Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ
Chương 137: 137. Về Đông Bắc
Cho dù đều là thời điểm giữa hè, nhưng nhiệt độ phía bắc quả thật thấp hơn phía nam rất nhiều, Hứa Tư Văn cảm thấy mùa hè này y có thể trải qua rất thư thái.
Có điều trong lúc khí trời càng nóng, cũng đến thời gian chuẩn bị thi đại học cuối cùng, Đông Bắc Hổ phát tờ giấy của Hứa Tư Văn ra toàn diện, có con cái thi đại học, hoặc là nhà thân thích có con cái thi đại học, đều mỗi người cầm một bản, có người không biết chữ, không phải là trong nhà còn có đứa nhỏ biết chữ sao.
Hứa Tư Văn nhìn thấy bộ dạng Vũ Khánh Cương vội vã cuống cuồng, liền không nhịn được an ủi hắn: “Anh căng thẳng cái gì? Anh cũng sốt sắng như vậy, anh bảo Song Hỉ làm sao bây giờ? Đây không phải là tăng thêm áp lực cho đứa nhỏ sao?”
“À à!” Vũ Khánh Cương ngoan ngoãn nghe dạy bảo.
Hai ngày này bọn họ đều ở đại viện Vũ gia, trong cả nhà, cũng chỉ có Vũ Nguyên Cát với Adela là vạn sự không để ý tới, mang theo mấy người chuyên phụ trách chăm sóc phụ nữ có thai thành thật dưỡng thai, bụng Adela đã to lên, mỗi lần Hứa Tư Văn xem, đều cảm thấy rất thần kỳ!
Chị dâu Thúy Hoa không cho Vũ Nguyên Cát làm việc lung tung, bảo cậu trông kỹ Adela cùng với cháu trai của cô, à, không đúng, là cháu trai của Vũ Khánh Cương…
Vũ Khánh Cương tuy rằng nghe lời, nhưng dù miệng hắn nói không sốt sắng, trên thực tế hắn khẩn trương đến mức xoay vòng vòng luôn rồi!
Hứa Tư Văn nhìn thấy, như vầy không được nha!
Còn có ba ngày liền thi tốt nghiệp trung học, hiện tại các thí sinh đang căng như dây đàn vậy, rất dễ dàng liền đứt mất, đừng nói các gia trưởng, dù là các thầy cô cũng không dám cho thêm áp lực.
Hứa Tư Văn đi qua kéo Vũ Khánh Cương, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn: “Anh đi theo em, em có chuyện muốn thương lượng với anh!”
Vũ Khánh Cương vừa thấy vợ nghiêm túc như vậy, trong lòng cũng dựng lên, đi theo đến chỗ râm mát dưới mấy tán cây già trong sân, nơi đó có bàn đá cùng với ghế đá, là dùng cho mùa hè hóng gió.
“Chuyện gì hả vợ?”
“Cương tử à, học trưởng nói với em, phí đại lý mà chúng ta bán cho nước ngoài với Bách Lý tiên sinh đều thu được rồi, em với học trưởng phân phối một chút, ngoại trừ đưa vào hoạt động cùng với dự lưu khẩn cấp để duy trì công ty, em và học trưởng mỗi người có thể chia được khoảng năm triệu, về sau còn có thể lục tục có thêm phí dụng nữa. Hơn nữa sẽ càng ngày càng nhiều.”
“Vậy rất tốt mà!” Đối với việc vợ một lần kiếm lời được năm triệu nhiều tiền như vậy, Vũ Khánh Cương tỏ vẻ thật cao hứng, vợ chính là nhịn bao nhiêu năm, mới làm ra được cái thứ gì gì kia, nghe nói rất đáng tiền.
“Em cũng muốn làm chút chuyện cho Hứa gia tập, anh xem sau khi anh có tiền, không phải cũng nhiều lần cải thiện cho quê nhà sao? Em cũng muốn làm, thế nhưng em không quá hiểu mấy cái đó, tìm anh thương lượng một chút, anh có kinh nghiệm, nghĩ kế cho em.” Sau khi Hứa Tư Văn biết khoản thu nhập của mình khoảng chừng có bao nhiêu, chuyện này cũng đã được y tính toán trong lòng.
Lần này sau khi trở về, nhìn thấy nhóm đồng hương, liền kiên định cái ý nghĩ kia hơn.
Hứa gia tập không thể một mực không thay đổi, như vậy sẽ tách rời thời đại, nhưng nếu nói thay đổi, Hứa gia tập nằm ở vị trí hẻo lánh như vậy, trừ phi dùng lực lớn khai phá, bất kể thành phẩm mà tập trung vào, nếu không thì không có hiệu quả.
Ngẫm lại làng Hổ đi, Vũ Khánh Cương chính là sửa đường mở đường hầm, mới có quy mô hiện nay, Hứa Tư Văn suy nghĩ đến Hứa gia tập, so với làng Hổ thì khá hơn một chút, tuy nhiên cũng không tốt hơn chỗ nào.
Bởi vì làng Hổ là cư dân tứ xứ, Hứa gia tập thì lại là nơi ở của thị tộc, động tới cũng phiền phức hơn so với làng Hổ rất nhiều.
“Vậy em muốn làm thế nào?” Vũ Khánh Cương rất coi trọng lời cầu viện của vợ, hơn nữa dự định của vợ hắn cũng sẽ ủng hộ, kỳ thực hắn rất coi trọng vị trí của Hứa gia tập, luôn cảm thấy đặc biệt có ý tứ.
“Em cũng không biết.” Kỳ thực Hứa Tư Văn cũng thật sự không biết phải làm sao, nên mới tìm Vũ Khánh Cương đến thương lượng, cũng là để dời đi lực chú ý của Vũ Khánh Cương, đỡ cho hắn luôn nôn nóng như vậy, chờ một lát Vũ Song Hỉ trở về, nói không chừng còn gia tăng biết bao nhiêu áp lực cho đứa nhỏ nữa.
“Kỳ thực thì, lúc đó anh cũng mù mờ, vẫn là bọn Tiểu Ngụy mời đội khảo sát gì đó, về quê đi vòng vo vài vòng, trở về nào đất nào cây vẽ vẽ một trận, mới cho ra một bản kế hoạch, sau đó anh liền để bọn họ làm tiếp, sau đó ở quê nhà liền càng ngày càng tốt hơn.”
Hứa Tư Văn đã hiểu, đây là đội quản lý của Đông Bắc Hổ, thực hiện khảo sát quy hoạch với làng Hổ, mới khiến cho làng Hổ càng ngày càng tốt.
“Anh thấy Hứa gia tập cũng tốt, không nói ra được cảm giác gì, chính là cảm thấy, càng xem càng đẹp mắt, dễ nhìn, dễ nghiên cứu, ba còn nói với anh là mấy cái đền thờ gì đó, đều rất có lai lịch, ở quê anh cũng không có thứ tốt vậy đâu, đều là vinh dự tổ tiên lưu lại đó.” Vũ Khánh Cương nghĩ tới túp lều đất, giếng nước đắng ở làng Hổ, lại nghĩ tới Hứa gia tập, làng Hổ chính là không dễ nhìn như Hứa gia tập đâu.
“Anh nói chính là Hứa gia tập có cảm giác văn hóa lịch sử, mà làng Hổ là làng tự nhiên, kỳ thực thành lập cũng không bao lâu.” Hứa Tư Văn tận lực giải thích ý tứ của Vũ Khánh Cương, hơn nữa lời của Vũ Khánh Cương, cũng nhắc nhở y: “Xác thực, gia tộc Hứa thị bám rễ sinh chồi ở Hứa gia tập, cũng không biết truyền bao nhiêu đời, anh thấy mấy linh vị trong từ đường không? Đều là từng đời từng đời truyền xuống, nghe đâu cái linh vị ở trên cùng cũng không biết còn có thể động vào hay không, hàng năm lúc quét dọn đều cẩn thận, chỉ sợ đụng một cái liền hóa thành tro đó.”
“Cái thứ cổ xưa như vậy, nhà em cũng có à? Hứa gia tập thật là trâu bò!” Kỳ thực mới đầu Vũ Khánh Cương không biết mấy cái thứ đó, thế nhưng có mấy lần vào kinh thăm hỏi, Đỗ Tử Hiên truyền không ít tri thức về mấy thứ đó cho hắn, ít nhất không thể để cho cái thằng nhóc ngốc này rụt rè trước mặt người ngoài được.
“A! Anh nói nếu như phát triển ngành du lịch thì thế nào?” Từ đầu Hứa Tư Văn đã không dự định xây nhà xưởng gì rồi, bởi vì hoàn cảnh rất quan trọng, y suy tính lâu dài, Hứa gia tập chính là nơi ở của Hứa thị tộc, nếu như hoàn cảnh bởi vì y mà bị hủy, vậy y có chết cũng không còn mặt mũi đối mặt tổ tiên Hứa thị.
“Hai ta đừng suy nghĩ lung tung, anh bảo đám tiểu Ngụy đi một chuyến, xem xét xem xét, cho ra cái kế hoạch, bọn họ chuyên môn làm cái này, dù sao cũng hơn hai ta bay loạn như ruồi không đầu!” Vũ Khánh Cương đặc biệt biết lợi dụng mấy người làm công giá cao của mình, chuyện gì cũng tìm Ngụy Diên.
“Được không? Bọn họ đều rất bận rộn mà.” Hứa Tư Văn sợ phiền phức người ta, năng lực của đám người Ngụy Diên, Hứa Tư Văn biết, đều là tinh anh đó!
“Đây cũng không phải là vấn đề!” Vũ Khánh Cương vung tay lên đặc biệt hùng hồn: “Nói với bọn họ, sau này em miễn phí thăng cấp chương trình cho bọn họ, bảo đảm bọn họ tình nguyện giúp đỡ em.”
Hứa Tư Văn: “…!”
Thăng cấp chương trình, vốn là miễn phí được chứ!
Có điều Hứa Tư Văn tán gẫu với Vũ Khánh Cương như thế, Vũ Khánh Cương lại thật sự buông lỏng cảm giác căng thẳng kia ra một chút.
Lúc Vũ Song Hỉ trở về, liền thấy cả nhà đều đặc biệt thành thật nên làm gì thì làm đó, không có chút ý tứ nhìn chòng chọc cậu không tha.
“Ba mẹ, anh hai, chị Adela, chú, chú Hứa.” Lần lượt kêu từng người một lần, Vũ Song Hỉ nắm thật chặt ba lô sau lưng: “Con về phòng đọc sách trước.”
“Đi đi đi đi!” Anh hai Vũ gia vẫn luôn cúi đầu hái rau cần, không hề liếc mắt nhìn thằng con trai thứ một cái.
Những người khác cũng đều gật đầu, âm thanh uể oải đáp ứng.
Vũ Song Hỉ: “…?!”
“Đi lên đọc sách đi, nếu như có chỗ không hiểu, liền gọi chú hoặc là anh hai của cháu, đều có thể giảng cho cháu một chút.” Hứa Tư Văn quả thực hết chỗ nói rồi, những người này nha, càng quan tâm lại càng mất đúng mực, đứa nhỏ trở về mà lại không phản ứng thì tính là chuyện gì chứ?
“Dạ!” Vũ Song Hỉ cười gật đầu trở về phòng mình.
Chờ đứa nhỏ đi rồi mọi người liền giống như thở phào nhẹ nhõm, vẫn là chị dâu Thúy Hoa ánh mắt sắc bén: “Tư Văn à, em thật đúng là cơn mưa đúng lúc của tụi chị, tụi chị đều không biết phải làm sao mới tốt.”
“Mọi người đừng sốt sắng như vậy, mọi người như vậy, không phải làm Song Hỉ áp lực sao? Đều thả lỏng, thả lỏng đi!” Hứa Tư Văn bắt đầu động viên người khẩn trương nhất Vũ gia là Vũ Quốc Cương và Trương Thúy Hoa.
“Cũng không biết Song Hỉ có thể thi đậu hay không.” Vũ Khánh Cương bên kia cũng mù mờ giống vậy, mới vừa bảo anh hai Vũ gia và chị dâu Thúy Hoa thả lỏng, hắn lại phun một câu như thế.
“Nhất định có thể!” Hứa Tư Văn hận không thể đạp hắn một cước, nhưng bây giờ không phải là lúc so đo với hắn: “Không phải nói, báo danh chính là đại học Đông Bắc sao? Bình thường thành tích của Song Hỉ cũng không tệ, nhất định có thể thi đậu!”
“Thật sự sao? Không phải nói không thi nổi thì phải học lại sao?” Hai người lớn Vũ gia rất để ý tới chuyện học của ba đứa nhỏ, Vũ gia đặc biệt coi trọng việc học.
“Đó là nói nếu không thi đậu đại học, lại không muốn học đại học khác, mới phải học lại năm sau thi lại, chúng ta cũng không nhất định phải học mấy trường danh giáo đó, cho nên không cần học lại.” Hứa Tư Văn tận lực khiến người nhà họ Vũ đều có thể nghe hiểu lời của y.
Có Hứa Tư Văn tồn tại, người nhà họ Vũ đều thành thật hơn rất nhiều, buổi tối lúc Hứa Tư Văn lên lầu gặp Vũ Nguyên Cát.
“Vẫn là thím có biện pháp, hồi đó cháu thi đại học, cả nhà đều lấy ánh mắt nhìn chằm chằm cháu, khiến cháu cũng suy nhược thần kinh luôn!” Kỳ thực Vũ Nguyên Cát cũng rất muốn người trong nhà thả lỏng chút, nhưng cậu lại chỉ là tiểu bối, coi như ba mẹ nghe cậu, thì ông chú cũng không nhất định có thể nghe, may mắn có thím ở đây, không thì thằng ba sẽ giẫm vào vết xe đổ của mình rồi!
“Đáng thương lòng cha mẹ trong thiên hạ.” Hứa Tư Văn nhìn Vũ Nguyên Cát giả bộ, khóe miệng co rút, Vũ gia đều là người đàng hoàng, làm sao lại sinh ra một tên phúc hắc như thế chứ?
“Ha ha ha!” Vũ Nguyên Cát gãi đầu một cái: “Thím cũng không thể thù dai với cháu nhé? Cháu cũng là vạn bất đắc dĩ, mới chọn ngày đó dẫn Adela về.”
Vũ Nguyên Cát vẫn luôn tìm cơ hội nói xin lỗi riêng với Hứa Tư Văn, chỉ là vẫn luôn không có cơ hội, ngày hôm nay thật vất vả bởi vì tất cả mọi người đều chú ý đến Vũ Song Hỉ, cậu mới tóm được khe hở.
“Biết chút tính kế đó của cháu, cũng là giải vây cho chú, không thù dai, nhanh đi xem Adela, lúc này cũng bảy tháng rồi đi?” Hứa Tư Văn thật sự không để ý, chuyện của Vũ Nguyên Cát tuy rằng đột ngột, nhưng cũng hóa giải lúng túng của Hứa Tư Văn, ngược lại cũng coi như là vẹn toàn đôi bên.
“Dạ, ngày sinh dự tính khoảng chừng cuối tháng mười.” Đối với đứa nhỏ tới quá sớm này, kỳ thực Vũ Nguyên Cát còn có chút bàng hoàng, nhưng đây là trách nhiệm của cậu, cậu nhất định phải chịu.
“À, vậy thì tốt, cái đó, chú đi nghỉ trước đây, cháu cũng đi nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Hứa Tư Văn tạm biệt Vũ Nguyên Cát xong chui vào phòng ngủ, liền nghênh diện nhìn thấy Vũ Khánh Cương đứng ở cạnh cửa cười khúc khích.
“Đều nghe được rồi à?”
“Phải!”
Hứa Tư Văn lườm một cái: “Nhanh tắm rửa ngủ đi… A… Anh…!”
Còn không đợi Hứa Tư Văn xem thường xong, Vũ đại lão hổ liền nhào tới ăn vợ sạch sành sanh…
Vợ không tính toán mấy thứ kia, ông chủ Vũ cao hứng!
Hết chương 137 Bạn đang
Có điều trong lúc khí trời càng nóng, cũng đến thời gian chuẩn bị thi đại học cuối cùng, Đông Bắc Hổ phát tờ giấy của Hứa Tư Văn ra toàn diện, có con cái thi đại học, hoặc là nhà thân thích có con cái thi đại học, đều mỗi người cầm một bản, có người không biết chữ, không phải là trong nhà còn có đứa nhỏ biết chữ sao.
Hứa Tư Văn nhìn thấy bộ dạng Vũ Khánh Cương vội vã cuống cuồng, liền không nhịn được an ủi hắn: “Anh căng thẳng cái gì? Anh cũng sốt sắng như vậy, anh bảo Song Hỉ làm sao bây giờ? Đây không phải là tăng thêm áp lực cho đứa nhỏ sao?”
“À à!” Vũ Khánh Cương ngoan ngoãn nghe dạy bảo.
Hai ngày này bọn họ đều ở đại viện Vũ gia, trong cả nhà, cũng chỉ có Vũ Nguyên Cát với Adela là vạn sự không để ý tới, mang theo mấy người chuyên phụ trách chăm sóc phụ nữ có thai thành thật dưỡng thai, bụng Adela đã to lên, mỗi lần Hứa Tư Văn xem, đều cảm thấy rất thần kỳ!
Chị dâu Thúy Hoa không cho Vũ Nguyên Cát làm việc lung tung, bảo cậu trông kỹ Adela cùng với cháu trai của cô, à, không đúng, là cháu trai của Vũ Khánh Cương…
Vũ Khánh Cương tuy rằng nghe lời, nhưng dù miệng hắn nói không sốt sắng, trên thực tế hắn khẩn trương đến mức xoay vòng vòng luôn rồi!
Hứa Tư Văn nhìn thấy, như vầy không được nha!
Còn có ba ngày liền thi tốt nghiệp trung học, hiện tại các thí sinh đang căng như dây đàn vậy, rất dễ dàng liền đứt mất, đừng nói các gia trưởng, dù là các thầy cô cũng không dám cho thêm áp lực.
Hứa Tư Văn đi qua kéo Vũ Khánh Cương, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn: “Anh đi theo em, em có chuyện muốn thương lượng với anh!”
Vũ Khánh Cương vừa thấy vợ nghiêm túc như vậy, trong lòng cũng dựng lên, đi theo đến chỗ râm mát dưới mấy tán cây già trong sân, nơi đó có bàn đá cùng với ghế đá, là dùng cho mùa hè hóng gió.
“Chuyện gì hả vợ?”
“Cương tử à, học trưởng nói với em, phí đại lý mà chúng ta bán cho nước ngoài với Bách Lý tiên sinh đều thu được rồi, em với học trưởng phân phối một chút, ngoại trừ đưa vào hoạt động cùng với dự lưu khẩn cấp để duy trì công ty, em và học trưởng mỗi người có thể chia được khoảng năm triệu, về sau còn có thể lục tục có thêm phí dụng nữa. Hơn nữa sẽ càng ngày càng nhiều.”
“Vậy rất tốt mà!” Đối với việc vợ một lần kiếm lời được năm triệu nhiều tiền như vậy, Vũ Khánh Cương tỏ vẻ thật cao hứng, vợ chính là nhịn bao nhiêu năm, mới làm ra được cái thứ gì gì kia, nghe nói rất đáng tiền.
“Em cũng muốn làm chút chuyện cho Hứa gia tập, anh xem sau khi anh có tiền, không phải cũng nhiều lần cải thiện cho quê nhà sao? Em cũng muốn làm, thế nhưng em không quá hiểu mấy cái đó, tìm anh thương lượng một chút, anh có kinh nghiệm, nghĩ kế cho em.” Sau khi Hứa Tư Văn biết khoản thu nhập của mình khoảng chừng có bao nhiêu, chuyện này cũng đã được y tính toán trong lòng.
Lần này sau khi trở về, nhìn thấy nhóm đồng hương, liền kiên định cái ý nghĩ kia hơn.
Hứa gia tập không thể một mực không thay đổi, như vậy sẽ tách rời thời đại, nhưng nếu nói thay đổi, Hứa gia tập nằm ở vị trí hẻo lánh như vậy, trừ phi dùng lực lớn khai phá, bất kể thành phẩm mà tập trung vào, nếu không thì không có hiệu quả.
Ngẫm lại làng Hổ đi, Vũ Khánh Cương chính là sửa đường mở đường hầm, mới có quy mô hiện nay, Hứa Tư Văn suy nghĩ đến Hứa gia tập, so với làng Hổ thì khá hơn một chút, tuy nhiên cũng không tốt hơn chỗ nào.
Bởi vì làng Hổ là cư dân tứ xứ, Hứa gia tập thì lại là nơi ở của thị tộc, động tới cũng phiền phức hơn so với làng Hổ rất nhiều.
“Vậy em muốn làm thế nào?” Vũ Khánh Cương rất coi trọng lời cầu viện của vợ, hơn nữa dự định của vợ hắn cũng sẽ ủng hộ, kỳ thực hắn rất coi trọng vị trí của Hứa gia tập, luôn cảm thấy đặc biệt có ý tứ.
“Em cũng không biết.” Kỳ thực Hứa Tư Văn cũng thật sự không biết phải làm sao, nên mới tìm Vũ Khánh Cương đến thương lượng, cũng là để dời đi lực chú ý của Vũ Khánh Cương, đỡ cho hắn luôn nôn nóng như vậy, chờ một lát Vũ Song Hỉ trở về, nói không chừng còn gia tăng biết bao nhiêu áp lực cho đứa nhỏ nữa.
“Kỳ thực thì, lúc đó anh cũng mù mờ, vẫn là bọn Tiểu Ngụy mời đội khảo sát gì đó, về quê đi vòng vo vài vòng, trở về nào đất nào cây vẽ vẽ một trận, mới cho ra một bản kế hoạch, sau đó anh liền để bọn họ làm tiếp, sau đó ở quê nhà liền càng ngày càng tốt hơn.”
Hứa Tư Văn đã hiểu, đây là đội quản lý của Đông Bắc Hổ, thực hiện khảo sát quy hoạch với làng Hổ, mới khiến cho làng Hổ càng ngày càng tốt.
“Anh thấy Hứa gia tập cũng tốt, không nói ra được cảm giác gì, chính là cảm thấy, càng xem càng đẹp mắt, dễ nhìn, dễ nghiên cứu, ba còn nói với anh là mấy cái đền thờ gì đó, đều rất có lai lịch, ở quê anh cũng không có thứ tốt vậy đâu, đều là vinh dự tổ tiên lưu lại đó.” Vũ Khánh Cương nghĩ tới túp lều đất, giếng nước đắng ở làng Hổ, lại nghĩ tới Hứa gia tập, làng Hổ chính là không dễ nhìn như Hứa gia tập đâu.
“Anh nói chính là Hứa gia tập có cảm giác văn hóa lịch sử, mà làng Hổ là làng tự nhiên, kỳ thực thành lập cũng không bao lâu.” Hứa Tư Văn tận lực giải thích ý tứ của Vũ Khánh Cương, hơn nữa lời của Vũ Khánh Cương, cũng nhắc nhở y: “Xác thực, gia tộc Hứa thị bám rễ sinh chồi ở Hứa gia tập, cũng không biết truyền bao nhiêu đời, anh thấy mấy linh vị trong từ đường không? Đều là từng đời từng đời truyền xuống, nghe đâu cái linh vị ở trên cùng cũng không biết còn có thể động vào hay không, hàng năm lúc quét dọn đều cẩn thận, chỉ sợ đụng một cái liền hóa thành tro đó.”
“Cái thứ cổ xưa như vậy, nhà em cũng có à? Hứa gia tập thật là trâu bò!” Kỳ thực mới đầu Vũ Khánh Cương không biết mấy cái thứ đó, thế nhưng có mấy lần vào kinh thăm hỏi, Đỗ Tử Hiên truyền không ít tri thức về mấy thứ đó cho hắn, ít nhất không thể để cho cái thằng nhóc ngốc này rụt rè trước mặt người ngoài được.
“A! Anh nói nếu như phát triển ngành du lịch thì thế nào?” Từ đầu Hứa Tư Văn đã không dự định xây nhà xưởng gì rồi, bởi vì hoàn cảnh rất quan trọng, y suy tính lâu dài, Hứa gia tập chính là nơi ở của Hứa thị tộc, nếu như hoàn cảnh bởi vì y mà bị hủy, vậy y có chết cũng không còn mặt mũi đối mặt tổ tiên Hứa thị.
“Hai ta đừng suy nghĩ lung tung, anh bảo đám tiểu Ngụy đi một chuyến, xem xét xem xét, cho ra cái kế hoạch, bọn họ chuyên môn làm cái này, dù sao cũng hơn hai ta bay loạn như ruồi không đầu!” Vũ Khánh Cương đặc biệt biết lợi dụng mấy người làm công giá cao của mình, chuyện gì cũng tìm Ngụy Diên.
“Được không? Bọn họ đều rất bận rộn mà.” Hứa Tư Văn sợ phiền phức người ta, năng lực của đám người Ngụy Diên, Hứa Tư Văn biết, đều là tinh anh đó!
“Đây cũng không phải là vấn đề!” Vũ Khánh Cương vung tay lên đặc biệt hùng hồn: “Nói với bọn họ, sau này em miễn phí thăng cấp chương trình cho bọn họ, bảo đảm bọn họ tình nguyện giúp đỡ em.”
Hứa Tư Văn: “…!”
Thăng cấp chương trình, vốn là miễn phí được chứ!
Có điều Hứa Tư Văn tán gẫu với Vũ Khánh Cương như thế, Vũ Khánh Cương lại thật sự buông lỏng cảm giác căng thẳng kia ra một chút.
Lúc Vũ Song Hỉ trở về, liền thấy cả nhà đều đặc biệt thành thật nên làm gì thì làm đó, không có chút ý tứ nhìn chòng chọc cậu không tha.
“Ba mẹ, anh hai, chị Adela, chú, chú Hứa.” Lần lượt kêu từng người một lần, Vũ Song Hỉ nắm thật chặt ba lô sau lưng: “Con về phòng đọc sách trước.”
“Đi đi đi đi!” Anh hai Vũ gia vẫn luôn cúi đầu hái rau cần, không hề liếc mắt nhìn thằng con trai thứ một cái.
Những người khác cũng đều gật đầu, âm thanh uể oải đáp ứng.
Vũ Song Hỉ: “…?!”
“Đi lên đọc sách đi, nếu như có chỗ không hiểu, liền gọi chú hoặc là anh hai của cháu, đều có thể giảng cho cháu một chút.” Hứa Tư Văn quả thực hết chỗ nói rồi, những người này nha, càng quan tâm lại càng mất đúng mực, đứa nhỏ trở về mà lại không phản ứng thì tính là chuyện gì chứ?
“Dạ!” Vũ Song Hỉ cười gật đầu trở về phòng mình.
Chờ đứa nhỏ đi rồi mọi người liền giống như thở phào nhẹ nhõm, vẫn là chị dâu Thúy Hoa ánh mắt sắc bén: “Tư Văn à, em thật đúng là cơn mưa đúng lúc của tụi chị, tụi chị đều không biết phải làm sao mới tốt.”
“Mọi người đừng sốt sắng như vậy, mọi người như vậy, không phải làm Song Hỉ áp lực sao? Đều thả lỏng, thả lỏng đi!” Hứa Tư Văn bắt đầu động viên người khẩn trương nhất Vũ gia là Vũ Quốc Cương và Trương Thúy Hoa.
“Cũng không biết Song Hỉ có thể thi đậu hay không.” Vũ Khánh Cương bên kia cũng mù mờ giống vậy, mới vừa bảo anh hai Vũ gia và chị dâu Thúy Hoa thả lỏng, hắn lại phun một câu như thế.
“Nhất định có thể!” Hứa Tư Văn hận không thể đạp hắn một cước, nhưng bây giờ không phải là lúc so đo với hắn: “Không phải nói, báo danh chính là đại học Đông Bắc sao? Bình thường thành tích của Song Hỉ cũng không tệ, nhất định có thể thi đậu!”
“Thật sự sao? Không phải nói không thi nổi thì phải học lại sao?” Hai người lớn Vũ gia rất để ý tới chuyện học của ba đứa nhỏ, Vũ gia đặc biệt coi trọng việc học.
“Đó là nói nếu không thi đậu đại học, lại không muốn học đại học khác, mới phải học lại năm sau thi lại, chúng ta cũng không nhất định phải học mấy trường danh giáo đó, cho nên không cần học lại.” Hứa Tư Văn tận lực khiến người nhà họ Vũ đều có thể nghe hiểu lời của y.
Có Hứa Tư Văn tồn tại, người nhà họ Vũ đều thành thật hơn rất nhiều, buổi tối lúc Hứa Tư Văn lên lầu gặp Vũ Nguyên Cát.
“Vẫn là thím có biện pháp, hồi đó cháu thi đại học, cả nhà đều lấy ánh mắt nhìn chằm chằm cháu, khiến cháu cũng suy nhược thần kinh luôn!” Kỳ thực Vũ Nguyên Cát cũng rất muốn người trong nhà thả lỏng chút, nhưng cậu lại chỉ là tiểu bối, coi như ba mẹ nghe cậu, thì ông chú cũng không nhất định có thể nghe, may mắn có thím ở đây, không thì thằng ba sẽ giẫm vào vết xe đổ của mình rồi!
“Đáng thương lòng cha mẹ trong thiên hạ.” Hứa Tư Văn nhìn Vũ Nguyên Cát giả bộ, khóe miệng co rút, Vũ gia đều là người đàng hoàng, làm sao lại sinh ra một tên phúc hắc như thế chứ?
“Ha ha ha!” Vũ Nguyên Cát gãi đầu một cái: “Thím cũng không thể thù dai với cháu nhé? Cháu cũng là vạn bất đắc dĩ, mới chọn ngày đó dẫn Adela về.”
Vũ Nguyên Cát vẫn luôn tìm cơ hội nói xin lỗi riêng với Hứa Tư Văn, chỉ là vẫn luôn không có cơ hội, ngày hôm nay thật vất vả bởi vì tất cả mọi người đều chú ý đến Vũ Song Hỉ, cậu mới tóm được khe hở.
“Biết chút tính kế đó của cháu, cũng là giải vây cho chú, không thù dai, nhanh đi xem Adela, lúc này cũng bảy tháng rồi đi?” Hứa Tư Văn thật sự không để ý, chuyện của Vũ Nguyên Cát tuy rằng đột ngột, nhưng cũng hóa giải lúng túng của Hứa Tư Văn, ngược lại cũng coi như là vẹn toàn đôi bên.
“Dạ, ngày sinh dự tính khoảng chừng cuối tháng mười.” Đối với đứa nhỏ tới quá sớm này, kỳ thực Vũ Nguyên Cát còn có chút bàng hoàng, nhưng đây là trách nhiệm của cậu, cậu nhất định phải chịu.
“À, vậy thì tốt, cái đó, chú đi nghỉ trước đây, cháu cũng đi nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Hứa Tư Văn tạm biệt Vũ Nguyên Cát xong chui vào phòng ngủ, liền nghênh diện nhìn thấy Vũ Khánh Cương đứng ở cạnh cửa cười khúc khích.
“Đều nghe được rồi à?”
“Phải!”
Hứa Tư Văn lườm một cái: “Nhanh tắm rửa ngủ đi… A… Anh…!”
Còn không đợi Hứa Tư Văn xem thường xong, Vũ đại lão hổ liền nhào tới ăn vợ sạch sành sanh…
Vợ không tính toán mấy thứ kia, ông chủ Vũ cao hứng!
Hết chương 137 Bạn đang
Tác giả :
Sơ Vẫn Giang Hồ