Nàng Của Anh
Chương 24 Bigamy
"Diệp Hiểu Khê, tôi mắc chứng bệnh sạch sẽ
Ảnh mắt Lục Minh Thành rõ ràng là ghê tởm.
Giọng nói của anh không hề dao động một chút nào, nhưng trong anh bây giờ hình ảnh một Diệp Hiểu Khê xinh đẹp trong sạch mọi hình ảnh tốt đẹp của cô ta trong lòng anh đã hoàn toàn sụp đổ.
Lục Minh Thành không hề yêu Diệp Hiểu Khê, anh sẽ không ghen khi biết cô ta ngủ với người đàn ông một người phụ nữ không biết chừng mực như vậy, khác, anh nghĩ lại, năm năm trước anh đã ngủ với anh muốn phát ốm.
Anh quyết định lĩnh chứng với Diệp Hiểu Khê, đó chỉ là vì anh cần một người phụ nữ bên cạnh, và Diệp và cũng bởi vì cô ta đã trao tấm thân trong sạch cho
Hiểu Khê là người phụ nữ duy nhất anh từng gần gũi anh.
Bây giờ dường như cái gọi là sạch sẽ đó bẩn hơn bất kì thứ gì trên đời này.
"Minh Thành, mọi chuyện không phải là thế này! không phải là như vậy có người cố ý hãm hại em, em thật sự vô tội”
Diệp Hiểu Khê hai mắt đỏ lên ngần ngần nước chớp mắt nhìn Lục Minh Thành cứ như cô ta thật sự bị oan
Úc.
“Diệp Hiểu Khê, tôi sẽ giúp cô giải quyết chuyện hôm nay, chúng ta cũng giải quyết dứt điểm
Cô ta cứu anh một lần, anh sẽ giúp cô ta giải quyết vụ bê bối ngày hôm nay, nghĩ vậy anh ôm cô ta lên một chỗ cao tránh khỏi đám người.
Diệp Hiểu Khê tròn mắt nhìn lục Minh Thành.
Ý của anh là sẽ rời bỏ cô sao?
Diệp Hiểu Khê nước mặt lưng tròng lắc đầu nguẩy nguậy: "Không được, Minh Thành, anh đừng bỏ mặc em, đừng bỏ mặc em mà! Em yêu anh, rất yêu anh, em thật sự không thể sống thiếu anh" “ Diệp Hiểu Khê, cô đã có bao nhiêu bạn trai rồi? Có phải là có một lần cô cùng một lúc lên giường với nhiều người đúng không?" “Diệp Hiểu Khê, cô đã phá thai bao nhiêu lần rồi? Lần đầu tiên cô thuê phòng cùng đàn ông là khi nào?" "Diệp Hiểu Khê, có rất nhiều học sinh tiểu học, trung học hâm mộ cô.
Cô như thế này không sợ sẽ dạy hư bon trè sao?" phỏng viên liên tục chĩa micro và máy quay về Diệp
Hiểu Khê,
Diệp Hiểu Khê ôm lấy đầu, hét lên: "Đừng nói nữa! Các người đừng nói nữa! Tôi không có! Tôi thật sự chưa từng làm gì cả! Tôi vô tội, tại sao các người lại như vậy? Sao cứ phải bắc nước bần lên người tôi?" “Cô thật sự không có sao, Diệp Hiểu Khê, nếu cô thật sự không có làm thì còn sợ chúng tôi nói sao? “Đúng vậy, cô còn mặt dày bám lấy Lục thiếu gia, thật là ghê tởm"
Sắc mặt Lục Minh Thành từ đầu đến cuối đều không có chút dao động, anh nhưởng mi, sức mạnh vô hình từ cơ thể anh phát ra khiến người ta không tự chủ được mà hoàng sợ trong lòng.
Anh không la hét, cũng không có bất cứ lời đe doạ nào nhưng thật ngạc nhiên, khi anh quét mắt qua các phóng viên đều lập tức im lặng.
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện8 8.net
Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, giọng nói của Lục Minh
Thành còn lạnh hơn cả tuyết mùa đông: "Các người giải tán đi “Chuyện này.
Các phóng viên nhìn nhau.
Thật ra bọn họ còn rất nhiều câu hỏi muốn hỏi Diệp Hiểu Khê, nhưng Lục
Minh Thành trước mặt lại quá mức đáng sợ, bọn họ không dám động đến người được anh bảo hộ, sau khi đây nhớ đầu lại làm Lục Minh Thành không vui thi cân nhắc kĩ bọn họ quyết định không tiếp tục ở lại hậu quả thật khó có thể lường được.
Ngay khi phỏng viên vừa rời đi, Diệp Hiểu Khê lao vào lòng Lục Minh Thành, ôm chặt vòng eo răn chắc của hằn: "Minh Thành, em biết anh sẽ không bỏ mặc em mà.
Minh thành, đừng bỏ rơi em, được không? Em thật sự không thể sống thiếu anh"
Lục Minh Thành hất Diệp Hiểu Khê ra một cách không thương tiếc.
Anh phải phủi quần áo của mình như thể có một thứ gì đó cực kì bần thiều dinh lên người.
"Diệp Hiểu Khê, sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi!
Nói xong lời này Lục Minh thành không một chút lưu luyến xoay người rời đi, đôi chân bước nhanh về phía bãi đậu xe.
"Minh Thành" Diệp Hiểu Khê tức giận đến mức giậm chân, cô biết tỉnh khí của Lục Minh Thành, lúc này nếu như cô đuổi theo chỉ càng khiến anh càng thêm ghét bỏ cô mà thôi.
Cô phải nhanh chóng tìm cách chứng minh mình vôi tôi"
Ngay khi Lục Minh Thành vừa ra đến bãi đậu xe đã nhìn thấy Quỷ Ngôn chân bỏ bột chống nạng khập khiếng đi tới.
“Lục Cửu, cậu chưa lĩnh chứng cùng Diệp Hiểu Khê đúng không? Thật may mắn, nếu như cậu thật sự cùng cô ta đăng kí kết hôn thì cậu thật sự phạm phải bigamy roi" "bigamy?"
Lục Minh Thành cau mày khó hiểu nhìn Quý Ngôn
Quý Ngồn cười trong lòng đầy cảm giác tội lỗi “Thật ra là lỗi của tôi.
Vốn dĩ muốn đem thỏa thuận lý hôn của anh đến cục Dân chính làm thủ rục ly hôn, nhưng tôi không nghĩ anh cần thiết phải ly hôn, nên đã rút lại.
Vì vậy về mặt pháp lý, anh và Diệp tiểu thư,
Diệp Sở Ly vẫn là vợ chồng"
Quý Ngôn lắc lắc tập tài liệu trong tay.
“Nội trong sáng nay, làm xong thủ tục li hôn”
Lục Minh Thành nói xong lời này thì không thèm để ý tới Quý Ngôn nữa, mở cửa lên xe.
Quý Ngôn mặt dày chạy theo: “Lục Cữu cậu thật sự muốn li hôn với Sở Ly tiểu thư sao? Tôi nghe dì Giang nói Sở Ly tiểu thư là một người đẹp hiếm thấy đấy, và lại còn rất tốt bụng" “Tôi không thích một người phụ nữa hãm tiền"
Lục Minh Thành trong lòng chế nhạo.
Nếu không phải vì thỏa mãn nguyện vọng của ông nội anh còn lâu mới linh chứng với một người phụ nữ mà anh ta đã mua với giá một vạn tê "Được rồi...!
Nếu Lục Minh Thành đã nói như vậy thì anh cũng không còn gì để nói, thật ra anh cũng không thích loại phụ nữ phù phiếm hám lợi.
Đợi khi nào anh khỏe hơn, sẽ giúp vợ chồng Lục Minh Thành hoàn tất thủ tục ly hôn.
Nghĩ đến điều gì đó, Quý Ngôn lại nói: “Chuyện tốt lần này Diệp Hiểu Khê gây ra, cậu thật sự muốn giúp cô ta giải quyết sao?!
Trong mắt Lục Minh Thành không có một gợn sóng nào, anh căn bản cũng không phải là đặc biệt quan tâm Diệp Hiểu Khê “Năm năm trước cô ta đã cứu tôi." "Lục Cửu, anh có bao giờ nghi ngờ người phụ nữ năm năm trước không phải Diệp Hiểu Khê không?" “Không phải cô ta...!chẳng lẽ là cậu?"
Quỷ Ngôn nuốt nước bọt một cái ực, được lắm, Lục
Minh Thành luôn có cách để chặn họng anh như vậy.
“Khẩu vị của tôi cũng không có mặn đến vậy
Tuy nhiên, chuyện xảy ra năm năm trước thật sự nên điều tra.
Năm năm trước khi Quý Ngôn dẫn người đến đó, Diệp Hiểu Khê đang ngồi trên giường tay đang cầm chiếc nhẫn anh liền không chút nào nghi ngờ.
Bây giờ xem ra sự thật có lẽ không đơn giản như vậy?" “hà? Người đó hình như là bác sĩ Diệp"
Quý Ngôn quay mặt lại và nhìn thấy UYền Dư ở quán cà phê bên cạnh "người đối diện bác sĩ Diệp trông thật giống trợ lý của Diệp Hiểu Khê?
Cô ta tìm bác sĩ Diệp có chuyện gì vậy chứ?" "Dừng lại"
Nghe thấy cái tên Uyển Dư ánh mắt của Lục Minh
Thành không tự chủ nhìn ra cửa sổ, anh chợt giật mình khi nhận ra mình đã nói gì với tài xế.
Sau vài giây sửng sở, Lục Minh Thành ra khỏi xe và không nhanh không chậm từng bước đi về hướng quán cà phê.
Uyển Dự biết Linda, Iinda và Diệp Hiểu Khê có quan hệ rất tốt, năm năm trước có ta thường xuyên bày mưu tính kế cho Diệp Hiểu Khê, ấn tượng của cô về cô ta hoàn toàn không tốt xíu nào.
Hôm nay, Linda tìm đến bệnh viện làm ổn áo, cô không muốn cô ta làm ảnh hưởng đến sự thanh tĩnh của bệnh viện nên chỉ có thể đi theo cô ta xuống quán cà phê dưới lầu nói chuyện.
“Linda, hôm nay rốt cuộc đến tìm tôi là có việc gì?" “Diệp Uyền Dư, cô thuê người bêu xấu Tiểu Khê nhà chúng tôi trên mạng có phải không? Cô thật không biết xấu hồ, dám làm hại Tiểu Khê nhà chúng tôi
Linda vừa nói vừa cầm lấy lỵ cả phê nóng trước mặt hắt vào người Uyển Dự.
Ảnh mắt Lục Minh Thành rõ ràng là ghê tởm.
Giọng nói của anh không hề dao động một chút nào, nhưng trong anh bây giờ hình ảnh một Diệp Hiểu Khê xinh đẹp trong sạch mọi hình ảnh tốt đẹp của cô ta trong lòng anh đã hoàn toàn sụp đổ.
Lục Minh Thành không hề yêu Diệp Hiểu Khê, anh sẽ không ghen khi biết cô ta ngủ với người đàn ông một người phụ nữ không biết chừng mực như vậy, khác, anh nghĩ lại, năm năm trước anh đã ngủ với anh muốn phát ốm.
Anh quyết định lĩnh chứng với Diệp Hiểu Khê, đó chỉ là vì anh cần một người phụ nữ bên cạnh, và Diệp và cũng bởi vì cô ta đã trao tấm thân trong sạch cho
Hiểu Khê là người phụ nữ duy nhất anh từng gần gũi anh.
Bây giờ dường như cái gọi là sạch sẽ đó bẩn hơn bất kì thứ gì trên đời này.
"Minh Thành, mọi chuyện không phải là thế này! không phải là như vậy có người cố ý hãm hại em, em thật sự vô tội”
Diệp Hiểu Khê hai mắt đỏ lên ngần ngần nước chớp mắt nhìn Lục Minh Thành cứ như cô ta thật sự bị oan
Úc.
“Diệp Hiểu Khê, tôi sẽ giúp cô giải quyết chuyện hôm nay, chúng ta cũng giải quyết dứt điểm
Cô ta cứu anh một lần, anh sẽ giúp cô ta giải quyết vụ bê bối ngày hôm nay, nghĩ vậy anh ôm cô ta lên một chỗ cao tránh khỏi đám người.
Diệp Hiểu Khê tròn mắt nhìn lục Minh Thành.
Ý của anh là sẽ rời bỏ cô sao?
Diệp Hiểu Khê nước mặt lưng tròng lắc đầu nguẩy nguậy: "Không được, Minh Thành, anh đừng bỏ mặc em, đừng bỏ mặc em mà! Em yêu anh, rất yêu anh, em thật sự không thể sống thiếu anh" “ Diệp Hiểu Khê, cô đã có bao nhiêu bạn trai rồi? Có phải là có một lần cô cùng một lúc lên giường với nhiều người đúng không?" “Diệp Hiểu Khê, cô đã phá thai bao nhiêu lần rồi? Lần đầu tiên cô thuê phòng cùng đàn ông là khi nào?" "Diệp Hiểu Khê, có rất nhiều học sinh tiểu học, trung học hâm mộ cô.
Cô như thế này không sợ sẽ dạy hư bon trè sao?" phỏng viên liên tục chĩa micro và máy quay về Diệp
Hiểu Khê,
Diệp Hiểu Khê ôm lấy đầu, hét lên: "Đừng nói nữa! Các người đừng nói nữa! Tôi không có! Tôi thật sự chưa từng làm gì cả! Tôi vô tội, tại sao các người lại như vậy? Sao cứ phải bắc nước bần lên người tôi?" “Cô thật sự không có sao, Diệp Hiểu Khê, nếu cô thật sự không có làm thì còn sợ chúng tôi nói sao? “Đúng vậy, cô còn mặt dày bám lấy Lục thiếu gia, thật là ghê tởm"
Sắc mặt Lục Minh Thành từ đầu đến cuối đều không có chút dao động, anh nhưởng mi, sức mạnh vô hình từ cơ thể anh phát ra khiến người ta không tự chủ được mà hoàng sợ trong lòng.
Anh không la hét, cũng không có bất cứ lời đe doạ nào nhưng thật ngạc nhiên, khi anh quét mắt qua các phóng viên đều lập tức im lặng.
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện8 8.net
Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, giọng nói của Lục Minh
Thành còn lạnh hơn cả tuyết mùa đông: "Các người giải tán đi “Chuyện này.
Các phóng viên nhìn nhau.
Thật ra bọn họ còn rất nhiều câu hỏi muốn hỏi Diệp Hiểu Khê, nhưng Lục
Minh Thành trước mặt lại quá mức đáng sợ, bọn họ không dám động đến người được anh bảo hộ, sau khi đây nhớ đầu lại làm Lục Minh Thành không vui thi cân nhắc kĩ bọn họ quyết định không tiếp tục ở lại hậu quả thật khó có thể lường được.
Ngay khi phỏng viên vừa rời đi, Diệp Hiểu Khê lao vào lòng Lục Minh Thành, ôm chặt vòng eo răn chắc của hằn: "Minh Thành, em biết anh sẽ không bỏ mặc em mà.
Minh thành, đừng bỏ rơi em, được không? Em thật sự không thể sống thiếu anh"
Lục Minh Thành hất Diệp Hiểu Khê ra một cách không thương tiếc.
Anh phải phủi quần áo của mình như thể có một thứ gì đó cực kì bần thiều dinh lên người.
"Diệp Hiểu Khê, sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi!
Nói xong lời này Lục Minh thành không một chút lưu luyến xoay người rời đi, đôi chân bước nhanh về phía bãi đậu xe.
"Minh Thành" Diệp Hiểu Khê tức giận đến mức giậm chân, cô biết tỉnh khí của Lục Minh Thành, lúc này nếu như cô đuổi theo chỉ càng khiến anh càng thêm ghét bỏ cô mà thôi.
Cô phải nhanh chóng tìm cách chứng minh mình vôi tôi"
Ngay khi Lục Minh Thành vừa ra đến bãi đậu xe đã nhìn thấy Quỷ Ngôn chân bỏ bột chống nạng khập khiếng đi tới.
“Lục Cửu, cậu chưa lĩnh chứng cùng Diệp Hiểu Khê đúng không? Thật may mắn, nếu như cậu thật sự cùng cô ta đăng kí kết hôn thì cậu thật sự phạm phải bigamy roi" "bigamy?"
Lục Minh Thành cau mày khó hiểu nhìn Quý Ngôn
Quý Ngồn cười trong lòng đầy cảm giác tội lỗi “Thật ra là lỗi của tôi.
Vốn dĩ muốn đem thỏa thuận lý hôn của anh đến cục Dân chính làm thủ rục ly hôn, nhưng tôi không nghĩ anh cần thiết phải ly hôn, nên đã rút lại.
Vì vậy về mặt pháp lý, anh và Diệp tiểu thư,
Diệp Sở Ly vẫn là vợ chồng"
Quý Ngôn lắc lắc tập tài liệu trong tay.
“Nội trong sáng nay, làm xong thủ tục li hôn”
Lục Minh Thành nói xong lời này thì không thèm để ý tới Quý Ngôn nữa, mở cửa lên xe.
Quý Ngôn mặt dày chạy theo: “Lục Cữu cậu thật sự muốn li hôn với Sở Ly tiểu thư sao? Tôi nghe dì Giang nói Sở Ly tiểu thư là một người đẹp hiếm thấy đấy, và lại còn rất tốt bụng" “Tôi không thích một người phụ nữa hãm tiền"
Lục Minh Thành trong lòng chế nhạo.
Nếu không phải vì thỏa mãn nguyện vọng của ông nội anh còn lâu mới linh chứng với một người phụ nữ mà anh ta đã mua với giá một vạn tê "Được rồi...!
Nếu Lục Minh Thành đã nói như vậy thì anh cũng không còn gì để nói, thật ra anh cũng không thích loại phụ nữ phù phiếm hám lợi.
Đợi khi nào anh khỏe hơn, sẽ giúp vợ chồng Lục Minh Thành hoàn tất thủ tục ly hôn.
Nghĩ đến điều gì đó, Quý Ngôn lại nói: “Chuyện tốt lần này Diệp Hiểu Khê gây ra, cậu thật sự muốn giúp cô ta giải quyết sao?!
Trong mắt Lục Minh Thành không có một gợn sóng nào, anh căn bản cũng không phải là đặc biệt quan tâm Diệp Hiểu Khê “Năm năm trước cô ta đã cứu tôi." "Lục Cửu, anh có bao giờ nghi ngờ người phụ nữ năm năm trước không phải Diệp Hiểu Khê không?" “Không phải cô ta...!chẳng lẽ là cậu?"
Quỷ Ngôn nuốt nước bọt một cái ực, được lắm, Lục
Minh Thành luôn có cách để chặn họng anh như vậy.
“Khẩu vị của tôi cũng không có mặn đến vậy
Tuy nhiên, chuyện xảy ra năm năm trước thật sự nên điều tra.
Năm năm trước khi Quý Ngôn dẫn người đến đó, Diệp Hiểu Khê đang ngồi trên giường tay đang cầm chiếc nhẫn anh liền không chút nào nghi ngờ.
Bây giờ xem ra sự thật có lẽ không đơn giản như vậy?" “hà? Người đó hình như là bác sĩ Diệp"
Quý Ngôn quay mặt lại và nhìn thấy UYền Dư ở quán cà phê bên cạnh "người đối diện bác sĩ Diệp trông thật giống trợ lý của Diệp Hiểu Khê?
Cô ta tìm bác sĩ Diệp có chuyện gì vậy chứ?" "Dừng lại"
Nghe thấy cái tên Uyển Dư ánh mắt của Lục Minh
Thành không tự chủ nhìn ra cửa sổ, anh chợt giật mình khi nhận ra mình đã nói gì với tài xế.
Sau vài giây sửng sở, Lục Minh Thành ra khỏi xe và không nhanh không chậm từng bước đi về hướng quán cà phê.
Uyển Dự biết Linda, Iinda và Diệp Hiểu Khê có quan hệ rất tốt, năm năm trước có ta thường xuyên bày mưu tính kế cho Diệp Hiểu Khê, ấn tượng của cô về cô ta hoàn toàn không tốt xíu nào.
Hôm nay, Linda tìm đến bệnh viện làm ổn áo, cô không muốn cô ta làm ảnh hưởng đến sự thanh tĩnh của bệnh viện nên chỉ có thể đi theo cô ta xuống quán cà phê dưới lầu nói chuyện.
“Linda, hôm nay rốt cuộc đến tìm tôi là có việc gì?" “Diệp Uyền Dư, cô thuê người bêu xấu Tiểu Khê nhà chúng tôi trên mạng có phải không? Cô thật không biết xấu hồ, dám làm hại Tiểu Khê nhà chúng tôi
Linda vừa nói vừa cầm lấy lỵ cả phê nóng trước mặt hắt vào người Uyển Dự.
Tác giả :
Băng Tâm Nghiên