Nam Xấu Khó Gả
Chương 30: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: demcodon
Sau khi xuống xe ngựa đổi đi đường thủy, trên thuyền nhỏ lay động phát ra tiếng vang kẽo kẹt, tối tăm trên mặt sông chỉ có một ngọn đèn dầu trên thuyền lóe sáng giống như ma trơi.
Trong lòng Đỗ Ích Sơn trầm trọng, không chỉ bởi vì Phương Vân Tuyên không chào mà đi, còn bởi vì về quê nhà làm cho y cảm thấy vô cùng áp lực.
Chuyện cũ khi còn thiếu niên y không muốn nhớ lại, quy củ nghiêm khắc, phụ thân luôn là mặt không đổi sắc, mẫu thân yếu đuối co rúm và một đoàn di nương hoa hòe lộng lẫy, chính là toàn bộ ký ức quê nhà của Đỗ Ích Sơn.
Hơi nước ẩm ướt bọc mùi tanh bèo rong, đập vào mặt là tiếng lay động làm ký ức đã bị gió cuốn đi đã lâu lại hiện ra ở trong đầu Đỗ Ích Sơn. Y nhìn quê hương đã mười mấy năm đều không thay đổi, trong lòng không có một chút vui sướng.
Ở trên thuyền lung lay nửa chén trà nhỏ, trước mắt rộng mở thông suốt, ngói xanh tường trắng sân to đập vào trong mắt. Đỗ Ích Sơn mới hoặc nhiều hoặc ít sinh ra một chút tình quê.
Phụ thân Đỗ Ích Sơn là đích tôn dòng chính gia tộc Đỗ thị, một mạch này của bọn họ người lớn rất ít ỏi, một chi cũng chỉ có phụ thân và bá phụ. Mà hiện giờ người nhậm chứ tộc trưởng Đỗ thị là huynh đệ của tổ phụ Đỗ Ích Sơn, lại nói tiếp huyết thống rất gần nhưng Đỗ Ích Sơn lại vô cùng chán ghét người bảo thủ thông thái rởm này.
Hôm nay trời đã tối, nghĩ đến những người này cũng sẽ không chạy tới ầm ĩ, chờ hừng đông ngày mai đã có thể gây sức ép. Lần này y về quê, người ở bên ngoài xem ra cũng coi như vinh quy quê cũ. Hoàng đế cuối cùng cũng cho y vài phần mặt mũi phái Lý Trung tự mình tuyên chỉ, lại phong thưởng thật dày. Ở dòng họ Đỗ thị xem ra Đỗ Ích Sơn xem như hết sức nổi bật, chỉ là nổi bật này có vài phần chua sót. Đam người thích xem náo nhiệt như bọn họ muốn nhúng tay vào cũng không được.
Đến trước cửa Đỗ gia trang, sớm đã có gia đinh mở cửa đón chờ. Cửa lớn mở rộng, Đỗ Ích Sơn vừa cất bước đi vào thì lão quản gia dẫn theo một đám người trong phủ đã sớm đứng chờ ở cửa ra nghênh đón. Mọi người vừa thấy Đỗ Ích Sơn thì quỳ xuống hành lễ, miệng kêu Hầu gia.
Tin tức truyền đến cũng thật nhanh. Đỗ Ích Sơn than một tiếng tiến lên đỡ lão quản gia đứng lên. Khi y còn thiếu niên cũng nhiều lần nhờ vị quản gia này chăm sóc. Nếu nói là muốn nhớ thì qua nhiều năm như vậy Đỗ Ích Sơn cũng chỉ nhớ mong ông và mẫu thân của mình.
“Đỗ thúc mau đứng dậy, ngài từ nhỏ nhìn ta lớn lên không khác gì thúc phụ ruột, về sau thấy ta cũng đừng hành lễ.”
Đỗ Thanh Nguyên liên tục xua tay: “Không được. Ngài là chủ, ta là tớ, chuyện cậy già lên mặt ta làm không được.”
Nói hai câu Đỗ Thanh Nguyên lôi kéo Đỗ Ích Sơn cao thấp tỉ mỉ kiểm tra, vừa khóc vừa cười chỉ nói tốt lại nói: “Đáng tiếc lão phu nhân năm kia đã qua đời, bằng không thấy thiếu gia được như bây giờ chắc mừng lắm.”
Nói xong ông lập tức rớt nước mắt, ông là thật tình thật lòng, khóc đến mức Đỗ Ích Sơn cũng có vài phần rung động, sau khi khuyên vài câu cho bọn gia đinh đều giải tán.
- -- ---
Nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau thức dậy rửa mặt xong ăn bữa sáng, Đỗ Ích Sơn kêu Vi Trọng Ngạn đến gọi các huynh đệ đều đến thư phòng chờ y, y có chuyện muốn nói.
Vi Trọng Ngạn đi gọi người, qua một lát trở về báo cáo nói huynh đệ đều đến đông đủ. Đỗ Ích Sơn lên tiếng đang muốn đi thư phòng thì Đỗ Thanh Nguyên đi đến. Ông ngăn Đỗ Ích Sơn lại kêu hai gã sai vặt mang sổ sách trong nhà đến trước mặt Đỗ Ích Sơn, còn mình tháo chùm chìa khóa ở bên eo và lệnh bài đổi bạc mua đồ trong phủ xuống đặt chung ở trên bàn.
Đỗ Thanh Nguyên cười tủm tỉm quanh co lòng vòng nói: “Lão phu nhân qua đời trong nhà chỉ có mấy di nãi nãi*. Quy củ gia tộc Đỗ thị chúng ta ngài cũng biết, đương gia* trong phủ chỉ có thể là chủ mẫu, di thái thái* có được sủng ái cũng không thể đụng vào việc nhà. Ngài ở bên ngoài nhiều năm vẫn chưa có cưới thê, trong nhà không có ai làm đương gia là không được nên ta đây là lão già sắp vào quan tài mới thay tiểu thiếu gia trông gia nghiệp mấy năm. Hiện giờ ngài đã trở lại ta cũng có thể công thành lui thân. Mấy thứ này ta giao trước mặt ngài rõ ràng, miễn cho những người khác nói bậy sau lưng, mắng Đỗ Thanh Nguyên ta tham bạc Đỗ gia thì ngay cả chết cũng không quên.”
(*Di nãi nãi: bà cô = Di thái thái: vợ lẽ. Đương gia: coi sóc mọi việc trong nhà.)
Đỗ Ích Sơn nhìn chồng sổ sách thật dày kia một lược, lại nhìn nhìn Đỗ Thanh Nguyên đứng cung kính cúi đầu mà cười nói: “Đỗ thúc tới ở nhà ta cũng không ngắn phải không?”
Đỗ Thanh Nguyên sửng sốt, lúng ta lúng túng đáp: “Vừa tròn ba mươi sáu năm. Khi lão gia và phu nhân thành thân, tộc trưởng nói Đỗ gia không có người quản sự nen từ trong dòng bên chọn ra ta làm quản gia cho lão gia và phu nhân.”
Đỗ Ích Sơn mỉm cười: “Ba mươi sáu năm, tính ra không ngắn. Trong nhà ngài hiện giờ cũng là con cháu cả sảnh đường, lại ở trong phủ ta quản sự cũng thật là uất ức. Nhiều năm như vậy chắc ngài cũng mệt mỏi sớm muốn về nhà ngậm kẹo đùa cháu, hưởng niềm vui của gia đình phải không?”
Đỗ Ích Sơn nói đến đây thì ngừng không nói tiếp nữa. Đỗ Thanh Nguyên nghe xong lạnh cả người, mồ hôi lạnh cũng toát ra.
Hôm nay ông bàn giao sổ sách bất quá là có ý thăm dò, không phải thật sự muốn bỏ gánh. Qua nhiều năm như vậy ông vẫn luôn quản gia thay Đỗ phủ, trong ngoài đều là ôm đồm. Phụ thân Đỗ Ích Sơn là một quái nhân, cả ngày nghiên cứu học phái Hoàng Lão, nói đến luyện đan chế thuốc thì y thông thạo. Nếu nói đến ngoài ruộng thu hoạch được bao nhiêu lương thực, trong cửa hàng lợi nhuận được bao nhiêu
Editor: demcodon
Sau khi xuống xe ngựa đổi đi đường thủy, trên thuyền nhỏ lay động phát ra tiếng vang kẽo kẹt, tối tăm trên mặt sông chỉ có một ngọn đèn dầu trên thuyền lóe sáng giống như ma trơi.
Trong lòng Đỗ Ích Sơn trầm trọng, không chỉ bởi vì Phương Vân Tuyên không chào mà đi, còn bởi vì về quê nhà làm cho y cảm thấy vô cùng áp lực.
Chuyện cũ khi còn thiếu niên y không muốn nhớ lại, quy củ nghiêm khắc, phụ thân luôn là mặt không đổi sắc, mẫu thân yếu đuối co rúm và một đoàn di nương hoa hòe lộng lẫy, chính là toàn bộ ký ức quê nhà của Đỗ Ích Sơn.
Hơi nước ẩm ướt bọc mùi tanh bèo rong, đập vào mặt là tiếng lay động làm ký ức đã bị gió cuốn đi đã lâu lại hiện ra ở trong đầu Đỗ Ích Sơn. Y nhìn quê hương đã mười mấy năm đều không thay đổi, trong lòng không có một chút vui sướng.
Ở trên thuyền lung lay nửa chén trà nhỏ, trước mắt rộng mở thông suốt, ngói xanh tường trắng sân to đập vào trong mắt. Đỗ Ích Sơn mới hoặc nhiều hoặc ít sinh ra một chút tình quê.
Phụ thân Đỗ Ích Sơn là đích tôn dòng chính gia tộc Đỗ thị, một mạch này của bọn họ người lớn rất ít ỏi, một chi cũng chỉ có phụ thân và bá phụ. Mà hiện giờ người nhậm chứ tộc trưởng Đỗ thị là huynh đệ của tổ phụ Đỗ Ích Sơn, lại nói tiếp huyết thống rất gần nhưng Đỗ Ích Sơn lại vô cùng chán ghét người bảo thủ thông thái rởm này.
Hôm nay trời đã tối, nghĩ đến những người này cũng sẽ không chạy tới ầm ĩ, chờ hừng đông ngày mai đã có thể gây sức ép. Lần này y về quê, người ở bên ngoài xem ra cũng coi như vinh quy quê cũ. Hoàng đế cuối cùng cũng cho y vài phần mặt mũi phái Lý Trung tự mình tuyên chỉ, lại phong thưởng thật dày. Ở dòng họ Đỗ thị xem ra Đỗ Ích Sơn xem như hết sức nổi bật, chỉ là nổi bật này có vài phần chua sót. Đam người thích xem náo nhiệt như bọn họ muốn nhúng tay vào cũng không được.
Đến trước cửa Đỗ gia trang, sớm đã có gia đinh mở cửa đón chờ. Cửa lớn mở rộng, Đỗ Ích Sơn vừa cất bước đi vào thì lão quản gia dẫn theo một đám người trong phủ đã sớm đứng chờ ở cửa ra nghênh đón. Mọi người vừa thấy Đỗ Ích Sơn thì quỳ xuống hành lễ, miệng kêu Hầu gia.
Tin tức truyền đến cũng thật nhanh. Đỗ Ích Sơn than một tiếng tiến lên đỡ lão quản gia đứng lên. Khi y còn thiếu niên cũng nhiều lần nhờ vị quản gia này chăm sóc. Nếu nói là muốn nhớ thì qua nhiều năm như vậy Đỗ Ích Sơn cũng chỉ nhớ mong ông và mẫu thân của mình.
“Đỗ thúc mau đứng dậy, ngài từ nhỏ nhìn ta lớn lên không khác gì thúc phụ ruột, về sau thấy ta cũng đừng hành lễ.”
Đỗ Thanh Nguyên liên tục xua tay: “Không được. Ngài là chủ, ta là tớ, chuyện cậy già lên mặt ta làm không được.”
Nói hai câu Đỗ Thanh Nguyên lôi kéo Đỗ Ích Sơn cao thấp tỉ mỉ kiểm tra, vừa khóc vừa cười chỉ nói tốt lại nói: “Đáng tiếc lão phu nhân năm kia đã qua đời, bằng không thấy thiếu gia được như bây giờ chắc mừng lắm.”
Nói xong ông lập tức rớt nước mắt, ông là thật tình thật lòng, khóc đến mức Đỗ Ích Sơn cũng có vài phần rung động, sau khi khuyên vài câu cho bọn gia đinh đều giải tán.
- -- ---
Nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau thức dậy rửa mặt xong ăn bữa sáng, Đỗ Ích Sơn kêu Vi Trọng Ngạn đến gọi các huynh đệ đều đến thư phòng chờ y, y có chuyện muốn nói.
Vi Trọng Ngạn đi gọi người, qua một lát trở về báo cáo nói huynh đệ đều đến đông đủ. Đỗ Ích Sơn lên tiếng đang muốn đi thư phòng thì Đỗ Thanh Nguyên đi đến. Ông ngăn Đỗ Ích Sơn lại kêu hai gã sai vặt mang sổ sách trong nhà đến trước mặt Đỗ Ích Sơn, còn mình tháo chùm chìa khóa ở bên eo và lệnh bài đổi bạc mua đồ trong phủ xuống đặt chung ở trên bàn.
Đỗ Thanh Nguyên cười tủm tỉm quanh co lòng vòng nói: “Lão phu nhân qua đời trong nhà chỉ có mấy di nãi nãi*. Quy củ gia tộc Đỗ thị chúng ta ngài cũng biết, đương gia* trong phủ chỉ có thể là chủ mẫu, di thái thái* có được sủng ái cũng không thể đụng vào việc nhà. Ngài ở bên ngoài nhiều năm vẫn chưa có cưới thê, trong nhà không có ai làm đương gia là không được nên ta đây là lão già sắp vào quan tài mới thay tiểu thiếu gia trông gia nghiệp mấy năm. Hiện giờ ngài đã trở lại ta cũng có thể công thành lui thân. Mấy thứ này ta giao trước mặt ngài rõ ràng, miễn cho những người khác nói bậy sau lưng, mắng Đỗ Thanh Nguyên ta tham bạc Đỗ gia thì ngay cả chết cũng không quên.”
(*Di nãi nãi: bà cô = Di thái thái: vợ lẽ. Đương gia: coi sóc mọi việc trong nhà.)
Đỗ Ích Sơn nhìn chồng sổ sách thật dày kia một lược, lại nhìn nhìn Đỗ Thanh Nguyên đứng cung kính cúi đầu mà cười nói: “Đỗ thúc tới ở nhà ta cũng không ngắn phải không?”
Đỗ Thanh Nguyên sửng sốt, lúng ta lúng túng đáp: “Vừa tròn ba mươi sáu năm. Khi lão gia và phu nhân thành thân, tộc trưởng nói Đỗ gia không có người quản sự nen từ trong dòng bên chọn ra ta làm quản gia cho lão gia và phu nhân.”
Đỗ Ích Sơn mỉm cười: “Ba mươi sáu năm, tính ra không ngắn. Trong nhà ngài hiện giờ cũng là con cháu cả sảnh đường, lại ở trong phủ ta quản sự cũng thật là uất ức. Nhiều năm như vậy chắc ngài cũng mệt mỏi sớm muốn về nhà ngậm kẹo đùa cháu, hưởng niềm vui của gia đình phải không?”
Đỗ Ích Sơn nói đến đây thì ngừng không nói tiếp nữa. Đỗ Thanh Nguyên nghe xong lạnh cả người, mồ hôi lạnh cũng toát ra.
Hôm nay ông bàn giao sổ sách bất quá là có ý thăm dò, không phải thật sự muốn bỏ gánh. Qua nhiều năm như vậy ông vẫn luôn quản gia thay Đỗ phủ, trong ngoài đều là ôm đồm. Phụ thân Đỗ Ích Sơn là một quái nhân, cả ngày nghiên cứu học phái Hoàng Lão, nói đến luyện đan chế thuốc thì y thông thạo. Nếu nói đến ngoài ruộng thu hoạch được bao nhiêu lương thực, trong cửa hàng lợi nhuận được bao nhiêu
Tác giả :
Thẩm Như