Nam Thừa Nữ Thiếu Thật Đáng Sợ
Chương 12
Lần đầu Lưu Diệp tiếp xúc với trẻ em của thế giới này, cô cũng không biết nên nói cái gì, ngoại trừ cảm thấy đối phương cổ cổ quái quái ra, cảm giác đứa bé này cho cô, chính là đặc biệt chín chắn, quả thật có chút không giống với đứa bé mười mấy tuổi.
Hơn nữa đối phương cũng không giải thích tại sao lại phải ăn vụng đồ ăn của cô.
Ví trí của Lưu Diệp gần sát cửa sổ, đứa bé kia giống như cố ý muốn tránh ánh mặt trời, ngồi trong một góc bí ẩn, nếu không phải ánh mắt Lưu Diệp vẫn dõi theo đứa bé này, quả thật cũng sẽ cảm thấy cái thứ đang chuyển động kia không phải là người mà là u linh vậy.
Màu da không đều, còn có con ngươi dường như là màu hồng nhàn nhạt.
Mặc dù màu sắc trên mặt không đều, nhưng đôi tay đang lật sách kia lại đều là màu trắng.
Lưu Diệp không tốt vẫn nhìn chằm chằm quan sát đối phương, nhìn dáng vẻ cẩn thận dè dặt của đối phương, lại tràn đầy cảnh giác, cô cũng thu hồi ánh mắt.
Chỉ là bụng mình vẫn còn đói, học tập một lát, bụng của cô liền không chịu thua kém kêu lên òng ọc.
Đứa bé ngồi ở trong góc, sau khi nghe thấy tiếng bụng cô kêu, nhanh chóng nhỏ giọng, mang theo áy náy nói: "Thật xin lỗi... Ăn hết cơm trưa của chị rồi..."
"Không có gì." Lưu Diệp không ngờ đối phương vẫn rất lễ phép, thấy đối phương chủ động nói với mình, lòng hiếu kỳ của cô nổi lên, không nhịn được liền thử hỏi một câu: "Cha em..."
Chẳng qua vừa nói xong cô liền biết mình lỡ lời, cái thế giới này ở đâu ra cha với mẹ chứ, cô vội vàng nuối cái chữ mẹ đó xuống, sửa miệng thành: "Người nuôi dưỡng em đâu..."
Đứa bé kia có rất ít biểu cảm, lúc nói chuyện cũng không ngẩng đầu nhìn Lưu Diệp, im lặng chốc lát mới trả lời: "Tôi là đứa trẻ nuôi dưỡng trong lâu."
Bởi vì không hiểu những thứ đó là gì, Lưu Diệp cũng không dám hỏi nhiều, chỉ là nhà nuôi dưỡng... Hẳn không phải là chỗ thu nhận người nghèo trước khi trưởng thành mà Vũ Mị đã từng đề cập tới chứ... Hoàn cảnh bên trong rất ác liệt, bởi vì bên trên chu cấp lương thực rất ngặt nghèo, những đứa bé đó thường xuyên ăn không đủ no...
Chỉ là gương mặt của tiểu shota này quá xuất sắc, trong lòng Lưu Diệp khó tránh khỏi cảm thấy kỳ quái, thế giới này vẫn dựa vào gương mặt để phân chia người giàu người nghèo, dáng dấp tiêu chuẩn giống như đứa bé này, cô thấy không phải là cự phú thì cũng là phú hào chứ?!
Cho nên đợi khi cô trở lại tiệm, thừa dịp mọi người nghỉ ngơi, cô cũng liền nói chút chuyện cô đã chứng kiến vào ban ngày cho bọn Vũ Mị.
Những đồng nghiệp kia nhanh chóng nói cho cô biết: "Cái đó à, cũng không phải bệnh gì, mà là khi tái tạo gien xuất hiện vấn đề, nhưng mà nếu dáng dấp nó tốt như vậy, đoán chừng là người có tiền sống lại, chỉ là bởi vì gien có chỗ thiếu sót cho nên mới bị ném đến khu dưỡng dục thôi."
Lời nói phía trước Lưu Diệp còn có thể hiểu, phía sau thì cô có chút choáng váng, cái gì gọi là người có tiền sống lại... Sau đó vứt bỏ... Đây là có ý gì vậy?!
Dù sao tất cả mọi người đều quen với bộ dáng cái rắm cũng không hiểu của Lưu Diệp, ở đó vừa bát quái vừa giải thích cho cô: "Tái tạo gien cũng không phải một lần chỉ có thể clone một người, mặc dù trên luật pháp quy định chỉ có thể tiến hành một lần, hơn nữa còn là duy nhất, nhưng những quy định này cũng chỉ hạn chế đối với dân chúng bình thường, những người đặc quyền kia, rất nhiều người vẫn còn sống, liền bắt đầu clone, nghe nói người trong mấy gia tộc lớn, còn có thể xem chính bản thân sống lại như người thừa kế mà dưỡng dục, chỉ là dù cùng một gien, cũng không có nghĩa đối phương sẽ có suy nghĩ giống mình, vì vậy những vụ án người sống lại bị người mang gien nguyên thủy giết chết cũng không phải chưa từng có, còn người sống lại có chỗ thiếu hụt, nghe nói không phải bí mật giết chết thì là ném tới khu dưỡng dục... Người mà cậu nói đến nếu không phải mắc chứng bạch tạng thì có lẽ đã sớm bị giết rồi, bởi vì chỗ thiếu sót kia quá rõ ràng, chắc chắn sẽ không ảnh hưởng tới địa vị của người sống lại ưu tú, cho nên liền bị ném tới khu dưỡng dục tự sinh tự diệt, dù sao người trong khu dưỡng dục đều là người nghèo."
di.e.n.d.a.nl.e.q.uy.d..o.n~Bồ. CôngAnh
Lưu Diệp thật sự bị xoay đến chóng mặt, cô cau mày suy nghĩ hồi lâu cũng cảm thấy chuyện này quá thần kỳ rồi.
Cho nên nói đứa bé kia cũng là một nhân vật lớn sống lại, chỉ bởi vì có chỗ thiếu sót nên mới bị vứt bỏ?!
Nói như vậy đứa bé kia cũng rất đáng thương, bởi vì có lẽ tên có cùng loại gien giống như mình đang ở một chỗ nào đó được nhậu nhẹt ăn ngon, ngược lại tiểu tử này vừa nhìn đã biết là dinh dưỡng không đầy đủ.
Hơn nữa cô cũng không hiểu được loại lựa chọn gien này, người ưu tú có gien của chính mình là có thể kế thừa, có chỗ thiếu hụt, cho dù là do gien của bản thân clone ra, cũng sẽ bị vứt bỏ, loại phương thức này cũng quá tàn nhẫn, dù là clone không giống với việc hoài thai mười tháng, nhưng chung quy cũng là một sinh mệnh mà.
Lưu Diệp cũng không phải có lòng đồng cảm bao nhiêu, song gặp phải chuyện như vậy, lúc lại mang cơm đi thư viện, thuận tiện mang thêm một hộp cho đứa bé kia, cũng không mất cái gì.
Dần dần có lẽ là ăn nhiều đồ ăn Lưu Diệp mang, lúc đứa bé kia đối mặt với Lưu Diệp, không còn dáng vẻ phòng bị nữa.
Thật ra trước kia Lưu Diệp không thể nào thích nổi mấy đứa bé choai choai như này, em họ nhà cô, cô vẫn luôn cảm thấy phiền, thế nhưng đứa bé này không giống, cậu rất yên lặng, cũng rất lễ phép.
Dần dần Lưu Diệp thân quen với đứa bé này, biết được đứa bé này đang ở trong khu dưỡng dục gần đó, có điều tên tiểu tử này cũng không biết mình tên là gì, lớn như vậy, cậu có chỉ có một số hiệu 237.
Lưu Diệp liền gọi cậu là 237 hai ngày, chỉ là mỗi lần gọi người bằng một con số cô đều cảm thấy kỳ cục, cuối cùng cô nghĩ tới 37 (tam thất) trong số 237 không phải là một vị thuốc trong thế giới của cô ư, liền gọi là Điền Thất*, cô cũng hỏi đứa bé kia có muốn sửa tên thành Điền Thất hay không.
*Điền thất hay tam thất: Là một loại thuốc có vị ngọt, hơi đắng, tính ôn, không độc. Có tác dụng thúc đẩy khí huyết lưu thông, giảm đau nhức, cầm máu, tam máu bầm, làm tan, xẹp hết sưng phù, trừ độc rắn cắn, cọp vồ...
Cô nhớ Điền Thất hình như là một loại dược liệu rất tốt, ít nhất thuốc mỡ Điền Thất gì đó, cô đều từng dùng.
Đứa bé kia ngược lại không nói gì, không thấy phản ứng vui mừng cũng không tỏ vẻ không thích.
Lưu Diệp thử gọi mấy lần, đứa bé kia cũng đều đáp lời, sau đó Lưu Diệp cũng liền cứ gọi như vậy.
Thỉnh thoảng lúc Lưu Diệp nhíu chặt chân mày đọc sách, đứa bé kia còn có thể tới giúp đỡ giải thích mấy câu cho Lưu Diệp.
Lúc này Lưu Diệp mới phát hiện chỉ số IQ của Điền Thất cao kinh người, quả thật giống như đã đọc qua là không quên được.
Hơn nữa tốc độ tìm được sách rất nhanh, trước đó mỗi lần cô tìm sách đều chẳng khác nào mò kim đáy biển, cho dù có mục lục, nhưng sách thật sự quá nhiều, những năm gần đây thư viện không có nhân viên công tác quản lý, rất nhiều sách đều để lung tung.
Có Điền Thất ở đây, cô cần gì, chỉ cần nói một tiếng với đứa bé này, rất nhanh Điền Thất đã tìm được giúp cô.
Việc này làm Lưu Diệp càng phải mang cơm cho Điền Thất.
Chính là đứa bé này rất yên lặng, ít nói, phần lớn thời gian đều là dáng vẻ mặt không cảm xúc.
Thỉnh thoảng khi thấy ánh đèn còn có thể không thoải mái nheo mắt lại.
Lưu Diệp cũng tò mò hỏi thăm: "Màu da của em là xảy ra chuyện gì vậy?"
Nhìn giống như lang ben, nhưng màu sắc con ngươi của cậu lại giống như triệu chứng bạch tạng.
"Gần đây tôi có uống thuốc trị liệu bệnh bạch tạng, thuốc mới phát minh, cần thân thể con người làm thí nghiệm, tôi liền đăng ký." Vẻ mặt Điền Thất thản nhiên.
Lưu Diệp hả một tiếng, còn tưởng rằng mình nghĩ sai rồi chứ, ở đó không tin hỏi: "Thí nghiệm? Đây là trị liệu miễn phí à, phúc lợi chính phủ dành cho người nghèo?"
Cô vừa nói vừa nghĩ, Điền Thất nhỏ như vậy, không thể nào bị gọi đi làm thí nghiệm chứ? Như vậy thì quá vô nhân đạo rồi.
Kết quả Điền Thất nhanh chóng trả lời: "Là thí nghiệm, tôi ký một hiệp nghị, loại thí nghiệm này có thể dẫn tới xuất huyết bên trong và rối loạn nội tiết, gánh nặng của thận cũng sẽ gia tăng... Trước mắt tôi là người có kết quả thí nghiệm tốt nhất, đã có một phần làn da khôi phục lại bình thường rồi..."
di.e.n.d.a.nl.e.q.uy.d..o.n~Bồ. CôngAnh
"Ôi mẹ nó!!!" Lưu Diệp cũng nóng nảy, ở đó sốt ruột nói: "Nhưng vậy cũng quá nguy hiểm, em còn làm loại thí nghiệm này làm gì?"
"Nhưng cũng cho phép có thể trị liệu cho tôi." Vẻ mặt Điền Thất thản nhiên, vẻ mặt kia hề giống một đứa bé chút nào, "Tôi muốn thử được đứng dưới ánh mặt trời."
Lưu Diệp hết ý kiến, không biết là chỉ có Điền Thất trưởng thành sớm như vậy, hay đứa bé nào của thế giới này cũng trưởng thành sớm, cô nhớ tới mấy đứa nhỏ bị dùng vòi nước để tắm trong nhà nuôi trẻ.
Nuôi dưỡng một một đứa bé như vậy đoán chừng trong lòng đều có chút vấn đề.
Cô cũng chỉ có thể thở dài, chờ khi hơi trễ một chút, cô khó được đi nhiều hai bước muốn xem chỗ Điền Thất ở.
Dù sao khi nghe đám Vũ Mị nói chuyện trong nhà dưỡng dục, lần nào cô cũng không dám nói chen vào, chỉ sợ bị lộ, bây giờ một mặt là muốn nhìn hoàn cảnh của Điền Thất một chút, mặt khác cô cũng muốn tìm hiểu tình huống, tránh cho về sau người khác hỏi mình chuyện nhà dưỡng dục, mình lại không nói được gì.
Nhưng chờ sau khi Lưu Diệp đến đó, dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị bộ dáng kia dọa sợ.
Cái thứ được xếp chằng chịt như ma trận kia là chỗ ngủ của mọi người, hơn nữa không có cả tấm phản gỗ, chỉ có từng chiếc chiếu xốp trông như mấy tấm ni lông, và đống ga giường lộn xộn tạp thất loạn bát tản ra mùi hôi.
Những thứ khác cũng chỉ có vòi nước, nơi này chỉ cung cấp một chỗ tránh mưa, ngay cả giữ ấm cũng không quan tâm tới.
Lưu Diệp rốt cuộc hiểu rõ, tại sao những người nghèo mà cô tiếp xúc được kia, không phải Vũ Mị một lòng muốn phát đạt, thì là có chút tính toán chi li, ngoài việc lớn lên có hình dáng bên ngoài là đàn ông, thì không có chỗ nào giống đàn ông.
Ở nơi này phát hiện khắp nơi đều là đứa trẻ như vậy, cô vừa mới tiến vào đã nghe thấy các loại lời nói khó nghe, còn có vài cuộc cãi vã.
Những đứa trẻ kia nhìn qua một chút xíu ngây thơ chất phác cũng không có, người người đều giống như những tên lưu manh nhỏ.
Nhìn ra được Điền Thất bị bắt nạt, gần sát chỗ cậu ngủ là một cái ao, chỗ đó vừa ướt vừa lạnh, mặt đất cũng ẩm ướt.
Lưu Diệp thật sự không đành lòng nhìn.
Trẻ con lớn lên trong môi trường này, tố chất có thể cao lên được mới là kỳ tích đấy.
Nghĩ như vậy, cậu bé Điền Thất kia ngược lại thật sự là một ngoại lệ.
Mặc dù cũng sẽ ăn vụng hộp cơm của cô, tuy nhiên lại lẽ phép đến mức làm người thương tiếc.
Từ đó Lưu Diệp lại đối tốt với Điền Thất hơn một chút, thỉnh thoảng lại còn mang cho Điền Thất một ít thức ăn đặc sắc cô làm, để cho cậu đánh giá giúp.
Hơn nữa tiếp xúc nhiều hơn, Lưu Diệp cũng phát hiện đứa bé này rất không tầm thường.
Chuyện khác thì cũng thôi đi, trên phương diện nấu nướng, cô có chỗ không rõ, Điền Thất cũng có thể giải đáp hết.
Ban đầu cô còn tưởng là do cô hỏi vấn đề đơn giản quá, nhưng có một ngày cô hỏi đám Vũ Mị một vấn đề giống như vậy, lại phát hiện không ai có thể trả lời được.
Đến lúc này Lưu Diệp mới chú ý đến, kiến thức của đứa bé này rất rộng, đoán chừng chắc do đứa nhỏ này mắc bệnh bạch tạng, không thể ra bên ngoài chơi, liền ngâm mình ở trong thư viện, cho nên bất tri bất giác mà đứa trẻ này học được rất nhiều rất nhiều thứ.
Ngày đó Lưu Diệp học được một đoạn, nghĩ phải nghỉ ngơi đầu óc một lát, thấy Điền Thất cũng ngẩng đầu lên, cô hiếm khi ngồi buôn chuyện với Điền Thất, gần đây bọn họ không nói chuyện về nấu nướng thì cũng tán gẫu về đồ ăn, lúc này Lưu Diệp không nhịn được nổi lên lòng bát quái.
Ở đó cẩn thận dè dặn hỏi: "Điền Thất à, chắc em biết thân thế của mình chứ? Lại nói có loại khả năng này không, chính là người có gien giống em, một khi xảy ra vấn đề gì, em có thể trở về, sau đó trở thành người thừa kế đó..."
Bởi vì máu chó trên TV không phải diễn như vậy ư, anh em song sinh, một người bị đuổi khỏi gia tộc, sau bao nhiêu năm sau, người vốn nên thừa kế gia nghiệp lại có vấn đề, lúc này sẽ phải tìm một người khác, cho nên giống như Điền Thất vậy, có lẽ cũng có thể xảy ra chuyện bánh thịt từ trên trời rơi xuống...
Quả nhiên vẻ mặt Điền Thất dừng một chút, nhưng cậu nhanh chóng trả lời: "Sẽ không."
Giống như muốn chứng thật lời nói của mình, Điền Thất vén ống tay áo lên, lộ ra cánh tay.
Trên cánh tay lộ rõ một con số, hiển nhiên con số này là bị ai đó in dấu vào.
Nét mặt Điền Thất bình tĩnh nói cho Lưu Diệp: "Đây là số thứ tự ra đời của tôi."
Trong mắt cậu có một loại cảm xúc, không phải bi phẫn cũng không phải là đau thương, cậu chỉ cực kì bình tĩnh trần thuật.
"Một người cung cấp gien có thể chế tạo ra 1613 người tái sinh, thà rằng bỏ đi hơn 1600 sinh mạng cũng muốn chọn lựa một người thừa kế ưu tú... Loại chuyện đó thật sự không thể xảy ra."
Giống như muốn nhắc nhở chính mình, giọng nói của cậu trầm xuống, nhỏ giọng nói: "Tôi chỉ là tàn thứ phẩm."
Hơn nữa đối phương cũng không giải thích tại sao lại phải ăn vụng đồ ăn của cô.
Ví trí của Lưu Diệp gần sát cửa sổ, đứa bé kia giống như cố ý muốn tránh ánh mặt trời, ngồi trong một góc bí ẩn, nếu không phải ánh mắt Lưu Diệp vẫn dõi theo đứa bé này, quả thật cũng sẽ cảm thấy cái thứ đang chuyển động kia không phải là người mà là u linh vậy.
Màu da không đều, còn có con ngươi dường như là màu hồng nhàn nhạt.
Mặc dù màu sắc trên mặt không đều, nhưng đôi tay đang lật sách kia lại đều là màu trắng.
Lưu Diệp không tốt vẫn nhìn chằm chằm quan sát đối phương, nhìn dáng vẻ cẩn thận dè dặt của đối phương, lại tràn đầy cảnh giác, cô cũng thu hồi ánh mắt.
Chỉ là bụng mình vẫn còn đói, học tập một lát, bụng của cô liền không chịu thua kém kêu lên òng ọc.
Đứa bé ngồi ở trong góc, sau khi nghe thấy tiếng bụng cô kêu, nhanh chóng nhỏ giọng, mang theo áy náy nói: "Thật xin lỗi... Ăn hết cơm trưa của chị rồi..."
"Không có gì." Lưu Diệp không ngờ đối phương vẫn rất lễ phép, thấy đối phương chủ động nói với mình, lòng hiếu kỳ của cô nổi lên, không nhịn được liền thử hỏi một câu: "Cha em..."
Chẳng qua vừa nói xong cô liền biết mình lỡ lời, cái thế giới này ở đâu ra cha với mẹ chứ, cô vội vàng nuối cái chữ mẹ đó xuống, sửa miệng thành: "Người nuôi dưỡng em đâu..."
Đứa bé kia có rất ít biểu cảm, lúc nói chuyện cũng không ngẩng đầu nhìn Lưu Diệp, im lặng chốc lát mới trả lời: "Tôi là đứa trẻ nuôi dưỡng trong lâu."
Bởi vì không hiểu những thứ đó là gì, Lưu Diệp cũng không dám hỏi nhiều, chỉ là nhà nuôi dưỡng... Hẳn không phải là chỗ thu nhận người nghèo trước khi trưởng thành mà Vũ Mị đã từng đề cập tới chứ... Hoàn cảnh bên trong rất ác liệt, bởi vì bên trên chu cấp lương thực rất ngặt nghèo, những đứa bé đó thường xuyên ăn không đủ no...
Chỉ là gương mặt của tiểu shota này quá xuất sắc, trong lòng Lưu Diệp khó tránh khỏi cảm thấy kỳ quái, thế giới này vẫn dựa vào gương mặt để phân chia người giàu người nghèo, dáng dấp tiêu chuẩn giống như đứa bé này, cô thấy không phải là cự phú thì cũng là phú hào chứ?!
Cho nên đợi khi cô trở lại tiệm, thừa dịp mọi người nghỉ ngơi, cô cũng liền nói chút chuyện cô đã chứng kiến vào ban ngày cho bọn Vũ Mị.
Những đồng nghiệp kia nhanh chóng nói cho cô biết: "Cái đó à, cũng không phải bệnh gì, mà là khi tái tạo gien xuất hiện vấn đề, nhưng mà nếu dáng dấp nó tốt như vậy, đoán chừng là người có tiền sống lại, chỉ là bởi vì gien có chỗ thiếu sót cho nên mới bị ném đến khu dưỡng dục thôi."
Lời nói phía trước Lưu Diệp còn có thể hiểu, phía sau thì cô có chút choáng váng, cái gì gọi là người có tiền sống lại... Sau đó vứt bỏ... Đây là có ý gì vậy?!
Dù sao tất cả mọi người đều quen với bộ dáng cái rắm cũng không hiểu của Lưu Diệp, ở đó vừa bát quái vừa giải thích cho cô: "Tái tạo gien cũng không phải một lần chỉ có thể clone một người, mặc dù trên luật pháp quy định chỉ có thể tiến hành một lần, hơn nữa còn là duy nhất, nhưng những quy định này cũng chỉ hạn chế đối với dân chúng bình thường, những người đặc quyền kia, rất nhiều người vẫn còn sống, liền bắt đầu clone, nghe nói người trong mấy gia tộc lớn, còn có thể xem chính bản thân sống lại như người thừa kế mà dưỡng dục, chỉ là dù cùng một gien, cũng không có nghĩa đối phương sẽ có suy nghĩ giống mình, vì vậy những vụ án người sống lại bị người mang gien nguyên thủy giết chết cũng không phải chưa từng có, còn người sống lại có chỗ thiếu hụt, nghe nói không phải bí mật giết chết thì là ném tới khu dưỡng dục... Người mà cậu nói đến nếu không phải mắc chứng bạch tạng thì có lẽ đã sớm bị giết rồi, bởi vì chỗ thiếu sót kia quá rõ ràng, chắc chắn sẽ không ảnh hưởng tới địa vị của người sống lại ưu tú, cho nên liền bị ném tới khu dưỡng dục tự sinh tự diệt, dù sao người trong khu dưỡng dục đều là người nghèo."
di.e.n.d.a.nl.e.q.uy.d..o.n~Bồ. CôngAnh
Lưu Diệp thật sự bị xoay đến chóng mặt, cô cau mày suy nghĩ hồi lâu cũng cảm thấy chuyện này quá thần kỳ rồi.
Cho nên nói đứa bé kia cũng là một nhân vật lớn sống lại, chỉ bởi vì có chỗ thiếu sót nên mới bị vứt bỏ?!
Nói như vậy đứa bé kia cũng rất đáng thương, bởi vì có lẽ tên có cùng loại gien giống như mình đang ở một chỗ nào đó được nhậu nhẹt ăn ngon, ngược lại tiểu tử này vừa nhìn đã biết là dinh dưỡng không đầy đủ.
Hơn nữa cô cũng không hiểu được loại lựa chọn gien này, người ưu tú có gien của chính mình là có thể kế thừa, có chỗ thiếu hụt, cho dù là do gien của bản thân clone ra, cũng sẽ bị vứt bỏ, loại phương thức này cũng quá tàn nhẫn, dù là clone không giống với việc hoài thai mười tháng, nhưng chung quy cũng là một sinh mệnh mà.
Lưu Diệp cũng không phải có lòng đồng cảm bao nhiêu, song gặp phải chuyện như vậy, lúc lại mang cơm đi thư viện, thuận tiện mang thêm một hộp cho đứa bé kia, cũng không mất cái gì.
Dần dần có lẽ là ăn nhiều đồ ăn Lưu Diệp mang, lúc đứa bé kia đối mặt với Lưu Diệp, không còn dáng vẻ phòng bị nữa.
Thật ra trước kia Lưu Diệp không thể nào thích nổi mấy đứa bé choai choai như này, em họ nhà cô, cô vẫn luôn cảm thấy phiền, thế nhưng đứa bé này không giống, cậu rất yên lặng, cũng rất lễ phép.
Dần dần Lưu Diệp thân quen với đứa bé này, biết được đứa bé này đang ở trong khu dưỡng dục gần đó, có điều tên tiểu tử này cũng không biết mình tên là gì, lớn như vậy, cậu có chỉ có một số hiệu 237.
Lưu Diệp liền gọi cậu là 237 hai ngày, chỉ là mỗi lần gọi người bằng một con số cô đều cảm thấy kỳ cục, cuối cùng cô nghĩ tới 37 (tam thất) trong số 237 không phải là một vị thuốc trong thế giới của cô ư, liền gọi là Điền Thất*, cô cũng hỏi đứa bé kia có muốn sửa tên thành Điền Thất hay không.
*Điền thất hay tam thất: Là một loại thuốc có vị ngọt, hơi đắng, tính ôn, không độc. Có tác dụng thúc đẩy khí huyết lưu thông, giảm đau nhức, cầm máu, tam máu bầm, làm tan, xẹp hết sưng phù, trừ độc rắn cắn, cọp vồ...
Cô nhớ Điền Thất hình như là một loại dược liệu rất tốt, ít nhất thuốc mỡ Điền Thất gì đó, cô đều từng dùng.
Đứa bé kia ngược lại không nói gì, không thấy phản ứng vui mừng cũng không tỏ vẻ không thích.
Lưu Diệp thử gọi mấy lần, đứa bé kia cũng đều đáp lời, sau đó Lưu Diệp cũng liền cứ gọi như vậy.
Thỉnh thoảng lúc Lưu Diệp nhíu chặt chân mày đọc sách, đứa bé kia còn có thể tới giúp đỡ giải thích mấy câu cho Lưu Diệp.
Lúc này Lưu Diệp mới phát hiện chỉ số IQ của Điền Thất cao kinh người, quả thật giống như đã đọc qua là không quên được.
Hơn nữa tốc độ tìm được sách rất nhanh, trước đó mỗi lần cô tìm sách đều chẳng khác nào mò kim đáy biển, cho dù có mục lục, nhưng sách thật sự quá nhiều, những năm gần đây thư viện không có nhân viên công tác quản lý, rất nhiều sách đều để lung tung.
Có Điền Thất ở đây, cô cần gì, chỉ cần nói một tiếng với đứa bé này, rất nhanh Điền Thất đã tìm được giúp cô.
Việc này làm Lưu Diệp càng phải mang cơm cho Điền Thất.
Chính là đứa bé này rất yên lặng, ít nói, phần lớn thời gian đều là dáng vẻ mặt không cảm xúc.
Thỉnh thoảng khi thấy ánh đèn còn có thể không thoải mái nheo mắt lại.
Lưu Diệp cũng tò mò hỏi thăm: "Màu da của em là xảy ra chuyện gì vậy?"
Nhìn giống như lang ben, nhưng màu sắc con ngươi của cậu lại giống như triệu chứng bạch tạng.
"Gần đây tôi có uống thuốc trị liệu bệnh bạch tạng, thuốc mới phát minh, cần thân thể con người làm thí nghiệm, tôi liền đăng ký." Vẻ mặt Điền Thất thản nhiên.
Lưu Diệp hả một tiếng, còn tưởng rằng mình nghĩ sai rồi chứ, ở đó không tin hỏi: "Thí nghiệm? Đây là trị liệu miễn phí à, phúc lợi chính phủ dành cho người nghèo?"
Cô vừa nói vừa nghĩ, Điền Thất nhỏ như vậy, không thể nào bị gọi đi làm thí nghiệm chứ? Như vậy thì quá vô nhân đạo rồi.
Kết quả Điền Thất nhanh chóng trả lời: "Là thí nghiệm, tôi ký một hiệp nghị, loại thí nghiệm này có thể dẫn tới xuất huyết bên trong và rối loạn nội tiết, gánh nặng của thận cũng sẽ gia tăng... Trước mắt tôi là người có kết quả thí nghiệm tốt nhất, đã có một phần làn da khôi phục lại bình thường rồi..."
di.e.n.d.a.nl.e.q.uy.d..o.n~Bồ. CôngAnh
"Ôi mẹ nó!!!" Lưu Diệp cũng nóng nảy, ở đó sốt ruột nói: "Nhưng vậy cũng quá nguy hiểm, em còn làm loại thí nghiệm này làm gì?"
"Nhưng cũng cho phép có thể trị liệu cho tôi." Vẻ mặt Điền Thất thản nhiên, vẻ mặt kia hề giống một đứa bé chút nào, "Tôi muốn thử được đứng dưới ánh mặt trời."
Lưu Diệp hết ý kiến, không biết là chỉ có Điền Thất trưởng thành sớm như vậy, hay đứa bé nào của thế giới này cũng trưởng thành sớm, cô nhớ tới mấy đứa nhỏ bị dùng vòi nước để tắm trong nhà nuôi trẻ.
Nuôi dưỡng một một đứa bé như vậy đoán chừng trong lòng đều có chút vấn đề.
Cô cũng chỉ có thể thở dài, chờ khi hơi trễ một chút, cô khó được đi nhiều hai bước muốn xem chỗ Điền Thất ở.
Dù sao khi nghe đám Vũ Mị nói chuyện trong nhà dưỡng dục, lần nào cô cũng không dám nói chen vào, chỉ sợ bị lộ, bây giờ một mặt là muốn nhìn hoàn cảnh của Điền Thất một chút, mặt khác cô cũng muốn tìm hiểu tình huống, tránh cho về sau người khác hỏi mình chuyện nhà dưỡng dục, mình lại không nói được gì.
Nhưng chờ sau khi Lưu Diệp đến đó, dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị bộ dáng kia dọa sợ.
Cái thứ được xếp chằng chịt như ma trận kia là chỗ ngủ của mọi người, hơn nữa không có cả tấm phản gỗ, chỉ có từng chiếc chiếu xốp trông như mấy tấm ni lông, và đống ga giường lộn xộn tạp thất loạn bát tản ra mùi hôi.
Những thứ khác cũng chỉ có vòi nước, nơi này chỉ cung cấp một chỗ tránh mưa, ngay cả giữ ấm cũng không quan tâm tới.
Lưu Diệp rốt cuộc hiểu rõ, tại sao những người nghèo mà cô tiếp xúc được kia, không phải Vũ Mị một lòng muốn phát đạt, thì là có chút tính toán chi li, ngoài việc lớn lên có hình dáng bên ngoài là đàn ông, thì không có chỗ nào giống đàn ông.
Ở nơi này phát hiện khắp nơi đều là đứa trẻ như vậy, cô vừa mới tiến vào đã nghe thấy các loại lời nói khó nghe, còn có vài cuộc cãi vã.
Những đứa trẻ kia nhìn qua một chút xíu ngây thơ chất phác cũng không có, người người đều giống như những tên lưu manh nhỏ.
Nhìn ra được Điền Thất bị bắt nạt, gần sát chỗ cậu ngủ là một cái ao, chỗ đó vừa ướt vừa lạnh, mặt đất cũng ẩm ướt.
Lưu Diệp thật sự không đành lòng nhìn.
Trẻ con lớn lên trong môi trường này, tố chất có thể cao lên được mới là kỳ tích đấy.
Nghĩ như vậy, cậu bé Điền Thất kia ngược lại thật sự là một ngoại lệ.
Mặc dù cũng sẽ ăn vụng hộp cơm của cô, tuy nhiên lại lẽ phép đến mức làm người thương tiếc.
Từ đó Lưu Diệp lại đối tốt với Điền Thất hơn một chút, thỉnh thoảng lại còn mang cho Điền Thất một ít thức ăn đặc sắc cô làm, để cho cậu đánh giá giúp.
Hơn nữa tiếp xúc nhiều hơn, Lưu Diệp cũng phát hiện đứa bé này rất không tầm thường.
Chuyện khác thì cũng thôi đi, trên phương diện nấu nướng, cô có chỗ không rõ, Điền Thất cũng có thể giải đáp hết.
Ban đầu cô còn tưởng là do cô hỏi vấn đề đơn giản quá, nhưng có một ngày cô hỏi đám Vũ Mị một vấn đề giống như vậy, lại phát hiện không ai có thể trả lời được.
Đến lúc này Lưu Diệp mới chú ý đến, kiến thức của đứa bé này rất rộng, đoán chừng chắc do đứa nhỏ này mắc bệnh bạch tạng, không thể ra bên ngoài chơi, liền ngâm mình ở trong thư viện, cho nên bất tri bất giác mà đứa trẻ này học được rất nhiều rất nhiều thứ.
Ngày đó Lưu Diệp học được một đoạn, nghĩ phải nghỉ ngơi đầu óc một lát, thấy Điền Thất cũng ngẩng đầu lên, cô hiếm khi ngồi buôn chuyện với Điền Thất, gần đây bọn họ không nói chuyện về nấu nướng thì cũng tán gẫu về đồ ăn, lúc này Lưu Diệp không nhịn được nổi lên lòng bát quái.
Ở đó cẩn thận dè dặn hỏi: "Điền Thất à, chắc em biết thân thế của mình chứ? Lại nói có loại khả năng này không, chính là người có gien giống em, một khi xảy ra vấn đề gì, em có thể trở về, sau đó trở thành người thừa kế đó..."
Bởi vì máu chó trên TV không phải diễn như vậy ư, anh em song sinh, một người bị đuổi khỏi gia tộc, sau bao nhiêu năm sau, người vốn nên thừa kế gia nghiệp lại có vấn đề, lúc này sẽ phải tìm một người khác, cho nên giống như Điền Thất vậy, có lẽ cũng có thể xảy ra chuyện bánh thịt từ trên trời rơi xuống...
Quả nhiên vẻ mặt Điền Thất dừng một chút, nhưng cậu nhanh chóng trả lời: "Sẽ không."
Giống như muốn chứng thật lời nói của mình, Điền Thất vén ống tay áo lên, lộ ra cánh tay.
Trên cánh tay lộ rõ một con số, hiển nhiên con số này là bị ai đó in dấu vào.
Nét mặt Điền Thất bình tĩnh nói cho Lưu Diệp: "Đây là số thứ tự ra đời của tôi."
Trong mắt cậu có một loại cảm xúc, không phải bi phẫn cũng không phải là đau thương, cậu chỉ cực kì bình tĩnh trần thuật.
"Một người cung cấp gien có thể chế tạo ra 1613 người tái sinh, thà rằng bỏ đi hơn 1600 sinh mạng cũng muốn chọn lựa một người thừa kế ưu tú... Loại chuyện đó thật sự không thể xảy ra."
Giống như muốn nhắc nhở chính mình, giọng nói của cậu trầm xuống, nhỏ giọng nói: "Tôi chỉ là tàn thứ phẩm."
Tác giả :
Kim Đại