Năm Tháng Vội Vã
Quyển 5 - Chương 3
Sau mấy tháng luyện tập ròng rã, ngày 1-10 đến như mở màn cho một sự kiện gì đó rất long trọng.
Phương Hồi ở nhà bà nội, buổi sáng vừa tính dậy, trước sự hô hào của bà tổ trưởng dân phố, liền treo ngay cờ tổ quốc trước cửa. Bà nội đã thông báo chuyện cô đi biểu diễn ở quảng trường Thiên An Môn từ lâu, chỉ một lúc đứng trước cửa đã có không ít hàng xóm lên tiếng chào, ông Lí trong sân cười hềnh hệch nói: “Tối nay Phương Hồi nhà ta được lãnh đạo đất nước tiếp kiến đấy!”. Mọi người đều tặc lưỡi khen ngợi, hỏi cô múa ở dưới thành lầu Thiên An Môn hay múa ở trên cầu Kim Thủy, còn hỏi có phải tặng hoa cho các nhà lãnh đạo hay không, khiến Phương Hồi không biết phải trả lời thế nào. Cô cười đau khổ nghĩ, tiếng nói của quần chúng kinh khủng thật, nếu truyền tin sang hai con ngõ nữa, chắc sẽ biến thành tối nay cô hát một bài ca ngợi tổ quốc, non sông gấm vóc.
Buổi trưa đứng trong sân đã có thể nghe thấy những tiếng ầm ầm, cũng có thể nhìn thấy máy bay bay trên bầu trời, nghe nói là đang kiểm duyệt, còn có máy bay trực thăng bay tuần. Chú Vương nhà đối diện cầm một cây sào buộc vải đỏ, khua được mấy con chim bồ câu lạ, chắc là được thả ở quảng trường, một cậu bé trong sân còn nhặt được quả bóng bay, cũng nói là được thả ở Thiên An Môn và bay đến đây. Phương Hồi nhớ lại năm xưa khi tổ chức Á vận hội, cô cũng đã từng hào hứng như thế này, còn giữ mấy xổ số in hình chú gấu trúc làm bookmark, nhưng đến giờ cô không còn đầu óc nào để chuyện trò, thanh minh với hàng xóm nữa, buổi chiều đường Đông Tứ sẽ cấm xe, nhà trường đã quy định giờ tập hợp, nếu cô không đi sớm thì lát sẽ không thể đi được.
Phương Hồi và đám Trần Tầm hẹn gặp nhau ở ngã tư Đông Tứ, cô đã chuẩn bị xong xuôi, được bà kéo ra sân, chào tạm biệt mọi người như một vị anh hùng, được một đoàn người tiễn ra đến tận cổng, nói mãi mới ngăn được, nếu không đã tiễn cô đến đầu ngõ. Và thế là cũng đã mất khá nhiều thời gian, cô vội vàng đến điểm hẹn với các bạn.
Trên đường gần như không có người, từ xa, Phương Hồi đã nhìn thấy Trần Tầm, cậu đang sốt ruột nhìn về phía bên này, vừa thấy bóng cô, bèn ra sức vẫy tay.
“Sao chậm vậy? Tớ sốt một chết đi được! Một lát nữa là cấm đường rồi, vừa nãy có mấy xe cảnh sát chạy qua!”. Trần Tầm nói.
“Nhỡ mất một lúc...”. Phương Hồi đi vội quá, vừa nói vừa ho.
Kiều Nhiên đưa cho cô một chai nước và nói: “Đừng cuống, đến kịp rồi mà. Nghỉ lát đã, khăn von mang đến chưa? Đừng quên đồ đấy”.
“Gay rồi!”. Thấy Kiều Nhiên hỏi như vậy, đột nhiên Phương Hồi la lớn: “Không được, tớ phải quay về lần nữa!”.
“Sao vậy? Không kịp nữa rồi!”. Lâm Gia Mạt nhìn đồng hồ nói.
Phương Hồi đã chạy được mấy bước, cô ngoái đầu lại nói: “Các cậu đi trước đi, đừng đợi tớ nữa!”.
“Ấy! Cậu để ý xe nhé! Bọn tớ đứng đối diện với con ngõ nhà cậu đợi cậu! Lát nữa bọn mình đi tắt trong ngõ rồi sang!”. Trần Tầm nói lớn.
“Cậu ta về làm gì vậy! Cấm đường rồi thì dù có bay bọn mình cũng chẳng bay sang được!”. Triệu Diệp cau mày nói.
“Tớ cũng không biết, thôi cứ đi đi đã”. Trần Tầm vỗ vai Triệu Diệp nói.
Tiếng còi của cảnh sát vừa vang lên thì Phương Hồi chạy ra đến nơi, con đường hẹp giữa hai con ngõ tựa như vực thẳm không thể nào vượt qua, suýt nữa thì cô đã không theo kịp đám Trần Tầm. Lúc gần chạy đến nơi, Trần Tầm đưa tay túm chặt Phương Hồi, kéo ngay cô lại gần.
“M.kiếp, giật gân quá! Chẳng kém gì phim hành động của Mĩ!”. Triệu Diệp thở phào nói.
“Cậu đi đâu vậy?”. Trần Tầm hỏi.
“Đi... lấy máy ảnh”. Phương Hồi vỗ vào túi nói: “Vừa nãy... quên mất”.
“Haizz! Tớ tưởng là gì cơ! Mang đi làm gì! Lại phải lo cầm nó”. Triệu Diệu lườm cô một cái nói.
“Không phải hôm trước cậu bảo phải mang đi đó sao?”. Phương Hồi nhìn Triệu Diệp với vẻ ấm ức nói: “Còn bảo là đến lúc đó năm đứa bọn mình phải chụp bức ảnh dưới thành lầu Thiên An Môn nữa..
“Hả?”. Nét mặt Triệu Diệp lộ rõ vẻ ngơ ngác.
“Cậu nghe lời Triệu Diệp hả? Những điều cậu ta nói như đánh rắm vậy! Không, còn không đáng giá bằng rắm nữa! Hứng lên thì nói vậy thôi, thế mà cậu lại tưởng thật, mà cũng chỉ mỗi cậu coi là thật thôi!”. Trần Tầm vừa tức vừa buồn cười, không ngớt lời chỉ trích Triệu Diệp.
“Biến! Ông lắm điều quá đấy! Thôi, lát nữa bọn mình chụp ảnh Phương Hồi nhé, không cho nó chụp nữa!”. Triệu Diệp khoác tay lên vai Phương Hồi nói.
“Bỏ ra!”. Trần Tầm và Kiều Nhiên cùng lúc quát lên, hai đứa nhìn nhau, đều có phần ngại ngùng.
“Thôi thôi! Đừng cãi nhau nữa! Mau đi thôi! Không đi sẽ muộn đấy!”. Lâm Gia Mạt thắt khăn von vào thắt lưng, kéo Phương Hồi chạy
Bọn họ là nhóm cuối cùng đến trường, cũng đã bị cô Hầu phê bình mấy câu. Trần Tầm vội đón lấy đồ đạc trong tay cô, phân phát đồ ăn tối cho các bạn. Kiều Nhiên kiểm ta đồng phục và đạo cụ của từng người, nói là đạo cụ, nhưng thực ra cũng chỉ là một chiếc khăn von mà thôi, bên trên có đính bóng nhung lấp lánh, múa bài Múa dưới ánh trăng thì thắt ở thắt lưng, múa bài Điệu múa tuyệt vời thì buộc vào tay.
Trước khi xuất phát, thầy hiệu trưởng, cô hiệu phó, cô tổng phụ trách lần lượt phát biểu, toàn những lời hào hùng về sự nghiệp vĩ đại của quốc gia, khí chất dân tộc, khí thế rất rầm rộ. Học sinh phía dưới không để ý đến những điều đó, mà hầu hết là hào hứng như trẻ con, chưa bao giờ được ở với bạn bè lâu như vậy, nghĩ đến việc cả lớp được thức đêm, tất cả đều hồ hởi, phấn khởi.
Đường Tràng An đã bị cấm từ lâu, học sinh toàn trường phải đi bộ đến quảng trường Thiên An Môn. May mà thanh niên cũng không ngại đi bộ xa, trên đường đi cười nói rộn ràng, không hề cảm thấy lẻ loi hay buồn tẻ. Đám con trai mười mấy tuổi cũng chưa biết thế nào là quan tâm đến bạn gái, Trần Tầm chỉ mãi trêu chọc, cười đùa với đám con trai, thỉnh thoảng lại ghé đến bên Phương Hồi nói với cô đôi câu, nhưng lại không nhìn thấy túi xách dưới tay cô hết chuyển từ tay trái sang lại chuyển sang tay phải mấy lần. Mãi cho đến khi Lâm Gia Mạt kêu nặng, Triệu Diệp quay sang xách hộ cô, Trần Tầm mới sực nhớ ra cũng phải cầm hộ Phương Hồi, nhưng cậu ngoảnh đầu lại nhìn thì phát hiện ra tay Phương Hồi đã không còn cầm gì nữa, Kiều Nhiên bước đến cạnh cô, xách hai chiếc túi, đang mở chai nước cho cô uống.
Kiều Nhiên đưa nước cho Phương Hồi và nói chuyện với cô: “Đợt hè đi xem với chị tớ, nội dung cũng khá hay, nhạc phim rất hay”.
“Cái gì vậy?”. Nghe thấy lời mở đầu như vậy, Trần Tầm liền bước đến hỏi.
“Phim Bảo Liên Đăng”. Phương Hồi nói: “Nhạc phim là bài hát Chỉ một chữ YÊU của Trương Tín Triết”.
“Vậy hả! Bài đó tôi cũng biết, ‘Chỉ có một chữ YÊU, anh chỉ nói một lần...’ đúng không?”. Trần Tầm liền giơ tay với lấy chai nước của Phương Hồi và đưa lên miệng uống.
“Ê, cái ông này! Chẳng giữ vệ sinh gì cả! Ông uống rồi, lát nữa Phương Hồi uống kiểu gì ?”. Kiều Nhiên cười nói.
“Phương Hồi đâu có chê, ông quản được à?”. Trần Tầm nói với giọng nửa đùa nửa thách thức.
“Ai... ai bảo không chê!”. Phương Hồi ngại ngùng giật lại chai nước nói: “ Uống chai của minh đi”.
“Phim Bảo Liên Đăng đó có hay không?”. Trần Tầm nhìn vẻ lấp liếm của Phương Hồi mà thấy buồn cười, vội nói lảng sang chuyện khác.
“Cũng được, hay hơn tôi tưởng tượng, rất trong sáng và đẹp, thế nên chưa chắc ông đã thích xem đâu”. Kiều Nhiên nói.
“Ông cứ hạ thấp tôi đi!”. Trần Tầm không đếm xỉa gì đến cậu ta nữa mà quay sang hỏi Phương Hồi: “Cậu có thích xem không? Hôm nào tớ đưa cậu đi xem?”.
“Không!”. Phương Hồi không ngờ Trần Tầm lại hỏi như vậy trước mặt Kiều Nhiên, cô cảm thấy không tự nhiên, vội vàng từ chối.
“Bây giờ hình như không chiếu nữa... thì phải”. Kiều Nhiên nghĩ một lát rồi nói.
“Vậy hả? Tiếc nhỉ!”. Trần Tầm thở dài, nét mặt lộ rõ vẻ thất vọng.
Chưa nói chuyện được nhiều thì cô chủ nhiệm đi trước liền gọi Trần Tầm, Trần Tầm vội thưa rồi chạy đến, Kiều Nhiên nhìn theo, nói với vẻ suy tư: “Phương Hồi, cậu và Trần Tầm thân nhau nhỉ”.
“Hả?”. Phương Hồi sững người ra một lát, lắp bắp đáp: “Cũng... cũng được, không phải bọn mình đều rất thân nhau đó sao?”.
“Hê hê, đúng vậy”. Kiều Nhiên liền cười nói: “Nhưng người nào không biết mà để ý thì tưởng cậu thích Trần Tầm đấy! Con gái đều thích mẫu người như đúng không!”.
Phương Hồi không biết trả lời thế nào, liền ngại ngùng gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
“Cũng không hẳn..
“Cậu xem, trường mình có bao nhiêu con gái thích cậu ấy! Đủ quân số của một liên đoàn tăng cường!”.
“Thế có gì là hay đâu”. Phương Hồi nhìn học sinh lớp 10 [5] đằng trước, trề môi nói.
“Vẫn còn hơn tớ, hê hê, sao tớ chẳng nghĩ ra là rủ cậu đi xem Bảo Liên Đăng nhỉ?”. Kiều Nhiên cúi đầu, sóng gợn trong đáy mắt khác hẳn bình thường.
“Thế... thế thì rủ cả Gia Mạt, Triệu Diệp cùng đi xem nữa nhé”. Phương Hồi đánh trống lảng nói.
“Ừ, cũng được”. Ánh mắt Kiều Nhiên sầm xuống, nhưng chỉ trong tích tắc đó, đến khi ngẩng đầu lên, vẫn là nụ cười hiền lành quen thuộc.
Trần Tầm vẫn đứng từ xa nhìn trộm bọn họ, thấy hai đứa nói chuyện nhỏ với nhau, không chịu được nữa bèn gọi: “Kiều Nhiên, đừng tán tỉnh con gái nữa! Mau lại đây kiểm tra quân số đi, chuẩn bị đến rồi!”.
“Vớ vẩn! Ai tán tỉnh hả! Tôi đến ngay đây!”. Mặt Kiều Nhiên hơi đỏ lên, cậu quay sang nói với Phương Hồi: “Tớ qua đó nhé”.
“Ừ”. Phương Hồi gật đầu, mặc dù Kiều Nhiên là cậu bạn dễ chịu, nhưng cô không bao giờ tham lam.
Kiều Nhiên bước được vài bước lại quay đầu lại, cậu với lấy chai nước đã bị Trần Tầm uống mà Phương Hồi vẫn đang cầm trên tay, móc chai nước trong túi mình ra và đưa cho Phương Hồi nói: “Cậu uống chai này nhé, tớ chưa uống đâu, tớ mở nắp cho cậu rồi đấy”.
Phương Hồi đón lấy chai nước, cô nhìn chai nước khoáng tinh khiết trên tay không biết phải làm thế nào.
Địa điểm trường F múa nằm ở đường Tràng An gần Đại lễ đường Nhân Dân, Phương Hồi nhìn thấy nhìn quảng trường rộng lớn mà thở dài, khoảng cách này khiến cô không thể về nhà báo cáo được với hàng xóm các nhà lãnh đạo mặc quần áo gì, thắt cà ra vát màu gì, trên mặt có nốt mồi và nhiều nếp nhăn hay không, được nhìn thấy bóng đã là tốt lắm rồi.
8 giờ tối chương trình mới bắt đầu, thời gian vẫn còn sớm, nhưng những người có nhiệm vụ biểu diễn đã chuẩn bị xong xuôi. Hiệu trưởng trường F ra lệnh cho mọi người nghỉ tại chỗ, không được đi lại lung tung, đi vệ sinh phải giơ tay để báo cáo với thầy cô.
Học sinh ngồi trên quảng trường Thiên An Môn bình thường vẫn nhộn nhịp người qua lại, ít nhiều cũng cảm thấy hào hứng, một cảm giác hào hứng không chân thực. Triệu Diệp đã thể hiện rõ nét vẻ hào hứng của mình, đầu tiên cậu túm lấy Gia Mạt đòi chơi trò đập tay, tay vỗ nhanh như bay, khiến không ít người phải nhìn theo, sau đó lại bắt Trần Tầm, Kiều Nhiên và Phương Hồi chơi trò “rồng đấu hổ”. Dần dần, ngày càng có nhiều bạn xúm vào xem, Triệu Diệp liền tổ chức cho mười người cùng chơi trò “một chú ếch xanh có bốn chân, hai chú ếch xanh có tám chân”. Nhưng cậu ta lại chơi không chuẩn, trong lúc Triệu Diệp đang bị mọi người la ó, đợi Lâm Gia Mạt búng trán, cô chủ nhiệm không chịu được nữa liền bước đến.
“Tất cả ngồi yên tại chỗ cho tôi! Các bạn lớp khác đều ngồi yên được, tại sao các em lại như con choi choi vậy! Bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi trò này! Tôi mà không đến chắc các em định chơi trò trốn tìm ở quảng trường Thiên An Môn chắc?”.
“Không ạ, không ạ, không ồn ào như thế đâu cô ạ!”. Triệu Diệp cười hề hề nói.
“Em còn cười nữa hả! Ngồi trật tự cho tôi!” Cô Hầu nghiêm mặt nói: “Tôi thấy chắc em nhàn rồi quá đúng không, thôi thế này nhé, tôi giao cho em một việc, lát nữa em phụ trách đưa các bạn đi vệ sinh, ở bên kia kìa, chỗ được quây thành ô màu xanh đó!”.
“Hả?”. Triệu Diệp kêu lên thảm thiết một tiếng: “Không cần đâu cô, chuyện này Kiều Nhiên làm sẽ ổn hơn, bạn ấy là lớp phó đời sống
“Đừng đẩy cho người khác nữa! Em cao, thị lực tốt, quan sát tốt, đề phòng các bạn chạy lung tung! Quảng trường rộng thế này, người lại đông, bạn nào lạc thì biết tìm ở đâu!”. Cô Hầu Giai nhìn tứ phía nói.
“Cô ơi, nhà vệ sinh đó làm thế nào ạ? Bình thường đâu có thấy Thiên An Môn nhiều nhà vệ sinh như bây giờ đâu!”. Lâm Gia Mạt thắc mắc.
“Đi, tớ đưa cậu đi xem! Xem là biết liền mà”. Triệu Diệp cười khì khì nói.
“Coi cậu ta kìa, vừa nãy còn chống đối kịch liệt! Gia Mạt vừa hỏi là hào hứng ngay!”. Trần Tầm chọc vào Phương Hồi nói nhỏ, Phương Hổi nhìn vẻ mặt rạng ngời của Triệu Diệp, cười và gật đầu.
“Không có việc gì vào nhà vệ sinh tham quan làm gì! Lúc đến các em có nhìn thấy các nắp cống hình chữ nhật đúng không, mở những cái nắp đó ra là có thể làm nhà vệ sinh rồi”. Cô chủ nhiệm chỉ ra đằng xa nói.
“Hả? Chính là cái đó ạ! Còn phát huy được như thế ạ?”. Triệu Diệp hỏi với vẻ sửng sốt: “Ai thiết kế vậy cô? Gấu thật!”.
“Không biết đúng không? Thế nên cô chủ nhiệm giao cho cậu dẫn mọi người đi vệ sinh là để cậu được quan sát ở cự li gần, quay về viết báo cáo, hội báo với chúng tớ, sau vụ này về cậu nên viết bài luận “Một số suy nghĩ về nhà vệ sinh ở quảng trường Thiên An Môn”. Trần Tầm nháy mắt nói.
“M.kiếp! Tôi thấy dạo này cậu lắm chuyện quá đấy!”. Triệu Diệp xông đến ra sức ấn đầu Trần Tầm xuống, mọi người liền cười ngặt nghẽo, cô Hầu vừa cười vừa phê bình cậu ta: “Triệu Diệp! Không được nói bậy!”.
Khi quảng trường Thiên An Môn rộng lớn vang lên giai điệu của bài hát Yêu đất nước Trung Hoa, không khí tự nhiên sôi động hẳn lên. Điệu múa bình thường uể oải, đột nhiên cũng trở nên tràn đầy sức sống, hàng nghìn người cùng nhau xoay tròn, biểu diễn rất nhuần nhuyễn, cảnh tượng vô cùng hoành tráng, đẹp mắt.
Thỉnh thoảng Phương Hồi chạm mặt với Trần Tầm, cả hai đều nhìn nhau cười, cả hai đều cảm thấy mình thật may mắn, giữa biển người mênh mông len lén tận hưởng cảm giác yêu nhau. Tôi nghĩ đây cũng được coi là một sự lãng mạn, giữa bao nhiêu người như vậy, gặp được nhau cũng không phải dễ dàng gì, đối với họ trong độ tuổi đó, hiểu nhau lại càng đáng quý hơn.
Buổi dạ hội đã được mở màn, bầu trời đêm được bắn rất nhiều pháo hoa rực rỡ, loại pháo hoa đó không giống với loại pháo hoa bình thường chúng ta vẫn gặp, quả pháo nào cũng được chế tác rất cầu kì, được bắn lên bằng đại bác, hoa nở giữa không trung rất lớn và đầy đặn. Vì đứng rất gần, cảm giác như đưa tay ra là có thể chạm được vào, thế nên nhìn như sông ngân hà đang trải rộng trên đỉnh đầu. Đám Phương Hồi chưa bao giờ được ngắm pháo hoa đẹp như vậy, đứa nào cũng nhảy nhót tưng bừng như trẻ con, rộn ràng, hăng say.
Nhạc lại cất lên, Trần Tầm kêu gọi bạn bè: “Các anh em! Nhảy đi, buổi múa tập thể cuối cùng đó! Tất cả hãy nhiệt tình lên!”.
“Nhảy đi, nhảy đi!”. Triệu Diệp kéo Lâm Gia Mạt.
“Gì vậy... Tớ đâu có đứng trong đội này…”. Lâm Gia Mạt thắc mắc.
“Haizz! Đã bảo là buổi múa tập thể cuối cùng rồi mà, lại còn quan tâm đến việc đứng ở đâu nữa! Đợi đến dịp 100 năm quốc khánh, bọn mình đều gần 70 rồi, làm sao còn múa được nữa! Đến lúc đó không còn cơ hội múa chung một bài nữa đâu, thôi cứ múa đi, mau lên!”.
Triệu Diệp tranh thủ nhạc của bài Vũ điệu thanh xuân vang lên, làm một động tác mời rất lịch lãm. Lâm Gia Mạt nhìn vẻ quái đản của cậu mà bật cười ha ha và vui vẻ nắm chặt tay cậu.
Tiếng sóng giữa quảng trường ngân vang đến tận chân trời, Lâm Gia Mạt bịt tai gọi lớn Phương Hồi, Phương Hồi vẫn không nghe thấy cô nói gì, hai đứa khua tay múa chân một hồi, mới hiểu Lâm Gia Mạt nói là “chụp ảnh”. Phương Hồi liền đưa máy ảnh cho cô chủ nhiệm, nhờ cô giúp, Lâm Gia Mạt vội kéo đám Trần Tầm đi đến, năm đứa túm tụm lại, mỗi đứa một tư thế, giữa trời đêm tràn ngập pháo hoa, chụp một tấm ảnh chung duy nhất trong cuộc đời
Đại lễ kỉ niệm thu hút sự chú ý của cả thế giới đó, trong mắt các chàng trai, cô gái ấy, cuối cùng đã biến thành bóng của pháo hoa trong bức ảnh. Họ không biết lịch sử sẽ ghi chép thế nào, cũng không hề ý thức được rằng đã trở thành bộ phận tổ thành của một ngày quan trọng. Là một trong số hàng vạn người đang ngửa đầu lên nhìn cảnh tượng hoành tráng đó, lúc đó Phương Hồi chỉ đơn thuần là cảm thấy vui, đến nỗi quên mất việc mình và Trần Tầm đã len lén nắm lấy tay nhau, Kiều Nhiên đứng sau, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc và buồn bã.
Phương Hồi ở nhà bà nội, buổi sáng vừa tính dậy, trước sự hô hào của bà tổ trưởng dân phố, liền treo ngay cờ tổ quốc trước cửa. Bà nội đã thông báo chuyện cô đi biểu diễn ở quảng trường Thiên An Môn từ lâu, chỉ một lúc đứng trước cửa đã có không ít hàng xóm lên tiếng chào, ông Lí trong sân cười hềnh hệch nói: “Tối nay Phương Hồi nhà ta được lãnh đạo đất nước tiếp kiến đấy!”. Mọi người đều tặc lưỡi khen ngợi, hỏi cô múa ở dưới thành lầu Thiên An Môn hay múa ở trên cầu Kim Thủy, còn hỏi có phải tặng hoa cho các nhà lãnh đạo hay không, khiến Phương Hồi không biết phải trả lời thế nào. Cô cười đau khổ nghĩ, tiếng nói của quần chúng kinh khủng thật, nếu truyền tin sang hai con ngõ nữa, chắc sẽ biến thành tối nay cô hát một bài ca ngợi tổ quốc, non sông gấm vóc.
Buổi trưa đứng trong sân đã có thể nghe thấy những tiếng ầm ầm, cũng có thể nhìn thấy máy bay bay trên bầu trời, nghe nói là đang kiểm duyệt, còn có máy bay trực thăng bay tuần. Chú Vương nhà đối diện cầm một cây sào buộc vải đỏ, khua được mấy con chim bồ câu lạ, chắc là được thả ở quảng trường, một cậu bé trong sân còn nhặt được quả bóng bay, cũng nói là được thả ở Thiên An Môn và bay đến đây. Phương Hồi nhớ lại năm xưa khi tổ chức Á vận hội, cô cũng đã từng hào hứng như thế này, còn giữ mấy xổ số in hình chú gấu trúc làm bookmark, nhưng đến giờ cô không còn đầu óc nào để chuyện trò, thanh minh với hàng xóm nữa, buổi chiều đường Đông Tứ sẽ cấm xe, nhà trường đã quy định giờ tập hợp, nếu cô không đi sớm thì lát sẽ không thể đi được.
Phương Hồi và đám Trần Tầm hẹn gặp nhau ở ngã tư Đông Tứ, cô đã chuẩn bị xong xuôi, được bà kéo ra sân, chào tạm biệt mọi người như một vị anh hùng, được một đoàn người tiễn ra đến tận cổng, nói mãi mới ngăn được, nếu không đã tiễn cô đến đầu ngõ. Và thế là cũng đã mất khá nhiều thời gian, cô vội vàng đến điểm hẹn với các bạn.
Trên đường gần như không có người, từ xa, Phương Hồi đã nhìn thấy Trần Tầm, cậu đang sốt ruột nhìn về phía bên này, vừa thấy bóng cô, bèn ra sức vẫy tay.
“Sao chậm vậy? Tớ sốt một chết đi được! Một lát nữa là cấm đường rồi, vừa nãy có mấy xe cảnh sát chạy qua!”. Trần Tầm nói.
“Nhỡ mất một lúc...”. Phương Hồi đi vội quá, vừa nói vừa ho.
Kiều Nhiên đưa cho cô một chai nước và nói: “Đừng cuống, đến kịp rồi mà. Nghỉ lát đã, khăn von mang đến chưa? Đừng quên đồ đấy”.
“Gay rồi!”. Thấy Kiều Nhiên hỏi như vậy, đột nhiên Phương Hồi la lớn: “Không được, tớ phải quay về lần nữa!”.
“Sao vậy? Không kịp nữa rồi!”. Lâm Gia Mạt nhìn đồng hồ nói.
Phương Hồi đã chạy được mấy bước, cô ngoái đầu lại nói: “Các cậu đi trước đi, đừng đợi tớ nữa!”.
“Ấy! Cậu để ý xe nhé! Bọn tớ đứng đối diện với con ngõ nhà cậu đợi cậu! Lát nữa bọn mình đi tắt trong ngõ rồi sang!”. Trần Tầm nói lớn.
“Cậu ta về làm gì vậy! Cấm đường rồi thì dù có bay bọn mình cũng chẳng bay sang được!”. Triệu Diệp cau mày nói.
“Tớ cũng không biết, thôi cứ đi đi đã”. Trần Tầm vỗ vai Triệu Diệp nói.
Tiếng còi của cảnh sát vừa vang lên thì Phương Hồi chạy ra đến nơi, con đường hẹp giữa hai con ngõ tựa như vực thẳm không thể nào vượt qua, suýt nữa thì cô đã không theo kịp đám Trần Tầm. Lúc gần chạy đến nơi, Trần Tầm đưa tay túm chặt Phương Hồi, kéo ngay cô lại gần.
“M.kiếp, giật gân quá! Chẳng kém gì phim hành động của Mĩ!”. Triệu Diệp thở phào nói.
“Cậu đi đâu vậy?”. Trần Tầm hỏi.
“Đi... lấy máy ảnh”. Phương Hồi vỗ vào túi nói: “Vừa nãy... quên mất”.
“Haizz! Tớ tưởng là gì cơ! Mang đi làm gì! Lại phải lo cầm nó”. Triệu Diệu lườm cô một cái nói.
“Không phải hôm trước cậu bảo phải mang đi đó sao?”. Phương Hồi nhìn Triệu Diệp với vẻ ấm ức nói: “Còn bảo là đến lúc đó năm đứa bọn mình phải chụp bức ảnh dưới thành lầu Thiên An Môn nữa..
“Hả?”. Nét mặt Triệu Diệp lộ rõ vẻ ngơ ngác.
“Cậu nghe lời Triệu Diệp hả? Những điều cậu ta nói như đánh rắm vậy! Không, còn không đáng giá bằng rắm nữa! Hứng lên thì nói vậy thôi, thế mà cậu lại tưởng thật, mà cũng chỉ mỗi cậu coi là thật thôi!”. Trần Tầm vừa tức vừa buồn cười, không ngớt lời chỉ trích Triệu Diệp.
“Biến! Ông lắm điều quá đấy! Thôi, lát nữa bọn mình chụp ảnh Phương Hồi nhé, không cho nó chụp nữa!”. Triệu Diệp khoác tay lên vai Phương Hồi nói.
“Bỏ ra!”. Trần Tầm và Kiều Nhiên cùng lúc quát lên, hai đứa nhìn nhau, đều có phần ngại ngùng.
“Thôi thôi! Đừng cãi nhau nữa! Mau đi thôi! Không đi sẽ muộn đấy!”. Lâm Gia Mạt thắt khăn von vào thắt lưng, kéo Phương Hồi chạy
Bọn họ là nhóm cuối cùng đến trường, cũng đã bị cô Hầu phê bình mấy câu. Trần Tầm vội đón lấy đồ đạc trong tay cô, phân phát đồ ăn tối cho các bạn. Kiều Nhiên kiểm ta đồng phục và đạo cụ của từng người, nói là đạo cụ, nhưng thực ra cũng chỉ là một chiếc khăn von mà thôi, bên trên có đính bóng nhung lấp lánh, múa bài Múa dưới ánh trăng thì thắt ở thắt lưng, múa bài Điệu múa tuyệt vời thì buộc vào tay.
Trước khi xuất phát, thầy hiệu trưởng, cô hiệu phó, cô tổng phụ trách lần lượt phát biểu, toàn những lời hào hùng về sự nghiệp vĩ đại của quốc gia, khí chất dân tộc, khí thế rất rầm rộ. Học sinh phía dưới không để ý đến những điều đó, mà hầu hết là hào hứng như trẻ con, chưa bao giờ được ở với bạn bè lâu như vậy, nghĩ đến việc cả lớp được thức đêm, tất cả đều hồ hởi, phấn khởi.
Đường Tràng An đã bị cấm từ lâu, học sinh toàn trường phải đi bộ đến quảng trường Thiên An Môn. May mà thanh niên cũng không ngại đi bộ xa, trên đường đi cười nói rộn ràng, không hề cảm thấy lẻ loi hay buồn tẻ. Đám con trai mười mấy tuổi cũng chưa biết thế nào là quan tâm đến bạn gái, Trần Tầm chỉ mãi trêu chọc, cười đùa với đám con trai, thỉnh thoảng lại ghé đến bên Phương Hồi nói với cô đôi câu, nhưng lại không nhìn thấy túi xách dưới tay cô hết chuyển từ tay trái sang lại chuyển sang tay phải mấy lần. Mãi cho đến khi Lâm Gia Mạt kêu nặng, Triệu Diệp quay sang xách hộ cô, Trần Tầm mới sực nhớ ra cũng phải cầm hộ Phương Hồi, nhưng cậu ngoảnh đầu lại nhìn thì phát hiện ra tay Phương Hồi đã không còn cầm gì nữa, Kiều Nhiên bước đến cạnh cô, xách hai chiếc túi, đang mở chai nước cho cô uống.
Kiều Nhiên đưa nước cho Phương Hồi và nói chuyện với cô: “Đợt hè đi xem với chị tớ, nội dung cũng khá hay, nhạc phim rất hay”.
“Cái gì vậy?”. Nghe thấy lời mở đầu như vậy, Trần Tầm liền bước đến hỏi.
“Phim Bảo Liên Đăng”. Phương Hồi nói: “Nhạc phim là bài hát Chỉ một chữ YÊU của Trương Tín Triết”.
“Vậy hả! Bài đó tôi cũng biết, ‘Chỉ có một chữ YÊU, anh chỉ nói một lần...’ đúng không?”. Trần Tầm liền giơ tay với lấy chai nước của Phương Hồi và đưa lên miệng uống.
“Ê, cái ông này! Chẳng giữ vệ sinh gì cả! Ông uống rồi, lát nữa Phương Hồi uống kiểu gì ?”. Kiều Nhiên cười nói.
“Phương Hồi đâu có chê, ông quản được à?”. Trần Tầm nói với giọng nửa đùa nửa thách thức.
“Ai... ai bảo không chê!”. Phương Hồi ngại ngùng giật lại chai nước nói: “ Uống chai của minh đi”.
“Phim Bảo Liên Đăng đó có hay không?”. Trần Tầm nhìn vẻ lấp liếm của Phương Hồi mà thấy buồn cười, vội nói lảng sang chuyện khác.
“Cũng được, hay hơn tôi tưởng tượng, rất trong sáng và đẹp, thế nên chưa chắc ông đã thích xem đâu”. Kiều Nhiên nói.
“Ông cứ hạ thấp tôi đi!”. Trần Tầm không đếm xỉa gì đến cậu ta nữa mà quay sang hỏi Phương Hồi: “Cậu có thích xem không? Hôm nào tớ đưa cậu đi xem?”.
“Không!”. Phương Hồi không ngờ Trần Tầm lại hỏi như vậy trước mặt Kiều Nhiên, cô cảm thấy không tự nhiên, vội vàng từ chối.
“Bây giờ hình như không chiếu nữa... thì phải”. Kiều Nhiên nghĩ một lát rồi nói.
“Vậy hả? Tiếc nhỉ!”. Trần Tầm thở dài, nét mặt lộ rõ vẻ thất vọng.
Chưa nói chuyện được nhiều thì cô chủ nhiệm đi trước liền gọi Trần Tầm, Trần Tầm vội thưa rồi chạy đến, Kiều Nhiên nhìn theo, nói với vẻ suy tư: “Phương Hồi, cậu và Trần Tầm thân nhau nhỉ”.
“Hả?”. Phương Hồi sững người ra một lát, lắp bắp đáp: “Cũng... cũng được, không phải bọn mình đều rất thân nhau đó sao?”.
“Hê hê, đúng vậy”. Kiều Nhiên liền cười nói: “Nhưng người nào không biết mà để ý thì tưởng cậu thích Trần Tầm đấy! Con gái đều thích mẫu người như đúng không!”.
Phương Hồi không biết trả lời thế nào, liền ngại ngùng gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
“Cũng không hẳn..
“Cậu xem, trường mình có bao nhiêu con gái thích cậu ấy! Đủ quân số của một liên đoàn tăng cường!”.
“Thế có gì là hay đâu”. Phương Hồi nhìn học sinh lớp 10 [5] đằng trước, trề môi nói.
“Vẫn còn hơn tớ, hê hê, sao tớ chẳng nghĩ ra là rủ cậu đi xem Bảo Liên Đăng nhỉ?”. Kiều Nhiên cúi đầu, sóng gợn trong đáy mắt khác hẳn bình thường.
“Thế... thế thì rủ cả Gia Mạt, Triệu Diệp cùng đi xem nữa nhé”. Phương Hồi đánh trống lảng nói.
“Ừ, cũng được”. Ánh mắt Kiều Nhiên sầm xuống, nhưng chỉ trong tích tắc đó, đến khi ngẩng đầu lên, vẫn là nụ cười hiền lành quen thuộc.
Trần Tầm vẫn đứng từ xa nhìn trộm bọn họ, thấy hai đứa nói chuyện nhỏ với nhau, không chịu được nữa bèn gọi: “Kiều Nhiên, đừng tán tỉnh con gái nữa! Mau lại đây kiểm tra quân số đi, chuẩn bị đến rồi!”.
“Vớ vẩn! Ai tán tỉnh hả! Tôi đến ngay đây!”. Mặt Kiều Nhiên hơi đỏ lên, cậu quay sang nói với Phương Hồi: “Tớ qua đó nhé”.
“Ừ”. Phương Hồi gật đầu, mặc dù Kiều Nhiên là cậu bạn dễ chịu, nhưng cô không bao giờ tham lam.
Kiều Nhiên bước được vài bước lại quay đầu lại, cậu với lấy chai nước đã bị Trần Tầm uống mà Phương Hồi vẫn đang cầm trên tay, móc chai nước trong túi mình ra và đưa cho Phương Hồi nói: “Cậu uống chai này nhé, tớ chưa uống đâu, tớ mở nắp cho cậu rồi đấy”.
Phương Hồi đón lấy chai nước, cô nhìn chai nước khoáng tinh khiết trên tay không biết phải làm thế nào.
Địa điểm trường F múa nằm ở đường Tràng An gần Đại lễ đường Nhân Dân, Phương Hồi nhìn thấy nhìn quảng trường rộng lớn mà thở dài, khoảng cách này khiến cô không thể về nhà báo cáo được với hàng xóm các nhà lãnh đạo mặc quần áo gì, thắt cà ra vát màu gì, trên mặt có nốt mồi và nhiều nếp nhăn hay không, được nhìn thấy bóng đã là tốt lắm rồi.
8 giờ tối chương trình mới bắt đầu, thời gian vẫn còn sớm, nhưng những người có nhiệm vụ biểu diễn đã chuẩn bị xong xuôi. Hiệu trưởng trường F ra lệnh cho mọi người nghỉ tại chỗ, không được đi lại lung tung, đi vệ sinh phải giơ tay để báo cáo với thầy cô.
Học sinh ngồi trên quảng trường Thiên An Môn bình thường vẫn nhộn nhịp người qua lại, ít nhiều cũng cảm thấy hào hứng, một cảm giác hào hứng không chân thực. Triệu Diệp đã thể hiện rõ nét vẻ hào hứng của mình, đầu tiên cậu túm lấy Gia Mạt đòi chơi trò đập tay, tay vỗ nhanh như bay, khiến không ít người phải nhìn theo, sau đó lại bắt Trần Tầm, Kiều Nhiên và Phương Hồi chơi trò “rồng đấu hổ”. Dần dần, ngày càng có nhiều bạn xúm vào xem, Triệu Diệp liền tổ chức cho mười người cùng chơi trò “một chú ếch xanh có bốn chân, hai chú ếch xanh có tám chân”. Nhưng cậu ta lại chơi không chuẩn, trong lúc Triệu Diệp đang bị mọi người la ó, đợi Lâm Gia Mạt búng trán, cô chủ nhiệm không chịu được nữa liền bước đến.
“Tất cả ngồi yên tại chỗ cho tôi! Các bạn lớp khác đều ngồi yên được, tại sao các em lại như con choi choi vậy! Bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi trò này! Tôi mà không đến chắc các em định chơi trò trốn tìm ở quảng trường Thiên An Môn chắc?”.
“Không ạ, không ạ, không ồn ào như thế đâu cô ạ!”. Triệu Diệp cười hề hề nói.
“Em còn cười nữa hả! Ngồi trật tự cho tôi!” Cô Hầu nghiêm mặt nói: “Tôi thấy chắc em nhàn rồi quá đúng không, thôi thế này nhé, tôi giao cho em một việc, lát nữa em phụ trách đưa các bạn đi vệ sinh, ở bên kia kìa, chỗ được quây thành ô màu xanh đó!”.
“Hả?”. Triệu Diệp kêu lên thảm thiết một tiếng: “Không cần đâu cô, chuyện này Kiều Nhiên làm sẽ ổn hơn, bạn ấy là lớp phó đời sống
“Đừng đẩy cho người khác nữa! Em cao, thị lực tốt, quan sát tốt, đề phòng các bạn chạy lung tung! Quảng trường rộng thế này, người lại đông, bạn nào lạc thì biết tìm ở đâu!”. Cô Hầu Giai nhìn tứ phía nói.
“Cô ơi, nhà vệ sinh đó làm thế nào ạ? Bình thường đâu có thấy Thiên An Môn nhiều nhà vệ sinh như bây giờ đâu!”. Lâm Gia Mạt thắc mắc.
“Đi, tớ đưa cậu đi xem! Xem là biết liền mà”. Triệu Diệp cười khì khì nói.
“Coi cậu ta kìa, vừa nãy còn chống đối kịch liệt! Gia Mạt vừa hỏi là hào hứng ngay!”. Trần Tầm chọc vào Phương Hồi nói nhỏ, Phương Hổi nhìn vẻ mặt rạng ngời của Triệu Diệp, cười và gật đầu.
“Không có việc gì vào nhà vệ sinh tham quan làm gì! Lúc đến các em có nhìn thấy các nắp cống hình chữ nhật đúng không, mở những cái nắp đó ra là có thể làm nhà vệ sinh rồi”. Cô chủ nhiệm chỉ ra đằng xa nói.
“Hả? Chính là cái đó ạ! Còn phát huy được như thế ạ?”. Triệu Diệp hỏi với vẻ sửng sốt: “Ai thiết kế vậy cô? Gấu thật!”.
“Không biết đúng không? Thế nên cô chủ nhiệm giao cho cậu dẫn mọi người đi vệ sinh là để cậu được quan sát ở cự li gần, quay về viết báo cáo, hội báo với chúng tớ, sau vụ này về cậu nên viết bài luận “Một số suy nghĩ về nhà vệ sinh ở quảng trường Thiên An Môn”. Trần Tầm nháy mắt nói.
“M.kiếp! Tôi thấy dạo này cậu lắm chuyện quá đấy!”. Triệu Diệp xông đến ra sức ấn đầu Trần Tầm xuống, mọi người liền cười ngặt nghẽo, cô Hầu vừa cười vừa phê bình cậu ta: “Triệu Diệp! Không được nói bậy!”.
Khi quảng trường Thiên An Môn rộng lớn vang lên giai điệu của bài hát Yêu đất nước Trung Hoa, không khí tự nhiên sôi động hẳn lên. Điệu múa bình thường uể oải, đột nhiên cũng trở nên tràn đầy sức sống, hàng nghìn người cùng nhau xoay tròn, biểu diễn rất nhuần nhuyễn, cảnh tượng vô cùng hoành tráng, đẹp mắt.
Thỉnh thoảng Phương Hồi chạm mặt với Trần Tầm, cả hai đều nhìn nhau cười, cả hai đều cảm thấy mình thật may mắn, giữa biển người mênh mông len lén tận hưởng cảm giác yêu nhau. Tôi nghĩ đây cũng được coi là một sự lãng mạn, giữa bao nhiêu người như vậy, gặp được nhau cũng không phải dễ dàng gì, đối với họ trong độ tuổi đó, hiểu nhau lại càng đáng quý hơn.
Buổi dạ hội đã được mở màn, bầu trời đêm được bắn rất nhiều pháo hoa rực rỡ, loại pháo hoa đó không giống với loại pháo hoa bình thường chúng ta vẫn gặp, quả pháo nào cũng được chế tác rất cầu kì, được bắn lên bằng đại bác, hoa nở giữa không trung rất lớn và đầy đặn. Vì đứng rất gần, cảm giác như đưa tay ra là có thể chạm được vào, thế nên nhìn như sông ngân hà đang trải rộng trên đỉnh đầu. Đám Phương Hồi chưa bao giờ được ngắm pháo hoa đẹp như vậy, đứa nào cũng nhảy nhót tưng bừng như trẻ con, rộn ràng, hăng say.
Nhạc lại cất lên, Trần Tầm kêu gọi bạn bè: “Các anh em! Nhảy đi, buổi múa tập thể cuối cùng đó! Tất cả hãy nhiệt tình lên!”.
“Nhảy đi, nhảy đi!”. Triệu Diệp kéo Lâm Gia Mạt.
“Gì vậy... Tớ đâu có đứng trong đội này…”. Lâm Gia Mạt thắc mắc.
“Haizz! Đã bảo là buổi múa tập thể cuối cùng rồi mà, lại còn quan tâm đến việc đứng ở đâu nữa! Đợi đến dịp 100 năm quốc khánh, bọn mình đều gần 70 rồi, làm sao còn múa được nữa! Đến lúc đó không còn cơ hội múa chung một bài nữa đâu, thôi cứ múa đi, mau lên!”.
Triệu Diệp tranh thủ nhạc của bài Vũ điệu thanh xuân vang lên, làm một động tác mời rất lịch lãm. Lâm Gia Mạt nhìn vẻ quái đản của cậu mà bật cười ha ha và vui vẻ nắm chặt tay cậu.
Tiếng sóng giữa quảng trường ngân vang đến tận chân trời, Lâm Gia Mạt bịt tai gọi lớn Phương Hồi, Phương Hồi vẫn không nghe thấy cô nói gì, hai đứa khua tay múa chân một hồi, mới hiểu Lâm Gia Mạt nói là “chụp ảnh”. Phương Hồi liền đưa máy ảnh cho cô chủ nhiệm, nhờ cô giúp, Lâm Gia Mạt vội kéo đám Trần Tầm đi đến, năm đứa túm tụm lại, mỗi đứa một tư thế, giữa trời đêm tràn ngập pháo hoa, chụp một tấm ảnh chung duy nhất trong cuộc đời
Đại lễ kỉ niệm thu hút sự chú ý của cả thế giới đó, trong mắt các chàng trai, cô gái ấy, cuối cùng đã biến thành bóng của pháo hoa trong bức ảnh. Họ không biết lịch sử sẽ ghi chép thế nào, cũng không hề ý thức được rằng đã trở thành bộ phận tổ thành của một ngày quan trọng. Là một trong số hàng vạn người đang ngửa đầu lên nhìn cảnh tượng hoành tráng đó, lúc đó Phương Hồi chỉ đơn thuần là cảm thấy vui, đến nỗi quên mất việc mình và Trần Tầm đã len lén nắm lấy tay nhau, Kiều Nhiên đứng sau, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc và buồn bã.
Tác giả :
Cửu Dạ Hồi