Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ
Chương 102: 102. Hai chủ hộ
Bởi vì phát triển thần kỳ, Hứa Tư Văn lúc chưa đến ba mươi tuổi, đã thành đời ông nội, buổi tối hôm đó Hứa Tư Văn lật tới lật lui làm bánh nướng áp chảo ở trên giường, y thật lòng không thích ứng được, hơn nữa y phát hiện, người nhà họ Vũ có thể đi tới hôm nay cũng không phải không có lý do, ít nhất thần kinh thô chính là một đặc điểm lớn!
Cửa sổ đột nhiên có động tĩnh, Hứa Tư Văn sợ hết hồn, quay đầu liền thấy bóng người quen thuộc từ ban công trực tiếp mở cửa sổ chui vào, xoay người đóng cửa sổ lại, vừa đi tới vừa cởi quần áo trên người, chờ đi tới trước giường y, người cũng vừa cởi xong một cái quần lót cuối cùng, xốc quần lên liền chui vào, ôm lấy y giở trò!
Hứa Tư Văn nghiến răng nghiến lợi: “Động tác rất thông thạo há?”
Nhìn thân thủ kìa, phải gọi là lưu loát!
Y thế mới biết sáng nay con hổ Đông Bắc này là vào phòng y thế nào, y còn nhớ sáng sớm lúc mở cửa đi ra, cửa phòng của y vẫn là khóa lại…
“Ha ha, vợ ơi, anh nhớ em nhớ đến không ngủ được!” Vũ Khánh Cương một bên cởi quần áo vợ, một bên oán giận với vợ: “Dựa vào cái gì mà thằng hai có thể ôm vợ ngủ một phòng, còn anh với em lại phải ở một mình chứ?”
“Anh câm miệng!” Hứa Tư Văn đấu tranh, người này sao có thể vừa tới đây liền muốn chuyện này chứ? Dáng vẻ còn rất hưng phấn nữa!
Lâu như vậy rồi, Hứa Tư Văn y cũng hiểu biết rất nhiều, nhưng có vài thời điểm Hứa Tư Văn một chút cũng không hiểu, tại sao Vũ Khánh Cương đột nhiên lại cao hứng, cũng đột nhiên lại nổi giận.
Đường tiêu chuẩn của hai người, căn bản là không phải cùng một cái độ cao.
“Câm cái gì miệng? … Ha ha… Vợ à…”
Hứa Tư Văn bị trêu chọc cũng động tình, thế nhưng đây là đang ở Vũ gia, y cũng không dám phóng túng Vũ đại lão hổ: “Anh nhẹ chút… Đây là ở nhà đó…”
Vũ Khánh Cương không lên tiếng, đang gấp nè!
Duỗi cánh tay kéo gối lại đây: “Cắn vào liền không lên tiếng…”
Hứa Tư Văn: “…!”
Vũ Khánh Cương cũng không biết ăn cái gì mà lớn, dù Hứa Tư Văn không muốn lên tiếng, nhưng người này lại cố tình muốn chơi cho y lên tiếng!
Hứa Tư Văn cắn một góc gối thực sự không chịu nổi rầm rì vài tiếng, hắn trái lại va chạm hưng phấn hơn, Hứa Tư Văn tức giận đem gối thành Vũ Khánh Cương mà cắn…
Dằn vặt xong Hứa Tư Văn cũng ngủ thiếp đi, Vũ Khánh Cương ôm vợ nhìn gương mặt khi ngủ của vợ, trên mặt không còn nụ cười thật thà ngu ngốc kia, chỉ nhìn vợ như vậy, trong lòng liền cảm thấy đặc biệt chân thật.
Buổi sáng dậy muộn, Vũ Khánh Cương không ở đây, đã ra ngoài cùng với anh hai Vũ gia.
Sau khi Hứa Tư Văn xuống lầu, cũng không biết có phải là ảo giác của mình hay là trong lòng chột dạ, cho nên y thấy ánh mắt ai nhìn về phía y đều mang theo chút gì đó.
Ngược lại chờ y xuống dưới, chị dâu Thúy Hoa thấy Hứa Tư Văn liền lấy đồ ăn vẫn còn nóng hổi để dành lúc sáng sớm cho y: “Ăn sáng trước, ăn xong rồi, em xem có thời gian hay không?”
“Chị hai có chuyện gì cần giúp một tay sao?” Trong tình huống bình thường, chị dâu Thúy Hoa rất ít khi tìm y làm chuyện gì, Hứa Tư Văn cũng vui vẻ tiếp xúc với chị dâu Thúy Hoa, ai bảo vị chị dâu này thực sự là thẳng thắn đến rối tinh rối mù chứ!
“Nếu em không có việc gì, có thể ở thêm hai ngày không? Chị cùng Adela nói chuyện không được, giống như nước đổ đầu vịt vậy, nó bô bô chị liền mơ hồ, chị nói cái gì nó cũng nghe không hiểu lắm. Chuyện về quê viếng mồ mả sau này hãy nói, hiện tại cháu nội quan trọng nhất!”
“Hả?” Hứa Tư Văn quay đầu nhìn về phía Vũ Nguyên Cát.
“Adela là tới du học, chỉ có thời gian ba tháng, sau khi chúng cháu quen biết mới xin lưu học, ngôn ngữ thông dụng cô ấy biết nói, nhưng trong nhà ai biết? Ngôn ngữ bên này, cô ấy còn đang trong giai đoạn học tập, chờ cô ấy có thể nói được tiếng bên này, ít nhất cũng cần nửa năm một năm.” Vũ Nguyên Cát cũng bất đắc dĩ, ai bảo Vũ gia vô cùng quê mùa, cho tới bây giờ, cũng chỉ có mình cậu là qua cấp sáu chứ (ngoại ngữ cấp sáu).
Ông chú là người đọc quyển sách thôi cũng sẽ ngủ gà ngủ gật, cậu cũng liền không trông cậy vào.
“Cháu phải về tạm thời mang đồ của Adela tới đây, bởi vì ở đó không ai chăm sóc, trước khi sinh Adela đều ở nhà, mỗi tuần cháu cũng sẽ trở về xem cô ấy.”
“Nhưng chú chỉ có thể ở mấy ngày…” Y cùng Vũ Khánh Cương không thể ngồi xổm ở nhà một khoảng thời gian dài được.
“Không cần hai người cùng dưỡng thai.” Vũ Nguyên Cát nở nụ cười: “Adela mới vừa tới đây, giao tiếp bất tiện, cho nên mấy ngày nay liền phiền thím, cháu sẽ xin nghỉ dài hạn, ở nhà cùng cô ấy thích ứng, sẽ không tìm bảo mẫu, phiên dịch, bác sĩ dinh dưỡng, dù sao thì mẹ cháu cũng đã lớn tuổi rồi, lúc hai người không có chuyện gì vẫn là lấy nuôi dưỡng làm chủ.”
“Được, cháu yên tâm đi, chúng ta sẽ ở nhà mấy ngày, chờ cháu trở về lại đi.” Hứa Tư Văn ung dung thong thả ăn sáng xong.
Vũ Nguyên Cát rất gấp, Hứa Tư Văn ăn sáng xong cậu cũng tạm biệt Adela đi trước, Adela ở đây chỉ có mình Hứa Tư Văn có thể giao tiếp, cho nên rất kề cận với Hứa Tư Văn, hết cách rồi, ngôn ngữ không thông quả thực tổn thương không đành lòng nhìn thẳng.
Hứa Tư Văn đảm đương cầu nối mẹ chồng con dâu, cũng đồng thời bị chị dâu Thúy Hoa kéo gần lại khoảng cách lẫn nhau, rất có cảm giác người một nhà.
Chị dâu Thúy Hoa bởi vì đau lòng cháu nội, nuôi trong nhà, câu ngoài hồ, hái trên núi, bay trên trời, phàm là thứ cô cảm thấy tốt thì tất cả đều bày ra, Hứa Tư Văn cũng giúp cô tìm vài thực đơn thích hợp cho phụ nữ có thai bồi bổ thân thể, mỗi thực đơn hai phần, bởi vì còn có cô con dâu nước ngoài nữa mà.
“Củ từ.” Hứa Tư Văn cầm củ từ dạy Adela nói chuyện.
“Ba tháng?” Adela lắp ba lắp bắp còn nói sai.
“Củ từ!” Hứa Tư Văn kiên nhẫn lặp lại một lần.
“Sườn núi?” Lúc này chữ đầu nói đúng rồi, nhưng chữ sau lại sai (củ từ là sơn dược, sườn núi là sơn yêu)! Tổ hợp lại với nhau liền cách biệt mười vạn tám ngàn dặm so với thứ trên thực tế.
“Củ từ!” Hứa Tư Văn lại chậm rãi lặp lại một lần.
Hứa Tư Văn tận lực dạy Adela nói chuyện, chị dâu Thúy Hoa cũng vậy, chỉ có điều Hứa Tư Văn dạy rất thành công, còn chị dâu Thúy Hoa thì lại…
“Nếu thằng hai dám gào gào thét thét với con, con liền xử lý nó đi!”
“??” Adela nhìn về phía Hứa Tư Văn.
Vừa nãy chị dâu Thúy Hoa xem Hứa Tư Văn dạy vợ của thằng con lớn nói chuyện rất thú vị, chính mình là bà nội cũng đến dạy: “Xử lý nó!”
“Chết nó?”
“Không đúng!” Chị dâu Thúy Hoa xua tay: “Xử cho nó phục là được, cũng đừng làm chết, vậy con còn không phải thủ tiết à?”
“Thím?” Adela cầu giải thích.
Hứa Tư Văn đỡ trán, như vậy y làm sao phiên dịch?
Trước đây từng nghe nói giới luật “thơ không thể dịch, ca không thể phiên”, Hứa Tư Văn cảm thấy còn phải thêm chút gì đó, chẳng hạn như, tiếng địa phương cũng không thể dịch thẳng.
Hứa Tư Văn cứ như vậy kiên trì một ngày, buổi tối hai người Vũ Khánh Cương đã trở lại, anh hai Vũ gia cười ha ha, Vũ Khánh Cương cũng hi hi ha ha, chỉ là lúc nhìn thấy vợ, bị vợ trừng mắt một cái, biết hôm qua mình làm bừa khiến vợ nổi giận, lúc ăn cơm lại gắp đồ ăn lại nhặt xương cá, phải gọi là ân cần!
Adela nhìn mà mắt bốc kim quang, bla bla nói với Hứa Tư Văn là Vũ Khánh Cương cỡ nào cỡ nào có phong độ, cỡ nào cỡ nào sủng ái y, thật sự không phải người một nhà thì không tiến vào cùng một cửa!
Hứa Tư Văn thật muốn liếc mắt nói với cô, đó là do y bị nghiền ép nửa đêm, người nào đó chột dạ đau lòng…
Buổi tối Hứa Tư Văn lên mạng, Vũ Khánh Cương tiến vào cầm một thứ đặt ở trước mặt y.
“Sổ hộ khẩu?” Hứa Tư Văn kinh ngạc nhìn thứ Vũ Khánh Cương đưa tới trước mặt y.
“Ừ, vợ à, hai ta cùng một sổ hộ khẩu.” Vũ Khánh Cương ôm eo vợ, mở sổ hộ khẩu ra.
Trên cột chủ hộ, tên của hai người song song in ở phía trên.
“Giả đi? Nhà ai lại có hai chủ hộ chứ?” Hứa Tư Văn vốn là rất cảm động, nhưng khi nhìn đến hai chủ hộ, lập tức nghĩ đến làm giấy tờ giả…
Không phải Hứa Tư Văn không tin, mà là y cảm thấy, dựa vào tính tình của ông chủ Vũ, còn thật sự có thể làm ra loại chuyện này!
“Anh có nghĩ tới việc làm sổ giả, sau đó anh hai nói không được! Hai ta chơi đùa thì dùng thiệt hay giả không đáng kể, nhưng chờ cháu nội sinh ra, chẳng lẽ phải vào hộ khẩu giả à? Sau đó hai bọn anh liền đến cục dân chính, ồn ào với quan chỗ ấy một ngày, hắn không làm lại hai anh nên liền phải làm.” Vũ Khánh Cương cợt nhả, vừa nghĩ tới tên quan viên dân chính bị làm đến nửa chết nửa sống kia, cuối cùng không chống cự nổi, vẫn phải làm sổ hộ khẩu đặc biệt này, hắn liền cảm thấy cả ngày đều ngồi xổm ở nơi đó đáng giá!
“… Vậy anh cất cẩn thận.” Hứa Tư Văn đem đồ vật cầm lên nhìn một chút, dấu chạm nổi ở phía trên thật sự không phải là thứ mà đồ giả có thể làm ra, xem ra là thật rồi?
Hứa Tư Văn có chút cảm động, lại có chút bất đắc dĩ, mỗi lần Vũ đại lão hổ đều có thể làm ra một chuyện khiến cho y càng thích hắn hơn một phần so với trước đây.
“Để ở chỗ em đi!” Vũ Khánh Cương mới không cất đâu, đồ trong nhà không phải đều là do vợ quản sao.
“Cương tử, mấy ngày nữa, chờ Nguyên Cát trở về, chúng ta trở về Hứa gia tập một chuyến, hai ta cũng đã có cháu rồi, vẫn là nói với ba mẹ em một tiếng đi.” Hứa Tư Văn nhớ tới dự định của ba mẹ, cảm thấy vẫn là trở về một chuyến nói ngay mặt mới được, trong điện thoại khoảng cách xa như vậy, y cũng cảm thấy không có thành ý gì.
Dù sao cũng là liên quan đến vấn đề đời sau mà.
“Được, em nói thế nào liền thế ấy!” Vũ đại lão hổ cảm thấy đây đều là chuyện nhỏ, chuyện lớn hắn làm chủ, chuyện nhỏ vợ làm chủ là được.
Nửa ngày sau, Hứa Tư Văn kỳ quái nhìn ông chủ Vũ còn chơi xấu ở chỗ y không đi: “Sao anh còn không trở về ngủ?”
“Anh liền ở đây ngủ.” Vũ Khánh Cương bày ra bộ dạng đánh chết cũng không đi: “Sáng sớm không phải bọn họ đều thấy anh từ phòng em đi ra ngoài sao? Còn quay về nửa đêm bò qua làm gì? Làm chuyện vô ích…”
Hứa Tư Văn đã không có sức nổi giận nữa, xoa xoa trán, nhìn ông chủ Vũ bộ dạng vô lại làm ổ ở trên giường không động đậy, tính toán một chút, vò đã mẻ thì cho sứt luôn đi, dù sao thì bọn họ đều đi đường sáng mà: “Đi tắm, quần áo cũng phải thay chứ! Bộ đồ này anh đã mặc hai ngày rồi đi? Thay ra tắm rửa sạch sẽ!”
“Ai!” Ông chủ Vũ nhảy lên một cái, tốc độ thật nhanh cởi hết quần áo, trần trụi liền chui vào phòng tắm tắm rửa.
Hứa Tư Văn lắc đầu cười đứng dậy, lấy quần áo ông chủ Vũ thay ra, bỏ vào cùng một chỗ với quần áo của mình, cầm nước giặt đồ đổ vào trên quần áo, chờ ông chủ Vũ đi ra, y đều đã ôm đi thả vào trong máy giặt rồi.
Sau đó lật lật quần của ông chủ Vũ, kéo cái quần lót bự ra, cái này cần phải lấy ra giặt tay…
Có điều Hứa Tư Văn nhìn cái quần lót bự cảnh xuân tươi đẹp ở trong tay vẻ mặt hắc tuyến, y quyết định phải đổi hình thức quần lót cho Vũ đại lão hổ, như vầy quá thách thức mấu chốt thẩm mỹ của y rồi.
Hết chương 102
Cửa sổ đột nhiên có động tĩnh, Hứa Tư Văn sợ hết hồn, quay đầu liền thấy bóng người quen thuộc từ ban công trực tiếp mở cửa sổ chui vào, xoay người đóng cửa sổ lại, vừa đi tới vừa cởi quần áo trên người, chờ đi tới trước giường y, người cũng vừa cởi xong một cái quần lót cuối cùng, xốc quần lên liền chui vào, ôm lấy y giở trò!
Hứa Tư Văn nghiến răng nghiến lợi: “Động tác rất thông thạo há?”
Nhìn thân thủ kìa, phải gọi là lưu loát!
Y thế mới biết sáng nay con hổ Đông Bắc này là vào phòng y thế nào, y còn nhớ sáng sớm lúc mở cửa đi ra, cửa phòng của y vẫn là khóa lại…
“Ha ha, vợ ơi, anh nhớ em nhớ đến không ngủ được!” Vũ Khánh Cương một bên cởi quần áo vợ, một bên oán giận với vợ: “Dựa vào cái gì mà thằng hai có thể ôm vợ ngủ một phòng, còn anh với em lại phải ở một mình chứ?”
“Anh câm miệng!” Hứa Tư Văn đấu tranh, người này sao có thể vừa tới đây liền muốn chuyện này chứ? Dáng vẻ còn rất hưng phấn nữa!
Lâu như vậy rồi, Hứa Tư Văn y cũng hiểu biết rất nhiều, nhưng có vài thời điểm Hứa Tư Văn một chút cũng không hiểu, tại sao Vũ Khánh Cương đột nhiên lại cao hứng, cũng đột nhiên lại nổi giận.
Đường tiêu chuẩn của hai người, căn bản là không phải cùng một cái độ cao.
“Câm cái gì miệng? … Ha ha… Vợ à…”
Hứa Tư Văn bị trêu chọc cũng động tình, thế nhưng đây là đang ở Vũ gia, y cũng không dám phóng túng Vũ đại lão hổ: “Anh nhẹ chút… Đây là ở nhà đó…”
Vũ Khánh Cương không lên tiếng, đang gấp nè!
Duỗi cánh tay kéo gối lại đây: “Cắn vào liền không lên tiếng…”
Hứa Tư Văn: “…!”
Vũ Khánh Cương cũng không biết ăn cái gì mà lớn, dù Hứa Tư Văn không muốn lên tiếng, nhưng người này lại cố tình muốn chơi cho y lên tiếng!
Hứa Tư Văn cắn một góc gối thực sự không chịu nổi rầm rì vài tiếng, hắn trái lại va chạm hưng phấn hơn, Hứa Tư Văn tức giận đem gối thành Vũ Khánh Cương mà cắn…
Dằn vặt xong Hứa Tư Văn cũng ngủ thiếp đi, Vũ Khánh Cương ôm vợ nhìn gương mặt khi ngủ của vợ, trên mặt không còn nụ cười thật thà ngu ngốc kia, chỉ nhìn vợ như vậy, trong lòng liền cảm thấy đặc biệt chân thật.
Buổi sáng dậy muộn, Vũ Khánh Cương không ở đây, đã ra ngoài cùng với anh hai Vũ gia.
Sau khi Hứa Tư Văn xuống lầu, cũng không biết có phải là ảo giác của mình hay là trong lòng chột dạ, cho nên y thấy ánh mắt ai nhìn về phía y đều mang theo chút gì đó.
Ngược lại chờ y xuống dưới, chị dâu Thúy Hoa thấy Hứa Tư Văn liền lấy đồ ăn vẫn còn nóng hổi để dành lúc sáng sớm cho y: “Ăn sáng trước, ăn xong rồi, em xem có thời gian hay không?”
“Chị hai có chuyện gì cần giúp một tay sao?” Trong tình huống bình thường, chị dâu Thúy Hoa rất ít khi tìm y làm chuyện gì, Hứa Tư Văn cũng vui vẻ tiếp xúc với chị dâu Thúy Hoa, ai bảo vị chị dâu này thực sự là thẳng thắn đến rối tinh rối mù chứ!
“Nếu em không có việc gì, có thể ở thêm hai ngày không? Chị cùng Adela nói chuyện không được, giống như nước đổ đầu vịt vậy, nó bô bô chị liền mơ hồ, chị nói cái gì nó cũng nghe không hiểu lắm. Chuyện về quê viếng mồ mả sau này hãy nói, hiện tại cháu nội quan trọng nhất!”
“Hả?” Hứa Tư Văn quay đầu nhìn về phía Vũ Nguyên Cát.
“Adela là tới du học, chỉ có thời gian ba tháng, sau khi chúng cháu quen biết mới xin lưu học, ngôn ngữ thông dụng cô ấy biết nói, nhưng trong nhà ai biết? Ngôn ngữ bên này, cô ấy còn đang trong giai đoạn học tập, chờ cô ấy có thể nói được tiếng bên này, ít nhất cũng cần nửa năm một năm.” Vũ Nguyên Cát cũng bất đắc dĩ, ai bảo Vũ gia vô cùng quê mùa, cho tới bây giờ, cũng chỉ có mình cậu là qua cấp sáu chứ (ngoại ngữ cấp sáu).
Ông chú là người đọc quyển sách thôi cũng sẽ ngủ gà ngủ gật, cậu cũng liền không trông cậy vào.
“Cháu phải về tạm thời mang đồ của Adela tới đây, bởi vì ở đó không ai chăm sóc, trước khi sinh Adela đều ở nhà, mỗi tuần cháu cũng sẽ trở về xem cô ấy.”
“Nhưng chú chỉ có thể ở mấy ngày…” Y cùng Vũ Khánh Cương không thể ngồi xổm ở nhà một khoảng thời gian dài được.
“Không cần hai người cùng dưỡng thai.” Vũ Nguyên Cát nở nụ cười: “Adela mới vừa tới đây, giao tiếp bất tiện, cho nên mấy ngày nay liền phiền thím, cháu sẽ xin nghỉ dài hạn, ở nhà cùng cô ấy thích ứng, sẽ không tìm bảo mẫu, phiên dịch, bác sĩ dinh dưỡng, dù sao thì mẹ cháu cũng đã lớn tuổi rồi, lúc hai người không có chuyện gì vẫn là lấy nuôi dưỡng làm chủ.”
“Được, cháu yên tâm đi, chúng ta sẽ ở nhà mấy ngày, chờ cháu trở về lại đi.” Hứa Tư Văn ung dung thong thả ăn sáng xong.
Vũ Nguyên Cát rất gấp, Hứa Tư Văn ăn sáng xong cậu cũng tạm biệt Adela đi trước, Adela ở đây chỉ có mình Hứa Tư Văn có thể giao tiếp, cho nên rất kề cận với Hứa Tư Văn, hết cách rồi, ngôn ngữ không thông quả thực tổn thương không đành lòng nhìn thẳng.
Hứa Tư Văn đảm đương cầu nối mẹ chồng con dâu, cũng đồng thời bị chị dâu Thúy Hoa kéo gần lại khoảng cách lẫn nhau, rất có cảm giác người một nhà.
Chị dâu Thúy Hoa bởi vì đau lòng cháu nội, nuôi trong nhà, câu ngoài hồ, hái trên núi, bay trên trời, phàm là thứ cô cảm thấy tốt thì tất cả đều bày ra, Hứa Tư Văn cũng giúp cô tìm vài thực đơn thích hợp cho phụ nữ có thai bồi bổ thân thể, mỗi thực đơn hai phần, bởi vì còn có cô con dâu nước ngoài nữa mà.
“Củ từ.” Hứa Tư Văn cầm củ từ dạy Adela nói chuyện.
“Ba tháng?” Adela lắp ba lắp bắp còn nói sai.
“Củ từ!” Hứa Tư Văn kiên nhẫn lặp lại một lần.
“Sườn núi?” Lúc này chữ đầu nói đúng rồi, nhưng chữ sau lại sai (củ từ là sơn dược, sườn núi là sơn yêu)! Tổ hợp lại với nhau liền cách biệt mười vạn tám ngàn dặm so với thứ trên thực tế.
“Củ từ!” Hứa Tư Văn lại chậm rãi lặp lại một lần.
Hứa Tư Văn tận lực dạy Adela nói chuyện, chị dâu Thúy Hoa cũng vậy, chỉ có điều Hứa Tư Văn dạy rất thành công, còn chị dâu Thúy Hoa thì lại…
“Nếu thằng hai dám gào gào thét thét với con, con liền xử lý nó đi!”
“??” Adela nhìn về phía Hứa Tư Văn.
Vừa nãy chị dâu Thúy Hoa xem Hứa Tư Văn dạy vợ của thằng con lớn nói chuyện rất thú vị, chính mình là bà nội cũng đến dạy: “Xử lý nó!”
“Chết nó?”
“Không đúng!” Chị dâu Thúy Hoa xua tay: “Xử cho nó phục là được, cũng đừng làm chết, vậy con còn không phải thủ tiết à?”
“Thím?” Adela cầu giải thích.
Hứa Tư Văn đỡ trán, như vậy y làm sao phiên dịch?
Trước đây từng nghe nói giới luật “thơ không thể dịch, ca không thể phiên”, Hứa Tư Văn cảm thấy còn phải thêm chút gì đó, chẳng hạn như, tiếng địa phương cũng không thể dịch thẳng.
Hứa Tư Văn cứ như vậy kiên trì một ngày, buổi tối hai người Vũ Khánh Cương đã trở lại, anh hai Vũ gia cười ha ha, Vũ Khánh Cương cũng hi hi ha ha, chỉ là lúc nhìn thấy vợ, bị vợ trừng mắt một cái, biết hôm qua mình làm bừa khiến vợ nổi giận, lúc ăn cơm lại gắp đồ ăn lại nhặt xương cá, phải gọi là ân cần!
Adela nhìn mà mắt bốc kim quang, bla bla nói với Hứa Tư Văn là Vũ Khánh Cương cỡ nào cỡ nào có phong độ, cỡ nào cỡ nào sủng ái y, thật sự không phải người một nhà thì không tiến vào cùng một cửa!
Hứa Tư Văn thật muốn liếc mắt nói với cô, đó là do y bị nghiền ép nửa đêm, người nào đó chột dạ đau lòng…
Buổi tối Hứa Tư Văn lên mạng, Vũ Khánh Cương tiến vào cầm một thứ đặt ở trước mặt y.
“Sổ hộ khẩu?” Hứa Tư Văn kinh ngạc nhìn thứ Vũ Khánh Cương đưa tới trước mặt y.
“Ừ, vợ à, hai ta cùng một sổ hộ khẩu.” Vũ Khánh Cương ôm eo vợ, mở sổ hộ khẩu ra.
Trên cột chủ hộ, tên của hai người song song in ở phía trên.
“Giả đi? Nhà ai lại có hai chủ hộ chứ?” Hứa Tư Văn vốn là rất cảm động, nhưng khi nhìn đến hai chủ hộ, lập tức nghĩ đến làm giấy tờ giả…
Không phải Hứa Tư Văn không tin, mà là y cảm thấy, dựa vào tính tình của ông chủ Vũ, còn thật sự có thể làm ra loại chuyện này!
“Anh có nghĩ tới việc làm sổ giả, sau đó anh hai nói không được! Hai ta chơi đùa thì dùng thiệt hay giả không đáng kể, nhưng chờ cháu nội sinh ra, chẳng lẽ phải vào hộ khẩu giả à? Sau đó hai bọn anh liền đến cục dân chính, ồn ào với quan chỗ ấy một ngày, hắn không làm lại hai anh nên liền phải làm.” Vũ Khánh Cương cợt nhả, vừa nghĩ tới tên quan viên dân chính bị làm đến nửa chết nửa sống kia, cuối cùng không chống cự nổi, vẫn phải làm sổ hộ khẩu đặc biệt này, hắn liền cảm thấy cả ngày đều ngồi xổm ở nơi đó đáng giá!
“… Vậy anh cất cẩn thận.” Hứa Tư Văn đem đồ vật cầm lên nhìn một chút, dấu chạm nổi ở phía trên thật sự không phải là thứ mà đồ giả có thể làm ra, xem ra là thật rồi?
Hứa Tư Văn có chút cảm động, lại có chút bất đắc dĩ, mỗi lần Vũ đại lão hổ đều có thể làm ra một chuyện khiến cho y càng thích hắn hơn một phần so với trước đây.
“Để ở chỗ em đi!” Vũ Khánh Cương mới không cất đâu, đồ trong nhà không phải đều là do vợ quản sao.
“Cương tử, mấy ngày nữa, chờ Nguyên Cát trở về, chúng ta trở về Hứa gia tập một chuyến, hai ta cũng đã có cháu rồi, vẫn là nói với ba mẹ em một tiếng đi.” Hứa Tư Văn nhớ tới dự định của ba mẹ, cảm thấy vẫn là trở về một chuyến nói ngay mặt mới được, trong điện thoại khoảng cách xa như vậy, y cũng cảm thấy không có thành ý gì.
Dù sao cũng là liên quan đến vấn đề đời sau mà.
“Được, em nói thế nào liền thế ấy!” Vũ đại lão hổ cảm thấy đây đều là chuyện nhỏ, chuyện lớn hắn làm chủ, chuyện nhỏ vợ làm chủ là được.
Nửa ngày sau, Hứa Tư Văn kỳ quái nhìn ông chủ Vũ còn chơi xấu ở chỗ y không đi: “Sao anh còn không trở về ngủ?”
“Anh liền ở đây ngủ.” Vũ Khánh Cương bày ra bộ dạng đánh chết cũng không đi: “Sáng sớm không phải bọn họ đều thấy anh từ phòng em đi ra ngoài sao? Còn quay về nửa đêm bò qua làm gì? Làm chuyện vô ích…”
Hứa Tư Văn đã không có sức nổi giận nữa, xoa xoa trán, nhìn ông chủ Vũ bộ dạng vô lại làm ổ ở trên giường không động đậy, tính toán một chút, vò đã mẻ thì cho sứt luôn đi, dù sao thì bọn họ đều đi đường sáng mà: “Đi tắm, quần áo cũng phải thay chứ! Bộ đồ này anh đã mặc hai ngày rồi đi? Thay ra tắm rửa sạch sẽ!”
“Ai!” Ông chủ Vũ nhảy lên một cái, tốc độ thật nhanh cởi hết quần áo, trần trụi liền chui vào phòng tắm tắm rửa.
Hứa Tư Văn lắc đầu cười đứng dậy, lấy quần áo ông chủ Vũ thay ra, bỏ vào cùng một chỗ với quần áo của mình, cầm nước giặt đồ đổ vào trên quần áo, chờ ông chủ Vũ đi ra, y đều đã ôm đi thả vào trong máy giặt rồi.
Sau đó lật lật quần của ông chủ Vũ, kéo cái quần lót bự ra, cái này cần phải lấy ra giặt tay…
Có điều Hứa Tư Văn nhìn cái quần lót bự cảnh xuân tươi đẹp ở trong tay vẻ mặt hắc tuyến, y quyết định phải đổi hình thức quần lót cho Vũ đại lão hổ, như vầy quá thách thức mấu chốt thẩm mỹ của y rồi.
Hết chương 102
Tác giả :
Sơ Vẫn Giang Hồ