Nàng Dâu Trọng Sinh
Chương 30: Bị thương
Dù sao cô cũng là người đã năm mươi tuổi đầu, Chung Linh ẩn nhẫn vài ngày, trong lòng tìm mọi cách giải quyết. Cô cảm thấy tình huống hiện tại, cô là bị động nhưng mà chồng ở bên ngoài đánh giặc, nếu chính cô ở nhà náo động thì thực sự không phải là một biện pháp tốt. Từ bức thư anh gửi lần trước, đã rất lâu rồi không có tin tức gì của anh. Có khả năng hiện tại anh đã xâm nhập sâu vào trong tiền tuyến, càng khó liên lạc. Chung Linh biết anh là bộ đội đặc chủng, nhiệm vụ cực kì nguy hiểm.
Lý Tiểu Vân đến thăm, hưng phấn nói với Chung Linh.
“Cao Thần đồng ý, anh ấy nói đây là cơ hội tốt nhưng mà ba anh ấy không đồng ý. Chị cũng biết là ông ấy đã già, hơn nữa lại là cán bộ, đảng viên, không đồng ý gia nhập kinh doanh. Nhưng mà mọi chuyện đều có biện pháp, mẹ chồng em thuyết phục ông, nhưng mà phải bí mật, tự chúng ta đầu tư.”
Nói xong, Tiểu Vân nhìn cô, chờ đợi cô trả lời.
“Được, vậy thì làm đi, chị so với ba chồng em còn không tốt nhúng tay hơn. Cho nên chúng ta hai người hùn vốn, em phụ trách kinh doanh, chị phụ trách lấy tiền.”
“Chị mặc kệ ư?”
Tiểu Vân không ngờ đến.
“Chồng chị là quân nhân, hơn nữa chị lại là con dâu trong nhà nên không tiện ra mặt nhưng mà chị có thể căn cứ cụ thể tình huống mà cho em đề nghị hợp lý, em xem thế nào?”
Chuyện này cùng với tưởng tượng của Tiểu Vân khác xa, Chung Linh hiện giờ không thể là chỗ dựa cho cô nữa rồi.
Chung Linh thừa nhận, chính cô về nhà cẩn thận ngẫm nghĩ xong đã không còn lòng nhiệt huyết sôi trào với nhà tang lễ và hỏa táng nữa. Cô biết khó khăn sẽ gặp phải. Cô tự hỏi chính mình, mục đích sống của cô là gì? Là làm người vợ hiền của anh,là dâu thảo trong nhà nhưng mà cô hi vọng tương lai mình chỉ là một người phụ nữ nội trợ. Mỗi người đều hi vọng có địa vị xã hội, có giá trị của chính mình, cho dù không phải là một người mạnh mẽ nhưng cô hi vọng mình có thể trở thành một người phụ nữ thành công. Ở nông thôn, lại là dâu nhà người, hạn chế mọi người đều biết, đó là chính cô cùng với ba mẹ chồng cô vị thế bất đồng, lập trường bất đồng, quan niệm sai biệt. Nếu chính cô chỉ có thể thuận theo hết thảy thì tương lai cuộc sống của cô sẽ vô cùng buồn khổ. Nếu tranh cãi là không thể tránh né thì đây thực sự là một cơ hội tốt. Chờ cho Chu Bảo Cương trở về thì sự tình đã giải quyết xong, sẽ không còn tồn tại tranh chấp gì. Mấu chốt là trận này cô phải đánh thắng, đầu tiên là phải có một lý do chân chính, tuyệt đối không để hai người đó một mình dùng nhân sâm. Cô lo lắng nhất không phải là ở nhà này sống không tốt mà là chính cô ở nhà không có địa vị như vậy thì sẽ tạo trở ngại lớn cho cuộc sống của vợ chồng cô sau này, đây mới là nguyên nhân chính khiến cô không tiếc mạo hiểm.
Cháu dâu chủ tịch huyện Lý Tiểu Vân đến thăm đối với nhà họ Chu có thể nói là chuyện lớn. Chu Xuân Lai là trưởng bối trong nhà nên càng phải thân thiết tiếp đãi khách. Ở trên bàn cơm, Tiểu Vân trình bày quá trình kết thân với Chung Linh, cả chuyện Chung Linh là nhân tố mấu chốt ảnh hưởng đến hôn nhân của cô, còn nói ra mục đích chủ yếu cô đến đây, chính là chuyện nhà hỏa táng của huyện. Chu Xuân Lai nghe xong vô cùng kinh ngạc nhưng bởi vì Lý Tiểu Vân cũng như chủ tịch huyện chiếu cố cho nên vấn đề này miễn cưỡng chấp nhận được. Đương nhiên cũng có nhắc đến vấn đề tài chính, hiển nhiên là đề cây nhân sâm, cho nên… Chung Linh biết chuyện này là vội vàng xao động nhưng đây là cơ hội khó được, có thể thu hồi quyền chủ động mà không tổn hại hòa khí bên ngoài.
“Tiểu Linh, em thật sự quyết định ư?” Chu Bảo Cầm cũng không thích hạng mục này nhưng không thể mặc kệ được.
“Chị cũng biết đấy. Sao vậy? Chị không muốn tham gia sao?”
“Không cần. Chị không muốn.”
Đây là do chính chị không tham gia đấy. Chung Linh cũng không muốn làm hạng mục này lâu dài nhưng đây là cơ hội tích lũy tài chính. Trăm phương ngàn kế như vậy, mục đích chỉ có một, đó là đường hoàng đứng bên người anh.
Hai ngày này, ba mẹ chồng cô đều không có sắc mặt hòa nhã nhưng đó là kết quả tốt nhất rồi. Nhân sâm cũng đã giao cho cô, Tiểu Vân gọi điện thoại đến, bảo Chung Linh lên thị trấn một chút. Nghe vậy, cô biết thủ tục đã hoàn thành không sai biệt lắm.
Nhà hỏa táng đều là nhà trệt, dụng cụ đều đơn sơ, không có địa phương để tro cốt, vì thế mà nhân viên cũng rất ít, dù sao làm ở đây lương cũng không cao hơn nơi khác là mấy. Chung Linh đưa ra một quy hoạch tổng thể, thêm vào một số đề nghị, sau đó giao cho Tiểu Vân thực hiện. Cô không có tự tay tham dự còn có một nguyên nhân khác đó là đối với tử vong, cô có một nỗi sợ hãi không tên. Trong nhà hỏa táng truyền đến tiếng kêu khóc, trên mặt đất đầy giấy tiền, khiến cho cô dựng tóc gáy, thật sự không nghĩ phải đến lần nữa.
“Chị. Em quên mất, Mạc Hoành luôn hỏi em về chị đấy!”
“ Em tốt nhất là cái gì cũng đừng nói. Chị không thích anh ta, cũng không muốn có liên quan gì với anh ta. Em nhớ kĩ, nếu em còn dây dưa vấn đề này,tác động đến thì đừng trách chị em mình tuyệt giao.”
Những lời này không phải chỉ là lời dọa suông, đối với Chung Linh không có gì quan trọng bằng gia đình.
Mấy ngày không khí u ám trong nhà đã bị một bức điện báo phá vỡ. Chuyện Chung Linh lo lắng nhất đã xuất hiện. Chu Bảo Cương bị thương trên chiến trường, hiện đã được đưa về bệnh viện quân khu điều trị. Người trong nhà vừa nghe đến tin này thì chấn kinh, Chung Linh vô cùng sợ hãi nhưng cô không có khóc, chỉ thầm nghĩ mau chóng đến bên cạnh anh. Cô cần phải biết tình trạng của anh. Đáng lẽ Đinh Vinh cũng đi nhưng mà cô ngăn cản. Người trong nhà hiện tại đoàn kết hơn bao giờ hết bởi vì tất cả đều muốn vượt qua cửa ải khó khăn trước mặt này. Chung Linh nói cho mọi người biết đó là tin tức truyền về từ tiền tuyến, cần phải ở nhà chờ. Hôm sau, Chung Linh lên đường, suốt đường đi vô cùng vất vả, ngay cả cô cũng không phát hiện ra suốt hai ngày nay ánh mắt cô không hề liếc ngang nhìn dọc, tâm tình lo âu cùng với đường đi mỏi mệt cũng không ngăn cản được bước chân của cô.
Trong suốt quá trình đó, cô không hề có tâm tình để ý chuyện gì, chỉ một lòng muốn nhanh chóng được nhìn thấy anh nhưng đến lúc đứng ngay bên cạnh anh, Chung Linh bị khiếp sợ, bưng kín miệng. Đây là anh ư? Là chồng cô ư? Toàn thân bị băng bó trắng toát. Chung Linh bổ nhào đến bên giường. “ Anh? Là anh ư?” Cô cẩn thân kêu, lúc này tâm tình cô không khác nào bị dao cứa, đau lòng đến nỗi tình nguyện là cô bị thương chứ không muốn để anh chịu giày vò.
“Anh, anh nhìn em, là em đây. Anh tỉnh đi…anh…”
Nước mắt cô tuôn rơi không ngừng.
“Tiểu Linh, em đến rồi!”
Người trên giường mở mắt, cái trán bị băng gạc bao kín. Hai má cũng có vết trầy xước, cả vùng ngực đều là băng gạc, còn đâu hình ảnh anh tuấn trước kia nữa. Chung Linh khó chịu cúi gằm xuống. Ngày thường, bất cứ chuyện gì không thoải mái, cô đều né để anh khỏi phải bận lòng mà nay người cô yêu thương biến thành dạng này, làm sao cô chấp nhận cho nổi?
“Anh đau lắm, đúng không? Nói cho em biết.”
Chung Linh miễn cưỡng khống chế cảm xúc của chính mình, cố gắng nói ra lời nói đầy đủ. Cô không muốn anh nhìn thấy cô khổ sở, ra sức lau nước mắt nhưng thế nào cũng lau không xong.
“Sao em lại tới, không phải là đang mang thai sao?’
Những lời này làm cho Chung Linh sửng sốt.
Không có việc gì, nếu không để cho em gặp anh thì em làm sao chịu đựng được?”.
Giữ chặt tay anh,vùi mặt vào bàn tay ấy, cô thổn thức: “Sao anh không biết thương lấy chính mình? Anh đã đáp ứng em, anh nói anh sẽ tốt mà.”
Chung Linh không biết làm thế nào đối mặt với sự kiềm chế cảm xúc trong lòng.
“Anh không phải vẫn còn sống sao?”
Ánh mắt của anh bao hàm nhiều ý nghĩ. Chung Linh không hiểu nhưng cô biết có thể còn sống trở về đã là trời ban ơn.
“Anh, chúng ta không bao giờ phải xa nhau nữa phải không? Anh không rời đi nữa được không? Em muốn theo anh, anh đi đến đâu, em đến đó. Em thật sự không chịu nổi nữa, anh biết không? Không được rời bỏ em, nếu như anh mất thì em làm sao còn dũng khí mà sống?”
Chung Linh cứ nỉ non bên tai anh vừa khóc vừa nói.
“Nói ngốc cái gì đấy, nếu chồng chết thì cũng không sống nữa.Tất cả đều giống như em thì không phải mỗi người trên chiến trường còn phải đeo thêm một mạng nữa sao?”
Chu Bảo Cương không đồng ý với ý tưởng yếu đuối này của vợ nhưng anh cũng rất vui vì tình cảm cô dành cho anh.
“Nếu một người đã mất đi điều kiện để hạnh phúc, không có khả năng đạt được hạnh phúc nữa thì sống hay chết có gì khác nhau?Anh, anh vĩnh viễn không hiểu được lòng của người phụ nữ. Anh không hiểu được, em hận người bị thương không phải là em mà lại là anh. Để anh đi chiến trường là em, em không nên cho anh đi. Em đã nghĩ anh sẽ không sao mà lại…”
Chung Linh thật sự hối hận. Anh cũng không nói gì, cửu tử nhất sinh trở về đã là anh may mắn lắm rồi nhưng còn chiến hữu của anh, thuộc cấp của anh…
“Đừng nói nữa, anh là quân nhân, mà đã là quân nhân thì phải tham chiến, bảo vệ tổ quốc.”
Chung Linh cũng không cùng anh tranh cãi, anh hiện tại nói cái gì cũng được, cô sẽ không nói lại, chỉ cần anh sống tốt là được rồi.
Ổn định cảm xúc của chính mình, Chung Linh đi tìm bác sĩ chủ trị để hiểu biết thêm về tình trạng của anh. Theo lời bác sĩ thì anh đúng là mạng lớn, bị bom dội vào vùng bụng như vậy mà có thể sống sót, đúng là hiếm thấy. Cả nhóm bác sĩ đều đã từng nghĩ là không cứu được. Từ lúc chuyển từ bệnh viện dã chiến về các bác sĩ đều cố gắng hết sức bởi vì anh là anh hùng chiến đấu, lãnh đạo quân khu đều chú ý bệnh tình của anh khiến cho bác sĩ đầu não của bệnh viện cảm thấy áp lực rất lớn. Hiện tại bệnh tình của anh đã ổn định, không có nguy hiểm đến tính mạng nhưng mà ở bả vai vẫn còn lưu mảnh đạn, các bác sĩ đã quyết định không lấy ra. Điều này hiển nhiên là anh có lưu lại di chứng.
Từ văn phòng bác sĩ đi ra, Chung Linh đứng trên hành lang nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên cô cảm thấy chính mình vẫn là sống uổng nhiều năm. Bất kể là việc làm ăn, hạng mục đầu tư, nhân sâm, quan hệ gia đình, tất cả đều là hư, đều là râu ria. Đứng trước lằn ranh sinh tử, tất cả điều đó đều là nhỏ bé không đáng kể, cần gì phải để ý nhiều như thế? Cần gì phải theo đuổi hoàn mỹ? Đời trước không phải hi vọng lớn nhất của cô là có con cùng với một gia đình bình thường sao? Vì sao hiện tại lại trở nên lòng tham không đáy như thế này? Nghĩ đến anh, cô lại rơi nước mắt. Trở về phòng, nhìn anh, cô càng cảm thấy ông trời đối với cô rất tốt, lại cho cô một cơ hôi nữa.
Chung Linh nắm lấy tay anh bất luận là lúc anh đang tỉnh hay đang ngủ. Cô hi vọng có thể vì anh làm chút gì đó, kể cả một ngụm nước cũng được. Buổi tối, Chung Linh ngủ ở giường bên cạnh, chỉ cần anh có một chút động tĩnh nào, cô đều lập tức đứng lên. Có đôi khi miệng vết thượng đau khiến anh trằn trọc, cô đau lòng không biết làm thế nào, chỉ có thể ở bên cạnh anh, nắm tay an ủi anh cho đến khi anh chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Chung Linh nhờ một cô y tá phát điện báo về nhà để cho mọi người yên tâm, nói trạng thái của Chu Bảo Cương đã ổn định, không có gì trở ngại, sau đó cô đến phụ cận mua một ít đồ cần dùng.
Chu Bảo Cương tỉnh, thấy cô mang nhiều đồ như vậy thì vô cùng tức giận và sốt ruột.
“Em sao lại mang nhiều đồ như vậy, ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng thì sao? Em điên rồi à?”
Thấy anh phát hỏa như vậy, cô không dám lên tiếng, chỉ lấy phích nước nóng, chuẩn bị lau mặt cho anh.
“Em về nhà đi, trong quân sẽ phái người đến, hoặc là bảo chị hoặc anh rể đến cũng được.”
Vừa nghe thấy anh đuổi mình, cô hoảng lên, điều này là không thể được.
“Anh, em sẽ cẩn thận, thật đấy, anh yên tâm, em cam đoan mà…anh…”.
Chung Linh vội vàng đến bên người anh cầu xin tha thứ.
“Không được, em còn đang mang thai, nhất định phải cận thẩn, anh ba mươi tuổi đầu mới có được một đứa con, không thể xảy ra sơ xuất gì được. Em mau về nhà đi thôi.”
“Không được, em không quay về đâu. Anh không cần em bên anh nữa ư? Anh bị thương nặng như vậy, làm sao em có thể yên tâm mà về nhà được chứ?”
Đột nhiên cô phát hiện chính mình trở nên vô cùng mẫn cảm.
“ Được rồi, đừng khóc, ảnh hưởng đến con trong bụng thì sao.”
Chung Linh nghe anh nói một câu hai câu đều là đề cập đến đứa nhỏ. Chuyện này không xong rồi, nhưng dù sao cô cũng không buộc phải về nữa.
Sắc mặt anh vô cùng tái nhợt, có thể là do mất máu nhiều quá. Miệng vết thương đã dần khép lại nhưng thỉnh thoảng vẫn phát sốt, hơn nữa anh lại dễ dàng mệt mỏi. Chung Linh vô cùng khẩn trương, lo lắng. Sáng nào bác sĩ cũng đến kiểm tra, trừ bỏ bác sĩ phụ trách còn có cả lãnh đạo bệnh viện và chủ nhiệm khoa, hiển nhiên là họ coi trọng vị anh hùng chiến đấu đang bị thương thế này. Chung Linh nhân cơ hội họ đến kiểm tra thì hỏi thăm vô cùng tỉ mỉ, có cái gì không hiểu là hỏi luôn, dù sao cô cũng không phải là y tá chuyên nghiệp. Mặc dù anh có y tá chuyên môn phụ trách nhưng cô cũng muốn gánh vác một chút việc chăm sóc anh. Kì thật để cho người nhà đến chiếu cố thế này cũng là đặc ân đối với anh rồi. Anh còn nói Ngô Chí Viễn cũng ở bệnh viện này.
Lý Tiểu Vân đến thăm, hưng phấn nói với Chung Linh.
“Cao Thần đồng ý, anh ấy nói đây là cơ hội tốt nhưng mà ba anh ấy không đồng ý. Chị cũng biết là ông ấy đã già, hơn nữa lại là cán bộ, đảng viên, không đồng ý gia nhập kinh doanh. Nhưng mà mọi chuyện đều có biện pháp, mẹ chồng em thuyết phục ông, nhưng mà phải bí mật, tự chúng ta đầu tư.”
Nói xong, Tiểu Vân nhìn cô, chờ đợi cô trả lời.
“Được, vậy thì làm đi, chị so với ba chồng em còn không tốt nhúng tay hơn. Cho nên chúng ta hai người hùn vốn, em phụ trách kinh doanh, chị phụ trách lấy tiền.”
“Chị mặc kệ ư?”
Tiểu Vân không ngờ đến.
“Chồng chị là quân nhân, hơn nữa chị lại là con dâu trong nhà nên không tiện ra mặt nhưng mà chị có thể căn cứ cụ thể tình huống mà cho em đề nghị hợp lý, em xem thế nào?”
Chuyện này cùng với tưởng tượng của Tiểu Vân khác xa, Chung Linh hiện giờ không thể là chỗ dựa cho cô nữa rồi.
Chung Linh thừa nhận, chính cô về nhà cẩn thận ngẫm nghĩ xong đã không còn lòng nhiệt huyết sôi trào với nhà tang lễ và hỏa táng nữa. Cô biết khó khăn sẽ gặp phải. Cô tự hỏi chính mình, mục đích sống của cô là gì? Là làm người vợ hiền của anh,là dâu thảo trong nhà nhưng mà cô hi vọng tương lai mình chỉ là một người phụ nữ nội trợ. Mỗi người đều hi vọng có địa vị xã hội, có giá trị của chính mình, cho dù không phải là một người mạnh mẽ nhưng cô hi vọng mình có thể trở thành một người phụ nữ thành công. Ở nông thôn, lại là dâu nhà người, hạn chế mọi người đều biết, đó là chính cô cùng với ba mẹ chồng cô vị thế bất đồng, lập trường bất đồng, quan niệm sai biệt. Nếu chính cô chỉ có thể thuận theo hết thảy thì tương lai cuộc sống của cô sẽ vô cùng buồn khổ. Nếu tranh cãi là không thể tránh né thì đây thực sự là một cơ hội tốt. Chờ cho Chu Bảo Cương trở về thì sự tình đã giải quyết xong, sẽ không còn tồn tại tranh chấp gì. Mấu chốt là trận này cô phải đánh thắng, đầu tiên là phải có một lý do chân chính, tuyệt đối không để hai người đó một mình dùng nhân sâm. Cô lo lắng nhất không phải là ở nhà này sống không tốt mà là chính cô ở nhà không có địa vị như vậy thì sẽ tạo trở ngại lớn cho cuộc sống của vợ chồng cô sau này, đây mới là nguyên nhân chính khiến cô không tiếc mạo hiểm.
Cháu dâu chủ tịch huyện Lý Tiểu Vân đến thăm đối với nhà họ Chu có thể nói là chuyện lớn. Chu Xuân Lai là trưởng bối trong nhà nên càng phải thân thiết tiếp đãi khách. Ở trên bàn cơm, Tiểu Vân trình bày quá trình kết thân với Chung Linh, cả chuyện Chung Linh là nhân tố mấu chốt ảnh hưởng đến hôn nhân của cô, còn nói ra mục đích chủ yếu cô đến đây, chính là chuyện nhà hỏa táng của huyện. Chu Xuân Lai nghe xong vô cùng kinh ngạc nhưng bởi vì Lý Tiểu Vân cũng như chủ tịch huyện chiếu cố cho nên vấn đề này miễn cưỡng chấp nhận được. Đương nhiên cũng có nhắc đến vấn đề tài chính, hiển nhiên là đề cây nhân sâm, cho nên… Chung Linh biết chuyện này là vội vàng xao động nhưng đây là cơ hội khó được, có thể thu hồi quyền chủ động mà không tổn hại hòa khí bên ngoài.
“Tiểu Linh, em thật sự quyết định ư?” Chu Bảo Cầm cũng không thích hạng mục này nhưng không thể mặc kệ được.
“Chị cũng biết đấy. Sao vậy? Chị không muốn tham gia sao?”
“Không cần. Chị không muốn.”
Đây là do chính chị không tham gia đấy. Chung Linh cũng không muốn làm hạng mục này lâu dài nhưng đây là cơ hội tích lũy tài chính. Trăm phương ngàn kế như vậy, mục đích chỉ có một, đó là đường hoàng đứng bên người anh.
Hai ngày này, ba mẹ chồng cô đều không có sắc mặt hòa nhã nhưng đó là kết quả tốt nhất rồi. Nhân sâm cũng đã giao cho cô, Tiểu Vân gọi điện thoại đến, bảo Chung Linh lên thị trấn một chút. Nghe vậy, cô biết thủ tục đã hoàn thành không sai biệt lắm.
Nhà hỏa táng đều là nhà trệt, dụng cụ đều đơn sơ, không có địa phương để tro cốt, vì thế mà nhân viên cũng rất ít, dù sao làm ở đây lương cũng không cao hơn nơi khác là mấy. Chung Linh đưa ra một quy hoạch tổng thể, thêm vào một số đề nghị, sau đó giao cho Tiểu Vân thực hiện. Cô không có tự tay tham dự còn có một nguyên nhân khác đó là đối với tử vong, cô có một nỗi sợ hãi không tên. Trong nhà hỏa táng truyền đến tiếng kêu khóc, trên mặt đất đầy giấy tiền, khiến cho cô dựng tóc gáy, thật sự không nghĩ phải đến lần nữa.
“Chị. Em quên mất, Mạc Hoành luôn hỏi em về chị đấy!”
“ Em tốt nhất là cái gì cũng đừng nói. Chị không thích anh ta, cũng không muốn có liên quan gì với anh ta. Em nhớ kĩ, nếu em còn dây dưa vấn đề này,tác động đến thì đừng trách chị em mình tuyệt giao.”
Những lời này không phải chỉ là lời dọa suông, đối với Chung Linh không có gì quan trọng bằng gia đình.
Mấy ngày không khí u ám trong nhà đã bị một bức điện báo phá vỡ. Chuyện Chung Linh lo lắng nhất đã xuất hiện. Chu Bảo Cương bị thương trên chiến trường, hiện đã được đưa về bệnh viện quân khu điều trị. Người trong nhà vừa nghe đến tin này thì chấn kinh, Chung Linh vô cùng sợ hãi nhưng cô không có khóc, chỉ thầm nghĩ mau chóng đến bên cạnh anh. Cô cần phải biết tình trạng của anh. Đáng lẽ Đinh Vinh cũng đi nhưng mà cô ngăn cản. Người trong nhà hiện tại đoàn kết hơn bao giờ hết bởi vì tất cả đều muốn vượt qua cửa ải khó khăn trước mặt này. Chung Linh nói cho mọi người biết đó là tin tức truyền về từ tiền tuyến, cần phải ở nhà chờ. Hôm sau, Chung Linh lên đường, suốt đường đi vô cùng vất vả, ngay cả cô cũng không phát hiện ra suốt hai ngày nay ánh mắt cô không hề liếc ngang nhìn dọc, tâm tình lo âu cùng với đường đi mỏi mệt cũng không ngăn cản được bước chân của cô.
Trong suốt quá trình đó, cô không hề có tâm tình để ý chuyện gì, chỉ một lòng muốn nhanh chóng được nhìn thấy anh nhưng đến lúc đứng ngay bên cạnh anh, Chung Linh bị khiếp sợ, bưng kín miệng. Đây là anh ư? Là chồng cô ư? Toàn thân bị băng bó trắng toát. Chung Linh bổ nhào đến bên giường. “ Anh? Là anh ư?” Cô cẩn thân kêu, lúc này tâm tình cô không khác nào bị dao cứa, đau lòng đến nỗi tình nguyện là cô bị thương chứ không muốn để anh chịu giày vò.
“Anh, anh nhìn em, là em đây. Anh tỉnh đi…anh…”
Nước mắt cô tuôn rơi không ngừng.
“Tiểu Linh, em đến rồi!”
Người trên giường mở mắt, cái trán bị băng gạc bao kín. Hai má cũng có vết trầy xước, cả vùng ngực đều là băng gạc, còn đâu hình ảnh anh tuấn trước kia nữa. Chung Linh khó chịu cúi gằm xuống. Ngày thường, bất cứ chuyện gì không thoải mái, cô đều né để anh khỏi phải bận lòng mà nay người cô yêu thương biến thành dạng này, làm sao cô chấp nhận cho nổi?
“Anh đau lắm, đúng không? Nói cho em biết.”
Chung Linh miễn cưỡng khống chế cảm xúc của chính mình, cố gắng nói ra lời nói đầy đủ. Cô không muốn anh nhìn thấy cô khổ sở, ra sức lau nước mắt nhưng thế nào cũng lau không xong.
“Sao em lại tới, không phải là đang mang thai sao?’
Những lời này làm cho Chung Linh sửng sốt.
Không có việc gì, nếu không để cho em gặp anh thì em làm sao chịu đựng được?”.
Giữ chặt tay anh,vùi mặt vào bàn tay ấy, cô thổn thức: “Sao anh không biết thương lấy chính mình? Anh đã đáp ứng em, anh nói anh sẽ tốt mà.”
Chung Linh không biết làm thế nào đối mặt với sự kiềm chế cảm xúc trong lòng.
“Anh không phải vẫn còn sống sao?”
Ánh mắt của anh bao hàm nhiều ý nghĩ. Chung Linh không hiểu nhưng cô biết có thể còn sống trở về đã là trời ban ơn.
“Anh, chúng ta không bao giờ phải xa nhau nữa phải không? Anh không rời đi nữa được không? Em muốn theo anh, anh đi đến đâu, em đến đó. Em thật sự không chịu nổi nữa, anh biết không? Không được rời bỏ em, nếu như anh mất thì em làm sao còn dũng khí mà sống?”
Chung Linh cứ nỉ non bên tai anh vừa khóc vừa nói.
“Nói ngốc cái gì đấy, nếu chồng chết thì cũng không sống nữa.Tất cả đều giống như em thì không phải mỗi người trên chiến trường còn phải đeo thêm một mạng nữa sao?”
Chu Bảo Cương không đồng ý với ý tưởng yếu đuối này của vợ nhưng anh cũng rất vui vì tình cảm cô dành cho anh.
“Nếu một người đã mất đi điều kiện để hạnh phúc, không có khả năng đạt được hạnh phúc nữa thì sống hay chết có gì khác nhau?Anh, anh vĩnh viễn không hiểu được lòng của người phụ nữ. Anh không hiểu được, em hận người bị thương không phải là em mà lại là anh. Để anh đi chiến trường là em, em không nên cho anh đi. Em đã nghĩ anh sẽ không sao mà lại…”
Chung Linh thật sự hối hận. Anh cũng không nói gì, cửu tử nhất sinh trở về đã là anh may mắn lắm rồi nhưng còn chiến hữu của anh, thuộc cấp của anh…
“Đừng nói nữa, anh là quân nhân, mà đã là quân nhân thì phải tham chiến, bảo vệ tổ quốc.”
Chung Linh cũng không cùng anh tranh cãi, anh hiện tại nói cái gì cũng được, cô sẽ không nói lại, chỉ cần anh sống tốt là được rồi.
Ổn định cảm xúc của chính mình, Chung Linh đi tìm bác sĩ chủ trị để hiểu biết thêm về tình trạng của anh. Theo lời bác sĩ thì anh đúng là mạng lớn, bị bom dội vào vùng bụng như vậy mà có thể sống sót, đúng là hiếm thấy. Cả nhóm bác sĩ đều đã từng nghĩ là không cứu được. Từ lúc chuyển từ bệnh viện dã chiến về các bác sĩ đều cố gắng hết sức bởi vì anh là anh hùng chiến đấu, lãnh đạo quân khu đều chú ý bệnh tình của anh khiến cho bác sĩ đầu não của bệnh viện cảm thấy áp lực rất lớn. Hiện tại bệnh tình của anh đã ổn định, không có nguy hiểm đến tính mạng nhưng mà ở bả vai vẫn còn lưu mảnh đạn, các bác sĩ đã quyết định không lấy ra. Điều này hiển nhiên là anh có lưu lại di chứng.
Từ văn phòng bác sĩ đi ra, Chung Linh đứng trên hành lang nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên cô cảm thấy chính mình vẫn là sống uổng nhiều năm. Bất kể là việc làm ăn, hạng mục đầu tư, nhân sâm, quan hệ gia đình, tất cả đều là hư, đều là râu ria. Đứng trước lằn ranh sinh tử, tất cả điều đó đều là nhỏ bé không đáng kể, cần gì phải để ý nhiều như thế? Cần gì phải theo đuổi hoàn mỹ? Đời trước không phải hi vọng lớn nhất của cô là có con cùng với một gia đình bình thường sao? Vì sao hiện tại lại trở nên lòng tham không đáy như thế này? Nghĩ đến anh, cô lại rơi nước mắt. Trở về phòng, nhìn anh, cô càng cảm thấy ông trời đối với cô rất tốt, lại cho cô một cơ hôi nữa.
Chung Linh nắm lấy tay anh bất luận là lúc anh đang tỉnh hay đang ngủ. Cô hi vọng có thể vì anh làm chút gì đó, kể cả một ngụm nước cũng được. Buổi tối, Chung Linh ngủ ở giường bên cạnh, chỉ cần anh có một chút động tĩnh nào, cô đều lập tức đứng lên. Có đôi khi miệng vết thượng đau khiến anh trằn trọc, cô đau lòng không biết làm thế nào, chỉ có thể ở bên cạnh anh, nắm tay an ủi anh cho đến khi anh chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Chung Linh nhờ một cô y tá phát điện báo về nhà để cho mọi người yên tâm, nói trạng thái của Chu Bảo Cương đã ổn định, không có gì trở ngại, sau đó cô đến phụ cận mua một ít đồ cần dùng.
Chu Bảo Cương tỉnh, thấy cô mang nhiều đồ như vậy thì vô cùng tức giận và sốt ruột.
“Em sao lại mang nhiều đồ như vậy, ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng thì sao? Em điên rồi à?”
Thấy anh phát hỏa như vậy, cô không dám lên tiếng, chỉ lấy phích nước nóng, chuẩn bị lau mặt cho anh.
“Em về nhà đi, trong quân sẽ phái người đến, hoặc là bảo chị hoặc anh rể đến cũng được.”
Vừa nghe thấy anh đuổi mình, cô hoảng lên, điều này là không thể được.
“Anh, em sẽ cẩn thận, thật đấy, anh yên tâm, em cam đoan mà…anh…”.
Chung Linh vội vàng đến bên người anh cầu xin tha thứ.
“Không được, em còn đang mang thai, nhất định phải cận thẩn, anh ba mươi tuổi đầu mới có được một đứa con, không thể xảy ra sơ xuất gì được. Em mau về nhà đi thôi.”
“Không được, em không quay về đâu. Anh không cần em bên anh nữa ư? Anh bị thương nặng như vậy, làm sao em có thể yên tâm mà về nhà được chứ?”
Đột nhiên cô phát hiện chính mình trở nên vô cùng mẫn cảm.
“ Được rồi, đừng khóc, ảnh hưởng đến con trong bụng thì sao.”
Chung Linh nghe anh nói một câu hai câu đều là đề cập đến đứa nhỏ. Chuyện này không xong rồi, nhưng dù sao cô cũng không buộc phải về nữa.
Sắc mặt anh vô cùng tái nhợt, có thể là do mất máu nhiều quá. Miệng vết thương đã dần khép lại nhưng thỉnh thoảng vẫn phát sốt, hơn nữa anh lại dễ dàng mệt mỏi. Chung Linh vô cùng khẩn trương, lo lắng. Sáng nào bác sĩ cũng đến kiểm tra, trừ bỏ bác sĩ phụ trách còn có cả lãnh đạo bệnh viện và chủ nhiệm khoa, hiển nhiên là họ coi trọng vị anh hùng chiến đấu đang bị thương thế này. Chung Linh nhân cơ hội họ đến kiểm tra thì hỏi thăm vô cùng tỉ mỉ, có cái gì không hiểu là hỏi luôn, dù sao cô cũng không phải là y tá chuyên nghiệp. Mặc dù anh có y tá chuyên môn phụ trách nhưng cô cũng muốn gánh vác một chút việc chăm sóc anh. Kì thật để cho người nhà đến chiếu cố thế này cũng là đặc ân đối với anh rồi. Anh còn nói Ngô Chí Viễn cũng ở bệnh viện này.
Tác giả :
Nhạc Tiểu Nữu