Nam thê của Tể tướng
Chương 17: Dục
Hai chữ kia vừa ra khỏi miệng, Đông Dương cảm thấy toàn thân thoải mái. Gả cho Dịch gia là do bị ép buộc, Dịch Vân Khanh cưới y cũng vì bị người áp bức, năm năm không có đề cập tới cũng là vì phải chờ cơ hội trong kinh thành, hiện tại cơ hội cũng đã mất, Liễu thị cũng đã có thân phận chính thê cùng hai người con trai, vì vậy cặp đôi miễn cưỡng cùng với cái cọc hôn nhân hoang đường này hẳn là cũng có thể trở thành đồ bỏ đi.
Không nghĩ tới Dịch Vân Khanh ngay lập tức nói: “Ta không cho phép.”
Đông Dương ngốc lăng. Dịch gia bị lưu đày cũng có nghĩa là lý do lo lắng ngày trước cũng đã không còn tồn tại, tài săn thú, cách làm da thú, nhận biết thảo dược này nọ y cũng đã dạy hết, xây phòng ở mới cũng còn dư tiền, cỏ linh chi bán cũng được hơn trăm lượng bạc trắng, có thể nói y cũng đã vì Dịch gia mà lưu lại vốn liếng để sống an bình. Dịch lão thái gia không phải là người hồ đồ, Dịch Vân Khanh cũng không phải là bình hoa, hảo hảo kinh doanh cũng có thể đảm bảo Dịch gia một đời không phải lo lắng. “… Vì sao?”
Dịch Vân Khanh đầy bụng chữ nghĩa, nhưng vào thời khắc này thiên ngôn vạn ngữ cũng không nói được thành lời.
“Đại thiếu gia. Ta không phải là người lấy oán báo ân, lòng dạ hẹp hòi, trước sau ta vì Dịch gia làm những việc gì, trong lòng đại thiếu gia ít nhiều cũng biết. Liễu thị cũng đã được vị trí chính thê, đại thiếu gia cũng đã có người nối dõi, ta lưu lại chỗ này cũng đâu có vai trò gì.” Có lẽ lão thái gia ban đầu sẽ không đồng ý để bọn họ hòa ly, nhưng nhờ có y săn thú buôn bán kiềm lời khiến cho Dịch gia có phòng ở mới lại còn có của để dành, y lại thật tình cầu xin, nói vậy lão thái gia chắc cũng cao hứng đi.
Dịch Vân Khanh nhíu mày: “Ngươi là người của ta, có hay không có ích là do ta quyết.”
Đông Dương hỏi thẳng: “Đại thiếu gia muốn thế nào mới có thể đáp ứng hòa ly?”
“Vậy ngươi muốn thế nào thì mới có thể không ly khai?” Lời này nói ra khiến Đông Dương á khẩu không trả lời được, bởi vì y cho tới bây giờ không nghĩ đến chuyện sẽ mãi ở lại Dịch gia, năm năm trước chưa từng, năm năm sau lại càng không có. Đông Dương trầm mặc không nói, khiến Dịch Vân Khanh trong lòng biến đổi, không hiểu sao lại tức giận: “Ngươi chưa từng nghĩ tới điều này bao giờ, đúng không?”
Đông Dương trầm mặc, y chính xác là chưa từng nghĩ tới điều này: “ Đại thiếu gia không phải là chán ghét cái cọc hôn nhân này sao?”
‘Đó là trước kia, bây giờ là khác’ Dịch Vân Khanh nói trong lòng, cái nguyên nhân này hắn sẽ không nói ra khỏi miệng. Nói hắn ích kỉ cũng được, đê tiện cũng không sao, hắn sẽ không để mình còn chưa nắm rõ tâm ý của mình mà phóng y rời đi.
Dịch Vân Khanh trưng một bộ dáng không muốn nói nhiều, Đông Dương cũng không thể cưỡng cầu, chỉ là tạm thời buông tha mà thôi. Dịch Vân Khanh cởi bớt y phục nằm lên giường, lưu lại cho y một cái ót. Đông Dương ngồi phát ngốc một hồi, dùng tay phải tùy tiện thu dọn cái bàn rồi chuẩn bị nghỉ ngơi.
Nằm trên giường bên tai nghe tiếng hô hấp của người bên cạnh, Đông Dương không nghĩ ra được lý do vì sao Dịch Vân Khanh lại không đồng ý hòa ly.
Đông Dương bối rối, cùng ngủ trên một cái giường Dịch Vân Khanh cũng rất bối rối, bổi rối không biết bản thân có nên làm việc mà hắn muốn làm không. Rối rắm một lúc, cắn răng một cái. Sờ soạng vươn tay sang người bên cạnh.
Giường gỗ không lớn, hai đại nam nhân nằm trên đó nhiều nhất cũng chỉ cách nhau một cái nắm tay, mặc dù trong đêm tối không thấy rõ được phản ứng của đối phương, nhưng động tác lớn nhỏ gì vẫn có thể cảm nhận được.
Cùng một nam nhân ngủ trên một giường, Đông Dương cho tới bây giờ cũng không nghĩ sẽ nổi lên cái tâm tư gì, cho dù nam nhân ấy trên danh nghĩa là phu quân của y, trong thời gian tân hôn cũng đã từng có một lần thân mật tiếp xúc, không phải là không tiếp nhận được, dù sao thì cũng đã từng một lần, chính là đơn thuần cho tới bây giờ cũng không có nghĩ tới. Cho nên khi tay Dịch Vân Khanh theo cổ y hướng vào bên trong, trên da thịt y ái muội vuốt ve, y thật sự nghĩ bản thân bị ảo giác. Nghẹn họng trân trối khiến y cơ hồ nghĩ bản thân chính là đang mơ.
Cảm giác thân thể dưới tay có chút cứng ngắc, Dịch Vân Khanh tiếp cận bên tai Đông Dương, nhẹ nhàng thả khí nói: “Chúng ta là phu thê, sinh hoạt phu thê cũng là theo đạo thường tình.”
Năm năm một lần làm theo đạo phu thê sao?
Hơi thở ấm áp phun ở bên tai khiến cho một trận khinh dương, Đông Dương không nói, tùy ý để bàn tay vói vào trong vuốt ve vỗ về chơi đùa. Cũng đã từng một lần sinh hoạt phu thê, là dưới tình huống Dịch Vân Khanh uống rượu mà xảy ra, y vẫn luôn nhớ rõ sáng sớm hôm sau, trên mặt Dịch Vân Khanh chỉ có biểu tình áp ách. Một nam nhân không thích nam nhân lại đi bính một nam nhân, không phải quá gượng ép sao? Cho nên y cho rằng, Dịch Vân Khanh là không được. Nam nhân xúc động cũng chỉ là cảm thấy vậy thôi, nếu cảm thấy không thể tự nhiên sẽ thối lui.
Không nghĩ tới, khi Đông Dương lần đầu tiên thể hiện một mặt chân thật của bản thân, cảm nhận của Dịch Vân Khanh đối với y cũng đã có thay đổi. Đối với công phu săn thú cùng tài bắn cung là kinh hỉ, trợ giúp Dịch gia là cảm kích, cư xử chân thành là kinh ngạc, cùng là người bị thân nhân phản bội là thương hại dung hợp với sự rung động khó hiểu khi ở cùng nhau, phần rung động này cũng đủ làm cho hắn không muốn buông tay. Nhưng thực sự hắn cũng không nghĩ tới sẽ đi ôm một người nam nhân, một lần duy nhất cũng là lúc tức giận mượn rượu mà làm, mà khi bàn tay tiến vào bên trong áo, vuốt ve da thịt của y, Dịch Vân Khanh phát hiện, hắn động tình.
Dưới tay là da thịt không giống với nữ nhân mềm mại, cũng không có phần nõn nà kia, mà là sự dẻo dai có phần cứng rắn, làn da trơn nhẵn có lẽ do buổi chiều rét lạnh mà còn lại một phần thanh lương đặc biệt, giống tơ lụa nhưng càng thấy như đang chạm vào bảo ngọc. Làm cho người ta yêu thích không muốn rời tay.
Đông Dương đối với chuyện phòng the kinh nghiệm rất ít, không có trưởng bối dạy, hơn nữa bình thường tâm cũng lặng như nước, rất ít khi nổi lên ý niệm này, cho dù ngẫu nhiên cũng là cưỡng chế ép xuống, cũng chưa từng tự mình giải quyết, trong lòng không nghĩ tới, nhưng dù sao y vẫn là một nam nhân trưởng thành. Bị đôi tay không phải của mình vuốt ve, huống chi chủ nhân của đôi tay này là phu quân trên danh nghĩa, từng có một lần tiếp xúc thân mật, tuy rằng lần tiếp xúc đó chỉ có thống khổ, nhưng cũng khó tránh khỏi trong tâm dâng lên một cỗ khác thường.
Cảm thấy thân thể dưới tay càng ngày càng cứng ngắc, Dịch Vân Khanh không khỏi dâng lên trong lòng một mạt thương tiếc, dùng đôi môi ấm áp nhẹ nhàng hôn y, ôn nhu nói: “Đừng sợ, ta sẽ không thương tổn ngươi.”
Đông Dương run lên. Vì bàn tay đang đặt bên hông, vì bóng người đang áp trên mình, cũng vì lời nói nhẹ nhàng ấm áp bên tai “… Đại thiếu gia đừng miễn cưỡng chính mình.”
Dịch Vân Khanh cười. Người dưới thân cũng thật đơn thuần, người khác hẳn đều nghĩ là hắn không phải là miễn cưỡng mà là phi thường vui đi? Người dưới thân thật đã khiêu khích hắn khiến hắn muốn ngừng cũng không được!
Đông Dương không phải không cảm nhận được cảm xúc của Dịch Vân Khanh đã thay đổi, chính là y một lòng một dạ cho rằng hắn là đang miễn cưỡng, chủ yếu là do lần đó lúc còn tân hôn Dịch Vân Khanh đã lưu lại ánh mắt chán ghét ấy khiến y ấn tượng quá sâu.
Độ ấm trong phòng nhỏ ngày càng tăng lên, hai người xích thân lõa thể, da thịt thân cận, bàn tay đang ở trên người ngày càng nóng hơn, hơi thở ở bên tai cũng ngày càng nóng rực, chỗ mẫn cảm ở dưới bị đụng chạm. Đông Dương cảm thấy sự tình đã muốn hoàn toàn vượt qua dư đoán của y, hiện tại liền kinh động giãy dụa, cả kinh nói: “Đại thiếu gia…”
Những lời còn lại đều bị Dịch Vân Khanh hôn tới giam lại trong miệng.
Đông Dương kinh ngạc không hiểu.
Nhờ có một chút ngẫn ngơ này, Dịch Vân Khanh đã áp được Đông Dương nằm lại xuống giường. Chiếc lưỡi giảo hoạt hút lấy, khẽ liếm đôi môi ấm áp của Đông Dương, linh hoạt tách ra hàm răng khép chặt, đi vào bắt lấy chiếc lưỡi vẫn đang cố trốn tránh kia.
Đông Dương giãy dụa càng lợi hại.
Dịch Vân Khanh che lại môi đoạt đi hô hấp của y, trên tay vẫn thường thường kích thích điểm mẫn cảm của y. Trong lúc y toàn thân vô lực xụi lơ trên giường, Dịch Vân Khanh giơ cao tay trái y lên, cố định lên đỉnh đầu, ôn nhu nói: “Tay trái bị thương chưa khỏi, không nên dùng sức.”
Đông Dương nghiêng đầu, né tránh hơi thở nóng rực bên tai, không nghĩ lúc giãy dụa vô lực lại khiến lộ ra tảng lớn da thịt.
Dịch Vân Khanh cúi đầu, ở trên đó liên tiếp hôn xuống.
Đối với kĩ xảo phòng the này, mười Đông Dương so ra vẫn kém một Dịch Vân Khanh. Phản ứng gì của y đều bị Dịch Vân Khanh nắm rõ trong tay, bị dẫn dắt, bị bắt giữ, bị chiếm lấy, hết thảy đều giống như thuận theo tự nhiên, nước chảy thành sông.
Tác giả có lời muốn nói: thật có lỗi trong nhà có việc gấp, không kịp đăng truyện. Ta sẽ nhanh chóng đền bù.
Về phần những người trong Dịch gia, ta cũng không muốn giải thích nhiều lắm, đương nhiên là sẽ có ngược, có thể phần ngược này chính là để Đông Dương báo thù đi? Chắc cũng không hẳn là như vậy? Còn về Dịch Vân Khanh, thật tình mà nói, biểu hiện của hắn cũng giống tra công đi?!
Cảm ơn các bạn đã chú ý cùng nhắn lại, ta vẫn luôn theo dõi. Không thể không nói là nhờ vào việc xem lời nhắn của mọi người mà ta đã nhìn thấy những thiếu sót, ta sẽ cố gắng sửa chữa bổ sung mà không ảnh hưởng tới nội dung truyện. Cho nên, mọi người cần phải để lại càng nhiều lời nhắn hơn nha!
Một câu cuối cùng, công chắc là không có biến đổi. Nhưng tình cảm của công sẽ chậm rãi biến chuyển theo từng biến hóa, cho tới khi trở thành một trung khuyển không thể trung khuyển hơn!
Không nghĩ tới Dịch Vân Khanh ngay lập tức nói: “Ta không cho phép.”
Đông Dương ngốc lăng. Dịch gia bị lưu đày cũng có nghĩa là lý do lo lắng ngày trước cũng đã không còn tồn tại, tài săn thú, cách làm da thú, nhận biết thảo dược này nọ y cũng đã dạy hết, xây phòng ở mới cũng còn dư tiền, cỏ linh chi bán cũng được hơn trăm lượng bạc trắng, có thể nói y cũng đã vì Dịch gia mà lưu lại vốn liếng để sống an bình. Dịch lão thái gia không phải là người hồ đồ, Dịch Vân Khanh cũng không phải là bình hoa, hảo hảo kinh doanh cũng có thể đảm bảo Dịch gia một đời không phải lo lắng. “… Vì sao?”
Dịch Vân Khanh đầy bụng chữ nghĩa, nhưng vào thời khắc này thiên ngôn vạn ngữ cũng không nói được thành lời.
“Đại thiếu gia. Ta không phải là người lấy oán báo ân, lòng dạ hẹp hòi, trước sau ta vì Dịch gia làm những việc gì, trong lòng đại thiếu gia ít nhiều cũng biết. Liễu thị cũng đã được vị trí chính thê, đại thiếu gia cũng đã có người nối dõi, ta lưu lại chỗ này cũng đâu có vai trò gì.” Có lẽ lão thái gia ban đầu sẽ không đồng ý để bọn họ hòa ly, nhưng nhờ có y săn thú buôn bán kiềm lời khiến cho Dịch gia có phòng ở mới lại còn có của để dành, y lại thật tình cầu xin, nói vậy lão thái gia chắc cũng cao hứng đi.
Dịch Vân Khanh nhíu mày: “Ngươi là người của ta, có hay không có ích là do ta quyết.”
Đông Dương hỏi thẳng: “Đại thiếu gia muốn thế nào mới có thể đáp ứng hòa ly?”
“Vậy ngươi muốn thế nào thì mới có thể không ly khai?” Lời này nói ra khiến Đông Dương á khẩu không trả lời được, bởi vì y cho tới bây giờ không nghĩ đến chuyện sẽ mãi ở lại Dịch gia, năm năm trước chưa từng, năm năm sau lại càng không có. Đông Dương trầm mặc không nói, khiến Dịch Vân Khanh trong lòng biến đổi, không hiểu sao lại tức giận: “Ngươi chưa từng nghĩ tới điều này bao giờ, đúng không?”
Đông Dương trầm mặc, y chính xác là chưa từng nghĩ tới điều này: “ Đại thiếu gia không phải là chán ghét cái cọc hôn nhân này sao?”
‘Đó là trước kia, bây giờ là khác’ Dịch Vân Khanh nói trong lòng, cái nguyên nhân này hắn sẽ không nói ra khỏi miệng. Nói hắn ích kỉ cũng được, đê tiện cũng không sao, hắn sẽ không để mình còn chưa nắm rõ tâm ý của mình mà phóng y rời đi.
Dịch Vân Khanh trưng một bộ dáng không muốn nói nhiều, Đông Dương cũng không thể cưỡng cầu, chỉ là tạm thời buông tha mà thôi. Dịch Vân Khanh cởi bớt y phục nằm lên giường, lưu lại cho y một cái ót. Đông Dương ngồi phát ngốc một hồi, dùng tay phải tùy tiện thu dọn cái bàn rồi chuẩn bị nghỉ ngơi.
Nằm trên giường bên tai nghe tiếng hô hấp của người bên cạnh, Đông Dương không nghĩ ra được lý do vì sao Dịch Vân Khanh lại không đồng ý hòa ly.
Đông Dương bối rối, cùng ngủ trên một cái giường Dịch Vân Khanh cũng rất bối rối, bổi rối không biết bản thân có nên làm việc mà hắn muốn làm không. Rối rắm một lúc, cắn răng một cái. Sờ soạng vươn tay sang người bên cạnh.
Giường gỗ không lớn, hai đại nam nhân nằm trên đó nhiều nhất cũng chỉ cách nhau một cái nắm tay, mặc dù trong đêm tối không thấy rõ được phản ứng của đối phương, nhưng động tác lớn nhỏ gì vẫn có thể cảm nhận được.
Cùng một nam nhân ngủ trên một giường, Đông Dương cho tới bây giờ cũng không nghĩ sẽ nổi lên cái tâm tư gì, cho dù nam nhân ấy trên danh nghĩa là phu quân của y, trong thời gian tân hôn cũng đã từng có một lần thân mật tiếp xúc, không phải là không tiếp nhận được, dù sao thì cũng đã từng một lần, chính là đơn thuần cho tới bây giờ cũng không có nghĩ tới. Cho nên khi tay Dịch Vân Khanh theo cổ y hướng vào bên trong, trên da thịt y ái muội vuốt ve, y thật sự nghĩ bản thân bị ảo giác. Nghẹn họng trân trối khiến y cơ hồ nghĩ bản thân chính là đang mơ.
Cảm giác thân thể dưới tay có chút cứng ngắc, Dịch Vân Khanh tiếp cận bên tai Đông Dương, nhẹ nhàng thả khí nói: “Chúng ta là phu thê, sinh hoạt phu thê cũng là theo đạo thường tình.”
Năm năm một lần làm theo đạo phu thê sao?
Hơi thở ấm áp phun ở bên tai khiến cho một trận khinh dương, Đông Dương không nói, tùy ý để bàn tay vói vào trong vuốt ve vỗ về chơi đùa. Cũng đã từng một lần sinh hoạt phu thê, là dưới tình huống Dịch Vân Khanh uống rượu mà xảy ra, y vẫn luôn nhớ rõ sáng sớm hôm sau, trên mặt Dịch Vân Khanh chỉ có biểu tình áp ách. Một nam nhân không thích nam nhân lại đi bính một nam nhân, không phải quá gượng ép sao? Cho nên y cho rằng, Dịch Vân Khanh là không được. Nam nhân xúc động cũng chỉ là cảm thấy vậy thôi, nếu cảm thấy không thể tự nhiên sẽ thối lui.
Không nghĩ tới, khi Đông Dương lần đầu tiên thể hiện một mặt chân thật của bản thân, cảm nhận của Dịch Vân Khanh đối với y cũng đã có thay đổi. Đối với công phu săn thú cùng tài bắn cung là kinh hỉ, trợ giúp Dịch gia là cảm kích, cư xử chân thành là kinh ngạc, cùng là người bị thân nhân phản bội là thương hại dung hợp với sự rung động khó hiểu khi ở cùng nhau, phần rung động này cũng đủ làm cho hắn không muốn buông tay. Nhưng thực sự hắn cũng không nghĩ tới sẽ đi ôm một người nam nhân, một lần duy nhất cũng là lúc tức giận mượn rượu mà làm, mà khi bàn tay tiến vào bên trong áo, vuốt ve da thịt của y, Dịch Vân Khanh phát hiện, hắn động tình.
Dưới tay là da thịt không giống với nữ nhân mềm mại, cũng không có phần nõn nà kia, mà là sự dẻo dai có phần cứng rắn, làn da trơn nhẵn có lẽ do buổi chiều rét lạnh mà còn lại một phần thanh lương đặc biệt, giống tơ lụa nhưng càng thấy như đang chạm vào bảo ngọc. Làm cho người ta yêu thích không muốn rời tay.
Đông Dương đối với chuyện phòng the kinh nghiệm rất ít, không có trưởng bối dạy, hơn nữa bình thường tâm cũng lặng như nước, rất ít khi nổi lên ý niệm này, cho dù ngẫu nhiên cũng là cưỡng chế ép xuống, cũng chưa từng tự mình giải quyết, trong lòng không nghĩ tới, nhưng dù sao y vẫn là một nam nhân trưởng thành. Bị đôi tay không phải của mình vuốt ve, huống chi chủ nhân của đôi tay này là phu quân trên danh nghĩa, từng có một lần tiếp xúc thân mật, tuy rằng lần tiếp xúc đó chỉ có thống khổ, nhưng cũng khó tránh khỏi trong tâm dâng lên một cỗ khác thường.
Cảm thấy thân thể dưới tay càng ngày càng cứng ngắc, Dịch Vân Khanh không khỏi dâng lên trong lòng một mạt thương tiếc, dùng đôi môi ấm áp nhẹ nhàng hôn y, ôn nhu nói: “Đừng sợ, ta sẽ không thương tổn ngươi.”
Đông Dương run lên. Vì bàn tay đang đặt bên hông, vì bóng người đang áp trên mình, cũng vì lời nói nhẹ nhàng ấm áp bên tai “… Đại thiếu gia đừng miễn cưỡng chính mình.”
Dịch Vân Khanh cười. Người dưới thân cũng thật đơn thuần, người khác hẳn đều nghĩ là hắn không phải là miễn cưỡng mà là phi thường vui đi? Người dưới thân thật đã khiêu khích hắn khiến hắn muốn ngừng cũng không được!
Đông Dương không phải không cảm nhận được cảm xúc của Dịch Vân Khanh đã thay đổi, chính là y một lòng một dạ cho rằng hắn là đang miễn cưỡng, chủ yếu là do lần đó lúc còn tân hôn Dịch Vân Khanh đã lưu lại ánh mắt chán ghét ấy khiến y ấn tượng quá sâu.
Độ ấm trong phòng nhỏ ngày càng tăng lên, hai người xích thân lõa thể, da thịt thân cận, bàn tay đang ở trên người ngày càng nóng hơn, hơi thở ở bên tai cũng ngày càng nóng rực, chỗ mẫn cảm ở dưới bị đụng chạm. Đông Dương cảm thấy sự tình đã muốn hoàn toàn vượt qua dư đoán của y, hiện tại liền kinh động giãy dụa, cả kinh nói: “Đại thiếu gia…”
Những lời còn lại đều bị Dịch Vân Khanh hôn tới giam lại trong miệng.
Đông Dương kinh ngạc không hiểu.
Nhờ có một chút ngẫn ngơ này, Dịch Vân Khanh đã áp được Đông Dương nằm lại xuống giường. Chiếc lưỡi giảo hoạt hút lấy, khẽ liếm đôi môi ấm áp của Đông Dương, linh hoạt tách ra hàm răng khép chặt, đi vào bắt lấy chiếc lưỡi vẫn đang cố trốn tránh kia.
Đông Dương giãy dụa càng lợi hại.
Dịch Vân Khanh che lại môi đoạt đi hô hấp của y, trên tay vẫn thường thường kích thích điểm mẫn cảm của y. Trong lúc y toàn thân vô lực xụi lơ trên giường, Dịch Vân Khanh giơ cao tay trái y lên, cố định lên đỉnh đầu, ôn nhu nói: “Tay trái bị thương chưa khỏi, không nên dùng sức.”
Đông Dương nghiêng đầu, né tránh hơi thở nóng rực bên tai, không nghĩ lúc giãy dụa vô lực lại khiến lộ ra tảng lớn da thịt.
Dịch Vân Khanh cúi đầu, ở trên đó liên tiếp hôn xuống.
Đối với kĩ xảo phòng the này, mười Đông Dương so ra vẫn kém một Dịch Vân Khanh. Phản ứng gì của y đều bị Dịch Vân Khanh nắm rõ trong tay, bị dẫn dắt, bị bắt giữ, bị chiếm lấy, hết thảy đều giống như thuận theo tự nhiên, nước chảy thành sông.
Tác giả có lời muốn nói: thật có lỗi trong nhà có việc gấp, không kịp đăng truyện. Ta sẽ nhanh chóng đền bù.
Về phần những người trong Dịch gia, ta cũng không muốn giải thích nhiều lắm, đương nhiên là sẽ có ngược, có thể phần ngược này chính là để Đông Dương báo thù đi? Chắc cũng không hẳn là như vậy? Còn về Dịch Vân Khanh, thật tình mà nói, biểu hiện của hắn cũng giống tra công đi?!
Cảm ơn các bạn đã chú ý cùng nhắn lại, ta vẫn luôn theo dõi. Không thể không nói là nhờ vào việc xem lời nhắn của mọi người mà ta đã nhìn thấy những thiếu sót, ta sẽ cố gắng sửa chữa bổ sung mà không ảnh hưởng tới nội dung truyện. Cho nên, mọi người cần phải để lại càng nhiều lời nhắn hơn nha!
Một câu cuối cùng, công chắc là không có biến đổi. Nhưng tình cảm của công sẽ chậm rãi biến chuyển theo từng biến hóa, cho tới khi trở thành một trung khuyển không thể trung khuyển hơn!
Tác giả :
Mạc Tà