Nam Việt Đế Vương
Chương 103: Cướp!
Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, lúc hai tên kia đang khôi phục thì có một người thứ ba đánh lén, khiến họ phút chốc bị thương không nhẹ.
"Luyện khí hậu kì. Kĩ năng chiến đấu không tệ, lại có óc quan sát."
Thiếu niên vừa đánh lén kia cười ha hả, trừng mắt nhìn hai tên kia, nói:
"Một là giao thẻ bài ra, hai là ăn đòn, chọn đi!"
Hai người kia bừng bừng lửa giận, nhưng chẳng thể làm gì. Nếu lúc còn đang bình thường thì họ cũng chẳng sợ tên kia, bởi vì Luyện khí trùng kì cùng Luyện khí hậu kì chênh lệch cũng không lớn. Nhưng bây giờ cả hai đều bị thương, mười phần thực lực chỉ còn sót lại ba bốn, lại còn bị tên kia đánh lén, vì vậy mà muốn chống lại cũng không được.
"Đây...."
Bọn họ tay run run, đưa thẻ bài lên cho hắn, sau đó liền chạy thục mạng.
Trần Phong thấy vậy thì trong lòng liền mừng húm, cười ha hả:
"Cơ hội kiếm đồ đây rồi!"
Hắn từ trong bụi cỏ nhảy ra, tốc độ nhanh đến kinh người. Thiếu niên kia đang vui mừng vì kiếm được hai cái thẻ bài, đột nhiên nghe tiếng xào xạc ở sau lưng bèn quay lại, liền thấy một nắm đấm đánh tới, nện lên ngực hắn.
A!
Hắn chỉ kịp hét lên một tiếng rồi bị đánh bay xa cả bốn năm mét, ngất lịm.
"Quá đơn giản."
Trần Phong nhún vai, đi lại chỗ hắn ta rồi rút từ trong túi hắn ra bốn tấm thẻ bài.
"Thế là có năm cái. Đơn giản ghê. Cứ theo đà này thì mình sẽ tích lũy đủ số thẻ bài nhanh thôi."
Hắn mỉm cười thỏa mãn, đang định bỏ đi thì lại thấy từ trong người tên kia có mấy bình nhỏ rơi ra, bởi vậy lại phải quay lại xem xét. Hắn mở bình ngọc rã nhất thời một mùi thơm nhè nhẹ thoát ra.
"Xem nào, đan dược à? Tốt, Huyết khí đan, An thương dịch,..... Sao ít thế này?"
Tên này chắc cũng là con cháu tiểu gia tộc trong thành Minh Dương, trên người cũng chẳng có nhiều đồ lắm. Nếu là trước đây Trần Phong căn bản là không thèm lấy đồ của hắn, nhưng hiện nay....hắn rất nghèo, nghèo rớt mồng tơi, cho nên không thể không lấy.
"Thiện tai, thiện tai. Ta cũng không muốn lấy đâu, chẳng qua là thấy ngươi vứt lung tung, cho nên ta nhặt lên thôi. Ai da, đừng hiểu lầm ta nha. Thôi thì ta để lại cho ngươi một phần đan dược dược dịch, xem như là lời cảm ơn đi "
Trần Phong thu hầu hết số đan dược của tên kia, chỉ để lại một phần cho tên kia, trong lòng vẫn cảm thán sao mình lại tốt bụng ghê vậy.
"Người tốt như mình trên đời này....không nhiều."
Hắn cảm thán một tiếng, sau đó bỏ đi. Trong lòng hắn khấp khởi mừng thầm, cảm thấy việc mình làm có gì đó không đúng, nhưng cứ nghĩ đến việc mình thiếu tiền lại cười toe toét, tất cả cảm giác tội lỗi đều bị quét sạch.
Hắn lại chạy đến một nơi khác, lấy lá cây phủ kín người và bắt đầu.....chờ đợi con mồi khác.
Về phần thiếu niên kia, sau khi tỉnh dậy như thế nào, cảm giác ra làm sao thì Trần Phong không biết, và cũng không quan tâm, bởi lúc này trong đầu hắn chỉ có một chữ.
Tiền.
Nhưng khá là đáng tiếc, từ sau vụ đó thì hắn không bắt gặp được con mồi nào khác. Có vẻ như những người khác đều hiểu ra vấn đề, không muốn mình trở thành mục tiêu công kích, bởi vậy trốn rất kĩ.
"Lũ khốn nạn, lũ đốn mạt. Tụi bay đâu rồi!"
Trần Phong trong lòng bừng bừng lửa giận, cảm thấy mỗi phút trôi qua là tiền tài của mình lại mất đi, khiến trong lòng hắn đau như cắt.
"Không được, phải nghĩ cách. Nếu bọn chúng không chịu đi ra thì mình sẽ bắt chúng phải đi ra! Trốn ư? Trốn chỗ nào? Khựa khựa khựa"
Hắn cười ha hả, âm thanh cực kì gian tà, nghe xong khiến người khác cảm thấy lạnh gáy không thôi.
"Phía trước một đoạn, có một tên!"
Tinh thần lực của hắn mở ra, giống như sóng rada, liên tục quét ngang quét dọc, quét trên quét dưới, quét từ gần đến xa, rốt cục phát hiện một người đang núp trên một ngọn cây. Tinh thần lực của hắn tuy mạnh nhưng rừng này quá rậm rạp, cây cối um tùm, Tinh thần lực bị cản lại ít nhiều, cho nên mãi hắn mới tìm được một người.
"Đây rồi."
Trần Phong yên lặng không một tiếng động, chậm rãi đi lại gần tên kia. Người nọ chỉ là một võ giả Luyện khí cảnh, lại là bình hoa được trưng trong nhà, kĩ năng quan sát còn quá mức kém cỏi, làm sao có thể phát hiện ra hắn? Bởi vậy đến tận khi Trần Phong đến gần gốc cây kia mà hắn cũng chưa hề hay biết.
Còn tên kia giờ này đang lấy từ trong cái túi sau lưng một hộp cơm, ăn uống ngon lành, dáng vẻ cực kì ung dung, không hề biết rằng mình sắp gặp một tên cướp hung hãn cực độ.
Hắn ăn mãi, ăn mãi, cho đến khi hộp cơm hết sạch mới thỏa thuê mãn nguyện, ném hộp cơm sang một bên, lại ợ một tiếng rồi mới ngả mình trên cành cây.
"Thoải mái rồi chứ?"
"Ừ thoải mái."
Hắn ta hai mắt lim dim, trả lời trong vô thức. Nhưng rất nhanh đã tỉnh lại, bởi vì, ai nói chuyện với hắn?
"Kẻ n...."
Hắn ta còn chưa kịp nói xong một bàn tay như trời giáng đánh xuống, chặt lên gáy, khiến hắn cảm thấy trước mắt tối sầm rồi ngất đi.
Trần Phong chậm rãi trói hắn lại, sau đó mới vỗ vai hắn một cái, áy náy nói:
"Xin lỗi nhé. Ta cũng vì bất đắc dĩ mà thôi."
Nói xong hắn lại lục lọi túi của tên này, lấy ra một cái thẻ bài cùng các loại dược liệu. Đương nhiên hắn vẫn rất có tâm, để lại một ít đan dược cùng một hộp cơm.
"Bà thường nói rằng Trời đánh tránh miếng ăn, ta làm vậy là có hơi sai lầm. Nhưng không sao, ít nhất hắn ta cũng ăn xong rồi, ta lại còn giúp hắn dọn dẹp, tính ra là huề cả làng."
Trần Phong lại phủi tay đi tìm con mồi mới.
Khoảng vài tiếng sau, bằng phương pháp nào đó mà mọi người đã truyền tai nhau kể về một tên cướp hung ác, chuyên môn cướp đoạt đồ của người khác. Tên cướp này thực lực mạnh, ra tay cực kì nhanh gọn, khiến người bị tấn công không biết kẻ đó là ai cả. Hơn nữa hắn không chỉ cướp đoạt thẻ bài, mà còn cướp luôn cả đan dược dược dịch dùng để hồi phục, rất đáng hận. Đã thế hắn ta lại còn cố ý, để lại một ít đan dược lại, giống như trêu tức người bị nạn.
Bởi vậy nhiều người đã quyết định bắt tay với nhau, liên kết thành nhóm năm nhóm ba để tranh bị tên cướp kia hãm hại. Mà cũng từ đó mọi người không thấy tên cướp kia xuất hiện nữa, có vẻ như hắn ta cũng biết sợ rồi.
Trong lúc đó, ở một góc nào đó của khu rừng, Trần Phong đang nghiến răng nghiến lợi, nghĩ thầm:
"Lũ khốn nạn, không ngờ lại làm trò bỉ ổi như vậy. Nghĩ Trần Phong ta không có cách để trị các ngươi sao?"
Hắn tuy mạnh nhưng cũng không dám làm liều. Một nhóm ba người hắn còn có thể giải quyết tại chỗ, nhưng nhóm năm người.....khó. Năm người kia nếu đánh hội đồng có thể cản hắn một lúc, mà như vậy có thể thu hút những người khác chạy đến. Lúc đó chắc chắn sẽ là ngày tàn của hắn rồi.
"Thôi vậy, bà thường nói là không nên làm chuyện xấu, để tích đức cho đời. Ta tốt nhất là đi tìm dị thú yêu thú cướp đoạt vậy."
Hắn thở dài một tiếng, sau đó rút thanh kiếm sau lưng, bắt đầu cuộc đi săn của mình. Hắn cũng có chú ý, ngoài những thẻ bài mà các học viên sở hữu, thì trên cổ các loại dị thú cũng có loại thẻ bài này, hơn nữa mỗi con dị thú đều có ít nhất là hai cái thẻ bài, nhiều nhất là năm cái. Nếu săn giết bọn nó thì hơn hẳn đánh gục những tên học viên kia.
Hắn sau một lúc luồn rừng tìm kiếm thì rốt cục đã tìm thấy một con dị thú cấp bốn hệ Hổ. Trên cổ nó đeo lủng lẳng hai cái thẻ bài, nhìn rất bắt mắt, khiến người đi từ xa cũng dễ dàng thấy được.
Hắn thấy vậy bèn dùng toàn tốc lực lao đến, rút kiếm ra chém. Thực lực hắn giờ có thể xem là Tụ khí sơ kì võ giả, thậm chí là Tụ khí trung kì. Cộng thêm thanh Bảo khí cấp hai này khiến hắn thậm chí chẳng cần đến võ kỹ, chỉ đâm, chặt, chém, cắt các chiêu thức đơn giản kia liền chém giết con dị thú.
"Hả, sao lại thế này?"
Trần Phong sau khi chém giết dị thú thì cực kì ngạc nhiên, bởi vì nó sau khi chết liền hóa thành một đám đất bùn, chứ không phải là máu thịt.
"Chẳng lẽ là Linh thuật do vị Linh giả kia vận dụng? Nó giống như Mộc nhân mà sư phụ tạo ra để ta luyện tập. Linh giả, quả nhiên đã vượt khỏi phạm trù nhân loại mà."
Hắn càng ngày càng nóng lòng muốn tiến vào Linh cảnh, để được biết thứ sức mạnh huyền ảo đó, thứ vượt xa người thường kia.
Trần Phong sau đó lại tiếp tục tìm kiếm yêu thú để kiếm thẻ bài. Đương nhiên trên đường sẽ có vài tên ngu ngốc xuất hiện muốn cướp hắn nhưng bất thành, trái lại bị cướp chỉ còn bộ quần áo trên người, phải chạy trốn thục mạng.
Sau khi chém giết con dị thú thứ tư thì Trần Phong rốt cục bắt gặp một con yêu thú.
Yêu thú cấp một đỉnh, Hổ răng kiếm.
Lúc này quanh con yêu thú nọ là một nhóm khoảng sáu người, bốn nam hai nữ. Bọn họ thực lực khá sàn sàn nhau, hầu hết là Luyện khí trung kì, chỉ có một nam một nữ là Luyện khí hậu kì. Mà con yêu thú họ đang tấn công này chiến lực có thể so với Tụ khí sơ kì võ giả, bởi vậy hai bên đánh nhau cực kì thảm thiết. Yêu thú kia là do Linh thuật biến hóa mà thành, bởi vậy mỗi công kích nhìn qua cực kì hung hãn, nhưng lại không đe dọa đến tính mạng những học viên kia, cùng lắm chỉ khiến họ phun vài ngụm máu, gãy vài cái xương là cùng. Còn đám người bên kia chắc là con cháu đại gia tộc, bởi vì hắn thấy thấp thoáng đâu đó các kiện Bảo khí tỏa ra ánh sáng bàng bạc.
"Là con nhà giàu! Lần này trúng số rồi!"
Trần Phong xoa xoa tay, hai mắt mê li nhìn đám người kia, tưởng tượng tài sản họ mang trên người sắp biến thành của mình khiến hắn suýt nữa đã gào lên sung sướng rồi.
Hai bên đánh nhau cực kì kịch liệt, mãi mà không phần được thắng bại. Trần Phong càng nhìn càng sốt ruột, lo lắng sẽ có những kẻ khác nghe được tiếng động từ trận chiến này sẽ chạy đến, lúc đó tiền tài của lũ người này sẽ trôi đi, không bao giờ quay lại với hắn nữa.
" Không được, phải giải quyết chuyện này trước thời hạn rồi!"
" Mọi người đừng lo, có tôi đây rồi."
Trần Phong hùng hùng hổ hổ lao đến, vung kiếm đánh đến con yêu thú. Sáu người kia thì ngơ ngác, không biết con khỉ từ núi nào xuống đây? Tự dưng lại lao đến, muốn ra vẻ à?
Tuy nghĩ vậy nhưng họ cũng không nói gì, bởi có thêm một người hỗ trợ thì mọi chuyện sẽdễ dàng thêm một chút. Bọn họ có sáu người, dù Trần Phong có là Luyện khí đỉnh cao võ giả cũng có tự tin đuổi đi để cướp lấy bốn cái thẻ bài đó.
Có thêm Trần Phong tham gia vào vòng chiến đương nhiên con yêu thú không thể chống lại, chỉ dăm phút sau liền bị chém giết, hoá thành một đám bùn đất. Mà bốn cái thẻ bài thì bị Trần Phong nhanh tay giật đi hai cái, hai cái còn lại rơi vào tay hai học viên Luyện khí hậu kì kia.
"Trả đây."
Đám người kia nghiêm mặt, quát.
Trần Phong lộ rõ vẻ ngạc nhiên, hỏi:
"Ta cũng góp sức trong việc giết con yêu thú này, sao ta không thể lấy thẻ bài?"
"Ai nhờ ngươi nhúng mũi vào. Mau mau thả hai thẻ bài đó xuống, nếu không sẽ phải chịu nỗi đau da thịt."
Hết chương 103
"Luyện khí hậu kì. Kĩ năng chiến đấu không tệ, lại có óc quan sát."
Thiếu niên vừa đánh lén kia cười ha hả, trừng mắt nhìn hai tên kia, nói:
"Một là giao thẻ bài ra, hai là ăn đòn, chọn đi!"
Hai người kia bừng bừng lửa giận, nhưng chẳng thể làm gì. Nếu lúc còn đang bình thường thì họ cũng chẳng sợ tên kia, bởi vì Luyện khí trùng kì cùng Luyện khí hậu kì chênh lệch cũng không lớn. Nhưng bây giờ cả hai đều bị thương, mười phần thực lực chỉ còn sót lại ba bốn, lại còn bị tên kia đánh lén, vì vậy mà muốn chống lại cũng không được.
"Đây...."
Bọn họ tay run run, đưa thẻ bài lên cho hắn, sau đó liền chạy thục mạng.
Trần Phong thấy vậy thì trong lòng liền mừng húm, cười ha hả:
"Cơ hội kiếm đồ đây rồi!"
Hắn từ trong bụi cỏ nhảy ra, tốc độ nhanh đến kinh người. Thiếu niên kia đang vui mừng vì kiếm được hai cái thẻ bài, đột nhiên nghe tiếng xào xạc ở sau lưng bèn quay lại, liền thấy một nắm đấm đánh tới, nện lên ngực hắn.
A!
Hắn chỉ kịp hét lên một tiếng rồi bị đánh bay xa cả bốn năm mét, ngất lịm.
"Quá đơn giản."
Trần Phong nhún vai, đi lại chỗ hắn ta rồi rút từ trong túi hắn ra bốn tấm thẻ bài.
"Thế là có năm cái. Đơn giản ghê. Cứ theo đà này thì mình sẽ tích lũy đủ số thẻ bài nhanh thôi."
Hắn mỉm cười thỏa mãn, đang định bỏ đi thì lại thấy từ trong người tên kia có mấy bình nhỏ rơi ra, bởi vậy lại phải quay lại xem xét. Hắn mở bình ngọc rã nhất thời một mùi thơm nhè nhẹ thoát ra.
"Xem nào, đan dược à? Tốt, Huyết khí đan, An thương dịch,..... Sao ít thế này?"
Tên này chắc cũng là con cháu tiểu gia tộc trong thành Minh Dương, trên người cũng chẳng có nhiều đồ lắm. Nếu là trước đây Trần Phong căn bản là không thèm lấy đồ của hắn, nhưng hiện nay....hắn rất nghèo, nghèo rớt mồng tơi, cho nên không thể không lấy.
"Thiện tai, thiện tai. Ta cũng không muốn lấy đâu, chẳng qua là thấy ngươi vứt lung tung, cho nên ta nhặt lên thôi. Ai da, đừng hiểu lầm ta nha. Thôi thì ta để lại cho ngươi một phần đan dược dược dịch, xem như là lời cảm ơn đi "
Trần Phong thu hầu hết số đan dược của tên kia, chỉ để lại một phần cho tên kia, trong lòng vẫn cảm thán sao mình lại tốt bụng ghê vậy.
"Người tốt như mình trên đời này....không nhiều."
Hắn cảm thán một tiếng, sau đó bỏ đi. Trong lòng hắn khấp khởi mừng thầm, cảm thấy việc mình làm có gì đó không đúng, nhưng cứ nghĩ đến việc mình thiếu tiền lại cười toe toét, tất cả cảm giác tội lỗi đều bị quét sạch.
Hắn lại chạy đến một nơi khác, lấy lá cây phủ kín người và bắt đầu.....chờ đợi con mồi khác.
Về phần thiếu niên kia, sau khi tỉnh dậy như thế nào, cảm giác ra làm sao thì Trần Phong không biết, và cũng không quan tâm, bởi lúc này trong đầu hắn chỉ có một chữ.
Tiền.
Nhưng khá là đáng tiếc, từ sau vụ đó thì hắn không bắt gặp được con mồi nào khác. Có vẻ như những người khác đều hiểu ra vấn đề, không muốn mình trở thành mục tiêu công kích, bởi vậy trốn rất kĩ.
"Lũ khốn nạn, lũ đốn mạt. Tụi bay đâu rồi!"
Trần Phong trong lòng bừng bừng lửa giận, cảm thấy mỗi phút trôi qua là tiền tài của mình lại mất đi, khiến trong lòng hắn đau như cắt.
"Không được, phải nghĩ cách. Nếu bọn chúng không chịu đi ra thì mình sẽ bắt chúng phải đi ra! Trốn ư? Trốn chỗ nào? Khựa khựa khựa"
Hắn cười ha hả, âm thanh cực kì gian tà, nghe xong khiến người khác cảm thấy lạnh gáy không thôi.
"Phía trước một đoạn, có một tên!"
Tinh thần lực của hắn mở ra, giống như sóng rada, liên tục quét ngang quét dọc, quét trên quét dưới, quét từ gần đến xa, rốt cục phát hiện một người đang núp trên một ngọn cây. Tinh thần lực của hắn tuy mạnh nhưng rừng này quá rậm rạp, cây cối um tùm, Tinh thần lực bị cản lại ít nhiều, cho nên mãi hắn mới tìm được một người.
"Đây rồi."
Trần Phong yên lặng không một tiếng động, chậm rãi đi lại gần tên kia. Người nọ chỉ là một võ giả Luyện khí cảnh, lại là bình hoa được trưng trong nhà, kĩ năng quan sát còn quá mức kém cỏi, làm sao có thể phát hiện ra hắn? Bởi vậy đến tận khi Trần Phong đến gần gốc cây kia mà hắn cũng chưa hề hay biết.
Còn tên kia giờ này đang lấy từ trong cái túi sau lưng một hộp cơm, ăn uống ngon lành, dáng vẻ cực kì ung dung, không hề biết rằng mình sắp gặp một tên cướp hung hãn cực độ.
Hắn ăn mãi, ăn mãi, cho đến khi hộp cơm hết sạch mới thỏa thuê mãn nguyện, ném hộp cơm sang một bên, lại ợ một tiếng rồi mới ngả mình trên cành cây.
"Thoải mái rồi chứ?"
"Ừ thoải mái."
Hắn ta hai mắt lim dim, trả lời trong vô thức. Nhưng rất nhanh đã tỉnh lại, bởi vì, ai nói chuyện với hắn?
"Kẻ n...."
Hắn ta còn chưa kịp nói xong một bàn tay như trời giáng đánh xuống, chặt lên gáy, khiến hắn cảm thấy trước mắt tối sầm rồi ngất đi.
Trần Phong chậm rãi trói hắn lại, sau đó mới vỗ vai hắn một cái, áy náy nói:
"Xin lỗi nhé. Ta cũng vì bất đắc dĩ mà thôi."
Nói xong hắn lại lục lọi túi của tên này, lấy ra một cái thẻ bài cùng các loại dược liệu. Đương nhiên hắn vẫn rất có tâm, để lại một ít đan dược cùng một hộp cơm.
"Bà thường nói rằng Trời đánh tránh miếng ăn, ta làm vậy là có hơi sai lầm. Nhưng không sao, ít nhất hắn ta cũng ăn xong rồi, ta lại còn giúp hắn dọn dẹp, tính ra là huề cả làng."
Trần Phong lại phủi tay đi tìm con mồi mới.
Khoảng vài tiếng sau, bằng phương pháp nào đó mà mọi người đã truyền tai nhau kể về một tên cướp hung ác, chuyên môn cướp đoạt đồ của người khác. Tên cướp này thực lực mạnh, ra tay cực kì nhanh gọn, khiến người bị tấn công không biết kẻ đó là ai cả. Hơn nữa hắn không chỉ cướp đoạt thẻ bài, mà còn cướp luôn cả đan dược dược dịch dùng để hồi phục, rất đáng hận. Đã thế hắn ta lại còn cố ý, để lại một ít đan dược lại, giống như trêu tức người bị nạn.
Bởi vậy nhiều người đã quyết định bắt tay với nhau, liên kết thành nhóm năm nhóm ba để tranh bị tên cướp kia hãm hại. Mà cũng từ đó mọi người không thấy tên cướp kia xuất hiện nữa, có vẻ như hắn ta cũng biết sợ rồi.
Trong lúc đó, ở một góc nào đó của khu rừng, Trần Phong đang nghiến răng nghiến lợi, nghĩ thầm:
"Lũ khốn nạn, không ngờ lại làm trò bỉ ổi như vậy. Nghĩ Trần Phong ta không có cách để trị các ngươi sao?"
Hắn tuy mạnh nhưng cũng không dám làm liều. Một nhóm ba người hắn còn có thể giải quyết tại chỗ, nhưng nhóm năm người.....khó. Năm người kia nếu đánh hội đồng có thể cản hắn một lúc, mà như vậy có thể thu hút những người khác chạy đến. Lúc đó chắc chắn sẽ là ngày tàn của hắn rồi.
"Thôi vậy, bà thường nói là không nên làm chuyện xấu, để tích đức cho đời. Ta tốt nhất là đi tìm dị thú yêu thú cướp đoạt vậy."
Hắn thở dài một tiếng, sau đó rút thanh kiếm sau lưng, bắt đầu cuộc đi săn của mình. Hắn cũng có chú ý, ngoài những thẻ bài mà các học viên sở hữu, thì trên cổ các loại dị thú cũng có loại thẻ bài này, hơn nữa mỗi con dị thú đều có ít nhất là hai cái thẻ bài, nhiều nhất là năm cái. Nếu săn giết bọn nó thì hơn hẳn đánh gục những tên học viên kia.
Hắn sau một lúc luồn rừng tìm kiếm thì rốt cục đã tìm thấy một con dị thú cấp bốn hệ Hổ. Trên cổ nó đeo lủng lẳng hai cái thẻ bài, nhìn rất bắt mắt, khiến người đi từ xa cũng dễ dàng thấy được.
Hắn thấy vậy bèn dùng toàn tốc lực lao đến, rút kiếm ra chém. Thực lực hắn giờ có thể xem là Tụ khí sơ kì võ giả, thậm chí là Tụ khí trung kì. Cộng thêm thanh Bảo khí cấp hai này khiến hắn thậm chí chẳng cần đến võ kỹ, chỉ đâm, chặt, chém, cắt các chiêu thức đơn giản kia liền chém giết con dị thú.
"Hả, sao lại thế này?"
Trần Phong sau khi chém giết dị thú thì cực kì ngạc nhiên, bởi vì nó sau khi chết liền hóa thành một đám đất bùn, chứ không phải là máu thịt.
"Chẳng lẽ là Linh thuật do vị Linh giả kia vận dụng? Nó giống như Mộc nhân mà sư phụ tạo ra để ta luyện tập. Linh giả, quả nhiên đã vượt khỏi phạm trù nhân loại mà."
Hắn càng ngày càng nóng lòng muốn tiến vào Linh cảnh, để được biết thứ sức mạnh huyền ảo đó, thứ vượt xa người thường kia.
Trần Phong sau đó lại tiếp tục tìm kiếm yêu thú để kiếm thẻ bài. Đương nhiên trên đường sẽ có vài tên ngu ngốc xuất hiện muốn cướp hắn nhưng bất thành, trái lại bị cướp chỉ còn bộ quần áo trên người, phải chạy trốn thục mạng.
Sau khi chém giết con dị thú thứ tư thì Trần Phong rốt cục bắt gặp một con yêu thú.
Yêu thú cấp một đỉnh, Hổ răng kiếm.
Lúc này quanh con yêu thú nọ là một nhóm khoảng sáu người, bốn nam hai nữ. Bọn họ thực lực khá sàn sàn nhau, hầu hết là Luyện khí trung kì, chỉ có một nam một nữ là Luyện khí hậu kì. Mà con yêu thú họ đang tấn công này chiến lực có thể so với Tụ khí sơ kì võ giả, bởi vậy hai bên đánh nhau cực kì thảm thiết. Yêu thú kia là do Linh thuật biến hóa mà thành, bởi vậy mỗi công kích nhìn qua cực kì hung hãn, nhưng lại không đe dọa đến tính mạng những học viên kia, cùng lắm chỉ khiến họ phun vài ngụm máu, gãy vài cái xương là cùng. Còn đám người bên kia chắc là con cháu đại gia tộc, bởi vì hắn thấy thấp thoáng đâu đó các kiện Bảo khí tỏa ra ánh sáng bàng bạc.
"Là con nhà giàu! Lần này trúng số rồi!"
Trần Phong xoa xoa tay, hai mắt mê li nhìn đám người kia, tưởng tượng tài sản họ mang trên người sắp biến thành của mình khiến hắn suýt nữa đã gào lên sung sướng rồi.
Hai bên đánh nhau cực kì kịch liệt, mãi mà không phần được thắng bại. Trần Phong càng nhìn càng sốt ruột, lo lắng sẽ có những kẻ khác nghe được tiếng động từ trận chiến này sẽ chạy đến, lúc đó tiền tài của lũ người này sẽ trôi đi, không bao giờ quay lại với hắn nữa.
" Không được, phải giải quyết chuyện này trước thời hạn rồi!"
" Mọi người đừng lo, có tôi đây rồi."
Trần Phong hùng hùng hổ hổ lao đến, vung kiếm đánh đến con yêu thú. Sáu người kia thì ngơ ngác, không biết con khỉ từ núi nào xuống đây? Tự dưng lại lao đến, muốn ra vẻ à?
Tuy nghĩ vậy nhưng họ cũng không nói gì, bởi có thêm một người hỗ trợ thì mọi chuyện sẽdễ dàng thêm một chút. Bọn họ có sáu người, dù Trần Phong có là Luyện khí đỉnh cao võ giả cũng có tự tin đuổi đi để cướp lấy bốn cái thẻ bài đó.
Có thêm Trần Phong tham gia vào vòng chiến đương nhiên con yêu thú không thể chống lại, chỉ dăm phút sau liền bị chém giết, hoá thành một đám bùn đất. Mà bốn cái thẻ bài thì bị Trần Phong nhanh tay giật đi hai cái, hai cái còn lại rơi vào tay hai học viên Luyện khí hậu kì kia.
"Trả đây."
Đám người kia nghiêm mặt, quát.
Trần Phong lộ rõ vẻ ngạc nhiên, hỏi:
"Ta cũng góp sức trong việc giết con yêu thú này, sao ta không thể lấy thẻ bài?"
"Ai nhờ ngươi nhúng mũi vào. Mau mau thả hai thẻ bài đó xuống, nếu không sẽ phải chịu nỗi đau da thịt."
Hết chương 103
Tác giả :
Lam Giang Tán Nhân