Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ
Chương 13: 013. Áo lông màu đỏ thẫm
“Nơi này có bán áo lông không?” Cho dù bị đối xử thô lỗ, nhưng Hứa Tư Văn cũng không tức giận, y rất ít khi nổi giận, nói như thế nào nhỉ, tính cách có hơi lạnh lùng.
“Phía trước có đó, cậu ở trong xe đừng đi ra, tui đi mua.” Ông chủ Vũ một bên khởi động xe một bên nói chuyện với Hứa Tư Văn: “Cậu chính là kỹ thuật viên Hứa từ bên kia tới đi? Tui là Vũ Khánh Cương.”
Hứa Tư Văn: “…?”
Kỹ thuật viên Hứa…?
Y lớn như vậy, lần đầu tiên có người gọi y như vậy…
Trong nhà gọi y là Văn Văn, bạn bè gọi y Tư Văn, đồng nghiệp gọi y là bộ trưởng Hứa, cho dù là khách hàng, cũng gọi là tổng giám Hứa….
Kỹ thuật viên và vân vân…
Xưng hô quá cổ hủ…
“Hứa Tư Văn.” Hứa Tư Văn lấy áo khoác quân đội trên người xuống cất kỹ, trong xe đủ ấm, cho nên tạm thời không cần mặc dày như vậy.
Vũ Khánh Cương xoạch xoạch miệng, người này lớn lên trắng nõn nà, tên cũng tư tư văn văn, nhìn sao cũng thấy thoải mái, giọng nói cũng dễ nghe, mang theo một loại âm thanh đặc biệt.
Thời khắc này, ông chủ Vũ cảm thấy, người có văn hóa chính là không giống, nhìn người ta xem, quá nho nhã.
Bên ngoài sân bay có siêu thị, cũng có bán quần áo, siêu thị quần áo tại sân bay thành phố Đông Bắc rất đặc sắc, trên cơ bản quần áo một năm bốn mùa đều có, bởi vì khí hậu trời nam biển bắc khác nhau, có lúc người bên này đi đến phía nam, phải chuẩn bị một thân quần áo nhẹ nhàng, mà khách phương nam tới đây nếu muốn ở phương bắc thoải mái một chút, vẫn phải mặc dày chút.
Rất nhiều người đều giống như Hứa Tư Văn, lần đầu tới Đông Bắc lạnh giá như vậy, quần áo dày chuẩn bị sẵn không đủ để chống lạnh.
Vũ Khánh Cương có tiền, cũng chịu chi tiền, nhảy vào siêu thị quần áo, chọn áo lông quý nhất giữ ấm nhất, trả tiền liền đi ra.
Lúc Hứa Tư Văn nhìn thấy áo lông ông chủ Vũ cầm trên tay, lần đầu tiên có loại cảm giác trán hằn lên gân xanh.
“Phía trước có đó, cậu ở trong xe đừng đi ra, tui đi mua.” Ông chủ Vũ một bên khởi động xe một bên nói chuyện với Hứa Tư Văn: “Cậu chính là kỹ thuật viên Hứa từ bên kia tới đi? Tui là Vũ Khánh Cương.”
Hứa Tư Văn: “…?”
Kỹ thuật viên Hứa…?
Y lớn như vậy, lần đầu tiên có người gọi y như vậy…
Trong nhà gọi y là Văn Văn, bạn bè gọi y Tư Văn, đồng nghiệp gọi y là bộ trưởng Hứa, cho dù là khách hàng, cũng gọi là tổng giám Hứa….
Kỹ thuật viên và vân vân…
Xưng hô quá cổ hủ…
“Hứa Tư Văn.” Hứa Tư Văn lấy áo khoác quân đội trên người xuống cất kỹ, trong xe đủ ấm, cho nên tạm thời không cần mặc dày như vậy.
Vũ Khánh Cương xoạch xoạch miệng, người này lớn lên trắng nõn nà, tên cũng tư tư văn văn, nhìn sao cũng thấy thoải mái, giọng nói cũng dễ nghe, mang theo một loại âm thanh đặc biệt.
Thời khắc này, ông chủ Vũ cảm thấy, người có văn hóa chính là không giống, nhìn người ta xem, quá nho nhã.
Bên ngoài sân bay có siêu thị, cũng có bán quần áo, siêu thị quần áo tại sân bay thành phố Đông Bắc rất đặc sắc, trên cơ bản quần áo một năm bốn mùa đều có, bởi vì khí hậu trời nam biển bắc khác nhau, có lúc người bên này đi đến phía nam, phải chuẩn bị một thân quần áo nhẹ nhàng, mà khách phương nam tới đây nếu muốn ở phương bắc thoải mái một chút, vẫn phải mặc dày chút.
Rất nhiều người đều giống như Hứa Tư Văn, lần đầu tới Đông Bắc lạnh giá như vậy, quần áo dày chuẩn bị sẵn không đủ để chống lạnh.
Vũ Khánh Cương có tiền, cũng chịu chi tiền, nhảy vào siêu thị quần áo, chọn áo lông quý nhất giữ ấm nhất, trả tiền liền đi ra.
Lúc Hứa Tư Văn nhìn thấy áo lông ông chủ Vũ cầm trên tay, lần đầu tiên có loại cảm giác trán hằn lên gân xanh.
Tác giả :
Sơ Vẫn Giang Hồ