Năm Tháng Vô Định I: Gặp Em Ngày Xuân Phân
Chương 12
Đến gần khuya An Thực mới hạ sốt, nhiều lần, Diệp Dao phải bóp mấy trái cây rừng để có nước cho hắn uống. Mỗi lần như vậy hắn chỉ nhấp nhẹ môi. Khuôn mặt An Thực ngày càng nhợt nhạt, thở cũng không ra hơi..
An Thực nhíu mày tỉnh giấc, tầm mắt mông lung phát hiện Diệp Dao ngồi bên đống lửa, quay lưng về phía hắn.
An Thực gượng người ngồi dậy, sau đó, ngồi cạnh cô khiến Diệp Dao đang suy tư liền bị dọa giật bắn người. Mày đẹp khẽ nhíu lại, hắn châm chọc “Đang nghĩ gì xấu sao?”
“Liên quan gì đến chú?”
“Trễ rồi, sao em còn chưa ngủ?”
Diệp Dao cũng không biết tại sao? Thường ngày, cô không thức khuya đến vậy, cũng có thể do An Thực, hoặc không. Không nhận được câu trả lời, hắn khẽ thở dài, vươn tay xoa đầu cô “Đi ngủ đi. Bên đó.”
Diệp Dao nhìn theo hướng mắt của An Thực, khẽ nhíu mày “Tôi không cần, chú nằm đi.” Dù sao hắn cũng đang bị thương, nằm vẫn tốt hơn. Nhường chỗ coi như là được nhất cho cô, vậy hắn nằm ở đâu?
An Thực lạnh nhạt cất tiếng “Em không thể ngoan ngoãn hơn được sao?”
Cô im lặng không trả lời, hắn nhíu mày, người phụ nữ cứng đầu và dám chống đối hắn, trên đời này quả thật chỉ có mình cô. An Thực đứng dậy, ngồi dựa lưng vào vách hang, nhắm mắt lại.
Diệp Dao cũng không thể đấu lại hắn, so về cứng đầu, cô không hơn hắn, luận về bản lĩnh càng không. Cuối cùng, cô gằn giọng nói “Nếu không phải chú bị thương vì tôi, chắc chắn, tôi đã đánh chết chú.”
An Thực vẫn không mở mắt, khóe môi giương lên, tùy tiện trả lời “Vậy sao...”
Cô nhất quyết không nằm, ngồi dựa vào vách đá đối diện An Thực, cả ngày hôm nay cô thực sự rất mệt, nên rất nhanh chìm vào giấc ngủ. An Thực khẽ mở mắt, nhìn Diệp Dao, từ khoảng cách này, có thể thấy rõ khuôn mặt mệt mỏi của cô. Đôi mắt hắn trở nên thâm trầm, không biết đang nghĩ gì. Chỉ thấy, dường như sắp có giông bão nổi lên...
Hắn đứng dậy, ngồi xổm trước mặt Diệp Dao, đưa tay vén sợi tóc vương trên mặt. Trên đời này, có hai loại người phải có tính cảnh giác cao, một là cảnh sát, một là xã hội đen. Nhưng xem ra, cô không còn đủ sức, nếu là thường ngày, chỉ cần chạm nhẹ, Diệp Dao liền đề phòng mà tỉnh giấc.
An Thực khẽ cất tiếng “Dao nhi... kẻ khiến em như bây giờ, tôi sẽ bắt hắn trả gấp vạn lần.”
Chỉ cần ra khỏi đây, điều đầu tiên hắn sẽ giết chết Đoàn Khiệm Luân, diệt sạch Bắc Đoàn. Không cần biết quy tắc giang hồ, hay tình nghĩa đời trước, hắn cũng sẽ đòi lại những gì Đoàn Khiệm Luân nợ hắn và Diệp Dao...
An Thực không màng đến vết thương, vươn tay bế cô đặt nằm lên đống rơm cuối hang. Sau đó, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên cánh môi anh đào, ôn nhu nói “Đợi tôi giải quyết xong mọi chuyện, sẽ đưa em đi...”
....
Ở ngoài bìa rừng, người của “Nguyệt” vẫn đang tích cực tìm kiếm. Đêm hôm qua chính là một đêm dài đối với bọn họ, An Thực đang bị thương, chỉ lo không đủ thuốc thang băng bó cho hắn, sớm muộn vết thương sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Lăng Nghị quăng điếu thuốc xuống đất, rủa thầm một câu. Đoàn Khiệm Luân, để anh tìm được An Thực, sẽ đi tính xổ với hắn.
A Đông đứng bên cạnh nói “Lăng ca, vừa nhận được tin, cảnh sát cũng đang đi tìm người.”
Lăng Nghị nhếch môi “Hừm....bọn cảnh sát vô dụng đó bây giờ mới bắt đầu tìm? Tôi còn tưởng bọn họ không quan tâm chứ.” Sau đó cao giọng “Mọi người nhanh chóng xới tung khu rừng này lên, phải tìm ra An Thực và Diệp Dao trước cảnh sát.”
Điện thoại bên hông reo lên, Lăng Nghị nhìn màn hình điện thoại, là Phong Duật Nam “Tôi nghe.”
Đầu dây bên kia, Phong Duật Nam đang ngồi dưới sảnh cùng Tố Nghi, cất tiếng “Đã tìm được An ca chưa?”
“Vẫn chưa. Tôi đã cho thêm người vào sâu trong rừng rồi.”
“Em vừa nhận được tin, Đoàn Khiệm Luân cũng cho người đi tìm. Anh nên nhanh chóng tìm An ca, nếu không, hắn sẽ lợi dụng việc này để kiếm chuyện.” Nếu hắn tìm được An Thực trước, An Thực sẽ gặp bất lợi hơn nữa hắn còn đang bị thương, với sức của Diệp Dao sẽ không đấu lại người của Bắc Đoàn. Đoàn Khiệm Luân sẽ nhân cơ hội này mà giết An Thực, sau đó quay về Thượng Hải đao to búa lớn...
“Tôi biết rồi.” Lăng Nghị trầm tư, Đoàn Khiệm Luân, ba chữ này, mỗi khi nhắc đến đều khiến tâm tình anh khó chịu. Hắn muốn mượn việc này kết tội An Thực cấu kết với cảnh sát, bấy lâu này làm tay trong trong tổ chức, rồi san bằng “Nguyệt”?? Lăng Nghị cười khinh miệt, để rồi xem... trò chơi này, ai sẽ là người thắng cuộc! “A Đông, nhanh đi thôi. Rồi sẽ có việc cho cậu và các anh em giải trí.”
A Đông gật đầu, không cần hỏi, cậu cũng biết là việc gì. Xem ra, thế giới ngầm ở Thượng Hải lại sắp nổi bão...
Bên phía cảnh sát, số người đi tìm cũng khá đông, bọn họ chia thành nhiều hướng, đi sâu trong rừng, nếu có thể tìm được Diệp Dao và An Thực thì quả thật là món lời lớn, bắt được ông trùm lớn sẽ lập được chiến công. Lão Từ để Tâm Liên ở lại cùng vài anh em chăm sóc Dương Cảnh Kiệt. Du Phong khẽ thở dài “Đội trưởng, cháu nghĩ, chúng ta nên đi sâu vào trong.” Nơi Diệp Dao rơi xuống có khi không phải bìa rừng…
Một cảnh sát nói “Rơi cao như vậy, có khi nào…”
Lão Từ gằn giọng cắt ngang lời “Đừng nói bậy…” Diệp Dao phước lớn mạng lớn nhất định sẽ không thể xảy ra chuyện gì… “Tiếp tục tìm đi.”...
.....
“Lão đại, rơi từ trên cao như vậy chắc chắn là chết, anh cần gì phải tốn sức đi tìm An Thực?”
Đoàn Khiệm Luân nhả khói trắng lên cao, khóe mắt thâm trầm, hời hợt trả lời “Cậu nghĩ, hắn là loại người như thế nào? Dễ dàng chết vậy sao? Cho dù chết cũng phải thấy xác!”
Hừ, nếu không phải hắn nhanh chân chạy thoát, thì sớm đã bị Lăng Nghị đánh chết rồi. An Thực, cuối cùng cũng có ngày này, ngày mà bang “Nguyệt” bị xóa sổ, Đoàn Khiệm Luân tôi, sẽ thay anh “lo lắng” cho tổ chức...
Trong khu rừng phía Tây Hồ Nam bắt đầu xuất hiện nhiều người đi tìm kiếm, có ba phía khác nhau nhưng cùng một mục tiêu...
Khi đã ngủ đủ giấc, Diệp Dao vươn vai tỉnh dậy, trong người cảm thấy tốt hơn rất nhiều, cô quay sang phía An Thực, thấy hắn vẫn ngủ, liền chậm trãi lại gần. Theo như trí nhớ của cô, An Thực nhìn dịu dàng và yên bình nhất là lúc ngủ.
Diệp Dao im lặng, khuôn mặt An Thực rất nhợt nhạt, xem ra hắn vẫn chưa hạ sốt. Mỗi khi nhìn hắn, trong lòng đều dâng lên một nỗi chua xót khó tả... Cô khẽ thở dài.. Ngày trước, nếu không phải hắn là người gây ra vụ việc đó, có lẽ cô đã chấp nhận an phận mãi mãi bên cạnh An Thực.
Cuộc đời vốn dĩ đầy bất ngờ, chỉ trách ông trời quá tàn nhẫn, trêu đùa hai người suốt mười mấy năm...
Diệp Dao vô thức vươn tay chạm vào khuôn mặt An Thực, hơi ấm từ tay truyền lên, đột nhiên bị nắm chặt khiến cô giật mình. An Thực mở mắt, ngây người nhìn cô.
Diệp Dao vội giữ bình tĩnh, chỉ thấy khuôn mặt An Thực giống như vừa gặp chuyện gì đó rất kinh hoàng nên sửng sốt, lần đầu tiên Diệp Dao trông thấy vẻ mặt này, cô cất tiếng “S... sao vậy?”
An Thực trầm mặc, khóe môi nhợt nhạt khẽ giương lên, nén một tiếng thở dài, khẽ nói “Tôi đã có một giấc mơ thật đẹp, về em và cả về tương lai chúng ta, nhưng đáng tiếc đó chỉ là mơ...”
Diệp Dao rút tay lại, quay mặt đi chỗ khác, không nói gì thêm. Một khắc khi hắn nói câu đó, khiến tim cô đập thình thịch. Không nghĩ ngợi thêm, cô ngồi bên đống lửa sớm đã tàn từ rất lâu. Một lúc sau lại nghe tiếng gọi “Dao nhi...”
Cô không quay lưng lại, đáp “Gì?”
“Em nghĩ chúng ta có thể ra khỏi đây không?”
“Tất nhiên là có thể!” Không lẽ hắn muốn ở đây mãi?
An Thực khẽ cười “Tôi thì thích ở đây hơn.”
Diệp Dao đã đoán đúng, thật là đồ bệnh hoạn “Chú có sở thích làm người rừng à?”
“Tôi là thích được ở cạnh em...”
Diệp Dao khẽ nhíu mày, dù bất cứ lúc nào hắn cũng có thể đùa giỡn được sao? Cô liền đổi đề tài “Tôi... có chuyện muốn hỏi chú!”
“Chuyện gì?”
“Chú.... có liên quan đến những vụ buôn ma túy không?” Dù bên cảnh sát nói rằng An Thực là kẻ đứng đầu trong việc vận chuyển các hàng cấm, nhưng cô vẫn muốn chính miệng hắn nói ra. Bởi vì, lúc nhỏ cô đã thấy hắn từng cảnh cáo người trong “Nguyệt” không được dính dáng đến ma túy?
An Thực mỉm cười, di chuyển ngồi xuống cạnh cô, giọng nói có chút lạnh lùng “Mấy chuyện thất đức như buôn bán ma túy, tôi không hứng thú!”
Diệp Dao trong lòng an tâm, nhưng vừa nghe câu tiếp theo, nụ cười trên khuôn mặt liền biến mất “Tôi đơn giản chỉ buôn vũ khí.”
Cô trừng mắt, gằn giọng “Buôn vũ khí còn tệ hơn ma túy.”
Hắn cười nhạt “Ma túy khiến con người chết dần chết mòn trong đau đớn, còn vũ khí, chậc, một nhát là chết. Em thấy cái nào thoải mái hơn?”
“...” Được rồi, cô không đôi co với hắn nữa, người đàn ông này, dù cô có nói gì hắn vẫn có thể đáp trả, không những thế, điệu bộ còn rất lưu manh. Hừ, đúng là câu: không sợ lưu manh, chỉ sợ lưu manh có văn hóa. Cự cãi với người như vậy, không tức chết cũng bị làm cho bẽ mặt...
Nhưng hình như An lão đại đây không cho cô một giây yên bình, vừa im lặng một chút lại lên tiếng “Phải rồi, theo như trí nhớ của tôi. Có người nói rằng, chỉ cần tôi tỉnh lại, việc gì cũng làm.”
Diệp Dao chột dạ, giả vờ không nghe thấy.
An Thực cất tiếng “Dám làm dám chịu, lời nói ra rồi không được nuốt lại. Đầu tiên, em nên thay đổi cách xưng hô của mình đi.”
Diệp Dao nhíu mày “Chú đang nói chuyện với tôi à?”
“Vậy em nghĩ tôi đang nói với ai?”
“Tôi tưởng chú bị tự kỷ.”
“Em nghĩ thế nào cũng được, nhưng, nên nhớ lời hứa của mình.”
“Không biết.”
“Cảnh sát như em, có thể tùy tiện hứa suông?”
Diệp Dao quay sang lớn tiếng nói “Cảnh sát cũng là người, tùy tiện phát ngôn không được sao?”
An Thực nhíu mày, cổ cô rốt cuộc cứng đến mức nào? Diệp Dao trừng mắt, vẫn giữ dáng vẻ cương quyết, lúc đó, cô chỉ nói bừa một câu không ngờ hắn dám dùng để uy hiếp cô? An Thực nhàn hạ nói “Tôi còn đang định giúp em truy tìm nội gián trong sở cảnh sát, nhưng xem ra bây giờ không cần nữa.”
Diệp Dao sững người, nội gián? Nhìn vẻ mặt của cô, An Thực nở nụ cười châm biếm “Em nghĩ, những chuyện như thế này là ngẫu nhiên? Hại em năm lần bảy lượt rơi vào bẫy là tình cờ?”
“Làm sao chú biết được?” Không chỉ cô mà cả Dương Cảnh Kiệt cũng đang nghi ngờ việc này. Mọi thông tin trong sở đều tuyệt mật, nếu không phải có nội gián chắc chắn mọi nhiệm vụ đều thuận lợi.
“Đoán.”
Diệp Dao trầm tư, nếu là người trong hắc bang thì sẽ dễ điều tra hơn nhưng như vậy chẳng khác nào cô đang lợi dụng An Thực.. Hơn nữa, cảnh sát vẫn không nên dính dáng đến xã hội đen. Chỉ cần nhìn, An Thực đã có thể đoán được suy nghĩ của Diệp Dao.”Dao nhi, tôi không phải là người chịu giúp không người khác bao giờ.”
“Chú có khả năng ngoại cảm à?” Diệp Dao nhíu mày. Mỗi lần cô suy nghĩ hắn đều đoán trúng?
“Thế nào? Chúng ta hợp tác?”
“Điều kiện?”
“Như tôi đã nói, những gì em nói khi tôi ngất.”
Diệp Dao mím môi, nhìn nụ cười đầy nguy hiểm của An Thực khiến cô không khỏi đề phòng. “Nhưng chú...”
An Thực ho nhẹ, như nhắc nhở về cách gọi.
Diệp Dao liền lầm bầm “Hừ, rõ ràng là một ông chú gần bốn mươi tuổi lại bắt một cô gái chỉ mới hai mươi mấy gọi là "anh", không phải là tâm lý biến thái sao?”
An Thực vừa nghe xong, cơ miệng giật giật, lớn giọng “Em nhìn tôi chỗ nào giống ông chú bốn mươi? Toàn thân phát ra khí thế oai phong như vậy, “súng ống đạn dược” đều còn sử dụng được. Cho đến khi em 90 tuổi, tôi vẫn còn dư sức!”
Diệp Dao im bặt, vừa rồi, xem ra cô đã chạm vào lòng tự tôn của hắn...dù cô muốn đáp trả cũng không được!
----
Dương Cảnh Kiệt sau khi tỉnh dậy, lập tức cầm áo khoác đi tìm Diệp Dao nhưng bị Tâm Liên ngăn lại “Anh Kiệt, sức khỏe của anh chưa hồi phục đừng đi. Mọi việc đã có đội trưởng lo rồi.”
Dương Cảnh Kiệt nhíu mày “Anh vẫn không an tâm.” Sao anh có thể nằm đây trong khi Diệp Dao bị rơi xuống vực. Hơn nữa, còn là lỗi của anh?
“Nhưng anh đang bị thương, nếu đi cũng không thể làm gì, chi bằng cứ ở đây đợi tin.” Tâm Liên cùng mấy anh em chặn trước cửa, bọn họ đã nhận lệnh không cho anh ra ngoài thì bằng mọi giá phải giữ anh lại.
“Các cậu tránh ra.”
“....” Dương Cảnh Kiệt tức giận, vung quyền cước đánh bọn họ một trận, vết thương này đối với anh nhằm nhò gì. Điều quan trọng nhất bây giờ là tìm Diệp Dao. Cô rơi xuống vực là một điều nguy hiểm nhưng ở cùng An Thực càng khiếm anh thêm lo lắng.
Tâm Liên thở hổn hển, dù anh đang bị thương nhưng bọn họ vẫn không địch lại, hết cách, cô đành thừa cơ hội lúc Dương Cảnh Kiệt đấu với đám người kia, lẻn ra phía sau, đánh mạnh vào gáy anh, lập tức Dương Cảnh Kiệt chìm trong vô thức. Bọn họ nhanh chóng đỡ anh lên giường, trói chặt lại...
“Anh Kiệt, xin lỗi, nhưng em cũng là muốn tốt cho anh...” Tâm Liên thở dài, Diệp Dao, nếu không nhanh quay về, thì cô sẽ không biết phải dùng cách gì để khiến Dương Cảnh Kiệt chấp nhận nằm yên ở đây.
.......
An Thực nhíu mày tỉnh giấc, tầm mắt mông lung phát hiện Diệp Dao ngồi bên đống lửa, quay lưng về phía hắn.
An Thực gượng người ngồi dậy, sau đó, ngồi cạnh cô khiến Diệp Dao đang suy tư liền bị dọa giật bắn người. Mày đẹp khẽ nhíu lại, hắn châm chọc “Đang nghĩ gì xấu sao?”
“Liên quan gì đến chú?”
“Trễ rồi, sao em còn chưa ngủ?”
Diệp Dao cũng không biết tại sao? Thường ngày, cô không thức khuya đến vậy, cũng có thể do An Thực, hoặc không. Không nhận được câu trả lời, hắn khẽ thở dài, vươn tay xoa đầu cô “Đi ngủ đi. Bên đó.”
Diệp Dao nhìn theo hướng mắt của An Thực, khẽ nhíu mày “Tôi không cần, chú nằm đi.” Dù sao hắn cũng đang bị thương, nằm vẫn tốt hơn. Nhường chỗ coi như là được nhất cho cô, vậy hắn nằm ở đâu?
An Thực lạnh nhạt cất tiếng “Em không thể ngoan ngoãn hơn được sao?”
Cô im lặng không trả lời, hắn nhíu mày, người phụ nữ cứng đầu và dám chống đối hắn, trên đời này quả thật chỉ có mình cô. An Thực đứng dậy, ngồi dựa lưng vào vách hang, nhắm mắt lại.
Diệp Dao cũng không thể đấu lại hắn, so về cứng đầu, cô không hơn hắn, luận về bản lĩnh càng không. Cuối cùng, cô gằn giọng nói “Nếu không phải chú bị thương vì tôi, chắc chắn, tôi đã đánh chết chú.”
An Thực vẫn không mở mắt, khóe môi giương lên, tùy tiện trả lời “Vậy sao...”
Cô nhất quyết không nằm, ngồi dựa vào vách đá đối diện An Thực, cả ngày hôm nay cô thực sự rất mệt, nên rất nhanh chìm vào giấc ngủ. An Thực khẽ mở mắt, nhìn Diệp Dao, từ khoảng cách này, có thể thấy rõ khuôn mặt mệt mỏi của cô. Đôi mắt hắn trở nên thâm trầm, không biết đang nghĩ gì. Chỉ thấy, dường như sắp có giông bão nổi lên...
Hắn đứng dậy, ngồi xổm trước mặt Diệp Dao, đưa tay vén sợi tóc vương trên mặt. Trên đời này, có hai loại người phải có tính cảnh giác cao, một là cảnh sát, một là xã hội đen. Nhưng xem ra, cô không còn đủ sức, nếu là thường ngày, chỉ cần chạm nhẹ, Diệp Dao liền đề phòng mà tỉnh giấc.
An Thực khẽ cất tiếng “Dao nhi... kẻ khiến em như bây giờ, tôi sẽ bắt hắn trả gấp vạn lần.”
Chỉ cần ra khỏi đây, điều đầu tiên hắn sẽ giết chết Đoàn Khiệm Luân, diệt sạch Bắc Đoàn. Không cần biết quy tắc giang hồ, hay tình nghĩa đời trước, hắn cũng sẽ đòi lại những gì Đoàn Khiệm Luân nợ hắn và Diệp Dao...
An Thực không màng đến vết thương, vươn tay bế cô đặt nằm lên đống rơm cuối hang. Sau đó, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên cánh môi anh đào, ôn nhu nói “Đợi tôi giải quyết xong mọi chuyện, sẽ đưa em đi...”
....
Ở ngoài bìa rừng, người của “Nguyệt” vẫn đang tích cực tìm kiếm. Đêm hôm qua chính là một đêm dài đối với bọn họ, An Thực đang bị thương, chỉ lo không đủ thuốc thang băng bó cho hắn, sớm muộn vết thương sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Lăng Nghị quăng điếu thuốc xuống đất, rủa thầm một câu. Đoàn Khiệm Luân, để anh tìm được An Thực, sẽ đi tính xổ với hắn.
A Đông đứng bên cạnh nói “Lăng ca, vừa nhận được tin, cảnh sát cũng đang đi tìm người.”
Lăng Nghị nhếch môi “Hừm....bọn cảnh sát vô dụng đó bây giờ mới bắt đầu tìm? Tôi còn tưởng bọn họ không quan tâm chứ.” Sau đó cao giọng “Mọi người nhanh chóng xới tung khu rừng này lên, phải tìm ra An Thực và Diệp Dao trước cảnh sát.”
Điện thoại bên hông reo lên, Lăng Nghị nhìn màn hình điện thoại, là Phong Duật Nam “Tôi nghe.”
Đầu dây bên kia, Phong Duật Nam đang ngồi dưới sảnh cùng Tố Nghi, cất tiếng “Đã tìm được An ca chưa?”
“Vẫn chưa. Tôi đã cho thêm người vào sâu trong rừng rồi.”
“Em vừa nhận được tin, Đoàn Khiệm Luân cũng cho người đi tìm. Anh nên nhanh chóng tìm An ca, nếu không, hắn sẽ lợi dụng việc này để kiếm chuyện.” Nếu hắn tìm được An Thực trước, An Thực sẽ gặp bất lợi hơn nữa hắn còn đang bị thương, với sức của Diệp Dao sẽ không đấu lại người của Bắc Đoàn. Đoàn Khiệm Luân sẽ nhân cơ hội này mà giết An Thực, sau đó quay về Thượng Hải đao to búa lớn...
“Tôi biết rồi.” Lăng Nghị trầm tư, Đoàn Khiệm Luân, ba chữ này, mỗi khi nhắc đến đều khiến tâm tình anh khó chịu. Hắn muốn mượn việc này kết tội An Thực cấu kết với cảnh sát, bấy lâu này làm tay trong trong tổ chức, rồi san bằng “Nguyệt”?? Lăng Nghị cười khinh miệt, để rồi xem... trò chơi này, ai sẽ là người thắng cuộc! “A Đông, nhanh đi thôi. Rồi sẽ có việc cho cậu và các anh em giải trí.”
A Đông gật đầu, không cần hỏi, cậu cũng biết là việc gì. Xem ra, thế giới ngầm ở Thượng Hải lại sắp nổi bão...
Bên phía cảnh sát, số người đi tìm cũng khá đông, bọn họ chia thành nhiều hướng, đi sâu trong rừng, nếu có thể tìm được Diệp Dao và An Thực thì quả thật là món lời lớn, bắt được ông trùm lớn sẽ lập được chiến công. Lão Từ để Tâm Liên ở lại cùng vài anh em chăm sóc Dương Cảnh Kiệt. Du Phong khẽ thở dài “Đội trưởng, cháu nghĩ, chúng ta nên đi sâu vào trong.” Nơi Diệp Dao rơi xuống có khi không phải bìa rừng…
Một cảnh sát nói “Rơi cao như vậy, có khi nào…”
Lão Từ gằn giọng cắt ngang lời “Đừng nói bậy…” Diệp Dao phước lớn mạng lớn nhất định sẽ không thể xảy ra chuyện gì… “Tiếp tục tìm đi.”...
.....
“Lão đại, rơi từ trên cao như vậy chắc chắn là chết, anh cần gì phải tốn sức đi tìm An Thực?”
Đoàn Khiệm Luân nhả khói trắng lên cao, khóe mắt thâm trầm, hời hợt trả lời “Cậu nghĩ, hắn là loại người như thế nào? Dễ dàng chết vậy sao? Cho dù chết cũng phải thấy xác!”
Hừ, nếu không phải hắn nhanh chân chạy thoát, thì sớm đã bị Lăng Nghị đánh chết rồi. An Thực, cuối cùng cũng có ngày này, ngày mà bang “Nguyệt” bị xóa sổ, Đoàn Khiệm Luân tôi, sẽ thay anh “lo lắng” cho tổ chức...
Trong khu rừng phía Tây Hồ Nam bắt đầu xuất hiện nhiều người đi tìm kiếm, có ba phía khác nhau nhưng cùng một mục tiêu...
Khi đã ngủ đủ giấc, Diệp Dao vươn vai tỉnh dậy, trong người cảm thấy tốt hơn rất nhiều, cô quay sang phía An Thực, thấy hắn vẫn ngủ, liền chậm trãi lại gần. Theo như trí nhớ của cô, An Thực nhìn dịu dàng và yên bình nhất là lúc ngủ.
Diệp Dao im lặng, khuôn mặt An Thực rất nhợt nhạt, xem ra hắn vẫn chưa hạ sốt. Mỗi khi nhìn hắn, trong lòng đều dâng lên một nỗi chua xót khó tả... Cô khẽ thở dài.. Ngày trước, nếu không phải hắn là người gây ra vụ việc đó, có lẽ cô đã chấp nhận an phận mãi mãi bên cạnh An Thực.
Cuộc đời vốn dĩ đầy bất ngờ, chỉ trách ông trời quá tàn nhẫn, trêu đùa hai người suốt mười mấy năm...
Diệp Dao vô thức vươn tay chạm vào khuôn mặt An Thực, hơi ấm từ tay truyền lên, đột nhiên bị nắm chặt khiến cô giật mình. An Thực mở mắt, ngây người nhìn cô.
Diệp Dao vội giữ bình tĩnh, chỉ thấy khuôn mặt An Thực giống như vừa gặp chuyện gì đó rất kinh hoàng nên sửng sốt, lần đầu tiên Diệp Dao trông thấy vẻ mặt này, cô cất tiếng “S... sao vậy?”
An Thực trầm mặc, khóe môi nhợt nhạt khẽ giương lên, nén một tiếng thở dài, khẽ nói “Tôi đã có một giấc mơ thật đẹp, về em và cả về tương lai chúng ta, nhưng đáng tiếc đó chỉ là mơ...”
Diệp Dao rút tay lại, quay mặt đi chỗ khác, không nói gì thêm. Một khắc khi hắn nói câu đó, khiến tim cô đập thình thịch. Không nghĩ ngợi thêm, cô ngồi bên đống lửa sớm đã tàn từ rất lâu. Một lúc sau lại nghe tiếng gọi “Dao nhi...”
Cô không quay lưng lại, đáp “Gì?”
“Em nghĩ chúng ta có thể ra khỏi đây không?”
“Tất nhiên là có thể!” Không lẽ hắn muốn ở đây mãi?
An Thực khẽ cười “Tôi thì thích ở đây hơn.”
Diệp Dao đã đoán đúng, thật là đồ bệnh hoạn “Chú có sở thích làm người rừng à?”
“Tôi là thích được ở cạnh em...”
Diệp Dao khẽ nhíu mày, dù bất cứ lúc nào hắn cũng có thể đùa giỡn được sao? Cô liền đổi đề tài “Tôi... có chuyện muốn hỏi chú!”
“Chuyện gì?”
“Chú.... có liên quan đến những vụ buôn ma túy không?” Dù bên cảnh sát nói rằng An Thực là kẻ đứng đầu trong việc vận chuyển các hàng cấm, nhưng cô vẫn muốn chính miệng hắn nói ra. Bởi vì, lúc nhỏ cô đã thấy hắn từng cảnh cáo người trong “Nguyệt” không được dính dáng đến ma túy?
An Thực mỉm cười, di chuyển ngồi xuống cạnh cô, giọng nói có chút lạnh lùng “Mấy chuyện thất đức như buôn bán ma túy, tôi không hứng thú!”
Diệp Dao trong lòng an tâm, nhưng vừa nghe câu tiếp theo, nụ cười trên khuôn mặt liền biến mất “Tôi đơn giản chỉ buôn vũ khí.”
Cô trừng mắt, gằn giọng “Buôn vũ khí còn tệ hơn ma túy.”
Hắn cười nhạt “Ma túy khiến con người chết dần chết mòn trong đau đớn, còn vũ khí, chậc, một nhát là chết. Em thấy cái nào thoải mái hơn?”
“...” Được rồi, cô không đôi co với hắn nữa, người đàn ông này, dù cô có nói gì hắn vẫn có thể đáp trả, không những thế, điệu bộ còn rất lưu manh. Hừ, đúng là câu: không sợ lưu manh, chỉ sợ lưu manh có văn hóa. Cự cãi với người như vậy, không tức chết cũng bị làm cho bẽ mặt...
Nhưng hình như An lão đại đây không cho cô một giây yên bình, vừa im lặng một chút lại lên tiếng “Phải rồi, theo như trí nhớ của tôi. Có người nói rằng, chỉ cần tôi tỉnh lại, việc gì cũng làm.”
Diệp Dao chột dạ, giả vờ không nghe thấy.
An Thực cất tiếng “Dám làm dám chịu, lời nói ra rồi không được nuốt lại. Đầu tiên, em nên thay đổi cách xưng hô của mình đi.”
Diệp Dao nhíu mày “Chú đang nói chuyện với tôi à?”
“Vậy em nghĩ tôi đang nói với ai?”
“Tôi tưởng chú bị tự kỷ.”
“Em nghĩ thế nào cũng được, nhưng, nên nhớ lời hứa của mình.”
“Không biết.”
“Cảnh sát như em, có thể tùy tiện hứa suông?”
Diệp Dao quay sang lớn tiếng nói “Cảnh sát cũng là người, tùy tiện phát ngôn không được sao?”
An Thực nhíu mày, cổ cô rốt cuộc cứng đến mức nào? Diệp Dao trừng mắt, vẫn giữ dáng vẻ cương quyết, lúc đó, cô chỉ nói bừa một câu không ngờ hắn dám dùng để uy hiếp cô? An Thực nhàn hạ nói “Tôi còn đang định giúp em truy tìm nội gián trong sở cảnh sát, nhưng xem ra bây giờ không cần nữa.”
Diệp Dao sững người, nội gián? Nhìn vẻ mặt của cô, An Thực nở nụ cười châm biếm “Em nghĩ, những chuyện như thế này là ngẫu nhiên? Hại em năm lần bảy lượt rơi vào bẫy là tình cờ?”
“Làm sao chú biết được?” Không chỉ cô mà cả Dương Cảnh Kiệt cũng đang nghi ngờ việc này. Mọi thông tin trong sở đều tuyệt mật, nếu không phải có nội gián chắc chắn mọi nhiệm vụ đều thuận lợi.
“Đoán.”
Diệp Dao trầm tư, nếu là người trong hắc bang thì sẽ dễ điều tra hơn nhưng như vậy chẳng khác nào cô đang lợi dụng An Thực.. Hơn nữa, cảnh sát vẫn không nên dính dáng đến xã hội đen. Chỉ cần nhìn, An Thực đã có thể đoán được suy nghĩ của Diệp Dao.”Dao nhi, tôi không phải là người chịu giúp không người khác bao giờ.”
“Chú có khả năng ngoại cảm à?” Diệp Dao nhíu mày. Mỗi lần cô suy nghĩ hắn đều đoán trúng?
“Thế nào? Chúng ta hợp tác?”
“Điều kiện?”
“Như tôi đã nói, những gì em nói khi tôi ngất.”
Diệp Dao mím môi, nhìn nụ cười đầy nguy hiểm của An Thực khiến cô không khỏi đề phòng. “Nhưng chú...”
An Thực ho nhẹ, như nhắc nhở về cách gọi.
Diệp Dao liền lầm bầm “Hừ, rõ ràng là một ông chú gần bốn mươi tuổi lại bắt một cô gái chỉ mới hai mươi mấy gọi là "anh", không phải là tâm lý biến thái sao?”
An Thực vừa nghe xong, cơ miệng giật giật, lớn giọng “Em nhìn tôi chỗ nào giống ông chú bốn mươi? Toàn thân phát ra khí thế oai phong như vậy, “súng ống đạn dược” đều còn sử dụng được. Cho đến khi em 90 tuổi, tôi vẫn còn dư sức!”
Diệp Dao im bặt, vừa rồi, xem ra cô đã chạm vào lòng tự tôn của hắn...dù cô muốn đáp trả cũng không được!
----
Dương Cảnh Kiệt sau khi tỉnh dậy, lập tức cầm áo khoác đi tìm Diệp Dao nhưng bị Tâm Liên ngăn lại “Anh Kiệt, sức khỏe của anh chưa hồi phục đừng đi. Mọi việc đã có đội trưởng lo rồi.”
Dương Cảnh Kiệt nhíu mày “Anh vẫn không an tâm.” Sao anh có thể nằm đây trong khi Diệp Dao bị rơi xuống vực. Hơn nữa, còn là lỗi của anh?
“Nhưng anh đang bị thương, nếu đi cũng không thể làm gì, chi bằng cứ ở đây đợi tin.” Tâm Liên cùng mấy anh em chặn trước cửa, bọn họ đã nhận lệnh không cho anh ra ngoài thì bằng mọi giá phải giữ anh lại.
“Các cậu tránh ra.”
“....” Dương Cảnh Kiệt tức giận, vung quyền cước đánh bọn họ một trận, vết thương này đối với anh nhằm nhò gì. Điều quan trọng nhất bây giờ là tìm Diệp Dao. Cô rơi xuống vực là một điều nguy hiểm nhưng ở cùng An Thực càng khiếm anh thêm lo lắng.
Tâm Liên thở hổn hển, dù anh đang bị thương nhưng bọn họ vẫn không địch lại, hết cách, cô đành thừa cơ hội lúc Dương Cảnh Kiệt đấu với đám người kia, lẻn ra phía sau, đánh mạnh vào gáy anh, lập tức Dương Cảnh Kiệt chìm trong vô thức. Bọn họ nhanh chóng đỡ anh lên giường, trói chặt lại...
“Anh Kiệt, xin lỗi, nhưng em cũng là muốn tốt cho anh...” Tâm Liên thở dài, Diệp Dao, nếu không nhanh quay về, thì cô sẽ không biết phải dùng cách gì để khiến Dương Cảnh Kiệt chấp nhận nằm yên ở đây.
.......
Tác giả :
Dư Lạc Thuần