Nam Việt Đế Vương
Chương 190: Tạm biệt
Phật quang vừa hiện, lập tức sát khí đã bị giảm đi không ít. Chỉ cần là Linh giả Dung Linh cảnh trở xuống đều ngừng vận chuyển pháp lực, tâm tình thả lỏng, trong lòng một mảnh bình tĩnh.
Những vị Tôn cấp Linh giả nơi đây đồng loạt nhìn Tần Thiên hồi lâu rồi đột nhiên lão giả của Thanh Long Giang tông bước ra, cao giọng nói:
"Tần Tôn Giả, không biết ngài làm gì ở địa phận phủ Nghệ của chúng tôi vậy. Nơi đây giờ đang có chiến sự, kẻ địch đột kích, mong Tôn Giả giải thích cho."
Tần Thiên nhún vai, tế ra đại đỉnh, rồi lôi một Linh hồn từ trong đó ra:
"Ngươi xem liền biết."
Ông lão này chộp lấy Linh hồn này, sắc mặt có chút biến hóa.
"Tông chủ mới của Sơn Hà phái? Chuyện gì xảy ra?"
Tần Thiên khẽ điểm ra một chỉ, lập tức tên này kêu thảm thiết, một luồng sáng bị hắn kéo ra từ gã. Nhìn vào luồng sáng này là có thể thấy được những chuyện mà hắn ta từng trải qua.
"Đây là...."
Sắc mặt vị Tôn Giả của Thanh Long Giang tông trầm xuống, đem luồng sáng này cho những Tôn Giả của thế lực khác rồithở ra một hơi, nói:
"Tần Tôn Giả, đã mạo phạm rồi."
"Tần Tôn Giả, chúng sai lầm, mong Tôn Giả bỏ qua." Những thế lực còn lại cũng nhao nhao lên tiếng. Bọn hắn đã thấy được hành động phản quốc của Sơn Hà phái, đồng thời cũng thấy được những tên Linh giả của Bắc Minh Đế quốc.
"Không sao không sao. Mọi người đã hiểu chuyện rồi, bởi vậy ta đi nhé."
Tần Thiên một bộ dáng thản nhiên, chậm rãi hạ xuống mặt đất, đi về phía nhóm Trần Phong.
"Cô bé, người nhà đến đón kìa."
Hà My bậm môi, quay sang nhìn Trần Phong, lại nhìn Ánh Nguyệt, Thành, Thanh Hoa, trong ánh mắt lộ ra sự không nỡ chia li.
Rào rạt
Từ trên Long thuyền kia có một thanh niên đi xuống. Người này tầm hai tư tuổi, người dong dỏng cao, khuôn mặt khá là điển trai. Gã mặc một cái áo sơ mi trắng, quần âu, trông cực kì lịch lãm.
"Tần Tôn Giả."
Gã khom người, lễ phép chào hỏi. Mà Tần Thiên cũng cười vui đáp:
"Nguyễn Văn Đức đúng không? Chà chà, đã mười mấy năm rồi nhỉ? Lúc đó ta nhớ ngươi mới chỉ là một tên nhóc, suốt ngày chạy đi chơi, không lo tu luyện gì."
Nguyễn Đức gãi gãi đầu, cười hiền:
"Được Tôn giả nhớ đến, thật may mắn. Tôi vẫn nhớ những lời dạy bảo năm đó của ngài."
Cách xử sự của anh ta thật sự khiến người ta cảm thấy thoải mái, rất dễ gây thiện cảm. Mà lúc thấy anh ta thì Hà My cũng lộ ra vẻ vui mừng, nhưng sau đó là dáng vẻ ủ rũ.
Nguyễn Đức sau khi chào hỏi Tần Thiên, lại sang chào hỏi Thành, Ánh Nguyệt, Thanh Hoa, Linh Nhi, không hề bày ra dáng vẻ kiêu ngạo hay tự cao một chút nào.
Đến khi thấy Hà My đang đứng sát bên Trần Phong thì có chút kinh ngạc, lông mày hơi nhíu, nhưng vẫn tiến lại, đưa tay ra, mỉm cười:
"Chào em. Rất vui được gặp mặt."
"Chào anh."
Trần Phong cũng bắt lấy tay anh ta, sau đó mới quay sang Hà My, hỏi:
"Người thân của em sao."
"Ừm, là anh trai em."
Cô bé gật đầu, bước ra một bước, vẫy tay chào Nguyễn Đức.
"Chơi thế đủ chưa? Về thôi, cha ở nhà mong em lắm đấy."
"Ở nhà chán lắm, mọi người có lúc nào ở nhà đâu?"
Hà My bậm môi, đáp.
Nguyễn Đức cười khổ, nhìn một lượt nhóm Trần Phong, trong lòng không tránh được mà thở dài một tiếng. Cô bé nói không hề sai, thường ngày cô bé chỉ ở thư viện đọc sách một mình, họa hoằn lắm mới có một hai ngày là hắn sẽ về ăn cùng cô bé bữa cơm rồi đi. Còn cha hắn quyền cao chức trọng, không thể dứt ra được, hơn nữa thời gian gần đây Nam Việt quốc có nhiều biến động, công việc ngày càng nhiều khiến thời gian ở chung với cô bé không được bao lâu. Bạn bè của cô bé cũng không có, bởi cô bé bối phận quá cao, những kẻ tiếp cận căn bản chỉ là vì địa vị của Hà My mà thôi.
"Anh xin lỗi, nhưng thật sự....công việc quá gấp gáp. Quân đội đang trong thời gian rèn luyện quan trọng, bản thân anh lại là Tiểu đoàn trưởng, không thể dứt ra."
"Em hiểu, bởi vậy em cũng không muốn hai anh và cha phải lo cho em, toàn tâm toàn ý làm việc."
Hà My cố gắng nở một nụ cười, nhưng sâu trong ánh mắt là sự buồn bã.
"Nhưng...."
Nói đến đây Nguyễn Đức có hơi cứng họng, không biết khuyên nhủ gì nữa. Chẳng lẽ lại nói cô bé về nhà ư? Và lại tiếp tục cuộc sống nhàm chán kia? Với tư cách là một người anh, hắn thật không muốn chuyện đó xảy ra.
Không khí im lặng kéo dài hồi lâu, đến tận khi Trần Phong lên tiếng:
"Em cũng đi Thanh Long Giang tông đúng không? Đừng lo, bọn anh cũng sẽ sớm gia nhập vào đó, chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi, đúng không, Ánh Nguyệt?"
Ánh Nguyệt gật đầu, đáp:
"Em đừng lo về chuyện sau này không được gặp lại bọn chị, dù sao mọi người đều muốn tiến vào Thanh Long Giang tông mà, đúng không?"
Hà My khuôn mặt hơi chút buồn, gượng cười, đáp:
"Vâng, thế thì em sẽ đợi anh chị ở đó. Linh Nhi, mình chờ cậu đấy!"
Nói rồi cô bé lại nhìn về phía Trần Phong, không biết nghĩ gì mà khuôn mặt đỏ bừng.
"Còn nhỏ mà đã hoa tâm, thanh thiếu niên thời nay thật đổ đốn!"
Tần Thiên thở dài, khẽ phất tay, lập tức một làn sương mù bay ra, đem Hà My và Trần Phong bao phủ, che tầm mắt cảu tất cả mọi người, kể cả Nguyễn Đức.
Ở trong làn sương mù, Hà My nhìn Trần Phong, đột nhiên nắm lấy tay hắn, nói khe khẽ:
"Cảm ơn anh trong thời gian qua, anh đã làm bạn với em, đã bảo vệ em, em rất vui."
Bị bàn tay nhỏ bé của Hà My nắm lấy khiến Trần Phong có chút run lên, ngay cả lời nói cũng khó nói ra, chỉ khẽ xoa đầu cô bé, cười đáp:
"Không có gì đâu, anh cũng cảm ơn em rất nhiều."
Cô bé nở một nụ cười ngọt ngào, bỗng nhiên ôm chầm lấy hắn, khiến trái tim nhỏ của hắn nhất thời đập bành bành. Cái cảm giác mềm mềm, âm ấm này thật sự không gì cưỡng lại được, khiến hắn không nhịn được mà vòng tay, ôm lại cô bé.
"Tặng anh cái này!"
Cô bé buông hắn ra, lại nhón chân lên, thơm nhẹ vào má hắn, sau đó lập tức che mặt mà chạy đi.
Sương mù tản ra, để lộ Trần Phong đang đứng ngơ ngác như trời trồng, còn Hà My thì chạy như bay về phía Nguyễn Đức.
"Chúng ta đi thôi!"
Hà My một tay che mặt, một tay kéo áo Nguyễn Đức, thúc dục hắn rời đi. Tên này cũng chưa hiểu ra chuyện gì, nhưng cô bé đã nói như vậy thì hắn cũng đành làm theo, Linh lực hóa thành một dòng sông xanh biếc, chở bọn hắn đi.
Trần Phong mất một lúc sau mới tỉnh trở lại, thấy mọi người nhìn mình chằm chằm thì không khỏi ho khan mấy tiếng, dáng vẻ lúng túng:
"Hà My đã đi trước rồi. Cũng thật bất ngờ ha, cô bé không ngờ lại là người của Thanh Long Giang Tông."
"Ừ, bất ngờ, thế ngươi đoán xem cô bé là con của ai nào?"
Tần Thiên cười tủm tỉm, hỏi.
Trần Phong xoa cằm một chút rồi nói:
"Hẳn là một vị trưởng lão nào đó?"
Tần Thiên chỉ mỉm cười.
"Một vị Nguyên Lão?"
Tần Thiên cũng chỉ mỉm cười.
"Chẳng lẽ..."
Trần Phong cảm giác chẳng lành, mà quả thật là chẳng lành!
"Con bé kia là con gái Tông chủ hiện tại của Thanh Long Giang tông. Nói cho ngươi biết, cái tên này khó tính lắm, nếu biết ngươi có quan hệ như thế với con bé thì chỉ sợ....Ha ha, còn chưa kể Thanh Long lão tổ lão già cứng đầu kia. Trần Phong, lần này ngươi há miệng hơi to, lại muốm nuốt miếng này cơ đấy."
Con gái Thanh Long Giang tông Tông chủ?
Trần Phong khóe mắt giật giật, trong lòng sóng lớn cuộn trào, cảm giác lâng lâng lúc nãy hễ là bay sạch!
Mà Thành cũng đi lại bên cạnh hắn, vỗ nhẹ vai, cười ha ha:
"Cố lên nào chàng trai!"
Nói rồi anh ta lại ôm bụng cười, đi lại chỗ Thanh Hoa.
Linh Nhi cũng chạy lại bên cạnh hắn, cười hì hì:
"Anh Phong, cố lên nha!"
Trần Phong thở dài, phất phất tay, đáp:
"Có gì đáng sợ, binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn, ngại gì vết bẩn?"
Tần Thiên nghe vậy thì cười vang:
"Tốt, nam nhân thì phải vậy chứ!"
Các đại thế lực của phủ Nghệ An đều tọa trấn nơi đây thêm một tuần nữa, thậm chí quân đội của Nam Việt quốc cũng xuất hiện, đem khu vực phía Tây Phủ Nghệ An lục tung lên, bắt được thêm hơn bốn chục tên phản quốc nữa. Bọn chúng đa phần là dư đảng của Sơn Hà phái, một số là những tên tội phạm truy nã, một số là những người dân tộc thiểu số bị mua chuộc.
Còn những học viên kia cũng bình ổn tâm thần, mà Phạm Việt, Lê Bá Long cũng từ nơi nào chạy về, bộ dáng tàn tạ không chịu nổi, hiển nhiên đã bị truy sát. Thậm chí Phạm Việt đã bị chém rơi một tay.
Tuy nhiên những võ giả của Thợ săn công hội và bảo vệ thành đều chết hẳn, không thể cứu được. Đó là do Tần Thiên đến sau khi bọn hắn chết, bởi vậy không thể thi triển thủ đoạn cứu sống người chết như trước.
"Tội nghiệp."
Ở Thợ săn công hội được tổ chức một buổi tang lễ thật lớn, khắp nơi là vòng hoa vải đen, một khômg khí u ám tỏa ra. Trong lần này tổng cộng có hơn hai trăm vị võ giả tử trận, thêm vào đó là hơn trăm dân thường. Chuyện này là do có nhiều tên cuồng sát, cực kì thống hận thành Minh Dương, sau khi giết hại toàn bộ võ giả thì chuyển sang phàm nhân.
Về các thế lực khác trong thành Minh Dương cũng thiệt hại nặng. Đặng Phạm hai nhà số người chết gộp lại cũng đến một trăm, các tiểu thế gia cũng tầm trăm người. Triệu gia bị nhổ tận gốc, cả gia tộc bị định tội phản quốc, hết thảy võ giả trong tộc bị chém, những người thường bị đày ải đến vùng biên giới. Triệu Hảo thân là dòng chính trong gia tộc, vì vậy Trần Phong xin xỏ cũng vô dụng, vẫn phải vào lao ngục, chịu tội hai mươi năm. Đây là do Tần Thiên cũng có lên tiếng, nếu không chỉ sợ hắn đã đầu rơi xuống đất rồi.
"Hai mươi năm sau, chúng ta gặp lại." Trần Phong nhìn hắn đầy phức tạp. Giờ Triệu gia xem như đã bị diệt, những hận thù trước đây cũng theo đó mà biến mất. Giờ Trần Phong lại thấy Triệu Hảo đáng thương hơn đáng trách.
Triệu Hảo cúi gằm xuống ánh mắt u buồn, không biết đang nghĩ gì. Dù sao cả tộc bị diệt, bản thân hắn cũng cực kì đau lòng.
"Gia tộc ta phản bội Nam Việt quốc, bản thân ta không ngăn chặn, trái lại còn thuận theo bọn hắn. Tội này, đáng chết. Ta không có bất cứ lời oán trách gì."
Triệu Hảo rốt cục cũng thốt ra mấy câu, sau đó liền bị quân đội Nam Việt quốc giải đi. Trần Phong dõi theo hắn hồi lâu rồi thở dài một tiếng, quay người chạy đi.
Mấy ngày sau lại có ba vị Linh giả chạy đến, không ngờ lại là Nam Việt quốc Âm Quân! Mỗi người trông có vẻ mệt mỏi, quần áo thậm chí có đôi chỗ còn rách nát.
Hỏi ra mới biết bọn hắn bị năm tên Tôn Giả lạ mặt chặn đường. Mỗi người bọn hắn tuy chiến lực gấp mấy lần cường giả cùng cảnh giới, nhưng đối đầu năm vị Tôn giả thì quả thật ăn không tiêu, bị cầm chân suốt mấy ngày liền, thậm chí muốn truyền tin đi cũng không được.
"Bọn chúng đã trù tính trận chiến này được mười năm rồi, ngay từ lần trước đã bắt đầu."
Một vị Tôn giả thở dài.
"Không sai, ai có thể ngờ được chỉ vì một nơi như này mà chúng điều động đến lực lượng cỡ như vậy. Từng đó đủ để sánh với một trong những thế lực giữa dòng của Phủ Nghệ An chúng ta rồi"
Hết chương 190
Những vị Tôn cấp Linh giả nơi đây đồng loạt nhìn Tần Thiên hồi lâu rồi đột nhiên lão giả của Thanh Long Giang tông bước ra, cao giọng nói:
"Tần Tôn Giả, không biết ngài làm gì ở địa phận phủ Nghệ của chúng tôi vậy. Nơi đây giờ đang có chiến sự, kẻ địch đột kích, mong Tôn Giả giải thích cho."
Tần Thiên nhún vai, tế ra đại đỉnh, rồi lôi một Linh hồn từ trong đó ra:
"Ngươi xem liền biết."
Ông lão này chộp lấy Linh hồn này, sắc mặt có chút biến hóa.
"Tông chủ mới của Sơn Hà phái? Chuyện gì xảy ra?"
Tần Thiên khẽ điểm ra một chỉ, lập tức tên này kêu thảm thiết, một luồng sáng bị hắn kéo ra từ gã. Nhìn vào luồng sáng này là có thể thấy được những chuyện mà hắn ta từng trải qua.
"Đây là...."
Sắc mặt vị Tôn Giả của Thanh Long Giang tông trầm xuống, đem luồng sáng này cho những Tôn Giả của thế lực khác rồithở ra một hơi, nói:
"Tần Tôn Giả, đã mạo phạm rồi."
"Tần Tôn Giả, chúng sai lầm, mong Tôn Giả bỏ qua." Những thế lực còn lại cũng nhao nhao lên tiếng. Bọn hắn đã thấy được hành động phản quốc của Sơn Hà phái, đồng thời cũng thấy được những tên Linh giả của Bắc Minh Đế quốc.
"Không sao không sao. Mọi người đã hiểu chuyện rồi, bởi vậy ta đi nhé."
Tần Thiên một bộ dáng thản nhiên, chậm rãi hạ xuống mặt đất, đi về phía nhóm Trần Phong.
"Cô bé, người nhà đến đón kìa."
Hà My bậm môi, quay sang nhìn Trần Phong, lại nhìn Ánh Nguyệt, Thành, Thanh Hoa, trong ánh mắt lộ ra sự không nỡ chia li.
Rào rạt
Từ trên Long thuyền kia có một thanh niên đi xuống. Người này tầm hai tư tuổi, người dong dỏng cao, khuôn mặt khá là điển trai. Gã mặc một cái áo sơ mi trắng, quần âu, trông cực kì lịch lãm.
"Tần Tôn Giả."
Gã khom người, lễ phép chào hỏi. Mà Tần Thiên cũng cười vui đáp:
"Nguyễn Văn Đức đúng không? Chà chà, đã mười mấy năm rồi nhỉ? Lúc đó ta nhớ ngươi mới chỉ là một tên nhóc, suốt ngày chạy đi chơi, không lo tu luyện gì."
Nguyễn Đức gãi gãi đầu, cười hiền:
"Được Tôn giả nhớ đến, thật may mắn. Tôi vẫn nhớ những lời dạy bảo năm đó của ngài."
Cách xử sự của anh ta thật sự khiến người ta cảm thấy thoải mái, rất dễ gây thiện cảm. Mà lúc thấy anh ta thì Hà My cũng lộ ra vẻ vui mừng, nhưng sau đó là dáng vẻ ủ rũ.
Nguyễn Đức sau khi chào hỏi Tần Thiên, lại sang chào hỏi Thành, Ánh Nguyệt, Thanh Hoa, Linh Nhi, không hề bày ra dáng vẻ kiêu ngạo hay tự cao một chút nào.
Đến khi thấy Hà My đang đứng sát bên Trần Phong thì có chút kinh ngạc, lông mày hơi nhíu, nhưng vẫn tiến lại, đưa tay ra, mỉm cười:
"Chào em. Rất vui được gặp mặt."
"Chào anh."
Trần Phong cũng bắt lấy tay anh ta, sau đó mới quay sang Hà My, hỏi:
"Người thân của em sao."
"Ừm, là anh trai em."
Cô bé gật đầu, bước ra một bước, vẫy tay chào Nguyễn Đức.
"Chơi thế đủ chưa? Về thôi, cha ở nhà mong em lắm đấy."
"Ở nhà chán lắm, mọi người có lúc nào ở nhà đâu?"
Hà My bậm môi, đáp.
Nguyễn Đức cười khổ, nhìn một lượt nhóm Trần Phong, trong lòng không tránh được mà thở dài một tiếng. Cô bé nói không hề sai, thường ngày cô bé chỉ ở thư viện đọc sách một mình, họa hoằn lắm mới có một hai ngày là hắn sẽ về ăn cùng cô bé bữa cơm rồi đi. Còn cha hắn quyền cao chức trọng, không thể dứt ra được, hơn nữa thời gian gần đây Nam Việt quốc có nhiều biến động, công việc ngày càng nhiều khiến thời gian ở chung với cô bé không được bao lâu. Bạn bè của cô bé cũng không có, bởi cô bé bối phận quá cao, những kẻ tiếp cận căn bản chỉ là vì địa vị của Hà My mà thôi.
"Anh xin lỗi, nhưng thật sự....công việc quá gấp gáp. Quân đội đang trong thời gian rèn luyện quan trọng, bản thân anh lại là Tiểu đoàn trưởng, không thể dứt ra."
"Em hiểu, bởi vậy em cũng không muốn hai anh và cha phải lo cho em, toàn tâm toàn ý làm việc."
Hà My cố gắng nở một nụ cười, nhưng sâu trong ánh mắt là sự buồn bã.
"Nhưng...."
Nói đến đây Nguyễn Đức có hơi cứng họng, không biết khuyên nhủ gì nữa. Chẳng lẽ lại nói cô bé về nhà ư? Và lại tiếp tục cuộc sống nhàm chán kia? Với tư cách là một người anh, hắn thật không muốn chuyện đó xảy ra.
Không khí im lặng kéo dài hồi lâu, đến tận khi Trần Phong lên tiếng:
"Em cũng đi Thanh Long Giang tông đúng không? Đừng lo, bọn anh cũng sẽ sớm gia nhập vào đó, chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi, đúng không, Ánh Nguyệt?"
Ánh Nguyệt gật đầu, đáp:
"Em đừng lo về chuyện sau này không được gặp lại bọn chị, dù sao mọi người đều muốn tiến vào Thanh Long Giang tông mà, đúng không?"
Hà My khuôn mặt hơi chút buồn, gượng cười, đáp:
"Vâng, thế thì em sẽ đợi anh chị ở đó. Linh Nhi, mình chờ cậu đấy!"
Nói rồi cô bé lại nhìn về phía Trần Phong, không biết nghĩ gì mà khuôn mặt đỏ bừng.
"Còn nhỏ mà đã hoa tâm, thanh thiếu niên thời nay thật đổ đốn!"
Tần Thiên thở dài, khẽ phất tay, lập tức một làn sương mù bay ra, đem Hà My và Trần Phong bao phủ, che tầm mắt cảu tất cả mọi người, kể cả Nguyễn Đức.
Ở trong làn sương mù, Hà My nhìn Trần Phong, đột nhiên nắm lấy tay hắn, nói khe khẽ:
"Cảm ơn anh trong thời gian qua, anh đã làm bạn với em, đã bảo vệ em, em rất vui."
Bị bàn tay nhỏ bé của Hà My nắm lấy khiến Trần Phong có chút run lên, ngay cả lời nói cũng khó nói ra, chỉ khẽ xoa đầu cô bé, cười đáp:
"Không có gì đâu, anh cũng cảm ơn em rất nhiều."
Cô bé nở một nụ cười ngọt ngào, bỗng nhiên ôm chầm lấy hắn, khiến trái tim nhỏ của hắn nhất thời đập bành bành. Cái cảm giác mềm mềm, âm ấm này thật sự không gì cưỡng lại được, khiến hắn không nhịn được mà vòng tay, ôm lại cô bé.
"Tặng anh cái này!"
Cô bé buông hắn ra, lại nhón chân lên, thơm nhẹ vào má hắn, sau đó lập tức che mặt mà chạy đi.
Sương mù tản ra, để lộ Trần Phong đang đứng ngơ ngác như trời trồng, còn Hà My thì chạy như bay về phía Nguyễn Đức.
"Chúng ta đi thôi!"
Hà My một tay che mặt, một tay kéo áo Nguyễn Đức, thúc dục hắn rời đi. Tên này cũng chưa hiểu ra chuyện gì, nhưng cô bé đã nói như vậy thì hắn cũng đành làm theo, Linh lực hóa thành một dòng sông xanh biếc, chở bọn hắn đi.
Trần Phong mất một lúc sau mới tỉnh trở lại, thấy mọi người nhìn mình chằm chằm thì không khỏi ho khan mấy tiếng, dáng vẻ lúng túng:
"Hà My đã đi trước rồi. Cũng thật bất ngờ ha, cô bé không ngờ lại là người của Thanh Long Giang Tông."
"Ừ, bất ngờ, thế ngươi đoán xem cô bé là con của ai nào?"
Tần Thiên cười tủm tỉm, hỏi.
Trần Phong xoa cằm một chút rồi nói:
"Hẳn là một vị trưởng lão nào đó?"
Tần Thiên chỉ mỉm cười.
"Một vị Nguyên Lão?"
Tần Thiên cũng chỉ mỉm cười.
"Chẳng lẽ..."
Trần Phong cảm giác chẳng lành, mà quả thật là chẳng lành!
"Con bé kia là con gái Tông chủ hiện tại của Thanh Long Giang tông. Nói cho ngươi biết, cái tên này khó tính lắm, nếu biết ngươi có quan hệ như thế với con bé thì chỉ sợ....Ha ha, còn chưa kể Thanh Long lão tổ lão già cứng đầu kia. Trần Phong, lần này ngươi há miệng hơi to, lại muốm nuốt miếng này cơ đấy."
Con gái Thanh Long Giang tông Tông chủ?
Trần Phong khóe mắt giật giật, trong lòng sóng lớn cuộn trào, cảm giác lâng lâng lúc nãy hễ là bay sạch!
Mà Thành cũng đi lại bên cạnh hắn, vỗ nhẹ vai, cười ha ha:
"Cố lên nào chàng trai!"
Nói rồi anh ta lại ôm bụng cười, đi lại chỗ Thanh Hoa.
Linh Nhi cũng chạy lại bên cạnh hắn, cười hì hì:
"Anh Phong, cố lên nha!"
Trần Phong thở dài, phất phất tay, đáp:
"Có gì đáng sợ, binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn, ngại gì vết bẩn?"
Tần Thiên nghe vậy thì cười vang:
"Tốt, nam nhân thì phải vậy chứ!"
Các đại thế lực của phủ Nghệ An đều tọa trấn nơi đây thêm một tuần nữa, thậm chí quân đội của Nam Việt quốc cũng xuất hiện, đem khu vực phía Tây Phủ Nghệ An lục tung lên, bắt được thêm hơn bốn chục tên phản quốc nữa. Bọn chúng đa phần là dư đảng của Sơn Hà phái, một số là những tên tội phạm truy nã, một số là những người dân tộc thiểu số bị mua chuộc.
Còn những học viên kia cũng bình ổn tâm thần, mà Phạm Việt, Lê Bá Long cũng từ nơi nào chạy về, bộ dáng tàn tạ không chịu nổi, hiển nhiên đã bị truy sát. Thậm chí Phạm Việt đã bị chém rơi một tay.
Tuy nhiên những võ giả của Thợ săn công hội và bảo vệ thành đều chết hẳn, không thể cứu được. Đó là do Tần Thiên đến sau khi bọn hắn chết, bởi vậy không thể thi triển thủ đoạn cứu sống người chết như trước.
"Tội nghiệp."
Ở Thợ săn công hội được tổ chức một buổi tang lễ thật lớn, khắp nơi là vòng hoa vải đen, một khômg khí u ám tỏa ra. Trong lần này tổng cộng có hơn hai trăm vị võ giả tử trận, thêm vào đó là hơn trăm dân thường. Chuyện này là do có nhiều tên cuồng sát, cực kì thống hận thành Minh Dương, sau khi giết hại toàn bộ võ giả thì chuyển sang phàm nhân.
Về các thế lực khác trong thành Minh Dương cũng thiệt hại nặng. Đặng Phạm hai nhà số người chết gộp lại cũng đến một trăm, các tiểu thế gia cũng tầm trăm người. Triệu gia bị nhổ tận gốc, cả gia tộc bị định tội phản quốc, hết thảy võ giả trong tộc bị chém, những người thường bị đày ải đến vùng biên giới. Triệu Hảo thân là dòng chính trong gia tộc, vì vậy Trần Phong xin xỏ cũng vô dụng, vẫn phải vào lao ngục, chịu tội hai mươi năm. Đây là do Tần Thiên cũng có lên tiếng, nếu không chỉ sợ hắn đã đầu rơi xuống đất rồi.
"Hai mươi năm sau, chúng ta gặp lại." Trần Phong nhìn hắn đầy phức tạp. Giờ Triệu gia xem như đã bị diệt, những hận thù trước đây cũng theo đó mà biến mất. Giờ Trần Phong lại thấy Triệu Hảo đáng thương hơn đáng trách.
Triệu Hảo cúi gằm xuống ánh mắt u buồn, không biết đang nghĩ gì. Dù sao cả tộc bị diệt, bản thân hắn cũng cực kì đau lòng.
"Gia tộc ta phản bội Nam Việt quốc, bản thân ta không ngăn chặn, trái lại còn thuận theo bọn hắn. Tội này, đáng chết. Ta không có bất cứ lời oán trách gì."
Triệu Hảo rốt cục cũng thốt ra mấy câu, sau đó liền bị quân đội Nam Việt quốc giải đi. Trần Phong dõi theo hắn hồi lâu rồi thở dài một tiếng, quay người chạy đi.
Mấy ngày sau lại có ba vị Linh giả chạy đến, không ngờ lại là Nam Việt quốc Âm Quân! Mỗi người trông có vẻ mệt mỏi, quần áo thậm chí có đôi chỗ còn rách nát.
Hỏi ra mới biết bọn hắn bị năm tên Tôn Giả lạ mặt chặn đường. Mỗi người bọn hắn tuy chiến lực gấp mấy lần cường giả cùng cảnh giới, nhưng đối đầu năm vị Tôn giả thì quả thật ăn không tiêu, bị cầm chân suốt mấy ngày liền, thậm chí muốn truyền tin đi cũng không được.
"Bọn chúng đã trù tính trận chiến này được mười năm rồi, ngay từ lần trước đã bắt đầu."
Một vị Tôn giả thở dài.
"Không sai, ai có thể ngờ được chỉ vì một nơi như này mà chúng điều động đến lực lượng cỡ như vậy. Từng đó đủ để sánh với một trong những thế lực giữa dòng của Phủ Nghệ An chúng ta rồi"
Hết chương 190
Tác giả :
Lam Giang Tán Nhân