Nam Thành Có Mưa
Chương 19
Mốc dịch
Diệp Gia Thụ ngủ không sâu, một tiếng động nhỏ cũng có thể làm anh thức giấc, huống chi tối nay anh không ngủ yên lòng. Trong nửa tỉnh nửa mơ loáng thoáng nghe thấy tiếng còi ô tô, anh giật mình tỉnh giấc, lập tức ngồi dậy.
Căn nhà yên lặng như tờ, anh mặc quần áo vào, cầm điện thoại và đèn pin, nhón chân ra ngoài.
Ra khỏi sân thì quẹo trái, trên con đường rẽ vào thị trấn, một chiếc xe ô tô đang bật đèn pha.
Diệp Gia Thụ nheo mắt nhìn, một lát sau đi về phía chiếc xe đó.
Đèn pha tắt, cửa xe mở ra, một người bước xuống xe. Ánh trăng rọi nền tuyết sáng như ban ngày, người đó chống ba toong, lưng hơi gù.
Khi cách ông ta khoảng hai mét, Diệp Gia Thụ dừng lại, nét mặt vô cùng bình tĩnh: “Lâu rồi không gặp, giám đốc Đường.”
Đường Kiển Khiêm không tiếp lời, chỉ nhìn anh bằng khuôn mặt trầm lặng như nước.
Diệp Gia Thụ nói: “Giờ đã muộn rồi, đừng làm phiền Tống Uyển nghỉ ngơi, chuyện giữa chúng ta, chúng ta giải quyết riêng.”
Anh đã biết ngày này sẽ tới nên không hề bất ngờ, từ lúc ban ngày nghi ngờ có người theo dõi, anh biết nơi này không còn an toàn nữa, nhưng không ngờ Đường Kiển Khiêm lại nhanh đến vậy, đến đây ngay trong đêm.
Nửa đêm nổi gió, thổi phần phật góc áo Diệp Gia Thụ, “Tôi nghe nói giám đốc Đường có một quy định.”
Đường Kiển Khiêm nhướn mày, “Cậu cũng gan dạ đấy chứ.”
“Giám đốc Đường, ông dám đánh cuộc không? Nếu tôi đánh bại được A Tuyền, vậy ông phải trả tự do cho Tống Uyển.”
Đường Kiển Khiêm không nổi giận ngược lại còn nở nụ cười, “Từ lúc tôi đặt ra quy định này cho đến nay, kẻ khiêu chiến rất nhiều nhưng không ai trở về. Cậu suy nghĩ cho cẩn thận.”
Diệp Gia Thụ đứng thẳng tắp, “Cái mạng hèn này, không đáng giá đến thế.”
“Được, bây giờ tôi sẽ gọi A Tuyền chuẩn bị.” Đường Kiển Khiêm xoay người ra dấu mời người lên xe: “Mời.”
* * * * *
Mùa xuân ở Nam Thành vẫn còn se lạnh, gió thổi cuốn theo những lá cây khô xoay tròn, cả con ngõ tối đen như mực không thấy ánh đèn. Diệp Gia Thụ tựa người vào tường chờ rất lâu, trong ngõ cuối cùng cũng vang vọng tiếng bước chân.
Diệp Gia Thụ đứng thẳng người, nhìn người vội vã chạy đến
Anh đút tay vào túi áo, không mở miệng, Lý Tuyết bước tới gần hỏi anh tới tấp như tràng pháo: “Diệp Gia Thụ, anh có ý gì? Hơn hai tháng nay không liên lạc được với anh, ngày nào bác gái cũng tìm tôi hỏi thăm tin tức. Anh làm việc có trách nhiệm hơn được không hả?”
Diệp Gia Thụ trầm mặc.
Ngực Lý Tuyết phập phồng, lửa giận làm cô ấy không cách nào lý trí lại được, cố gắng tìm những từ ngữ khó nghe nhất để mắng nhiếc anh, nhưng Diệp Gia Thụ im lặng làm những lời cô ấy vừa nói như bọt biển, “Anh nói gì đi chứ!”
Anh rút tay ra khỏi túi áo, đưa tay về phía cô, “Cô giữ cẩn thận tấm thẻ này, bên trong là tất cả số tiền còn lại của tôi. Tôi không muốn muộn thế này còn đánh thức bố mẹ Trần Tư Dương, nhờ cô giúp tôi đưa lại cho họ. Mật mã thẻ là sinh nhật của Trần Tư Dương.”
Lý Tuyết sửng sốt, trong phút chốc nỗi sợ hãi không thể nói thành lời xâm chiếm cả cơ thể, “... Anh có ý gì?”
Diệp Gia Thụ nghiêng người, lấy hộp thuốc trong túi quần ra, rút một điếu cúi đầu đến gần ngọn lửa tỏa ra từ bật lửa, gió thổi qua làm ngọn lửa lay động, anh giơ tay che lại, cuối cùng châm được điếu thuốc.
Anh đè thấp giọng xuống: “Bác trai bác gái không phải là trách nhiệm của cô, cô không cần gánh vác cả đời, sau này hãy sống cuộc sống của mình.”
Làn khói thuốc màu xám đen vừa ngưng tụ lại thì bị gió thổi tan, chỉ khi đốm lửa sáng lên cô mới nhìn thấy nét mặt anh. Trên gương mặt ấy thật sự không có bất kì biểu cảm nào.
“Diệp Gia Thụ, anh nói cho rõ ràng, rốt cuộc ý anh là gì?”
Diệp Gia Thụ ngập ngừng trong giây lát, cuối cùng liếc nhìn cô ấy, “Tôi phải làm một chuyện, có lẽ một đi không trở về.”
“Anh... anh định làm gì? Diệp Gia Thụ, chuyện của nhà họ Trần anh muốn quẳng gánh giữa đường sao?”
“Chẳng phải cô vẫn luôn hận tôi hại chết Trần Tư Dương ư? Vừa hay...”
“Nếu anh không chết vì Trần Tư Dương thì không tính là đền mạng!”
“... Vậy chẳng còn cách nào nữa, chỉ còn cách tôi xuống dưới đấy nói xin lỗi cậu ấy.” Vừa dứt lời, anh toan rời đi.
“Diệp Gia Thụ!”
Bước chân Diệp Gia Thụ dừng lại.
Mắt Lý Tuyết nhòe đi, bóng hình của Diệp Gia Thụ đang lắc lư trước mắt cô, cô không thể nói thành tiếng, dường như chuyện cũ phủ đầy bụi ngày xưa bóp nghẹn cổ họng.
Cô nhớ lại khoảng thời gian năm ấy ba người vẫn bên nhau, cô kìm lòng không đậu buộc mình rời mắt khỏi Trần Tư Dương, chuyển sang nhìn về phía người hát chính.
Hồi đấy Diệp Gia Thụ không mờ nhạt chán nản như bây giờ, trên người anh mang theo khí chất kiêu ngạo đầy tự hào, không phải căm giận thế tục, chỉ là không muốn thỏa hiệp với thế giới. Mỗi lần biểu diễn, những cô bé dưới sân khấu đều hò hét tên anh đến khản giọng, thỉnh thoảng anh đưa tầm mắt xuống bên dưới, nhưng thật ra trong mắt anh không có ai cả.
Cô thường nghĩ, trên thế giới này liệu có người lọt vào mắt xanh của anh chàng hát chính này? Liệu sẽ có lúc anh cố gắng quên mình vì phụ nữ không?
Có rất nhiều tính từ, sớm nắng chiều mưa, đứng núi này trông núi nọ... hoặc khác nữa, cô chưa đến mức đê hèn, cô chọn cách nói thẳng với Trần Tư Dương mình đã thay lòng, cô cũng muốn ngồi dưới sân khấu hò hét, hòa mình vào trong những người nhạt nhòa ấy, mặc dù chưa bao giờ được một lần nhìn thẳng vào mắt anh.
Cô không ngờ trước khi nói thẳng với Trần Tư Dương, anh lại xích mích với Diệp Gia Thụ vì bất đồng quan điểm, Trần Tư Dương không chịu nổi hai cú shock, tối hôm ấy uống đến say mèm, cũng bởi vậy mà bỏ mạng trong biển lửa.
Chuyện này cô không nói với bất kì ai, ba năm qua giấu kín trong lòng. Cô hiểu rất rõ rằng, bản thân mình mới chính là hung thủ thực sự dẫn đến cái chết của Trần Tư Dương.
Quãng đường còn lại cô sống trong niềm ân hận mãi mãi, nhưng cô không giống Diệp Gia Thụ, cô không dám sám hối.
Diệp Gia Thụ đợi một lát, thấy cô không nói gì, bèn giơ cánh tay lên vẫy chào, coi như tạm biệt, sau đó sải bước đi.
“Diệp Gia Thụ!”
Diệp Gia Thụ phía xa xa dừng bước ngoảnh đầu lại, qua màn đêm Nam Thành, gương mặt người phụ nữ trẻ tuổi trở nên mơ hồ.
Cô đè tay lên tim mình, cất cao giọng run rẩy: “Cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho anh.”
Một chiếc xe vụt qua.
Khi Lý Tuyết ngẩng đầu lên lần nữa, bóng dáng đối diện đã quay người đi, trở thành cái bóng mỏng manh. Cô đứng ở nơi đó, không khóc. Vẫn luôn không khóc.
Từ nhỏ Diệp Gia Thụ đã sống ở Nam Thành, nhưng vẫn cảm thấy hiểu biết của mình về thành phố này rất ít. Nhất là những năm qua, từng con ngõ cũ kĩ nơi thời thiếu niên từng nô đùa dần dần biến mất, cao ốc nhà tầng mọc lên như nấm sau mưa. Sau này những cây cổ thụ cũng bị chặt đốn, bạn bè hoặc xa xứ hoặc lập nghiệp thành gia.
Nơi đây là quê hương, nhưng càng ngày anh càng giống một vị khách qua đường.
Năm sau phố tây cũng bị phá bỏ, rất nhiều hộ gia đình đều chuyển đi. Anh trở về ngôi nhà mình sống hồi nhỏ, nhìn mạng nhện chăng đầy bên ngoài cửa sổ, có lẽ gia đình sau này chuyển tới bây giờ không còn sống ở đây nữa rồi.
Anh mua nước đậu và bánh bao ở đầu đường phố tây, ăn xong cả người đều nóng sực, sau đó bắt đầu đi tìm Diệp Dao.
Anh mất tích đã lâu, hôm nay lại đột nhiên xuất hiện làm Diệp Dao vừa bất ngờ và mừng rỡ, nắm lấy cổ áo anh khóc cả ngày trời, rồi mới thút thít: “Anh đúng là thần kinh, điện thoại thì không gọi được, trong nhà thì không có ai, em còn tưởng anh chết rồi cơ! Nhưng cũng không thấy ai báo tang để em nhặt xác giúp anh.”
Khóc xong, hai người leo lên bậc thềm cao cao, ngồi xuống bậc cao nhất. Nhìn xuống bên dưới, ven đường đều là cây cối cành lá khẳng khiu. Bầu trời màu xám tro, con người màu xám tro, mùa xuân đang đến rất gần.
Diệp Dao tựa đầu lên vai Diệp Gia Thụ, “Anh Diệp, nói thật với em đi, bữa vừa rồi anh đi đâu vậy?”
“Đưa Tống Uyển đi trốn.”
“Giả tạo quá, sao lãng mạn thế? Vậy anh còn quay về làm gì? Hết tiền rồi à?”
“Về để chính thức chào tạm biệt cô.”
Diệp Dao khựng lại, ngước đầu lên nhìn anh, “Anh và chị ấy định chuyển đi ư?”
Diệp Gia Thụ ậm ừ một tiếng qua loa.
Diệp Dao cười cười, “Chuyện nhà họ Trần anh mặc kệ sao?”
“Chẳng phải cô không cho tôi lo đấy thôi? Cô nói đúng lắm, con người phải ích kỉ một chút.”
Diệp Dao cười nắc nẻ, “Coi như anh hiểu ra rồi.”
“Mai sau tôi không lo cho cô được nữa, cô phải sống có trách nhiệm với bản thân đấy.”
Lần này Diệp Dao không tiếp lời, cô mang ba lô ra trước mặt, lấy hai cuốn sách bên trong ra đập mạnh vào gối Diệp Gia Thụ, “Bây giờ em đang học đây này.”
Anh cúi đầu nhìn, cười đáp: “Học tiếng Anh à? Tốt lắm, thế đã chia tay với bạn trai chưa?”
Diệp Dao bĩu môi, “Chia tay từ lâu rồi, bây giờ em đang tập trung học hành không có lòng dạ nào yêu đương.”
Diệp Gia Thụ nhoẻn miệng cười, “Vậy tôi đi cũng yên tâm hơn.”
“Anh chỉ chuyển nhà thôi chứ đâu phải chết, nói cứ như sau này chúng ta không gặp nhau nữa vậy.”
“... Sau này chú ý giữ gìn sức khỏe.”
“Biết rồi, lắm mồm quá.”
Diệp Dao không muốn chào tạm biệt anh thế này, muốn thời khắc chia tay lúc này đây dài thêm chút nữa, cô tựa đầu lên vai Diệp Gia Thụ, thì thầm, “Lúc đó anh ngầu chừng nào, bao nhiêu cô gái đòi sống đòi chết vì anh. Em luôn nghĩ rốt cuộc ai mới là người đó nhỉ?”
Diệp Gia Thụ cười cười, tầm mắt nhìn về phương xa, “Bây giờ cô đã thấy rồi đấy, không còn ngầu nữa.”
“Tình yêu mà, chẳng phải thảm hại vậy sao, nếu quá trọng sĩ diện thì còn gọi gì là tình yêu nữa.”
“Bản chất của thảm hại và khom lưng uốn gối hoàn toàn khác nhau.”
Diệp Dao nhẹ huých khuỷu tay vào xương sườn anh, nói đầy bất mãn: “Anh lại mượn cớ để dạy dỗ em. Em biết rồi, sau này sẽ lau sạch mắt nhìn chuẩn người.”
“Đến lúc đó báo tin tốt cho tôi.”
Diệp Dao ừ một tiếng, cảm thấy nước mắt sắp chảy ra, liền lập tức buông tay đứng dậy, “Không nói nữa, em sắp phải đi học rồi. Anh... cô Tống đâu? Anh không về cùng chị ấy sao? Hai người đi thế nào vậy? Định chuyển đến đâu?”
“Ở Nam Thành còn ít chuyện nữa, xử lý xong thì đi.”
“Trước khi đi gọi điện thoại cho em nhé.”
“Thôi đi, cô khóc lóc tôi không chịu nổi.”
Diệp Dao thốt lên “này”.
Diệp Gia Thụ cười cười, dặn dò lại lần nữa: “Nhớ giữ gìn sức khỏe.”
“Biết rồi... Thế em đi đây.”
“Cô đi trước đi, tôi ở đây thêm lát nữa.”
Diệp Dao nhìn anh lần cuối, kéo dây ba lô lên xoay người rời đi, giẫm lên từng bậc thang, đi từng bước xuống dưới.
Sắp đến bậc cuối cùng, bỗng nhiên cô dừng bước, ngoảnh đầu lại nhìn anh.
Trong sắc trời xám đen, bóng hình thẳng tắp của Diệp Gia Thụ như ngọn cờ đang tung bay. Trong lòng cô bất chợt dâng lên cảm xúc khác lạ, rất muốn chạy nhanh về ôm chặt lấy anh, nếu không anh sẽ bị gió cuốn đi mất.
Cuối cùng cô cũng không làm, xoay người đi thẳng, không ngoảnh đầu lại nhìn thêm lần nào.
Diệp Gia Thụ ngủ không sâu, một tiếng động nhỏ cũng có thể làm anh thức giấc, huống chi tối nay anh không ngủ yên lòng. Trong nửa tỉnh nửa mơ loáng thoáng nghe thấy tiếng còi ô tô, anh giật mình tỉnh giấc, lập tức ngồi dậy.
Căn nhà yên lặng như tờ, anh mặc quần áo vào, cầm điện thoại và đèn pin, nhón chân ra ngoài.
Ra khỏi sân thì quẹo trái, trên con đường rẽ vào thị trấn, một chiếc xe ô tô đang bật đèn pha.
Diệp Gia Thụ nheo mắt nhìn, một lát sau đi về phía chiếc xe đó.
Đèn pha tắt, cửa xe mở ra, một người bước xuống xe. Ánh trăng rọi nền tuyết sáng như ban ngày, người đó chống ba toong, lưng hơi gù.
Khi cách ông ta khoảng hai mét, Diệp Gia Thụ dừng lại, nét mặt vô cùng bình tĩnh: “Lâu rồi không gặp, giám đốc Đường.”
Đường Kiển Khiêm không tiếp lời, chỉ nhìn anh bằng khuôn mặt trầm lặng như nước.
Diệp Gia Thụ nói: “Giờ đã muộn rồi, đừng làm phiền Tống Uyển nghỉ ngơi, chuyện giữa chúng ta, chúng ta giải quyết riêng.”
Anh đã biết ngày này sẽ tới nên không hề bất ngờ, từ lúc ban ngày nghi ngờ có người theo dõi, anh biết nơi này không còn an toàn nữa, nhưng không ngờ Đường Kiển Khiêm lại nhanh đến vậy, đến đây ngay trong đêm.
Nửa đêm nổi gió, thổi phần phật góc áo Diệp Gia Thụ, “Tôi nghe nói giám đốc Đường có một quy định.”
Đường Kiển Khiêm nhướn mày, “Cậu cũng gan dạ đấy chứ.”
“Giám đốc Đường, ông dám đánh cuộc không? Nếu tôi đánh bại được A Tuyền, vậy ông phải trả tự do cho Tống Uyển.”
Đường Kiển Khiêm không nổi giận ngược lại còn nở nụ cười, “Từ lúc tôi đặt ra quy định này cho đến nay, kẻ khiêu chiến rất nhiều nhưng không ai trở về. Cậu suy nghĩ cho cẩn thận.”
Diệp Gia Thụ đứng thẳng tắp, “Cái mạng hèn này, không đáng giá đến thế.”
“Được, bây giờ tôi sẽ gọi A Tuyền chuẩn bị.” Đường Kiển Khiêm xoay người ra dấu mời người lên xe: “Mời.”
* * * * *
Mùa xuân ở Nam Thành vẫn còn se lạnh, gió thổi cuốn theo những lá cây khô xoay tròn, cả con ngõ tối đen như mực không thấy ánh đèn. Diệp Gia Thụ tựa người vào tường chờ rất lâu, trong ngõ cuối cùng cũng vang vọng tiếng bước chân.
Diệp Gia Thụ đứng thẳng người, nhìn người vội vã chạy đến
Anh đút tay vào túi áo, không mở miệng, Lý Tuyết bước tới gần hỏi anh tới tấp như tràng pháo: “Diệp Gia Thụ, anh có ý gì? Hơn hai tháng nay không liên lạc được với anh, ngày nào bác gái cũng tìm tôi hỏi thăm tin tức. Anh làm việc có trách nhiệm hơn được không hả?”
Diệp Gia Thụ trầm mặc.
Ngực Lý Tuyết phập phồng, lửa giận làm cô ấy không cách nào lý trí lại được, cố gắng tìm những từ ngữ khó nghe nhất để mắng nhiếc anh, nhưng Diệp Gia Thụ im lặng làm những lời cô ấy vừa nói như bọt biển, “Anh nói gì đi chứ!”
Anh rút tay ra khỏi túi áo, đưa tay về phía cô, “Cô giữ cẩn thận tấm thẻ này, bên trong là tất cả số tiền còn lại của tôi. Tôi không muốn muộn thế này còn đánh thức bố mẹ Trần Tư Dương, nhờ cô giúp tôi đưa lại cho họ. Mật mã thẻ là sinh nhật của Trần Tư Dương.”
Lý Tuyết sửng sốt, trong phút chốc nỗi sợ hãi không thể nói thành lời xâm chiếm cả cơ thể, “... Anh có ý gì?”
Diệp Gia Thụ nghiêng người, lấy hộp thuốc trong túi quần ra, rút một điếu cúi đầu đến gần ngọn lửa tỏa ra từ bật lửa, gió thổi qua làm ngọn lửa lay động, anh giơ tay che lại, cuối cùng châm được điếu thuốc.
Anh đè thấp giọng xuống: “Bác trai bác gái không phải là trách nhiệm của cô, cô không cần gánh vác cả đời, sau này hãy sống cuộc sống của mình.”
Làn khói thuốc màu xám đen vừa ngưng tụ lại thì bị gió thổi tan, chỉ khi đốm lửa sáng lên cô mới nhìn thấy nét mặt anh. Trên gương mặt ấy thật sự không có bất kì biểu cảm nào.
“Diệp Gia Thụ, anh nói cho rõ ràng, rốt cuộc ý anh là gì?”
Diệp Gia Thụ ngập ngừng trong giây lát, cuối cùng liếc nhìn cô ấy, “Tôi phải làm một chuyện, có lẽ một đi không trở về.”
“Anh... anh định làm gì? Diệp Gia Thụ, chuyện của nhà họ Trần anh muốn quẳng gánh giữa đường sao?”
“Chẳng phải cô vẫn luôn hận tôi hại chết Trần Tư Dương ư? Vừa hay...”
“Nếu anh không chết vì Trần Tư Dương thì không tính là đền mạng!”
“... Vậy chẳng còn cách nào nữa, chỉ còn cách tôi xuống dưới đấy nói xin lỗi cậu ấy.” Vừa dứt lời, anh toan rời đi.
“Diệp Gia Thụ!”
Bước chân Diệp Gia Thụ dừng lại.
Mắt Lý Tuyết nhòe đi, bóng hình của Diệp Gia Thụ đang lắc lư trước mắt cô, cô không thể nói thành tiếng, dường như chuyện cũ phủ đầy bụi ngày xưa bóp nghẹn cổ họng.
Cô nhớ lại khoảng thời gian năm ấy ba người vẫn bên nhau, cô kìm lòng không đậu buộc mình rời mắt khỏi Trần Tư Dương, chuyển sang nhìn về phía người hát chính.
Hồi đấy Diệp Gia Thụ không mờ nhạt chán nản như bây giờ, trên người anh mang theo khí chất kiêu ngạo đầy tự hào, không phải căm giận thế tục, chỉ là không muốn thỏa hiệp với thế giới. Mỗi lần biểu diễn, những cô bé dưới sân khấu đều hò hét tên anh đến khản giọng, thỉnh thoảng anh đưa tầm mắt xuống bên dưới, nhưng thật ra trong mắt anh không có ai cả.
Cô thường nghĩ, trên thế giới này liệu có người lọt vào mắt xanh của anh chàng hát chính này? Liệu sẽ có lúc anh cố gắng quên mình vì phụ nữ không?
Có rất nhiều tính từ, sớm nắng chiều mưa, đứng núi này trông núi nọ... hoặc khác nữa, cô chưa đến mức đê hèn, cô chọn cách nói thẳng với Trần Tư Dương mình đã thay lòng, cô cũng muốn ngồi dưới sân khấu hò hét, hòa mình vào trong những người nhạt nhòa ấy, mặc dù chưa bao giờ được một lần nhìn thẳng vào mắt anh.
Cô không ngờ trước khi nói thẳng với Trần Tư Dương, anh lại xích mích với Diệp Gia Thụ vì bất đồng quan điểm, Trần Tư Dương không chịu nổi hai cú shock, tối hôm ấy uống đến say mèm, cũng bởi vậy mà bỏ mạng trong biển lửa.
Chuyện này cô không nói với bất kì ai, ba năm qua giấu kín trong lòng. Cô hiểu rất rõ rằng, bản thân mình mới chính là hung thủ thực sự dẫn đến cái chết của Trần Tư Dương.
Quãng đường còn lại cô sống trong niềm ân hận mãi mãi, nhưng cô không giống Diệp Gia Thụ, cô không dám sám hối.
Diệp Gia Thụ đợi một lát, thấy cô không nói gì, bèn giơ cánh tay lên vẫy chào, coi như tạm biệt, sau đó sải bước đi.
“Diệp Gia Thụ!”
Diệp Gia Thụ phía xa xa dừng bước ngoảnh đầu lại, qua màn đêm Nam Thành, gương mặt người phụ nữ trẻ tuổi trở nên mơ hồ.
Cô đè tay lên tim mình, cất cao giọng run rẩy: “Cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho anh.”
Một chiếc xe vụt qua.
Khi Lý Tuyết ngẩng đầu lên lần nữa, bóng dáng đối diện đã quay người đi, trở thành cái bóng mỏng manh. Cô đứng ở nơi đó, không khóc. Vẫn luôn không khóc.
Từ nhỏ Diệp Gia Thụ đã sống ở Nam Thành, nhưng vẫn cảm thấy hiểu biết của mình về thành phố này rất ít. Nhất là những năm qua, từng con ngõ cũ kĩ nơi thời thiếu niên từng nô đùa dần dần biến mất, cao ốc nhà tầng mọc lên như nấm sau mưa. Sau này những cây cổ thụ cũng bị chặt đốn, bạn bè hoặc xa xứ hoặc lập nghiệp thành gia.
Nơi đây là quê hương, nhưng càng ngày anh càng giống một vị khách qua đường.
Năm sau phố tây cũng bị phá bỏ, rất nhiều hộ gia đình đều chuyển đi. Anh trở về ngôi nhà mình sống hồi nhỏ, nhìn mạng nhện chăng đầy bên ngoài cửa sổ, có lẽ gia đình sau này chuyển tới bây giờ không còn sống ở đây nữa rồi.
Anh mua nước đậu và bánh bao ở đầu đường phố tây, ăn xong cả người đều nóng sực, sau đó bắt đầu đi tìm Diệp Dao.
Anh mất tích đã lâu, hôm nay lại đột nhiên xuất hiện làm Diệp Dao vừa bất ngờ và mừng rỡ, nắm lấy cổ áo anh khóc cả ngày trời, rồi mới thút thít: “Anh đúng là thần kinh, điện thoại thì không gọi được, trong nhà thì không có ai, em còn tưởng anh chết rồi cơ! Nhưng cũng không thấy ai báo tang để em nhặt xác giúp anh.”
Khóc xong, hai người leo lên bậc thềm cao cao, ngồi xuống bậc cao nhất. Nhìn xuống bên dưới, ven đường đều là cây cối cành lá khẳng khiu. Bầu trời màu xám tro, con người màu xám tro, mùa xuân đang đến rất gần.
Diệp Dao tựa đầu lên vai Diệp Gia Thụ, “Anh Diệp, nói thật với em đi, bữa vừa rồi anh đi đâu vậy?”
“Đưa Tống Uyển đi trốn.”
“Giả tạo quá, sao lãng mạn thế? Vậy anh còn quay về làm gì? Hết tiền rồi à?”
“Về để chính thức chào tạm biệt cô.”
Diệp Dao khựng lại, ngước đầu lên nhìn anh, “Anh và chị ấy định chuyển đi ư?”
Diệp Gia Thụ ậm ừ một tiếng qua loa.
Diệp Dao cười cười, “Chuyện nhà họ Trần anh mặc kệ sao?”
“Chẳng phải cô không cho tôi lo đấy thôi? Cô nói đúng lắm, con người phải ích kỉ một chút.”
Diệp Dao cười nắc nẻ, “Coi như anh hiểu ra rồi.”
“Mai sau tôi không lo cho cô được nữa, cô phải sống có trách nhiệm với bản thân đấy.”
Lần này Diệp Dao không tiếp lời, cô mang ba lô ra trước mặt, lấy hai cuốn sách bên trong ra đập mạnh vào gối Diệp Gia Thụ, “Bây giờ em đang học đây này.”
Anh cúi đầu nhìn, cười đáp: “Học tiếng Anh à? Tốt lắm, thế đã chia tay với bạn trai chưa?”
Diệp Dao bĩu môi, “Chia tay từ lâu rồi, bây giờ em đang tập trung học hành không có lòng dạ nào yêu đương.”
Diệp Gia Thụ nhoẻn miệng cười, “Vậy tôi đi cũng yên tâm hơn.”
“Anh chỉ chuyển nhà thôi chứ đâu phải chết, nói cứ như sau này chúng ta không gặp nhau nữa vậy.”
“... Sau này chú ý giữ gìn sức khỏe.”
“Biết rồi, lắm mồm quá.”
Diệp Dao không muốn chào tạm biệt anh thế này, muốn thời khắc chia tay lúc này đây dài thêm chút nữa, cô tựa đầu lên vai Diệp Gia Thụ, thì thầm, “Lúc đó anh ngầu chừng nào, bao nhiêu cô gái đòi sống đòi chết vì anh. Em luôn nghĩ rốt cuộc ai mới là người đó nhỉ?”
Diệp Gia Thụ cười cười, tầm mắt nhìn về phương xa, “Bây giờ cô đã thấy rồi đấy, không còn ngầu nữa.”
“Tình yêu mà, chẳng phải thảm hại vậy sao, nếu quá trọng sĩ diện thì còn gọi gì là tình yêu nữa.”
“Bản chất của thảm hại và khom lưng uốn gối hoàn toàn khác nhau.”
Diệp Dao nhẹ huých khuỷu tay vào xương sườn anh, nói đầy bất mãn: “Anh lại mượn cớ để dạy dỗ em. Em biết rồi, sau này sẽ lau sạch mắt nhìn chuẩn người.”
“Đến lúc đó báo tin tốt cho tôi.”
Diệp Dao ừ một tiếng, cảm thấy nước mắt sắp chảy ra, liền lập tức buông tay đứng dậy, “Không nói nữa, em sắp phải đi học rồi. Anh... cô Tống đâu? Anh không về cùng chị ấy sao? Hai người đi thế nào vậy? Định chuyển đến đâu?”
“Ở Nam Thành còn ít chuyện nữa, xử lý xong thì đi.”
“Trước khi đi gọi điện thoại cho em nhé.”
“Thôi đi, cô khóc lóc tôi không chịu nổi.”
Diệp Dao thốt lên “này”.
Diệp Gia Thụ cười cười, dặn dò lại lần nữa: “Nhớ giữ gìn sức khỏe.”
“Biết rồi... Thế em đi đây.”
“Cô đi trước đi, tôi ở đây thêm lát nữa.”
Diệp Dao nhìn anh lần cuối, kéo dây ba lô lên xoay người rời đi, giẫm lên từng bậc thang, đi từng bước xuống dưới.
Sắp đến bậc cuối cùng, bỗng nhiên cô dừng bước, ngoảnh đầu lại nhìn anh.
Trong sắc trời xám đen, bóng hình thẳng tắp của Diệp Gia Thụ như ngọn cờ đang tung bay. Trong lòng cô bất chợt dâng lên cảm xúc khác lạ, rất muốn chạy nhanh về ôm chặt lấy anh, nếu không anh sẽ bị gió cuốn đi mất.
Cuối cùng cô cũng không làm, xoay người đi thẳng, không ngoảnh đầu lại nhìn thêm lần nào.
Tác giả :
Minh Khai Dạ Hợp