Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ
Chương 79: 079. Xem xét tán gẫu
Người nhà họ Hứa bao gồm cả Hứa Tư Văn, kỳ thực đều không có tâm tư ăn uống vui vẻ gì, không thấy đều tha thiết mong chờ nhìn Hứa Tư Văn sao, nhìn không đủ mà!
Trương Lam Hà là ăn đến ngon lành, bởi vì hắn cũng đói bụng.
Trong này chỉ có mình hắn ta là thoải mái tự tại không áp lực nhất.
Vũ Khánh Cương cũng ăn ngon lành, hắn là muốn lấp đầy bụng tiện làm chính sự.
Ăn uống no đủ, một đám người mắt to trừng mắt nhỏ, ba Hứa lại trừng Vũ Khánh Cương, ánh mắt như dao nhỏ bay thẳng.
“Cốc cốc cốc cốc cốc cốc!”
Ngoài cửa có người đến.
Anh hai Hứa gia đi mở cửa, vừa mở cửa ra liền ngây ngẩn cả người, người đến không quen biết, một gương mặt than.
“Trương Lam Hà.”
“Ở…”
“Ai vậy?” Trương Lam Hà một bên dùng tăm xỉa răng một bên đi ra ngoài xem ai tới? Bầu không khí trong phòng không tốt đẹp lắm, hắn là người ngoài duy nhất, không tiện luôn ở bên trong vây xem đúng không?
Nhưng vừa ra tới hắn liền triệt để xong đời!
“Trở về!” Người đến đi vào, bình tĩnh nhìn Trương Lam Hà, Trương Lam Hà đã ngơ ngác, giữ nguyên dáng vẻ lúc mới đi ra, miệng ngậm tăm cũng chảy ra nước miếng.
“Bách Lý tiên sinh?” Anh hai Hứa nhanh chóng tìm Hứa Tư Văn ra nhìn một chút, bọn họ quen thuộc Trương Lam Hà, thế nhưng người quen của Trương Lam Hà thì bọn họ không quen nha!
Người này thoạt nhìn liền không phải dễ trêu, hơn nữa Trương Lam Hà vừa thấy hắn ta liền choáng váng!
“Ừm.” Bách Lý Hãn Mạc gật gật đầu, bỗng nhiên ôm lấy Trương Lam Hà xoay người rời đi.
“Tư Văn! Tư Văn! Cứu mạng a!” Sau khi trời đất quay cuồng Trương Lam Hà mới phát hiện mình bị Bách Lý Hãn Mạc ôm ra ngoài, dùng sức giãy dụa kêu ngao ngao, duỗi hai tay hướng về phía Hứa Tư Văn, nhưng mà cách Hứa Tư Văn càng ngày càng xa…
“Bách Lý tiên sinh…” Hứa Tư Văn muốn đi về phía trước đuổi theo Bách Lý Hãn Mạc, nhưng lại bị Vũ Khánh Cương chặn ngang ôm lấy.
“Anh làm gì vậy?” Hứa Tư Văn quay đầu trừng Vũ Khánh Cương.
“Sao em không có nhãn lực nhìn thấy hả? Trộn chung với hai người đó làm gì? Hai người kia đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, em thành thật ở lại đi.” Sau đó nhe răng nhếch miệng hô một tiếng với hai người đã đi ra cửa: “Đi thong thả không tiễn nha!”
Bách Lý Hãn Mạc ôm đồ ngốc không ngừng giãy dụa bước chân cũng không ngừng lại, có điều khóe miệng hơi cong lên.
Bọn Bách Lý Hãn Mạc đều đi mất bóng, Vũ Khánh Cương mới thả Hứa Tư Văn ra, bước nhanh chạy tới “ầm” lập tức đem cửa lớn đóng lại.
Quay người lại, cả người đều thay đổi!
“Mẹ hắn cuối cùng cũng quét sạch rồi!” Vũ Khánh Cương một bộ tư thế được giải thoát, thuận tay kéo anh hai Hứa gia vào trong nhà, kéo Hứa Gia Văn đến lảo đảo: “Đi! Lúc này đến phiên chúng ta hảo hảo trò chuyện.”
Hứa Gia Văn: “…!”
Hứa Tư Văn: “…!”
Trong nhà chính Hứa gia, ba Hứa và mẹ Hứa ngồi ở chủ vị, anh hai Hứa gia lôi kéo bà xã đứng ở bên cạnh, Hứa Tư Văn vốn là đứng ở chính giữa, Vũ Khánh Cương thế nào lại để vợ bị phạt đứng chứ? Không trải qua sự đồng ý gật đầu của bất luận người nào, cái tên này trực tiếp kéo ghế thái sư lại, sau đó nhấn đầu vai Hứa Tư Văn một cái: “Ngồi!”
“A?” Không đợi Hứa Tư Văn nói chuyện, Vũ Khánh Cương trước tiên mặt lớn tiến tới hôn bẹp một cái với Hứa Tư Văn: “Thành thật đợi đi.”
“Bốp!” Ba Hứa vỗ bàn một cái, tức giận đỏ mặt tía tai: “Đồi phong bại tục!”
“Cảm mạo liền lấy chút thuốc cảm mạo uống, bảy ngày không tốt trực tiếp vô bệnh viện trị, treo bình ba ngày bảo đảm khỏe.” (“伤风” đọc là “Shāngfēng”, hán việt là “thương phong”, vừa có nghĩa là “đồi phong” trong “đồi phong bại tục”, vừa có nghĩa là “cảm mạo”) Vũ Khánh Cương thuận tay lấy một cái ghế thái sư khác, đặt song song kề sát với cái ghế thái sư Hứa Tư Văn ngồi, giống như liền một thể, sau đó đặt mông ngồi lên, chân bắt chéo nhếch lên, lưng hổ buông lỏng dựa vào phía sau một chút.
“Có ý gì?” Hứa Gia Văn cùng Trình Mỹ Lệ có chút choáng váng.
“Anh ấy nói cảm mạo uống thuốc, nếu như bảy ngày mà không khỏe lên liền vào bệnh viện, chuẩn bị truyền nước, ba ngày có thể khỏi hẳn.” Tiếng phổ thông thì người nhà họ Hứa nghe hiểu, lúc nói cũng mang theo một chút khẩu âm địa phương, thế nhưng ông chủ Vũ vừa ra khỏi miệng tất cả đều là ý vị Đông Bắc, người nhà họ Hứa nghe không hiểu á!
Hứa Tư Văn thành phiên dịch.
“Nếu con đã mang Tư Văn tới cửa, chính là đến ngả bài với mọi người, hai người bọn con sau này, cùng nhau sinh sống, sao cũng không thể im hơi lặng tiếng đi? Đến nói với mọi người một tiếng.” Điệu bộ của Vũ Khánh Cương khai hỏa toàn bộ, chút sức lực giả vờ thành thật đều bốc hơi cả rồi, hiện tại mới là hắn chân thật.
“Đến cùng mày muốn làm gì?” Ba Hứa mặt lạnh, bất thiện nhìn Vũ Khánh Cương, vừa nãy mới nhìn thấy hắn bất lịch sự với con trai út mình, ông thật muốn xông tới đạp chết hắn!
“Ba, ý của Cương tử, chính là hai chúng con sẽ không lén lén lút lút, sau này chúng con sẽ quang minh chính đại sống cùng nhau…” Hứa Tư Văn chọt chọt Vũ Khánh Cương.
“Làm gì?” Vũ Khánh Cương vỗ vỗ tay Hứa Tư Văn, cắt ngang Hứa Tư Văn giải thích, nhìn ba Hứa đang nổi giận: “Con muốn bước vào ngưỡng cửa Hứa gia ngài, bưng bát cơm Hứa gia, vào hộ khẩu Hứa gia, gia phả hẳn là xấp xỉ, sau này con chết rồi, bài vị tiến vào từ đường Hứa gia, ngồi trên bảng thờ của Hứa gia, bày cùng với Tư Văn…”
“Nằm mơ giữa ban ngày!”
“Vậy thì đổi lại, Tư Văn vào cửa Vũ gia con, sau này sẽ là người Vũ gia con, chết rồi cũng là quỷ Vũ gia con, ngủ cùng con trên một chiếc giường, trong một phần mộ.”
“Không thể!” Ba Hứa thở mạnh.
“Tui nhịn ông lâu rồi!” Vũ Khánh Cương cũng tạc mao: “Này cũng không được kia cũng không cho, ông đến cùng muốn thế nào? Hả? Sao ông không hiểu hả? Một đứa trẻ thật tốt như Tư Văn, ông nói đánh là đánh muốn mắng là mắng, ông cho rằng ông là Thiên vương lão tử à?”
“Ba, Cương tử…” Hứa Tư Văn cũng đứng lên, hai bên một là người yêu một là ba, cái nào y cũng không nỡ, muốn làm cho bọn họ hòa thuận.
Chính là thoạt nhìn rất khó!
“Văn Văn à, đến, cùng mẹ đi vào phòng tâm sự, mẹ nhớ con nhớ đến… Để cho hai bọn họ tự mình giải quyết đi!” Mẹ Hứa đứng dậy, không nhìn hai người giương cung bạt kiếm, lôi kéo tay Hứa Tư Văn liền đi.
“Mẹ… Cương tử anh ấy…” Hứa Tư Văn không muốn đi cùng mẹ, bởi vì tia chớp tiếng sấm giữa hai người Vũ Khánh Cương cùng ba hắn, gần như sắp hóa thành thực chất luôn rồi.
Hai người bọn họ ở riêng với nhau, y thật sự không yên lòng mà!
Hai người bất kể là người nào y đều không hy vọng bị thương nha!
“Em trước hết vào nói chuyện với thím đi, anh cùng chú Hứa hảo hảo tán gẫu!” Vũ Khánh Cương nhìn ra Hứa Tư Văn không muốn đi, thế nhưng Hứa Tư Văn ở chỗ này hắn cũng không tiện phát huy, dù sao thì ông cụ có cứng ngắc nữa thì cũng là ba vợ, ở trước mặt vợ làm hành động tổn hại ba vợ như thế, hắn cũng không muốn khiến vợ rơi vào tình thế khó xử.
“Đi thôi!” Hứa Gia Văn cũng tới đẩy em trai và mẹ đi, đi theo sau bà xã mình, hai người cùng với mẹ và em trai tránh đi ra ngoài.
Nơi mẹ Hứa mang ba đứa nhỏ đến là căn phòng trước đây của Hứa Tư Văn, từ nhỏ đến lớn Hứa Tư Văn ở đây hai mươi năm, nhìn thấy căn phòng quen thuộc không nhiễm một hạt bụi, hoài niệm sờ sờ nơi này sờ sờ nơi kia.
“Anh, chị dâu, mấy năm qua trong nhà đều tốt sao?”
“Đều tốt, chính là luôn nhớ em, cháu gái em sinh ra đến bây giờ, còn chưa từng gặp chú của nó đâu.”
“Là người chú như em không đúng.”
“Mẹ, mẹ theo ba con có tốt không?”
“Không tốt!” Mẹ Hứa nắm tay Hứa Tư Văn: “Mỗi ngày mẹ đều nhìn chỗ đường vào, nghĩ con ở bên ngoài thế nào rồi? Họ Trang kia có phải là còn khi dễ con không? Lạnh nóng, có biết thêm quần áo quạt quạt gió hay không? Vừa nghĩ tới mẹ liền tức giận, mẹ liền nhéo ổng! Quậy ổng! Nếu không phải ổng… con trai của mẹ cần phải rời nhà trốn đi sao? Cần sao? Hả!” Mẹ Hứa nói tới chỗ này cũng không nhịn được nước mắt nữa.
“Mẹ, là con không tốt, khiến gia đình mất mặt.” Hứa Tư Văn đỏ mắt lấy tay lau nước mắt cho mẹ Hứa.
“Là Trang Sĩ Nhân kia không tốt mới đúng!” Hứa Gia Văn đưa khăn mặt cho Hứa Tư Văn, để em trai tiện lau nước mắt cho mẹ.
“Đó cũng là con nhận thức người không rõ.”
“Văn Văn à, họ Trang không phải thứ tốt, chúng ta coi như bị chó cắn một cái, đừng giấu ở trong lòng, lại nghẹn ra bệnh sẽ không tốt.” Mẹ Hứa thở dài một hơi: “Bây giờ a, mẹ xem như là nghĩ thông suốt rồi, nam nữ đều không hề gì, chỉ cần con trai của mẹ tình nguyện, tốt với con trai của mẹ, mẹ quan tâm nó là nam hay nữ chứ!”
“Đúng đúng đúng!” Hứa Gia Văn cũng nói: “Chỉ cần hắn tốt với em trai anh, cái khác đều không tính đến, Văn Văn đừng có gánh nặng trong lòng, đây không phải là bệnh, chỉ là người em thích hơi đặc biệt chút mà thôi.”
“Cảm ơn mẹ!” Hứa Tư Văn giống như khi còn bé, nằm nhoài trong lòng mẹ không để người ta nhìn thấy mặt y, cùng với nước mắt trên mặt.
Y chờ giờ phút này, chờ thật lâu…
“Đứa nhỏ ngốc, con muốn cảm ơn hả, liền đi tìm cái người đang tranh cãi với ba ba con ở ngoài cửa đi, nếu không phải nó, ba con còn sống chết cố chấp không chịu nhả ra đâu.”
“Hả?” Hứa Tư Văn có chút hồ đồ rồi.
“Năm trước hắn đã liên lạc với anh, nói năm sau sẽ mang em về nhà, chỉ có điều không xác định thời gian, sau đó đột nhiên điện thoại tới, hắn nói với anh rất nhiều chuyện liên quan tới em, anh nói với mẹ, hắn cũng gọi điện thoại cho mẹ.”
“Anh ấy, anh ấy gọi điện thoại cho mẹ à?” Hứa Tư Văn sợ ngây người, Vũ Khánh Cương gọi điện thoại cho mẹ y từ lúc nào?
“Ừ, đừng thấy người ngốc nghếch, ý nghĩ lại rất nhiều, con cũng biết cái tính khí kia của ba con, chủ nghĩa đại nam nhân nói một không hai, mẹ nói không lại ổng, vẫn là Cương tử cho mẹ đề nghị, quậy với ổng, dùng sức quậy, mẹ là phụ nữ mẹ sợ cái gì? Mới đầu lúc mẹ náo động ba con trợn tròn mắt! Sau đó trốn tránh mẹ, trốn cũng trốn mất! Không cho con trai của mẹ về nhà mẹ liền ầm ĩ, ổng không chịu nổi, cuối cùng gật đầu đồng ý cho con trở về! Kỳ thực mẹ biết, ổng chính là mạnh miệng không thừa nhận, nhiều lần ổng len lén cầm hình của con xem, vừa xem vừa thở dài.” Mẹ Hứa nhớ tới lúc ấy, bạn già khổ sở, trong lòng cũng chua xót vô cùng, bà có thể khóc lóc om sòm chơi xấu dằn vặt người khác, nhưng bạn già tuyệt đối làm không được, có cái gì ông ấy cũng dằn xuống đáy lòng không lộ ra vẻ gì, yên lặng thừa nhận tất cả.
“Cũng nhờ có nó, ba con mới buông ra.”
“Có điều ổng chỉ đồng ý một mình con trở về, chưa nói để Cương tử cùng đi theo.”
“A?” Hứa Tư Văn nghe cũng có chút tổn thương.
“Ha ha ha!” Hứa Gia Văn đột nhiên nở nụ cười: “Tuy nói như vậy không quá tốt, cơ mà vị kia của em thật là có biện pháp, gây sức ép lên thật sự là có thể dằn vặt, ba là phần tử ngoan cố biết bao nhiêu chứ? Lại để cho hắn chơi đùa đến mềm xuống!”
“Anh ấy, anh ấy gây sức ép thế nào?” Hứa Tư Văn biết dù người trong nhà đã nói nhẹ đi, nhưng tưởng tượng tới ba Hứa, dù là ông chủ Vũ chỉ sợ cũng tốn sức không ít.
Hứa Tư Văn không hỏi còn may, vừa hỏi, ba người đều nhịn không được nở nụ cười…
Hết chương 79
Trương Lam Hà là ăn đến ngon lành, bởi vì hắn cũng đói bụng.
Trong này chỉ có mình hắn ta là thoải mái tự tại không áp lực nhất.
Vũ Khánh Cương cũng ăn ngon lành, hắn là muốn lấp đầy bụng tiện làm chính sự.
Ăn uống no đủ, một đám người mắt to trừng mắt nhỏ, ba Hứa lại trừng Vũ Khánh Cương, ánh mắt như dao nhỏ bay thẳng.
“Cốc cốc cốc cốc cốc cốc!”
Ngoài cửa có người đến.
Anh hai Hứa gia đi mở cửa, vừa mở cửa ra liền ngây ngẩn cả người, người đến không quen biết, một gương mặt than.
“Trương Lam Hà.”
“Ở…”
“Ai vậy?” Trương Lam Hà một bên dùng tăm xỉa răng một bên đi ra ngoài xem ai tới? Bầu không khí trong phòng không tốt đẹp lắm, hắn là người ngoài duy nhất, không tiện luôn ở bên trong vây xem đúng không?
Nhưng vừa ra tới hắn liền triệt để xong đời!
“Trở về!” Người đến đi vào, bình tĩnh nhìn Trương Lam Hà, Trương Lam Hà đã ngơ ngác, giữ nguyên dáng vẻ lúc mới đi ra, miệng ngậm tăm cũng chảy ra nước miếng.
“Bách Lý tiên sinh?” Anh hai Hứa nhanh chóng tìm Hứa Tư Văn ra nhìn một chút, bọn họ quen thuộc Trương Lam Hà, thế nhưng người quen của Trương Lam Hà thì bọn họ không quen nha!
Người này thoạt nhìn liền không phải dễ trêu, hơn nữa Trương Lam Hà vừa thấy hắn ta liền choáng váng!
“Ừm.” Bách Lý Hãn Mạc gật gật đầu, bỗng nhiên ôm lấy Trương Lam Hà xoay người rời đi.
“Tư Văn! Tư Văn! Cứu mạng a!” Sau khi trời đất quay cuồng Trương Lam Hà mới phát hiện mình bị Bách Lý Hãn Mạc ôm ra ngoài, dùng sức giãy dụa kêu ngao ngao, duỗi hai tay hướng về phía Hứa Tư Văn, nhưng mà cách Hứa Tư Văn càng ngày càng xa…
“Bách Lý tiên sinh…” Hứa Tư Văn muốn đi về phía trước đuổi theo Bách Lý Hãn Mạc, nhưng lại bị Vũ Khánh Cương chặn ngang ôm lấy.
“Anh làm gì vậy?” Hứa Tư Văn quay đầu trừng Vũ Khánh Cương.
“Sao em không có nhãn lực nhìn thấy hả? Trộn chung với hai người đó làm gì? Hai người kia đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, em thành thật ở lại đi.” Sau đó nhe răng nhếch miệng hô một tiếng với hai người đã đi ra cửa: “Đi thong thả không tiễn nha!”
Bách Lý Hãn Mạc ôm đồ ngốc không ngừng giãy dụa bước chân cũng không ngừng lại, có điều khóe miệng hơi cong lên.
Bọn Bách Lý Hãn Mạc đều đi mất bóng, Vũ Khánh Cương mới thả Hứa Tư Văn ra, bước nhanh chạy tới “ầm” lập tức đem cửa lớn đóng lại.
Quay người lại, cả người đều thay đổi!
“Mẹ hắn cuối cùng cũng quét sạch rồi!” Vũ Khánh Cương một bộ tư thế được giải thoát, thuận tay kéo anh hai Hứa gia vào trong nhà, kéo Hứa Gia Văn đến lảo đảo: “Đi! Lúc này đến phiên chúng ta hảo hảo trò chuyện.”
Hứa Gia Văn: “…!”
Hứa Tư Văn: “…!”
Trong nhà chính Hứa gia, ba Hứa và mẹ Hứa ngồi ở chủ vị, anh hai Hứa gia lôi kéo bà xã đứng ở bên cạnh, Hứa Tư Văn vốn là đứng ở chính giữa, Vũ Khánh Cương thế nào lại để vợ bị phạt đứng chứ? Không trải qua sự đồng ý gật đầu của bất luận người nào, cái tên này trực tiếp kéo ghế thái sư lại, sau đó nhấn đầu vai Hứa Tư Văn một cái: “Ngồi!”
“A?” Không đợi Hứa Tư Văn nói chuyện, Vũ Khánh Cương trước tiên mặt lớn tiến tới hôn bẹp một cái với Hứa Tư Văn: “Thành thật đợi đi.”
“Bốp!” Ba Hứa vỗ bàn một cái, tức giận đỏ mặt tía tai: “Đồi phong bại tục!”
“Cảm mạo liền lấy chút thuốc cảm mạo uống, bảy ngày không tốt trực tiếp vô bệnh viện trị, treo bình ba ngày bảo đảm khỏe.” (“伤风” đọc là “Shāngfēng”, hán việt là “thương phong”, vừa có nghĩa là “đồi phong” trong “đồi phong bại tục”, vừa có nghĩa là “cảm mạo”) Vũ Khánh Cương thuận tay lấy một cái ghế thái sư khác, đặt song song kề sát với cái ghế thái sư Hứa Tư Văn ngồi, giống như liền một thể, sau đó đặt mông ngồi lên, chân bắt chéo nhếch lên, lưng hổ buông lỏng dựa vào phía sau một chút.
“Có ý gì?” Hứa Gia Văn cùng Trình Mỹ Lệ có chút choáng váng.
“Anh ấy nói cảm mạo uống thuốc, nếu như bảy ngày mà không khỏe lên liền vào bệnh viện, chuẩn bị truyền nước, ba ngày có thể khỏi hẳn.” Tiếng phổ thông thì người nhà họ Hứa nghe hiểu, lúc nói cũng mang theo một chút khẩu âm địa phương, thế nhưng ông chủ Vũ vừa ra khỏi miệng tất cả đều là ý vị Đông Bắc, người nhà họ Hứa nghe không hiểu á!
Hứa Tư Văn thành phiên dịch.
“Nếu con đã mang Tư Văn tới cửa, chính là đến ngả bài với mọi người, hai người bọn con sau này, cùng nhau sinh sống, sao cũng không thể im hơi lặng tiếng đi? Đến nói với mọi người một tiếng.” Điệu bộ của Vũ Khánh Cương khai hỏa toàn bộ, chút sức lực giả vờ thành thật đều bốc hơi cả rồi, hiện tại mới là hắn chân thật.
“Đến cùng mày muốn làm gì?” Ba Hứa mặt lạnh, bất thiện nhìn Vũ Khánh Cương, vừa nãy mới nhìn thấy hắn bất lịch sự với con trai út mình, ông thật muốn xông tới đạp chết hắn!
“Ba, ý của Cương tử, chính là hai chúng con sẽ không lén lén lút lút, sau này chúng con sẽ quang minh chính đại sống cùng nhau…” Hứa Tư Văn chọt chọt Vũ Khánh Cương.
“Làm gì?” Vũ Khánh Cương vỗ vỗ tay Hứa Tư Văn, cắt ngang Hứa Tư Văn giải thích, nhìn ba Hứa đang nổi giận: “Con muốn bước vào ngưỡng cửa Hứa gia ngài, bưng bát cơm Hứa gia, vào hộ khẩu Hứa gia, gia phả hẳn là xấp xỉ, sau này con chết rồi, bài vị tiến vào từ đường Hứa gia, ngồi trên bảng thờ của Hứa gia, bày cùng với Tư Văn…”
“Nằm mơ giữa ban ngày!”
“Vậy thì đổi lại, Tư Văn vào cửa Vũ gia con, sau này sẽ là người Vũ gia con, chết rồi cũng là quỷ Vũ gia con, ngủ cùng con trên một chiếc giường, trong một phần mộ.”
“Không thể!” Ba Hứa thở mạnh.
“Tui nhịn ông lâu rồi!” Vũ Khánh Cương cũng tạc mao: “Này cũng không được kia cũng không cho, ông đến cùng muốn thế nào? Hả? Sao ông không hiểu hả? Một đứa trẻ thật tốt như Tư Văn, ông nói đánh là đánh muốn mắng là mắng, ông cho rằng ông là Thiên vương lão tử à?”
“Ba, Cương tử…” Hứa Tư Văn cũng đứng lên, hai bên một là người yêu một là ba, cái nào y cũng không nỡ, muốn làm cho bọn họ hòa thuận.
Chính là thoạt nhìn rất khó!
“Văn Văn à, đến, cùng mẹ đi vào phòng tâm sự, mẹ nhớ con nhớ đến… Để cho hai bọn họ tự mình giải quyết đi!” Mẹ Hứa đứng dậy, không nhìn hai người giương cung bạt kiếm, lôi kéo tay Hứa Tư Văn liền đi.
“Mẹ… Cương tử anh ấy…” Hứa Tư Văn không muốn đi cùng mẹ, bởi vì tia chớp tiếng sấm giữa hai người Vũ Khánh Cương cùng ba hắn, gần như sắp hóa thành thực chất luôn rồi.
Hai người bọn họ ở riêng với nhau, y thật sự không yên lòng mà!
Hai người bất kể là người nào y đều không hy vọng bị thương nha!
“Em trước hết vào nói chuyện với thím đi, anh cùng chú Hứa hảo hảo tán gẫu!” Vũ Khánh Cương nhìn ra Hứa Tư Văn không muốn đi, thế nhưng Hứa Tư Văn ở chỗ này hắn cũng không tiện phát huy, dù sao thì ông cụ có cứng ngắc nữa thì cũng là ba vợ, ở trước mặt vợ làm hành động tổn hại ba vợ như thế, hắn cũng không muốn khiến vợ rơi vào tình thế khó xử.
“Đi thôi!” Hứa Gia Văn cũng tới đẩy em trai và mẹ đi, đi theo sau bà xã mình, hai người cùng với mẹ và em trai tránh đi ra ngoài.
Nơi mẹ Hứa mang ba đứa nhỏ đến là căn phòng trước đây của Hứa Tư Văn, từ nhỏ đến lớn Hứa Tư Văn ở đây hai mươi năm, nhìn thấy căn phòng quen thuộc không nhiễm một hạt bụi, hoài niệm sờ sờ nơi này sờ sờ nơi kia.
“Anh, chị dâu, mấy năm qua trong nhà đều tốt sao?”
“Đều tốt, chính là luôn nhớ em, cháu gái em sinh ra đến bây giờ, còn chưa từng gặp chú của nó đâu.”
“Là người chú như em không đúng.”
“Mẹ, mẹ theo ba con có tốt không?”
“Không tốt!” Mẹ Hứa nắm tay Hứa Tư Văn: “Mỗi ngày mẹ đều nhìn chỗ đường vào, nghĩ con ở bên ngoài thế nào rồi? Họ Trang kia có phải là còn khi dễ con không? Lạnh nóng, có biết thêm quần áo quạt quạt gió hay không? Vừa nghĩ tới mẹ liền tức giận, mẹ liền nhéo ổng! Quậy ổng! Nếu không phải ổng… con trai của mẹ cần phải rời nhà trốn đi sao? Cần sao? Hả!” Mẹ Hứa nói tới chỗ này cũng không nhịn được nước mắt nữa.
“Mẹ, là con không tốt, khiến gia đình mất mặt.” Hứa Tư Văn đỏ mắt lấy tay lau nước mắt cho mẹ Hứa.
“Là Trang Sĩ Nhân kia không tốt mới đúng!” Hứa Gia Văn đưa khăn mặt cho Hứa Tư Văn, để em trai tiện lau nước mắt cho mẹ.
“Đó cũng là con nhận thức người không rõ.”
“Văn Văn à, họ Trang không phải thứ tốt, chúng ta coi như bị chó cắn một cái, đừng giấu ở trong lòng, lại nghẹn ra bệnh sẽ không tốt.” Mẹ Hứa thở dài một hơi: “Bây giờ a, mẹ xem như là nghĩ thông suốt rồi, nam nữ đều không hề gì, chỉ cần con trai của mẹ tình nguyện, tốt với con trai của mẹ, mẹ quan tâm nó là nam hay nữ chứ!”
“Đúng đúng đúng!” Hứa Gia Văn cũng nói: “Chỉ cần hắn tốt với em trai anh, cái khác đều không tính đến, Văn Văn đừng có gánh nặng trong lòng, đây không phải là bệnh, chỉ là người em thích hơi đặc biệt chút mà thôi.”
“Cảm ơn mẹ!” Hứa Tư Văn giống như khi còn bé, nằm nhoài trong lòng mẹ không để người ta nhìn thấy mặt y, cùng với nước mắt trên mặt.
Y chờ giờ phút này, chờ thật lâu…
“Đứa nhỏ ngốc, con muốn cảm ơn hả, liền đi tìm cái người đang tranh cãi với ba ba con ở ngoài cửa đi, nếu không phải nó, ba con còn sống chết cố chấp không chịu nhả ra đâu.”
“Hả?” Hứa Tư Văn có chút hồ đồ rồi.
“Năm trước hắn đã liên lạc với anh, nói năm sau sẽ mang em về nhà, chỉ có điều không xác định thời gian, sau đó đột nhiên điện thoại tới, hắn nói với anh rất nhiều chuyện liên quan tới em, anh nói với mẹ, hắn cũng gọi điện thoại cho mẹ.”
“Anh ấy, anh ấy gọi điện thoại cho mẹ à?” Hứa Tư Văn sợ ngây người, Vũ Khánh Cương gọi điện thoại cho mẹ y từ lúc nào?
“Ừ, đừng thấy người ngốc nghếch, ý nghĩ lại rất nhiều, con cũng biết cái tính khí kia của ba con, chủ nghĩa đại nam nhân nói một không hai, mẹ nói không lại ổng, vẫn là Cương tử cho mẹ đề nghị, quậy với ổng, dùng sức quậy, mẹ là phụ nữ mẹ sợ cái gì? Mới đầu lúc mẹ náo động ba con trợn tròn mắt! Sau đó trốn tránh mẹ, trốn cũng trốn mất! Không cho con trai của mẹ về nhà mẹ liền ầm ĩ, ổng không chịu nổi, cuối cùng gật đầu đồng ý cho con trở về! Kỳ thực mẹ biết, ổng chính là mạnh miệng không thừa nhận, nhiều lần ổng len lén cầm hình của con xem, vừa xem vừa thở dài.” Mẹ Hứa nhớ tới lúc ấy, bạn già khổ sở, trong lòng cũng chua xót vô cùng, bà có thể khóc lóc om sòm chơi xấu dằn vặt người khác, nhưng bạn già tuyệt đối làm không được, có cái gì ông ấy cũng dằn xuống đáy lòng không lộ ra vẻ gì, yên lặng thừa nhận tất cả.
“Cũng nhờ có nó, ba con mới buông ra.”
“Có điều ổng chỉ đồng ý một mình con trở về, chưa nói để Cương tử cùng đi theo.”
“A?” Hứa Tư Văn nghe cũng có chút tổn thương.
“Ha ha ha!” Hứa Gia Văn đột nhiên nở nụ cười: “Tuy nói như vậy không quá tốt, cơ mà vị kia của em thật là có biện pháp, gây sức ép lên thật sự là có thể dằn vặt, ba là phần tử ngoan cố biết bao nhiêu chứ? Lại để cho hắn chơi đùa đến mềm xuống!”
“Anh ấy, anh ấy gây sức ép thế nào?” Hứa Tư Văn biết dù người trong nhà đã nói nhẹ đi, nhưng tưởng tượng tới ba Hứa, dù là ông chủ Vũ chỉ sợ cũng tốn sức không ít.
Hứa Tư Văn không hỏi còn may, vừa hỏi, ba người đều nhịn không được nở nụ cười…
Hết chương 79
Tác giả :
Sơ Vẫn Giang Hồ