Nàng Cười Đến Ngọt Ngào
Chương 27-2
Edit: ????uyên ương mộng????
Beta: Heo????
Buổi trưa hai ngày sau, câu lạc bộ kịch nói tụ tập đi chơi, trước lúc xuất phát Đằng San San đột nhiên có việc gấp, buổi tối mới đến được, thế nên phó đội trưởng Tả Quái liền dẫn mọi người đi.
Tuy rằng không có đàn chị đi cùng, nhưng lại có Tả Quái nên Nhan Hề yên tâm hơn.
Sau khi ăn cơm xong, mọi người liền rủ nhau đi đến con phố KTV bên cạnh ca hát.
Lúc trước khi đi, Nhan Hề với Diêu Dao đã bàn bạc kỹ với nhau về việc hôm nay đi hát thì nên như thế nào, cuối cùng hai người đều nhất trí phương án giả vờ hát khó nghe.
Hai người đều sợ rằng, lỡ như Nhan Hề hát quá hay, mọi người trước mặt đều tỏ ra khen ngợi, nhưng sau lưng lại giữ khoảng cách với cô, vậy thì chuyến đi này vô ích rồi.
Trên ghế lô, người ca hát thì ca hát, người chơi trò chơi thì chơi trò chơi, người uống rượu thì uống rượu, người tán gẫu thì tụ tập tán gẫu, chỉ có Nhan Hề ngồi một mình.
Tả Quái ngồi bên cạnh cô còn đang bận rộn xem bói chỉ tay cho vài nữ sinh trong hội, Nhan Hề rất thích xem bói chỉ tay, lại thấy Tả Quái nói nhiều câu có đạo lý cũng nóng lòng duỗi tay ra muốn anh ta xem thử cho mình.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, hai người một trước một sau đi vào, đến bên cạnh màn hình chọn bài dừng bài đang hát lại, cả căn phòng đột nhiên im lặng.
Đằng San San mỉm cười ngượng ngùng:
“Xin lỗi mọi người tôi tới muộn, chuẩn bị đi rồi mà lại bị mẹ tôi lôi đi ăn cơm cùng. Tôi gặp Giang Dương tại nhà hàng nên bảo cậu ấy đến cùng, mọi người không ngại chứ?”
Đứng sau lưng Đằng San San là một nam sinh cao lớn, trên mặt mang kính râm, trên người khác áo đồng phục câu lạc bộ bóng chày.
Lúc này anh ta bỏ mắt kính xuống, nhìn một lượt quanh phòng, cả người một bộ dáng thiên chi kiêu tử*, nở nụ cười khó nén sự xa cách:
“Chào mọi người, không ngại chứ?”
*Con cưng của trời
Dường như mọi người ai cũng đều biết đến nam sinh này, tất cả đều tỏ vẻ lấy lòng chào hỏi, trừ Nhan Hề ra.
Tả Quái nhìn thấy Nhan Hề vẫn còn đang mơ hồ liền tốt bụng lại gần nói nhỏ vào tai cô:
“Đấy là Giang Dương, ba hắn là nhà đầu tư phim, rất có tiền, là một phú nhị đại, còn là một hoa hoa công tử.”
“Hoa hoa công tử?”
“Những nữ sinh viên xinh đẹp trong trường học hắn đều từng theo đuổi qua, hắn phải có đến vài chục người bạn gái.”
Nhan Hề lập tức không quan tâm đến nữa, liếc cũng không liếc anh ta một cái.
Tả Quái vừa nói chuyện với Nhan Hề xong liền lập tức lôi điện thoại ra nhắn tin báo cáo cho Hà Tư Dã:
- -Giang Dương cũng đến!!
Đằng San San tươi cười đi đến ngồi xuống bên cạnh Nhan Hề, giọng nói ôn nhu:
“Làm sao vậy? Sao lại không hát?”
Nhan Hề ngượng ngùng lắc đầu:
“Em không hát đâu ạ, em hát không được hay sợ mọi người cười.”
Đằng San San cười cười xoa má Nhan Hề:
“Hát không hay cũng không cần sợ, tới đây là để vui chơi, hát thấy vui vẻ là được.”
Đằng San San đứng dậy đi đến trước bàn, cầm một cái micro đến trước mặt Nhan Hề:
“Không có việc gì, tự tin làm chính mình là được.”
Nhan Hề thuận thế tiếp nhận micro, đôi tay vì khần trương mà nắm chặt, chân bước đi cũng hơi run run, giống như một học sinh tiểu học nghiêm túc nhìn màn hình, nhẹ nhàng lay động theo âm nhạc.
Dưới ghế lô ngồi rất nhiều người, thỉnh thoảng cũng có người ngước lên chờ đợi Nhan Hề hát.
Trong một góc ghế, Giang Dương hai chân vắt chéo, tay trái nghịch mắt kính, cũng ngẩng đầu nhìn về phía Nhan Hề đợi cô hát.
Cùng lúc đó, Nhan Hề vừa mở miệng hát câu đầu tiên, mọi người liền có cảm giác muốn quỳ xuống.
Tả Quái phun ngụm bia trong miệng ra, động tác nghịch mắt kính của Giang Dương dừng lại, Đằng San San đang vỗ tay cổ vũ cũng dừng lại.
Nhan Hề hồn nhiên coi như không biết mình cố tình hát khó nghe đến mức nào, chỉ nghiêm túc nhìn màn hình hát lên từng câu, phía dưới đã có nam sinh không chịu được nữa liền đùa giỡn hô to:
“Mau mau mau, ai đó lên cướp micro của Nhan Hề đi, cướp được tớ thưởng một trăm tệ!”
Tất cả mọi người liền bật cười ầm ầm, Đằng San San cũng không nhịn được cười, đứng dậy cầm một cái micro khác, hát cùng Nhan Hề.
Giọng hát Đằng San San cũng ổn, khá dễ nghe, hòa cùng giọng hát của Nhan Hề nghe có vẻ không khó nghe như vậy nữa, Nhan Hề vẫn như cũ nghiêm túc nhìn vào màn hình hát từng câu rõ ràng.
Giang Dương hạ khóe miệng, cảm thấy cô bé này không biết lấy đâu ra tự tin mà lên hát như vậy, thật đáng yêu.
Rất đúng với những gì Đằng San San nói, cô bé có đôi mắt to tròn tràn đầy linh khí, thật là xinh đẹp.
Sau một bài hát, Nhan Hề làm quen được với một nửa câu lạc bộ, mọi người đều trêu đùa cô, có người còn đòi chơi bao búa, ai thua thì phải song ca với Nhan Hề.
Chơi được một lát, Nhan Hề muốn đi tolet, Tả Quái ánh mắt đảo qua thấy Giang Dương hạ chân xuống, lập tức liền đứng dậy đuổi theo Nhan Hề.
Tả Quái đứng đợi trước cửa tolet chờ Nhan Hề, thấy cô vừa đi ra liền lôi kéo cô ngó trước ngó sau, không thấy Giang Dương đi theo mới thoáng an tâm, nhỏ giọng nói:
“Anh nhớ rõ là em hát rất êm tai mà, đây là em cố ý?”
Nhan Hề cũng nhỏ giọng:
“Là anh trai em nói?”
“Đúng vậy. Mà chương trình “Mười đại ca sĩ” ngày mai là hết hạn đăng ký, em không tham gia sao?”
Lúc này có mấy nữ sinh cũng đi tolet ngang qua, thấy Tả Quái hỏi Nhan Hề như vậy liền không nhịn được bật cười:
“Tả Quái, anh đừng có bắt nạt Nhan Hề của chúng ta như vậy chứ, anh cư nhiên còn bắt cô ấy đi tham gia chương trình ca hát? Nhan Hề, lại đây, đừng để ý đến anh ta, hát khó nghe không phải lỗi tại bạn.”
Nhan Hề liền tươi cười đi đến với bọn họ, giọng điệu giống với lúc trêu đùa nói chuyện cùng Diêu Dao:
“Thật ra mình hát rất được.”
Các nữ sinh lại bật cười ha ha:
“Tự tin của Nhan Hề không thể khinh thường nha.”
*
Xe Lexus màu đen ngừng trước cửa lầu một KTV, người ngồi trong xe có thể nhìn thấy được cửa thang máy phía đối diện.
Hà Tư Dã hai tay chống tay lái, suy tư nhìn tin nhắn Tả Quái gửi tới:
- -Vừa mới hát xong, hát thật khó nghe!
- -Không phải cậu bảo cô ấy hát rất dễ nghe sao? Cô ấy cố ý?
- -Cô ấy học được cách chơi xúc xắc.
- - Đang hăng hái chơi cùng với mọi người.
- - Tiếng cười thật to, hai lúm đồng tiền cũng hiện rõ ra rồi.
Hà Tư Dã điều chỉnh ghế dựa thấp xuống, mở cửa sổ ra, lười biếng nằm xuống, thong thả nhắn tin lại cho Tả Quái:
- -Tôi không đi lên, cậu để ý cô ấy, khi nào xong báo cho tôi biết.
Nhan Hề sợ anh, phải nói là cực kỳ sợ, như học sinh tiểu học sợ giáo viên vậy, cái tính ấy đã bén rễ ăn sâu vào trong nhận thức của cô rồi.
Thỉnh thoảng vui đùa cùng giáo viên ý sợ biến mất, cô sẽ thả lỏng tự nhiên.
Nhưng khi trở lại bình thường, thì phản xạ có điều kiện khiến cô lại sợ lên.
Nếu như lúc này anh đi lên, sẽ làm cho cô không còn chơi hưng phấn nữa.
*
Ký túc xá quy định 11h đóng cửa, nên 10h30 mọi người liền giải tán.
Hà Tư Dã đợi trên xe gần 4 tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng thấy đoàn người kéo nhau đi ra.
Giang Dương đi bên cạnh Đằng San San, tuy không nói câu nào với Nhan Hề, nhưng ánh mắt lại luôn dán trên người cô.
Nhan Hề đi cùng với mấy nữ sinh khác, nói nói cười cười, vui vẻ phát ra từ trong nội tâm, làm hai lúm đồng tiền hiện lên càng rõ ràng, bên cạnh có nam sinh vì uống nhiều nên đi đường lảo đảo ngã hết bên này đến bên kia, làm Nhan Hề và mấy nữ sinh càng cười đến vui vẻ.
Cô đã hòa nhập được với mọi người trong câu lạc bộ kịch nói, hơn nữa còn chơi đến vui vẻ.
Hà Tư Dã ngồi trong xe theo dõi cô, trong vô thức, khóe môi cũng khẽ nhếch lên cười theo.
Sau khi gọi taxi đưa mọi người về, cuối cùng còn lại Tả Quái và Nhan Hề, hai người bắt xe trở về ký túc xá.
Hà Tư Dã khởi động xe đi theo phía sau, đến gần cổng trường, anh dừng xe lại.
Sau khi dừng xe, anh phát hiện ra không thấy Tả Quái và Nhan Hề đâu, mày kiếm khẽ nhíu, điện thoại liền vang lên tin nhắn.
- -Tả Quái: Tớ thấy xe cậu đi phía sau nên không đưa Nhan Hề về ký túc xá nữa, tớ đi về trước đây.
Sau khi đọc xong tin nhắn, Hà Tư Dã vội vàng xuống xe chạy về phía cổng ký túc xá.
Anh nhìn thấy bóng dáng Nhan Hề đang đi phía trước, không còn là bé con nho nhỏ gầy gầy ngày nào, sau hai năm thân hình cao lên không ít, có da có thịt hơn trước.
Cô luôn thích mặc áo sơ mi trắng, tóc dài ngang lưng buộc thành túm đuôi ngựa, một mình đi dưới tán hàng cây ngô đồng, cả người tỏa ra hơi thở thanh thuần ngọt ngào.
Bước chân Hà Tư Dã dần chậm lại, cách một đoạn đi theo phía sau lưng cô, tầm mắt luôn nhìn bóng dáng cô chằm chằm không chớp mắt.
Bỗng nhiên, từ trong góc tối đi ra một bóng người, người nọ lên tiếng gọi:
“Nhan Hề.”
Nhan Hề ngẩng đầu nheo mắt nhìn người trước mặt, là vị hoa hoa công tử mà Tả Quái nhắc đến, đôi mày khẽ nhíu lại:
“Đàn anh.”
Trên cánh tay Giang Dương vắt áo khoác, từ từ tiến lại gần Nhan Hề, làm cô thấy hơi sợ, liên tục lùi lại phía sau.
Giang Dương bật cười, giọng nói dịu dàng ôn nhu:
“Là đàn chị của em nhờ anh tới nói hộ, cô ấy quên không nói cho em, Quan Tuyết làm hỏng áo sơ mi của em nên muốn đưa cho em một cái áo khoác, hy vọng em đừng tức giận.”
Nhan Hề tiến lên nhìn xem, là một cái áo khoác màu hồng nhạt, hai tay áo màu trắng, phía sau còn có mũ trùm đầu.
Cô có ấn tượng không tốt với vị đàn anh này, cho nên không muốn tiếp xúc quá gần, nhưng đây lại là do đàn chị nhờ vả anh ta mang tới, theo lễ phép, cô hẳn là nên tiếp nhận, rồi ngày mai gặp đàn chị trả lại cũng được.
“Nhan Hề.”
Nhan Hề nghe được giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên sau lưng, lập tức xoay người lại nhìn, bả vai theo phản xạ đẩy tay Giang Dương đang dơ lên muốn khoác áo cho cô ra.
Buổi tối mùa thu, từng tán lá màu xanh đã lốm đốm vài chiếc chuyển vàng, thân hình Hà Tư Dã đứng thẳng tắp dưới tán cây, ánh sáng của đèn đường trong vườn trường xuyên qua từng tán lá rơi xuống phủ lên người anh một màu ánh sáng vàng mềm mại ấm áp, nho nhã mà ôn nhu.
Nhan Hề nở nụ cười rực rỡ, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, chạy nhanh về hướng anh.
Đôi tay Giang Dương cầm áo khoác cứng đờ dừng giữa không trung, đôi mắt híp lại nhìn người đứng dưới tán cây.
Trưởng ban câu lạc bộ kiểm tra kỷ luật Hà Tư Dã.
Mẹ nó! Hắn ta mà đi kiểm tra trốn ngủ thì sẽ không bỏ qua cho người nào.
Hôm nay Nhan Hề được đi chơi nên vẫn đang cao hứng, hai má lúm đồng tiền luôn hiện trên má, chạy đến trước mặt Hà Tư Dã ngẩng đầu nhìn anh, kinh ngạc hỏi:
“Anh Tiểu Dã! Sao anh lại ở chỗ này?”
“Tới bắt trốn ngủ.”
“Vâng vâng."
Nhan Hề gật đầu liên tục, chợt nhớ tới vẫn có người ở phía sau, liền kéo tay Hà Tư Dã đi về phía này, giới thiệu hai người họ với nhau:
“Đây là Giang Dương, bạn của đàn chị Đằng San San, anh ấy giúp đàn chị mang áo khoác cho em.”
Hà Tư Dã kiên nhẫn chờ cô nói xong, tay tự nhiên dơ lên ôm lấy vai phải cô, dương cằm hướng về phía Giang Dương:
“Nói hẹn gặp lại với anh ta đi.”
Nhan Hề ngoan ngoãn gật đầu, nâng tay trái lên, Hà Tư Dã liền bắt lấy cổ tay cô hướng về Giang Dương vẫy vẫy, giống như anh đang ôm một con mèo nhỏ trong lòng, bắt lấy chân của nó hướng về phía khách vẫy vẫy nói tạm biệt, tư thế thân mật biểu lộ rõ ràng dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ mà ai cũng nhìn rõ.
Giang Dương khẽ nhếch khóe miệng, cũng nâng tay lên vẫy vẫy rồi xoay người rời đi.
Nhan Hề nhìn bóng dáng Giang Dương rời đi, cảm thấy anh ta mặc áo khoác đồng phục bóng chày thêu hoa văn khá đẹp, cô cũng có một cái áo sơ mi thêu ở cổ tay, nhưng nhìn không đẹp mắt bằng của hắn.
Hà Tư Dã rũ mi nhìn, cánh tay siết chặt bả vai cô, giọng nói trầm trầm mất hứng:
“Dụ hoặc ở đại học rất nhiều.”*
Bốn chữ này như đánh gãy suy nghĩ đang đi vào cõi thần tiên của Nhan Hề, cô quay đầu lại mơ hồ nhìn anh:
“Dạ??”
*Trong bản raw câu này được ghi có bốn từ, nhưng khi dịch sang cv lại có nhiều từ hơn, nhưng mình tôn trọng bản cv nên vẫn để nguyên là 4 từ ạ.
Tầm mắt Hà Tư Dã dừng trên bả vai cô, vai cô thực nhỏ, gầy gầy yếu ớt, anh nắm trong tay cảm giác như chỉ cần dùng sức một chút liền có thể bẻ gãy:
“Yêu đương ảnh hưởng đến học tập.”
“Em hiểu rồi ạ, em không nghĩ đến việc đó.”
Nhan Hề nhìn theo tầm mắt anh rơi xuống bả vai cô, chỉ thấy bàn tay trắng nõn với những khớp xương rõ ràng:
“Anh nhìn cái gì vậy?”
“Mỗi tháng dì em cho em bao nhiêu tiền?”
“A! Anh đang nói em gầy sao?”
Nhan Hề ngẩng đầu nhìn anh cười đến lộ ra hai hàm răng trắng nõn:
“Mỗi tháng dì cho em hai ngàn, em cũng không có ăn mặc tiết kiệm, nhưng là do em ăn mãi cũng không thấy mập, thật đó.”
Cô ngửa đầu nhìn anh nói chuyện, ánh sáng đèn đường chiếu rọi cả khuôn mặt, ánh vào đôi mắt lấp lánh như chứa đựng cả ngàn vì sao, làm thu hút lôi cuốn lòng người.
Hà Tư Dã rũ mắt nhìn cô, anh đang ôm vai cô, cô lại đang ngửa đầu nhìn anh, ở khoảng cánh gần như vậy, giống như anh đang ôm cả người cô vào trong lòng mình, trái tim bên ngực trái không khống chế được dường như đập nhanh hơn.
Anh đột nhiên thu tay lại, lùi về sau một bước, giọng nói lãnh đạm hơn một chút:
“Đi lên đi, sắp đóng cửa rồi.”
Nhan Hề quay đầu nhìn cổng ký túc xá, đã thấy dì quản lý đang đi về bên này, cô vội vàng nói:
“Anh Tiểu Dã, anh cũng về ngủ sớm đi ạ, em đi lên đây.”
Nhan Hề nâng chân chạy thật mau, quay đầu lại vẫy tay tạm biệt Hà Tư Dã, còn không quên mỉm cười lấy lòng chào dì quản lý rồi mới chạy vào trong.
“Nhan Hề.” Hà Tư Dã đột nhiên gọi cô lại.
Nhan Hề quay đầu lại, đôi mắt mở lớn nghi hoặc nhìn anh:
“Anh Tiểu Dã có chuyện gì ạ?”
Hà Tư Dã lẳng lặng nhìn cô, trong lòng có lời muốn nói, lời ra đến miệng lại không biết nói thế nào, đành vẫy vẫy tay:
“Không có gì, đi lên đi, ngủ ngon.”
Nhan Hề khó hiểu đi về phía cầu thang.
Khi đi đến hành lang, Nhan Hề lại nhìn thấy poster chương trình “Mười đại ca sĩ”, ngày mai là hết hạn đăng ký dự thi.
Hay là quay lại hỏi thử anh Tiểu Dã xem sao?
Anh ấy dường như đã hết giận rồi, biết đâu anh ấy sẽ đồng ý để cô đi đăng ký?
Mà thôi, anh Tiểu Dã từ trước đến giờ vẫn luôn không thích nữ sinh quá nổi bật, không nên hỏi.
Nhan Hề lê chân chậm chạp bước lên từng bậc cầu thang, bước lên đến tầng hai, Nhan Hề không nhịn được nữa liếc về phía cửa sổ.
Anh Tiểu Dã đi chưa nhỉ?
Nếu như anh ấy chưa đi, cô sẽ lấy cớ đi xuống hỏi anh một câu.
Còn nếu anh ấy đi rồi thì không suy nghĩ đến việc đăng ký này nữa.
Nhan Hề âm thầm tự đánh cược trong lòng, cô khẩn trương ngó qua ô cửa sổ nhìn về phía cổng ký túc.
A!!
Anh Tiểu Dã vẫn chưa đi xa!!
Nhan Hề âm thầm vui mừng, đây là vận mệnh mà ông trời cố ý giúp cô được tham gia chương trình a!
Nhan Hề hưng phấn, mặt mày hớn hở chạy như bay xuống tầng một, ra gần tới cổng liền nhìn thấy dì quản lý vừa khóa cổng xong, bước chân cô liền chậm lại.
Ngoài cửa, Hà Tư Dã đưa lưng về phía cô, bóng dáng cao lớn bước đi càng lúc càng xa.
Thật là trêu ngươi mà, vận mệnh cái con khỉ!
Mẹ nó! Lần đầu tiên cô dám chửi bậy trong lòng, không nghĩ đến lại dùng trong trường hợp này.
Nhan Hề suy sụp đi lên tầng, từng bước chân như nặng cả ngàn cân, bò lên được đến tầng năm, cả hành lang yên tĩnh làm cho cô cảm thấy cô đơn đến đáng sợ.
Rón rén mở cửa phòng ký túc lẻn vào, cô thả mình ngồi trên cái ghế đơn trong góc phòng phát ngốc, không thèm đi tắm rửa thay quần áo.
Di động đột nhiên rung lên, Nhan Hề mặt mày ủ rũ lôi điện thoại ra nghĩ thầm chắc là tin nhắn báo tài khoản hết tiền.
Anh Tiểu Dã: Ngày mai có muốn đi đăng ký tham gia Mười đại ca sĩ không?
Lời edit:
Mấy chương về sau này càng ngày càng dài, haizzzzzzz????????
Mọi người muốn đọc chương dài hay ngắn a?? Để mình còn xem có nên cắt chương nữa không??
Beta: Heo????
Buổi trưa hai ngày sau, câu lạc bộ kịch nói tụ tập đi chơi, trước lúc xuất phát Đằng San San đột nhiên có việc gấp, buổi tối mới đến được, thế nên phó đội trưởng Tả Quái liền dẫn mọi người đi.
Tuy rằng không có đàn chị đi cùng, nhưng lại có Tả Quái nên Nhan Hề yên tâm hơn.
Sau khi ăn cơm xong, mọi người liền rủ nhau đi đến con phố KTV bên cạnh ca hát.
Lúc trước khi đi, Nhan Hề với Diêu Dao đã bàn bạc kỹ với nhau về việc hôm nay đi hát thì nên như thế nào, cuối cùng hai người đều nhất trí phương án giả vờ hát khó nghe.
Hai người đều sợ rằng, lỡ như Nhan Hề hát quá hay, mọi người trước mặt đều tỏ ra khen ngợi, nhưng sau lưng lại giữ khoảng cách với cô, vậy thì chuyến đi này vô ích rồi.
Trên ghế lô, người ca hát thì ca hát, người chơi trò chơi thì chơi trò chơi, người uống rượu thì uống rượu, người tán gẫu thì tụ tập tán gẫu, chỉ có Nhan Hề ngồi một mình.
Tả Quái ngồi bên cạnh cô còn đang bận rộn xem bói chỉ tay cho vài nữ sinh trong hội, Nhan Hề rất thích xem bói chỉ tay, lại thấy Tả Quái nói nhiều câu có đạo lý cũng nóng lòng duỗi tay ra muốn anh ta xem thử cho mình.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, hai người một trước một sau đi vào, đến bên cạnh màn hình chọn bài dừng bài đang hát lại, cả căn phòng đột nhiên im lặng.
Đằng San San mỉm cười ngượng ngùng:
“Xin lỗi mọi người tôi tới muộn, chuẩn bị đi rồi mà lại bị mẹ tôi lôi đi ăn cơm cùng. Tôi gặp Giang Dương tại nhà hàng nên bảo cậu ấy đến cùng, mọi người không ngại chứ?”
Đứng sau lưng Đằng San San là một nam sinh cao lớn, trên mặt mang kính râm, trên người khác áo đồng phục câu lạc bộ bóng chày.
Lúc này anh ta bỏ mắt kính xuống, nhìn một lượt quanh phòng, cả người một bộ dáng thiên chi kiêu tử*, nở nụ cười khó nén sự xa cách:
“Chào mọi người, không ngại chứ?”
*Con cưng của trời
Dường như mọi người ai cũng đều biết đến nam sinh này, tất cả đều tỏ vẻ lấy lòng chào hỏi, trừ Nhan Hề ra.
Tả Quái nhìn thấy Nhan Hề vẫn còn đang mơ hồ liền tốt bụng lại gần nói nhỏ vào tai cô:
“Đấy là Giang Dương, ba hắn là nhà đầu tư phim, rất có tiền, là một phú nhị đại, còn là một hoa hoa công tử.”
“Hoa hoa công tử?”
“Những nữ sinh viên xinh đẹp trong trường học hắn đều từng theo đuổi qua, hắn phải có đến vài chục người bạn gái.”
Nhan Hề lập tức không quan tâm đến nữa, liếc cũng không liếc anh ta một cái.
Tả Quái vừa nói chuyện với Nhan Hề xong liền lập tức lôi điện thoại ra nhắn tin báo cáo cho Hà Tư Dã:
- -Giang Dương cũng đến!!
Đằng San San tươi cười đi đến ngồi xuống bên cạnh Nhan Hề, giọng nói ôn nhu:
“Làm sao vậy? Sao lại không hát?”
Nhan Hề ngượng ngùng lắc đầu:
“Em không hát đâu ạ, em hát không được hay sợ mọi người cười.”
Đằng San San cười cười xoa má Nhan Hề:
“Hát không hay cũng không cần sợ, tới đây là để vui chơi, hát thấy vui vẻ là được.”
Đằng San San đứng dậy đi đến trước bàn, cầm một cái micro đến trước mặt Nhan Hề:
“Không có việc gì, tự tin làm chính mình là được.”
Nhan Hề thuận thế tiếp nhận micro, đôi tay vì khần trương mà nắm chặt, chân bước đi cũng hơi run run, giống như một học sinh tiểu học nghiêm túc nhìn màn hình, nhẹ nhàng lay động theo âm nhạc.
Dưới ghế lô ngồi rất nhiều người, thỉnh thoảng cũng có người ngước lên chờ đợi Nhan Hề hát.
Trong một góc ghế, Giang Dương hai chân vắt chéo, tay trái nghịch mắt kính, cũng ngẩng đầu nhìn về phía Nhan Hề đợi cô hát.
Cùng lúc đó, Nhan Hề vừa mở miệng hát câu đầu tiên, mọi người liền có cảm giác muốn quỳ xuống.
Tả Quái phun ngụm bia trong miệng ra, động tác nghịch mắt kính của Giang Dương dừng lại, Đằng San San đang vỗ tay cổ vũ cũng dừng lại.
Nhan Hề hồn nhiên coi như không biết mình cố tình hát khó nghe đến mức nào, chỉ nghiêm túc nhìn màn hình hát lên từng câu, phía dưới đã có nam sinh không chịu được nữa liền đùa giỡn hô to:
“Mau mau mau, ai đó lên cướp micro của Nhan Hề đi, cướp được tớ thưởng một trăm tệ!”
Tất cả mọi người liền bật cười ầm ầm, Đằng San San cũng không nhịn được cười, đứng dậy cầm một cái micro khác, hát cùng Nhan Hề.
Giọng hát Đằng San San cũng ổn, khá dễ nghe, hòa cùng giọng hát của Nhan Hề nghe có vẻ không khó nghe như vậy nữa, Nhan Hề vẫn như cũ nghiêm túc nhìn vào màn hình hát từng câu rõ ràng.
Giang Dương hạ khóe miệng, cảm thấy cô bé này không biết lấy đâu ra tự tin mà lên hát như vậy, thật đáng yêu.
Rất đúng với những gì Đằng San San nói, cô bé có đôi mắt to tròn tràn đầy linh khí, thật là xinh đẹp.
Sau một bài hát, Nhan Hề làm quen được với một nửa câu lạc bộ, mọi người đều trêu đùa cô, có người còn đòi chơi bao búa, ai thua thì phải song ca với Nhan Hề.
Chơi được một lát, Nhan Hề muốn đi tolet, Tả Quái ánh mắt đảo qua thấy Giang Dương hạ chân xuống, lập tức liền đứng dậy đuổi theo Nhan Hề.
Tả Quái đứng đợi trước cửa tolet chờ Nhan Hề, thấy cô vừa đi ra liền lôi kéo cô ngó trước ngó sau, không thấy Giang Dương đi theo mới thoáng an tâm, nhỏ giọng nói:
“Anh nhớ rõ là em hát rất êm tai mà, đây là em cố ý?”
Nhan Hề cũng nhỏ giọng:
“Là anh trai em nói?”
“Đúng vậy. Mà chương trình “Mười đại ca sĩ” ngày mai là hết hạn đăng ký, em không tham gia sao?”
Lúc này có mấy nữ sinh cũng đi tolet ngang qua, thấy Tả Quái hỏi Nhan Hề như vậy liền không nhịn được bật cười:
“Tả Quái, anh đừng có bắt nạt Nhan Hề của chúng ta như vậy chứ, anh cư nhiên còn bắt cô ấy đi tham gia chương trình ca hát? Nhan Hề, lại đây, đừng để ý đến anh ta, hát khó nghe không phải lỗi tại bạn.”
Nhan Hề liền tươi cười đi đến với bọn họ, giọng điệu giống với lúc trêu đùa nói chuyện cùng Diêu Dao:
“Thật ra mình hát rất được.”
Các nữ sinh lại bật cười ha ha:
“Tự tin của Nhan Hề không thể khinh thường nha.”
*
Xe Lexus màu đen ngừng trước cửa lầu một KTV, người ngồi trong xe có thể nhìn thấy được cửa thang máy phía đối diện.
Hà Tư Dã hai tay chống tay lái, suy tư nhìn tin nhắn Tả Quái gửi tới:
- -Vừa mới hát xong, hát thật khó nghe!
- -Không phải cậu bảo cô ấy hát rất dễ nghe sao? Cô ấy cố ý?
- -Cô ấy học được cách chơi xúc xắc.
- - Đang hăng hái chơi cùng với mọi người.
- - Tiếng cười thật to, hai lúm đồng tiền cũng hiện rõ ra rồi.
Hà Tư Dã điều chỉnh ghế dựa thấp xuống, mở cửa sổ ra, lười biếng nằm xuống, thong thả nhắn tin lại cho Tả Quái:
- -Tôi không đi lên, cậu để ý cô ấy, khi nào xong báo cho tôi biết.
Nhan Hề sợ anh, phải nói là cực kỳ sợ, như học sinh tiểu học sợ giáo viên vậy, cái tính ấy đã bén rễ ăn sâu vào trong nhận thức của cô rồi.
Thỉnh thoảng vui đùa cùng giáo viên ý sợ biến mất, cô sẽ thả lỏng tự nhiên.
Nhưng khi trở lại bình thường, thì phản xạ có điều kiện khiến cô lại sợ lên.
Nếu như lúc này anh đi lên, sẽ làm cho cô không còn chơi hưng phấn nữa.
*
Ký túc xá quy định 11h đóng cửa, nên 10h30 mọi người liền giải tán.
Hà Tư Dã đợi trên xe gần 4 tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng thấy đoàn người kéo nhau đi ra.
Giang Dương đi bên cạnh Đằng San San, tuy không nói câu nào với Nhan Hề, nhưng ánh mắt lại luôn dán trên người cô.
Nhan Hề đi cùng với mấy nữ sinh khác, nói nói cười cười, vui vẻ phát ra từ trong nội tâm, làm hai lúm đồng tiền hiện lên càng rõ ràng, bên cạnh có nam sinh vì uống nhiều nên đi đường lảo đảo ngã hết bên này đến bên kia, làm Nhan Hề và mấy nữ sinh càng cười đến vui vẻ.
Cô đã hòa nhập được với mọi người trong câu lạc bộ kịch nói, hơn nữa còn chơi đến vui vẻ.
Hà Tư Dã ngồi trong xe theo dõi cô, trong vô thức, khóe môi cũng khẽ nhếch lên cười theo.
Sau khi gọi taxi đưa mọi người về, cuối cùng còn lại Tả Quái và Nhan Hề, hai người bắt xe trở về ký túc xá.
Hà Tư Dã khởi động xe đi theo phía sau, đến gần cổng trường, anh dừng xe lại.
Sau khi dừng xe, anh phát hiện ra không thấy Tả Quái và Nhan Hề đâu, mày kiếm khẽ nhíu, điện thoại liền vang lên tin nhắn.
- -Tả Quái: Tớ thấy xe cậu đi phía sau nên không đưa Nhan Hề về ký túc xá nữa, tớ đi về trước đây.
Sau khi đọc xong tin nhắn, Hà Tư Dã vội vàng xuống xe chạy về phía cổng ký túc xá.
Anh nhìn thấy bóng dáng Nhan Hề đang đi phía trước, không còn là bé con nho nhỏ gầy gầy ngày nào, sau hai năm thân hình cao lên không ít, có da có thịt hơn trước.
Cô luôn thích mặc áo sơ mi trắng, tóc dài ngang lưng buộc thành túm đuôi ngựa, một mình đi dưới tán hàng cây ngô đồng, cả người tỏa ra hơi thở thanh thuần ngọt ngào.
Bước chân Hà Tư Dã dần chậm lại, cách một đoạn đi theo phía sau lưng cô, tầm mắt luôn nhìn bóng dáng cô chằm chằm không chớp mắt.
Bỗng nhiên, từ trong góc tối đi ra một bóng người, người nọ lên tiếng gọi:
“Nhan Hề.”
Nhan Hề ngẩng đầu nheo mắt nhìn người trước mặt, là vị hoa hoa công tử mà Tả Quái nhắc đến, đôi mày khẽ nhíu lại:
“Đàn anh.”
Trên cánh tay Giang Dương vắt áo khoác, từ từ tiến lại gần Nhan Hề, làm cô thấy hơi sợ, liên tục lùi lại phía sau.
Giang Dương bật cười, giọng nói dịu dàng ôn nhu:
“Là đàn chị của em nhờ anh tới nói hộ, cô ấy quên không nói cho em, Quan Tuyết làm hỏng áo sơ mi của em nên muốn đưa cho em một cái áo khoác, hy vọng em đừng tức giận.”
Nhan Hề tiến lên nhìn xem, là một cái áo khoác màu hồng nhạt, hai tay áo màu trắng, phía sau còn có mũ trùm đầu.
Cô có ấn tượng không tốt với vị đàn anh này, cho nên không muốn tiếp xúc quá gần, nhưng đây lại là do đàn chị nhờ vả anh ta mang tới, theo lễ phép, cô hẳn là nên tiếp nhận, rồi ngày mai gặp đàn chị trả lại cũng được.
“Nhan Hề.”
Nhan Hề nghe được giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên sau lưng, lập tức xoay người lại nhìn, bả vai theo phản xạ đẩy tay Giang Dương đang dơ lên muốn khoác áo cho cô ra.
Buổi tối mùa thu, từng tán lá màu xanh đã lốm đốm vài chiếc chuyển vàng, thân hình Hà Tư Dã đứng thẳng tắp dưới tán cây, ánh sáng của đèn đường trong vườn trường xuyên qua từng tán lá rơi xuống phủ lên người anh một màu ánh sáng vàng mềm mại ấm áp, nho nhã mà ôn nhu.
Nhan Hề nở nụ cười rực rỡ, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, chạy nhanh về hướng anh.
Đôi tay Giang Dương cầm áo khoác cứng đờ dừng giữa không trung, đôi mắt híp lại nhìn người đứng dưới tán cây.
Trưởng ban câu lạc bộ kiểm tra kỷ luật Hà Tư Dã.
Mẹ nó! Hắn ta mà đi kiểm tra trốn ngủ thì sẽ không bỏ qua cho người nào.
Hôm nay Nhan Hề được đi chơi nên vẫn đang cao hứng, hai má lúm đồng tiền luôn hiện trên má, chạy đến trước mặt Hà Tư Dã ngẩng đầu nhìn anh, kinh ngạc hỏi:
“Anh Tiểu Dã! Sao anh lại ở chỗ này?”
“Tới bắt trốn ngủ.”
“Vâng vâng."
Nhan Hề gật đầu liên tục, chợt nhớ tới vẫn có người ở phía sau, liền kéo tay Hà Tư Dã đi về phía này, giới thiệu hai người họ với nhau:
“Đây là Giang Dương, bạn của đàn chị Đằng San San, anh ấy giúp đàn chị mang áo khoác cho em.”
Hà Tư Dã kiên nhẫn chờ cô nói xong, tay tự nhiên dơ lên ôm lấy vai phải cô, dương cằm hướng về phía Giang Dương:
“Nói hẹn gặp lại với anh ta đi.”
Nhan Hề ngoan ngoãn gật đầu, nâng tay trái lên, Hà Tư Dã liền bắt lấy cổ tay cô hướng về Giang Dương vẫy vẫy, giống như anh đang ôm một con mèo nhỏ trong lòng, bắt lấy chân của nó hướng về phía khách vẫy vẫy nói tạm biệt, tư thế thân mật biểu lộ rõ ràng dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ mà ai cũng nhìn rõ.
Giang Dương khẽ nhếch khóe miệng, cũng nâng tay lên vẫy vẫy rồi xoay người rời đi.
Nhan Hề nhìn bóng dáng Giang Dương rời đi, cảm thấy anh ta mặc áo khoác đồng phục bóng chày thêu hoa văn khá đẹp, cô cũng có một cái áo sơ mi thêu ở cổ tay, nhưng nhìn không đẹp mắt bằng của hắn.
Hà Tư Dã rũ mi nhìn, cánh tay siết chặt bả vai cô, giọng nói trầm trầm mất hứng:
“Dụ hoặc ở đại học rất nhiều.”*
Bốn chữ này như đánh gãy suy nghĩ đang đi vào cõi thần tiên của Nhan Hề, cô quay đầu lại mơ hồ nhìn anh:
“Dạ??”
*Trong bản raw câu này được ghi có bốn từ, nhưng khi dịch sang cv lại có nhiều từ hơn, nhưng mình tôn trọng bản cv nên vẫn để nguyên là 4 từ ạ.
Tầm mắt Hà Tư Dã dừng trên bả vai cô, vai cô thực nhỏ, gầy gầy yếu ớt, anh nắm trong tay cảm giác như chỉ cần dùng sức một chút liền có thể bẻ gãy:
“Yêu đương ảnh hưởng đến học tập.”
“Em hiểu rồi ạ, em không nghĩ đến việc đó.”
Nhan Hề nhìn theo tầm mắt anh rơi xuống bả vai cô, chỉ thấy bàn tay trắng nõn với những khớp xương rõ ràng:
“Anh nhìn cái gì vậy?”
“Mỗi tháng dì em cho em bao nhiêu tiền?”
“A! Anh đang nói em gầy sao?”
Nhan Hề ngẩng đầu nhìn anh cười đến lộ ra hai hàm răng trắng nõn:
“Mỗi tháng dì cho em hai ngàn, em cũng không có ăn mặc tiết kiệm, nhưng là do em ăn mãi cũng không thấy mập, thật đó.”
Cô ngửa đầu nhìn anh nói chuyện, ánh sáng đèn đường chiếu rọi cả khuôn mặt, ánh vào đôi mắt lấp lánh như chứa đựng cả ngàn vì sao, làm thu hút lôi cuốn lòng người.
Hà Tư Dã rũ mắt nhìn cô, anh đang ôm vai cô, cô lại đang ngửa đầu nhìn anh, ở khoảng cánh gần như vậy, giống như anh đang ôm cả người cô vào trong lòng mình, trái tim bên ngực trái không khống chế được dường như đập nhanh hơn.
Anh đột nhiên thu tay lại, lùi về sau một bước, giọng nói lãnh đạm hơn một chút:
“Đi lên đi, sắp đóng cửa rồi.”
Nhan Hề quay đầu nhìn cổng ký túc xá, đã thấy dì quản lý đang đi về bên này, cô vội vàng nói:
“Anh Tiểu Dã, anh cũng về ngủ sớm đi ạ, em đi lên đây.”
Nhan Hề nâng chân chạy thật mau, quay đầu lại vẫy tay tạm biệt Hà Tư Dã, còn không quên mỉm cười lấy lòng chào dì quản lý rồi mới chạy vào trong.
“Nhan Hề.” Hà Tư Dã đột nhiên gọi cô lại.
Nhan Hề quay đầu lại, đôi mắt mở lớn nghi hoặc nhìn anh:
“Anh Tiểu Dã có chuyện gì ạ?”
Hà Tư Dã lẳng lặng nhìn cô, trong lòng có lời muốn nói, lời ra đến miệng lại không biết nói thế nào, đành vẫy vẫy tay:
“Không có gì, đi lên đi, ngủ ngon.”
Nhan Hề khó hiểu đi về phía cầu thang.
Khi đi đến hành lang, Nhan Hề lại nhìn thấy poster chương trình “Mười đại ca sĩ”, ngày mai là hết hạn đăng ký dự thi.
Hay là quay lại hỏi thử anh Tiểu Dã xem sao?
Anh ấy dường như đã hết giận rồi, biết đâu anh ấy sẽ đồng ý để cô đi đăng ký?
Mà thôi, anh Tiểu Dã từ trước đến giờ vẫn luôn không thích nữ sinh quá nổi bật, không nên hỏi.
Nhan Hề lê chân chậm chạp bước lên từng bậc cầu thang, bước lên đến tầng hai, Nhan Hề không nhịn được nữa liếc về phía cửa sổ.
Anh Tiểu Dã đi chưa nhỉ?
Nếu như anh ấy chưa đi, cô sẽ lấy cớ đi xuống hỏi anh một câu.
Còn nếu anh ấy đi rồi thì không suy nghĩ đến việc đăng ký này nữa.
Nhan Hề âm thầm tự đánh cược trong lòng, cô khẩn trương ngó qua ô cửa sổ nhìn về phía cổng ký túc.
A!!
Anh Tiểu Dã vẫn chưa đi xa!!
Nhan Hề âm thầm vui mừng, đây là vận mệnh mà ông trời cố ý giúp cô được tham gia chương trình a!
Nhan Hề hưng phấn, mặt mày hớn hở chạy như bay xuống tầng một, ra gần tới cổng liền nhìn thấy dì quản lý vừa khóa cổng xong, bước chân cô liền chậm lại.
Ngoài cửa, Hà Tư Dã đưa lưng về phía cô, bóng dáng cao lớn bước đi càng lúc càng xa.
Thật là trêu ngươi mà, vận mệnh cái con khỉ!
Mẹ nó! Lần đầu tiên cô dám chửi bậy trong lòng, không nghĩ đến lại dùng trong trường hợp này.
Nhan Hề suy sụp đi lên tầng, từng bước chân như nặng cả ngàn cân, bò lên được đến tầng năm, cả hành lang yên tĩnh làm cho cô cảm thấy cô đơn đến đáng sợ.
Rón rén mở cửa phòng ký túc lẻn vào, cô thả mình ngồi trên cái ghế đơn trong góc phòng phát ngốc, không thèm đi tắm rửa thay quần áo.
Di động đột nhiên rung lên, Nhan Hề mặt mày ủ rũ lôi điện thoại ra nghĩ thầm chắc là tin nhắn báo tài khoản hết tiền.
Anh Tiểu Dã: Ngày mai có muốn đi đăng ký tham gia Mười đại ca sĩ không?
Lời edit:
Mấy chương về sau này càng ngày càng dài, haizzzzzzz????????
Mọi người muốn đọc chương dài hay ngắn a?? Để mình còn xem có nên cắt chương nữa không??
Tác giả :
Khảo Đường