Nam Việt Đế Vương
Chương 281
Hắn vừa ăn Linh dược, vừa sử dụng Khí thuật Võ Kỹ. Dưới chân hiện ra một dòng Giang khí thật lớn, bên trong từng con Giao Long dáng vẻ hung tợn giương nanh múa vuốt. Lại thấy hai tay hắn tung bay, từng loại từng loại võ kỹ như hạ bút thành văn, nước chảy thành sông, không chút ngưng trệ. Sau ót hắn xuất hiện ảo ảnh Thuận Thiên Kiếm ý trợ giúp hắn lĩnh ngộ các loại Khí thuật. Giờ đây Thủy Lưu Thủy Bích Thủy lãng đều được hắn tu đến Viên Mãn, Giao Long hình càng tu thành Thế cảnh. Kim Linh Kiếm Vũ quyết cũng rất nhanh đã tu đến Đại thành, vừa vận dụng liền Kiếm quang kiếm khí đầy trời, hóa thành các loại Kiếm cầu, Kiếm Long cực kì mạnh mẽ, uy lực tiếp cận đến Kim Tiễn.
"Kiếm Long!"
Năm ngón tay Trần Phong siết lại, Kiếm khí kiếm quang ngưng tụ thành một con Kim Long hoàn chỉnh, miệng phun ra Kiếm khí. Hắn lại mở tay ra, biến thành một viên Kiếm cầu, vừa công vừa thủ, rất đa dạng.
"Kiếm thuẫn!"
Hắn lại dùng Kiếm quang ngưng tụ thành một tấm khiên, lại một tấm khác, cho đến khi được tấm thứ sáu thì đến cực hạn.
"Vũ Gia ngay cả Linh pháp bậc này cũng truyền thụ cho ta, thật sự là một người đáng kính trọng."
Trần Phong lẩm bẩm, tán đi Kim Linh Kiếm Vũ quyết, lại sử dụng Long Hình bách biến, hoâ thành các loại hình thái Long thuẫn, Long Kiếm, Long thương,.... Long Hình Bách biến là công pháp chung của Long tộc ở Đông Hải, được lưu truyền từ các Đế Long tộc cho đến Vương tộc thậm chí là các chủng tộc Long tộc thấp kém hơn.
"Tên Ly Bạch kia lúc sử dụng Long Hình Bách Biến hình như sử dụng là Linh văn phải không?"
"Đúng vậy." Khoai đáp, trong giọng nói lộ rõ vẻ nghi hoặc:
"Năm xưa Long tộc Đông Hải cũng có Long văn, sao bây giờ lại sử dụng Linh Văn của Nhân loại? Thật kì lạ."
Trần Phong cũng cực kì không hiểu, nền văn minh của Long tộc thậm chí còn muốn vượt qua Nhân tộc, nhưng sao lại đổi sang sử dụng Linh văn? Rốt cuộc là sau sự kiện năm xưa đã có chuyện gì khiến cho chủng tộc cường đại này phải bỏ đi Long Văn, thay bằng Linh văn? Phải chăng Long Văn không thể lí giải bằng Linh văn?
Hắn nghĩ mãi cũng không biết được lí do gì, bèn bỏ qua chuyện này, chuyên tâm tìm kiếm Thảo dược Linh dược. Mảnh không gian này tuy rộng lớn nhưng cũng có giới hạn, hơn nữa nhiều nơi còn bị phá nát, hóa thành hiểm địa, đừng nói là hắn, dù là Linh Giả Huyền Linh Dung Linh cũng bị nghiền nát thành cám ở những nơi như vậy.
"Lạc Huyên, chị nhìn xem tên kia."
Ở nơi khá xa vị trí của Trần Phong, hai thiếu nữ Long tộc cũng đang săn tìm thảo dược, tuy nhiên thu hoạch cũng không quá nhiều, chỉ được tầm năm sáu cây mà thôi.
"Long Hình Bách Biến, sao hắn lại biết? Hơn nữa còn vận dụng linh hoạt như vậy, so với mấy con cháu trong tộc ta cũng chỉ kém một chút!" Lạc Hoa Mân nheo mắt nhìn, lại kinh hô:
"Hắn đã hoàn toàn tu ra một Giao Long rồi, máu thịt gân vảy nội tạng đều như thật! Hắn thật là nhân loại sao?"
Lạc Huyên cũng bị chuyện này đánh động, nghiêng người nhìn sang. Một lúc sau cô nàng gật đầu, nói:
"Thật kì lạ. Nhân tộc cũng tu Linh văn, tu luyện ra được Long Hình Bách Biến cũng không có gì đáng nói, nhưng để đạt đến mức độ này thì không phải là Long tộc chúng ta thì không được."
"Vậy để em thử cho!" Lạc Hoa Mân vung vẩy cánh tay, theo đó từng đám Giao Long nhao nhao hiện ra, đồng thời lao về phía Trần Phong.
"Hửm?"
Trần Phong cảm thấy phía bên trái khói bụi cuồn cuộn, tiếp đó một đàn Giao Long ầm ầm tràn tới, không khỏi có chút kinh hãi. Đỉnh đầu lập tức hiện ra một cái Kim Long đỉnh, dưới chân hóa ra Giang Khí sẵn sàng đón đỡ.
Ầm
Một cái Long trảo vươn tới, chụp thẳng vào cổ chân hắn. Trần Phong lập tức ngưng tụ ra một tiểu Giao Long, há miệng xé tan Long trảo. Lại thấy một con Giao Long há miệng đớp tới, bèn ngưng tụ Long thuẫn, sáu con Giao Long kết thành tấm khiên vững vàng chặn lại một cái táp này, đồng thời hóa ra Long Kiếm, cắt cái đầu con Giao Long kia thành mảnh nhỏ.
Hai bên giao đấu ngày càng ác liệt, Long hình thiên biến vạn hóa. Với Trần Phong thì hắn ưu tiên biến Long hình thành hình dáng các loại vũ khí như khiên, đao, kiếm, thương, còn thiếu nữ kia thì hướng về sự đa dạng trong hoạt động của Long Hình.
Giao Long của cô nàng lúc co lại, lúc vươn ra, lúc uốn mình, lúc giãn, lúc giương nanh, lúc múa vuốt, lúc vẫy đuôi, muôn hình vạn trạng.
"Long Hình Bách Biến, con đường ta luyện đã lệch."
Trần Phong thầm nghĩ. Long Hình Bách Biến vốn là mô phỏng lại từng động tác, cử chỉ, thần thái của Long tộc, nhưng rơi vào tay hắn lại hóa thành một đám binh khí hình rồng, tuy mạnh nhưng thiếu chiều sâu, khó phát triển tiếp.
Tuy nhiên hắn cũng không biết, việc hắn sử dụng Long hình biến thành các loại vũ khí cũng là một hướng phát triển của Long Hình bách biến, khiến nó ngày càng mạnh mẽ hơn.
Trần Phong dựa vào ngộ tính phi phàm cùng Thuận Thiên Kiếm ý, bắt đầu hấp thu tri thức từ trong trận chiến, biến thành của mình. Long Hình Bách Biến của hắn ngày càng thuần thục, có xu hướng ngang hàng với thiếu nữ kia!
Đột nhiên một tiếng Long ngâm vang vọng không gian, tiếp đó là một cái Ngũ Long tráo từ trên trời rơi xuống. Năm cái đuôi rồng quấn vào nhau làm đỉnh, năm cái đầu rủ xuống làm thân, tiếng Long ngâm không thôi.
"Cao thủ!"
Trần Phong chỉ kịp nghĩ vậy liền biến chiêu, mấy chục con Giao Long quấn lấy nhau hóa thành một cái trống, nơi mặt trống là một cái đầu rồng thật lớn. Tiếng trống hóa cùng tiếng rồng ngâm đã có thể chống lại cái Ngũ Long tráo kia.
Ngũ Long tráo đột ngột vỡ tung, hóa thành một cây kiếm dài chém xuống. Trần Phong liền hóa ra Long bích, từng con Giao Long lấy thân thể ép vào nhau, chặn đứng Long Kiếm.
"Trần Phong, em cũng là Long tộc sao?"
Lạc Huyên chậm rãi tiến lại, ánh mắt nhìn Trần Phong có phần tình cảm.
"Không phải."
Trần Phong thu lại Giao Long bích, thở ra một hơi. Đấu lâu như vậy khiến thân thể cùng Linh lực hắn quả thật có chút không đỡ nổi.
"Không phải?" Lạc Hoa Mân nhíu nhíu mày, lại chạy về phía hắn, cái mũi nhỏ khẽ hít mấy cái rồi nói:
"Quái lạ, mùi rất giống!"
Nói rồi cô nàng lại ngửi mấy cái nữa, vẻ mặt càng thêm đặc sắc:
"Hơn nữa mùi rất thơm nữa."
Trần Phong ho khan, đáp:
"Cô kia, tự trọng một chút."
"Xí, ai thèm." Lạc Hoa Mân chống nạnh, lồng ngực ưỡn ra khiến cho đôi thỏ ngọc đã lớn lại thêm lớn, khiến Trần Phong phải nhìn nhiều mấy lần.
Lạc Huyên lúc này cũng tiến lại, nhẹ nhàng nói:
"Mùi này chỉ có Quý tộc trong Long tộc mới có, thậm chí là Vương tộc hoặc Hoàng tộc."
"En thấy giống Hoàng tộc lắm." Lạc Hoa Mân nhanh miệng cắt ngang:
"Hôm nọ đến Ly Long Thị, em có gặp một tên thiếu niên, nghe đồn là Long tổ chuyển sinh, mùi cũng nồng đậm giống tên này."
Nói rồi cô nàng hoa chân múa tay, diễn tả lại cảnh hôm đó.
"Long tổ chuyển sinh, tuy là thân thể mới đi nữa thì huyết mạch vẫn cực kì cao đẳng nên mới có mùi như vậy. Mà thiếu niên này..."
Lạc Huyên lúc này đã có chút hứng thú, ánh mắt nhìn Trần Phong như thấy một món bảo vật.
"Có khi nào hắn ta là một Long nhân hỗn huyết? Mẹ hắn ta là nhân tộc, cha hắn ta là một vị Long tộc trưởng lão. Cả hai yêu nhau thắm thiết nhưng vì định kiến chủng tộc nên đành chia lìa. Mẹ cậu ta một mình mang nặng đẻ đau, mãi mới sinh ra...."
"Thôi!" Trần Phong hét lên, bóp hai bên huyệt thái dương mấy lần. Nếu để thiếu nữ này suy diễn tiếp thì có trời mới biết hắn sẽ thành cái dạng gì.
"Vậy ngươi nói đi, ngươi đến từ đâu vậy?" Lạc Hoa Mân cười hì hì, đứng chắn trước mặt hắn, bộ dáng phải biết bằng được.
"Nếu ngươi đã nghĩ như vậy thì cũng được." Trần Phong thở dài, trả lời một cách không rõ ràng, nửa nạc nửa mỡ, không phủ nhận nhưng cũng không chấp nhận, khiến Lạc Hoa Mân giận đến nhảy lên.
Khoai lúc này cũng chú ý động tĩnh bên ngoài, nghe chuyện liền hỏi:
"Trần Phong, hai con bé này đến từ Lạc Long tộc Đông Hải? Nếu như vậy bọn nó chính là tộc nhân của Tổ Phụ nhà ngươi đấy."
"Năm xưa Lạc Long Thị ở Đông Hải cũng không tính là Đại chủng tộc, chỉ là một trong hai mươi tư Vương tộc. Nhưng ai ngờ sinh ra yêu nghiệt như Tổ Phụ nhà ngươi, một đường phất lên, trở thành một trong Tứ Đại Đế Long tộc của Đông Hải. Lúc ta chưa bị đánh nát thì Lạc Long Thị đã phát triển cực thịnh, trong tộc cũng có mấy tôn Đế."
Hắn nghe xong thì cực kì ngưỡng mộ, lấy sức một người nâng cả một chủng tộc lên đỉnh cao thì có thể nói Lạc Long Quân là một nhân vật ngàn năm có một. Nhưng mà hắn cũng canh cánh trong lòng, dù sao kẻ chém giết toàn bộ Thanh Long Thần tộc, trấn áp Thanh Long Thần chính là Lạc Long Quân, hoặc là có kẻ nào đó giả mạo hắn, chuyện này rất khó nói.
Lạc Hoa Mân thấy hắn nghĩ suy tư thì vuốt vuốt cằm, đột nhiên cười một cách ranh mãnh, hai ngón tay cong lại, ngưng tụ thành một lưỡi đao nhỏ, nhằm hướng cổ hắn mà đánh lén. Đó là vị trí vảy ngược của Trần Phong, bởi vậy hắn nhất thời hoảng hốt, không tự chủ hiện ra Long thân. Long uy ầm ầm bùng phát, trấn Lạc Hoa Mân ngã khụy xuống, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi. Trần Phong lúc này cũng lộ rõ vẻ hung bạo, vung quyền đánh thẳng về phía cô nàng.
"Đừng!" Lạc Huyên kêu lên, lập tức chặn lại một quyền của Trần Phong, chỉ cảm thấy áp lực khổng lồ đè tới, khiến cô nàng suýt chút nữa là trật khớp bả vai.
"Em ấy chỉ là đùa giỡn, không có ý xấu!" Nhìn thấy sắc mặt Trần Phong vẫn còn bừng bừng lửa giận thì Lạc Huyên cũng hơi chút khiếp đảm. Ai ngờ thiếu niên có thân hình thư sinh này lại hung bạo đến như vậy?
Trần Phong nheo mắt nhìn hai người, sau đó vảy trên cơ thể đồng thời thu lại, sừng rồng cũng biến mất, chậm rãi nói:
"Đừng làm trò này lần nào nữa."
"Cảm ơn cậu." Lạc Huyên thở ra một hơi, lại hung ác nhìn sang Lạc Hoa Mân. Chỉ thấy thiếu nữ này đã sợ đến hồn phách bay mất, một lúc sau mới hồi tỉnh lại. Một khoảnh khắc Trần Phong bộc phát kia thì cô nàng cảm nhận được rõ một cỗ Long uy khủng khiếp ép tới, đè sập tâm linh, đè sập đạo tâm, đè sập ý chí cô nàng. Cỗ Long uy này thật sự quá khủng bố, tựa như Đế Vương Long, không thể xúc phạm, không thể khinh nhờn.
"Xin....xin...xin lỗi!" Cô nàng ấp a ấp úng nói với Trần Phong, bộ dáng cực kì thành khẩn.
"Ta đã hiểu, đừng tái diễn là được." Hắn vẫn còn chút bực tức, bởi vậy ngữ điệu vẫn rất thô bạo.
Lạc Huyên nghe vậy thì khẽ cười một cái, nghĩ thầm:
"Con bé này nuông chiều đã quen, bởi vậy dưỡng ra tính cách tiểu thư. Sau khi ăn quả đắng này chắc sẽ hiểu ra nhiều điều, không còn hành xử tùy tiện như trước nữa."
Hết chương 281
"Kiếm Long!"
Năm ngón tay Trần Phong siết lại, Kiếm khí kiếm quang ngưng tụ thành một con Kim Long hoàn chỉnh, miệng phun ra Kiếm khí. Hắn lại mở tay ra, biến thành một viên Kiếm cầu, vừa công vừa thủ, rất đa dạng.
"Kiếm thuẫn!"
Hắn lại dùng Kiếm quang ngưng tụ thành một tấm khiên, lại một tấm khác, cho đến khi được tấm thứ sáu thì đến cực hạn.
"Vũ Gia ngay cả Linh pháp bậc này cũng truyền thụ cho ta, thật sự là một người đáng kính trọng."
Trần Phong lẩm bẩm, tán đi Kim Linh Kiếm Vũ quyết, lại sử dụng Long Hình bách biến, hoâ thành các loại hình thái Long thuẫn, Long Kiếm, Long thương,.... Long Hình Bách biến là công pháp chung của Long tộc ở Đông Hải, được lưu truyền từ các Đế Long tộc cho đến Vương tộc thậm chí là các chủng tộc Long tộc thấp kém hơn.
"Tên Ly Bạch kia lúc sử dụng Long Hình Bách Biến hình như sử dụng là Linh văn phải không?"
"Đúng vậy." Khoai đáp, trong giọng nói lộ rõ vẻ nghi hoặc:
"Năm xưa Long tộc Đông Hải cũng có Long văn, sao bây giờ lại sử dụng Linh Văn của Nhân loại? Thật kì lạ."
Trần Phong cũng cực kì không hiểu, nền văn minh của Long tộc thậm chí còn muốn vượt qua Nhân tộc, nhưng sao lại đổi sang sử dụng Linh văn? Rốt cuộc là sau sự kiện năm xưa đã có chuyện gì khiến cho chủng tộc cường đại này phải bỏ đi Long Văn, thay bằng Linh văn? Phải chăng Long Văn không thể lí giải bằng Linh văn?
Hắn nghĩ mãi cũng không biết được lí do gì, bèn bỏ qua chuyện này, chuyên tâm tìm kiếm Thảo dược Linh dược. Mảnh không gian này tuy rộng lớn nhưng cũng có giới hạn, hơn nữa nhiều nơi còn bị phá nát, hóa thành hiểm địa, đừng nói là hắn, dù là Linh Giả Huyền Linh Dung Linh cũng bị nghiền nát thành cám ở những nơi như vậy.
"Lạc Huyên, chị nhìn xem tên kia."
Ở nơi khá xa vị trí của Trần Phong, hai thiếu nữ Long tộc cũng đang săn tìm thảo dược, tuy nhiên thu hoạch cũng không quá nhiều, chỉ được tầm năm sáu cây mà thôi.
"Long Hình Bách Biến, sao hắn lại biết? Hơn nữa còn vận dụng linh hoạt như vậy, so với mấy con cháu trong tộc ta cũng chỉ kém một chút!" Lạc Hoa Mân nheo mắt nhìn, lại kinh hô:
"Hắn đã hoàn toàn tu ra một Giao Long rồi, máu thịt gân vảy nội tạng đều như thật! Hắn thật là nhân loại sao?"
Lạc Huyên cũng bị chuyện này đánh động, nghiêng người nhìn sang. Một lúc sau cô nàng gật đầu, nói:
"Thật kì lạ. Nhân tộc cũng tu Linh văn, tu luyện ra được Long Hình Bách Biến cũng không có gì đáng nói, nhưng để đạt đến mức độ này thì không phải là Long tộc chúng ta thì không được."
"Vậy để em thử cho!" Lạc Hoa Mân vung vẩy cánh tay, theo đó từng đám Giao Long nhao nhao hiện ra, đồng thời lao về phía Trần Phong.
"Hửm?"
Trần Phong cảm thấy phía bên trái khói bụi cuồn cuộn, tiếp đó một đàn Giao Long ầm ầm tràn tới, không khỏi có chút kinh hãi. Đỉnh đầu lập tức hiện ra một cái Kim Long đỉnh, dưới chân hóa ra Giang Khí sẵn sàng đón đỡ.
Ầm
Một cái Long trảo vươn tới, chụp thẳng vào cổ chân hắn. Trần Phong lập tức ngưng tụ ra một tiểu Giao Long, há miệng xé tan Long trảo. Lại thấy một con Giao Long há miệng đớp tới, bèn ngưng tụ Long thuẫn, sáu con Giao Long kết thành tấm khiên vững vàng chặn lại một cái táp này, đồng thời hóa ra Long Kiếm, cắt cái đầu con Giao Long kia thành mảnh nhỏ.
Hai bên giao đấu ngày càng ác liệt, Long hình thiên biến vạn hóa. Với Trần Phong thì hắn ưu tiên biến Long hình thành hình dáng các loại vũ khí như khiên, đao, kiếm, thương, còn thiếu nữ kia thì hướng về sự đa dạng trong hoạt động của Long Hình.
Giao Long của cô nàng lúc co lại, lúc vươn ra, lúc uốn mình, lúc giãn, lúc giương nanh, lúc múa vuốt, lúc vẫy đuôi, muôn hình vạn trạng.
"Long Hình Bách Biến, con đường ta luyện đã lệch."
Trần Phong thầm nghĩ. Long Hình Bách Biến vốn là mô phỏng lại từng động tác, cử chỉ, thần thái của Long tộc, nhưng rơi vào tay hắn lại hóa thành một đám binh khí hình rồng, tuy mạnh nhưng thiếu chiều sâu, khó phát triển tiếp.
Tuy nhiên hắn cũng không biết, việc hắn sử dụng Long hình biến thành các loại vũ khí cũng là một hướng phát triển của Long Hình bách biến, khiến nó ngày càng mạnh mẽ hơn.
Trần Phong dựa vào ngộ tính phi phàm cùng Thuận Thiên Kiếm ý, bắt đầu hấp thu tri thức từ trong trận chiến, biến thành của mình. Long Hình Bách Biến của hắn ngày càng thuần thục, có xu hướng ngang hàng với thiếu nữ kia!
Đột nhiên một tiếng Long ngâm vang vọng không gian, tiếp đó là một cái Ngũ Long tráo từ trên trời rơi xuống. Năm cái đuôi rồng quấn vào nhau làm đỉnh, năm cái đầu rủ xuống làm thân, tiếng Long ngâm không thôi.
"Cao thủ!"
Trần Phong chỉ kịp nghĩ vậy liền biến chiêu, mấy chục con Giao Long quấn lấy nhau hóa thành một cái trống, nơi mặt trống là một cái đầu rồng thật lớn. Tiếng trống hóa cùng tiếng rồng ngâm đã có thể chống lại cái Ngũ Long tráo kia.
Ngũ Long tráo đột ngột vỡ tung, hóa thành một cây kiếm dài chém xuống. Trần Phong liền hóa ra Long bích, từng con Giao Long lấy thân thể ép vào nhau, chặn đứng Long Kiếm.
"Trần Phong, em cũng là Long tộc sao?"
Lạc Huyên chậm rãi tiến lại, ánh mắt nhìn Trần Phong có phần tình cảm.
"Không phải."
Trần Phong thu lại Giao Long bích, thở ra một hơi. Đấu lâu như vậy khiến thân thể cùng Linh lực hắn quả thật có chút không đỡ nổi.
"Không phải?" Lạc Hoa Mân nhíu nhíu mày, lại chạy về phía hắn, cái mũi nhỏ khẽ hít mấy cái rồi nói:
"Quái lạ, mùi rất giống!"
Nói rồi cô nàng lại ngửi mấy cái nữa, vẻ mặt càng thêm đặc sắc:
"Hơn nữa mùi rất thơm nữa."
Trần Phong ho khan, đáp:
"Cô kia, tự trọng một chút."
"Xí, ai thèm." Lạc Hoa Mân chống nạnh, lồng ngực ưỡn ra khiến cho đôi thỏ ngọc đã lớn lại thêm lớn, khiến Trần Phong phải nhìn nhiều mấy lần.
Lạc Huyên lúc này cũng tiến lại, nhẹ nhàng nói:
"Mùi này chỉ có Quý tộc trong Long tộc mới có, thậm chí là Vương tộc hoặc Hoàng tộc."
"En thấy giống Hoàng tộc lắm." Lạc Hoa Mân nhanh miệng cắt ngang:
"Hôm nọ đến Ly Long Thị, em có gặp một tên thiếu niên, nghe đồn là Long tổ chuyển sinh, mùi cũng nồng đậm giống tên này."
Nói rồi cô nàng hoa chân múa tay, diễn tả lại cảnh hôm đó.
"Long tổ chuyển sinh, tuy là thân thể mới đi nữa thì huyết mạch vẫn cực kì cao đẳng nên mới có mùi như vậy. Mà thiếu niên này..."
Lạc Huyên lúc này đã có chút hứng thú, ánh mắt nhìn Trần Phong như thấy một món bảo vật.
"Có khi nào hắn ta là một Long nhân hỗn huyết? Mẹ hắn ta là nhân tộc, cha hắn ta là một vị Long tộc trưởng lão. Cả hai yêu nhau thắm thiết nhưng vì định kiến chủng tộc nên đành chia lìa. Mẹ cậu ta một mình mang nặng đẻ đau, mãi mới sinh ra...."
"Thôi!" Trần Phong hét lên, bóp hai bên huyệt thái dương mấy lần. Nếu để thiếu nữ này suy diễn tiếp thì có trời mới biết hắn sẽ thành cái dạng gì.
"Vậy ngươi nói đi, ngươi đến từ đâu vậy?" Lạc Hoa Mân cười hì hì, đứng chắn trước mặt hắn, bộ dáng phải biết bằng được.
"Nếu ngươi đã nghĩ như vậy thì cũng được." Trần Phong thở dài, trả lời một cách không rõ ràng, nửa nạc nửa mỡ, không phủ nhận nhưng cũng không chấp nhận, khiến Lạc Hoa Mân giận đến nhảy lên.
Khoai lúc này cũng chú ý động tĩnh bên ngoài, nghe chuyện liền hỏi:
"Trần Phong, hai con bé này đến từ Lạc Long tộc Đông Hải? Nếu như vậy bọn nó chính là tộc nhân của Tổ Phụ nhà ngươi đấy."
"Năm xưa Lạc Long Thị ở Đông Hải cũng không tính là Đại chủng tộc, chỉ là một trong hai mươi tư Vương tộc. Nhưng ai ngờ sinh ra yêu nghiệt như Tổ Phụ nhà ngươi, một đường phất lên, trở thành một trong Tứ Đại Đế Long tộc của Đông Hải. Lúc ta chưa bị đánh nát thì Lạc Long Thị đã phát triển cực thịnh, trong tộc cũng có mấy tôn Đế."
Hắn nghe xong thì cực kì ngưỡng mộ, lấy sức một người nâng cả một chủng tộc lên đỉnh cao thì có thể nói Lạc Long Quân là một nhân vật ngàn năm có một. Nhưng mà hắn cũng canh cánh trong lòng, dù sao kẻ chém giết toàn bộ Thanh Long Thần tộc, trấn áp Thanh Long Thần chính là Lạc Long Quân, hoặc là có kẻ nào đó giả mạo hắn, chuyện này rất khó nói.
Lạc Hoa Mân thấy hắn nghĩ suy tư thì vuốt vuốt cằm, đột nhiên cười một cách ranh mãnh, hai ngón tay cong lại, ngưng tụ thành một lưỡi đao nhỏ, nhằm hướng cổ hắn mà đánh lén. Đó là vị trí vảy ngược của Trần Phong, bởi vậy hắn nhất thời hoảng hốt, không tự chủ hiện ra Long thân. Long uy ầm ầm bùng phát, trấn Lạc Hoa Mân ngã khụy xuống, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi. Trần Phong lúc này cũng lộ rõ vẻ hung bạo, vung quyền đánh thẳng về phía cô nàng.
"Đừng!" Lạc Huyên kêu lên, lập tức chặn lại một quyền của Trần Phong, chỉ cảm thấy áp lực khổng lồ đè tới, khiến cô nàng suýt chút nữa là trật khớp bả vai.
"Em ấy chỉ là đùa giỡn, không có ý xấu!" Nhìn thấy sắc mặt Trần Phong vẫn còn bừng bừng lửa giận thì Lạc Huyên cũng hơi chút khiếp đảm. Ai ngờ thiếu niên có thân hình thư sinh này lại hung bạo đến như vậy?
Trần Phong nheo mắt nhìn hai người, sau đó vảy trên cơ thể đồng thời thu lại, sừng rồng cũng biến mất, chậm rãi nói:
"Đừng làm trò này lần nào nữa."
"Cảm ơn cậu." Lạc Huyên thở ra một hơi, lại hung ác nhìn sang Lạc Hoa Mân. Chỉ thấy thiếu nữ này đã sợ đến hồn phách bay mất, một lúc sau mới hồi tỉnh lại. Một khoảnh khắc Trần Phong bộc phát kia thì cô nàng cảm nhận được rõ một cỗ Long uy khủng khiếp ép tới, đè sập tâm linh, đè sập đạo tâm, đè sập ý chí cô nàng. Cỗ Long uy này thật sự quá khủng bố, tựa như Đế Vương Long, không thể xúc phạm, không thể khinh nhờn.
"Xin....xin...xin lỗi!" Cô nàng ấp a ấp úng nói với Trần Phong, bộ dáng cực kì thành khẩn.
"Ta đã hiểu, đừng tái diễn là được." Hắn vẫn còn chút bực tức, bởi vậy ngữ điệu vẫn rất thô bạo.
Lạc Huyên nghe vậy thì khẽ cười một cái, nghĩ thầm:
"Con bé này nuông chiều đã quen, bởi vậy dưỡng ra tính cách tiểu thư. Sau khi ăn quả đắng này chắc sẽ hiểu ra nhiều điều, không còn hành xử tùy tiện như trước nữa."
Hết chương 281
Tác giả :
Lam Giang Tán Nhân