Nam Thiếp
Chương 76
Trữ Ngự Diệp vừa hôn, ngón tay linh hoạt vừa nhẹ nhàng buông ra trói buộc trên người Đoàn Thăng.
Y phục trong nháy mắt đều được trút xuống, thân thể mà y mong nhớ ngày đêm hiện ra đầy đủ ở trước mắt y. Trữ Ngự Diệp chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi nóng, đầu óc đều trống rỗng.
Cảnh tượng rất nhanh liền chuyển tới trên giường, ngón tay Trữ Ngự Diệp kiên nhẫn hoạt tiến từ từ vào nơi phải cất chứa y, loại tư thế xấu hổ này làm cho Đoàn Thăng mặt đỏ không thôi. Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy Đoàn Thăng đỏ mặt, bởi vì mặc kệ vào thời điểm nào, Đoàn Thăng giống như đều rất đỗi bình tĩnh rụt rè. Y biết, hắn hiện tại mới là thật chân chính là Đoàn Thăng, hắn không hề là đại tổng quản của Đoàn phủ hoặc là một Đoàn Thăng phải ra sức sinh tồn trong đại hoàn cảnh phức tạp, hắn chính là hắn… Ở trong mắt Trữ Ngự Diệp, hắn chỉ là một nam nhân đơn thuần làm cho tim y rung động.
Không có mặt nạ, hắn cuối cùng thật đúng là đã thuộc về Trữ Ngự Diệp ta.
” Thả lỏng một chút…” Thân thể Đoàn Thăng buộc chặt một cách đáng sợ, từ lúc mới vừa bắt đầu đã là như thế này rồi, Trữ Ngự Diệp biết rất rõ đây là lần đầu tiên của hắn, nóng vội không được. Thân thể hơi gần sát hắn, thử cho hắn nhiều một chút cảm giác an toàn.
Tư thế này làm cho Trữ Ngự Diệp thật cố hết sức, dục vọng trong thân thể cùng lý trí không ngừng giao chiến, ôn nhu như vậy là đang một mực khảo nghiệm tự chủ của y.
Đoàn Thăng quét mắt …rồi đem ánh mắt nhắm lại. Trữ Ngự Diệp cảm giác thân thể hắn đang từ từ thả lỏng, một cái nhịn không được lại đưa ngón tay đẩy sâu vào một chút; chưa gì thân thể lại nháy mắt cứng đờ, nội vách tường lại một lần nữa bao lấy hai ngón tay của Trữ Ngự Diệp.
Trữ Ngự Diệp cười khổ một chút, người dưới thân thật sự quá nhạy cảm… Cứ tiếp tục như vậy y không biết phải nghẹn bao lâu…
” Đừng chống cự, tận lực thả lỏng được không?” Tiếng nói ồ ồ biểu hiện chủ nhân là cỡ nào áp lực, bộ dáng cau mày làm cho Đoàn Thăng một trận tim đập nhanh. Hắn biết rõ loại cục diện hôm nay đều là do chính mình tạo thành, là chính mình cố ý lẫn vô tình câu dẫn Trữ Ngự Diệp, là chính mình giống như có một chút khiêu khích đại đầu gỗ này…
” Ân…” Đoàn Thăng hai mắt đầy nước ôm lấy Trữ Ngự Diệp, gật gật đầu. Hắn lại không biết động tác này của chính mình mang đến bao nhiêu phiền toái.
Trữ Ngự Diệp tim đập rất nhanh… bộ dáng vừa rồi của Đoàn Thăng, một chút phòng bị đều không có, lại mười phần khiêu khích. Trữ Ngự Diệp vẫn đang rất cực lực áp chế rung động toàn thân, nhưng giờ y lại hoàn toàn không có biện pháp nhịn, ngón tay rất nhanh rút ra.
Đoàn Thăng cảm thấy vật vẫn làm cho chính mình khó chịu rời đi, đang rất kinh ngạc, đột nhiên phía sau xuyên vào một cái vật thể càng lớn, đau nhức lập tức lan toả toàn thân, giống như bị đao hung hăng đâm vào trái tim. Đoàn Thăng nhịn không được, thân thể theo phản xạ bắt đầu run rẩy, nhưng đem tiếng rên rỉ sắp phun ra cửa miệng mà nuốt xuống.
Không nghĩ tới sau khi thẳng tiến ngược lại càng thêm khó chịu, nội vách tường vừa ẩm ướt vừa lửa nóng của Đoàn Thăng cứ như vậy ngăn chặn Trữ Ngự Diệp, làm cho y cơ hồ nhịn không được chính mình hướng bên trong co rúm dục vọng thật lớn.
Hơn nữa Đoàn Thăng còn phản ứng một cách tuyệt hảo, điều này làm cho Trữ Ngự Diệp càng khó chịu được.
Ngón tay bắt lấy dục vọng của Đoàn Thăng, bắt đầu thong thả co rúm lên xuống, động tác này làm cho Đoàn Thăng cũng bắt đầu kinh hoảng, bất chấp thân mình đau nhức, hắn theo bản năng đã nghĩ trốn tránh, không ngừng giãy giụa.
Trữ Ngự Diệp thật sâu hít một hơi, ngăn chặn hành vi giãy giụa cơ hồ như là tự sát, sau đó hôn lên nơi mẫn cảm của hắn, trước ngực, cảnh tử không tỳ vết…
Đoàn Thăng thôi giãy giụa, dục vọng phía trước không ngừng trướng đại, thân thể cũng bắt đầu thả lỏng, đau, tựa hồ cũng không lợi hại như vậy. Hắn chìm đắm trong tuyệt hảo khiêu khích của Trữ Ngự Diệp, đầu óc trống rỗng, hô hấp dần dần trầm trọng.
Đôi môi không ngừng kịch liệt giao hoà quấn quít lấy, Trữ Ngự Diệp thuận thế càng gần sát Đoàn Thăng một chút, dục vọng ép xuống.
Đoàn Thăng thở hổn hển một hơi, tay hung hăng muốn đẩy Trữ Ngự Diệp ra xa một chút.
” A… hỗn… hỗn trướng!” Thân mình mẫn cảm run lên, Đoàn Thăng không thể bỏ qua cái cảm giác kia, ý nghĩ dần trở nên si mê.
Trữ Ngự Diệp bắt lấy tay Đoàn Thăng, lại là một trận mưa hôn để trấn an. Ngón tay không ngừng xoa nắn, muốn mượn khoái cảm phía trước làm cho hắn thả lỏng một chút.
Ngàn vạn lần không thể nóng vội… từ từ sẽ đến…
Trữ Ngự Diệp dưới đáy lòng nhắc nhở chính mình, hít sâu mấy hơi nén xuống hạ phúc xôn xao khó nhịn, bắt đầu chậm rãi co rúm, tay cũng liên tục lên xuống gây cho Đoàn Thăng ngập đầu khoái cảm.
Rất nhanh hắn đĩnh cao thân mình, ngay tại trong tay Trữ Ngự Diệp giải phóng, Trữ Ngự Diệp cũng nhịn không được lại hướng bên trong dùng sức một chút.
Đoàn Thăng mở lớn ánh mắt, ngón tay lập tức gắt gao cuốn lấy đệm chăn dưới thân. Hắn biết thân thể của chính mình lại là theo phản xạ mà trở nên khẩn trương, bất quá hắn chính là không có biện pháp, nếu.. có thể… không cần như vậy……
Rất muốn bảo y điểm nhẹ một chút, nhưng lời nói tới bên miệng rồi lại cắn chặt, Đoàn Thăng chính là không có biện pháp nói ra những lời yếu thế, cho nên căn bản không mở miệng được.
Đột nhiên chạm đến vào nơi sâu nhất, cường đại khoái cảm làm cho thân mình Đoàn Thăng run lên bần bật, không tự giác lại cừng đờ. Trữ Ngự Diệp mạnh mẽ hít một hơi, rút ra khỏi thân thể Đoàn Thăng. Y không biết có nên tiếp tục hay không, y biết nếu cứ như vậy sẽ chỉ làm thương tổn hắn mà thôi, y sắp không thể khắc chế được chính mình, còn tiếp tục, y không biết chính mình sẽ làm ra cái gì nữa.
Có lẽ bọn họ đều cần thời gian…
Thân thể Đoàn Thăng rất mẫn cảm, hiện tại nếu cứ ép buộc…… sẽ chỉ làm hai người đều thống khổ mà thôi…
Trữ Ngự Diệp lắc đầu, khởi động thân thể.
Một bàn tay lại nhanh bắt lấy hạ thân của hắn, Đoàn Thăng nhắm mắt lại. Không nói gì như đang mời gọi, lý trí đã muốn tiêu hao hầu như không còn là nam nhân.
Cảm thấy một tia do dự cuối cùng ở trong đầu chính mình bị đánh gảy, Trữ Ngự Diệp cơ hồ không chút nghĩ ngợi lại quay về trong cơ thể Đoàn Thăng…
Y phục trong nháy mắt đều được trút xuống, thân thể mà y mong nhớ ngày đêm hiện ra đầy đủ ở trước mắt y. Trữ Ngự Diệp chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi nóng, đầu óc đều trống rỗng.
Cảnh tượng rất nhanh liền chuyển tới trên giường, ngón tay Trữ Ngự Diệp kiên nhẫn hoạt tiến từ từ vào nơi phải cất chứa y, loại tư thế xấu hổ này làm cho Đoàn Thăng mặt đỏ không thôi. Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy Đoàn Thăng đỏ mặt, bởi vì mặc kệ vào thời điểm nào, Đoàn Thăng giống như đều rất đỗi bình tĩnh rụt rè. Y biết, hắn hiện tại mới là thật chân chính là Đoàn Thăng, hắn không hề là đại tổng quản của Đoàn phủ hoặc là một Đoàn Thăng phải ra sức sinh tồn trong đại hoàn cảnh phức tạp, hắn chính là hắn… Ở trong mắt Trữ Ngự Diệp, hắn chỉ là một nam nhân đơn thuần làm cho tim y rung động.
Không có mặt nạ, hắn cuối cùng thật đúng là đã thuộc về Trữ Ngự Diệp ta.
” Thả lỏng một chút…” Thân thể Đoàn Thăng buộc chặt một cách đáng sợ, từ lúc mới vừa bắt đầu đã là như thế này rồi, Trữ Ngự Diệp biết rất rõ đây là lần đầu tiên của hắn, nóng vội không được. Thân thể hơi gần sát hắn, thử cho hắn nhiều một chút cảm giác an toàn.
Tư thế này làm cho Trữ Ngự Diệp thật cố hết sức, dục vọng trong thân thể cùng lý trí không ngừng giao chiến, ôn nhu như vậy là đang một mực khảo nghiệm tự chủ của y.
Đoàn Thăng quét mắt …rồi đem ánh mắt nhắm lại. Trữ Ngự Diệp cảm giác thân thể hắn đang từ từ thả lỏng, một cái nhịn không được lại đưa ngón tay đẩy sâu vào một chút; chưa gì thân thể lại nháy mắt cứng đờ, nội vách tường lại một lần nữa bao lấy hai ngón tay của Trữ Ngự Diệp.
Trữ Ngự Diệp cười khổ một chút, người dưới thân thật sự quá nhạy cảm… Cứ tiếp tục như vậy y không biết phải nghẹn bao lâu…
” Đừng chống cự, tận lực thả lỏng được không?” Tiếng nói ồ ồ biểu hiện chủ nhân là cỡ nào áp lực, bộ dáng cau mày làm cho Đoàn Thăng một trận tim đập nhanh. Hắn biết rõ loại cục diện hôm nay đều là do chính mình tạo thành, là chính mình cố ý lẫn vô tình câu dẫn Trữ Ngự Diệp, là chính mình giống như có một chút khiêu khích đại đầu gỗ này…
” Ân…” Đoàn Thăng hai mắt đầy nước ôm lấy Trữ Ngự Diệp, gật gật đầu. Hắn lại không biết động tác này của chính mình mang đến bao nhiêu phiền toái.
Trữ Ngự Diệp tim đập rất nhanh… bộ dáng vừa rồi của Đoàn Thăng, một chút phòng bị đều không có, lại mười phần khiêu khích. Trữ Ngự Diệp vẫn đang rất cực lực áp chế rung động toàn thân, nhưng giờ y lại hoàn toàn không có biện pháp nhịn, ngón tay rất nhanh rút ra.
Đoàn Thăng cảm thấy vật vẫn làm cho chính mình khó chịu rời đi, đang rất kinh ngạc, đột nhiên phía sau xuyên vào một cái vật thể càng lớn, đau nhức lập tức lan toả toàn thân, giống như bị đao hung hăng đâm vào trái tim. Đoàn Thăng nhịn không được, thân thể theo phản xạ bắt đầu run rẩy, nhưng đem tiếng rên rỉ sắp phun ra cửa miệng mà nuốt xuống.
Không nghĩ tới sau khi thẳng tiến ngược lại càng thêm khó chịu, nội vách tường vừa ẩm ướt vừa lửa nóng của Đoàn Thăng cứ như vậy ngăn chặn Trữ Ngự Diệp, làm cho y cơ hồ nhịn không được chính mình hướng bên trong co rúm dục vọng thật lớn.
Hơn nữa Đoàn Thăng còn phản ứng một cách tuyệt hảo, điều này làm cho Trữ Ngự Diệp càng khó chịu được.
Ngón tay bắt lấy dục vọng của Đoàn Thăng, bắt đầu thong thả co rúm lên xuống, động tác này làm cho Đoàn Thăng cũng bắt đầu kinh hoảng, bất chấp thân mình đau nhức, hắn theo bản năng đã nghĩ trốn tránh, không ngừng giãy giụa.
Trữ Ngự Diệp thật sâu hít một hơi, ngăn chặn hành vi giãy giụa cơ hồ như là tự sát, sau đó hôn lên nơi mẫn cảm của hắn, trước ngực, cảnh tử không tỳ vết…
Đoàn Thăng thôi giãy giụa, dục vọng phía trước không ngừng trướng đại, thân thể cũng bắt đầu thả lỏng, đau, tựa hồ cũng không lợi hại như vậy. Hắn chìm đắm trong tuyệt hảo khiêu khích của Trữ Ngự Diệp, đầu óc trống rỗng, hô hấp dần dần trầm trọng.
Đôi môi không ngừng kịch liệt giao hoà quấn quít lấy, Trữ Ngự Diệp thuận thế càng gần sát Đoàn Thăng một chút, dục vọng ép xuống.
Đoàn Thăng thở hổn hển một hơi, tay hung hăng muốn đẩy Trữ Ngự Diệp ra xa một chút.
” A… hỗn… hỗn trướng!” Thân mình mẫn cảm run lên, Đoàn Thăng không thể bỏ qua cái cảm giác kia, ý nghĩ dần trở nên si mê.
Trữ Ngự Diệp bắt lấy tay Đoàn Thăng, lại là một trận mưa hôn để trấn an. Ngón tay không ngừng xoa nắn, muốn mượn khoái cảm phía trước làm cho hắn thả lỏng một chút.
Ngàn vạn lần không thể nóng vội… từ từ sẽ đến…
Trữ Ngự Diệp dưới đáy lòng nhắc nhở chính mình, hít sâu mấy hơi nén xuống hạ phúc xôn xao khó nhịn, bắt đầu chậm rãi co rúm, tay cũng liên tục lên xuống gây cho Đoàn Thăng ngập đầu khoái cảm.
Rất nhanh hắn đĩnh cao thân mình, ngay tại trong tay Trữ Ngự Diệp giải phóng, Trữ Ngự Diệp cũng nhịn không được lại hướng bên trong dùng sức một chút.
Đoàn Thăng mở lớn ánh mắt, ngón tay lập tức gắt gao cuốn lấy đệm chăn dưới thân. Hắn biết thân thể của chính mình lại là theo phản xạ mà trở nên khẩn trương, bất quá hắn chính là không có biện pháp, nếu.. có thể… không cần như vậy……
Rất muốn bảo y điểm nhẹ một chút, nhưng lời nói tới bên miệng rồi lại cắn chặt, Đoàn Thăng chính là không có biện pháp nói ra những lời yếu thế, cho nên căn bản không mở miệng được.
Đột nhiên chạm đến vào nơi sâu nhất, cường đại khoái cảm làm cho thân mình Đoàn Thăng run lên bần bật, không tự giác lại cừng đờ. Trữ Ngự Diệp mạnh mẽ hít một hơi, rút ra khỏi thân thể Đoàn Thăng. Y không biết có nên tiếp tục hay không, y biết nếu cứ như vậy sẽ chỉ làm thương tổn hắn mà thôi, y sắp không thể khắc chế được chính mình, còn tiếp tục, y không biết chính mình sẽ làm ra cái gì nữa.
Có lẽ bọn họ đều cần thời gian…
Thân thể Đoàn Thăng rất mẫn cảm, hiện tại nếu cứ ép buộc…… sẽ chỉ làm hai người đều thống khổ mà thôi…
Trữ Ngự Diệp lắc đầu, khởi động thân thể.
Một bàn tay lại nhanh bắt lấy hạ thân của hắn, Đoàn Thăng nhắm mắt lại. Không nói gì như đang mời gọi, lý trí đã muốn tiêu hao hầu như không còn là nam nhân.
Cảm thấy một tia do dự cuối cùng ở trong đầu chính mình bị đánh gảy, Trữ Ngự Diệp cơ hồ không chút nghĩ ngợi lại quay về trong cơ thể Đoàn Thăng…
Tác giả :
Tư Vũ