Nàng Của Anh
Chương 52 Cô Đã Đắc Tội Người Không Nên Đắc Tội
Nhìn thấy Uyển Dư đang đau khổ trên mặt đất cả nữa ngày vẫn đưa đứng dậy được, nụ cười trên môi Hải
Minh lập tức giương lên.
Hắn ta trên cao nhìn xuống Uyển Dự rồi hung hãn đạp chân lên ngực cô "Đàn bà thối, dám láo xước, dám láo xược sao, Xem xem tối nay tôi xử lý cô như lúc càng đau dữ dội, dì cả đến tràn ra như thảm họa thế nào!"
Uyển Dư vì cơn đau mà thở không nổi, bụng cô càng máu khiến cô mềm nhũn không còn chút sức lực
Cô vịn vào góc bàn cố gắng đứng dậy, chỉ cảm thấy cơ thể chùn xuống, Hải Minh đã dính lên thân thể cô.
"Đàn bà thối, muốn tôi cút đi phải không? Hừ, đợi một lát tôi sẽ khiến cô sẽ cầu xin tôi cho cô!"
Cầu xin con mẹ người Uyển Dự tức giận đến muốn giết người.
Đây không phải là lần đầu tiên có phải trải qua nỗi tuyệt vọng như vậy.
Nói cũng thật nực cười, lần trước cô trải qua nỗi tuyệt vọng như vậy cũng là do cha ruột và người chị cùng cha khác mẹ của mình ban tặng, lần này lại nhờ vào người đàn ông khiến cô rung động ban tặng.
Sẽ không rung động nữa, sẽ không rung động với anh nữa!
Uyển Dư cô vẫn chưa có thấp hèn đến vậy, gửi gắm trái tim của bản thân cho người khác để rồi bị mọi người chà đạp!
Uyển Dư không biết lấy sức lực từ đâu mà ra, cô cần mạnh vào vai Hải Minh khiến Hải Minh đau đớn hết lên, lợi dụng khoảng thời gian hắn ta đang đau đớn, có nhanh chóng đầy hắn ta ra rồi bỏ từ trên mặt đất đứng dậy
Đây là lần đầu tiên Uyển Dư đối phó với ba người đàn ông mạnh mẽ như vậy một mình, cô không quan tâm đến thứ trong tay mình bắt được là cái gì, cô nắm lấy đổ vật điên cuồng ném vào người bọn chúng.
"Đàn bà thổi, cô muốn tìm đường chết phải không?!
Vẻ mặt của bọn chúng đặc biệt khó coi, Hải Minh nhổ nước bọt, hắn ta cầm lấy cái gạt tàn thuốc lên ném lên người Uyển Dư.
Uyển Dư nhanh chóng né tránh, trong nháy mắt Lưu
Họa và Minh còi lại lao tới, Uyển Dư hoảng sợ chạy về phía trước, nhưng mới đến trước cửa sổ cô đã bị bọn họ ép vào, sớm không còn đường thoát.
Nhìn thấy Uyển Dư bị ép đến cửa sổ, Hải Minh khuôn mặt của bọn chúng tràn đầy và tự mãn, "Đàn bà thời, đêm nay tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn đi, nếu không, mấy anh em chúng tôi nhất định sẽ khiến cô sống không nổi!”
Nói xong, Hải Minh bọn chúng dùng bàn tay to lớn ghê tởm sở soạng trên người Uyển Dư.
Uyển Dư cắn chặt môi, cô biết nếu cứ tiếp tục như vậy, đêm nay nhất định cô sẽ bị chơi đùa trong tay những người đàn ông này.
Những người đàn ông này lá gan thật sự không nhỏ, cô không tin rằng bọn chúng thực sự dám ép người đến chết.
Đêm nay, cô sẽ đầu đến cùng với bọn chúng, xem ai điên cuồng hơn!
Uyển Dự nghiến răng, có nắm lấy mép cửa sổ leo lên cửa sổ, cửa sổ không đồng khiến cơn gió buốt giá thổi qua hết tung mái tóc của Uyên Dư "Bỏ đôi tay bẩn thỉu của người ra! Nếu như các người dám động vào tôi lần nữa, tôi bây giờ sẽ từ đây nhảy xuống!"
Uyển Dư đứng trên bệ cửa sổ, cô đang bám vào khung cửa sổ, cô đang đánh cược, cô đang đánh cược rằng bọn họ thật sự không dám ép người đến chết bọn chúng hiển nhiên không ngờ Uyền Dư lại cứng đầu như vậy, đến mạng cũng không cần.
Mặc dù lúc đó Uông Thiếp đã nói với bọn chúng rằng người phụ nữ đó sống hay chết tùy bọn chúng xử lý,, nhưng bạn chúng cũng thực sự cũng không dám giết ai đó ở một nơi như khách sạn.
Bên trong khách sạn khắp nơi đều có giám sát, nếu Uyển Dư thực sự chết ở đây, ba người bọn chúng sẽ không thể thoát khỏi ngục tù
Ngay cả khi thực sự muốn giết cô, bọn chúng cũng phải tìm một nơi ẩn nấp tốt, như vậy bọn chúng mới có thể an toàn trốn chạy.
bọn chúng liếc nhau một cái, vội vàng nói với Uyển
Dư: "Cô đừng kích động! Cô trước tiên đi xuống đi Chúng ta cùng nhau nói chuyện!"
Nghe được lời nói của Hải Minh, trong lòng Uyền Dư lập tức giảm được áp lực, mấy người bọn chúng thực sự không dám giết người.
"các người đi ra ngoài.
Nếu không, tôi sẽ nhảy ra khỏi cửa sổ ngay bây giờ!" "Hải ca, chúng ta phải làm sao đây? Nếu bây giờ chúng ta đi ra ngoài, chúng ta sẽ không lấy được năm mươi van còn lại" Lưu Hoa lo lắng hỏi Hải Minh.
Hải Minh lại vỗ vào đầu Trương Quý một cái "Người có phải ngốc hay không?! Bây giờ chúng ta không đi ra ngoài, nếu mà cô ta chết, chúng ta phải ngồi trong ngục! Cho dù lấy được tiền cũng không có mạng mà tiêu! Ra ngoài!"
Hải Minh xua tay, mặc dù Minh còi và Lưu Họa không can tâm nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo hắn ta ra khỏi phòng.
"Cô gái nhỏ, ta xem trọng dũng khí của cô, đêm nay tôi buông tha cho cô! Tuy nhiên, người cô đã mạo phẩm là người cô không nên mạo phạm rồi.
Cho dù đêm nay chúng tôi không gây rối với cô thì cô sớm muộn gì cũng bị người khác xử lý!" Nói xong Hải Minh bước ra khỏi phòng rồi đóng sầm cửa lại.
Nghe thấy tiếng đóng cửa phòng, Uyển Dư cuối cùng cũng thờ phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó trái tim của Uyển Dư lại dây sóng, những người đàn ông đó nói đúng, cậu trẻ là người mà cô không thể nào đấu lại được, nếu như anh một lòng muốn hủy hoại cô chỉ e là cô trốn không thoát.
Nhưng bây giờ Uyển Dư không còn tâm trạng lo nhiều chuyện như vậy, cô chỉ muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt để có được khoảng thời gian bình yên ngắn ngủi.
Uyển Dư mở cửa phòng tổng thống liền chạy nhanh về phía thang máy.
Cô sợ khi rời khỏi sảnh tầng một sẽ gặp phải Lục Minh Thành, cô dự định sẽ trực tiếp xuống tầng hầm.
Cửa thang máy từ từ mở ra, cô chưa kịp cất bước thì một bàn tay to lớn đột nhiên duỗi ra từ trong thang máy, thô lỗ kéo cô vào...!
Có thể là vì trong phòng ngủ khách sạn vô tình hít phải mùi thuốc kia, trong lòng Lục Minh Thành cảm thấy hơi khó chịu không thể giải thích được.
Khi đến đại sảnh lầu một, anh không rời khách sạn ngay lập tức, anh châm một điều thuốc đứng ở bên cửa sổ phun ra làn sương mù.
Quý Ngôn đứng tại đại sảnh tầng một mong chờ tin tốt từ Lục Minh Thành với Uyển Dư.
Trong lòng anh ta vui vẻ nghĩ đến việc Lục Minh Thành sau này sẽ không cần phải tiếp tục sống khổ hạnh nữa rồi.
Có thêm một người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh, cuộc sống như thế này thật tuyệt biết bao!
Quý Ngôn càng nghĩ càng vui, còn đắc thắng xoa xoa tay, anh ta quay mặt lại, không ngờ lại nhìn thấy Lục Minh Thành đang đứng trước cửa sổ.
Quý Ngôn cứ nghĩ bàn thân nhìn lầm thôi, anh ta dụi dụi mắt, quả nhiên là Lục Minh Thành đang đứng ở cửa sổ.
Quý Ngôn có chút không dám tin, lúc này Lục Cửu không phải đang cùng với Cửu tẩu xxx trong phòng tổng thống, anh còn chạy đến đây hút thuốc làm cái gì?!
Chẳng lẽ Cửu tầu chế kĩ thuật của Lục Cửu quá tệ nên anh bị đuổi ra ngoài rồi?
Dù sao cũng là bạn tốt, Quý Ngôn cảm thấy bản thân nên đến an ủi Lục Cửu một chút.
Quý Ngôn đứng dậy liền nhanh chóng đi đến bên cạnh Lục Minh Thành, võ võ vai anh: "Lục Cửu, sao anh lại đi ra? Trời tối gió lớn thế này, anh đề Lục tẩu một mình trong phòng sao? Anh có phải là đàn ông không vậy?! " “Cô ta sẽ không đơn độc trong phòng một mình đâu."
Lục Minh Thành nói không chút cảm xúc.
Minh lập tức giương lên.
Hắn ta trên cao nhìn xuống Uyển Dự rồi hung hãn đạp chân lên ngực cô "Đàn bà thối, dám láo xước, dám láo xược sao, Xem xem tối nay tôi xử lý cô như lúc càng đau dữ dội, dì cả đến tràn ra như thảm họa thế nào!"
Uyển Dư vì cơn đau mà thở không nổi, bụng cô càng máu khiến cô mềm nhũn không còn chút sức lực
Cô vịn vào góc bàn cố gắng đứng dậy, chỉ cảm thấy cơ thể chùn xuống, Hải Minh đã dính lên thân thể cô.
"Đàn bà thối, muốn tôi cút đi phải không? Hừ, đợi một lát tôi sẽ khiến cô sẽ cầu xin tôi cho cô!"
Cầu xin con mẹ người Uyển Dự tức giận đến muốn giết người.
Đây không phải là lần đầu tiên có phải trải qua nỗi tuyệt vọng như vậy.
Nói cũng thật nực cười, lần trước cô trải qua nỗi tuyệt vọng như vậy cũng là do cha ruột và người chị cùng cha khác mẹ của mình ban tặng, lần này lại nhờ vào người đàn ông khiến cô rung động ban tặng.
Sẽ không rung động nữa, sẽ không rung động với anh nữa!
Uyển Dư cô vẫn chưa có thấp hèn đến vậy, gửi gắm trái tim của bản thân cho người khác để rồi bị mọi người chà đạp!
Uyển Dư không biết lấy sức lực từ đâu mà ra, cô cần mạnh vào vai Hải Minh khiến Hải Minh đau đớn hết lên, lợi dụng khoảng thời gian hắn ta đang đau đớn, có nhanh chóng đầy hắn ta ra rồi bỏ từ trên mặt đất đứng dậy
Đây là lần đầu tiên Uyển Dư đối phó với ba người đàn ông mạnh mẽ như vậy một mình, cô không quan tâm đến thứ trong tay mình bắt được là cái gì, cô nắm lấy đổ vật điên cuồng ném vào người bọn chúng.
"Đàn bà thổi, cô muốn tìm đường chết phải không?!
Vẻ mặt của bọn chúng đặc biệt khó coi, Hải Minh nhổ nước bọt, hắn ta cầm lấy cái gạt tàn thuốc lên ném lên người Uyển Dư.
Uyển Dư nhanh chóng né tránh, trong nháy mắt Lưu
Họa và Minh còi lại lao tới, Uyển Dư hoảng sợ chạy về phía trước, nhưng mới đến trước cửa sổ cô đã bị bọn họ ép vào, sớm không còn đường thoát.
Nhìn thấy Uyển Dư bị ép đến cửa sổ, Hải Minh khuôn mặt của bọn chúng tràn đầy và tự mãn, "Đàn bà thời, đêm nay tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn đi, nếu không, mấy anh em chúng tôi nhất định sẽ khiến cô sống không nổi!”
Nói xong, Hải Minh bọn chúng dùng bàn tay to lớn ghê tởm sở soạng trên người Uyển Dư.
Uyển Dư cắn chặt môi, cô biết nếu cứ tiếp tục như vậy, đêm nay nhất định cô sẽ bị chơi đùa trong tay những người đàn ông này.
Những người đàn ông này lá gan thật sự không nhỏ, cô không tin rằng bọn chúng thực sự dám ép người đến chết.
Đêm nay, cô sẽ đầu đến cùng với bọn chúng, xem ai điên cuồng hơn!
Uyển Dự nghiến răng, có nắm lấy mép cửa sổ leo lên cửa sổ, cửa sổ không đồng khiến cơn gió buốt giá thổi qua hết tung mái tóc của Uyên Dư "Bỏ đôi tay bẩn thỉu của người ra! Nếu như các người dám động vào tôi lần nữa, tôi bây giờ sẽ từ đây nhảy xuống!"
Uyển Dư đứng trên bệ cửa sổ, cô đang bám vào khung cửa sổ, cô đang đánh cược, cô đang đánh cược rằng bọn họ thật sự không dám ép người đến chết bọn chúng hiển nhiên không ngờ Uyền Dư lại cứng đầu như vậy, đến mạng cũng không cần.
Mặc dù lúc đó Uông Thiếp đã nói với bọn chúng rằng người phụ nữ đó sống hay chết tùy bọn chúng xử lý,, nhưng bạn chúng cũng thực sự cũng không dám giết ai đó ở một nơi như khách sạn.
Bên trong khách sạn khắp nơi đều có giám sát, nếu Uyển Dư thực sự chết ở đây, ba người bọn chúng sẽ không thể thoát khỏi ngục tù
Ngay cả khi thực sự muốn giết cô, bọn chúng cũng phải tìm một nơi ẩn nấp tốt, như vậy bọn chúng mới có thể an toàn trốn chạy.
bọn chúng liếc nhau một cái, vội vàng nói với Uyển
Dư: "Cô đừng kích động! Cô trước tiên đi xuống đi Chúng ta cùng nhau nói chuyện!"
Nghe được lời nói của Hải Minh, trong lòng Uyền Dư lập tức giảm được áp lực, mấy người bọn chúng thực sự không dám giết người.
"các người đi ra ngoài.
Nếu không, tôi sẽ nhảy ra khỏi cửa sổ ngay bây giờ!" "Hải ca, chúng ta phải làm sao đây? Nếu bây giờ chúng ta đi ra ngoài, chúng ta sẽ không lấy được năm mươi van còn lại" Lưu Hoa lo lắng hỏi Hải Minh.
Hải Minh lại vỗ vào đầu Trương Quý một cái "Người có phải ngốc hay không?! Bây giờ chúng ta không đi ra ngoài, nếu mà cô ta chết, chúng ta phải ngồi trong ngục! Cho dù lấy được tiền cũng không có mạng mà tiêu! Ra ngoài!"
Hải Minh xua tay, mặc dù Minh còi và Lưu Họa không can tâm nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo hắn ta ra khỏi phòng.
"Cô gái nhỏ, ta xem trọng dũng khí của cô, đêm nay tôi buông tha cho cô! Tuy nhiên, người cô đã mạo phẩm là người cô không nên mạo phạm rồi.
Cho dù đêm nay chúng tôi không gây rối với cô thì cô sớm muộn gì cũng bị người khác xử lý!" Nói xong Hải Minh bước ra khỏi phòng rồi đóng sầm cửa lại.
Nghe thấy tiếng đóng cửa phòng, Uyển Dư cuối cùng cũng thờ phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó trái tim của Uyển Dư lại dây sóng, những người đàn ông đó nói đúng, cậu trẻ là người mà cô không thể nào đấu lại được, nếu như anh một lòng muốn hủy hoại cô chỉ e là cô trốn không thoát.
Nhưng bây giờ Uyển Dư không còn tâm trạng lo nhiều chuyện như vậy, cô chỉ muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt để có được khoảng thời gian bình yên ngắn ngủi.
Uyển Dư mở cửa phòng tổng thống liền chạy nhanh về phía thang máy.
Cô sợ khi rời khỏi sảnh tầng một sẽ gặp phải Lục Minh Thành, cô dự định sẽ trực tiếp xuống tầng hầm.
Cửa thang máy từ từ mở ra, cô chưa kịp cất bước thì một bàn tay to lớn đột nhiên duỗi ra từ trong thang máy, thô lỗ kéo cô vào...!
Có thể là vì trong phòng ngủ khách sạn vô tình hít phải mùi thuốc kia, trong lòng Lục Minh Thành cảm thấy hơi khó chịu không thể giải thích được.
Khi đến đại sảnh lầu một, anh không rời khách sạn ngay lập tức, anh châm một điều thuốc đứng ở bên cửa sổ phun ra làn sương mù.
Quý Ngôn đứng tại đại sảnh tầng một mong chờ tin tốt từ Lục Minh Thành với Uyển Dư.
Trong lòng anh ta vui vẻ nghĩ đến việc Lục Minh Thành sau này sẽ không cần phải tiếp tục sống khổ hạnh nữa rồi.
Có thêm một người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh, cuộc sống như thế này thật tuyệt biết bao!
Quý Ngôn càng nghĩ càng vui, còn đắc thắng xoa xoa tay, anh ta quay mặt lại, không ngờ lại nhìn thấy Lục Minh Thành đang đứng trước cửa sổ.
Quý Ngôn cứ nghĩ bàn thân nhìn lầm thôi, anh ta dụi dụi mắt, quả nhiên là Lục Minh Thành đang đứng ở cửa sổ.
Quý Ngôn có chút không dám tin, lúc này Lục Cửu không phải đang cùng với Cửu tẩu xxx trong phòng tổng thống, anh còn chạy đến đây hút thuốc làm cái gì?!
Chẳng lẽ Cửu tầu chế kĩ thuật của Lục Cửu quá tệ nên anh bị đuổi ra ngoài rồi?
Dù sao cũng là bạn tốt, Quý Ngôn cảm thấy bản thân nên đến an ủi Lục Cửu một chút.
Quý Ngôn đứng dậy liền nhanh chóng đi đến bên cạnh Lục Minh Thành, võ võ vai anh: "Lục Cửu, sao anh lại đi ra? Trời tối gió lớn thế này, anh đề Lục tẩu một mình trong phòng sao? Anh có phải là đàn ông không vậy?! " “Cô ta sẽ không đơn độc trong phòng một mình đâu."
Lục Minh Thành nói không chút cảm xúc.
Tác giả :
Băng Tâm Nghiên