông nhưng đến cuối cùng vẫn là không dám, trước sau chỉ ngồi như vậy đáng thương nhìn hắn. Lương Động nhịn không được nữa, vội vã ôm lấy Triệu Tử Thiêm vào lòng, giọng nói cũng dịu đi một chút:
“Tại sao lại ngu ngốc đến mức tự làm mình bị thương hả?”
Triệu Tử Thiêm vỡ òa, đầu nhỏ liên tục cọ vào lòng ngực Lương Đông nức nở đến mức không nói được câu nào. Lương Đông cảm nhận được bờ vai của Triệu Tử Thiêm không ngừng run rẩy, hắn đành đưa tay vỗ nhẹ trấn an:
“Lần sau đừng có làm như vậy nữa, có biết chưa?”
Triệu Tử Thiêm cứ như vậy, không dám ngẩng đầu lên nhìn Lương Đông lấy một cái. Lương Đông cả người mềm nhũn, mỗi lần sóc nhà hắn bày ra bộ dạng yếu đuối thế này là y như rằng Lương Đông không thể lạnh lùng với cậu quá ba phút, Lương Đông giọng nói mang theo tia dỗ dành:
“Bảo bối, em lần sao tuyệt đối không nên làm như vậy, làm như vậy rồi anh thật sự rất đau lòng”
Triệu Tử Thiêm ngẩng đầu lên nhìn Lương Đông, gương mặt đã sớm bị nước mắt làm cho lem luốc hết cả, cái miệng nhỏ chu về phía trước, vẫn không quên hỏi hắn có phải thật là như vậy. Lương Đông thở dài, đưa tay lau nước mắt cho Triệu Tử Thiêm đáp:
“Là thật, ngày hôm qua nhận được tin em bị tai nạn, anh ngay cả đến đèn đỏ cũng dám vượt”
Triệu Tử Thiêm dùng hai tay bao lấy má Lương Đông, ngẩng đầu chạm môi vào môi Lương Đông một cái thật nhẹ. Có cảm giác như Triệu Tử Thiêm không dám hôn lâu, cũng không dám hôn thật sâu, cậu vẫn sợ Lương Đông chẳng qua chỉ là nói như vậy cho cậu ngừng khóc mà thôi, thế cho nên nụ hôn kia rất nhanh đã kết thúc rồi:
“Thật xin lỗi!”
Lương Đông ngây người, đây là lần đầu tiên Triệu Tử Thiêm nói lời xin lỗi với hắn. Lương Đông nhìn đến ánh mắt mở to ngập nước mang theo tia hoảng loạn kia của Triệu Tử Thiêm, trong lòng liền biết bảo bối nhà hắn quả thật đang rất ăn năn, cái ánh mắt kia đúng là làm cho hắn trầm mê, hắn theo đó cũng gấp gáp cùng sự lo lắng của cậu, hắn nhịn không được muốn bao bọc bảo hộ thật nhiều:
“Được rồi Đại Thiêm…”
Triệu Tử Thiêm lại đặt một nụ hôn nữa lên môi của Lương Đông, chỉ là môi chạm môi dừng lại trong vài giây, chỉ là im lặng đợi Lương Đông đáp lại cậu, Lương Đông đưa tay về phía sau gáy của Triệu Tử Thiêm, hắn không dám dùng lực quả mạnh, cả quá trình hôn môi kia diễn ra vô cùng cẩn thận, chậm rãi. Đầu lưỡi quen thuộc nhẹ nhàng tách mở đôi môi của Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm cũng theo đó đáp trả, cứ như vậy phụ thuộc vào sự dẫn dắt của Lương Đông… cho đến khi Lương Đông cảm giác được vị mặn mới hơi dừng lại nghiêng người sang nhìn người đối diện:
“Làm sao lại khóc nữa?”
Triệu Tử Thiêm vội vàng đưa tay lên lau nước mắt:
“Người ta là đau lòng”
Lương Đông cười khổ kéo Triệu Tử Thiêm vào lòng:
“Làm sao vẫn còn chưa chịu hết đau lòng đây”
Không gian rơi vào trầm mặc, chỉ có một tiếng duy nhất phát ra từ cái bụng nhỏ của người nào đó, Lương Đông cúi đầu nhìn chằm chằm bụng nhỏ của Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm đáng thương đưa tay lên xoa bụng:
“Từ buổi tối ngày hôm qua đến giờ rồi…”
Lương Đông bật cười ha ha:
“Được rồi, anh bây giờ đi làm thủ tục xuất viện, sau đó liền đưa em đi ăn”
Lúc Lương Đông rời khỏi phòng bệnh, Triệu Tử Thiêm tự động rút ống kim tiêm ở trên tay ra rồi đứng dậy thay quần áo. Triệu Tử Thiêm chân tay không hề bị làm sao, chỉ duy nhất vùng trán bị va đập nên có vết thương để lại. Khi Triệu Tử Thiêm mặc áo vào, có chạm phải vết thương đó liền đau đến nhăn mặt nhíu mày phải dừng lại một chút, cậu cười khổ tự nghĩ trong lòng rằng làm như vậy coi như cũng đáng, một bước này của cậu hẳn là không sai lầm.
Nói Triệu Tử Thiêm ngốc nghếch quả đúng không sai, Lương Đông buổi tối ngày hôm đó sau khi kết thúc buổi ăn đêm kia với tổ kịch sẽ đi đến nhà của Triệu Tử Thiêm làm lành, Triệu Tử Thiêm căn bản là không phải dùng đến biện pháp này. Cứ coi như đây là một trừng phạt nho nhỏ đối với Triệu Tử Thiêm vì việc đã làm cho Lương Đông lo lắng suốt mấy ngày.
Lương Đông làm thủ tục xuất viện xong định đi vào phòng bệnh gọi Triệu Tử Thiêm ra, ai ngờ sóc nhỏ nhà hắn đã quần áo chỉnh tề đứng đợi sẵn ở bên ngoài. Vừa mới rồi người nào đó còn khóc lóc đến mức đáng thương, bây giờ liền trở thành một bộ dạng hớn hở đứng ở phía trước nhìn hắn mỉm cười.
Không biết có phải là do ảo giác hay không mà Lương Đông cảm thấy dáng người nhỏ bé kia đột nhiên được bao bọc bởi một luồng ánh sáng nhẹ. Triệu Tử Thiêm đứng ở dưới gốc cây, nắng vàng xuyên qua từng kẽ lá chiếu vào đúng chỗ cậu đứng, cả một khoảng trống mặt đường chỉ có duy nhất chỗ của Triệu Tử Thiêm là nổi bật, cũng như trong hàng vạn người tồn tại chỉ có duy nhất một người vừa mắt của Lương Đông.
Lương Đông đứng thất thần nhìn Triệu Tử Thiêm, hắn như thế nào lại ngu ngốc đến mức giận dỗi với bảo bối này những một tuần lễ. Nếu như ngày hôm qua Triệu Tử Thiêm không phải là đâm vào gốc cây mà là đâm vào chiếc ô tô kia, có khi nào người hiện tại đang cười với hắn đây… sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt hắn nữa.
Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông cứ đứng mãi ở cửa nhìn về phía mình, cậu khó hiểu quay sang bên cạnh nhìn xung quanh một lượt phát hiện ra chẳng có thứ gì đặc biệt liền nhíu mày gọi lớn:
“Đông ca, mau lên đi…”
Lương Đông giật mình thoát khỏi trầm mê, vội vã đáp lại Triệu Tử Thiêm rồi bước nhanh tới:
“Đến đây…”
Triệu Tử Thiêm ngồi vào ghế lái phụ, mắt nhìn thấy pháp luân màu vàng cậu tặng cho Lương Đông lúc sinh nhật liền mỉm cười mãi không thôi, cánh tay không tự giác đưa về phía trước sờ vào pháp luân đó, Lương Đông thấy vậy liền quay sang nhìn Triệu Tử Thiêm nói:
“Đó là một bảo bối màu vàng…”
Triệu Tử Thiêm nghe Lương Đông nói thế liền cười giống như một đóa hoa nhỏ quay sang nhìn hắn, tiếp theo liền tự động nhoài ngươi sang bên cạnh giúp Lương Đông thắt dây an toàn vào người:
“Em nói cho anh biết, lần sau đi xe nhất định không được quên cài dây an toàn…” Nói rồi cậu liền tự cài dây an toàn vào người mình: “Em cũng cài dây an toàn nữa”
Lương Đông vừa khởi động xe vừa hỏi:
“Muốn ăn cái gì?”
Triệu Tử Thiêm không suy nghĩ nhiều nói luôn:
“Gà rán!”
Lương Đông nhíu mày nghiêm giọng:
“Không được, mấy thứ đó quá nhiều dầu mỡ không tốt cho sức khỏe, ăn nhiều còn có khả năng gây béo phì, ảnh hưởng đến tim mạch…”
Triệu Tử Thiêm làm bộ đưa tay lên tai mình che lại:
“Biết rồi biết rồi, em cũng có phải là ăn nhiều đâu, ngày hôm nay mới ăn cơ mà”
Lương Đông lái xe đi trên đường:
“Chuyển thứ khác đi, anh dẫn em đi ăn cháo…”
Triệu Tử Thiêm không muốn ăn cháo liền phản bác ngay:
“Nha nha, không ăn cháo, ăn cháo rất ít thịt…”
Lương Đông bình ổn lái xe:
“Anh nói người ta cho thật nhiều thịt cho em”
Triêu Tử Thiêm không vui:
“Em muốn ăn thịt gà”
Lương Đông thở dài, lái xe hướng về phía tiệm cháo nổi tiếng nhất khu vực này:
“Dẫn em đi ăn cháo thịt gà thế có được chưa”
Triệu Tử Thiêm giả bộ đáng thương, đầu tựa vào cửa kính xe bất lực:
“Người ta là muốn ăn cả một con gà chiên lên”
Lúc Lương Đông dừng xe đợi đèn đỏ quay sang thì thấy một bộ dạng ỉu xìu kia của Triệu Tử Thiêm đành bất đắc dĩ phải đồng ý:
“Được rồi, bây giờ đi ăn cháo trước, lát nữa ghé qua siêu thị mua gà về, anh tự chiên cho em”
Gà ở bên ngoài làm không đảm bảo, nhất định là dùng dầu chiên lại để chiên, thế cho nên Lương Đông mới không muốn để cho Triệu Tử Thiêm ăn những thứ đó. Triệu Tử Thiêm nghe thấy vậy rất nhanh gật đầu:
“Được, vậy đi ăn cháo trước”
Xe rất nhanh dừng ở một cửa tiệm bán cháo nổi tiếng, không gian bên trong quán vô cùng rộng rãi sạch sẽ, Triệu Tử Thiêm và Lương Đông chọn ngồi ở một chiếc bàn trên lầu hai để tránh cho người khác nhận ra được bọn họ. Lương Đông đưa thực đơn đến cho Triệu Tử Thiêm xem, Triệu Tử Thiêm nhìn nhìn một hồi rồi chỉ vào đó:
“Cái này, em muốn ăn cái này”
Lương Đông mỉm cười cưng chiều quay sang phục vụ bàn nói:
“Hai phần cháo gà loại đặc biệt, còn có cho một đùi gà lớn”
Trong thực đơn chỉ toàn là cháo, không hề có đùi gà được ghi ở trong đó, nhưng mà bởi vì vị nhà hắn vừa rồi nói muốn ăn gà cho nên Lương Đông liền nói phục vụ luộc riêng cho Triệu Tử Thiêm một chiếc đùi gà thật to, đùi gà này coi như là bù cho vết thương trên trán của bảo bối nhà hắn.
Cháo cùng đùi gà rất nhanh được mang lên, Triệu Tử Thiêm cúi đầu ngửi ngửi một chút, không ngửi thì không sao, vừa ngửi hai mắt liền sáng bừng, con sâu bự trong bụng lại bắt đầu rục rịch. Triệu Tử Thiêm cầm lấy thìa sứ ở bên cạnh, múc một thìa cháo thổi thổi một chút sau đó liền đưa vào miệng, vừa ăn vừa gật đầu tấm tắc khen ngon. Lương Đông buồn cười, ngồi ở phía đối diện giúp Triệu Tử Thiêm gỡ thịt gà ra từng miếng nhỏ rồi xếp sẵn ra đĩa, người nào đó chỉ việc động đũa gắp lên ăn mà thôi.
Triệu Tử Thiêm vừa ăn cháo vừa nhìn Lương Đông cười, Lương Đông đút cho Triệu Tử Thiêm một miệng thịt gà, Triệu Tử Thiêm rất nhanh liền ngoan ngoãn há miệng:
“Đông ca, thịt gà thật sự mềm”
Lương Đông gật đầu:
“Vậy thì ăn nhiều một chút”
Triệu Tử Thiêm lại ngồi hỏi đùa:
“Đông ca, rồi nỡ như em ăn nhiều béo lên thì sao”
Lương Đông nhìn người trước mặt, Triệu Tử Thiêm trước lúc đi Hồ Nam có cân thử chỉ được có 63kg mà thôi, Lương Đông bây giờ nhìn lại cảm thấy hình như đã gầy đi một ít rồi, vừa rồi hắn có lén ôm eo ai đó phát hiện ra eo vị kia nhà hắn đặc biệt nhỏ. Lương Đông càng nhìn càng đau lòng, chính vì thế mới nói:
“Em gầy quá rồi”
Triệu Tử Thiêm nghe không rõ lại cứ tưởng Lương Đông nói cậu thụ quá rồi, thế cho nên liền nhíu mày đặt thìa xuống bàn không ăn nữa:
“Anh mới là thụ”
Lương Đông bật cười ha ha:
“Anh là nói em gầy quá rồi”
Triệu Tử Thiêm bây giờ mới nghe rõ lời nói kia của Lương Đông, cho nên liền cúi người xuống nhìn lại bản thân, hai tay theo bản năng sờ sờ eo của mình nói:
“Anh thấy gầy như thế này là xấu hay đẹp?”
Lương Đông buồn cười, trong lòng thầm nghĩ Triệu Tử Thiêm còn nói bản thân không phải là thụ, vị này nhà hắn đặc biệt để ý vẻ bên ngoài. Còn nhớ mấy lần fan meeting, Triệu Tử Thiêm chuẩn bị vô cùng nhiều quần áo, fan meeting chỉ có gần ba tiếng mà thôi thế mà Triệu Tử Thiêm phải thay trên dưới mười bộ. Hiện tại đang ăn cũng phải nhìn lại bản thân, hỏi hắn xem như thế là xấu hay đẹp.
“Béo lên một chút, nhất định sẽ đẹp hơn” Lương Đông biết bảo bối nhà mình chỉ thích nghe lời khen ngợi, nếu hắn bây giờ mà nói cậu gầy như thế này là xấu, Triệu Tử Thiêm nhất định sẽ nổi giận không thèm nói chuyện với hắn. Nhưng mà hắn lại muốn Triệu Tử Thiêm béo lên, chính vì thế trả lời câu hỏi thế kia là không ngoan nhất rồi.
Triệu Tử Thiêm nghiêm túc nói một câu thế này:
“Người ta gầy nhưng người ta rất dẻo dai”
Lương Đông không hiểu, Triệu Tử Thiêm đột nhiên tại sao lại nhắc đến chuyện dẻo dai:
“Hả?”
Triệu Tử Thiêm bĩu môi tỏ vẻ ghét bỏ không muốn nói chuyện với Lương Đông. Lương Đông lại cứ tưởng mình nói sai điều gì khiến cho Triệu Tử Thiêm giận dỗi, cho nên mới vội vàng hỏi:
“Em sao vậy?”
Triệu Tử Thiêm đột nhiên hai tai đỏ bừng liếc Lương Đông một cái. Lương Đông cũng nhận ra được điều khác thường, nhanh chóng đứng dậy định đi sang chỗ Triệu Tử Thiêm xem xem:
“Đại Thiêm, em có phải có chỗ nào không được khỏe hay không?”
Triệu Tử Thiêm vừa tức giận vừa bối rối, cậu đã không muốn nhắc đến nữa rồi mà con lừa kia cứ cố tình làm cho cậu phải lúng túng thế này. Triệu Tử Thiêm bực bội:
“Ăn đi, ăn đi, thật là không vui mà…”
Lương Đông khó hiểu, sóc nhỏ nhà hắn tại sao lại đột nhiên khó chịu với hắn rồi. Lương Đông ngồi một chỗ ngẫm lại lời của Triệu Tử Thiêm nói: Người ta gầy nhưng mà người ta dẻo dai… Lương Đông hiện tại mới ngã ngửa, lấy phản ứng vừa rồi của Triệu Tử Thiêm, lại thêm câu nói này nữa không phải là sóc nhỏ nhà hắn muốn nói đến chuyện đó chứ. Lương Đông đột nhiên cảm thấy cả người ngứa ngáy lạ thường, hắn cũng là nhịn những nửa tháng rồi, lúc này đương nhiên sẽ không ngu ngốc mà để vuột mất cơ hội:
“Bảo bối, anh thấy em gầy nhưng lại không có dẻo dai đâu”
Triệu Tử Thiêm ngẩng đầu lên nhìn Lương Đông một cái rồi lại tiếp tục cúi đầu xuống ăn cháo của mình. Lương Đông thấy vậy liền tiếp lời:
“Bảo bối, chi bằng lát nữa về…”
Lương Đông còn chưa nói xong, Triệu Tử Thiêm đã nhanh chóng cắt ngang lời hắn:
“Đúng rồi, Lưu đạo nói khi nào thì bắt đầu quay”
Lương Đông và Triệu Tử Thiêm sắp tới đây sẽ hợp tác cùng nhau ra một bộ phim có tên là Vô Hạn Đấu Giới, bộ phim lần này là do hai bọn họ tự bỏ tiền ra đầu tư, đạo diễn chính là Lưu Phương Kỳ. Triệu Tử Thiêm đối với bộ phim này quả thật vô cùng mong đợi, người hâm mộ ở trên mạng xã hội cũng đã biết tin, hơn nữa còn đặt cho nó một cái tên vô cùng thân mật gọi là Đậu Đậu.
Người hâm mộ nói Hạ Này chính là con gái đầu lòng của bọn họ, là Hạ bảo bảo Hạ tiểu thư, đến đơn khúc DEMO của Lương Đông cũng được đặt là con trai Ngốc Manh. Nhất Lộ Hướng Nam vừa mới quay của Triệu Tử Thiêm thì gọi là Nam Nam. Bây giờ Đậu Đậu lại là đưa con tiếp theo mà hai người cùng nhau hợp tác, thế cho nên cả Triệu Tử Thiêm và Lương Đông vô cùng quan tâm.
“Hai ngày nữa bay đến Thượng Hải bắt đầu quay” Lương Đông nói.
Triệu Tử Thiêm và Lương Đông ngồi một lúc liền đứng dậy rời khỏi quán. Triệu Tử Thiêm ra xe ngồi đợi Lương Đông trước, Lương Đông vài phút sau liên mang theo bộ dạng nhăn nhó, một tay ôm lấy má của mình bước ra ngoài. Triệu Tử Thiêm thấy thế liền giật mình quay sang hỏi Lương Đông:
“Anh làm sao thế?”
Lương Đông vẫn không bỏ tay ở trên má mình xuống, bực dọc trả lời:
“Vừa mới rồi trong quán xảy ra xô xát, anh nhảy vào tách hai người đó ra liền không cẩn thận bị ăn một đấm rồi”
Triệu Tử Thiêm nghe vậy thì luống cuống, nhanh chóng nhoài người sang ý muốn xem vết thương kia của Lương Đông:
“Đâu, để em xem nào, em xem nào”
Lương Đông khẽ lấy tay đẩy Triệu Tử Thiêm về chỗ cũ, Triệu Tử Thiêm nhìn thấy được bên má của Lương Đông hình như sưng lên một cục rồi, trong lòng ngăn không được càng thêm hốt hoảng:
“A, hình như sưng lên rồi, để em xem nào”
Lương Đông vẫn đưa tay lên ôm lấy má bên kia của mình không có ý định cho Triệu Tử Thiêm xem. Triệu Tử Thiêm lo lắng đến mức đứng ngồi không yên, mông nhỏ hiện tại đã không còn yên vị ngồi ở ghế bên cạnh nữa mà đã nhấc hẳn dậy nhoài sang phía Lương Đông, chỉ còn thiếu bước ngồi lên đùi của người ta nữa mà thôi:
“Có đau không? Có đau không? Để em xem nào”
Lương Đông dùng tay còn lại kéo Triệu Tử Thiêm ngồi lên đùi mình gật đầu nói:
“Còn có thể không đau hay sao?”
Triệu Tử Thiêm đau lòng chạm vào tay đang đặt trên má của Lương Đông:
“Đâu đâu, để em xem nào, như thế nào lại bất cẩn như vậy hả?”
Lương Đông thật ra chỉ là muốn lợi dụng ăn đậu hũ của Triệu Tử Thiêm mà thôi, thế cho nên hắn mới giả bộ như vậy. Lương Đông nhân lúc Triệu Tử Thiêm không để ý, một tay đặt ở trên eo nhỏ của người nào đó nhéo nhéo vài cái cho đỡ nhớ. Triệu Tử Thiêm hiện tại chỉ quan tâm đến vết thương trên mặt của Lương Đông mà thôi, cho nên cậu không mấy để ý đến móng lừa kia đang tác oai tác quái.
“Mau bỏ tay ra để em xem, nếu như nặng phải đến bệnh viện đấy” Triệu Tử Thiêm hai mắt mở to suýt xoa nhìn Lương Đông.
Lương Đông cứ như vậy giả bộ nhăn nhó, một tay để trên mặt, tay còn lại đã sớm luồn vào trong áo len mỏng của Triệu Tử Thiêm rồi. Triệu Tử Thiêm kéo tay Lương Đông ở trên mặt xuống, nhìn chằm chằm người đối diện một hồi, cuối cùng mới hiểu ra mình rốt cuộc đang rơi vào tình huống thế nào, đáng tiếc đến lúc cậu nhận ra muốn đứng dậy rồi thì con lừa xấu xa kia lại giữ chặt lấy eo cậu.
Triệu Tử Thiêm tức giận quát:
“Anh muốn làm gì?”
Lương Đông ánh mắt mang theo tia nhu tình càng ngày càng tiến đến gần sát lỗ tai của Triệu Tử Thiêm, đến khi cảm giác đôi môi mỏng kia đã chạm vào tai mình rồi, Triệu Tử Thiêm liền bị một dòng nhiệt nóng xâm nhập trêu đùa.
“Thật sự rất là nhớ em” Lương Đông khẽ nói.
Triệu Tử Thiêm nghe thấy lời kia liền đình chỉ động tác quên mất cả phản kháng, câu nói này cậu đợi những nửa tháng nay rồi, mới chỉ là nửa tháng thôi mà cứ ngỡ như cả nửa đời người. Triệu Tử Thiêm ngày ấy lúc trở về từ Hồ Nam đã suy nghĩ ra hàng loạt viễn cảnh, nghĩ Lương Đông nhìn thấy cậu nhất định sẽ như hổ đói trực tiếp mà lao vào, nghĩ hắn nhất định sẽ nói nhớ cậu hay đại loại là như vậy, đáng tiếc câu nói này đây lại phải đợi những nửa tháng sau mới có thể nghe.
Triệu Tử Thiêm giật mình, phát hiện ra Lương Đông muốn cởi đi áo len của cậu liền vội vã đưa tay giữ chặt:
“Đông không được, người ta nhất định sẽ nhìn thấy”
Lương Đông cũng không phải là người ngang nhiên ở giữa thanh thiên bạch nhật tùy ý làm càn, hắn hiện tại muốn ăn luôn Triệu Tử Thiêm ở trên xe tức là hắn chắc chắn sẽ không ai nhìn thấy được, bởi vì cửa kính xe của Lương Đông chính là kính một chiều, người bên ngoài căn bản sẽ không có khả năng biết được bọn họ rốt cuộc đang làm cái gì.
Triệu Tử Thiêm luống cuống muốn nhảy xuống khỏi người Lương Đông, Lương Đông không biết làm cách nào đó rất nhanh đã ép buộc được Triệu Tử Thiêm ngồi quay lưng lại với hắn, Lương Đông vòng tay lên phía trước ôm chặt eo nhỏ của Triệu Tử Thiêm, giọng nói dụ dỗ mị hoặc:
“Bảo bối… quả thật là bảo bối”
Triệu Tử Thiêm khổ sở, móng lừa xấu xa kia đã luồn vào bên trong quần cậu, nắm chặt lấy Tiểu Thiêm Thiêm ngang ngược kia. Triệu Tử Thiêm quả thật vô cùng, vô cùng nhớ Lương Đông nhưng ngại ở đây là ban ngày, hơn nữa còn đang ở bãi đỗ xe, Lương Đông sao có thế cứ như vậy muốn liền muốn được.
“Đông, dừng lại đi!” Triệu Tử Thiêm hổn hển nói.
Lương Đông cười tà, một tay ở trước ngực của Triệu Tử Thiêm xoa xoa nắn nắn điểm nhỏ, một tay lại càng ngày càng ra tăng tốc độ trêu chọc Tiểu Thiêm Thiêm:
“Có thật là muốn dừng lại hay không đây?”
Triệu Tử Thiêm gật đầu, giọng nói sớm đã bị kích tình làm biến âm khiến cho Triệu Tử Thiêm một chữ cũng khó phát âm:
“Đông… ưm… không thể… ở chỗ này được”
Lương Đông nhìn sóc nhỏ trong lòng, miệng rõ ràng nói không thể, nhưng tay ai kia lại nắm chặt lấy tay hắn kéo xuống, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng sự hứng tình của ai kia, người nào đó hiện tại cong người đón nhận từng đợt khoái cảm mà hắn tạo ra, đôi mắt mê man muốn mở lớn nhưng lại không thể nào tính ranh như lúc trước được nữa. Khuôn miệng khẽ mở, phía bên trong là đầu lưỡi hồng hồng như ẩn như hiện. Cả một mỹ cảnh đó, Lương Đông đều không bỏ sót bất cứ chi tiết nào.
Đúng lúc này bên ngoài có tiếng ồn ào, thành công kéo Triệu Tử Thiêm quay trở lại thực tại. Lương Đông thì ngược lại, hắn hiện tại chỉ quan tâm đến một mình người trong lòng này. Triệu Tử Thiêm nhìn ra bên ngoài phát hiện ở cách chỗ cậu khoảng 50m có rất nhiều người nhốn nháo, nếu cậu không nhìn nhầm hình như còn có cả nhà báo thi nhau đưa máy ảnh lên chụp liên hồi. Triệu Tử Thiêm hoảng sợ, dứt khoát kéo tay Lương Đông ra khỏi người mình rồi nhảy xuống ghế ngồi bên cạnh:
“Đông ca, hình như có nhà báo”
Lương Đông chỉ liếc nhìn qua đó vài giây rồi lại muốn nhoài người sang kéo Triệu Tử Thiêm ôm vào lòng:
“Em sợ cái gì, bọn họ là theo người khác đến đây, căn bản không phát hiện ra chúng ta được”
Triệu Tử Thiêm vì chuyện sinh nhật Lương Đông lần đó mà vô cùng cẩn thận, cho dù nhà báo không theo cậu từ đầu mà chỉ vô tình đến chỗ này nhưng Triệu Tử Thiêm vẫn là thật cảnh giác, đẩy tay Lương Đông về chỗ cũ rồi nghiêm giọng:
“Đông ca, lái xe trở về đi”
Lương Đông hai tiếng nữa có lịch chụp hình, bây giờ lái xe về nhà cũng mất mười phút, mà hắn cũng đã hứa ghé qua siêu thị mua gà cho Triệu Tử Thiêm, lát nữa về còn phải nướng gà cho cậu ăn. Nếu bây giờ không tranh thủ làm một chút, lát nữa về rồi đảm bảo không có thời gian mà làm. Lương Đông cố chấp kéo tay Triệu Tử Thiêm:
“Được rồi bảo bối…”
Triệu Tử Thiêm phát bực lớn tiếng quát Lương Đông:
“Đông ca, đã nói lái xe về đi mà lại”
Tình trạng của Lương Đông hiện tại chính là vất vả đạp xe đi đến đỉnh cao, hưởng phước chưa đưa bao lâu liền phải thả phanh trượt dốc vô cùng tồi tệ. Lương Đông nhìn về phía đũng quần của Triệu Tử Thiêm, sóc nhỏ nhà hắn có vẻ như nhẫn nhịn rất khá, ngoại trừ hơi nhô lên một chút thì hoàn toàn không có gì. Lương Đông nhìn sang Tiểu Đông Đông, thật ra Lương Đông căn bản không cần nhìn cũng biết vị trí này trên người hắn mất mặt như thế nào. Lương Đông nhíu mày nhìn chằm chằm Tiểu Đông Đông không nói một lời, một tay nhanh chóng kéo tay Triệu Tử Thiêm đặt lên chỗ đó. Triệu Tử Thiêm giật mình muốn thu tay về nhưng lại bị Lương Đông giữ chặt nói:
“Em cũng thật là không có lương tâm, anh như vậy rồi còn muốn không quan tâm sao?”
Triệu Tử Thiêm nghẹn họng, tay đặt ở trên đũng quần Lương Đông rút về không được mà để lại cũng không xong. Lương Đông không biết xấu hổ lên tiếng:
“Nói với nó vài câu đi”
Triệu Tử Thiêm đen mặt dí mạnh Tiểu Đông Đông một cái rồi thu tay về:
“Anh bớt biến thái một chút thì chết hả?”
Lương Đông không có ý định lái xe mà cứ như vậy dùng ánh mắt phát nhiệt nhìn người nào đó. Triệu Tử Thiêm nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng cậu hiểu rõ sức lực mình ở cấp độ nào, nếu bây giờ muốn đấu với Lương Đông chỉ e rằng giống như lấy trứng chọi đá, thế cho nên Triệu Tử Thiêm đành phải đặt tay lại trên đũng quần Lương Đông vỗ vỗ ra vẻ ghét bỏ nói vài câu:
“Ngoan ngoan”
Lương Đông không phục, sóc nhỏ nhà hắn sao lại dùng bộ dạng ghẻ lạnh đó nhìn Tiểu Đông Đông của hắn được:
“Anh bây giờ lập tức ăn em…”
Triệu Tử Thiêm quắc mắt lườm Lương Đông một cái, rồi miễn cưỡng nhìn về phía Tiểu Đông Đông phun ra một câu thế này:
“Nếu còn được nước làm càn, Thiêm Thiêm nhất định sẽ có biện pháp chấn chỉnh” Nói rồi Triệu Tử Thiêm liền bóp mạnh một cái, Lương Đông theo đó giật nảy cả người đẩy mạnh tay Triệu Tử Thiêm ra:
“A, em làm cái gì thế hả?”
Triệu Tử Thiêm cười xấu xa:
“Gia giáo không nghiêm nên mới như vậy, bây giờ nhất định phải siết chặt kỷ cương”.
“Em rốt cuộc là đang nghĩ cái gì thế hả, anh quả thật không ngờ em lại dám làm như vậy!”
Triệu Tử Thiêm mím chặt môi, nước mắt từ bên khóe mắt chảy xuống, cậu hiện tại rất muốn tựa vào lòng ngực Lương Đông nhưng đến cuối cùng vẫn là không dám, trước sau chỉ ngồi như vậy đáng thương nhìn hắn. Lương Động nhịn không được nữa, vội vã ôm lấy Triệu Tử Thiêm vào lòng, giọng nói cũng dịu đi một chút:
“Tại sao lại ngu ngốc đến mức tự làm mình bị thương hả?”
Triệu Tử Thiêm vỡ òa, đầu nhỏ liên tục cọ vào lòng ngực Lương Đông nức nở đến mức không nói được câu nào. Lương Đông cảm nhận được bờ vai của Triệu Tử Thiêm không ngừng run rẩy, hắn đành đưa tay vỗ nhẹ trấn an:
“Lần sau đừng có làm như vậy nữa, có biết chưa?”
Triệu Tử Thiêm cứ như vậy, không dám ngẩng đầu lên nhìn Lương Đông lấy một cái. Lương Đông cả người mềm nhũn, mỗi lần sóc nhà hắn bày ra bộ dạng yếu đuối thế này là y như rằng Lương Đông không thể lạnh lùng với cậu quá ba phút, Lương Đông giọng nói mang theo tia dỗ dành:
“Bảo bối, em lần sao tuyệt đối không nên làm như vậy, làm như vậy rồi anh thật sự rất đau lòng”
Triệu Tử Thiêm ngẩng đầu lên nhìn Lương Đông, gương mặt đã sớm bị nước mắt làm cho lem luốc hết cả, cái miệng nhỏ chu về phía trước, vẫn không quên hỏi hắn có phải thật là như vậy. Lương Đông thở dài, đưa tay lau nước mắt cho Triệu Tử Thiêm đáp:
“Là thật, ngày hôm qua nhận được tin em bị tai nạn, anh ngay cả đến đèn đỏ cũng dám vượt”
Triệu Tử Thiêm dùng hai tay bao lấy má Lương Đông, ngẩng đầu chạm môi vào môi Lương Đông một cái thật nhẹ. Có cảm giác như Triệu Tử Thiêm không dám hôn lâu, cũng không dám hôn thật sâu, cậu vẫn sợ Lương Đông chẳng qua chỉ là nói như vậy cho cậu ngừng khóc mà thôi, thế cho nên nụ hôn kia rất nhanh đã kết thúc rồi:
“Thật xin lỗi!”
Lương Đông ngây người, đây là lần đầu tiên Triệu Tử Thiêm nói lời xin lỗi với hắn. Lương Đông nhìn đến ánh mắt mở to ngập nước mang theo tia hoảng loạn kia của Triệu Tử Thiêm, trong lòng liền biết bảo bối nhà hắn quả thật đang rất ăn năn, cái ánh mắt kia đúng là làm cho hắn trầm mê, hắn theo đó cũng gấp gáp cùng sự lo lắng của cậu, hắn nhịn không được muốn bao bọc bảo hộ thật nhiều:
“Được rồi Đại Thiêm…”
Triệu Tử Thiêm lại đặt một nụ hôn nữa lên môi của Lương Đông, chỉ là môi chạm môi dừng lại trong vài giây, chỉ là im lặng đợi Lương Đông đáp lại cậu, Lương Đông đưa tay về phía sau gáy của Triệu Tử Thiêm, hắn không dám dùng lực quả mạnh, cả quá trình hôn môi kia diễn ra vô cùng cẩn thận, chậm rãi. Đầu lưỡi quen thuộc nhẹ nhàng tách mở đôi môi của Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm cũng theo đó đáp trả, cứ như vậy phụ thuộc vào sự dẫn dắt của Lương Đông… cho đến khi Lương Đông cảm giác được vị mặn mới hơi dừng lại nghiêng người sang nhìn người đối diện:
“Làm sao lại khóc nữa?”
Triệu Tử Thiêm vội vàng đưa tay lên lau nước mắt:
“Người ta là đau lòng”
Lương Đông cười khổ kéo Triệu Tử Thiêm vào lòng:
“Làm sao vẫn còn chưa chịu hết đau lòng đây”
Không gian rơi vào trầm mặc, chỉ có một tiếng duy nhất phát ra từ cái bụng nhỏ của người nào đó, Lương Đông cúi đầu nhìn chằm chằm bụng nhỏ của Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm đáng thương đưa tay lên xoa bụng:
“Từ buổi tối ngày hôm qua đến giờ rồi…”
Lương Đông bật cười ha ha:
“Được rồi, anh bây giờ đi làm thủ tục xuất viện, sau đó liền đưa em đi ăn”
Lúc Lương Đông rời khỏi phòng bệnh, Triệu Tử Thiêm tự động rút ống kim tiêm ở trên tay ra rồi đứng dậy thay quần áo. Triệu Tử Thiêm chân tay không hề bị làm sao, chỉ duy nhất vùng trán bị va đập nên có vết thương để lại. Khi Triệu Tử Thiêm mặc áo vào, có chạm phải vết thương đó liền đau đến nhăn mặt nhíu mày phải dừng lại một chút, cậu cười khổ tự nghĩ trong lòng rằng làm như vậy coi như cũng đáng, một bước này của cậu hẳn là không sai lầm.
Nói Triệu Tử Thiêm ngốc nghếch quả đúng không sai, Lương Đông buổi tối ngày hôm đó sau khi kết thúc buổi ăn đêm kia với tổ kịch sẽ đi đến nhà của Triệu Tử Thiêm làm lành, Triệu Tử Thiêm căn bản là không phải dùng đến biện pháp này. Cứ coi như đây là một trừng phạt nho nhỏ đối với Triệu Tử Thiêm vì việc đã làm cho Lương Đông lo lắng suốt mấy ngày.
Lương Đông làm thủ tục xuất viện xong định đi vào phòng bệnh gọi Triệu Tử Thiêm ra, ai ngờ sóc nhỏ nhà hắn đã quần áo chỉnh tề đứng đợi sẵn ở bên ngoài. Vừa mới rồi người nào đó còn khóc lóc đến mức đáng thương, bây giờ liền trở thành một bộ dạng hớn hở đứng ở phía trước nhìn hắn mỉm cười.
Không biết có phải là do ảo giác hay không mà Lương Đông cảm thấy dáng người nhỏ bé kia đột nhiên được bao bọc bởi một luồng ánh sáng nhẹ. Triệu Tử Thiêm đứng ở dưới gốc cây, nắng vàng xuyên qua từng kẽ lá chiếu vào đúng chỗ cậu đứng, cả một khoảng trống mặt đường chỉ có duy nhất chỗ của Triệu Tử Thiêm là nổi bật, cũng như trong hàng vạn người tồn tại chỉ có duy nhất một người vừa mắt của Lương Đông.
Lương Đông đứng thất thần nhìn Triệu Tử Thiêm, hắn như thế nào lại ngu ngốc đến mức giận dỗi với bảo bối này những một tuần lễ. Nếu như ngày hôm qua Triệu Tử Thiêm không phải là đâm vào gốc cây mà là đâm vào chiếc ô tô kia, có khi nào người hiện tại đang cười với hắn đây… sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt hắn nữa.
Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông cứ đứng mãi ở cửa nhìn về phía mình, cậu khó hiểu quay sang bên cạnh nhìn xung quanh một lượt phát hiện ra chẳng có thứ gì đặc biệt liền nhíu mày gọi lớn:
“Đông ca, mau lên đi…”
Lương Đông giật mình thoát khỏi trầm mê, vội vã đáp lại Triệu Tử Thiêm rồi bước nhanh tới:
“Đến đây…”
Triệu Tử Thiêm ngồi vào ghế lái phụ, mắt nhìn thấy pháp luân màu vàng cậu tặng cho Lương Đông lúc sinh nhật liền mỉm cười mãi không thôi, cánh tay không tự giác đưa về phía trước sờ vào pháp luân đó, Lương Đông thấy vậy liền quay sang nhìn Triệu Tử Thiêm nói:
“Đó là một bảo bối màu vàng…”
Triệu Tử Thiêm nghe Lương Đông nói thế liền cười giống như một đóa hoa nhỏ quay sang nhìn hắn, tiếp theo liền tự động nhoài ngươi sang bên cạnh giúp Lương Đông thắt dây an toàn vào người:
“Em nói cho anh biết, lần sau đi xe nhất định không được quên cài dây an toàn…” Nói rồi cậu liền tự cài dây an toàn vào người mình: “Em cũng cài dây an toàn nữa”
Lương Đông vừa khởi động xe vừa hỏi:
“Muốn ăn cái gì?”
Triệu Tử Thiêm không suy nghĩ nhiều nói luôn:
“Gà rán!”
Lương Đông nhíu mày nghiêm giọng:
“Không được, mấy thứ đó quá nhiều dầu mỡ không tốt cho sức khỏe, ăn nhiều còn có khả năng gây béo phì, ảnh hưởng đến tim mạch…”
Triệu Tử Thiêm làm bộ đưa tay lên tai mình che lại:
“Biết rồi biết rồi, em cũng có phải là ăn nhiều đâu, ngày hôm nay mới ăn cơ mà”
Lương Đông lái xe đi trên đường:
“Chuyển thứ khác đi, anh dẫn em đi ăn cháo…”
Triệu Tử Thiêm không muốn ăn cháo liền phản bác ngay:
“Nha nha, không ăn cháo, ăn cháo rất ít thịt…”
Lương Đông bình ổn lái xe:
“Anh nói người ta cho thật nhiều thịt cho em”
Triêu Tử Thiêm không vui:
“Em muốn ăn thịt gà”
Lương Đông thở dài, lái xe hướng về phía tiệm cháo nổi tiếng nhất khu vực này:
“Dẫn em đi ăn cháo thịt gà thế có được chưa”
Triệu Tử Thiêm giả bộ đáng thương, đầu tựa vào cửa kính xe bất lực:
“Người ta là muốn ăn cả một con gà chiên lên”
Lúc Lương Đông dừng xe đợi đèn đỏ quay sang thì thấy một bộ dạng ỉu xìu kia của Triệu Tử Thiêm đành bất đắc dĩ phải đồng ý:
“Được rồi, bây giờ đi ăn cháo trước, lát nữa ghé qua siêu thị mua gà về, anh tự chiên cho em”
Gà ở bên ngoài làm không đảm bảo, nhất định là dùng dầu chiên lại để chiên, thế cho nên Lương Đông mới không muốn để cho Triệu Tử Thiêm ăn những thứ đó. Triệu Tử Thiêm nghe thấy vậy rất nhanh gật đầu:
“Được, vậy đi ăn cháo trước”
Xe rất nhanh dừng ở một cửa tiệm bán cháo nổi tiếng, không gian bên trong quán vô cùng rộng rãi sạch sẽ, Triệu Tử Thiêm và Lương Đông chọn ngồi ở một chiếc bàn trên lầu hai để tránh cho người khác nhận ra được bọn họ. Lương Đông đưa thực đơn đến cho Triệu Tử Thiêm xem, Triệu Tử Thiêm nhìn nhìn một hồi rồi chỉ vào đó:
“Cái này, em muốn ăn cái này”
Lương Đông mỉm cười cưng chiều quay sang phục vụ bàn nói:
“Hai phần cháo gà loại đặc biệt, còn có cho một đùi gà lớn”
Trong thực đơn chỉ toàn là cháo, không hề có đùi gà được ghi ở trong đó, nhưng mà bởi vì vị nhà hắn vừa rồi nói muốn ăn gà cho nên Lương Đông liền nói phục vụ luộc riêng cho Triệu Tử Thiêm một chiếc đùi gà thật to, đùi gà này coi như là bù cho vết thương trên trán của bảo bối nhà hắn.
Cháo cùng đùi gà rất nhanh được mang lên, Triệu Tử Thiêm cúi đầu ngửi ngửi một chút, không ngửi thì không sao, vừa ngửi hai mắt liền sáng bừng, con sâu bự trong bụng lại bắt đầu rục rịch. Triệu Tử Thiêm cầm lấy thìa sứ ở bên cạnh, múc một thìa cháo thổi thổi một chút sau đó liền đưa vào miệng, vừa ăn vừa gật đầu tấm tắc khen ngon. Lương Đông buồn cười, ngồi ở phía đối diện giúp Triệu Tử Thiêm gỡ thịt gà ra từng miếng nhỏ rồi xếp sẵn ra đĩa, người nào đó chỉ việc động đũa gắp lên ăn mà thôi.
Triệu Tử Thiêm vừa ăn cháo vừa nhìn Lương Đông cười, Lương Đông đút cho Triệu Tử Thiêm một miệng thịt gà, Triệu Tử Thiêm rất nhanh liền ngoan ngoãn há miệng:
“Đông ca, thịt gà thật sự mềm”
Lương Đông gật đầu:
“Vậy thì ăn nhiều một chút”
Triệu Tử Thiêm lại ngồi hỏi đùa:
“Đông ca, rồi nỡ như em ăn nhiều béo lên thì sao”
Lương Đông nhìn người trước mặt, Triệu Tử Thiêm trước lúc đi Hồ Nam có cân thử chỉ được có 63kg mà thôi, Lương Đông bây giờ nhìn lại cảm thấy hình như đã gầy đi một ít rồi, vừa rồi hắn có lén ôm eo ai đó phát hiện ra eo vị kia nhà hắn đặc biệt nhỏ. Lương Đông càng nhìn càng đau lòng, chính vì thế mới nói:
“Em gầy quá rồi”
Triệu Tử Thiêm nghe không rõ lại cứ tưởng Lương Đông nói cậu thụ quá rồi, thế cho nên liền nhíu mày đặt thìa xuống bàn không ăn nữa:
“Anh mới là thụ”
Lương Đông bật cười ha ha:
“Anh là nói em gầy quá rồi”
Triệu Tử Thiêm bây giờ mới nghe rõ lời nói kia của Lương Đông, cho nên liền cúi người xuống nhìn lại bản thân, hai tay theo bản năng sờ sờ eo của mình nói:
“Anh thấy gầy như thế này là xấu hay đẹp?”
Lương Đông buồn cười, trong lòng thầm nghĩ Triệu Tử Thiêm còn nói bản thân không phải là thụ, vị này nhà hắn đặc biệt để ý vẻ bên ngoài. Còn nhớ mấy lần fan meeting, Triệu Tử Thiêm chuẩn bị vô cùng nhiều quần áo, fan meeting chỉ có gần ba tiếng mà thôi thế mà Triệu Tử Thiêm phải thay trên dưới mười bộ. Hiện tại đang ăn cũng phải nhìn lại bản thân, hỏi hắn xem như thế là xấu hay đẹp.
“Béo lên một chút, nhất định sẽ đẹp hơn” Lương Đông biết bảo bối nhà mình chỉ thích nghe lời khen ngợi, nếu hắn bây giờ mà nói cậu gầy như thế này là xấu, Triệu Tử Thiêm nhất định sẽ nổi giận không thèm nói chuyện với hắn. Nhưng mà hắn lại muốn Triệu Tử Thiêm béo lên, chính vì thế trả lời câu hỏi thế kia là không ngoan nhất rồi.
Triệu Tử Thiêm nghiêm túc nói một câu thế này:
“Người ta gầy nhưng người ta rất dẻo dai”
Lương Đông không hiểu, Triệu Tử Thiêm đột nhiên tại sao lại nhắc đến chuyện dẻo dai:
“Hả?”
Triệu Tử Thiêm bĩu môi tỏ vẻ ghét bỏ không muốn nói chuyện với Lương Đông. Lương Đông lại cứ tưởng mình nói sai điều gì khiến cho Triệu Tử Thiêm giận dỗi, cho nên mới vội vàng hỏi:
“Em sao vậy?”
Triệu Tử Thiêm đột nhiên hai tai đỏ bừng liếc Lương Đông một cái. Lương Đông cũng nhận ra được điều khác thường, nhanh chóng đứng dậy định đi sang chỗ Triệu Tử Thiêm xem xem:
“Đại Thiêm, em có phải có chỗ nào không được khỏe hay không?”
Triệu Tử Thiêm vừa tức giận vừa bối rối, cậu đã không muốn nhắc đến nữa rồi mà con lừa kia cứ cố tình làm cho cậu phải lúng túng thế này. Triệu Tử Thiêm bực bội:
“Ăn đi, ăn đi, thật là không vui mà…”
Lương Đông khó hiểu, sóc nhỏ nhà hắn tại sao lại đột nhiên khó chịu với hắn rồi. Lương Đông ngồi một chỗ ngẫm lại lời của Triệu Tử Thiêm nói: Người ta gầy nhưng mà người ta dẻo dai… Lương Đông hiện tại mới ngã ngửa, lấy phản ứng vừa rồi của Triệu Tử Thiêm, lại thêm câu nói này nữa không phải là sóc nhỏ nhà hắn muốn nói đến chuyện đó chứ. Lương Đông đột nhiên cảm thấy cả người ngứa ngáy lạ thường, hắn cũng là nhịn những nửa tháng rồi, lúc này đương nhiên sẽ không ngu ngốc mà để vuột mất cơ hội:
“Bảo bối, anh thấy em gầy nhưng lại không có dẻo dai đâu”
Triệu Tử Thiêm ngẩng đầu lên nhìn Lương Đông một cái rồi lại tiếp tục cúi đầu xuống ăn cháo của mình. Lương Đông thấy vậy liền tiếp lời:
“Bảo bối, chi bằng lát nữa về…”
Lương Đông còn chưa nói xong, Triệu Tử Thiêm đã nhanh chóng cắt ngang lời hắn:
“Đúng rồi, Lưu đạo nói khi nào thì bắt đầu quay”
Lương Đông và Triệu Tử Thiêm sắp tới đây sẽ hợp tác cùng nhau ra một bộ phim có tên là Vô Hạn Đấu Giới, bộ phim lần này là do hai bọn họ tự bỏ tiền ra đầu tư, đạo diễn chính là Lưu Phương Kỳ. Triệu Tử Thiêm đối với bộ phim này quả thật vô cùng mong đợi, người hâm mộ ở trên mạng xã hội cũng đã biết tin, hơn nữa còn đặt cho nó một cái tên vô cùng thân mật gọi là Đậu Đậu.
Người hâm mộ nói Hạ Này chính là con gái đầu lòng của bọn họ, là Hạ bảo bảo Hạ tiểu thư, đến đơn khúc DEMO của Lương Đông cũng được đặt là con trai Ngốc Manh. Nhất Lộ Hướng Nam vừa mới quay của Triệu Tử Thiêm thì gọi là Nam Nam. Bây giờ Đậu Đậu lại là đưa con tiếp theo mà hai người cùng nhau hợp tác, thế cho nên cả Triệu Tử Thiêm và Lương Đông vô cùng quan tâm.
“Hai ngày nữa bay đến Thượng Hải bắt đầu quay” Lương Đông nói.
Triệu Tử Thiêm và Lương Đông ngồi một lúc liền đứng dậy rời khỏi quán. Triệu Tử Thiêm ra xe ngồi đợi Lương Đông trước, Lương Đông vài phút sau liên mang theo bộ dạng nhăn nhó, một tay ôm lấy má của mình bước ra ngoài. Triệu Tử Thiêm thấy thế liền giật mình quay sang hỏi Lương Đông:
“Anh làm sao thế?”
Lương Đông vẫn không bỏ tay ở trên má mình xuống, bực dọc trả lời:
“Vừa mới rồi trong quán xảy ra xô xát, anh nhảy vào tách hai người đó ra liền không cẩn thận bị ăn một đấm rồi”
Triệu Tử Thiêm nghe vậy thì luống cuống, nhanh chóng nhoài người sang ý muốn xem vết thương kia của Lương Đông:
“Đâu, để em xem nào, em xem nào”
Lương Đông khẽ lấy tay đẩy Triệu Tử Thiêm về chỗ cũ, Triệu Tử Thiêm nhìn thấy được bên má của Lương Đông hình như sưng lên một cục rồi, trong lòng ngăn không được càng thêm hốt hoảng:
“A, hình như sưng lên rồi, để em xem nào”
Lương Đông vẫn đưa tay lên ôm lấy má bên kia của mình không có ý định cho Triệu Tử Thiêm xem. Triệu Tử Thiêm lo lắng đến mức đứng ngồi không yên, mông nhỏ hiện tại đã không còn yên vị ngồi ở ghế bên cạnh nữa mà đã nhấc hẳn dậy nhoài sang phía Lương Đông, chỉ còn thiếu bước ngồi lên đùi của người ta nữa mà thôi:
“Có đau không? Có đau không? Để em xem nào”
Lương Đông dùng tay còn lại kéo Triệu Tử Thiêm ngồi lên đùi mình gật đầu nói:
“Còn có thể không đau hay sao?”
Triệu Tử Thiêm đau lòng chạm vào tay đang đặt trên má của Lương Đông:
“Đâu đâu, để em xem nào, như thế nào lại bất cẩn như vậy hả?”
Lương Đông thật ra chỉ là muốn lợi dụng ăn đậu hũ của Triệu Tử Thiêm mà thôi, thế cho nên hắn mới giả bộ như vậy. Lương Đông nhân lúc Triệu Tử Thiêm không để ý, một tay đặt ở trên eo nhỏ của người nào đó nhéo nhéo vài cái cho đỡ nhớ. Triệu Tử Thiêm hiện tại chỉ quan tâm đến vết thương trên mặt của Lương Đông mà thôi, cho nên cậu không mấy để ý đến móng lừa kia đang tác oai tác quái.
“Mau bỏ tay ra để em xem, nếu như nặng phải đến bệnh viện đấy” Triệu Tử Thiêm hai mắt mở to suýt xoa nhìn Lương Đông.
Lương Đông cứ như vậy giả bộ nhăn nhó, một tay để trên mặt, tay còn lại đã sớm luồn vào trong áo len mỏng của Triệu Tử Thiêm rồi. Triệu Tử Thiêm kéo tay Lương Đông ở trên mặt xuống, nhìn chằm chằm người đối diện một hồi, cuối cùng mới hiểu ra mình rốt cuộc đang rơi vào tình huống thế nào, đáng tiếc đến lúc cậu nhận ra muốn đứng dậy rồi thì con lừa xấu xa kia lại giữ chặt lấy eo cậu.
Triệu Tử Thiêm tức giận quát:
“Anh muốn làm gì?”
Lương Đông ánh mắt mang theo tia nhu tình càng ngày càng tiến đến gần sát lỗ tai của Triệu Tử Thiêm, đến khi cảm giác đôi môi mỏng kia đã chạm vào tai mình rồi, Triệu Tử Thiêm liền bị một dòng nhiệt nóng xâm nhập trêu đùa.
“Thật sự rất là nhớ em” Lương Đông khẽ nói.
Triệu Tử Thiêm nghe thấy lời kia liền đình chỉ động tác quên mất cả phản kháng, câu nói này cậu đợi những nửa tháng nay rồi, mới chỉ là nửa tháng thôi mà cứ ngỡ như cả nửa đời người. Triệu Tử Thiêm ngày ấy lúc trở về từ Hồ Nam đã suy nghĩ ra hàng loạt viễn cảnh, nghĩ Lương Đông nhìn thấy cậu nhất định sẽ như hổ đói trực tiếp mà lao vào, nghĩ hắn nhất định sẽ nói nhớ cậu hay đại loại là như vậy, đáng tiếc câu nói này đây lại phải đợi những nửa tháng sau mới có thể nghe.
Triệu Tử Thiêm giật mình, phát hiện ra Lương Đông muốn cởi đi áo len của cậu liền vội vã đưa tay giữ chặt:
“Đông không được, người ta nhất định sẽ nhìn thấy”
Lương Đông cũng không phải là người ngang nhiên ở giữa thanh thiên bạch nhật tùy ý làm càn, hắn hiện tại muốn ăn luôn Triệu Tử Thiêm ở trên xe tức là hắn chắc chắn sẽ không ai nhìn thấy được, bởi vì cửa kính xe của Lương Đông chính là kính một chiều, người bên ngoài căn bản sẽ không có khả năng biết được bọn họ rốt cuộc đang làm cái gì.
Triệu Tử Thiêm luống cuống muốn nhảy xuống khỏi người Lương Đông, Lương Đông không biết làm cách nào đó rất nhanh đã ép buộc được Triệu Tử Thiêm ngồi quay lưng lại với hắn, Lương Đông vòng tay lên phía trước ôm chặt eo nhỏ của Triệu Tử Thiêm, giọng nói dụ dỗ mị hoặc:
“Bảo bối… quả thật là bảo bối”
Triệu Tử Thiêm khổ sở, móng lừa xấu xa kia đã luồn vào bên trong quần cậu, nắm chặt lấy Tiểu Thiêm Thiêm ngang ngược kia. Triệu Tử Thiêm quả thật vô cùng, vô cùng nhớ Lương Đông nhưng ngại ở đây là ban ngày, hơn nữa còn đang ở bãi đỗ xe, Lương Đông sao có thế cứ như vậy muốn liền muốn được.
“Đông, dừng lại đi!” Triệu Tử Thiêm hổn hển nói.
Lương Đông cười tà, một tay ở trước ngực của Triệu Tử Thiêm xoa xoa nắn nắn điểm nhỏ, một tay lại càng ngày càng ra tăng tốc độ trêu chọc Tiểu Thiêm Thiêm:
“Có thật là muốn dừng lại hay không đây?”
Triệu Tử Thiêm gật đầu, giọng nói sớm đã bị kích tình làm biến âm khiến cho Triệu Tử Thiêm một chữ cũng khó phát âm:
“Đông… ưm… không thể… ở chỗ này được”
Lương Đông nhìn sóc nhỏ trong lòng, miệng rõ ràng nói không thể, nhưng tay ai kia lại nắm chặt lấy tay hắn kéo xuống, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng sự hứng tình của ai kia, người nào đó hiện tại cong người đón nhận từng đợt khoái cảm mà hắn tạo ra, đôi mắt mê man muốn mở lớn nhưng lại không thể nào tính ranh như lúc trước được nữa. Khuôn miệng khẽ mở, phía bên trong là đầu lưỡi hồng hồng như ẩn như hiện. Cả một mỹ cảnh đó, Lương Đông đều không bỏ sót bất cứ chi tiết nào.
Đúng lúc này bên ngoài có tiếng ồn ào, thành công kéo Triệu Tử Thiêm quay trở lại thực tại. Lương Đông thì ngược lại, hắn hiện tại chỉ quan tâm đến một mình người trong lòng này. Triệu Tử Thiêm nhìn ra bên ngoài phát hiện ở cách chỗ cậu khoảng 50m có rất nhiều người nhốn nháo, nếu cậu không nhìn nhầm hình như còn có cả nhà báo thi nhau đưa máy ảnh lên chụp liên hồi. Triệu Tử Thiêm hoảng sợ, dứt khoát kéo tay Lương Đông ra khỏi người mình rồi nhảy xuống ghế ngồi bên cạnh:
“Đông ca, hình như có nhà báo”
Lương Đông chỉ liếc nhìn qua đó vài giây rồi lại muốn nhoài người sang kéo Triệu Tử Thiêm ôm vào lòng:
“Em sợ cái gì, bọn họ là theo người khác đến đây, căn bản không phát hiện ra chúng ta được”
Triệu Tử Thiêm vì chuyện sinh nhật Lương Đông lần đó mà vô cùng cẩn thận, cho dù nhà báo không theo cậu từ đầu mà chỉ vô tình đến chỗ này nhưng Triệu Tử Thiêm vẫn là thật cảnh giác, đẩy tay Lương Đông về chỗ cũ rồi nghiêm giọng:
“Đông ca, lái xe trở về đi”
Lương Đông hai tiếng nữa có lịch chụp hình, bây giờ lái xe về nhà cũng mất mười phút, mà hắn cũng đã hứa ghé qua siêu thị mua gà cho Triệu Tử Thiêm, lát nữa về còn phải nướng gà cho cậu ăn. Nếu bây giờ không tranh thủ làm một chút, lát nữa về rồi đảm bảo không có thời gian mà làm. Lương Đông cố chấp kéo tay Triệu Tử Thiêm:
“Được rồi bảo bối…”
Triệu Tử Thiêm phát bực lớn tiếng quát Lương Đông:
“Đông ca, đã nói lái xe về đi mà lại”
Tình trạng của Lương Đông hiện tại chính là vất vả đạp xe đi đến đỉnh cao, hưởng phước chưa đưa bao lâu liền phải thả phanh trượt dốc vô cùng tồi tệ. Lương Đông nhìn về phía đũng quần của Triệu Tử Thiêm, sóc nhỏ nhà hắn có vẻ như nhẫn nhịn rất khá, ngoại trừ hơi nhô lên một chút thì hoàn toàn không có gì. Lương Đông nhìn sang Tiểu Đông Đông, thật ra Lương Đông căn bản không cần nhìn cũng biết vị trí này trên người hắn mất mặt như thế nào. Lương Đông nhíu mày nhìn chằm chằm Tiểu Đông Đông không nói một lời, một tay nhanh chóng kéo tay Triệu Tử Thiêm đặt lên chỗ đó. Triệu Tử Thiêm giật mình muốn thu tay về nhưng lại bị Lương Đông giữ chặt nói:
“Em cũng thật là không có lương tâm, anh như vậy rồi còn muốn không quan tâm sao?”
Triệu Tử Thiêm nghẹn họng, tay đặt ở trên đũng quần Lương Đông rút về không được mà để lại cũng không xong. Lương Đông không biết xấu hổ lên tiếng:
“Nói với nó vài câu đi”
Triệu Tử Thiêm đen mặt dí mạnh Tiểu Đông Đông một cái rồi thu tay về:
“Anh bớt biến thái một chút thì chết hả?”
Lương Đông không có ý định lái xe mà cứ như vậy dùng ánh mắt phát nhiệt nhìn người nào đó. Triệu Tử Thiêm nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng cậu hiểu rõ sức lực mình ở cấp độ nào, nếu bây giờ muốn đấu với Lương Đông chỉ e rằng giống như lấy trứng chọi đá, thế cho nên Triệu Tử Thiêm đành phải đặt tay lại trên đũng quần Lương Đông vỗ vỗ ra vẻ ghét bỏ nói vài câu:
“Ngoan ngoan”
Lương Đông không phục, sóc nhỏ nhà hắn sao lại dùng bộ dạng ghẻ lạnh đó nhìn Tiểu Đông Đông của hắn được:
“Anh bây giờ lập tức ăn em…”
Triệu Tử Thiêm quắc mắt lườm Lương Đông một cái, rồi miễn cưỡng nhìn về phía Tiểu Đông Đông phun ra một câu thế này:
“Nếu còn được nước làm càn, Thiêm Thiêm nhất định sẽ có biện pháp chấn chỉnh” Nói rồi Triệu Tử Thiêm liền bóp mạnh một cái, Lương Đông theo đó giật nảy cả người đẩy mạnh tay Triệu Tử Thiêm ra:
“A, em làm cái gì thế hả?”
Triệu Tử Thiêm cười xấu xa:
“Gia giáo không nghiêm nên mới như vậy, bây giờ nhất định phải siết chặt kỷ cương”.
Tác giả :
Giai Nhân