Nam Vu
Chương 63: Man tộc 1
Năm 404 lịch đại lục Aram, thành Burang bị man tộc bao vây đột nhiên mở cửa thành, kỵ sĩ phía đông vũ trang toàn bộ từ trong thành nối đuôi ra, không có xếp hàng, mà chỉ như mũi nhọn sắc bén tấn công man tộc ngoài thành.
Tiếng còi hiệu vang lên trên thành, vang vọng trong thảo nguyên và hoang mạc.
Talkin tướng quân đi tiên phong, vung trường đao, hét to chiến đấu vì thành Burang, chiến đấu vì thành chủ, chiến đấu vì người thần dụ!
Kỵ sĩ Burang dũng cảm, dũng sĩ đại mạc không sợ hãi, giống như từng mũi tên sắc bén, cắm vào tim man tộc.
Man tộc bị đánh trở tay không kịp, vài tộc trưởng đang tính kế hoạch tấn công tiếp theo, không ngờ lại bị thành Burang phản công trước.
Hoảng loạn chỉ trong một thoáng, rất nhanh, các chiến sĩ dũng mãnh nhất trong bộ tộc đã đứng trên lưng địa hành thú, nghênh chiến cùng các kỵ sĩ đang lao tới, tiếng thú gầm và tiếng xương gãy hòa vào nhau, trường đao và lợi mâu va nhau chấn động màng nhĩ, chiến đấu ngay từ mới đầu đã vào giai đoạn kịch liệt nhất.
Chiến đấu ngoài thành Burang bắt đầu không lâu, thành Battier cũng vang lên kèn hiệu. Các kỵ sĩ và mục dân vung trường đao, hô to rồi tấn công man tộc ngoài thành.
Man tộc bên ngoài hai tòa thành đều bị mù đầu, bọn họ quả thật hy vọng các kỵ sĩ xuất thành chiến đấu, như vậy sẽ có lợi với mình, nhưng cũng biết, chỉ cần những người phía đông này không điên, thì sẽ không làm như thế.
Chuyện bất thường tất có yêu dị, cho dù man tộc không biết câu này, cũng hiểu đạo lý này.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Các chiến sĩ man tộc chống lại tấn công của các kỵ sĩ, các tộc trưởng man tộc do Kony dẫn đầu lại chìm vào trầm tư.
Tứ chi phát triển không có nghĩa là đầu óc nhất định sẽ đơn giản, chân mày Kony đột nhiên nhíu lại, không đúng! Khẳng định là cạm bẫy! Hắn nắm chặt trường mâu, đứng trên lưng ma mút gào lên một tiếng, tiếng gào truyền đi rất xa trong chiến trường, người Canyon quen thuộc hàm nghĩa đại biểu trong âm thanh này, trên mặt ai nấy đều là kinh ngạc.
Rút lui?!
Tộc trưởng lại hạ lệnh như thế?
Lão tế tự Canyon quỳ trên đồi cát, đồ đằng dùng máu nô lệ vẽ ra đã khô cạn, nứt ra thành từng khúc, một phần bị cát vàng che phủ, đây là dấu hiệu không may.
Các tộc trưởng bộ tộc liên minh với Canyon cũng trước sau hạ lệnh rút lui, nhưng tình hình trước mặt, muốn đi là có thể đi được sao?
Phát giác được ý đồ của man tộc, các kỵ sĩ tiến công càng thêm mãnh liệt, bọn họ không để ý có thể sống sót rời khỏi chiến trường hay không, mục đích duy nhất khi bọn họ xuất thành chiến đấu chính là quấn chết những man tộc này, chờ đợi thành chủ đại nhân trở về.
Man tộc và các kỵ sĩ quấn lấy nhau, muốn thoát khỏi chiến trường, biện pháp duy nhất chính là bỏ lại những tộc nhân đã rơi vào ‘cạm bẫy’! Không có tộc trưởng nào làm như thế, không muốn bỏ mặc tộc nhân, chỉ có thể giết sạch toàn bộ kỵ sĩ phía đông ngoài thành!
Các man tộc tiến công mạnh hơn, vì muốn toàn thân lui binh. Các kỵ sĩ nằm ở thế yếu về số lượng, rất nhanh chìm vào khốn cảnh.
Trên không đột nhiên truyền tới từng tiếng gào, từ xa lại gần, mang theo uy hiếp đáng sợ! Hai bên đang giết chóc bất giác ngẩng đầu lên, nhìn thấy thằn lằn xanh giống như đã thay da đổi thịt.
Vảy màu xanh đen đã thành một màu đỏ lửa, hai cánh sải rộng, để lại bóng râm thật lớn trên chiến trường.
Hà Ninh trên lưng thằn lằn xanh giơ cao quyền trượng, vu văn trên tường thành thoáng chốc sáng bừng lên, như có âm thanh cổ xưa đang ngâm nga, xích sắt vô hình ma sát ra tia lửa trắng, quấn lấy tất cả man tộc tại đó.
Nóng bức như lửa đốt, các man tộc che mặt, thống khổ kêu gào, Kony không cam lòng ngẩng đầu lên, nhìn bóng người trên không, hai mắt đỏ bừng, đại vu, tại sao?!
Các tế tự man tộc nằm rạp xuống đất, tế tự già hai tay giơ cao quyền trượng, không ngừng cầu nguyện, cầu khẩn sự nhân từ và khoan thứ của đại vu.
Sắc mặt Hà Ninh trở nên tái nhợt, thống khổ mà man tộc gánh chịu cuối cùng bắt đầu giảm bớt.
Thằn lằn xanh bay tới trên thành Burang, hai con long ưng đuổi theo sau lưng nó kêu vang, mặt đất đột nhiên rung động, từ đồi cát xa xa xuất hiện bóng dáng của thằn lằn đen và thành chủ tóc vàng.
Sau lưng Mudy, là kỵ binh đông như mây đen.
Cột cờ dựng thẳng, áo giáp lấp lánh, trường đao như rừng, lưỡi dao sắc bén ma sát vang vọng, tạo ra âm thanh chói tai, sát khí lãnh liệt.
Man tộc cuối cùng hiểu ra mục đích của các kỵ sĩ thủ thành, nhưng đã muộn.
Thằn lằn đen gào lên, răng nhọn dính ánh máu, Mudy giơ cao trường đao màu vàng, còi hiệu lại vang lên, các kỵ sĩ như nước lũ chẻ ra một con đường, cùng chạy tới phối hợp với các kỵ sĩ thủ thành do tướng quân Talkin thống lĩnh.
Mặt đất gào thét, tử thần đang cười điên cuồng, cánh cửa địa ngục mở ra, bước chân vào, thì là hồ máu đỏ.
Người Bờm Đen ngay từ đầu đã nhắm sẵn đối thủ, Ito đứng trên lưng ma mút, nhắm trường đao vào Kony, “Kony Canyon!”
Theo mệnh lệnh của hắn, tọa thú tấn công Kony, hai con ma mút va đụng kịch liệt, tiếng rống vang vọng.
Kony vẻ mặt âm trầm, một tay chống thân người, nhảy vọt lên, tránh khỏi trường mâu nhắm vào tim, cánh tay mạnh mẽ hung tợn bóp cổ Ito.
Trên trường mâu màu đen lưu chuyển vu văn đỏ máu, hai man tộc giống như mãnh thú khát máu cắn xé nhau. Đồ đằng trên mặt Ito trở nên uốn éo, da thịt trên mặt Kony cũng đều run rẩy, nắm đấm mạnh mẽ đánh lên người âm vang nặng nề, trường mâu sắc bén đâm xuyên vai, máu chảy ra từ miệng vết thương.
Ma mút dùng vòi và ngà chiến đấu, hai mắt đỏ bừng, tạo nên cát bụi mù trời, căn bản không để ý đứng gần đó là ai. Ma mút đánh nhau, không ai dám lại gần trong vòng một trăm mét, nếu không bất kể là man tộc hay kỵ sĩ, sẽ bị dẫm thành bánh thịt, tử trạng thảm thiết, cái con địa hành thú ‘phẳng lì’ dưới chân chúng chính là chứng cớ.
Hà Ninh cúi nhìn chiến trường, khi vu nữ chết đi, ký ức đã mất trong đầu dần hồi phục, sát ý điên cuồng trong người cũng không còn dễ dàng khiến y dao động nữa. Y nhớ ra rất nhiều thứ, nhớ ra tội nghiệt của man tộc, nhớ ra cảnh man tộc lần đầu tiên quỳ trước mặt đại vu, nhận lấy trường mâu có khắc vu văn, tuyên thệ trung thành.
Đại vu đời thứ hai ban cho man tộc đồ đằng khác biệt, cũng khắc lời nguyền trên người họ. Chỉ vì, đại vu Aram đời đầu chết vì man tộc! Cho dù man tộc vốn không có ý định như thế, nhưng bi kịch thì đã không thể vãn hồi.
Giết chết đại vu, là tội không thể tha thứ.
Thở dài một tiếng, nhắm hai mắt lại, trói buộc và nguyền rủa đã kéo dài ngàn năm, nên tiếp tục như thế sao? Hà Ninh không biết đáp án.
Thằn lằn xanh luẩn quẩn trên bầu trời, thằn lằn đen lao vào chiến trường, nơi ánh đao vàng lướt qua, chiến sĩ phía tây tan tác tới đó.
Khi toàn bộ ký ức hồi phục, ánh mắt Hà Ninh nhìn về Mudy cũng mang theo một tia phức tạp.
Man tộc là chiến sĩ trời sinh, đế vương Aram lại có thể khiến cả đại lục này máu chảy thành sông.
Đại vu là tế phẩm của đế vương Aram, là sự tồn tại duy nhất có thể áp chế tâm giết chóc của đế vương. Mỗi đời đại vu đều rất đoản mệnh, Hà Ninh không muốn mình cũng biến thành như thế, nhưng điều này y có thể quyết định sao?
Thằn lằn xanh tựa hồ cảm giác được cảm xúc của Hà Ninh dao động, nóng ruột gào lên, ngọn lửa phun ra xém chút thiêu cháy tường thành.
Musha đứng trên đầu thành vội hạ lệnh kỵ sĩ thủ t ành vận chuyển nước tới, không quên phẩy tay với không trung, xé họng gào to réo bự, hoàn toàn mất đi hình tượng ngày xưa.
Âm thanh Musha trộn lẫn trong tiếng giết chóc, nghe không rõ ràng, nhưng ý nghĩa cụ thể thì hiểu được.
Hà Ninh sờ sờ mũi, áp chế cảm xúc nóng nảy xuống, vỗ thằn lằn xanh, bảo nó bay xa chút .
“Anh bạn, nhịn chút, đừng phun lửa.”
Vạn nhất thật sự thiêu tường thành, thì không phải là tạo trò cười sao, tường thành không bị man tộc công phá, lại bị thằn lằn xanh thiêu hủy, có oan không?
Thằn lằn xanh bay khỏi chiến trường, man tộc dần rơi vào hạ phong.
Khi Hà Ninh lại gần, vẻ mặt rất nhiều man tộc lại trở nên uốn éo, người Bờm Đen biết cảm giác này, may là tuyên thệ trung thành trước một bước, không cần phải chịu đựng thống khổ đáng sợ đó.
Mudy vung đao chém đứt cổ một tộc trưởng man tộc, máu chảy xuống lưỡi đao, man tộc xung quanh bất giác lùi lại, đôi ngươi dọc màu vàng đó, khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi, hàn ý tận xương.
Thằn lằn đen nhấc chân sau thô tráng, lao vào vòng chiến của hai con ma mút. Thằn lằn đen rất hung hãn, một con ma mút thì có thể ứng phó, nhưng hai con, tình huống sẽ không mấy lạc quan. Dù sao, ma mút khi đánh nhau, trong mắt chỉ nhìn thấy có đối thủ, những cái khác không thèm bận tâm. Bất kể là địch hay bạn, dẫm chết cho xong!
Tiếng còi hiệu vang lên trên thành, vang vọng trong thảo nguyên và hoang mạc.
Talkin tướng quân đi tiên phong, vung trường đao, hét to chiến đấu vì thành Burang, chiến đấu vì thành chủ, chiến đấu vì người thần dụ!
Kỵ sĩ Burang dũng cảm, dũng sĩ đại mạc không sợ hãi, giống như từng mũi tên sắc bén, cắm vào tim man tộc.
Man tộc bị đánh trở tay không kịp, vài tộc trưởng đang tính kế hoạch tấn công tiếp theo, không ngờ lại bị thành Burang phản công trước.
Hoảng loạn chỉ trong một thoáng, rất nhanh, các chiến sĩ dũng mãnh nhất trong bộ tộc đã đứng trên lưng địa hành thú, nghênh chiến cùng các kỵ sĩ đang lao tới, tiếng thú gầm và tiếng xương gãy hòa vào nhau, trường đao và lợi mâu va nhau chấn động màng nhĩ, chiến đấu ngay từ mới đầu đã vào giai đoạn kịch liệt nhất.
Chiến đấu ngoài thành Burang bắt đầu không lâu, thành Battier cũng vang lên kèn hiệu. Các kỵ sĩ và mục dân vung trường đao, hô to rồi tấn công man tộc ngoài thành.
Man tộc bên ngoài hai tòa thành đều bị mù đầu, bọn họ quả thật hy vọng các kỵ sĩ xuất thành chiến đấu, như vậy sẽ có lợi với mình, nhưng cũng biết, chỉ cần những người phía đông này không điên, thì sẽ không làm như thế.
Chuyện bất thường tất có yêu dị, cho dù man tộc không biết câu này, cũng hiểu đạo lý này.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Các chiến sĩ man tộc chống lại tấn công của các kỵ sĩ, các tộc trưởng man tộc do Kony dẫn đầu lại chìm vào trầm tư.
Tứ chi phát triển không có nghĩa là đầu óc nhất định sẽ đơn giản, chân mày Kony đột nhiên nhíu lại, không đúng! Khẳng định là cạm bẫy! Hắn nắm chặt trường mâu, đứng trên lưng ma mút gào lên một tiếng, tiếng gào truyền đi rất xa trong chiến trường, người Canyon quen thuộc hàm nghĩa đại biểu trong âm thanh này, trên mặt ai nấy đều là kinh ngạc.
Rút lui?!
Tộc trưởng lại hạ lệnh như thế?
Lão tế tự Canyon quỳ trên đồi cát, đồ đằng dùng máu nô lệ vẽ ra đã khô cạn, nứt ra thành từng khúc, một phần bị cát vàng che phủ, đây là dấu hiệu không may.
Các tộc trưởng bộ tộc liên minh với Canyon cũng trước sau hạ lệnh rút lui, nhưng tình hình trước mặt, muốn đi là có thể đi được sao?
Phát giác được ý đồ của man tộc, các kỵ sĩ tiến công càng thêm mãnh liệt, bọn họ không để ý có thể sống sót rời khỏi chiến trường hay không, mục đích duy nhất khi bọn họ xuất thành chiến đấu chính là quấn chết những man tộc này, chờ đợi thành chủ đại nhân trở về.
Man tộc và các kỵ sĩ quấn lấy nhau, muốn thoát khỏi chiến trường, biện pháp duy nhất chính là bỏ lại những tộc nhân đã rơi vào ‘cạm bẫy’! Không có tộc trưởng nào làm như thế, không muốn bỏ mặc tộc nhân, chỉ có thể giết sạch toàn bộ kỵ sĩ phía đông ngoài thành!
Các man tộc tiến công mạnh hơn, vì muốn toàn thân lui binh. Các kỵ sĩ nằm ở thế yếu về số lượng, rất nhanh chìm vào khốn cảnh.
Trên không đột nhiên truyền tới từng tiếng gào, từ xa lại gần, mang theo uy hiếp đáng sợ! Hai bên đang giết chóc bất giác ngẩng đầu lên, nhìn thấy thằn lằn xanh giống như đã thay da đổi thịt.
Vảy màu xanh đen đã thành một màu đỏ lửa, hai cánh sải rộng, để lại bóng râm thật lớn trên chiến trường.
Hà Ninh trên lưng thằn lằn xanh giơ cao quyền trượng, vu văn trên tường thành thoáng chốc sáng bừng lên, như có âm thanh cổ xưa đang ngâm nga, xích sắt vô hình ma sát ra tia lửa trắng, quấn lấy tất cả man tộc tại đó.
Nóng bức như lửa đốt, các man tộc che mặt, thống khổ kêu gào, Kony không cam lòng ngẩng đầu lên, nhìn bóng người trên không, hai mắt đỏ bừng, đại vu, tại sao?!
Các tế tự man tộc nằm rạp xuống đất, tế tự già hai tay giơ cao quyền trượng, không ngừng cầu nguyện, cầu khẩn sự nhân từ và khoan thứ của đại vu.
Sắc mặt Hà Ninh trở nên tái nhợt, thống khổ mà man tộc gánh chịu cuối cùng bắt đầu giảm bớt.
Thằn lằn xanh bay tới trên thành Burang, hai con long ưng đuổi theo sau lưng nó kêu vang, mặt đất đột nhiên rung động, từ đồi cát xa xa xuất hiện bóng dáng của thằn lằn đen và thành chủ tóc vàng.
Sau lưng Mudy, là kỵ binh đông như mây đen.
Cột cờ dựng thẳng, áo giáp lấp lánh, trường đao như rừng, lưỡi dao sắc bén ma sát vang vọng, tạo ra âm thanh chói tai, sát khí lãnh liệt.
Man tộc cuối cùng hiểu ra mục đích của các kỵ sĩ thủ thành, nhưng đã muộn.
Thằn lằn đen gào lên, răng nhọn dính ánh máu, Mudy giơ cao trường đao màu vàng, còi hiệu lại vang lên, các kỵ sĩ như nước lũ chẻ ra một con đường, cùng chạy tới phối hợp với các kỵ sĩ thủ thành do tướng quân Talkin thống lĩnh.
Mặt đất gào thét, tử thần đang cười điên cuồng, cánh cửa địa ngục mở ra, bước chân vào, thì là hồ máu đỏ.
Người Bờm Đen ngay từ đầu đã nhắm sẵn đối thủ, Ito đứng trên lưng ma mút, nhắm trường đao vào Kony, “Kony Canyon!”
Theo mệnh lệnh của hắn, tọa thú tấn công Kony, hai con ma mút va đụng kịch liệt, tiếng rống vang vọng.
Kony vẻ mặt âm trầm, một tay chống thân người, nhảy vọt lên, tránh khỏi trường mâu nhắm vào tim, cánh tay mạnh mẽ hung tợn bóp cổ Ito.
Trên trường mâu màu đen lưu chuyển vu văn đỏ máu, hai man tộc giống như mãnh thú khát máu cắn xé nhau. Đồ đằng trên mặt Ito trở nên uốn éo, da thịt trên mặt Kony cũng đều run rẩy, nắm đấm mạnh mẽ đánh lên người âm vang nặng nề, trường mâu sắc bén đâm xuyên vai, máu chảy ra từ miệng vết thương.
Ma mút dùng vòi và ngà chiến đấu, hai mắt đỏ bừng, tạo nên cát bụi mù trời, căn bản không để ý đứng gần đó là ai. Ma mút đánh nhau, không ai dám lại gần trong vòng một trăm mét, nếu không bất kể là man tộc hay kỵ sĩ, sẽ bị dẫm thành bánh thịt, tử trạng thảm thiết, cái con địa hành thú ‘phẳng lì’ dưới chân chúng chính là chứng cớ.
Hà Ninh cúi nhìn chiến trường, khi vu nữ chết đi, ký ức đã mất trong đầu dần hồi phục, sát ý điên cuồng trong người cũng không còn dễ dàng khiến y dao động nữa. Y nhớ ra rất nhiều thứ, nhớ ra tội nghiệt của man tộc, nhớ ra cảnh man tộc lần đầu tiên quỳ trước mặt đại vu, nhận lấy trường mâu có khắc vu văn, tuyên thệ trung thành.
Đại vu đời thứ hai ban cho man tộc đồ đằng khác biệt, cũng khắc lời nguyền trên người họ. Chỉ vì, đại vu Aram đời đầu chết vì man tộc! Cho dù man tộc vốn không có ý định như thế, nhưng bi kịch thì đã không thể vãn hồi.
Giết chết đại vu, là tội không thể tha thứ.
Thở dài một tiếng, nhắm hai mắt lại, trói buộc và nguyền rủa đã kéo dài ngàn năm, nên tiếp tục như thế sao? Hà Ninh không biết đáp án.
Thằn lằn xanh luẩn quẩn trên bầu trời, thằn lằn đen lao vào chiến trường, nơi ánh đao vàng lướt qua, chiến sĩ phía tây tan tác tới đó.
Khi toàn bộ ký ức hồi phục, ánh mắt Hà Ninh nhìn về Mudy cũng mang theo một tia phức tạp.
Man tộc là chiến sĩ trời sinh, đế vương Aram lại có thể khiến cả đại lục này máu chảy thành sông.
Đại vu là tế phẩm của đế vương Aram, là sự tồn tại duy nhất có thể áp chế tâm giết chóc của đế vương. Mỗi đời đại vu đều rất đoản mệnh, Hà Ninh không muốn mình cũng biến thành như thế, nhưng điều này y có thể quyết định sao?
Thằn lằn xanh tựa hồ cảm giác được cảm xúc của Hà Ninh dao động, nóng ruột gào lên, ngọn lửa phun ra xém chút thiêu cháy tường thành.
Musha đứng trên đầu thành vội hạ lệnh kỵ sĩ thủ t ành vận chuyển nước tới, không quên phẩy tay với không trung, xé họng gào to réo bự, hoàn toàn mất đi hình tượng ngày xưa.
Âm thanh Musha trộn lẫn trong tiếng giết chóc, nghe không rõ ràng, nhưng ý nghĩa cụ thể thì hiểu được.
Hà Ninh sờ sờ mũi, áp chế cảm xúc nóng nảy xuống, vỗ thằn lằn xanh, bảo nó bay xa chút .
“Anh bạn, nhịn chút, đừng phun lửa.”
Vạn nhất thật sự thiêu tường thành, thì không phải là tạo trò cười sao, tường thành không bị man tộc công phá, lại bị thằn lằn xanh thiêu hủy, có oan không?
Thằn lằn xanh bay khỏi chiến trường, man tộc dần rơi vào hạ phong.
Khi Hà Ninh lại gần, vẻ mặt rất nhiều man tộc lại trở nên uốn éo, người Bờm Đen biết cảm giác này, may là tuyên thệ trung thành trước một bước, không cần phải chịu đựng thống khổ đáng sợ đó.
Mudy vung đao chém đứt cổ một tộc trưởng man tộc, máu chảy xuống lưỡi đao, man tộc xung quanh bất giác lùi lại, đôi ngươi dọc màu vàng đó, khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi, hàn ý tận xương.
Thằn lằn đen nhấc chân sau thô tráng, lao vào vòng chiến của hai con ma mút. Thằn lằn đen rất hung hãn, một con ma mút thì có thể ứng phó, nhưng hai con, tình huống sẽ không mấy lạc quan. Dù sao, ma mút khi đánh nhau, trong mắt chỉ nhìn thấy có đối thủ, những cái khác không thèm bận tâm. Bất kể là địch hay bạn, dẫm chết cho xong!
Tác giả :
Lai Tự Viễn Phương