Nam Vu
Chương 32: Bước đầu tiên của con đường thần côn
Hà Ninh mang đôi mắt viền đen chờ ngày khởi hành về hoang thành.
Trước ngày xuất pháp, chính là ngày lễ cổ xưa nhất của đại lục Aram, lễ thần linh. Thành Burang đối với thần điện Ortiramhs kính mà xa cách, nhưng vẫn giữ lại truyền thống quan trọng nhất của thời đại đế quốc Aram.
Vào lễ thần linh, Mudy mặc trường bào màu trắng, giơ cao quyền trượng màu vàng, trên mái tóc dài điểm xuyết bảo thạch và xích bạc, dưới bầu trời xanh lam tựa như thần linh.
Dê bò hiến tế cho thần linh được đưa lên đài tế, tất cả mọi người đều mang lòng thành kính nhất cầu nguyện với trời, hy vọng thần linh ban phúc cho thành Burang, hy vọng nguồn nước của thành Burang vĩnh viễn không khô cạn, hy vọng bò dê càng thêm béo mập, khi chăn thả sẽ không gặp phải đàn sói sa mạc.
Nhạc công hầu hạ thành chủ, tấu lên khúc huyền âm cổ xưa. Khác với nhạc công đi khắp các thành, nhịp điệu họ tấu ra mang theo âm điệu du dương cổ xưa, trang nghiêm, trang trọng.
Hà Ninh đứng ở một góc khuất tầm mắt, vải đen phủ trên đầu, che đi hơn nửa gương mặt, chỉ lộ ra sống mũi và chiếc cằm. Ăn bận như thế ở trong sa mạc phía đông không có gì kỳ lạ, chỉ là, trong khánh điển thì rõ ràng bắt mắt.
Có lẽ là ý thức được ánh mắt đặt lên người mình có hơi nhức nhối, Hà Ninh kéo thấp khăn đen trên đầu, chậm rãi lùi ra khỏi đám người.
Không ngờ lại bị người sau lưng giữ vai lại, “Tế phẩm trong ngày lễ, vốn nên do đại vu đích thân kính hiến cho thần.”
Âm thanh trầm thấp, vô cùng quen thuộc. Hà Ninh nghiêng đầu, Mudy đã trùm lên khăn đầu và trường bào màu đen, đang đứng sau lưng y. Ánh mắt tất cả mọi người đều đang tụ trên đàn tế, không ai chú ý tới thành chủ đứng ở đây.
“Đại vu?”
“Đúng, đại vu.” Ngón tay thon dài trắng nõn men theo vai Hà Ninh trượt tới sau gáy, khi y nhíu mày, nó dừng lại.
Nhiệt độ của ngón tay khiến Hà Ninh có chút khó chịu, mở miệng: “Tay…”
Còn chưa nói xong, Mudy lại ấn vai y lại, nâng cằm lên, thấp giọng: “Xuỵt, nhìn kỹ đi, có nhớ ra cái gì không?”
Thuận theo lực dưới cằm, Hà Ninh chuyển mắt lên đàn tế, máu đỏ tươi, nhuộm đỏ hoa văn khắc trên bệ đá, hình thành từng đồ án có ý nghĩa tượng trưng.
Trong màu máu, đồ án giống như đang sống, phi nhanh, nhảy vọt trong mắt Hà Ninh.
Nam nhân giơ cao trường đao, đem tim của tế phẩm dâng cho thần linh.
Lương thực phong phú, bò dê thành đàn, chiến sĩ giơ cao trường mâu, thiếu nữ khiêu vũ nhịp nhàng, từng cảnh tượng, hiện ra trước mắt Hà Ninh trong tiếng trống và tiếng nhạc, chảy vào đầu y.
Ý thức có hơi mơ hồ, cánh tay mạnh mẽ từ đầu tới cuối vẫn ấn trên vai y, trong âm thanh thấp trầm phản phất mang theo ma chú mê hoặc, giống như dùng lông vũ mềm mại nhất, quét qua tim, “Nhớ ra chưa? Đại vu của ta.”
Tiếng trống đột ngột nổ ra bên tay, trên đàn tế, tiếng kêu của bò dê sớm đã ngừng lại, nam nhân trên mặt và trên cánh tay đều có vẽ đồ án kỳ quái, đang giơ dao găm dính máu, dẫm mạnh hai chân, dẫm ra tiếng vang quái đản, ngữ điệu cao tới kỳ quái.
“Không đúng.” Dưới khăn đầu che phủ, nhìn không rõ hai mắt Hà Ninh, âm thanh lại đặc biệt rõ ràng: “Hắn làm, không đúng.”
Mudy cúi người lại gần tai Hà Ninh, “Aram hiện tại, đã không có đại vu chân chính, cũng không có tế tự hầu hạ đại vu. Kiểu tế điển này, chẳng qua chỉ là một nghi thức tôn kính truyền thống.”
Tiếng trống càng thêm gấp gáp, nam nhân trên đàn tế đột nhiên quát to một tiếng, quỳ xuống đất, lồng ngực phập phồng kịch liệt, hai tay đập mạnh lên bệ đá, từng cái nặng nề.
Không đúng, như vậy không đúng!
Nghi thức thế này, là khinh nhờn thần linh, không có thần linh nào còn ban phúc cho đại lục Aram!
Hà Ninh đột nhiên đẩy đám người ra, tuân theo ý thức sâu nhất trong lòng, bước từng bước lên đàn tế.
Mudy không kéo y lại, mà đi theo bên cạnh y, binh sĩ canh giữ trước đàn tế, ngay lúc Mudy kéo khăn đầu ra, liền buông vũ khí xuống, quỳ một gối.
Đối với những chuyện đó, Hà Ninh làm như không thấy, trước ánh mắt quái dị và tiếng kêu kinh ngạc của đám đông, bước lên bậc thềm, đi lên tế đàn.
Nam nhân đang quỳ dưới đất kinh ngạc ngẩng đầu lên, tiếng trống cũng ngừng, Hà Ninh dừng trước mặt tế tự, cúi người nhặt dao găm dính máu lên, giơ tay ra, lưỡi dao sắc bén rạch qua cổ tay, máu tươi nhỏ xuống, giây tiếp theo, đầu lưỡi liếm qua vết thương, môi dưới nhuộm lên sắc diễm lệ.
Âm thanh trong vắt, đột nhiên vang lên trên tế đàn, tương tự với âm thanh vang lên trên tế đàn trước đó, nhưng lại không giống.
Không có tiếng trống, không có động tác kịch liệt, y chỉ nâng dao găm dính máu, chậm rãi, giơ cao qua đầu. Theo động tác của y, vải đầu trượt xuống, mái tóc dài màu đen xõa tới eo, sợi tóc nhẹ động theo gió, con ngươi màu đen ánh vào trời xanh, âm thanh giống như phiêu tán trong mây, lại vang vọng bên tai từng người.
Tiếng tim đập càng lúc càng kịch liệt, là của bản thân, là của tất cả mọi người.
Khuyên tai màu bạc đột nhiên tỏa ra ánh vàng, trên bầu trời xanh lam, ngưng tụ mây, trong mây vang lên tiếng sấm, liên tục từng tiếng, giống như trống trận. Tia chớp rạch bầu trời, mưa lớn lập tức đổ như trút xuống.
“Trời mưa rồi!”
“Thần linh, mưa rồi!”
Kinh ngạc, cuồng hỉ, không dám tin, quá nhiều cảm xúc đan xen vào nhau, cơn mưa ào ạt xối lên mặt và người, rất đau, nhưng có thể nói rõ với người Burang rằng, cơn mưa lớn trong cuộc tế lễ là thật, không phải là ảo giác của họ, cũng không phải là một giấc mơ tốt đẹp.
Người thanh niên tóc đen đó, là ai?
Rốt cuộc là ai?
Sau cơn cuồng hỉ, tất cả ánh mắt lại lần nữa tập trung lên tế đàn, toàn thân Hà Ninh đều bị nước mưa thấm ướt, tóc đen dính lên mặt, nhắm hai mắt lại, để mặc mưa xối lên mặt, máu trên môi bị nước mưa xối đi, lộ ra một màu tái nhợt xuy yếu.
Bị mưa lớn tưới lạnh tới tim, mùi vị không dễ chịu gì. Y muốn rời khỏi tế đàn, nhưng hai chân lại nặng như đổ chì.
Dưới tế đàn, nước mưa làm mờ đi vẻ mặt của mọi người, nhưng chung quy không che được kinh ngạc của tất cả.
Hà Ninh rất khó nói rõ trong lòng mình đang có cảm giác gì, bước trên con đường thần côn là tất nhiên, nhưng chạy vội như thế lại không phải ý nguyện của y. Muốn hoàn toàn áp chế một ý thức khác trong người mình, khó hơn tưởng tượng của y nhiều.
Nhưng mà, tình hình trước mắt cũng coi như giúp đỡ y nhiều, ít nhất trên con đường sự nghiệp thần côn, y coi như đã bước thành công bước đầu tiên?
Cơn mưa càng lúc càng lớn, hồ nước đã sắp khô cạn cuối cùng tung tóe bọt nước. Vẻ kinh ngạc của mọi người cũng bắt đầu biến hóa, mang theo một chút kính sợ.
Hà Ninh lại chống đỡ không nổi nữa, theo tiếng sấm ầm ầm, nước mưa như trút, y có thể cảm giác được sức lực trong cơ thể bị rút đi từng chút một, trước mắt hơi tối đi, tới lúc này còn chưa ngã xuống, chỉ có thể dùng kỳ tích để hình dung. Cảm giác này không phải lần đầu tiên, nhưng còn nghiêm trọng hơn lần đầu tiên.
Cười khổ một tiếng, quả nhiên chuyện gì cũng có cái giá của nó, tất cả ghi chép trên bảng đồng là thật.
Hà Ninh không biết cực hạn của mình ở đâu, nhưng cảnh vật trước mắt đã bắt đầu dao động như đường gấp, âm thanh nghe vào tai cũng giống như cách một vách ngăn trong suốt, đầu càng lúc càng choáng, ngã hay không ngã?
Ý chí cuối cùng không thể đại biểu tất cả, trước mắt tối đen, Hà Ninh vẫn ngã xuống.
Trước khi chạm đất, được một cánh tay mạnh mẽ ôm vào lòng, tay áo to rộng phủ lên người y, trong ý thức mơ hồ, một đôi con ngươi màu vàng đập vào mắt. Tiếp theo, Hà Ninh hoàn toàn chìm vào bóng tối, cái gì cũng không biết nữa.
Nước mưa men theo góc trán Mudy trượt xuống mặt, hai mắt rũ xuống, che đi một chút ánh vàng ròng thiêu đốt như liệt diệm, ôm eo Hà Ninh lên, rời khỏi tế đàn, bỏ lại toàn bộ ánh mắt kinh ngạc và nghi vấn sau lưng.
Mưa bắt đầu từ giữa tế điển, kéo dài cả một đêm.
Khi Hà Ninh khôi phục ý thức, có thể cảm giác được toàn thân được dòng nước ấm áp bao quanh. Mở mắt ra, phát hiện mình quả thật đang ngâm trong nước, Mudy ngồi bên bờ hồ, trên người vẫn là một trường bào màu vàng nâu, dây lưng thắt lỏng lẻo, y sam mở rộng, lộ ra phần lớn lồng ngực.
Hà Ninh đang nằm sấp trên chân hắn, ngón tay thon dài trắng nõn vuốt qua mái tóc đen, xoa một chút trên lỗ tai hơi đỏ, “Tỉnh rồi?”
“…”
Mở miệng, nhưng không phát ra âm thanh, Hà Ninh kinh ngạc, không bận tâm tình trạng trước mắt ‘dọa người’ cỡ nào, che cổ họng, kinh ngạc trừng to mắt. Động tác có hơi mạnh, bọt nước bắn lên, lại một trận choáng đầu, hậu quả của tay chân mềm nhũn là, lập tức chìm vào trong nước, trên mặt nước nổi lên một chuỗi bọt khí.
Mudy lập tức nhảy xuống nước, kéo Hà Ninh lên, đỡ ngay eo y, nhăn mày, “Cậu đang bệnh.”
Không tốn chút sức ôm Hà Ninh khỏi nước, dùng trường bào đặt một bên bọc lại kín kẽ, “Không cần gấp, rất nhanh sẽ khỏe.”
Hà Ninh lắc lắc đầu, cuối cùng ý thức được mình đang bị bệnh, sốt tới ý thức mơ hồ, tới mức không chú ý Mudy đang ôm mình ra khỏi nhà tắm.
Tối đó, Hà Ninh ngủ trong phòng ngủ của Mudy, trước khi ngủ uống một chén canh thuốc mùi vị kỳ lạ, trong vị đắng còn mang theo một chút tanh ngọt, giống như thêm máu.
Lau lau khóe miệng, y quả nhiên đã bệnh rồi, bệnh tới nghiêm trọng, tới mức nếm được cả vị máu trong thuốc.
“Ngủ đi.” Mudy một tay che hai mắt Hà Ninh, trong âm thanh tựa hồ mang theo giai điệu ru ngủ.
Buông tay ra, Hà Ninh đã nhắm mắt lại, hơi thở dần bình ổn. Mudy lặng lẽ ngồi bên cạnh giường một chút, đứng lên tới cạnh bàn, trên bàn vẫn là cuộn da dê chỉ có Hà Ninh mới có thể hiểu kia.
Mudy tựa ở trước bàn, cầm cuộn da dê lên, tay áo rộng lớn trượt xuống, lộ ra vết thương đã bắt đầu kết vảy ở cổ tay.
Thuốc phát huy tác dụng, cơn sốt của Hà Ninh dần lui, thân thể thì vẫn xuy yếu, bụng cũng bắt đầu kêu vang.
Nửa đêm tỉnh lại, vừa đói vừa bệnh, mùi vị không chút dễ chịu.
Trong phòng mờ tối, mở mắt thì gặp ngay một gương mặt tuấn mỹ, lông mày rậm rạp mang theo sắc vàng. Tuy không phải lần đầu tiên ngủ cùng Mudy, Hà Ninh vẫn bị dọa nhảy dựng. Thoáng chốc đờ ra, câu này hình như có nghĩa khác?
Thử động đậy, cánh tay gác lên người không có dấu hiệu thả lỏng, bụng càng kêu càng vang, Hà Ninh nhíu chặt mày, không thì, lay tỉnh người này?
Kết quả không đợi Hà Ninh động thủ, Mudy đã mở mắt ra trước, nhẹ quay mặt Hà Ninh lại, nụ hôn rơi trên khóe môi Hà Ninh, trong âm thanh mang theo chút lười biếng, “Còn sớm, ngủ thêm chút đi.”
Nói xong, thành chủ tóc vàng tiếp tục chìm vào mộng, đại vu tương lai tóc đen thì lại thạch hóa nứt nẻ.
Cứng ngắc quay đầu, nhìn Mudy, trong đầu Hà Ninh dính thành một mớ hồ. Ai có thể cho y biết, rốt cuộc là tình huống gì?
Liên tục bị dọa, bụng cũng không kêu nữa, Hà Ninh gần như mở mắt tới sáng.
Hai vòng thâm đen khỏi tranh cãi chình ình trên mặt, Hà Ninh giống như mộng du đi ra khỏi phủ thành chủ, đứng trước mặt thằn lằn xanh.
Thằn lằn xanh bị nhốt ở phủ thành chủ một ngày một đêm, có thằn lằn đen bên cạnh, khả năng phá hàng rào mà ra là vô hạn tiếp cận số không. Khó khăn lắm mới gặp Hà Ninh, cao hứng dùng đầu húc hai cái, nhưng lại không đạt được bất cứ phản ứng nào.
Hai con mèo cát chạy tới cọ cọ lên chân Hà Ninh, kêu meo meo, cũng không có bất cứ hiệu quả nào, một thằn lằn hai mèo mắt to trừng mắt nhỏ, đồng thời ý thức được, chuyện không đúng!
Mudy cầm một cái chân dê đút cho thằn lằn đen, dường như không có chút ấn tượng nào với tất cả những gì xảy ra tối qua, nhưng sự thật thế nào? Có lẽ chỉ có hắn biết.
Lần này tới hoang thành, Mudy chỉ mang theo hai trăm kỵ sĩ.
Một màn phát sinh ở trong lễ thần linh, không lâu sau đã lan truyền khắp hoang mạc phía đông thậm chí cả đại lục Aram, thần điện Ortiramhs cũng sẽ nhận được tin tức. Mudy dám để cho Hà Ninh xuất hiện trước mặt thế nhân, tự nhiên có biện pháp ứng phó, những vu nữ dùng âm mưu chiếm lấy địa vị chính thống bốn trăm năm, đã đến lúc nên trả giá rồi.
Đưa Hà Ninh về Vu thành, chỉ là bước đầu tiên.
Mudy thắt dây cương lên cho thằn lằn đen, cong cong khóe môi.
Thằn lằn đen ăn no rồi, Hà Ninh ôm hai con mèo cát ngồi lên lạc đà, thằn lằn xanh chỉ có thể đi theo bên cạnh. Kèn hiệu của các kỵ sĩ vang lên, cửa thành mở rộng, đội ngũ hai trăm người khởi hành từ thành Burang, men theo ốc đảo, xuất phát tới Vu thành nằm sâu trong hoang mạc.
Phía tây đại lục Aram.
Trên đồng hoang, tiếng rống của ma mút và tiếng gầm của địa hành thú vang vọng khắp nơi.
Kony đứng trên lưng ma mút, giơ cao trường mâu, các chiến sĩ Canyon như mãnh thú xông tới đánh bộ lạc đã phản bội họ. Nam nhân, nữ nhân, người già, trẻ con, bất kể phản kháng hay cầu xin, đều bị đâm xuyên lồng ngực chém rơi đầu không chút lưu tình. Máu tanh dẫn chim ăn thịt thối trong đồng hoang tới, tiếng kêu khản đặc, luẩn quẩn trong không khí. Giết chóc khiến Kony cảm thấy hưng phấn, liếm mạnh môi dưới, đồ đằng màu xanh trên gương mặt tựa như đang uốn éo bừng cháy.
Tế tự của tộc Canyon giơ cao trượng mây, man tộc bị công đánh không phải không cầu viện bên ngoài, nhưng trước khi đồng minh kịp tới, chiến sĩ trong bộ tộc đã bị người Canyon giết sạch, ngay cả người già trẻ con cũng không bỏ qua.
Kony nhảy xuống khỏi lưng ma mút, vết thương sâu tận xương trên cánh tay đã khỏi, hồi phục sức mạnh đáng sợ.
Hắn đi tới trước mặt tộc trưởng Honse đã bị chém đứt một chân và một tay, cánh tay to lớn túm tóc nam nhân, kéo mạnh lên, rút dao găm ở eo, từng chút từng chút, trong tiếng kêu thét sợ hãi cực điểm, cắt đầu nam nhân xuống, một tay giơ cao, để mặc dòng máu tanh chảy từ cổ tay lan cả cánh tay, tràn tới cả lồng ngực cường tráng.
“Canyon!”
“Canyon!”
“Gào!”
Tiếng gầm của các kỵ sĩ và tiếng vũ khí đập xuống nền đất vang vọng đồng hoang, bộ tộc chạy tới cứu viện nhìn thấy cảnh tượng này, không dám đi tới một bước, lũ lượt quay đầu, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về lãnh địa, tộc Honse bị giết sạch, không chỉ nam nhân, ngay cả nữ nhân và trẻ con cũng không để lại một ai.
Tiếp theo, sẽ tới phiên ai?
Người Canyon, sẽ trở thành tai họa của cả đồng hoang phía tây.
Nhìn bụi cát nổi lên từ xa, Kony cười khinh thường, xâu đầu tộc trưởng Honse lên trên mũi mâu, đứng giữa tộc nhân đã chết của hắn, tuyên bố cho cả đồng hoang phía tây, đây chính là cái giá phản bội Canyon!
Trở lại lưng ma mút, Kony siết chặt trường mâu, nhìn về phía đông, rồi lại gào lên như mãnh thú, hắn sẽ trở lại! Đại vu, nhất định thuộc về Canyon!
Trước ngày xuất pháp, chính là ngày lễ cổ xưa nhất của đại lục Aram, lễ thần linh. Thành Burang đối với thần điện Ortiramhs kính mà xa cách, nhưng vẫn giữ lại truyền thống quan trọng nhất của thời đại đế quốc Aram.
Vào lễ thần linh, Mudy mặc trường bào màu trắng, giơ cao quyền trượng màu vàng, trên mái tóc dài điểm xuyết bảo thạch và xích bạc, dưới bầu trời xanh lam tựa như thần linh.
Dê bò hiến tế cho thần linh được đưa lên đài tế, tất cả mọi người đều mang lòng thành kính nhất cầu nguyện với trời, hy vọng thần linh ban phúc cho thành Burang, hy vọng nguồn nước của thành Burang vĩnh viễn không khô cạn, hy vọng bò dê càng thêm béo mập, khi chăn thả sẽ không gặp phải đàn sói sa mạc.
Nhạc công hầu hạ thành chủ, tấu lên khúc huyền âm cổ xưa. Khác với nhạc công đi khắp các thành, nhịp điệu họ tấu ra mang theo âm điệu du dương cổ xưa, trang nghiêm, trang trọng.
Hà Ninh đứng ở một góc khuất tầm mắt, vải đen phủ trên đầu, che đi hơn nửa gương mặt, chỉ lộ ra sống mũi và chiếc cằm. Ăn bận như thế ở trong sa mạc phía đông không có gì kỳ lạ, chỉ là, trong khánh điển thì rõ ràng bắt mắt.
Có lẽ là ý thức được ánh mắt đặt lên người mình có hơi nhức nhối, Hà Ninh kéo thấp khăn đen trên đầu, chậm rãi lùi ra khỏi đám người.
Không ngờ lại bị người sau lưng giữ vai lại, “Tế phẩm trong ngày lễ, vốn nên do đại vu đích thân kính hiến cho thần.”
Âm thanh trầm thấp, vô cùng quen thuộc. Hà Ninh nghiêng đầu, Mudy đã trùm lên khăn đầu và trường bào màu đen, đang đứng sau lưng y. Ánh mắt tất cả mọi người đều đang tụ trên đàn tế, không ai chú ý tới thành chủ đứng ở đây.
“Đại vu?”
“Đúng, đại vu.” Ngón tay thon dài trắng nõn men theo vai Hà Ninh trượt tới sau gáy, khi y nhíu mày, nó dừng lại.
Nhiệt độ của ngón tay khiến Hà Ninh có chút khó chịu, mở miệng: “Tay…”
Còn chưa nói xong, Mudy lại ấn vai y lại, nâng cằm lên, thấp giọng: “Xuỵt, nhìn kỹ đi, có nhớ ra cái gì không?”
Thuận theo lực dưới cằm, Hà Ninh chuyển mắt lên đàn tế, máu đỏ tươi, nhuộm đỏ hoa văn khắc trên bệ đá, hình thành từng đồ án có ý nghĩa tượng trưng.
Trong màu máu, đồ án giống như đang sống, phi nhanh, nhảy vọt trong mắt Hà Ninh.
Nam nhân giơ cao trường đao, đem tim của tế phẩm dâng cho thần linh.
Lương thực phong phú, bò dê thành đàn, chiến sĩ giơ cao trường mâu, thiếu nữ khiêu vũ nhịp nhàng, từng cảnh tượng, hiện ra trước mắt Hà Ninh trong tiếng trống và tiếng nhạc, chảy vào đầu y.
Ý thức có hơi mơ hồ, cánh tay mạnh mẽ từ đầu tới cuối vẫn ấn trên vai y, trong âm thanh thấp trầm phản phất mang theo ma chú mê hoặc, giống như dùng lông vũ mềm mại nhất, quét qua tim, “Nhớ ra chưa? Đại vu của ta.”
Tiếng trống đột ngột nổ ra bên tay, trên đàn tế, tiếng kêu của bò dê sớm đã ngừng lại, nam nhân trên mặt và trên cánh tay đều có vẽ đồ án kỳ quái, đang giơ dao găm dính máu, dẫm mạnh hai chân, dẫm ra tiếng vang quái đản, ngữ điệu cao tới kỳ quái.
“Không đúng.” Dưới khăn đầu che phủ, nhìn không rõ hai mắt Hà Ninh, âm thanh lại đặc biệt rõ ràng: “Hắn làm, không đúng.”
Mudy cúi người lại gần tai Hà Ninh, “Aram hiện tại, đã không có đại vu chân chính, cũng không có tế tự hầu hạ đại vu. Kiểu tế điển này, chẳng qua chỉ là một nghi thức tôn kính truyền thống.”
Tiếng trống càng thêm gấp gáp, nam nhân trên đàn tế đột nhiên quát to một tiếng, quỳ xuống đất, lồng ngực phập phồng kịch liệt, hai tay đập mạnh lên bệ đá, từng cái nặng nề.
Không đúng, như vậy không đúng!
Nghi thức thế này, là khinh nhờn thần linh, không có thần linh nào còn ban phúc cho đại lục Aram!
Hà Ninh đột nhiên đẩy đám người ra, tuân theo ý thức sâu nhất trong lòng, bước từng bước lên đàn tế.
Mudy không kéo y lại, mà đi theo bên cạnh y, binh sĩ canh giữ trước đàn tế, ngay lúc Mudy kéo khăn đầu ra, liền buông vũ khí xuống, quỳ một gối.
Đối với những chuyện đó, Hà Ninh làm như không thấy, trước ánh mắt quái dị và tiếng kêu kinh ngạc của đám đông, bước lên bậc thềm, đi lên tế đàn.
Nam nhân đang quỳ dưới đất kinh ngạc ngẩng đầu lên, tiếng trống cũng ngừng, Hà Ninh dừng trước mặt tế tự, cúi người nhặt dao găm dính máu lên, giơ tay ra, lưỡi dao sắc bén rạch qua cổ tay, máu tươi nhỏ xuống, giây tiếp theo, đầu lưỡi liếm qua vết thương, môi dưới nhuộm lên sắc diễm lệ.
Âm thanh trong vắt, đột nhiên vang lên trên tế đàn, tương tự với âm thanh vang lên trên tế đàn trước đó, nhưng lại không giống.
Không có tiếng trống, không có động tác kịch liệt, y chỉ nâng dao găm dính máu, chậm rãi, giơ cao qua đầu. Theo động tác của y, vải đầu trượt xuống, mái tóc dài màu đen xõa tới eo, sợi tóc nhẹ động theo gió, con ngươi màu đen ánh vào trời xanh, âm thanh giống như phiêu tán trong mây, lại vang vọng bên tai từng người.
Tiếng tim đập càng lúc càng kịch liệt, là của bản thân, là của tất cả mọi người.
Khuyên tai màu bạc đột nhiên tỏa ra ánh vàng, trên bầu trời xanh lam, ngưng tụ mây, trong mây vang lên tiếng sấm, liên tục từng tiếng, giống như trống trận. Tia chớp rạch bầu trời, mưa lớn lập tức đổ như trút xuống.
“Trời mưa rồi!”
“Thần linh, mưa rồi!”
Kinh ngạc, cuồng hỉ, không dám tin, quá nhiều cảm xúc đan xen vào nhau, cơn mưa ào ạt xối lên mặt và người, rất đau, nhưng có thể nói rõ với người Burang rằng, cơn mưa lớn trong cuộc tế lễ là thật, không phải là ảo giác của họ, cũng không phải là một giấc mơ tốt đẹp.
Người thanh niên tóc đen đó, là ai?
Rốt cuộc là ai?
Sau cơn cuồng hỉ, tất cả ánh mắt lại lần nữa tập trung lên tế đàn, toàn thân Hà Ninh đều bị nước mưa thấm ướt, tóc đen dính lên mặt, nhắm hai mắt lại, để mặc mưa xối lên mặt, máu trên môi bị nước mưa xối đi, lộ ra một màu tái nhợt xuy yếu.
Bị mưa lớn tưới lạnh tới tim, mùi vị không dễ chịu gì. Y muốn rời khỏi tế đàn, nhưng hai chân lại nặng như đổ chì.
Dưới tế đàn, nước mưa làm mờ đi vẻ mặt của mọi người, nhưng chung quy không che được kinh ngạc của tất cả.
Hà Ninh rất khó nói rõ trong lòng mình đang có cảm giác gì, bước trên con đường thần côn là tất nhiên, nhưng chạy vội như thế lại không phải ý nguyện của y. Muốn hoàn toàn áp chế một ý thức khác trong người mình, khó hơn tưởng tượng của y nhiều.
Nhưng mà, tình hình trước mắt cũng coi như giúp đỡ y nhiều, ít nhất trên con đường sự nghiệp thần côn, y coi như đã bước thành công bước đầu tiên?
Cơn mưa càng lúc càng lớn, hồ nước đã sắp khô cạn cuối cùng tung tóe bọt nước. Vẻ kinh ngạc của mọi người cũng bắt đầu biến hóa, mang theo một chút kính sợ.
Hà Ninh lại chống đỡ không nổi nữa, theo tiếng sấm ầm ầm, nước mưa như trút, y có thể cảm giác được sức lực trong cơ thể bị rút đi từng chút một, trước mắt hơi tối đi, tới lúc này còn chưa ngã xuống, chỉ có thể dùng kỳ tích để hình dung. Cảm giác này không phải lần đầu tiên, nhưng còn nghiêm trọng hơn lần đầu tiên.
Cười khổ một tiếng, quả nhiên chuyện gì cũng có cái giá của nó, tất cả ghi chép trên bảng đồng là thật.
Hà Ninh không biết cực hạn của mình ở đâu, nhưng cảnh vật trước mắt đã bắt đầu dao động như đường gấp, âm thanh nghe vào tai cũng giống như cách một vách ngăn trong suốt, đầu càng lúc càng choáng, ngã hay không ngã?
Ý chí cuối cùng không thể đại biểu tất cả, trước mắt tối đen, Hà Ninh vẫn ngã xuống.
Trước khi chạm đất, được một cánh tay mạnh mẽ ôm vào lòng, tay áo to rộng phủ lên người y, trong ý thức mơ hồ, một đôi con ngươi màu vàng đập vào mắt. Tiếp theo, Hà Ninh hoàn toàn chìm vào bóng tối, cái gì cũng không biết nữa.
Nước mưa men theo góc trán Mudy trượt xuống mặt, hai mắt rũ xuống, che đi một chút ánh vàng ròng thiêu đốt như liệt diệm, ôm eo Hà Ninh lên, rời khỏi tế đàn, bỏ lại toàn bộ ánh mắt kinh ngạc và nghi vấn sau lưng.
Mưa bắt đầu từ giữa tế điển, kéo dài cả một đêm.
Khi Hà Ninh khôi phục ý thức, có thể cảm giác được toàn thân được dòng nước ấm áp bao quanh. Mở mắt ra, phát hiện mình quả thật đang ngâm trong nước, Mudy ngồi bên bờ hồ, trên người vẫn là một trường bào màu vàng nâu, dây lưng thắt lỏng lẻo, y sam mở rộng, lộ ra phần lớn lồng ngực.
Hà Ninh đang nằm sấp trên chân hắn, ngón tay thon dài trắng nõn vuốt qua mái tóc đen, xoa một chút trên lỗ tai hơi đỏ, “Tỉnh rồi?”
“…”
Mở miệng, nhưng không phát ra âm thanh, Hà Ninh kinh ngạc, không bận tâm tình trạng trước mắt ‘dọa người’ cỡ nào, che cổ họng, kinh ngạc trừng to mắt. Động tác có hơi mạnh, bọt nước bắn lên, lại một trận choáng đầu, hậu quả của tay chân mềm nhũn là, lập tức chìm vào trong nước, trên mặt nước nổi lên một chuỗi bọt khí.
Mudy lập tức nhảy xuống nước, kéo Hà Ninh lên, đỡ ngay eo y, nhăn mày, “Cậu đang bệnh.”
Không tốn chút sức ôm Hà Ninh khỏi nước, dùng trường bào đặt một bên bọc lại kín kẽ, “Không cần gấp, rất nhanh sẽ khỏe.”
Hà Ninh lắc lắc đầu, cuối cùng ý thức được mình đang bị bệnh, sốt tới ý thức mơ hồ, tới mức không chú ý Mudy đang ôm mình ra khỏi nhà tắm.
Tối đó, Hà Ninh ngủ trong phòng ngủ của Mudy, trước khi ngủ uống một chén canh thuốc mùi vị kỳ lạ, trong vị đắng còn mang theo một chút tanh ngọt, giống như thêm máu.
Lau lau khóe miệng, y quả nhiên đã bệnh rồi, bệnh tới nghiêm trọng, tới mức nếm được cả vị máu trong thuốc.
“Ngủ đi.” Mudy một tay che hai mắt Hà Ninh, trong âm thanh tựa hồ mang theo giai điệu ru ngủ.
Buông tay ra, Hà Ninh đã nhắm mắt lại, hơi thở dần bình ổn. Mudy lặng lẽ ngồi bên cạnh giường một chút, đứng lên tới cạnh bàn, trên bàn vẫn là cuộn da dê chỉ có Hà Ninh mới có thể hiểu kia.
Mudy tựa ở trước bàn, cầm cuộn da dê lên, tay áo rộng lớn trượt xuống, lộ ra vết thương đã bắt đầu kết vảy ở cổ tay.
Thuốc phát huy tác dụng, cơn sốt của Hà Ninh dần lui, thân thể thì vẫn xuy yếu, bụng cũng bắt đầu kêu vang.
Nửa đêm tỉnh lại, vừa đói vừa bệnh, mùi vị không chút dễ chịu.
Trong phòng mờ tối, mở mắt thì gặp ngay một gương mặt tuấn mỹ, lông mày rậm rạp mang theo sắc vàng. Tuy không phải lần đầu tiên ngủ cùng Mudy, Hà Ninh vẫn bị dọa nhảy dựng. Thoáng chốc đờ ra, câu này hình như có nghĩa khác?
Thử động đậy, cánh tay gác lên người không có dấu hiệu thả lỏng, bụng càng kêu càng vang, Hà Ninh nhíu chặt mày, không thì, lay tỉnh người này?
Kết quả không đợi Hà Ninh động thủ, Mudy đã mở mắt ra trước, nhẹ quay mặt Hà Ninh lại, nụ hôn rơi trên khóe môi Hà Ninh, trong âm thanh mang theo chút lười biếng, “Còn sớm, ngủ thêm chút đi.”
Nói xong, thành chủ tóc vàng tiếp tục chìm vào mộng, đại vu tương lai tóc đen thì lại thạch hóa nứt nẻ.
Cứng ngắc quay đầu, nhìn Mudy, trong đầu Hà Ninh dính thành một mớ hồ. Ai có thể cho y biết, rốt cuộc là tình huống gì?
Liên tục bị dọa, bụng cũng không kêu nữa, Hà Ninh gần như mở mắt tới sáng.
Hai vòng thâm đen khỏi tranh cãi chình ình trên mặt, Hà Ninh giống như mộng du đi ra khỏi phủ thành chủ, đứng trước mặt thằn lằn xanh.
Thằn lằn xanh bị nhốt ở phủ thành chủ một ngày một đêm, có thằn lằn đen bên cạnh, khả năng phá hàng rào mà ra là vô hạn tiếp cận số không. Khó khăn lắm mới gặp Hà Ninh, cao hứng dùng đầu húc hai cái, nhưng lại không đạt được bất cứ phản ứng nào.
Hai con mèo cát chạy tới cọ cọ lên chân Hà Ninh, kêu meo meo, cũng không có bất cứ hiệu quả nào, một thằn lằn hai mèo mắt to trừng mắt nhỏ, đồng thời ý thức được, chuyện không đúng!
Mudy cầm một cái chân dê đút cho thằn lằn đen, dường như không có chút ấn tượng nào với tất cả những gì xảy ra tối qua, nhưng sự thật thế nào? Có lẽ chỉ có hắn biết.
Lần này tới hoang thành, Mudy chỉ mang theo hai trăm kỵ sĩ.
Một màn phát sinh ở trong lễ thần linh, không lâu sau đã lan truyền khắp hoang mạc phía đông thậm chí cả đại lục Aram, thần điện Ortiramhs cũng sẽ nhận được tin tức. Mudy dám để cho Hà Ninh xuất hiện trước mặt thế nhân, tự nhiên có biện pháp ứng phó, những vu nữ dùng âm mưu chiếm lấy địa vị chính thống bốn trăm năm, đã đến lúc nên trả giá rồi.
Đưa Hà Ninh về Vu thành, chỉ là bước đầu tiên.
Mudy thắt dây cương lên cho thằn lằn đen, cong cong khóe môi.
Thằn lằn đen ăn no rồi, Hà Ninh ôm hai con mèo cát ngồi lên lạc đà, thằn lằn xanh chỉ có thể đi theo bên cạnh. Kèn hiệu của các kỵ sĩ vang lên, cửa thành mở rộng, đội ngũ hai trăm người khởi hành từ thành Burang, men theo ốc đảo, xuất phát tới Vu thành nằm sâu trong hoang mạc.
Phía tây đại lục Aram.
Trên đồng hoang, tiếng rống của ma mút và tiếng gầm của địa hành thú vang vọng khắp nơi.
Kony đứng trên lưng ma mút, giơ cao trường mâu, các chiến sĩ Canyon như mãnh thú xông tới đánh bộ lạc đã phản bội họ. Nam nhân, nữ nhân, người già, trẻ con, bất kể phản kháng hay cầu xin, đều bị đâm xuyên lồng ngực chém rơi đầu không chút lưu tình. Máu tanh dẫn chim ăn thịt thối trong đồng hoang tới, tiếng kêu khản đặc, luẩn quẩn trong không khí. Giết chóc khiến Kony cảm thấy hưng phấn, liếm mạnh môi dưới, đồ đằng màu xanh trên gương mặt tựa như đang uốn éo bừng cháy.
Tế tự của tộc Canyon giơ cao trượng mây, man tộc bị công đánh không phải không cầu viện bên ngoài, nhưng trước khi đồng minh kịp tới, chiến sĩ trong bộ tộc đã bị người Canyon giết sạch, ngay cả người già trẻ con cũng không bỏ qua.
Kony nhảy xuống khỏi lưng ma mút, vết thương sâu tận xương trên cánh tay đã khỏi, hồi phục sức mạnh đáng sợ.
Hắn đi tới trước mặt tộc trưởng Honse đã bị chém đứt một chân và một tay, cánh tay to lớn túm tóc nam nhân, kéo mạnh lên, rút dao găm ở eo, từng chút từng chút, trong tiếng kêu thét sợ hãi cực điểm, cắt đầu nam nhân xuống, một tay giơ cao, để mặc dòng máu tanh chảy từ cổ tay lan cả cánh tay, tràn tới cả lồng ngực cường tráng.
“Canyon!”
“Canyon!”
“Gào!”
Tiếng gầm của các kỵ sĩ và tiếng vũ khí đập xuống nền đất vang vọng đồng hoang, bộ tộc chạy tới cứu viện nhìn thấy cảnh tượng này, không dám đi tới một bước, lũ lượt quay đầu, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về lãnh địa, tộc Honse bị giết sạch, không chỉ nam nhân, ngay cả nữ nhân và trẻ con cũng không để lại một ai.
Tiếp theo, sẽ tới phiên ai?
Người Canyon, sẽ trở thành tai họa của cả đồng hoang phía tây.
Nhìn bụi cát nổi lên từ xa, Kony cười khinh thường, xâu đầu tộc trưởng Honse lên trên mũi mâu, đứng giữa tộc nhân đã chết của hắn, tuyên bố cho cả đồng hoang phía tây, đây chính là cái giá phản bội Canyon!
Trở lại lưng ma mút, Kony siết chặt trường mâu, nhìn về phía đông, rồi lại gào lên như mãnh thú, hắn sẽ trở lại! Đại vu, nhất định thuộc về Canyon!
Tác giả :
Lai Tự Viễn Phương