Nằm Vùng Quân Hôn
Chương 19: Lần đầu tiên
Nghiêm Thiếu Thần hơi nhíu mày, trong vẻ mặt bình tĩnh thoáng vẻ hoang mang, "Xuống xe trước đi."
Trình Nặc vốn là người da mặt dày, nhưng vừa nghe anh nói như thế, ngược lại mặt đỏ trước, cô hấp táp vội vã cúi đầu đi vào nhà, nhanh chóng bỏ rơi Nghiêm Thiếu Thần thật xa.
Trình Nặc chạy về phòng ngủ rồi nằm trên giường, nghe tiếng mở khóa rì rào trên cửa chính, sau đó là tiếng bước chân trầm ổn của anh đến gần mình.
Trình Nặc tiện tay kéo chăn che đầu, trong một thoáng Nghiêm Thiếu Thần đẩy cửa phòng ra, bên tai Trình Nặc chỉ nghe được nhịp tim của mình đập bang bang.
Nghiêm Thiếu Thần đi vào, thoáng dùng lực kéo chăn ra, anh nhíu mi không hiểu nhìn cô, "Em đắp chăn làm gì?"
"Lạnh..." Đây là lời nói láo giả dối nhất của Trình Nặc, nói xong ngay cả bản thân cô cũng hối hận.
"Nhanh đi thay quần áo, không phải ngày mai em phải đi làm sao?" Nghiêm Thiếu Thần nhíu mi, nói xong cũng xoay người cởi áo khoác xuống, cầm áo ngủ mới thay hôm qua đi vào phòng tắm.
Nghe tiếng nước chảy truyền ra trong phòng tắm, Trình Nặc mới đứng dậy, cô vỗ vỗ mặt mũi còn căng thẳng, âm thầm oán thầm, khẩn trương như vậy làm gì, lời nói vừa rồi chỗ nào không đứng đắn?
Nghĩ như vậy cả người Trình Nặc điều buông lỏng, cô cầm khăn tắm bỏ chạy đến phòng tắm kế bên phòng khách. Hơi nước nóng tràn ngập ở phòng tắm, Trình Nặc quấn khăn tắm, nhìn mình trong gương, tóc còn chưa sấy khô, trên mặt đã bị hơi nóng bốc hơi hồng nhuận.
Khi cô trở về phòng ngủ, Nghiêm Thiếu Thần đã nằm ở trên giường xem ti vi, điều khiển ti vi trong tay anh lăn qua lộn lại chơi đùa, anh khẽ nâng chân mày, nhìn cô đi vào tầm mắt của mình.
Trình Nặc mím môi, lúc ánh mắt nhìn anh, bất giác đỏ mặt, giọng nói vo ve: "Anh còn chưa ngủ?"
"Ừ, đang đợi em." Anh thả điều khiển ti vi trong tay xuống, ngồi thẳng người.
Trình Nặc đỏ mặt, "Kia... Anh chờ em thay áo ngủ."
Cô thầm than vừa đi tắm làm sao không trực tiếp cầm áo ngủ đi, lúc này dù nói như vậy, không khỏi bị anh nghe ra mấy phần cố ý. Cô đi bộ từ từ vào phòng tắm, chợt cảm giác có trận gió sau lưng, cánh tay người đã kềm lại.
Cô ngoái đầu nhìn, ánh mắt của anh chứa lửa chính trực thẳng mình chằm chằm, Trình Nặc tâm loạn, cuống quít lại có thể bị anh ban quay cơ thể, bốn mắt nhìn nhau, Trình Nặc cảm thấy ánh mắt của anh bức người, dưới tình huống như vậy ngay cả cô cũng không ngờ, lúc này lại lo lắng khăn tắm có thể đột nhiên rơi xuống hay không.
"Thiếu Thần?" Tâm cô sợ hãi nhìn anh, "Em cảm giác... Còn quá nhanh." Nói đến cuối cùng tiếng nhỏ như muỗi kêu, cô bắt buộc mình cúi đầu, sợ bị ánh mắt của anh cắn nuốt, hãm sâu như vậy không rút ra.
Nghiêm Thiếu Thần nhếch môi, "Em sợ?"
"Hơi có cảm giác này." Trình Nặc gật đầu, vẻ mặt của cô rất thành khẩn, tâm niệm Nghiêm Thiếu Thần chịu buông tha.
"Cũng được, "Nghiêm Thiếu Thần nhàn nhạt nhìn cô, nhìn vẻ mặt cô hiện ra mấy phần nhẹ nhõm không khỏi cảm thấy buồn cười, "Vậy chúng ta nói tiếp chuyện em được nhận làm lúc ở trên xe trước."
Trình Nặc chưa kịp phản ứng, môi của cô đã dán môi của anh, Trình Nặc có thể cảm giác trong nháy mắt tiếp xúc thì môi anh hơi lạnh, ngược lại bị anh từng bước tiến gần, trong chốc lát cô đã lần lượt thua trận, yên lặng thừa nhận nụ hôn của anh.
Đại não của Trình Nặc mất khống chế trước đó còn nghiên cứu tính tình của Nghiêm Thiếu Thần, anh quả nhiên là điển hình vô cùng im lìm, ở bên ngoài anh có thể đối đãi lạnh nhạt với bất luận kẻ nào, ở nhà sẽ lựa chọn bày tỏ. Trình Nặc không biết mấy ngày trước tình hình phát sinh ở đâu, bọn họ mặc quần áo cùng ngủ, không làm gì khác. Có lẽ là Nghiêm Thiếu Thần chờ, anh đang đợi cô có ngày tự nói với mình, chuẩn bị xong.
Đang nghĩ phân tâm, lúc cô chợt cảm thấy thân thể chợt lạnh, khăn tắm cư nhiên tự động rớt xuống, cô nhìn thấy Nghiêm Thiếu Thần đang rực lửa nhìn mình, một khắc kia Trình Nặc thật muốn tìm lỗ dưới đất để chui vào.
Nghiêm Thiếu Thần nhẹ nhàng hôn môi của cô, không hỏi cô gì nữa, ngược lại ôm lấy cô, giây kế tiếp, cơ thể của cô đã trần trụi nằm trên giường, cô nhìn Nghiêm Thiếu Thần còn mặc đầy đủ, không khỏi mặt đỏ tới mang tai.
Trình Nặc định quay đầu không nhìn anh nữa, không ngờ Nghiêm Thiếu Thần lại cố chấp quay trán của cô, "Nhìn thẳng anh."
Trong giọng nói của anh không có chút nào trưng cầu, ngược lại giống như ra lệnh.
Trình Nặc chưa từng thấy anh như vậy, cô suy đi nghĩ lại vắt hết óc suy nghĩ, mới nói: "Anh sẽ nhẹ chứ?"
Nghiêm Thiếu Thần hơi nhếch lên môi, hôn cực kỳ nhẵn nhụi lướt qua môi của cô, anh nhẹ nhàng mút cổ của cô, cảm nhận được người trong ngực hơi run rẩy, động tác của anh cực kỳ dịu dàng, hôn đến khi cơ thể của Trình Nặc dần dần nóng rang. Cơ thể của anh đè ép cô, tay đang dạo chơi trên cơ thể của cô, cảm giác thân thể cô run rẩy.
Trình Nặc cắn môi, cảm giác động tác của người trên người mình tuy mềm nhẹ, nhưng cô lại run rẩy kịch liệt, chỉ sợ trong nháy mắt sẽ làm cô đau khóc lên. Cô dời lực chú ý theo động tác biến hóa của Nghiêm Thiếu Thần, dần dần không suy nghĩ sự kiện kia nữa, ngược lại bắt đầu hưởng thụ loại vuốt ve chưa bao giờ có.
Cô hơi há miệng, hôn cổ Nghiêm Thiếu Thần, vóc người của anh cường tráng, lúc đè trên người cô, Trình Nặc thậm chí cảm thấy có loại áp chế, mặc dù khiến cô thở dốc dồn dập, nhưng loại thân mật này sẽ cho người vô hạn lưu luyến. Trình Nặc dần dần hô hấp dồn dập, nhất là cô cảm giác bụng đang khiến cô đỏ mặt.
Nghiêm Thiếu Thần chiếm hữu môi cô lần nữa, tay và ngón tay của cô giao nhau, anh hôn còn có lực độ, thậm chí Trình Nặc có thể cảm giác được anh hô hấp càng ngày càng nặng nề, lúc cô đang hết sức phân tâm, chợt cảm thấy dưới thân bứt rứt đau nhói, trong cơ thể cảm giác căng trướng chưa bao giờ có, cô cảm giác mình bị xé rách.
Nghiêm Thiếu Thần hôn nhẹ nước mắt chảy xuôi trên mặt mũi của cô, anh nhìn mắt Trình Nặc ngấn lệ, biểu tình trên mặt cũng thay đổi phức tạp.
Nghiêm Thiếu Thần hơi chần chờ, nói: "Nếu không..."
"Không, " Trình Nặc ngắt lời của anh, cô cắn cắn môi, "Trên thực tế, lúc này em hạnh phúc, vì có anh."
Nghiêm Thiếu Thần thu hồi vẻ mặt, nhẹ nhàng ấn nụ hôn lên môi cô, giống cô buông lỏng cảm xúc, anh cũng bắt đầu thong thả, mỗi một cái đều cố gắng vào chỗ sâu hơn, anh nhìn sắc mặt Trình Nặc ửng hồng, bên tai cũng là hô hấp hỗn loạn và phát ra tiếng rên rỉ của cô.
Ngoài lúc đầu bứt rứt đau đớn, kế tiếp Trình Nặc đã cảm giác tốt hơn, dần dần khi anh tiến vào trong cơ thể mình có thể hiểu rõ cảm nhận khác. Đó là loại phong phú, va chạm, khiến cô trong hô hấp hỗn độn có thể cảm nhận được thăng bằng. Loại cảm giác này giống như một loại nghiện, biến hóa theo động tác của Nghiêm Thiếu Thần, khi anh rời khỏi thì cô sẽ cấp bách tiến vào, mà khi tiến vào là nguyện cầu tiếp xúc sâu hơn.
Động tác của Nghiêm Thiếu Thần càng gia tăng, Trình Nặc tự nhiên dựa vào anh, đây giống như là một loại phối hợp, hai người cũng đang tìm vị trí thân thể càng hòa hợp kết hợp.
Trình Nặc hô hấp càng ngày càng dồn dập, hỗn độn, cánh tay của cô vòng chặc quanh bã vai của anh, cô cảm nhận Nghiêm Thiếu Thần tạo sức nặng cho cô, sau đó toàn thân bắt đầu không ngừng rút vật thô ra, cả người giống như bay lên.
Nghiêm Thiếu Thần hôn khóe môi của cô, nhẹ tay lau mồ hôi trên trán của cô, mà động tác của anh cũng từ từ nhanh hơn, biên độ cũng càng phát ra nặng lên, sau đó mười mấy cái □ leo đến cao trào.
Trình Nặc tiện tay rút khăn giấy ở mép giường ra, cô nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán anh, khẽ mỉm cười, "Quả nhiên là công việc dùng thể lực."
Lúc Nghiêm Thiếu Thần nghe xong lời này, biểu tình trên mặt bắt đầu phức tạp, anh híp con ngươi, "Là sao, em muốn biểu đạt cái gì?"
"Ho khan, đối với em mà nói, đây là công việc dùng thể lực, hoàn thành sao?" Trình Nặc thấy anh nhìn mình chằm chằm, trong lòng nhất thời sợ hãi, nếu tới một lần như vậy nữa, sẽ khiến cô hoàn toàn tê liệt.
Sáng hôm sau, lúc Trình Nặc rời giường bên cạnh đã không có bóng người, cô không thấy Nghiêm Thiếu Thần, ánh mắt hơi ảm đạm, cô ngơ ngác nhìn vách tường, nhớ đoạn đối thoại của bọn họ tối hôm qua.
Trình Nặc hỏi anh, "Vì sao phải chờ đến hôm nay?"
Nghiêm Thiếu Thần cong khóe môi, "Trước đó, em vẫn chưa chuẩn bị xong."
Trình Nặc giật mình, "Vậy sao hôm nay anh xác định?"
Nghiêm Thiếu Thần nhàn nhạt nhìn cô, không nói.
Trình Nặc thấy anh không nói, ngẫm nghĩ, chắc là cô nói câu kia ở trên xe nên đã gây họa, cô bỉu môi, lại nói: "Lời nói, quả nhiên không thể nói lung tung."
"Thật ra thì, hôm nay anh cũng chú ý em, thấy em chỉ là do dự không có phản kháng, mới tiếp tục."
Trình Nặc chợt ngồi dậy, nhìn trên mặt anh vẫn lạnh nhạt như cũ, nhất thời cảm thấy bực tức. Nhưng ngẫm nghĩ người nào khiến cô liều chết chống đỡ, không muốn gặp gỡ người chủ không chịu thua này, ngậm bồ hòn làm ngọt, nói không phải là cô thôi.
Cuối mùa hè đầu mùa thu, trong bộ đội nghênh đón quân diễn theo lệ thường, lần này quân khu B và quân khu N tiến hành liên hiệp diễn tập, dien~dan~le~quy~don lần này mục đích biểu diễn huấn luyện chủ yếu là hợp tác và trao đổi giữa quân đội, cùng với sử dụng vũ khí kiểu mới và kỹ năng thông tin điện tử vận dụng ở trong tình huống chiến tranh, hai phe hồng lam trong phạm vi xác định, không thiết lập bối cảnh, trước đó lấy cướp đoạt để chỉ định bãi đất và suy tính tổn hại chiến đấu trong chiến tranh song phương.
Nghiêm Thiếu Thần liếc nhìn văn kiện trong tay, tô màu hạn chế, ánh mắt tập trung vào bản đồ trên bàn.
Sư tham mưu trưởng Dư Mặc nhàn nhạt nhìn anh, nói: "Trước mặt những lời này đều có thể làm đạo lý đầu, nhưng chúng ta muốn tìm mục tiêu chính xác, cướp lấy bãi đất và khống chế phần trăm tổn hại chiến đấu."
Một bên đoàn Tham mưu trưởng Tô Húc ôm bả vai, cười hắc hắc, cà lơ phất phơ nói: "Bãi đất thì dễ bàn, mấu chốt là tổn hại chiến đấu, bố trí tối tăm để cho chiến đấu đánh thủ đoạn lưu manh, không tiếc bất cứ giá nào đến mức liều mạng vô ích với quân địch!"
"Thiếu Thần, cậu thấy thế nào?" Dư Mặc ôm cánh tay, hỏi.
"Xây dựng đoàn tăng cường, mũi tiến công chính là bãi đất và phá hủy đội viên tinh nhuệ của đối phương, tổn hại chiến đấu sẽ tổn thất hơn đối phương."
"Ừ, không tệ," Dư Mặc khẽ gật đầu, "Được rồi hôm nay trước hết thảo luận đến này, các người trở về chuẩn bị, nên lên đường."
Dư Mặc thấy người xung quanh đi không sai biệt lắm, anh vỗ bả vai Nghiêm Thiếu Thần, nói: "Mới kết hôn một tháng, lại kéo cậu ra ngoài hai tháng, vợ của cậu sẽ không có ý kiến chứ?"
"Sẽ không, trước khi kết hôn cô ấy đã cân nhắc những thứ này." Nghiêm Thiếu Thần lắc đầu, Trình Nặc rất hiếm khi đùa bỡn tính khí trẻ con trước mặt anh, nhất là vào thời điểm này.
"Ai, hũ nút cậu như vậy được xem là cưới được cô dâu tốt, hôm qua Diêu Diêu vừa nghe tôi muốn đi ra ngoài mấy tháng, tính khí ầm ĩ không làm cả cơm tối." Dư Mặc bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ thầm tiểu tổ tông trong nhà thật đúng là bó tay với cô.
Nghiêm Thiếu Thần hơi nhíu mi, nói: "Cô ấy không chịu kêu anh tiếng chú nhỏ?"
"Nếu cô ấy chịu, năm năm trước đã kêu, đâu có thể kéo tới hôm nay." Dư Mặc khoát khoát tay, vẫn nhức đầu buổi tối gặp Trương Diêu nên nói thế nào.
"Vậy buổi tối tôi hỏi Tiểu Nặc, nếu như có thể đón Diêu Diêu đến nhà chúng tôi, để cho Tiểu Nặc trông giữ."
Trình Nặc vốn là người da mặt dày, nhưng vừa nghe anh nói như thế, ngược lại mặt đỏ trước, cô hấp táp vội vã cúi đầu đi vào nhà, nhanh chóng bỏ rơi Nghiêm Thiếu Thần thật xa.
Trình Nặc chạy về phòng ngủ rồi nằm trên giường, nghe tiếng mở khóa rì rào trên cửa chính, sau đó là tiếng bước chân trầm ổn của anh đến gần mình.
Trình Nặc tiện tay kéo chăn che đầu, trong một thoáng Nghiêm Thiếu Thần đẩy cửa phòng ra, bên tai Trình Nặc chỉ nghe được nhịp tim của mình đập bang bang.
Nghiêm Thiếu Thần đi vào, thoáng dùng lực kéo chăn ra, anh nhíu mi không hiểu nhìn cô, "Em đắp chăn làm gì?"
"Lạnh..." Đây là lời nói láo giả dối nhất của Trình Nặc, nói xong ngay cả bản thân cô cũng hối hận.
"Nhanh đi thay quần áo, không phải ngày mai em phải đi làm sao?" Nghiêm Thiếu Thần nhíu mi, nói xong cũng xoay người cởi áo khoác xuống, cầm áo ngủ mới thay hôm qua đi vào phòng tắm.
Nghe tiếng nước chảy truyền ra trong phòng tắm, Trình Nặc mới đứng dậy, cô vỗ vỗ mặt mũi còn căng thẳng, âm thầm oán thầm, khẩn trương như vậy làm gì, lời nói vừa rồi chỗ nào không đứng đắn?
Nghĩ như vậy cả người Trình Nặc điều buông lỏng, cô cầm khăn tắm bỏ chạy đến phòng tắm kế bên phòng khách. Hơi nước nóng tràn ngập ở phòng tắm, Trình Nặc quấn khăn tắm, nhìn mình trong gương, tóc còn chưa sấy khô, trên mặt đã bị hơi nóng bốc hơi hồng nhuận.
Khi cô trở về phòng ngủ, Nghiêm Thiếu Thần đã nằm ở trên giường xem ti vi, điều khiển ti vi trong tay anh lăn qua lộn lại chơi đùa, anh khẽ nâng chân mày, nhìn cô đi vào tầm mắt của mình.
Trình Nặc mím môi, lúc ánh mắt nhìn anh, bất giác đỏ mặt, giọng nói vo ve: "Anh còn chưa ngủ?"
"Ừ, đang đợi em." Anh thả điều khiển ti vi trong tay xuống, ngồi thẳng người.
Trình Nặc đỏ mặt, "Kia... Anh chờ em thay áo ngủ."
Cô thầm than vừa đi tắm làm sao không trực tiếp cầm áo ngủ đi, lúc này dù nói như vậy, không khỏi bị anh nghe ra mấy phần cố ý. Cô đi bộ từ từ vào phòng tắm, chợt cảm giác có trận gió sau lưng, cánh tay người đã kềm lại.
Cô ngoái đầu nhìn, ánh mắt của anh chứa lửa chính trực thẳng mình chằm chằm, Trình Nặc tâm loạn, cuống quít lại có thể bị anh ban quay cơ thể, bốn mắt nhìn nhau, Trình Nặc cảm thấy ánh mắt của anh bức người, dưới tình huống như vậy ngay cả cô cũng không ngờ, lúc này lại lo lắng khăn tắm có thể đột nhiên rơi xuống hay không.
"Thiếu Thần?" Tâm cô sợ hãi nhìn anh, "Em cảm giác... Còn quá nhanh." Nói đến cuối cùng tiếng nhỏ như muỗi kêu, cô bắt buộc mình cúi đầu, sợ bị ánh mắt của anh cắn nuốt, hãm sâu như vậy không rút ra.
Nghiêm Thiếu Thần nhếch môi, "Em sợ?"
"Hơi có cảm giác này." Trình Nặc gật đầu, vẻ mặt của cô rất thành khẩn, tâm niệm Nghiêm Thiếu Thần chịu buông tha.
"Cũng được, "Nghiêm Thiếu Thần nhàn nhạt nhìn cô, nhìn vẻ mặt cô hiện ra mấy phần nhẹ nhõm không khỏi cảm thấy buồn cười, "Vậy chúng ta nói tiếp chuyện em được nhận làm lúc ở trên xe trước."
Trình Nặc chưa kịp phản ứng, môi của cô đã dán môi của anh, Trình Nặc có thể cảm giác trong nháy mắt tiếp xúc thì môi anh hơi lạnh, ngược lại bị anh từng bước tiến gần, trong chốc lát cô đã lần lượt thua trận, yên lặng thừa nhận nụ hôn của anh.
Đại não của Trình Nặc mất khống chế trước đó còn nghiên cứu tính tình của Nghiêm Thiếu Thần, anh quả nhiên là điển hình vô cùng im lìm, ở bên ngoài anh có thể đối đãi lạnh nhạt với bất luận kẻ nào, ở nhà sẽ lựa chọn bày tỏ. Trình Nặc không biết mấy ngày trước tình hình phát sinh ở đâu, bọn họ mặc quần áo cùng ngủ, không làm gì khác. Có lẽ là Nghiêm Thiếu Thần chờ, anh đang đợi cô có ngày tự nói với mình, chuẩn bị xong.
Đang nghĩ phân tâm, lúc cô chợt cảm thấy thân thể chợt lạnh, khăn tắm cư nhiên tự động rớt xuống, cô nhìn thấy Nghiêm Thiếu Thần đang rực lửa nhìn mình, một khắc kia Trình Nặc thật muốn tìm lỗ dưới đất để chui vào.
Nghiêm Thiếu Thần nhẹ nhàng hôn môi của cô, không hỏi cô gì nữa, ngược lại ôm lấy cô, giây kế tiếp, cơ thể của cô đã trần trụi nằm trên giường, cô nhìn Nghiêm Thiếu Thần còn mặc đầy đủ, không khỏi mặt đỏ tới mang tai.
Trình Nặc định quay đầu không nhìn anh nữa, không ngờ Nghiêm Thiếu Thần lại cố chấp quay trán của cô, "Nhìn thẳng anh."
Trong giọng nói của anh không có chút nào trưng cầu, ngược lại giống như ra lệnh.
Trình Nặc chưa từng thấy anh như vậy, cô suy đi nghĩ lại vắt hết óc suy nghĩ, mới nói: "Anh sẽ nhẹ chứ?"
Nghiêm Thiếu Thần hơi nhếch lên môi, hôn cực kỳ nhẵn nhụi lướt qua môi của cô, anh nhẹ nhàng mút cổ của cô, cảm nhận được người trong ngực hơi run rẩy, động tác của anh cực kỳ dịu dàng, hôn đến khi cơ thể của Trình Nặc dần dần nóng rang. Cơ thể của anh đè ép cô, tay đang dạo chơi trên cơ thể của cô, cảm giác thân thể cô run rẩy.
Trình Nặc cắn môi, cảm giác động tác của người trên người mình tuy mềm nhẹ, nhưng cô lại run rẩy kịch liệt, chỉ sợ trong nháy mắt sẽ làm cô đau khóc lên. Cô dời lực chú ý theo động tác biến hóa của Nghiêm Thiếu Thần, dần dần không suy nghĩ sự kiện kia nữa, ngược lại bắt đầu hưởng thụ loại vuốt ve chưa bao giờ có.
Cô hơi há miệng, hôn cổ Nghiêm Thiếu Thần, vóc người của anh cường tráng, lúc đè trên người cô, Trình Nặc thậm chí cảm thấy có loại áp chế, mặc dù khiến cô thở dốc dồn dập, nhưng loại thân mật này sẽ cho người vô hạn lưu luyến. Trình Nặc dần dần hô hấp dồn dập, nhất là cô cảm giác bụng đang khiến cô đỏ mặt.
Nghiêm Thiếu Thần chiếm hữu môi cô lần nữa, tay và ngón tay của cô giao nhau, anh hôn còn có lực độ, thậm chí Trình Nặc có thể cảm giác được anh hô hấp càng ngày càng nặng nề, lúc cô đang hết sức phân tâm, chợt cảm thấy dưới thân bứt rứt đau nhói, trong cơ thể cảm giác căng trướng chưa bao giờ có, cô cảm giác mình bị xé rách.
Nghiêm Thiếu Thần hôn nhẹ nước mắt chảy xuôi trên mặt mũi của cô, anh nhìn mắt Trình Nặc ngấn lệ, biểu tình trên mặt cũng thay đổi phức tạp.
Nghiêm Thiếu Thần hơi chần chờ, nói: "Nếu không..."
"Không, " Trình Nặc ngắt lời của anh, cô cắn cắn môi, "Trên thực tế, lúc này em hạnh phúc, vì có anh."
Nghiêm Thiếu Thần thu hồi vẻ mặt, nhẹ nhàng ấn nụ hôn lên môi cô, giống cô buông lỏng cảm xúc, anh cũng bắt đầu thong thả, mỗi một cái đều cố gắng vào chỗ sâu hơn, anh nhìn sắc mặt Trình Nặc ửng hồng, bên tai cũng là hô hấp hỗn loạn và phát ra tiếng rên rỉ của cô.
Ngoài lúc đầu bứt rứt đau đớn, kế tiếp Trình Nặc đã cảm giác tốt hơn, dần dần khi anh tiến vào trong cơ thể mình có thể hiểu rõ cảm nhận khác. Đó là loại phong phú, va chạm, khiến cô trong hô hấp hỗn độn có thể cảm nhận được thăng bằng. Loại cảm giác này giống như một loại nghiện, biến hóa theo động tác của Nghiêm Thiếu Thần, khi anh rời khỏi thì cô sẽ cấp bách tiến vào, mà khi tiến vào là nguyện cầu tiếp xúc sâu hơn.
Động tác của Nghiêm Thiếu Thần càng gia tăng, Trình Nặc tự nhiên dựa vào anh, đây giống như là một loại phối hợp, hai người cũng đang tìm vị trí thân thể càng hòa hợp kết hợp.
Trình Nặc hô hấp càng ngày càng dồn dập, hỗn độn, cánh tay của cô vòng chặc quanh bã vai của anh, cô cảm nhận Nghiêm Thiếu Thần tạo sức nặng cho cô, sau đó toàn thân bắt đầu không ngừng rút vật thô ra, cả người giống như bay lên.
Nghiêm Thiếu Thần hôn khóe môi của cô, nhẹ tay lau mồ hôi trên trán của cô, mà động tác của anh cũng từ từ nhanh hơn, biên độ cũng càng phát ra nặng lên, sau đó mười mấy cái □ leo đến cao trào.
Trình Nặc tiện tay rút khăn giấy ở mép giường ra, cô nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán anh, khẽ mỉm cười, "Quả nhiên là công việc dùng thể lực."
Lúc Nghiêm Thiếu Thần nghe xong lời này, biểu tình trên mặt bắt đầu phức tạp, anh híp con ngươi, "Là sao, em muốn biểu đạt cái gì?"
"Ho khan, đối với em mà nói, đây là công việc dùng thể lực, hoàn thành sao?" Trình Nặc thấy anh nhìn mình chằm chằm, trong lòng nhất thời sợ hãi, nếu tới một lần như vậy nữa, sẽ khiến cô hoàn toàn tê liệt.
Sáng hôm sau, lúc Trình Nặc rời giường bên cạnh đã không có bóng người, cô không thấy Nghiêm Thiếu Thần, ánh mắt hơi ảm đạm, cô ngơ ngác nhìn vách tường, nhớ đoạn đối thoại của bọn họ tối hôm qua.
Trình Nặc hỏi anh, "Vì sao phải chờ đến hôm nay?"
Nghiêm Thiếu Thần cong khóe môi, "Trước đó, em vẫn chưa chuẩn bị xong."
Trình Nặc giật mình, "Vậy sao hôm nay anh xác định?"
Nghiêm Thiếu Thần nhàn nhạt nhìn cô, không nói.
Trình Nặc thấy anh không nói, ngẫm nghĩ, chắc là cô nói câu kia ở trên xe nên đã gây họa, cô bỉu môi, lại nói: "Lời nói, quả nhiên không thể nói lung tung."
"Thật ra thì, hôm nay anh cũng chú ý em, thấy em chỉ là do dự không có phản kháng, mới tiếp tục."
Trình Nặc chợt ngồi dậy, nhìn trên mặt anh vẫn lạnh nhạt như cũ, nhất thời cảm thấy bực tức. Nhưng ngẫm nghĩ người nào khiến cô liều chết chống đỡ, không muốn gặp gỡ người chủ không chịu thua này, ngậm bồ hòn làm ngọt, nói không phải là cô thôi.
Cuối mùa hè đầu mùa thu, trong bộ đội nghênh đón quân diễn theo lệ thường, lần này quân khu B và quân khu N tiến hành liên hiệp diễn tập, dien~dan~le~quy~don lần này mục đích biểu diễn huấn luyện chủ yếu là hợp tác và trao đổi giữa quân đội, cùng với sử dụng vũ khí kiểu mới và kỹ năng thông tin điện tử vận dụng ở trong tình huống chiến tranh, hai phe hồng lam trong phạm vi xác định, không thiết lập bối cảnh, trước đó lấy cướp đoạt để chỉ định bãi đất và suy tính tổn hại chiến đấu trong chiến tranh song phương.
Nghiêm Thiếu Thần liếc nhìn văn kiện trong tay, tô màu hạn chế, ánh mắt tập trung vào bản đồ trên bàn.
Sư tham mưu trưởng Dư Mặc nhàn nhạt nhìn anh, nói: "Trước mặt những lời này đều có thể làm đạo lý đầu, nhưng chúng ta muốn tìm mục tiêu chính xác, cướp lấy bãi đất và khống chế phần trăm tổn hại chiến đấu."
Một bên đoàn Tham mưu trưởng Tô Húc ôm bả vai, cười hắc hắc, cà lơ phất phơ nói: "Bãi đất thì dễ bàn, mấu chốt là tổn hại chiến đấu, bố trí tối tăm để cho chiến đấu đánh thủ đoạn lưu manh, không tiếc bất cứ giá nào đến mức liều mạng vô ích với quân địch!"
"Thiếu Thần, cậu thấy thế nào?" Dư Mặc ôm cánh tay, hỏi.
"Xây dựng đoàn tăng cường, mũi tiến công chính là bãi đất và phá hủy đội viên tinh nhuệ của đối phương, tổn hại chiến đấu sẽ tổn thất hơn đối phương."
"Ừ, không tệ," Dư Mặc khẽ gật đầu, "Được rồi hôm nay trước hết thảo luận đến này, các người trở về chuẩn bị, nên lên đường."
Dư Mặc thấy người xung quanh đi không sai biệt lắm, anh vỗ bả vai Nghiêm Thiếu Thần, nói: "Mới kết hôn một tháng, lại kéo cậu ra ngoài hai tháng, vợ của cậu sẽ không có ý kiến chứ?"
"Sẽ không, trước khi kết hôn cô ấy đã cân nhắc những thứ này." Nghiêm Thiếu Thần lắc đầu, Trình Nặc rất hiếm khi đùa bỡn tính khí trẻ con trước mặt anh, nhất là vào thời điểm này.
"Ai, hũ nút cậu như vậy được xem là cưới được cô dâu tốt, hôm qua Diêu Diêu vừa nghe tôi muốn đi ra ngoài mấy tháng, tính khí ầm ĩ không làm cả cơm tối." Dư Mặc bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ thầm tiểu tổ tông trong nhà thật đúng là bó tay với cô.
Nghiêm Thiếu Thần hơi nhíu mi, nói: "Cô ấy không chịu kêu anh tiếng chú nhỏ?"
"Nếu cô ấy chịu, năm năm trước đã kêu, đâu có thể kéo tới hôm nay." Dư Mặc khoát khoát tay, vẫn nhức đầu buổi tối gặp Trương Diêu nên nói thế nào.
"Vậy buổi tối tôi hỏi Tiểu Nặc, nếu như có thể đón Diêu Diêu đến nhà chúng tôi, để cho Tiểu Nặc trông giữ."
Tác giả :
Giang Hồ Lang Trung