Nam Xấu Khó Gả
Chương 47: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: demcodon
Cuối năm kết toán sổ sách lợi nhuận của Thực Cẩm lâu tương đối nhiều.
Đến cuối năm khách dần dần ít, các khách buôn đến nơi này buôn bán nhanh chóng chạy về quê ăn tết, đoàn tụ với phụ mẫu người nhà, người thường trú ở Quảng Ninh cũng bắt đầu chuẩn bị đồ đạc dùng ăn tết, có rất ít người ra ngoài tiếp khách.
Hai mươi sáu tháng chạp, Thực Cẩm lâu chính thức treo bảng ngừng kinh doanh, thanh toán tiền công cho bọn tiểu nhị, lại cho mỗi người một phong tiền mừng tuổi để cho bọn họ về nhà ăn tết.
Mấy tiểu nhị vui như hoa nở, Phương Vân Tuyên ra tay hào phóng. Ngoài tiền công còn thưởng cho mỗi người hai lượng bạc và một túi nhỏ bạc quả làm tiền mừng tuổi, ngoài ra còn có một ít điểm tâm, thịt chín, trái cây tươi mới, đựng tràn trong một rổ chất đống ở trong xe, nói là cho bọn họ mang về cho người trong nhà.
Bọn tiểu nhị lớn như vậy còn chưa ngồi qua xe ngựa, lúc đi đều rớt nước mắt nói liên tục: “Sư phụ, ngài đừng không cần chúng con, qua ba mươi chúng con sẽ trở lại. Ngài đừng mướn người khác nha!”
Phương Vân Tuyên cười nói: “Không cần phải gấp gáp. Trước mười lăm cũng không có khách. Các con an tâm ăn tết đi, qua mười lăm lại về Thực Cẩm lâu hỗ trợ là được.”
Bọn tiểu nhị liên tiếp lên tiếng đồng ý, lại nói lời tạm biệt với Nam ca nhi. Phương Vân Tuyên dặn dò người đánh xe đi vững chắc một chút, cần phải đưa bọn nhỏ về tới nhà.
Người đánh xe cũng ít thấy ông chủ như vậy cười nói: “Ngài làm chưởng quầy còn để bụng hơn phụ mẫu ruột của bọn họ nữa. Được rồi, ta nhất định đưa đến nơi, yên tâm đi!” Nói xong vung roi, lái xe nghênh ngang chạy đi.
- -- ---
Hôm nay hai mươi bảy tháng chạp, đám người Vi Trọng Ngạn đến Thực Cẩm lâu, vừa vào cửa đã kêu: “Không đi, không đi, Vân Tuyên, mang những đồ ăn thức uống ngon của nhà đệ ra đi!”
Phương Vân Tuyên kêu mọi người tiến vào, vừa thấy hai mươi mấy người huynh đệ đều đến đông đủ vội sai việc: “Muốn ăn cũng dễ thôi, cũng không thể ăn không trả tiền. Trọng Ngạn dẫn hai huynh đệ đi quét dọn lầu trên lầu dưới một lần, lão Lục giúp ta làm sạch cá và thịt. Các huynh đệ còn lại cũng đừng rãnh rỗi, rửa đồ ăn, chẻ củi, nấu nước, ai làm việc nấy đi!”
Mọi người đều cười: “Vân Tuyên lúc này mới làm chưởng quầy nửa năm đã sai người ra hình ra dạng rồi. Nếu làm thêm mấy năm chúng ta cũng đều trở thành tiểu nhị trong tay hắn.”
Nói giỡn một hồi từng người đi làm việc, không ai dám sai Đỗ Ích Sơn. Phương Vân Tuyên cũng không dám, nhìn đôi mắt y rồi dắt tay Nam ca nhi đến chỗ của y nói: “Nam ca nhi chơi với Đỗ thúc thúc một lát nha, phụ thân đi làm món ngon cho con ăn.”
Nam ca nhi nắm tay Đỗ Ích Sơn tay gật đầu, chờ Phương Vân Tuyên đi rồi một lớn một nhỏ lặng lẽ theo vào phòng bếp nhìn Phương Vân Tuyên bận rộn.
Ăn tết là chuyện lớn, mặc kệ trong nhà là nghèo hay giàu đều sẽ cố gắng chuẩn bị thức ăn thật phong phú, lại dùng giấy đỏ đắp lên, để mong điềm tốt có tiền. Sang năm có thể có thêm nhiều vui mừng náo nhiệt cho trong nhà.
Trong tay Phương Vân Tuyên có tiền dư dả chưa bao giờ tiết kiệm, tiền chỉ có tiêu mới gọi là tiền. Nếu một mặt tiết kiệm nắm chặt ở trong lòng bàn tay đó chỉ có thể gọi là giấy.
Năm nay có nhiều người ăn tết với hắn như vậy đồ ăn tự nhiên phải chuẩn bị nhiều một chút. Thịt bò dê tự nhiên không cần phải nói, phủ Quảng Ninh có cảng nên hải sản rất nhiều, cá tôm vừa nhiều vừa rẻ. Phương Vân Tuyên cố ý chuẩn bị nhiều một chút, khi ăn tết ăn lẩu hải sản cái lẩu, hoặc nấu canh nghêu cũng đều được.
- -- ---
Đảo mắt đến hai mươi chín tháng chạp, Hạ Song Khôi đưa thiệp mời đến mời Phương Vân Tuyên và Đỗ Ích Sơn đến bang Hạc Minh ăn tiệc.
Phương Vân Tuyên nhận thiệp mời đồng ý mùng ba tháng giêng nhất định đến. Hắn quay đầu lại nhìn Đỗ Ích Sơn hỏi y có rãnh không. Đã nhiều ngày đưa thiệp mời, thiệp mời đưa cho Đỗ Ích Sơn đều phải đưa đến làm cho cửa lớn Thực Cẩm lâu muốn đẩy nát, mỗi ngày một số lượng lớn. Phương Vân Tuyên đều lo cho y phát điên, nhiều như vậy mệt cho y có lòng kiên nhẫn để ứng phó.
Với tính tình của Đỗ Ích Sơn ngoài đêm giao thừa hôm nay phải về Đỗ gia trang tế tổ, còn lại mấy ngày gặp mấy khách buôn có lui tới buôn bán, lại đến chỗ Tri phủ Quảng Ninh một chuyến; còn lại những người khác có thể không đi thì không đi, thời gian coi như dư dả.
Lúc này lập tức đồng ý, nói buổi chiều mùng ba nhất định đến bang Hạc Minh quấy rầy.
Lão Triệu nhận câu trả lời, lại đưa lên một phần danh sách quà tặng nói là Hạ Song Khôi đưa lễ mừng năm mới cho cùng Phương Vân Tuyên.
Phương Vân Tuyên vừa mở ra nhìn danh sách quà tặng ứng phó coi như săn sóc, không có đồ vật gì quý hù chết người, đều là dân chúng bình thường thường dùng tặng có qua có lại. Phương Vân Tuyên nhẹ nhàng thở ra, hắn thật đúng
Editor: demcodon
Cuối năm kết toán sổ sách lợi nhuận của Thực Cẩm lâu tương đối nhiều.
Đến cuối năm khách dần dần ít, các khách buôn đến nơi này buôn bán nhanh chóng chạy về quê ăn tết, đoàn tụ với phụ mẫu người nhà, người thường trú ở Quảng Ninh cũng bắt đầu chuẩn bị đồ đạc dùng ăn tết, có rất ít người ra ngoài tiếp khách.
Hai mươi sáu tháng chạp, Thực Cẩm lâu chính thức treo bảng ngừng kinh doanh, thanh toán tiền công cho bọn tiểu nhị, lại cho mỗi người một phong tiền mừng tuổi để cho bọn họ về nhà ăn tết.
Mấy tiểu nhị vui như hoa nở, Phương Vân Tuyên ra tay hào phóng. Ngoài tiền công còn thưởng cho mỗi người hai lượng bạc và một túi nhỏ bạc quả làm tiền mừng tuổi, ngoài ra còn có một ít điểm tâm, thịt chín, trái cây tươi mới, đựng tràn trong một rổ chất đống ở trong xe, nói là cho bọn họ mang về cho người trong nhà.
Bọn tiểu nhị lớn như vậy còn chưa ngồi qua xe ngựa, lúc đi đều rớt nước mắt nói liên tục: “Sư phụ, ngài đừng không cần chúng con, qua ba mươi chúng con sẽ trở lại. Ngài đừng mướn người khác nha!”
Phương Vân Tuyên cười nói: “Không cần phải gấp gáp. Trước mười lăm cũng không có khách. Các con an tâm ăn tết đi, qua mười lăm lại về Thực Cẩm lâu hỗ trợ là được.”
Bọn tiểu nhị liên tiếp lên tiếng đồng ý, lại nói lời tạm biệt với Nam ca nhi. Phương Vân Tuyên dặn dò người đánh xe đi vững chắc một chút, cần phải đưa bọn nhỏ về tới nhà.
Người đánh xe cũng ít thấy ông chủ như vậy cười nói: “Ngài làm chưởng quầy còn để bụng hơn phụ mẫu ruột của bọn họ nữa. Được rồi, ta nhất định đưa đến nơi, yên tâm đi!” Nói xong vung roi, lái xe nghênh ngang chạy đi.
- -- ---
Hôm nay hai mươi bảy tháng chạp, đám người Vi Trọng Ngạn đến Thực Cẩm lâu, vừa vào cửa đã kêu: “Không đi, không đi, Vân Tuyên, mang những đồ ăn thức uống ngon của nhà đệ ra đi!”
Phương Vân Tuyên kêu mọi người tiến vào, vừa thấy hai mươi mấy người huynh đệ đều đến đông đủ vội sai việc: “Muốn ăn cũng dễ thôi, cũng không thể ăn không trả tiền. Trọng Ngạn dẫn hai huynh đệ đi quét dọn lầu trên lầu dưới một lần, lão Lục giúp ta làm sạch cá và thịt. Các huynh đệ còn lại cũng đừng rãnh rỗi, rửa đồ ăn, chẻ củi, nấu nước, ai làm việc nấy đi!”
Mọi người đều cười: “Vân Tuyên lúc này mới làm chưởng quầy nửa năm đã sai người ra hình ra dạng rồi. Nếu làm thêm mấy năm chúng ta cũng đều trở thành tiểu nhị trong tay hắn.”
Nói giỡn một hồi từng người đi làm việc, không ai dám sai Đỗ Ích Sơn. Phương Vân Tuyên cũng không dám, nhìn đôi mắt y rồi dắt tay Nam ca nhi đến chỗ của y nói: “Nam ca nhi chơi với Đỗ thúc thúc một lát nha, phụ thân đi làm món ngon cho con ăn.”
Nam ca nhi nắm tay Đỗ Ích Sơn tay gật đầu, chờ Phương Vân Tuyên đi rồi một lớn một nhỏ lặng lẽ theo vào phòng bếp nhìn Phương Vân Tuyên bận rộn.
Ăn tết là chuyện lớn, mặc kệ trong nhà là nghèo hay giàu đều sẽ cố gắng chuẩn bị thức ăn thật phong phú, lại dùng giấy đỏ đắp lên, để mong điềm tốt có tiền. Sang năm có thể có thêm nhiều vui mừng náo nhiệt cho trong nhà.
Trong tay Phương Vân Tuyên có tiền dư dả chưa bao giờ tiết kiệm, tiền chỉ có tiêu mới gọi là tiền. Nếu một mặt tiết kiệm nắm chặt ở trong lòng bàn tay đó chỉ có thể gọi là giấy.
Năm nay có nhiều người ăn tết với hắn như vậy đồ ăn tự nhiên phải chuẩn bị nhiều một chút. Thịt bò dê tự nhiên không cần phải nói, phủ Quảng Ninh có cảng nên hải sản rất nhiều, cá tôm vừa nhiều vừa rẻ. Phương Vân Tuyên cố ý chuẩn bị nhiều một chút, khi ăn tết ăn lẩu hải sản cái lẩu, hoặc nấu canh nghêu cũng đều được.
- -- ---
Đảo mắt đến hai mươi chín tháng chạp, Hạ Song Khôi đưa thiệp mời đến mời Phương Vân Tuyên và Đỗ Ích Sơn đến bang Hạc Minh ăn tiệc.
Phương Vân Tuyên nhận thiệp mời đồng ý mùng ba tháng giêng nhất định đến. Hắn quay đầu lại nhìn Đỗ Ích Sơn hỏi y có rãnh không. Đã nhiều ngày đưa thiệp mời, thiệp mời đưa cho Đỗ Ích Sơn đều phải đưa đến làm cho cửa lớn Thực Cẩm lâu muốn đẩy nát, mỗi ngày một số lượng lớn. Phương Vân Tuyên đều lo cho y phát điên, nhiều như vậy mệt cho y có lòng kiên nhẫn để ứng phó.
Với tính tình của Đỗ Ích Sơn ngoài đêm giao thừa hôm nay phải về Đỗ gia trang tế tổ, còn lại mấy ngày gặp mấy khách buôn có lui tới buôn bán, lại đến chỗ Tri phủ Quảng Ninh một chuyến; còn lại những người khác có thể không đi thì không đi, thời gian coi như dư dả.
Lúc này lập tức đồng ý, nói buổi chiều mùng ba nhất định đến bang Hạc Minh quấy rầy.
Lão Triệu nhận câu trả lời, lại đưa lên một phần danh sách quà tặng nói là Hạ Song Khôi đưa lễ mừng năm mới cho cùng Phương Vân Tuyên.
Phương Vân Tuyên vừa mở ra nhìn danh sách quà tặng ứng phó coi như săn sóc, không có đồ vật gì quý hù chết người, đều là dân chúng bình thường thường dùng tặng có qua có lại. Phương Vân Tuyên nhẹ nhàng thở ra, hắn thật đúng
Tác giả :
Thẩm Như