Nàng Công Chúa Thất Lạc
Chương 23: Sống Và Chết-Ranh Giới Mỏng Manh
Tác giả cho thời gian trôi nhanh tí nha. Bây giờ đã 1h sáng rồi, chỉ còn 5 tiếng nữa thôi là hết 24 giờ. Hiện cũng chỉ có mình hắn ở bệnh viện. Hắn vẫn thức và đăm đăm nhìn nó. Hắn nhìn nó rất kĩ để có thể phát hiện ra những cử động dù là nhỏ nhất của nó. Hắn ngồi như thế đã 19 tiếng rồi. Mí mắt hắn cứ sụp xuống, hắn đang rất buồn ngủ
- Hyo à, tớ đi một lát rồi quay lại liền_Nói rồi hắn bỏ vào phòng vệ sinh ngay trong phòng bệnh ấy. Ngay cái lúc hắn quay lưng đi thì ngón tay nó khẽ cử động, nhẹ thôi! Điều đó cũng đủ cho thấy nó đã hồi phục ý thức. Hắn vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi lại đi ra. Thao tác của hắn chỉ vọn vẹn có 2’ thôi! Nhanh kinh khủng. Hắn sợ ở lâu nó tỉnh lại mà hắn không biết ý mà! Hắn quay lại bên nó rồi lại nắm tay nó và dán chặt mắt vào nó. Trong khi hắn và mọi người đang lo lắng cho nó từng phút từng giây thì nó lại đang rất vui vẻ. Tình hình là trên mấy tầng mây kia, nó đang đánh cờ tướng với một ông lão tóc bạc phơ, râu dài chấm đất, lông mày cũng dài và trắng tuốt. Chả biết ông ta là ai mà nhìn phúc hậu lắm!
- Ông thua rồi ông ơi, không còn nước đi khác đâu ạ!_Nó vui mừng reo lên
- Cái con bé này, chúng ta chơi lại ván nữa_Ông lão thu hết cờ về rồi sắp xếp lại
- Ông ơi, ông còn muốn chơi sao? Con và ông đã chơi 60 ván mà ông chỉ thắng con có mỗi một ván. Vậy mà ông còn muốn chơi nữa sao?_Nó đá đểu ông lão đó. Trong vòng 19 tiếng mà nó đã chơi tới 60 ván cờ cơ đấy
- Nhất định phải chơi lại. Ta không thể thua cháu được. Cho cháu biết nhé, ở nơi này ai cũng phải gọi ta là sư phụ về môn chơi cờ đấy. Làm thế nào mà ta thua cháu được chứ?_Ông lão đó vẫn chưa chịu chấp nhận sự thật đắng cay đó
- Ở trên này người ta chơi cờ dở đến vậy sao ạ? Kiểu này cháu phải mở một sàn cờ để huấn luyện họ mới được_Nó xoa cằm tính toán.
- Ý kiến hay đấy! Ta đi đây!_Nói rồi ông lão đứng bặt dậy
- Ớ, ông đi đâu vậy?_Nó gọi với theo
- Ta đi mở sàn cờ, hẹn gặp cháu sau nhé!
- Ông thiệt là_nó thở dài rồi bỗng nó nhớ ra cái gì đó_Ông ơi, ông hứa sẽ dẫn cháu đi tham quan nơi đây mà_ (“Rầm” tác giả té xỉu. Tưởng nó sẽ hỏi đường về nhà chứ) Nó gọi lớn nhưng ông lão đã đi xa rồi, không thể nghe thấy lời nó nói nữa. Bỗng nhiên đám mây dưới chân nó tản ra. Nó rơi tự do xuống.
- Á Á Á, con có chết không vậy trời? (Chứ chị còn sống chắc) Ông đang ghét, con còn chưa đi tham quan mà đã đuổi con về sao?_Nó oang oang cái miệng lên
Hiện giờ dưới trần gian, trong bệnh viện lớn nhất của thành phố, có hàng chục con người đang vây quanh trong phòng bệnh của nó. Ba mẹ nó hôm nay không đến vì bị Bun ngăn cản. Rất có thể chuyện nó là con ruột của họ sẽ bị lộ ra ngoài. Kelly đã nằng nặc đòi đi nhưng đã bị Ken và Bun kiên quyết giữ lại. Giờ chắc cô đang ở nhà mà khóc nức nở rồi. Trong phòng nó, y tá, bác sĩ và ông viện trưởng cũng đã có mặt. Chỉ 5’ nữa thôi! Sau 5’ đó mà nó không tỉnh lại thì nó sẽ ra đi vĩnh viễn. Thơi gian chầm chậm trôi qua, bọn hắn mở to mắt mà nhìn về phía nó, ai nấy cũng đều thầm mong nó tỉnh lại. Và giây cuối cùng cũng đã qua, nó vẫn chưa tỉnh lại. Ông viện trưởng lắc đầu
- Cô bé không qua khỏi rồi!
- Ông nói dối. Ông nhìn máy điện tâm đồ đi, rõ ràng tim Hyo còn đập mà. Làm gì có chuyện Hyo chết chứ!_Jen trân trân nhìn ông viện trưởng
- Xin lỗi. Nhưng tình trạng của cô bé này được gọi là chết lâm sàn. Cô bé không thể hồi phục ý thức nên não đã ngừng hoạt động. Cô bé đã chết dù là tim vẫn đập và người vẫn ấm. Chúng tôi rất tiếc_Ông viện trưởng nói rồi cùng bác sĩ và y tá bỏ đi
- Không, không đâu. Hyo không thể chết được._Chân tay Bun mềm nhũn. Anh ngã khụy xuống đất. Nước mắt bắt đầu rơi lã chả. Hắn cũng chả khá hơn tí nào. Tim hắn đã chết rồi. Hắn vẫn sống được sao? Hắn tựa lưng vào tường. Người vô lực chống đỡ liền men theo bờ tường mà ngồi xuống. Tay hắn ôm lấy đầu, vẻ mặt đau khổ tột cùng. Hắn đã dặn lòng không được khóc nhưng sao nước mắt cứ rơi. Những giọt nước mắt lăn khỏi khuôn mặt hắn và rơi xuống đất, thấm ướt cả nền gạch lạnh lẽo. Còn đám người kia cũng chẳng có ai khá hơn. Họ cứ ôm nhau mà khóc. Joe liền chạy đến bên nó mà gào khóc
- Chị à, đừng bỏ em. Đừng bỏ em mà! Chị mà chết em sẽ trách bản thân mình mà không sống nổi đâu! Làm ơn, em xin chị đấy! Chị tỉnh lại đi_Joe nói lên trong tiếng nấc. Mấy người kia cũng nước mắt lưng tròng. Gái thì úp mặt vào trai mà khóc. Trai thì ôm gái rồi cũng nhắm tịt mắt lại để không phải thấy cái cảnh thương tâm mà họ không muốn chấp nhận đó. Ngay cả Jen và Ran cũng vô thức ôm lấy Jill và Wan mà khóc. Chỉ còn Bill là lẻ loi. Cô bạn gái của cậu nhóc đang gục mặt bên giường nó nên cậu nhóc chẳng biết ôm ai cả. Bill đành đứng đó mà gọi lớn tên nó
- Chị Hyo à, chị Hyo chị tỉnh lại đi! Đừng bỏ bọn em_Giọng cậu nhóc oang oang lên nghe mà nhức cả óc. Ngay cả con người đang rơi xuống kia chưa kịp nhập vào xác đã nghe thấy kia giọng hét như muốn bay cả nóc nhà của Bill. Sau khi hồn về với xác, chưa đầy 5s sau, một cái gối đã được nó trao tặng cho Bill. Cậu nhóc đang khóc thì phải im bặt ngay
- Ồn ào chết được. Con trai mà khóc còn hơn cả con gái._Nó cất giọng bực bội. Phần bị tiên ông lừa đang không có chỗ trút giận nên nó đành trút hết lên đầu Bill thôi. Cả bọn nghe cái giọng nói quen thuộc nên mở mắt thao láo nhìn nó. Ai cũng phải trợn to mắt hết cỡ. Bất động. Chỉ có một từ để diễn tả bọn hắn bây giờ
- Chán thật. Ông đáng ghét! Thử để con gặp ông xem, con sẽ không tha cho ông đâu. Còn cho con bay lơ lửng nửa chứ! Tưởng đâu nát thành 1000 mảnh rồi_Nó ngước mặt lên trời đay nghiến nói. Trên mấy tầng mây kia, vị tiên ông đó đang loay hoay chuẩn bị mọi thứ cho sàn cờ thì bỗng nhiên cảm thấy ớn lạnh. Da gà, da vịt nổi khắp người.
- Có ai đang rủa mình sao?
Quay lại với bọn nó nha!
- Nè mấy người đừng phản ứng chậm vậy chứ! Tôi chưa chết đâu. Vì thế đừng có bù lu bù loa lên nữa_Nó bực dọc nói rồi nhắm tịt mắt lại. Nó vẫn còn rất rất giận về chuyện ông lão đó.
- Chị à!_7 đứa nhóc lập tức ào đến bên nó
- Ặc, khó thở! Thả ra…thả ra._Nó chới với la lên. Bọn nhóc lập tức buông nó ra
- Em tưởng chị chết rồi!_Rin nức nở nói
- Đúng vậy. Ông viện trưởng khẳng định chắc chắn như thế mà_Ryna góp lời (Tất cả là do hắn mà ra thôi! Trách ai?)
- Chị báo hại bọn em khóc hết nước mắt_Joe kể lễ
- Đúng rồi._Bill nói
- Chị còn yêu đời lắm à! Chưa chết được đâu!_Nó cười tươi rói. Một nụ cười thật sự từ trước tới nay. Từ khi được nhận nuôi đến giờ nó chưa cười như thế bao giờ
- Nhẹ nhõm rồi! 30 tiếng lo lắng cho chị đến mất ăn mất ngủ đấy_Yul thở phào nói
- Vậy sao? Chị xin lỗi nha!_Jen nhìn nó thấy lạ lạ nên hỏi
- Ê con kia, cậu bị tai nạn có bị chạm dây thần kinh nào không vậy?
- Ý cậu là sao?_Nó khó hiểu hỏi lại
- Sao hôm nay cậu nói nhiều thế?
- Chắc có vấn đề gì đó trong đầu rồi. Mặc kệ!_Nó phe phẩy tay coi như không quan trọng. Hắn và Bun thì cứ dán chặt mắt vào nó. Họ vẫn chưa thể tiếp nhận được sự việc là nó còn sống. Lạ nhỉ? Chết cũng không chấp nhận mà sống cũng không chấp nhận. Vậy sao họ mới chấp nhận đây?
- Hyo à!_Bun cất giọng gọi nó. Nó quay sang nhìn anh với ánh mắt yêu thương. Chả biết tại sao nó lại nhìn anh bằng cái ánh mắt đó nữa. Nhưng rồi sau đó vài giây nó lại trở về với Hyo ngày trước
- Bun, cậu cũng ở đây sao?
- Cậu còn sống là tốt rồi!
- Ừm._Nó nhẹ nhàng gật đầu. Rồi nó khẽ liếc mắt sang hắn đang ngồi ở góc tường. Hắn đang nhìn nó. Nó nhìn hắn. Hai ánh mắt chạm vào nhau.
- Cái tên rỗi hơi này cũng đến sao?
- Cô bảo ai là tên rỗi hơi hả?_Hắn lại đổi cách xưng hô rồi. Haizz!
- Là cậu chứ ai?
- Nếu cô không phải là bệnh nhân thì tôi đã xử đẹp cô rồi!_Hắn bật dậy rồi nhìn nó. Lòng hắn đã yên tâm phần nào. Tim hắn đã đập lại rồi.
- Ôi trời, đông người quá! Ngột ngạt. Phiền mấy cậu con trai về hết cho!_Jen quay sang bảo đám con trai đang ngẩn tò te ở đó
- Được rồi. Chúng ta cũng nên về báo tin cho các bậc phụ huynh biết thôi_Rồi 10 người con trai liền kéo nhau về nhà. Trong phòng 10 cô gái đang say sưa nói chuyện
- Chị à, vừa rồi chị gọi ai là ông đáng ghét vậy ạ?_Laysi tò mò hỏi
- Đúng rồi, cậu còn bảo cái gì mà cho cậu bay lơ lửng rồi còn nát thành 1000 mảnh gì đó_Rika chêm vào. Và nó bắt đầu kể lại mọi chuyện
- Bla…bla…bla…thế đấy! Giờ chắc ông đang thu tiền rồi. Ý tưởng của tớ mà!
- Haha, đó là lí do mà đến bây giờ cậu mới tỉnh lại sao?_Sam cười lớn
- Là sao?_Nó khó hiểu hỏi lại
- Bác sĩ bảo trong vòng 24 tiếng nếu chị không tỉnh lại thì sẽ ra đi vĩnh viễn luôn ấy mà_Ryna cười hiền lên tiếng_Vì thế mà bọn em đã khóc. 24 tiếng trôi qua rồi mà chị vẫn chưa tỉnh nên bọn em ngỡ chị đã chết.
- Xin lỗi, vì mãi nô đùa với ông nên chị không quay về sớm!_Nó dịu dàng xoa đầu Ryna-cô chị họ của nó
- Vì bọn em mà chị mới bị thương như thế này_Joe e dè nói
- Đừng tự trách mình như thế! Là chị cam tâm tình nguyện mà! Nếu mấy người kia ở gần bọn em, chắc chắn họ cũng làm vậy
- Vâng._Joe và Ryna khẽ gật đầu. Rồi cả bọn lại vui vẻ nói chuyện. Hôm nay nó nói nhiều lắm. Chắc đầu nó có vấn đề thật rồi. Cả bọn ai cũng thấy lạ nhưng dù sao sự thay đổi này của nó là điều tốt lành. Vậy thì cứ để như thế đi. Nhưng có thật là nó thay đổi không hay chỉ có hôm nay là ngày đặc biệt.
- Hyo à, tớ đi một lát rồi quay lại liền_Nói rồi hắn bỏ vào phòng vệ sinh ngay trong phòng bệnh ấy. Ngay cái lúc hắn quay lưng đi thì ngón tay nó khẽ cử động, nhẹ thôi! Điều đó cũng đủ cho thấy nó đã hồi phục ý thức. Hắn vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi lại đi ra. Thao tác của hắn chỉ vọn vẹn có 2’ thôi! Nhanh kinh khủng. Hắn sợ ở lâu nó tỉnh lại mà hắn không biết ý mà! Hắn quay lại bên nó rồi lại nắm tay nó và dán chặt mắt vào nó. Trong khi hắn và mọi người đang lo lắng cho nó từng phút từng giây thì nó lại đang rất vui vẻ. Tình hình là trên mấy tầng mây kia, nó đang đánh cờ tướng với một ông lão tóc bạc phơ, râu dài chấm đất, lông mày cũng dài và trắng tuốt. Chả biết ông ta là ai mà nhìn phúc hậu lắm!
- Ông thua rồi ông ơi, không còn nước đi khác đâu ạ!_Nó vui mừng reo lên
- Cái con bé này, chúng ta chơi lại ván nữa_Ông lão thu hết cờ về rồi sắp xếp lại
- Ông ơi, ông còn muốn chơi sao? Con và ông đã chơi 60 ván mà ông chỉ thắng con có mỗi một ván. Vậy mà ông còn muốn chơi nữa sao?_Nó đá đểu ông lão đó. Trong vòng 19 tiếng mà nó đã chơi tới 60 ván cờ cơ đấy
- Nhất định phải chơi lại. Ta không thể thua cháu được. Cho cháu biết nhé, ở nơi này ai cũng phải gọi ta là sư phụ về môn chơi cờ đấy. Làm thế nào mà ta thua cháu được chứ?_Ông lão đó vẫn chưa chịu chấp nhận sự thật đắng cay đó
- Ở trên này người ta chơi cờ dở đến vậy sao ạ? Kiểu này cháu phải mở một sàn cờ để huấn luyện họ mới được_Nó xoa cằm tính toán.
- Ý kiến hay đấy! Ta đi đây!_Nói rồi ông lão đứng bặt dậy
- Ớ, ông đi đâu vậy?_Nó gọi với theo
- Ta đi mở sàn cờ, hẹn gặp cháu sau nhé!
- Ông thiệt là_nó thở dài rồi bỗng nó nhớ ra cái gì đó_Ông ơi, ông hứa sẽ dẫn cháu đi tham quan nơi đây mà_ (“Rầm” tác giả té xỉu. Tưởng nó sẽ hỏi đường về nhà chứ) Nó gọi lớn nhưng ông lão đã đi xa rồi, không thể nghe thấy lời nó nói nữa. Bỗng nhiên đám mây dưới chân nó tản ra. Nó rơi tự do xuống.
- Á Á Á, con có chết không vậy trời? (Chứ chị còn sống chắc) Ông đang ghét, con còn chưa đi tham quan mà đã đuổi con về sao?_Nó oang oang cái miệng lên
Hiện giờ dưới trần gian, trong bệnh viện lớn nhất của thành phố, có hàng chục con người đang vây quanh trong phòng bệnh của nó. Ba mẹ nó hôm nay không đến vì bị Bun ngăn cản. Rất có thể chuyện nó là con ruột của họ sẽ bị lộ ra ngoài. Kelly đã nằng nặc đòi đi nhưng đã bị Ken và Bun kiên quyết giữ lại. Giờ chắc cô đang ở nhà mà khóc nức nở rồi. Trong phòng nó, y tá, bác sĩ và ông viện trưởng cũng đã có mặt. Chỉ 5’ nữa thôi! Sau 5’ đó mà nó không tỉnh lại thì nó sẽ ra đi vĩnh viễn. Thơi gian chầm chậm trôi qua, bọn hắn mở to mắt mà nhìn về phía nó, ai nấy cũng đều thầm mong nó tỉnh lại. Và giây cuối cùng cũng đã qua, nó vẫn chưa tỉnh lại. Ông viện trưởng lắc đầu
- Cô bé không qua khỏi rồi!
- Ông nói dối. Ông nhìn máy điện tâm đồ đi, rõ ràng tim Hyo còn đập mà. Làm gì có chuyện Hyo chết chứ!_Jen trân trân nhìn ông viện trưởng
- Xin lỗi. Nhưng tình trạng của cô bé này được gọi là chết lâm sàn. Cô bé không thể hồi phục ý thức nên não đã ngừng hoạt động. Cô bé đã chết dù là tim vẫn đập và người vẫn ấm. Chúng tôi rất tiếc_Ông viện trưởng nói rồi cùng bác sĩ và y tá bỏ đi
- Không, không đâu. Hyo không thể chết được._Chân tay Bun mềm nhũn. Anh ngã khụy xuống đất. Nước mắt bắt đầu rơi lã chả. Hắn cũng chả khá hơn tí nào. Tim hắn đã chết rồi. Hắn vẫn sống được sao? Hắn tựa lưng vào tường. Người vô lực chống đỡ liền men theo bờ tường mà ngồi xuống. Tay hắn ôm lấy đầu, vẻ mặt đau khổ tột cùng. Hắn đã dặn lòng không được khóc nhưng sao nước mắt cứ rơi. Những giọt nước mắt lăn khỏi khuôn mặt hắn và rơi xuống đất, thấm ướt cả nền gạch lạnh lẽo. Còn đám người kia cũng chẳng có ai khá hơn. Họ cứ ôm nhau mà khóc. Joe liền chạy đến bên nó mà gào khóc
- Chị à, đừng bỏ em. Đừng bỏ em mà! Chị mà chết em sẽ trách bản thân mình mà không sống nổi đâu! Làm ơn, em xin chị đấy! Chị tỉnh lại đi_Joe nói lên trong tiếng nấc. Mấy người kia cũng nước mắt lưng tròng. Gái thì úp mặt vào trai mà khóc. Trai thì ôm gái rồi cũng nhắm tịt mắt lại để không phải thấy cái cảnh thương tâm mà họ không muốn chấp nhận đó. Ngay cả Jen và Ran cũng vô thức ôm lấy Jill và Wan mà khóc. Chỉ còn Bill là lẻ loi. Cô bạn gái của cậu nhóc đang gục mặt bên giường nó nên cậu nhóc chẳng biết ôm ai cả. Bill đành đứng đó mà gọi lớn tên nó
- Chị Hyo à, chị Hyo chị tỉnh lại đi! Đừng bỏ bọn em_Giọng cậu nhóc oang oang lên nghe mà nhức cả óc. Ngay cả con người đang rơi xuống kia chưa kịp nhập vào xác đã nghe thấy kia giọng hét như muốn bay cả nóc nhà của Bill. Sau khi hồn về với xác, chưa đầy 5s sau, một cái gối đã được nó trao tặng cho Bill. Cậu nhóc đang khóc thì phải im bặt ngay
- Ồn ào chết được. Con trai mà khóc còn hơn cả con gái._Nó cất giọng bực bội. Phần bị tiên ông lừa đang không có chỗ trút giận nên nó đành trút hết lên đầu Bill thôi. Cả bọn nghe cái giọng nói quen thuộc nên mở mắt thao láo nhìn nó. Ai cũng phải trợn to mắt hết cỡ. Bất động. Chỉ có một từ để diễn tả bọn hắn bây giờ
- Chán thật. Ông đáng ghét! Thử để con gặp ông xem, con sẽ không tha cho ông đâu. Còn cho con bay lơ lửng nửa chứ! Tưởng đâu nát thành 1000 mảnh rồi_Nó ngước mặt lên trời đay nghiến nói. Trên mấy tầng mây kia, vị tiên ông đó đang loay hoay chuẩn bị mọi thứ cho sàn cờ thì bỗng nhiên cảm thấy ớn lạnh. Da gà, da vịt nổi khắp người.
- Có ai đang rủa mình sao?
Quay lại với bọn nó nha!
- Nè mấy người đừng phản ứng chậm vậy chứ! Tôi chưa chết đâu. Vì thế đừng có bù lu bù loa lên nữa_Nó bực dọc nói rồi nhắm tịt mắt lại. Nó vẫn còn rất rất giận về chuyện ông lão đó.
- Chị à!_7 đứa nhóc lập tức ào đến bên nó
- Ặc, khó thở! Thả ra…thả ra._Nó chới với la lên. Bọn nhóc lập tức buông nó ra
- Em tưởng chị chết rồi!_Rin nức nở nói
- Đúng vậy. Ông viện trưởng khẳng định chắc chắn như thế mà_Ryna góp lời (Tất cả là do hắn mà ra thôi! Trách ai?)
- Chị báo hại bọn em khóc hết nước mắt_Joe kể lễ
- Đúng rồi._Bill nói
- Chị còn yêu đời lắm à! Chưa chết được đâu!_Nó cười tươi rói. Một nụ cười thật sự từ trước tới nay. Từ khi được nhận nuôi đến giờ nó chưa cười như thế bao giờ
- Nhẹ nhõm rồi! 30 tiếng lo lắng cho chị đến mất ăn mất ngủ đấy_Yul thở phào nói
- Vậy sao? Chị xin lỗi nha!_Jen nhìn nó thấy lạ lạ nên hỏi
- Ê con kia, cậu bị tai nạn có bị chạm dây thần kinh nào không vậy?
- Ý cậu là sao?_Nó khó hiểu hỏi lại
- Sao hôm nay cậu nói nhiều thế?
- Chắc có vấn đề gì đó trong đầu rồi. Mặc kệ!_Nó phe phẩy tay coi như không quan trọng. Hắn và Bun thì cứ dán chặt mắt vào nó. Họ vẫn chưa thể tiếp nhận được sự việc là nó còn sống. Lạ nhỉ? Chết cũng không chấp nhận mà sống cũng không chấp nhận. Vậy sao họ mới chấp nhận đây?
- Hyo à!_Bun cất giọng gọi nó. Nó quay sang nhìn anh với ánh mắt yêu thương. Chả biết tại sao nó lại nhìn anh bằng cái ánh mắt đó nữa. Nhưng rồi sau đó vài giây nó lại trở về với Hyo ngày trước
- Bun, cậu cũng ở đây sao?
- Cậu còn sống là tốt rồi!
- Ừm._Nó nhẹ nhàng gật đầu. Rồi nó khẽ liếc mắt sang hắn đang ngồi ở góc tường. Hắn đang nhìn nó. Nó nhìn hắn. Hai ánh mắt chạm vào nhau.
- Cái tên rỗi hơi này cũng đến sao?
- Cô bảo ai là tên rỗi hơi hả?_Hắn lại đổi cách xưng hô rồi. Haizz!
- Là cậu chứ ai?
- Nếu cô không phải là bệnh nhân thì tôi đã xử đẹp cô rồi!_Hắn bật dậy rồi nhìn nó. Lòng hắn đã yên tâm phần nào. Tim hắn đã đập lại rồi.
- Ôi trời, đông người quá! Ngột ngạt. Phiền mấy cậu con trai về hết cho!_Jen quay sang bảo đám con trai đang ngẩn tò te ở đó
- Được rồi. Chúng ta cũng nên về báo tin cho các bậc phụ huynh biết thôi_Rồi 10 người con trai liền kéo nhau về nhà. Trong phòng 10 cô gái đang say sưa nói chuyện
- Chị à, vừa rồi chị gọi ai là ông đáng ghét vậy ạ?_Laysi tò mò hỏi
- Đúng rồi, cậu còn bảo cái gì mà cho cậu bay lơ lửng rồi còn nát thành 1000 mảnh gì đó_Rika chêm vào. Và nó bắt đầu kể lại mọi chuyện
- Bla…bla…bla…thế đấy! Giờ chắc ông đang thu tiền rồi. Ý tưởng của tớ mà!
- Haha, đó là lí do mà đến bây giờ cậu mới tỉnh lại sao?_Sam cười lớn
- Là sao?_Nó khó hiểu hỏi lại
- Bác sĩ bảo trong vòng 24 tiếng nếu chị không tỉnh lại thì sẽ ra đi vĩnh viễn luôn ấy mà_Ryna cười hiền lên tiếng_Vì thế mà bọn em đã khóc. 24 tiếng trôi qua rồi mà chị vẫn chưa tỉnh nên bọn em ngỡ chị đã chết.
- Xin lỗi, vì mãi nô đùa với ông nên chị không quay về sớm!_Nó dịu dàng xoa đầu Ryna-cô chị họ của nó
- Vì bọn em mà chị mới bị thương như thế này_Joe e dè nói
- Đừng tự trách mình như thế! Là chị cam tâm tình nguyện mà! Nếu mấy người kia ở gần bọn em, chắc chắn họ cũng làm vậy
- Vâng._Joe và Ryna khẽ gật đầu. Rồi cả bọn lại vui vẻ nói chuyện. Hôm nay nó nói nhiều lắm. Chắc đầu nó có vấn đề thật rồi. Cả bọn ai cũng thấy lạ nhưng dù sao sự thay đổi này của nó là điều tốt lành. Vậy thì cứ để như thế đi. Nhưng có thật là nó thay đổi không hay chỉ có hôm nay là ngày đặc biệt.
Tác giả :
Lee Na