Nam thê của Tể tướng
Chương 33: Hôn sự của Dịch Vân Thục
Đảo mắt đã qua nửa tháng, Dịch Vân Khanh từ phủ thành nhận lại cây quạt đã được sửa tốt, rõ ràng không phải là lúc cần dùng tới quạt nhưng hắn mỗi ngày đều mang không rời.
Dư thị nhìn thấy cũng cười thầm, vui mừng vì hai người cảm tình thật tốt. Phải biết là chuyện trong nhà hòa thuận thì chuyện ngoài nhà mới hưng được.
Ngày hôm đó, tháng năm mặt trời dần dần nhú khỏi đám mây. Trên đường tới vườn rau, Dịch Khiêm ở phía trước hứng trí, Đông Dương đi ở phía sau cẩn thận nhìn sợ nó ngã, sau cùng là Dịch Vân Khanh, cây quạt thì treo ở bên hông thi thoảng lại dừng lại nhìn, tựa hồ rất là vừa lòng với điền viên sơn cảnh này.
Nếu để người khác thấy chỉ sợ muốn cười một hồi, đi hái rau cũng phải là một nhà ba người, này còn không phải là quá dính nhau sao?
Từng khối đất cạn trồng các loại rau dưa khác nhau, có cà, đậu, mướp xanh, mướp đắng, còn có chút rau dưa xanh mơn mởn, cả vườn đều là một màu xanh biếc thật khiến cho con người ta thấy vui mừng.
“Thường đại thúc chăm sóc vườn rau thật tốt, thật sự là một người có tay nghề, ngày mai nên thưởng thêm cho hắn chút tiền công.” Một nhà đều ăn rau dưa từ vườn rau trong nhà, ngẫu nhiên mua thêm một chút từ trấn trên, chính là một vườn rau lớn như vậy, Dịch Vân Khanh không tính, ngay cả Đông Dương cũng rất ít khi động tới, đều là đại thúc làm công trong nhà phụ trách.
Đại thúc họ Thường, là người chịu khó nổi tiếng trong thôn, chính là khi còn trẻ phải chăm sóc mẹ già ốm yếu, sau thì tức phụ cũng là một cái ma ốm, tiền để dành cũng tiêu hết vào thuốc thang xem bệnh còn nợ không ít, kết quả là tức phụ cũng không trụ được, để lại một nhi tử thân cũng mang bệnh. Lúc trước cũng là vì hoàn cảnh của hắn, lại là một người thành thật, Dịch Vân Khanh mới mời hắn về làm công. Tiền công đều trả đủ, vào lúc khó khăn còn có thể trả thêm, nên bốn tháng tiền công nghe nói đã đem món nợ của nhà hắn trả hết.
Dịch Vân Khanh cười cười: “Phu nhân đã ra lệnh, tiểu nhân không dám không nghe theo. Thêm, ngày mai liền tăng thêm tiền cho hắn.”
Đông Dương trừng hắn, đi qua cầm rổ rau trên tay Dịch Khiêm bước qua lấy bốn năm quả mướp, còn có rau mướp, hai cây rau xanh, một ít hành hẹ, còn trước vẻ mặt thống khổ của hai phụ tử hắn lấy thêm bốn quả mướp đắng thật lớn. Cuối cùng hái thêm ít ớt rồi mới chuẩn bị quay trở về nhà.
Dọc theo đường đi, Dịch Khiêm vẫn còn vì bốn quả mướp đắng mà lo lắng, khuôn mặt đáng yêu nhăn thành cái bánh bao. Gần tới cửa mới chần chờ cầu xin: “Tiểu phụ thân, hôm nay ta cũng không thể không ăn mướp đắng sao? Mướp đắng thật sự rất đắng.”
Bình thường thì chắn chắn Đông Dương sẽ không cho phép Dịch Khiêm kén ăn, nhưng hôm nay mướp đắng cũng không phải là dành cho nó, liền đồng ý: “Được, hôm nay ta không bắt Khiêm nhi ăn mướp đắng, cái này đều cấp cho phụ thân ngươi ăn.”
Đồng dạng đối với mướp đắng ác cảm như rắn rết Dịch Vân Khanh nghe xong lập tức đen mặt, thầm mắng: ai đã đem Đông Dương nhà hắn dạy hư vậy?!
Giữa trưa cùng ngày Dư thị thực hoang mang, rõ ràng Dịch Vân Khanh rất không thích ăn mướp đắng mà hôm nay một đĩa mướp đắng đó lại để trước mặt lại còn ăn không ngừng?!
Không nói tới chuyện Dịch Vân Khanh trải quan bữa tiệc lớn đầy mướp đắng này có bao nhiêu buồn bực, xế chiều hôm đó, Tam gia cùng Tam nương ngồi xe ngựa tới nhà cũ báo tin vui. Nói là Vân Thục, thứ nữ của Tam gia đã định hôn sự, gả cho con thứ ba nhà giàu nhất thôn đó, vì trong nhà có trưởng bối thân thể không tốt sợ gặp chuyện không may nên hôn sự liền được định vào đầu tháng chín. Cẩn thận tính ra thì hôn sự cũng chỉ còn cách một tháng, cũng khá gấp rút.
Nói là báo tin vui nhưng hỉ này lại đem lão thái gia cùng lão phu nhân tức giận, nữ nhân nhà ai mà lại đính hôn cùng thành thân một ngày? Nhà trai yêu cầu là chuyện của nhà trai, thế này thì mặt mũi nhà gái hướng vào đâu? Còn có Vân Xuân, hôn sự của ca ca còn chưa lo lại đem muội muội gả đi?
Lão thái gia thực sự sinh khí, nhưng mắng cũng đã mắng, đánh cũng không làm được gì, trước kia chưa phân nhà thì gia gia như hắn còn có thể nói hai ba câu, nhưng sau khi phân nhà rồi thì hai câu này cũng không còn mấy phân lượng.
Tam gia đau khổ cầu xin, đen điều kiện nhà trai nói tới nói đi, chỉ nói qua là sang thôn bên này không thể bỏ qua nhà này được.
Lão phu nhân cũng tức giận. Cũng may Vân Thục còn có một muội muội chưa gả, bằng không chuyện này lại bị tam gia cấp cho một cái tai họa.
Đại lão gia cùng Dư thị nghe xong cũng không nói gì, cả nhà ăn cơm xong thì trở về.
Dư thị thở dài: “Vân Thục thật là mệnh khổ, tướng mạo tốt nhưng lại là thứ nữ, tức phụ tam đệ cũng không phải người rộng lượng, đối với thứ nữ cũng không có nhiều tình cảm, thành ra thứ nữ mang theo tính tình âm thuần, người này không thích hợp để gả cho nhà giàu sang, lại còn không được nhà mẹ đẻ chống lưng, trong lúc tân hôn, người nhà họ Vương còn có thể vì xuất thân cùng tướng mạo mà đối xử tốt với nàng, nhưng cái này thì kéo dài được bao lâu, sau đó rồi sao?
Đại lão gia từ trước đến nay không tham gia vào chuyện trong nhà của các đệ đệ, nhưng hôm nay nghe xong cũng đành phải thở dài: “Tam đệ làm việc này thực không suy xét kĩ.” Nhớ tới cái gọi là nhà họ Vương giàu có, liền hỏi Dịch Vân Khanh đang ngồi uống trà bên cạnh: “Khanh nhi, con có biết nhà họ Vương này không?”
Muốn hỏi nhà họ Vương ở thôn nào đó thì có lẽ Dịch Vân Khanh không biết, nếu hỏi nhà họ Vương ở thôn sát cạnh thì Dịch Vân Khanh quả thật cũng biết chút ít. “Nhà họ Vương này, nếu tính lên ba đời trước thì có một tiến sĩ, có một chức quan nhỏ cũng tạo ra một gia nghiệp không sai biệt lắm, hai đời sau thì cũng coi như kinh doanh buôn bán tốt. Chủ gia họ Vương có một nữ quyến là thiếp thất của quan huyện. Chính thê của quan qua đời liền nạp thêm thiếp lập làm thê, nghe nói vị này là một người tài ba, lại còn sinh cho quan huyện hai nam một nữ, rất được sủng ái. Bởi vì tầng quan hệ này, mà nhà họ Vương làm việc có điểm kiêu ngạo, năm trước không phải toàn bộ Dương Châu bị hạn hán sao? Vương Gia Minh liền ngấm ngầm thu mua không ít nhà cùng cửa hàng. Ta cũng chỉ biết có vậy, còn về phần người con thứ ba mà tiểu muội phải gả cho thì không rõ ràng lắm.”
Dư thị nghe xong thở dài. Rõ ràng Tam gia là muốn dựa hơi nhà họ Vương để lấy chút lộc hưởng, nhưng lộc này có tốt không? Dịch gia cũng đã từng so với nhà họ Vương này quyền quý giàu sang hơn nhưng ở một khoảnh khắc mà tất cả sụp đổ, nhà họ Vương làm việc lại kiêu ngạo nhỡ quan trên tức giận, không phải lúc đó cũng là lúc xảy ra chuyện sao?
Đại lão gia thở dài: “Tam đệ cậy nhờ nhà họ Vương là muốn giúp cho Vân Xuân có được hôn sự tốt. Nếu trong nhà không xảy ra chuyện, hiện tại Vân Xuân đã sớm cùng trưởng nữ Hác gia thành thân.”
“Hôn sự với Hác gia không thành cũng không thể đem Vân Thục bán đi a?”
Đại lão gia nhíu mày: “Được rồi, đừng có nói bán này bán nọ, hôn sự với nhà họ Vương đối với Tam gia cũng không nhất định là không có cái gì tốt. Trong nhà gặp chuyện không may, tam đệ cùng tứ đệ cũng có điểm trách trưởng tử là ta, trách chúng ta làm liên lụy bọn họ. Việc này chúng ta cũng có trách nhiệm, nên ít nói tới chuyện này đi.”
Dư thị một bụng khí bị chặn ở ngực: “Trách chúng ta? Trong nhà gặp chuyện không may là chúng ta mong muốn sao? Nhị đệ thăng quan không phải cũng ngầm cầm ít nhiều đồ vật của chúng ta? Nhưng một chút lợi lộc chúng ta đều không có còn khiến Khanh nhi không thể làm quan! Khi đó Tam gia cùng Tứ gia đã làm gì? Hận không thể làm thân hơn để gộp thành một nhà! Hiện tại xảy ra chuyện thì lại trách chúng ta, nào lại có cái đạo lý như vậy?!”
Đại lão gia xua tay: “Được rồi, được rồi, bọn nhỏ đều đang ở đây, đừng có nói nữa.”
Dịch Vân Khanh một bộ không liên quan ngồi ở đó uống trà, Đông Dương thì lại càng không tham gia đàm luận về chuyện trong nhà. Dư thị thu hồi lại cảm xúc, nhớ tới hôm nay liền nói: “Chúng ta cho hai người làm công đi giúp đỡ, nếu nói muốn mời Đông Dương lo hộ việc nấu nướng, lão gia, ta không thể không nói là ngài ngàn vạn lần không được đáp ứng.” Không phải Dư thị keo kiệt không cho Đông Dương đi hỗ trợ, dù sao thì tay nghề của Đông Dương cũng đã được người trong thôn chứng nhận, là thân thích giúp đỡ chút việc vặt cũng không phải không đúng, nhưng ý của Tam gia là để Đông Dương lo chuyện cỗ bàn, làm gì có chuyện đường muội lập gia đình mà đại tẩu lại không có mặt ở phía trước mà lại vội vàng ở trù phòng phía sau? Cũng không phải là mời không nổi đầu bếp thì sao phải tạo ra xích mích như vậy trong nhà?
“Ta không phải đang nghĩ cách cự tuyệt sao?” Đại lão gia cũng thấy đau đầu, thân huynh đệ mở miệng như vậy làm thế nào có thể cự tuyệt đây?
Đông Dương nghĩ hôm đó đúng là có nhiều việc, dù sao cũng chỉ có hai ba ngày, định mở miệng thì bị Dịch Vân Khanh chặn lại đối với đại lão gia nói: “Nhà Tam thúc luôn muốn chiếm chút ít tiện nghi, tiểu muội thành thân là chuyện lớn như vậy mà lại để bọn họ không chiếm được chút tiện nghi nào thì sẽ khiến trong lòng bọn họ không thoải mái. Như vậy đi, phụ thân. Ngày mai người hãy tới nhà Tam thúc cự tuyệt, nói là Đông Dương bận rộn không thể đi giúp việc bếp núc được, chỉ có thể ở thời điểm tiệc điểm tâm sáng thì có thể hỗ trợ bọn họ chút rau dưa.” Vườn rau của nhà họ cũng lớn, đầy đủ các loại, đủ để cung cấp rau dưa cho Tam gia, làm như vậy cũng coi như là cấp cho Tam gia một cái thang, cũng khiến bọn họ không dám được một tấc lại muốn tiến một thước.
Dư thị nhìn thấy cũng cười thầm, vui mừng vì hai người cảm tình thật tốt. Phải biết là chuyện trong nhà hòa thuận thì chuyện ngoài nhà mới hưng được.
Ngày hôm đó, tháng năm mặt trời dần dần nhú khỏi đám mây. Trên đường tới vườn rau, Dịch Khiêm ở phía trước hứng trí, Đông Dương đi ở phía sau cẩn thận nhìn sợ nó ngã, sau cùng là Dịch Vân Khanh, cây quạt thì treo ở bên hông thi thoảng lại dừng lại nhìn, tựa hồ rất là vừa lòng với điền viên sơn cảnh này.
Nếu để người khác thấy chỉ sợ muốn cười một hồi, đi hái rau cũng phải là một nhà ba người, này còn không phải là quá dính nhau sao?
Từng khối đất cạn trồng các loại rau dưa khác nhau, có cà, đậu, mướp xanh, mướp đắng, còn có chút rau dưa xanh mơn mởn, cả vườn đều là một màu xanh biếc thật khiến cho con người ta thấy vui mừng.
“Thường đại thúc chăm sóc vườn rau thật tốt, thật sự là một người có tay nghề, ngày mai nên thưởng thêm cho hắn chút tiền công.” Một nhà đều ăn rau dưa từ vườn rau trong nhà, ngẫu nhiên mua thêm một chút từ trấn trên, chính là một vườn rau lớn như vậy, Dịch Vân Khanh không tính, ngay cả Đông Dương cũng rất ít khi động tới, đều là đại thúc làm công trong nhà phụ trách.
Đại thúc họ Thường, là người chịu khó nổi tiếng trong thôn, chính là khi còn trẻ phải chăm sóc mẹ già ốm yếu, sau thì tức phụ cũng là một cái ma ốm, tiền để dành cũng tiêu hết vào thuốc thang xem bệnh còn nợ không ít, kết quả là tức phụ cũng không trụ được, để lại một nhi tử thân cũng mang bệnh. Lúc trước cũng là vì hoàn cảnh của hắn, lại là một người thành thật, Dịch Vân Khanh mới mời hắn về làm công. Tiền công đều trả đủ, vào lúc khó khăn còn có thể trả thêm, nên bốn tháng tiền công nghe nói đã đem món nợ của nhà hắn trả hết.
Dịch Vân Khanh cười cười: “Phu nhân đã ra lệnh, tiểu nhân không dám không nghe theo. Thêm, ngày mai liền tăng thêm tiền cho hắn.”
Đông Dương trừng hắn, đi qua cầm rổ rau trên tay Dịch Khiêm bước qua lấy bốn năm quả mướp, còn có rau mướp, hai cây rau xanh, một ít hành hẹ, còn trước vẻ mặt thống khổ của hai phụ tử hắn lấy thêm bốn quả mướp đắng thật lớn. Cuối cùng hái thêm ít ớt rồi mới chuẩn bị quay trở về nhà.
Dọc theo đường đi, Dịch Khiêm vẫn còn vì bốn quả mướp đắng mà lo lắng, khuôn mặt đáng yêu nhăn thành cái bánh bao. Gần tới cửa mới chần chờ cầu xin: “Tiểu phụ thân, hôm nay ta cũng không thể không ăn mướp đắng sao? Mướp đắng thật sự rất đắng.”
Bình thường thì chắn chắn Đông Dương sẽ không cho phép Dịch Khiêm kén ăn, nhưng hôm nay mướp đắng cũng không phải là dành cho nó, liền đồng ý: “Được, hôm nay ta không bắt Khiêm nhi ăn mướp đắng, cái này đều cấp cho phụ thân ngươi ăn.”
Đồng dạng đối với mướp đắng ác cảm như rắn rết Dịch Vân Khanh nghe xong lập tức đen mặt, thầm mắng: ai đã đem Đông Dương nhà hắn dạy hư vậy?!
Giữa trưa cùng ngày Dư thị thực hoang mang, rõ ràng Dịch Vân Khanh rất không thích ăn mướp đắng mà hôm nay một đĩa mướp đắng đó lại để trước mặt lại còn ăn không ngừng?!
Không nói tới chuyện Dịch Vân Khanh trải quan bữa tiệc lớn đầy mướp đắng này có bao nhiêu buồn bực, xế chiều hôm đó, Tam gia cùng Tam nương ngồi xe ngựa tới nhà cũ báo tin vui. Nói là Vân Thục, thứ nữ của Tam gia đã định hôn sự, gả cho con thứ ba nhà giàu nhất thôn đó, vì trong nhà có trưởng bối thân thể không tốt sợ gặp chuyện không may nên hôn sự liền được định vào đầu tháng chín. Cẩn thận tính ra thì hôn sự cũng chỉ còn cách một tháng, cũng khá gấp rút.
Nói là báo tin vui nhưng hỉ này lại đem lão thái gia cùng lão phu nhân tức giận, nữ nhân nhà ai mà lại đính hôn cùng thành thân một ngày? Nhà trai yêu cầu là chuyện của nhà trai, thế này thì mặt mũi nhà gái hướng vào đâu? Còn có Vân Xuân, hôn sự của ca ca còn chưa lo lại đem muội muội gả đi?
Lão thái gia thực sự sinh khí, nhưng mắng cũng đã mắng, đánh cũng không làm được gì, trước kia chưa phân nhà thì gia gia như hắn còn có thể nói hai ba câu, nhưng sau khi phân nhà rồi thì hai câu này cũng không còn mấy phân lượng.
Tam gia đau khổ cầu xin, đen điều kiện nhà trai nói tới nói đi, chỉ nói qua là sang thôn bên này không thể bỏ qua nhà này được.
Lão phu nhân cũng tức giận. Cũng may Vân Thục còn có một muội muội chưa gả, bằng không chuyện này lại bị tam gia cấp cho một cái tai họa.
Đại lão gia cùng Dư thị nghe xong cũng không nói gì, cả nhà ăn cơm xong thì trở về.
Dư thị thở dài: “Vân Thục thật là mệnh khổ, tướng mạo tốt nhưng lại là thứ nữ, tức phụ tam đệ cũng không phải người rộng lượng, đối với thứ nữ cũng không có nhiều tình cảm, thành ra thứ nữ mang theo tính tình âm thuần, người này không thích hợp để gả cho nhà giàu sang, lại còn không được nhà mẹ đẻ chống lưng, trong lúc tân hôn, người nhà họ Vương còn có thể vì xuất thân cùng tướng mạo mà đối xử tốt với nàng, nhưng cái này thì kéo dài được bao lâu, sau đó rồi sao?
Đại lão gia từ trước đến nay không tham gia vào chuyện trong nhà của các đệ đệ, nhưng hôm nay nghe xong cũng đành phải thở dài: “Tam đệ làm việc này thực không suy xét kĩ.” Nhớ tới cái gọi là nhà họ Vương giàu có, liền hỏi Dịch Vân Khanh đang ngồi uống trà bên cạnh: “Khanh nhi, con có biết nhà họ Vương này không?”
Muốn hỏi nhà họ Vương ở thôn nào đó thì có lẽ Dịch Vân Khanh không biết, nếu hỏi nhà họ Vương ở thôn sát cạnh thì Dịch Vân Khanh quả thật cũng biết chút ít. “Nhà họ Vương này, nếu tính lên ba đời trước thì có một tiến sĩ, có một chức quan nhỏ cũng tạo ra một gia nghiệp không sai biệt lắm, hai đời sau thì cũng coi như kinh doanh buôn bán tốt. Chủ gia họ Vương có một nữ quyến là thiếp thất của quan huyện. Chính thê của quan qua đời liền nạp thêm thiếp lập làm thê, nghe nói vị này là một người tài ba, lại còn sinh cho quan huyện hai nam một nữ, rất được sủng ái. Bởi vì tầng quan hệ này, mà nhà họ Vương làm việc có điểm kiêu ngạo, năm trước không phải toàn bộ Dương Châu bị hạn hán sao? Vương Gia Minh liền ngấm ngầm thu mua không ít nhà cùng cửa hàng. Ta cũng chỉ biết có vậy, còn về phần người con thứ ba mà tiểu muội phải gả cho thì không rõ ràng lắm.”
Dư thị nghe xong thở dài. Rõ ràng Tam gia là muốn dựa hơi nhà họ Vương để lấy chút lộc hưởng, nhưng lộc này có tốt không? Dịch gia cũng đã từng so với nhà họ Vương này quyền quý giàu sang hơn nhưng ở một khoảnh khắc mà tất cả sụp đổ, nhà họ Vương làm việc lại kiêu ngạo nhỡ quan trên tức giận, không phải lúc đó cũng là lúc xảy ra chuyện sao?
Đại lão gia thở dài: “Tam đệ cậy nhờ nhà họ Vương là muốn giúp cho Vân Xuân có được hôn sự tốt. Nếu trong nhà không xảy ra chuyện, hiện tại Vân Xuân đã sớm cùng trưởng nữ Hác gia thành thân.”
“Hôn sự với Hác gia không thành cũng không thể đem Vân Thục bán đi a?”
Đại lão gia nhíu mày: “Được rồi, đừng có nói bán này bán nọ, hôn sự với nhà họ Vương đối với Tam gia cũng không nhất định là không có cái gì tốt. Trong nhà gặp chuyện không may, tam đệ cùng tứ đệ cũng có điểm trách trưởng tử là ta, trách chúng ta làm liên lụy bọn họ. Việc này chúng ta cũng có trách nhiệm, nên ít nói tới chuyện này đi.”
Dư thị một bụng khí bị chặn ở ngực: “Trách chúng ta? Trong nhà gặp chuyện không may là chúng ta mong muốn sao? Nhị đệ thăng quan không phải cũng ngầm cầm ít nhiều đồ vật của chúng ta? Nhưng một chút lợi lộc chúng ta đều không có còn khiến Khanh nhi không thể làm quan! Khi đó Tam gia cùng Tứ gia đã làm gì? Hận không thể làm thân hơn để gộp thành một nhà! Hiện tại xảy ra chuyện thì lại trách chúng ta, nào lại có cái đạo lý như vậy?!”
Đại lão gia xua tay: “Được rồi, được rồi, bọn nhỏ đều đang ở đây, đừng có nói nữa.”
Dịch Vân Khanh một bộ không liên quan ngồi ở đó uống trà, Đông Dương thì lại càng không tham gia đàm luận về chuyện trong nhà. Dư thị thu hồi lại cảm xúc, nhớ tới hôm nay liền nói: “Chúng ta cho hai người làm công đi giúp đỡ, nếu nói muốn mời Đông Dương lo hộ việc nấu nướng, lão gia, ta không thể không nói là ngài ngàn vạn lần không được đáp ứng.” Không phải Dư thị keo kiệt không cho Đông Dương đi hỗ trợ, dù sao thì tay nghề của Đông Dương cũng đã được người trong thôn chứng nhận, là thân thích giúp đỡ chút việc vặt cũng không phải không đúng, nhưng ý của Tam gia là để Đông Dương lo chuyện cỗ bàn, làm gì có chuyện đường muội lập gia đình mà đại tẩu lại không có mặt ở phía trước mà lại vội vàng ở trù phòng phía sau? Cũng không phải là mời không nổi đầu bếp thì sao phải tạo ra xích mích như vậy trong nhà?
“Ta không phải đang nghĩ cách cự tuyệt sao?” Đại lão gia cũng thấy đau đầu, thân huynh đệ mở miệng như vậy làm thế nào có thể cự tuyệt đây?
Đông Dương nghĩ hôm đó đúng là có nhiều việc, dù sao cũng chỉ có hai ba ngày, định mở miệng thì bị Dịch Vân Khanh chặn lại đối với đại lão gia nói: “Nhà Tam thúc luôn muốn chiếm chút ít tiện nghi, tiểu muội thành thân là chuyện lớn như vậy mà lại để bọn họ không chiếm được chút tiện nghi nào thì sẽ khiến trong lòng bọn họ không thoải mái. Như vậy đi, phụ thân. Ngày mai người hãy tới nhà Tam thúc cự tuyệt, nói là Đông Dương bận rộn không thể đi giúp việc bếp núc được, chỉ có thể ở thời điểm tiệc điểm tâm sáng thì có thể hỗ trợ bọn họ chút rau dưa.” Vườn rau của nhà họ cũng lớn, đầy đủ các loại, đủ để cung cấp rau dưa cho Tam gia, làm như vậy cũng coi như là cấp cho Tam gia một cái thang, cũng khiến bọn họ không dám được một tấc lại muốn tiến một thước.
Tác giả :
Mạc Tà