Nam Xấu Khó Gả
Chương 36: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: demcodon
Không nghĩ tới thật sự sợ cái gì thì đến cái đó, không quá hai ngày thì đám người này ngênh ngang vào nhà, trực tiếp xông vào Thực Cẩm Lâu.
Ngày hôm đó trời mới vừa tối, còn chưa tới giờ cơm, Thực Cẩm Lâu trống không. Phương Vân Tuyên và hai tiểu nhị đang bận rộn ở trong phòng bếp, Vương Minh Viễn thì đang ở đại đường lau dọn bàn ghế.
Ngoài cửa có tiếng bước chân vang, Vương Minh Viễn tưởng có khách hàng tới cửa vội ra đón. Nhóc vừa đến cửa, còn chưa nói chuyện đã bị người hung hăng xô đẩy một cái, đẩy đến nhóc trực tiếp va vào trên ván cửa, sau lưng đụng đến đau.
“Ui da!” Vương Minh Viễn đau kêu lên một tiếng, người đẩy nhóc cười quái dị hai tiếng, mắng nói: “Chó ngoan không cản đường!”
Đoàn người đi theo tới cũng cười ha hả, mười mấy người chặn ở cửa vây quanh Vương Minh Viễn ngươi đẩy một cái - ta vỗ một cái, xem đứa trẻ như bóng cao su đẩy đến lăn đi, bọn họ thì cười vang tìm niềm vui.
Vương Minh Viễn nào gặp qua trận đánh lớn như vậy, trong lúc mơ màng bị người đẩy tới đẩy lui vô số vòng, chỉ cảm thấy trước mắt chóng mặt, nhìn người đều thành hai bóng, sốt ruột đến mức rống to: “Buông ta ra! Các ngươi làm gì... làm gì đó?”
Người ở giữa cầm đầu đám người này chính là tên mặt thẹo, nghe thấy Vương Minh Viễn nói xoay đầu nhìn về phía đám hồ bằng cẩu đảng* nhe răng cười nói: “Nó hỏi chúng ta làm gì? Đến tiệm cơm đương nhiên là ăn cơm, chẳng lẽ làm nghề rèn không đến được?”
(*Hồ bằng cẩu đảng: bè nhóm lang sói cấu kết với nhau làm bậy.)
Gã nói xong cất bước vào Thực Cẩm Lâu, mấy người còn lại nhìn thấy đại ca đi vào thì buông Vương Minh Viễn ra cũng đi theo vào trong.
Mặt thẹo nhìn mọi nơi, quán cơm này không lớn, có mười cái bàn được thu dọn sạch sẽ chỉnh tề, cửa ra vào và khung cửa sổ mở rộng ra, màn cửa sổ dài được cột gọn dùng để đón khách.
Lúc này trong phòng không có khách, mặt thẹo tìm một cái bàn gần cửa ngông nghênh ngồi xuống ghế, chân sau đặt lên một cái ghế khác. Sau khi ngồi thoải mái rút đao dịch cốt nhọn từ bên hông ra đâm một cái lên trên bàn bát tiên gỗ lim. Đao dịch cốt thân đao sắc bén, đâm thật sâu, ổn định vững vàng ghim ở trên mặt bàn, trên đầu đao có một đám dây tua đỏ rũ xuống, ở trên mặt bàn sơn đen tương đối chói mắt.
Mặt thẹo tiếp đón mọi người: “Đừng nghịch! Hôm nay ca ca ta mời khách, các huynh đệ đều ngồi đi, đều ngồi đi!”
Mấy người còn lại sôi nổi tìm chỗ, một người bá đạo ngồi một cái bàn, nghiêng bảy xoay tám ngồi xuống.
Cả người Vương Minh Viễn run rẩy co rúm lại, dựa vào trên ván cửa chỉ còn lại run run.
“Tiểu nhị!”
Mặt thẹo hét lớn một tiếng, Vương Minh Viễn không dám đi qua, chỉ ở cửa hỏi: “Cái... cái gì?”
Mặt thẹo giận dữ, vỗ lên bàn một cái dữ tợn nói: “Huynh đệ chúng ta đến Thực Cẩm Lâu các ngươi ăn cơm là cho các ngươi mặt mũi. Thế nào? Cho mặt mũi không cần? Vậy thì đừng trách các huynh đệ ta không khách khí!”
Vương Minh Viễn chịu đựng sợ hãi trong lòng, dưới chân run rẩy lảo đảo đi đến trước mặt mặt thẹo, giọng run rẩy nói: “Khách quan đừng tức giận.”
Đám người này tới không có ý tốt, nhất định phải cẩn thận đối phó, không thể để cho bọn họ quậy phá ở đây.
Mặt thẹo phủi tay cho Vương Minh Viễn một cái tát: “Thứ chó nhà ngươi cũng xứng đứng nói chuyện với ta?”
Vương Minh Viễn một chút cũng không phòng bị, trên mặt đột nhiên ăn một cái tát, bị đánh đến cả người nghiêng một bên, đầu thiếu chút nữa úp trên đất. Nhóc bụm má, oan ức đến nước mắt đều chảy ra. Nhóc lớn như vậy còn chưa có người động tay đánh nhóc đâu.
Vương Minh Viễn liếc đao dịch cốt trên bàn một cái không dám phát tác, đành phải cười nói: “Tiểu nhân không hiểu chuyện, xin quan nhân không lấy làm phiền lòng. Ngài nếu như tới ăn cơm xin mời dặn dò xuống để ta thu xếp cho ngài.”
Mặt thẹo nhìn lướt qua bảng ghi chép thực đơn tạm thời treo ở trên tường, lại chuyển ánh mắt qua người ở phía sau gã bĩu môi, ý bảo y nói chuyện.
Nam nhân đứng phía sau mặt thẹo là một người khoảng ba mươi tuổi, sắc mặt vàng như nghệ. Trên mặt mặc dù cười tủm tỉm nhưng biểu cảm và khí chất cả người còn đáng sợ hơn mặt thẹo.
Nam nhân mặt nghệ hiểu ý, lập tức tiến lên một bước đỡ Vương Minh Viễn đứng lên cười hắc hắc nói: “Tiểu ca nhi chớ sợ, chúng ta đến ăn cơm đàng hoàng, cũng không phải không trả tiền, chỉ cần ngươi hầu hạ tốt thì tiền thưởng không thể thiếu phần ngươi. Đại ca của ta tính tình nóng nảy, ngươi nên gan dạ nhiều một chút.”
Vương Minh Viễn ổn định tinh thần, miễn cưỡng đưa ra khuôn mặt tươi cười lên tiếng nói: “Dạ... dạ, tiểu nhân hiểu được, các vị khách quan chỉ cần dặn dò là được.”
“Lúc này mới đúng. Như vậy đi, mang đồ ăn tốt nhất trong tiệm các ngươi đến
Editor: demcodon
Không nghĩ tới thật sự sợ cái gì thì đến cái đó, không quá hai ngày thì đám người này ngênh ngang vào nhà, trực tiếp xông vào Thực Cẩm Lâu.
Ngày hôm đó trời mới vừa tối, còn chưa tới giờ cơm, Thực Cẩm Lâu trống không. Phương Vân Tuyên và hai tiểu nhị đang bận rộn ở trong phòng bếp, Vương Minh Viễn thì đang ở đại đường lau dọn bàn ghế.
Ngoài cửa có tiếng bước chân vang, Vương Minh Viễn tưởng có khách hàng tới cửa vội ra đón. Nhóc vừa đến cửa, còn chưa nói chuyện đã bị người hung hăng xô đẩy một cái, đẩy đến nhóc trực tiếp va vào trên ván cửa, sau lưng đụng đến đau.
“Ui da!” Vương Minh Viễn đau kêu lên một tiếng, người đẩy nhóc cười quái dị hai tiếng, mắng nói: “Chó ngoan không cản đường!”
Đoàn người đi theo tới cũng cười ha hả, mười mấy người chặn ở cửa vây quanh Vương Minh Viễn ngươi đẩy một cái - ta vỗ một cái, xem đứa trẻ như bóng cao su đẩy đến lăn đi, bọn họ thì cười vang tìm niềm vui.
Vương Minh Viễn nào gặp qua trận đánh lớn như vậy, trong lúc mơ màng bị người đẩy tới đẩy lui vô số vòng, chỉ cảm thấy trước mắt chóng mặt, nhìn người đều thành hai bóng, sốt ruột đến mức rống to: “Buông ta ra! Các ngươi làm gì... làm gì đó?”
Người ở giữa cầm đầu đám người này chính là tên mặt thẹo, nghe thấy Vương Minh Viễn nói xoay đầu nhìn về phía đám hồ bằng cẩu đảng* nhe răng cười nói: “Nó hỏi chúng ta làm gì? Đến tiệm cơm đương nhiên là ăn cơm, chẳng lẽ làm nghề rèn không đến được?”
(*Hồ bằng cẩu đảng: bè nhóm lang sói cấu kết với nhau làm bậy.)
Gã nói xong cất bước vào Thực Cẩm Lâu, mấy người còn lại nhìn thấy đại ca đi vào thì buông Vương Minh Viễn ra cũng đi theo vào trong.
Mặt thẹo nhìn mọi nơi, quán cơm này không lớn, có mười cái bàn được thu dọn sạch sẽ chỉnh tề, cửa ra vào và khung cửa sổ mở rộng ra, màn cửa sổ dài được cột gọn dùng để đón khách.
Lúc này trong phòng không có khách, mặt thẹo tìm một cái bàn gần cửa ngông nghênh ngồi xuống ghế, chân sau đặt lên một cái ghế khác. Sau khi ngồi thoải mái rút đao dịch cốt nhọn từ bên hông ra đâm một cái lên trên bàn bát tiên gỗ lim. Đao dịch cốt thân đao sắc bén, đâm thật sâu, ổn định vững vàng ghim ở trên mặt bàn, trên đầu đao có một đám dây tua đỏ rũ xuống, ở trên mặt bàn sơn đen tương đối chói mắt.
Mặt thẹo tiếp đón mọi người: “Đừng nghịch! Hôm nay ca ca ta mời khách, các huynh đệ đều ngồi đi, đều ngồi đi!”
Mấy người còn lại sôi nổi tìm chỗ, một người bá đạo ngồi một cái bàn, nghiêng bảy xoay tám ngồi xuống.
Cả người Vương Minh Viễn run rẩy co rúm lại, dựa vào trên ván cửa chỉ còn lại run run.
“Tiểu nhị!”
Mặt thẹo hét lớn một tiếng, Vương Minh Viễn không dám đi qua, chỉ ở cửa hỏi: “Cái... cái gì?”
Mặt thẹo giận dữ, vỗ lên bàn một cái dữ tợn nói: “Huynh đệ chúng ta đến Thực Cẩm Lâu các ngươi ăn cơm là cho các ngươi mặt mũi. Thế nào? Cho mặt mũi không cần? Vậy thì đừng trách các huynh đệ ta không khách khí!”
Vương Minh Viễn chịu đựng sợ hãi trong lòng, dưới chân run rẩy lảo đảo đi đến trước mặt mặt thẹo, giọng run rẩy nói: “Khách quan đừng tức giận.”
Đám người này tới không có ý tốt, nhất định phải cẩn thận đối phó, không thể để cho bọn họ quậy phá ở đây.
Mặt thẹo phủi tay cho Vương Minh Viễn một cái tát: “Thứ chó nhà ngươi cũng xứng đứng nói chuyện với ta?”
Vương Minh Viễn một chút cũng không phòng bị, trên mặt đột nhiên ăn một cái tát, bị đánh đến cả người nghiêng một bên, đầu thiếu chút nữa úp trên đất. Nhóc bụm má, oan ức đến nước mắt đều chảy ra. Nhóc lớn như vậy còn chưa có người động tay đánh nhóc đâu.
Vương Minh Viễn liếc đao dịch cốt trên bàn một cái không dám phát tác, đành phải cười nói: “Tiểu nhân không hiểu chuyện, xin quan nhân không lấy làm phiền lòng. Ngài nếu như tới ăn cơm xin mời dặn dò xuống để ta thu xếp cho ngài.”
Mặt thẹo nhìn lướt qua bảng ghi chép thực đơn tạm thời treo ở trên tường, lại chuyển ánh mắt qua người ở phía sau gã bĩu môi, ý bảo y nói chuyện.
Nam nhân đứng phía sau mặt thẹo là một người khoảng ba mươi tuổi, sắc mặt vàng như nghệ. Trên mặt mặc dù cười tủm tỉm nhưng biểu cảm và khí chất cả người còn đáng sợ hơn mặt thẹo.
Nam nhân mặt nghệ hiểu ý, lập tức tiến lên một bước đỡ Vương Minh Viễn đứng lên cười hắc hắc nói: “Tiểu ca nhi chớ sợ, chúng ta đến ăn cơm đàng hoàng, cũng không phải không trả tiền, chỉ cần ngươi hầu hạ tốt thì tiền thưởng không thể thiếu phần ngươi. Đại ca của ta tính tình nóng nảy, ngươi nên gan dạ nhiều một chút.”
Vương Minh Viễn ổn định tinh thần, miễn cưỡng đưa ra khuôn mặt tươi cười lên tiếng nói: “Dạ... dạ, tiểu nhân hiểu được, các vị khách quan chỉ cần dặn dò là được.”
“Lúc này mới đúng. Như vậy đi, mang đồ ăn tốt nhất trong tiệm các ngươi đến
Tác giả :
Thẩm Như