Nam Xấu Khó Gả
Chương 35: Buôn bán thịnh vượng
Editor: demcodon
Người khách còn lại chung bàn cũng đều tò mò, thấy có người ăn vội hỏi: “Thế nào? Vị như thế nào?”
Người nọ híp mắt tinh tế nhấm nháp, hồi lâu mới mở mắt ra vỗ bàn nói: “Tuyệt! Điểm tâm này thật sự là tuyệt.”
Người còn lại nghe xong như không tin, một miếng điểm tâm cho dù ăn ngon thì có thể ngon như thế nào chứ, chuyện bé xé ra to.
Mọi người sôi nổi cầm lấy đôi đũa gắp lên ăn, nhất thời cả đại đường im lặng. Vương Minh Viễn nghĩ thầm: 'đây là ăn ngon hay là không thể ăn?'
Một lát sau cũng không biết là ai kêu lên “Ngon” theo sát đó là tiếng trầm trồ khen ngợi nối liền không dứt. Trong phòng sôi trào lên, đều nói điểm tâm này hương vị tuyệt hảo, ăn ngon đến không chịu nổi.
“Tiểu nhị, cho một đĩa nữa!”
Một bàn cho hai miếng làm sao ăn đủ, lúc này mới vừa chọc con sâu tham ăn đi ra muốn đỡ thèm ít nhất phải ăn thêm mười miếng tám miếng nữa.
Người kêu thêm mẫu đơn trắng càng ngày càng nhiều, Vương Minh Viễn vừa đắc ý vừa vui sướng đứng ở trước quầy hơi khom lưng, thái độ không không kiêu ngạo không nịnh hót, nụ cười trên mặt cũng vừa vặn, vừa không nịnh nọt cũng không làm cho người cảm thấy xa cách. Nhóc cao giọng nói: “Các vị khách, điểm tâm này là tặng kèm, mỗi bàn chỉ có một đĩa, không thể cho thêm. Tiệm nhỏ cũng phải kiếm chút tiền vốn mà phải không? Ngài muốn ăn nữa xin mời ngày mai lại đến, trong vòng ba ngày điểm tâm và đồ ăn nhắm rượu đều tặng miễn phí.”
Các vị khách nghe xong đành phải ngừng, người ta đã cho không cũng không có thể chường mặt ngang nhiên muốn nữa, nói tới vài câu lại đi thử ăn món ăn khác.
Đây cũng là kế Phương Vân Tuyên tính trước, tặng đồ ăn không thể quá nhiều, nhưng mỗi loại đều phải tinh xảo hấp dẫn, như vậy mới có thể níu chân khách hàng quen.
Hôm nay khai trương đại cát, Phương Vân Tuyên từ phòng bếp đi ra Vương Minh Viễn đã kêu lên vô cùng vui vẻ mà nhào qua nói: “Sư phụ, hôm nay buôn bán thật tốt. Ngài không phát hiện trong phòng và ngoài phòng đều ngồi đầy sao, ngài làm món mẫu đơn trắng kia các vị khách ăn đều khen ngon, còn nói ngài còn lợi hại hơn ngự trù trong cung.”
Phương Vân Tuyên mệt đến chân đều mềm nhũn, hắn ở trong phòng bếp nấu ăn nhìn số lượng phiếu gọi món đã đoán đại khái biết hôm nay buôn bán nhất định không tệ.
Hắn lấy ra tiền thối tính sổ sách, quả nhiên trừ phí tổn và món hôm nay tặng kèm lời được ba lượng năm đồng tiền.
Vương Minh Viễn mừng rỡ miệng cũng không khép được lôi kéo Nam ca nhi nhảy múa.
Phương Vân Tuyên bóp bóp bả vai cười nói: “Cười ngây ngô cái gì? Hôm nay bá phụ con và các chưởng quầy buôn bán trên phố chúng ta đều đến chúc mừng, nên trong đó có một nửa là không thể tính toán. Ai có thể mỗi ngày đến chúc mừng mình chứ, muốn xem tiền lời thực tế vẫn là chờ ba ngày sau rồi hãy nói.”
* * *
Phương Vân Tuyên quả nhiên đoán không sai, ba ngày sau Thực Cẩm Lâu buôn bán giảm hơn phân nửa, không có tặng không thức ăn những vị khách cũng trở nên bắt đầu xoi mói. Phương Vân Tuyên lúc này mới lấy ra đòn sát thủ, tăng lớn đồ ăn vặt, mỗi loại đồ ăn trên hương vị đều bỏ đủ kỹ xảo chỉ vì muốn níu chân càng nhiều khách hàng quen.
Gần đây chỉ có một quán cơm của Phương Vân Tuyên, hơn nữa đồ ăn vặt nhiều, hương vị ngon, so với tửu lâu lớn cũng không thua kém. Sau khi trải qua hơn nửa tháng cơn sóng nhỏ Thực Cẩm Lâu buôn bán chậm rãi ấm lại. Các vị khách nghe tên mà đến, vừa đến giờ cơm đại đường luôn trong tình trạng tràn đầy, một ngày cứ như vậy lợi nhuận có thể ổn định hơn một lượng bạc.
Chỉ như thế đã vượt ngoài dự đoán của Phương Vân Tuyên, hắn vốn dĩ tính kế chỉ đủ phí tổn, có thể kiếm tiền lời, tiền thuê nhà, đủ cho phụ tử bọn họ áo cơm không lo là được. Nhưng dựa theo tình trạng hiện giờ kiên trì một năm hắn có thể mua một cửa hàng mặt tiền không cần lại thuê của người khác.
Phương Vân Tuyên rất vui vẻ lại bắt đầu cân nhắc thêm mấy món mới thứ, không cần nhiều, cách một tháng thêm một món làm cho các vị khách thường đến ăn luôn có cảm giác mới mẻ và mức độ chờ mong, làm thêm món mới có thể không cho khách cũ chán ngán, có thể hấp dẫn khách hàng mới tới cửa.
Ngày tháng bận rộn cứ như thế trôi qua, đảo mắt lại qua hai tháng Thực Cẩm Lâu dần dần đứng vững gót chân, ở trong thành nam nho nhỏ xông ra một chút tiếng tăm. Thương nhân và dân chúng gần đó nhắc tới đi nơi nào ăn cơm thì lựa chọn đầu tiên chính là Thực Cẩm Lâu này.
Khách nhiều một mình Phương Vân Tuyên lo liệu không hết quá nhiều việc lại mướn hai người giúp đỡ ở trong phòng bếp. Từ nay về sau Phương Vân Tuyên chỉ lo an tâm quản lý, cũng có nhiều thời gian đi chế biến món ăn mới.
Phương Vân Tuyên dần dần quen cuộc sống như thế, càng bận rộn làm cho hắn càng không có thời gian đi suy nghĩ miên man. Ngẫu nhiên hiện ra một chút nhớ nhung cũng bị hắn mạnh mẽ cắt đứt. Hắn bắt buộc mình không được nghĩ tới Đỗ Ích Sơn, không được nghĩ tới vết thương của y đã khỏi hay chưa, không được nghĩ tới y luôn là khuôn mặt lạnh nhạt, không được nghĩ tới y nhẹ nhàng nhếch khóe môi, hơi lộ ra nụ cười tươi là ấm áp như thế nào.
Mấy ngày nữa chính là mười lăm tháng tám, Phương Vân Tuyên sớm đã chuẩn bị mấy phần quà tặng trong ngày lễ phân phát cho hai tiểu nhị phụ bếp. Hôm nay ngày mười bốn Phương Vân Tuyên lại phát cho hai người bao lì xì đuổi bọn họ về nhà ăn tết Trung Thu, qua mười lăm đến mười sáu mới về quán cơm.
Khó có được người chủ nào hào phóng giống như Phương Vân Tuyên vậy, vừa tặng quà vừa tặng tiền, hai người nới cảm tạ vui mừng rời đi.
Thời đại này không thịnh hành khi đến ngày tết cả nhà đi ra tiệm cơm ăn tết. Đặc biệt là mười lăm tháng tám và năm nông lịch*, tất cả đều là canh giữ ở nhà, cả nhà đoàn viên.
(*Nông lịch thường gọi là âm lịch. Mười hai tháng âm lịch là khá gần với các sự kiện trong sự phát triển của thực vật và trong nông nghiệp. Vì thế chúng còn có tên gọi khác theo các loài cây: tháng giêng - Chính nguyệt, tháng hoa mơ hạnh - Hạnh nguyệt, tháng hoa đào - Đào nguyệt, tháng hoa mơ mai - Mai nguyệt, tháng hoa lựu - Lựu nguyệt, tháng hoa sen - Hà nguyệt, tháng hoa lan - Lan nguyệt, tháng hoa quế - Quế nguyệt, tháng hoa cúc - Cúc nguyệt, tháng tốt lành - Lương nguyệt, tháng mùa đông - Đông nguyệt, tháng chạp - Lạp nguyệt.)
Ngày mai quán cơm không buôn bán, Phương Vân Tuyên kêu Vương Minh Viễn cũng trở về nhà đi, cho nhóc cầm về chút đồ ăn - dùng, lại cho nhóc một bao hai lượng bạc, nói là quà gặp mặt cho đệ muội nhóc. Vương Minh Viễn vô cùng cảm kích, cầm đồ vật gọi một tiếng: “Sư phụ.” Sau đó nên nói cái gì cũng nói không nên lời.
Nam ca nhi nghe nói Vương Minh Viễn phải đi lập tức quậy ầm ĩ, vẻ mặt đau khổ lôi kéo vạt áo Vương Minh Viễn, như thế nào cũng không cho nhóc đi.
Phương Vân Tuyên dỗ bé nói: “Ngày kia ca ca sẽ trở lại.”
Trong mắt Nam ca nhi chứa nước mắt, lắc lắc đầu không lên tiếng, lại nói gì cũng không buông tay, hết sức túm lấy Vương Minh Viễn.
Vương Minh Viễn cũng không muốn đi, nhóc chơi với Nam ca nhi vô cùng vui. Khi học nấu ăn với Phương Vân Tuyên thì Nam ca nhi vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh nhóc, thỉnh thoảng giúp nhóc lấy củ tỏi, nắm bột mì, thật sự ấm áp.
Phương Vân Tuyên kiên quyết ôm Nam ca nhi lên: “Trong nhà Minh Viễn còn có phụ mẫu còn sống, con thích ca ca, muốn cho hắn ở bên con. Nhưng phụ mẫu ca ca cũng thích hắn, nhớ thương hắn giống như vậy. Nam ca nhi đừng tùy hứng, bằng không phụ thân không thương con.”
Nam ca nhi oan ức hừ hai tiếng, lúc này mới buông tay ra chui vào trong lòng Phương Vân Tuyên, còn kêu Vương Minh Viễn trở về sớm một chút.
Vương Minh Viễn liên tục gật đầu: “Ca ca qua mười lăm sẽ trở lại, ngoài ruộng nhà ca ca có con cua rất mập, ca ca bắt một sọt mang về cho Nam ca nhi ăn.”
Phương Vân Tuyên mướn một chiếc xe lừa mang đồ vật đều để lên xe, dặn Vương Minh Viễn trên đường cẩn thận. Nếu không nỡ xa phụ mẫu thì ở thêm mấy ngày rồi trở về cũng được.
Vương Minh Viễn rốt cuộc vẫn khóc, lên xe lừa đi thật xa mà nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.
Tiễn Vương Minh Viễn đi trong nhà cũng chỉ còn lại phụ tử Phương Vân Tuyên. Ngày mai Thực Cẩm Lâu không buôn bán, cũng không cần dậy sớm, bận rộn hai - ba tháng đột nhiên thả lỏng Phương Vân Tuyên nhất thời không thích ứng được, nằm ở trên giường làm sao cũng không ngủ được, lăn qua lộn lại không biết tại sao lại nhớ tới Đỗ Ích Sơn.
Ký ức của con người thỉnh thoảng có thời hạn, cách một đoạn thời gian không thấy một người thì ký ức sẽ trở nên mơ hồ, diện mạo gì đó cũng sẽ chậm rãi phai nhạt. Nhưng khuôn mặt Đỗ Ích Sơn lại không chịu ảnh hưởng này, ở trong đầu Phương Vân Tuyên vô cùng rõ ràng trong sáng, giống như hai người bọn họ một giây cũng chưa tách ra.
Phương Vân Tuyên đột nhiên cười lên trở người nhìn Nam ca nhi ngủ bên cạnh, kéo chăn cho bé lẩm bẩm: “Nếu ta xinh đẹp như Nam ca nhi thì ta nhất định theo đuổi y.”
Đáng tiếc diện mạo của mình hiện tại cũng không dám trông mong ai có thể thích được.
Quay cuồng nửa đêm, đến canh hai ngày hôm sau Phương Vân Tuyên mới mơ màng ngủ. Sáng sớm hôm sau, hắn thức dậy rửa mặt rồi dẫn Nam ca nhi ra ngoài. Bọn họ đến Quảng Ninh lâu như vậy nhưng Phương Vân Tuyên vẫn chưa dẫn Nam ca nhi lên phố, trẻ con vừa ra ngoài đã chơi điên cuồng. Bé lôi kéo Phương Vân Tuyên đi dạo khắp nơi, nơi này nhìn xem, nơi đó sờ mó, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ.
Hôm nay không có việc gì nên Phương Vân Tuyên có rất nhiều thời gian chơi với Nam ca nhi, cũng không câu nệ gò bó đi theo Nam ca nhi. Đứa trẻ muốn đi chỗ nào thì Phương Vân Tuyên đi với bé.
Chơi một ngày quanh nửa phủ Quảng Ninh thì Nam ca nhi mới cảm thấy mệt mỏi. Phương Vân Tuyên cũng đã mệt nằm sấp, thể lực của trẻ con thật không thể khinh thường. Mấy ngày nay hắn cũng coi như luyện tập, ở trong phòng bếp ngẩn ngơ một ngày cũng không cảm thấy mệt. Hôm nay đi theo Nam ca nhi chạy loạn mới nửa ngày đã mệt đến ngất ngư. Sau lại dứt khoát bỏ cuộc xin tha, còn bị Nam ca nhi khịt mũi chê cười một hồi.
Mặt trời chiều ngã về tây, hai phụ tử trở về Thực Cẩm Lâu. Phương Vân Tuyên làm hai đồ ăn một canh ăn với Nam ca nhi. Chờ ánh trăng lên cao hai phụ tử bò lên trên sân thượng, bày một cái nhuyễn tháp (ghế quý phi) và một cái bàn lùn nhỏ ở trên nóc nhà. Trên bàn bày mấy loại mứt trái cây, điểm tâm, một chai hoa lê trắng và một mâm bánh trung thu đủ các loại mùi vị.
Phương Vân Tuyên nửa nằm ở trên nhuyễn tháp, Nam ca nhi dựa vào trong ngực của hắn, một lớn một nhỏ nhìn trăng tròn sáng tỏ trên trời.
Hào quang như nước chảy nghiêng rơi xuống, trước cửa sau hè đều phủ thêm một lớp vầng sáng sáng ngời màu trắng, trong yên tĩnh truyền đến tiếng nói cười sung sướng của gia đình kế bên, trong ngọt ngào đều là ấm áp điềm tĩnh.
* * *
Qua mười lăm, tất cả khôi phục như thường. Thực Cẩm Lâu vẫn buôn bán thịnh vượng như cũ, khách chỉ tăng không giảm.
Tháng chín là lúc con cua mập mạp, Phương Vân Tuyên lại ở trong tiệm thêm một món lấy con cua ngâm là đồ ăn mới. Thực đơn hợp thời hợp với tình hình, lại kèm với rượu hoa quế Thực Cẩm Lâu đặc chế hấp dẫn không ít văn nhân mặc khách đến nhấm nháp. Bọn họ uống rượu làm thơ, lấy cua ngâm làm đề lưu lại không ít thơ từ bức vẽ đẹp. Thơ làm được truyền ra, trong thời gian ngắn tiếng tăm của Thực Cẩm Lâu ở phủ Quảng Ninh lại lớn một chút.
Buôn bán tốt thì phiền phức cũng theo mà đến. Vương Minh Viễn phát hiện gần đây luôn có một đám người, mỗi ngày vừa đến giờ cơm thì rình mò lấp ló ở trước cửa Thực Cẩm Lâu. Nhóc lưu ý mấy lần xác thật không phải là nhóc suy nghĩ nhiều. Đám người này lén lút ở cửa tiệm lưu luyến không đi, có khi ngẩn ngơ đến mấy canh giờ. Bọn họ khoảng mười người, nhìn y phục ăn diện không giống người tốt, xiêm y tốt không mặc đàng hoàng mà mỗi người đều lộ ngực ra, mơ hồ có thể từ vạt áo nhìn thấy bên trong. Những người này treo hông đều treo một vũ khí, không giống như loại người lương thiện, không chừng là kẻ cướp. Vương Minh Viễn hoảng sợ vội vàng chạy vào nói với Phương Vân Tuyên.
Phương Vân Tuyên đi ra với nhóc lén lút đứng ở chỗ tối quan sát, thật sự là có một đám người ở cửa, nhìn dáng vẻ không giống tới dùng cơm, ngược lại dáng vẻ như tới bới lông tìm vết.
Phương Vân Tuyên chau mày hỏi: “Đã bao lâu rồi?”
Vương Minh Viễn nhớ lại nói: “Con chú ý tới đã năm - sáu ngày rồi, trước kia có đến hay không thì không biết.”
Phương Vân Tuyên suy nghĩ kêu Vương Minh Viễn đừng hoảng sợ: “Còn chưa biết đám người này có phải là hướng về chúng ta hay không, vẫn là đừng kinh động bọn họ cho yên ổn. Con nên làm gì thì cứ làm nấy, bọn họ không tiến vào thì con coi như không có chuyện này.”
Vương Minh Viễn sợ hãi trong lòng, cả người run rẩy gật đầu, xoay người về đại đường tiếp tục chào hỏi khách khứa.
Người khách còn lại chung bàn cũng đều tò mò, thấy có người ăn vội hỏi: “Thế nào? Vị như thế nào?”
Người nọ híp mắt tinh tế nhấm nháp, hồi lâu mới mở mắt ra vỗ bàn nói: “Tuyệt! Điểm tâm này thật sự là tuyệt.”
Người còn lại nghe xong như không tin, một miếng điểm tâm cho dù ăn ngon thì có thể ngon như thế nào chứ, chuyện bé xé ra to.
Mọi người sôi nổi cầm lấy đôi đũa gắp lên ăn, nhất thời cả đại đường im lặng. Vương Minh Viễn nghĩ thầm: 'đây là ăn ngon hay là không thể ăn?'
Một lát sau cũng không biết là ai kêu lên “Ngon” theo sát đó là tiếng trầm trồ khen ngợi nối liền không dứt. Trong phòng sôi trào lên, đều nói điểm tâm này hương vị tuyệt hảo, ăn ngon đến không chịu nổi.
“Tiểu nhị, cho một đĩa nữa!”
Một bàn cho hai miếng làm sao ăn đủ, lúc này mới vừa chọc con sâu tham ăn đi ra muốn đỡ thèm ít nhất phải ăn thêm mười miếng tám miếng nữa.
Người kêu thêm mẫu đơn trắng càng ngày càng nhiều, Vương Minh Viễn vừa đắc ý vừa vui sướng đứng ở trước quầy hơi khom lưng, thái độ không không kiêu ngạo không nịnh hót, nụ cười trên mặt cũng vừa vặn, vừa không nịnh nọt cũng không làm cho người cảm thấy xa cách. Nhóc cao giọng nói: “Các vị khách, điểm tâm này là tặng kèm, mỗi bàn chỉ có một đĩa, không thể cho thêm. Tiệm nhỏ cũng phải kiếm chút tiền vốn mà phải không? Ngài muốn ăn nữa xin mời ngày mai lại đến, trong vòng ba ngày điểm tâm và đồ ăn nhắm rượu đều tặng miễn phí.”
Các vị khách nghe xong đành phải ngừng, người ta đã cho không cũng không có thể chường mặt ngang nhiên muốn nữa, nói tới vài câu lại đi thử ăn món ăn khác.
Đây cũng là kế Phương Vân Tuyên tính trước, tặng đồ ăn không thể quá nhiều, nhưng mỗi loại đều phải tinh xảo hấp dẫn, như vậy mới có thể níu chân khách hàng quen.
Hôm nay khai trương đại cát, Phương Vân Tuyên từ phòng bếp đi ra Vương Minh Viễn đã kêu lên vô cùng vui vẻ mà nhào qua nói: “Sư phụ, hôm nay buôn bán thật tốt. Ngài không phát hiện trong phòng và ngoài phòng đều ngồi đầy sao, ngài làm món mẫu đơn trắng kia các vị khách ăn đều khen ngon, còn nói ngài còn lợi hại hơn ngự trù trong cung.”
Phương Vân Tuyên mệt đến chân đều mềm nhũn, hắn ở trong phòng bếp nấu ăn nhìn số lượng phiếu gọi món đã đoán đại khái biết hôm nay buôn bán nhất định không tệ.
Hắn lấy ra tiền thối tính sổ sách, quả nhiên trừ phí tổn và món hôm nay tặng kèm lời được ba lượng năm đồng tiền.
Vương Minh Viễn mừng rỡ miệng cũng không khép được lôi kéo Nam ca nhi nhảy múa.
Phương Vân Tuyên bóp bóp bả vai cười nói: “Cười ngây ngô cái gì? Hôm nay bá phụ con và các chưởng quầy buôn bán trên phố chúng ta đều đến chúc mừng, nên trong đó có một nửa là không thể tính toán. Ai có thể mỗi ngày đến chúc mừng mình chứ, muốn xem tiền lời thực tế vẫn là chờ ba ngày sau rồi hãy nói.”
* * *
Phương Vân Tuyên quả nhiên đoán không sai, ba ngày sau Thực Cẩm Lâu buôn bán giảm hơn phân nửa, không có tặng không thức ăn những vị khách cũng trở nên bắt đầu xoi mói. Phương Vân Tuyên lúc này mới lấy ra đòn sát thủ, tăng lớn đồ ăn vặt, mỗi loại đồ ăn trên hương vị đều bỏ đủ kỹ xảo chỉ vì muốn níu chân càng nhiều khách hàng quen.
Gần đây chỉ có một quán cơm của Phương Vân Tuyên, hơn nữa đồ ăn vặt nhiều, hương vị ngon, so với tửu lâu lớn cũng không thua kém. Sau khi trải qua hơn nửa tháng cơn sóng nhỏ Thực Cẩm Lâu buôn bán chậm rãi ấm lại. Các vị khách nghe tên mà đến, vừa đến giờ cơm đại đường luôn trong tình trạng tràn đầy, một ngày cứ như vậy lợi nhuận có thể ổn định hơn một lượng bạc.
Chỉ như thế đã vượt ngoài dự đoán của Phương Vân Tuyên, hắn vốn dĩ tính kế chỉ đủ phí tổn, có thể kiếm tiền lời, tiền thuê nhà, đủ cho phụ tử bọn họ áo cơm không lo là được. Nhưng dựa theo tình trạng hiện giờ kiên trì một năm hắn có thể mua một cửa hàng mặt tiền không cần lại thuê của người khác.
Phương Vân Tuyên rất vui vẻ lại bắt đầu cân nhắc thêm mấy món mới thứ, không cần nhiều, cách một tháng thêm một món làm cho các vị khách thường đến ăn luôn có cảm giác mới mẻ và mức độ chờ mong, làm thêm món mới có thể không cho khách cũ chán ngán, có thể hấp dẫn khách hàng mới tới cửa.
Ngày tháng bận rộn cứ như thế trôi qua, đảo mắt lại qua hai tháng Thực Cẩm Lâu dần dần đứng vững gót chân, ở trong thành nam nho nhỏ xông ra một chút tiếng tăm. Thương nhân và dân chúng gần đó nhắc tới đi nơi nào ăn cơm thì lựa chọn đầu tiên chính là Thực Cẩm Lâu này.
Khách nhiều một mình Phương Vân Tuyên lo liệu không hết quá nhiều việc lại mướn hai người giúp đỡ ở trong phòng bếp. Từ nay về sau Phương Vân Tuyên chỉ lo an tâm quản lý, cũng có nhiều thời gian đi chế biến món ăn mới.
Phương Vân Tuyên dần dần quen cuộc sống như thế, càng bận rộn làm cho hắn càng không có thời gian đi suy nghĩ miên man. Ngẫu nhiên hiện ra một chút nhớ nhung cũng bị hắn mạnh mẽ cắt đứt. Hắn bắt buộc mình không được nghĩ tới Đỗ Ích Sơn, không được nghĩ tới vết thương của y đã khỏi hay chưa, không được nghĩ tới y luôn là khuôn mặt lạnh nhạt, không được nghĩ tới y nhẹ nhàng nhếch khóe môi, hơi lộ ra nụ cười tươi là ấm áp như thế nào.
Mấy ngày nữa chính là mười lăm tháng tám, Phương Vân Tuyên sớm đã chuẩn bị mấy phần quà tặng trong ngày lễ phân phát cho hai tiểu nhị phụ bếp. Hôm nay ngày mười bốn Phương Vân Tuyên lại phát cho hai người bao lì xì đuổi bọn họ về nhà ăn tết Trung Thu, qua mười lăm đến mười sáu mới về quán cơm.
Khó có được người chủ nào hào phóng giống như Phương Vân Tuyên vậy, vừa tặng quà vừa tặng tiền, hai người nới cảm tạ vui mừng rời đi.
Thời đại này không thịnh hành khi đến ngày tết cả nhà đi ra tiệm cơm ăn tết. Đặc biệt là mười lăm tháng tám và năm nông lịch*, tất cả đều là canh giữ ở nhà, cả nhà đoàn viên.
(*Nông lịch thường gọi là âm lịch. Mười hai tháng âm lịch là khá gần với các sự kiện trong sự phát triển của thực vật và trong nông nghiệp. Vì thế chúng còn có tên gọi khác theo các loài cây: tháng giêng - Chính nguyệt, tháng hoa mơ hạnh - Hạnh nguyệt, tháng hoa đào - Đào nguyệt, tháng hoa mơ mai - Mai nguyệt, tháng hoa lựu - Lựu nguyệt, tháng hoa sen - Hà nguyệt, tháng hoa lan - Lan nguyệt, tháng hoa quế - Quế nguyệt, tháng hoa cúc - Cúc nguyệt, tháng tốt lành - Lương nguyệt, tháng mùa đông - Đông nguyệt, tháng chạp - Lạp nguyệt.)
Ngày mai quán cơm không buôn bán, Phương Vân Tuyên kêu Vương Minh Viễn cũng trở về nhà đi, cho nhóc cầm về chút đồ ăn - dùng, lại cho nhóc một bao hai lượng bạc, nói là quà gặp mặt cho đệ muội nhóc. Vương Minh Viễn vô cùng cảm kích, cầm đồ vật gọi một tiếng: “Sư phụ.” Sau đó nên nói cái gì cũng nói không nên lời.
Nam ca nhi nghe nói Vương Minh Viễn phải đi lập tức quậy ầm ĩ, vẻ mặt đau khổ lôi kéo vạt áo Vương Minh Viễn, như thế nào cũng không cho nhóc đi.
Phương Vân Tuyên dỗ bé nói: “Ngày kia ca ca sẽ trở lại.”
Trong mắt Nam ca nhi chứa nước mắt, lắc lắc đầu không lên tiếng, lại nói gì cũng không buông tay, hết sức túm lấy Vương Minh Viễn.
Vương Minh Viễn cũng không muốn đi, nhóc chơi với Nam ca nhi vô cùng vui. Khi học nấu ăn với Phương Vân Tuyên thì Nam ca nhi vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh nhóc, thỉnh thoảng giúp nhóc lấy củ tỏi, nắm bột mì, thật sự ấm áp.
Phương Vân Tuyên kiên quyết ôm Nam ca nhi lên: “Trong nhà Minh Viễn còn có phụ mẫu còn sống, con thích ca ca, muốn cho hắn ở bên con. Nhưng phụ mẫu ca ca cũng thích hắn, nhớ thương hắn giống như vậy. Nam ca nhi đừng tùy hứng, bằng không phụ thân không thương con.”
Nam ca nhi oan ức hừ hai tiếng, lúc này mới buông tay ra chui vào trong lòng Phương Vân Tuyên, còn kêu Vương Minh Viễn trở về sớm một chút.
Vương Minh Viễn liên tục gật đầu: “Ca ca qua mười lăm sẽ trở lại, ngoài ruộng nhà ca ca có con cua rất mập, ca ca bắt một sọt mang về cho Nam ca nhi ăn.”
Phương Vân Tuyên mướn một chiếc xe lừa mang đồ vật đều để lên xe, dặn Vương Minh Viễn trên đường cẩn thận. Nếu không nỡ xa phụ mẫu thì ở thêm mấy ngày rồi trở về cũng được.
Vương Minh Viễn rốt cuộc vẫn khóc, lên xe lừa đi thật xa mà nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.
Tiễn Vương Minh Viễn đi trong nhà cũng chỉ còn lại phụ tử Phương Vân Tuyên. Ngày mai Thực Cẩm Lâu không buôn bán, cũng không cần dậy sớm, bận rộn hai - ba tháng đột nhiên thả lỏng Phương Vân Tuyên nhất thời không thích ứng được, nằm ở trên giường làm sao cũng không ngủ được, lăn qua lộn lại không biết tại sao lại nhớ tới Đỗ Ích Sơn.
Ký ức của con người thỉnh thoảng có thời hạn, cách một đoạn thời gian không thấy một người thì ký ức sẽ trở nên mơ hồ, diện mạo gì đó cũng sẽ chậm rãi phai nhạt. Nhưng khuôn mặt Đỗ Ích Sơn lại không chịu ảnh hưởng này, ở trong đầu Phương Vân Tuyên vô cùng rõ ràng trong sáng, giống như hai người bọn họ một giây cũng chưa tách ra.
Phương Vân Tuyên đột nhiên cười lên trở người nhìn Nam ca nhi ngủ bên cạnh, kéo chăn cho bé lẩm bẩm: “Nếu ta xinh đẹp như Nam ca nhi thì ta nhất định theo đuổi y.”
Đáng tiếc diện mạo của mình hiện tại cũng không dám trông mong ai có thể thích được.
Quay cuồng nửa đêm, đến canh hai ngày hôm sau Phương Vân Tuyên mới mơ màng ngủ. Sáng sớm hôm sau, hắn thức dậy rửa mặt rồi dẫn Nam ca nhi ra ngoài. Bọn họ đến Quảng Ninh lâu như vậy nhưng Phương Vân Tuyên vẫn chưa dẫn Nam ca nhi lên phố, trẻ con vừa ra ngoài đã chơi điên cuồng. Bé lôi kéo Phương Vân Tuyên đi dạo khắp nơi, nơi này nhìn xem, nơi đó sờ mó, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ.
Hôm nay không có việc gì nên Phương Vân Tuyên có rất nhiều thời gian chơi với Nam ca nhi, cũng không câu nệ gò bó đi theo Nam ca nhi. Đứa trẻ muốn đi chỗ nào thì Phương Vân Tuyên đi với bé.
Chơi một ngày quanh nửa phủ Quảng Ninh thì Nam ca nhi mới cảm thấy mệt mỏi. Phương Vân Tuyên cũng đã mệt nằm sấp, thể lực của trẻ con thật không thể khinh thường. Mấy ngày nay hắn cũng coi như luyện tập, ở trong phòng bếp ngẩn ngơ một ngày cũng không cảm thấy mệt. Hôm nay đi theo Nam ca nhi chạy loạn mới nửa ngày đã mệt đến ngất ngư. Sau lại dứt khoát bỏ cuộc xin tha, còn bị Nam ca nhi khịt mũi chê cười một hồi.
Mặt trời chiều ngã về tây, hai phụ tử trở về Thực Cẩm Lâu. Phương Vân Tuyên làm hai đồ ăn một canh ăn với Nam ca nhi. Chờ ánh trăng lên cao hai phụ tử bò lên trên sân thượng, bày một cái nhuyễn tháp (ghế quý phi) và một cái bàn lùn nhỏ ở trên nóc nhà. Trên bàn bày mấy loại mứt trái cây, điểm tâm, một chai hoa lê trắng và một mâm bánh trung thu đủ các loại mùi vị.
Phương Vân Tuyên nửa nằm ở trên nhuyễn tháp, Nam ca nhi dựa vào trong ngực của hắn, một lớn một nhỏ nhìn trăng tròn sáng tỏ trên trời.
Hào quang như nước chảy nghiêng rơi xuống, trước cửa sau hè đều phủ thêm một lớp vầng sáng sáng ngời màu trắng, trong yên tĩnh truyền đến tiếng nói cười sung sướng của gia đình kế bên, trong ngọt ngào đều là ấm áp điềm tĩnh.
* * *
Qua mười lăm, tất cả khôi phục như thường. Thực Cẩm Lâu vẫn buôn bán thịnh vượng như cũ, khách chỉ tăng không giảm.
Tháng chín là lúc con cua mập mạp, Phương Vân Tuyên lại ở trong tiệm thêm một món lấy con cua ngâm là đồ ăn mới. Thực đơn hợp thời hợp với tình hình, lại kèm với rượu hoa quế Thực Cẩm Lâu đặc chế hấp dẫn không ít văn nhân mặc khách đến nhấm nháp. Bọn họ uống rượu làm thơ, lấy cua ngâm làm đề lưu lại không ít thơ từ bức vẽ đẹp. Thơ làm được truyền ra, trong thời gian ngắn tiếng tăm của Thực Cẩm Lâu ở phủ Quảng Ninh lại lớn một chút.
Buôn bán tốt thì phiền phức cũng theo mà đến. Vương Minh Viễn phát hiện gần đây luôn có một đám người, mỗi ngày vừa đến giờ cơm thì rình mò lấp ló ở trước cửa Thực Cẩm Lâu. Nhóc lưu ý mấy lần xác thật không phải là nhóc suy nghĩ nhiều. Đám người này lén lút ở cửa tiệm lưu luyến không đi, có khi ngẩn ngơ đến mấy canh giờ. Bọn họ khoảng mười người, nhìn y phục ăn diện không giống người tốt, xiêm y tốt không mặc đàng hoàng mà mỗi người đều lộ ngực ra, mơ hồ có thể từ vạt áo nhìn thấy bên trong. Những người này treo hông đều treo một vũ khí, không giống như loại người lương thiện, không chừng là kẻ cướp. Vương Minh Viễn hoảng sợ vội vàng chạy vào nói với Phương Vân Tuyên.
Phương Vân Tuyên đi ra với nhóc lén lút đứng ở chỗ tối quan sát, thật sự là có một đám người ở cửa, nhìn dáng vẻ không giống tới dùng cơm, ngược lại dáng vẻ như tới bới lông tìm vết.
Phương Vân Tuyên chau mày hỏi: “Đã bao lâu rồi?”
Vương Minh Viễn nhớ lại nói: “Con chú ý tới đã năm - sáu ngày rồi, trước kia có đến hay không thì không biết.”
Phương Vân Tuyên suy nghĩ kêu Vương Minh Viễn đừng hoảng sợ: “Còn chưa biết đám người này có phải là hướng về chúng ta hay không, vẫn là đừng kinh động bọn họ cho yên ổn. Con nên làm gì thì cứ làm nấy, bọn họ không tiến vào thì con coi như không có chuyện này.”
Vương Minh Viễn sợ hãi trong lòng, cả người run rẩy gật đầu, xoay người về đại đường tiếp tục chào hỏi khách khứa.
Tác giả :
Thẩm Như