Năm thứ 7 Của Hai Vợ Chồng
Chương 15: Lê hải đường…
Áp lực tích tụ của con người luôn có một cực hạn, ai cũng như vậy. Sợi dây trong đầu tôi đã căng lâu lắm rồi, bỗng nhiên không hề có dấu hiệu, đứt phựt vào ngày hôm đó. Cho nên ngày đó tôi mới khóc ‘ngốc bức’ như vậy.
Trên đây là đáp án cuối cùng tôi tìm được, tôi cũng nói thực cho Mạnh Tiểu Viên như vậy. Vì thế Mạnh Tiểu Viên dùng cơ thể và ngôn ngữ an ủi tôi. Cả nhà đều vui. Tôi cũng nên vui.
Thế nhưng tôi luôn có cảm giác mất mát kỳ quái. Giống như lúc câu chuyện đang diễn ra thì diễn viên bỗng nhiên toi đời, như là nhân vật trong truyện tê tâm liệt phế bày tỏ với đối phương suy nghĩ yêu thương nồng cháy nhưng chỉ nhận được một chữ “Ờ”, như là kể xong câu chuyện cười buồn cười nhất cười đến mức mình đau cả bụng mà đối phương chỉ đáp lại “ha hả”.
Mạnh Tiểu Viên vẫn là người đàn ông tốt, bầu bạn tốt, còn tôi cũng đã cố hết sức. Cho nên tôi nghĩ tất cả những điều ấy chẳng qua là tôi thấy cuộc sống quá mức bình thản, muốn làm nũng mà thôi… ?
Bất kể thế nào, tôi cũng không suy nghĩ miên man nữa. Nghĩ nhiều là căn nguyên của mọi bi kịch, lấy một ví dụ, tôi vẫn cho rằng nếu như chương trình của Thôi Vĩnh Nguyên không ăn ngay nói thật, chắc hắn chẳng mắc chứng uất ức. Nghĩ càng sâu xa, nhìn càng nhiều thì càng dễ tổn thương.
Nói tóm lại, cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Cách tuần tôi về nhà với Mạnh Tiểu Viên, người nhà hắn vẫn hoà thuận vui vẻ như vậy —— mẹ hắn nấu một bàn thức ăn, em trai hắn có tài làm bầu không khí trở nên sôi nổi, em gái hắn len lén hỏi tôi có thể kể chi tiết cuộc sống hàng ngày của tôi và hắn cho con bé nghe không, trời mới biết con gái bây giờ đang nghĩ gì. Còn bố hắn kéo tôi đi chơi mấy bàn cờ, nói bóng nói gió mấy câu, lúc đó tôi vẫn nghe như lọt vào sương mù. Về hỏi Mạnh Tiểu Viên mới biết bố hắn thấy tôi và Lục Niệm vừa tản bộ vừa nói về bệnh tình của Lục Tưởng, ngại tôi ngoại tình. Tôi dở khóc dở cười.
Nhưng nói đến ngoại tình, gần đây Mạnh Tiểu Viên lại có diễm ngộ. Tác gia viết tiểu thuyết kinh dị kia rất cần mẫn theo đuổi hắn, làm Mạnh Tiểu Viên mỗi ngày cứ khoe với tôi, đòi tôi biểu dương hắn trung trinh nhường nào. Ban đầu tôi còn lo lắng đôi chút, ghen tuông đôi chút, đến cuối lại thấy yên lòng. Số lần nhiều dần, tôi cứ dứt khoát coi là gió thoảng bên tai, trông hắn như con cún lớn mất mát vì không được thưởng xương cũng khá thú vị.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, mắt thấy đã gần đến cửa ải cuối năm. Hôm Lễ Giáng Sinh tôi bị chuyển ca, không cùng Mạnh Tiểu Viên chúc mừng được, tuy hắn luôn không thích ngày lễ bên Tây, nhưng dù sao có một ngày ăn Tết cũng không thể buông tha. Ai dè đơn vị họ phải làm audio gì đấy, tăng ca một ngày một đêm, hôm Lễ Giáng Sinh cũng không buông tha, tôi cũng đành phải chịu. Đúng lúc này, Lục Niệm gọi điện cho tôi, hỏi tôi Lễ Giáng Sinh có rảnh không, muốn cùng tôi mừng ngày Giáng Sinh với Lục Tưởng, tôi liền đồng ý.
Nói thật, lúc nghe Lục Niệm hỏi, trong lòng tôi cũng thấy lộp bộp chút, là một người đồng tính luyến ái, tôi dĩ nhiên không thể không hiểu sai. Nhưng ý nghĩ ấy cũng chỉ lóe lên trong đầu thôi, nguyên nhân tôi đồng ý lời đề nghị này là, tôi có thể nhìn ra Lục Niệm thẳng nam đích thực, một nửa khả năng cong cũng không có. Một bên là cảm giác, một bên là kinh nghiệm. Thường Từ trước đây dù biết tôi là một đồng tính luyến ái, cũng vẫn tùy tiện hoàn toàn không ngại tiếp xúc với tôi những hành động trong mắt gay là mờ ám, trong mắt hắn chỉ là hành vi giữa bạn thân với nhau. Mà khi tôi phát hiện hắn bắt đầu chú ý đến loại tiếp xúc này, tôi biết ngay Thường Từ có còn là thẳng nam hay không chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi. Còn cảm giác Lục Niệm cho tôi, chắc chắn là Thường Từ trước đây.
Có lẽ đây cũng là lý do vì sao tôi lại rất thẳng thắn đồng ý đề nghị này. Thực ra tôi rất hi vọng có thể trở thành bạn với Lục Niệm. Hai chúng tôi trò chuyện rất hợp gu, hắn là một thẳng nam, và hắn không biết tôi là một đồng tính luyến ái. Từ khi tôi bị bố mẹ đuổi ra khỏi cửa, tôi đã cắt đứt hết liên hệ với những người bạn khác ngoài Thường Từ, cũng vì vậy, ý thức đối với việc mình là đồng tính luyến ái quá mạnh mẽ, vô thức bảo trì khoảng cách với những thẳng nam trong cuộc sống, e sợ bí mật của mình bị phát hiện. Còn về giới gay… có thể gặp được ‘bạn’ ở trong này sao? Huống chi trước khi ở bên Mạnh Tiểu Viên, tôi cũng thuộc loại không kiêng kị gì. Người thì nhiều, nhưng người mà tôi có thể coi là bạn, lại chỉ có một mình Thường Từ là bạn nối khố mà thôi. Thực ra tuổi càng lớn, cách nhìn nhận vấn đề càng trở nên chín chắn, tôi cũng dần dần muốn kết thêm nhiều bạn. Nhưng mà người có thể tiếp xúc không phải bệnh nhân thì cũng là đồng nghiệp, bệnh nhân thì không thể rồi, đồng nghiệp càng chơi thân càng dễ bị nhìn thấu.
Cho nên Lục Niệm là một điều ngoài ý muốn. Tiếp xúc lâu dài có lẽ cũng hiểu được, thái độ làm người của hắn hiền hoà, chính trực chăm chỉ, hiếu học, hơn nữa cũng không dò xét chuyện riêng của người khác. Hắn là một thanh niên chính trực hiếm thấy trong xã hội này, lúc học đại học nhìn thấy ‘Lời kêu gọi nhập ngũ của giáo viên đại học’ mà chúng tôi chỉ coi là trò cười trong mắt lại đi nhập ngũ thật. Sau khi xuất ngũ tự nguyện đi dạy ba năm, còn tham gia một tổ chức bảo vệ môi trường mà tôi không nhớ tên của cháu Lương Tư Thành tạo ra, bây giờ đang làm thầy giáo ở một trường cấp 3 trong thành phố. Nói chuyện với hắn thật sự là chuyện rất vui, hơn nữa kiểu nói chuyện thuần túy hợp gu này làm tôi tạm thời quên đi sự thực tôi là đồng tính luyến ái —— bố mẹ tôi coi sự thực này như một loại bệnh, tuy rằng tôi hiểu suy nghĩ ấy mới là bệnh, nhưng tôi không có cách nào chữa được phức cảm tự ti và cảm giác khác loài.
Mà sự thực chứng minh tôi đồng ý cũng đúng. Vốn tưởng đêm Giáng Sinh không có Mạnh Tiểu Viên thì sẽ cảm thấy nhàm chán dài đằng đẵng cơ, nhưng cùng Lục Niệm Lục Tưởng bên nhau hoàn toàn ngược lại. Chứng tự bế của Lục Tưởng có chuyển biến rất tốt, mà thằng bé cũng rất dễ thương. Tôi với Lục Niệm mua bánh ga-tô và gà tây —— đừng hỏi tôi vì sao là gà tây, tôi chỉ nghĩ cơm tối nên ăn thịt mà thôi —— còn vác một cây thông Nô-en đặt trong góc phòng bệnh của Lục Tưởng. Hai bọn tôi thay phiên nhau kể chuyện có liên quan tới Giáng sinh, quy định ai không thể kể ra được sẽ bị phạt, ban đầu còn nghiêm túc kể chúa Jesus, kể thánh mẫu Maria, sau đó bắt đầu kể linh tinh, Thái Thượng Lão Quân, Tây Vương Mẫu thay phiên lên sân khấu, cuối cùng kể đến mèo máy, đến bút sáp mầu Tiểu Tân, Tưởng Tưởng tự dưng bật cười, tôi và Lục Niệm vui muốn chết.
Sau đó chúng tôi cắm nến lên bánh ga-tô, vỗ tay hát Ringer bell. Không phải sinh nhật ai, cắm nến chỉ là cắm cho vui mà thôi. Tôi nhìn ánh lửa bập bùng của ngọn nến bỗng nghĩ tới Mạnh Tiểu Viên, nhớ tới cuốn tiểu thuyết làm audio kia chính là ‘Hồng Liên Bách Nhật’, nói cách khác hắn bây giờ tăng ca đại khái cũng đang ở bên tiểu tác gia kia.
Trong đầu tôi bỗng nhiên nhảy ra một câu vừa kỳ quái vừa buồn cười: đêm Giáng sinh năm thứ 7 bên nhau, hai chúng tôi đều ở cùng với nam nhân khác.
><><><><
Trên đây là đáp án cuối cùng tôi tìm được, tôi cũng nói thực cho Mạnh Tiểu Viên như vậy. Vì thế Mạnh Tiểu Viên dùng cơ thể và ngôn ngữ an ủi tôi. Cả nhà đều vui. Tôi cũng nên vui.
Thế nhưng tôi luôn có cảm giác mất mát kỳ quái. Giống như lúc câu chuyện đang diễn ra thì diễn viên bỗng nhiên toi đời, như là nhân vật trong truyện tê tâm liệt phế bày tỏ với đối phương suy nghĩ yêu thương nồng cháy nhưng chỉ nhận được một chữ “Ờ”, như là kể xong câu chuyện cười buồn cười nhất cười đến mức mình đau cả bụng mà đối phương chỉ đáp lại “ha hả”.
Mạnh Tiểu Viên vẫn là người đàn ông tốt, bầu bạn tốt, còn tôi cũng đã cố hết sức. Cho nên tôi nghĩ tất cả những điều ấy chẳng qua là tôi thấy cuộc sống quá mức bình thản, muốn làm nũng mà thôi… ?
Bất kể thế nào, tôi cũng không suy nghĩ miên man nữa. Nghĩ nhiều là căn nguyên của mọi bi kịch, lấy một ví dụ, tôi vẫn cho rằng nếu như chương trình của Thôi Vĩnh Nguyên không ăn ngay nói thật, chắc hắn chẳng mắc chứng uất ức. Nghĩ càng sâu xa, nhìn càng nhiều thì càng dễ tổn thương.
Nói tóm lại, cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Cách tuần tôi về nhà với Mạnh Tiểu Viên, người nhà hắn vẫn hoà thuận vui vẻ như vậy —— mẹ hắn nấu một bàn thức ăn, em trai hắn có tài làm bầu không khí trở nên sôi nổi, em gái hắn len lén hỏi tôi có thể kể chi tiết cuộc sống hàng ngày của tôi và hắn cho con bé nghe không, trời mới biết con gái bây giờ đang nghĩ gì. Còn bố hắn kéo tôi đi chơi mấy bàn cờ, nói bóng nói gió mấy câu, lúc đó tôi vẫn nghe như lọt vào sương mù. Về hỏi Mạnh Tiểu Viên mới biết bố hắn thấy tôi và Lục Niệm vừa tản bộ vừa nói về bệnh tình của Lục Tưởng, ngại tôi ngoại tình. Tôi dở khóc dở cười.
Nhưng nói đến ngoại tình, gần đây Mạnh Tiểu Viên lại có diễm ngộ. Tác gia viết tiểu thuyết kinh dị kia rất cần mẫn theo đuổi hắn, làm Mạnh Tiểu Viên mỗi ngày cứ khoe với tôi, đòi tôi biểu dương hắn trung trinh nhường nào. Ban đầu tôi còn lo lắng đôi chút, ghen tuông đôi chút, đến cuối lại thấy yên lòng. Số lần nhiều dần, tôi cứ dứt khoát coi là gió thoảng bên tai, trông hắn như con cún lớn mất mát vì không được thưởng xương cũng khá thú vị.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, mắt thấy đã gần đến cửa ải cuối năm. Hôm Lễ Giáng Sinh tôi bị chuyển ca, không cùng Mạnh Tiểu Viên chúc mừng được, tuy hắn luôn không thích ngày lễ bên Tây, nhưng dù sao có một ngày ăn Tết cũng không thể buông tha. Ai dè đơn vị họ phải làm audio gì đấy, tăng ca một ngày một đêm, hôm Lễ Giáng Sinh cũng không buông tha, tôi cũng đành phải chịu. Đúng lúc này, Lục Niệm gọi điện cho tôi, hỏi tôi Lễ Giáng Sinh có rảnh không, muốn cùng tôi mừng ngày Giáng Sinh với Lục Tưởng, tôi liền đồng ý.
Nói thật, lúc nghe Lục Niệm hỏi, trong lòng tôi cũng thấy lộp bộp chút, là một người đồng tính luyến ái, tôi dĩ nhiên không thể không hiểu sai. Nhưng ý nghĩ ấy cũng chỉ lóe lên trong đầu thôi, nguyên nhân tôi đồng ý lời đề nghị này là, tôi có thể nhìn ra Lục Niệm thẳng nam đích thực, một nửa khả năng cong cũng không có. Một bên là cảm giác, một bên là kinh nghiệm. Thường Từ trước đây dù biết tôi là một đồng tính luyến ái, cũng vẫn tùy tiện hoàn toàn không ngại tiếp xúc với tôi những hành động trong mắt gay là mờ ám, trong mắt hắn chỉ là hành vi giữa bạn thân với nhau. Mà khi tôi phát hiện hắn bắt đầu chú ý đến loại tiếp xúc này, tôi biết ngay Thường Từ có còn là thẳng nam hay không chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi. Còn cảm giác Lục Niệm cho tôi, chắc chắn là Thường Từ trước đây.
Có lẽ đây cũng là lý do vì sao tôi lại rất thẳng thắn đồng ý đề nghị này. Thực ra tôi rất hi vọng có thể trở thành bạn với Lục Niệm. Hai chúng tôi trò chuyện rất hợp gu, hắn là một thẳng nam, và hắn không biết tôi là một đồng tính luyến ái. Từ khi tôi bị bố mẹ đuổi ra khỏi cửa, tôi đã cắt đứt hết liên hệ với những người bạn khác ngoài Thường Từ, cũng vì vậy, ý thức đối với việc mình là đồng tính luyến ái quá mạnh mẽ, vô thức bảo trì khoảng cách với những thẳng nam trong cuộc sống, e sợ bí mật của mình bị phát hiện. Còn về giới gay… có thể gặp được ‘bạn’ ở trong này sao? Huống chi trước khi ở bên Mạnh Tiểu Viên, tôi cũng thuộc loại không kiêng kị gì. Người thì nhiều, nhưng người mà tôi có thể coi là bạn, lại chỉ có một mình Thường Từ là bạn nối khố mà thôi. Thực ra tuổi càng lớn, cách nhìn nhận vấn đề càng trở nên chín chắn, tôi cũng dần dần muốn kết thêm nhiều bạn. Nhưng mà người có thể tiếp xúc không phải bệnh nhân thì cũng là đồng nghiệp, bệnh nhân thì không thể rồi, đồng nghiệp càng chơi thân càng dễ bị nhìn thấu.
Cho nên Lục Niệm là một điều ngoài ý muốn. Tiếp xúc lâu dài có lẽ cũng hiểu được, thái độ làm người của hắn hiền hoà, chính trực chăm chỉ, hiếu học, hơn nữa cũng không dò xét chuyện riêng của người khác. Hắn là một thanh niên chính trực hiếm thấy trong xã hội này, lúc học đại học nhìn thấy ‘Lời kêu gọi nhập ngũ của giáo viên đại học’ mà chúng tôi chỉ coi là trò cười trong mắt lại đi nhập ngũ thật. Sau khi xuất ngũ tự nguyện đi dạy ba năm, còn tham gia một tổ chức bảo vệ môi trường mà tôi không nhớ tên của cháu Lương Tư Thành tạo ra, bây giờ đang làm thầy giáo ở một trường cấp 3 trong thành phố. Nói chuyện với hắn thật sự là chuyện rất vui, hơn nữa kiểu nói chuyện thuần túy hợp gu này làm tôi tạm thời quên đi sự thực tôi là đồng tính luyến ái —— bố mẹ tôi coi sự thực này như một loại bệnh, tuy rằng tôi hiểu suy nghĩ ấy mới là bệnh, nhưng tôi không có cách nào chữa được phức cảm tự ti và cảm giác khác loài.
Mà sự thực chứng minh tôi đồng ý cũng đúng. Vốn tưởng đêm Giáng Sinh không có Mạnh Tiểu Viên thì sẽ cảm thấy nhàm chán dài đằng đẵng cơ, nhưng cùng Lục Niệm Lục Tưởng bên nhau hoàn toàn ngược lại. Chứng tự bế của Lục Tưởng có chuyển biến rất tốt, mà thằng bé cũng rất dễ thương. Tôi với Lục Niệm mua bánh ga-tô và gà tây —— đừng hỏi tôi vì sao là gà tây, tôi chỉ nghĩ cơm tối nên ăn thịt mà thôi —— còn vác một cây thông Nô-en đặt trong góc phòng bệnh của Lục Tưởng. Hai bọn tôi thay phiên nhau kể chuyện có liên quan tới Giáng sinh, quy định ai không thể kể ra được sẽ bị phạt, ban đầu còn nghiêm túc kể chúa Jesus, kể thánh mẫu Maria, sau đó bắt đầu kể linh tinh, Thái Thượng Lão Quân, Tây Vương Mẫu thay phiên lên sân khấu, cuối cùng kể đến mèo máy, đến bút sáp mầu Tiểu Tân, Tưởng Tưởng tự dưng bật cười, tôi và Lục Niệm vui muốn chết.
Sau đó chúng tôi cắm nến lên bánh ga-tô, vỗ tay hát Ringer bell. Không phải sinh nhật ai, cắm nến chỉ là cắm cho vui mà thôi. Tôi nhìn ánh lửa bập bùng của ngọn nến bỗng nghĩ tới Mạnh Tiểu Viên, nhớ tới cuốn tiểu thuyết làm audio kia chính là ‘Hồng Liên Bách Nhật’, nói cách khác hắn bây giờ tăng ca đại khái cũng đang ở bên tiểu tác gia kia.
Trong đầu tôi bỗng nhiên nhảy ra một câu vừa kỳ quái vừa buồn cười: đêm Giáng sinh năm thứ 7 bên nhau, hai chúng tôi đều ở cùng với nam nhân khác.
><><><><
Tác giả :
Sắc Dữ Thủy