Năm Tháng Rực Rỡ
Quyển 7 - Chương 1: Đêm giao thừa
Giao thừa, đêm đoàn viên.
Cô trạch to như vậy ngược lại chẳng hề náo nhiệt, chỉ có Thư Ngọc và Cô Mang hai người, thắp lên mấy ngọn nến đỏ, ngồi xung quanh chiếc bàn nhỏ, bày ra một bàn đồ ăn nóng hổi, hai người nhốt mình trong lò sưởi ấm mà ngắm nhìn bông tuyết bay lượn ngoài cửa sổ.
Màn trời tối tăm được bông tuyết tô điểm đến mức hơi phát sáng, hai má Thư Ngọc nhuộm ửng đỏ bởi rượu nếp lâu năm. Cô sáp lại gần, dè dặt nhìn Cô Mang: “Năm nay cũng không đến nhà tổ Cô gia thăm hỏi à?”
Cô Mang uống sạch chén rượu trong tay cô: “Thăm hỏi cái gì?”
Cô không hề nghĩ ngợi đáp ngay: “Chúc tết đó.” Dừng một chút cô bổ sung, “Nàng dâu xấu cũng phải về chúc tết trưởng bối mà.”
Anh vui vẻ: “Em có lòng lấy lòng bọn họ, sao không tốn nhiều tâm tư mà lấy lòng anh hả?”
Cô nhích sang bên cạnh anh, quả nhiên tỏ vẻ lấy lòng đấm lưng cho anh: “Chúng ta ở bên nhau đã lâu rồi, nhưng em chưa từng gặp mặt trưởng bối nào của Cô gia cả, có phải là không lễ phép hay không?” Càng nói hơi thở cô càng nhẹ.
Chuyện này quả thật đã cất giấu trong lòng cô rất lâu rồi.
Lần đầu gặp mặt, cô chỉ cho rằng anh là tiểu bối từ một gia tộc cổ xưa nào đó tại trung thổ trải qua thời kỳ nổi loạn, quen thân thêm một chút, cô loáng thoáng cảm nhận được hình như anh đã tách khỏi gia tộc khổng lồ kia từ lâu, mỗi một bước đi của anh đều dựa vào sự gan dạ và sáng suốt của bản thân, khi ấy cô nhìn anh với cặp mắt khác xưa. Đợi đến khi mối quan hệ của hai người thân mật hơn, thậm chí đến sau đó “phi khanh bất thú, phi quân bất giá*”, Đàm Phục lại hạ xuống tam đạo gia thư, bắt buộc cô cắt đứt quan hệ với anh, lúc đó cô mới phát giác, lập trường chính trị của Cô gia cùng với Đàm công Tạ công có vài phần tế nhị.
(*) phi khanh bất thú: không phải nàng không cưới vợ; phi quân bất giá: không phải chàng thì không lấy chồng
Cô không biết anh đã nói gì với Đàm công Tạ công, cũng không biết anh hứa hẹn chuyện gì, rốt cuộc hai ông ngầm thừa nhận quan hệ của hai người. Sau đó, anh đặt chân vào giới chính trị, trong vài năm ngắn ngủi đã thể hiện tài năng. Khi danh tiếng Cô Mang Bắc Bình đang ở đỉnh cao, anh đến nhà cô cầu thân lần thứ hai.
Cả hôn lễ không hề thấy vị trưởng bối nào của Cô gia, tất cả mọi người đều nói Cô Mang Bắc Bình cam nguyện ở rể, cho Đàm công đủ thể diện.
Sau đó nữa, mọi người chỉ biết có Cô Mang Bắc Bình, không hề biết một Cô gia tại trung thổ.
Từ đầu đến cuối, Thư Ngọc là người không biết gì hết, cô chỉ cảm thấy ông nội ông ngoại không hề nói lý. Ai ngờ Cô Mang lại chẳng buồn bực tí nào, anh tỏ vẻ tràn đầy sung sướng vì được hoàn thành tâm nguyện khiến cho nỗi hậm hực trong lòng Thư Ngọc chẳng biết nên hướng về đâu.
Anh cười vui vẻ: “Nếu em cảm thấy anh uất ức, sau này đối xử tốt với anh hơn nữa.”
Cô im bặt, chẳng nói gì.
Sau khi kết hôn, cô dùng mọi bản lĩnh của mình nói bóng nói gió về Cô gia, nhưng đều bị anh ngăn cản một cách dễ dàng.
Càng như thế, trong lòng cô càng áy náy.
Đêm giao thừa lại nói đến đề tài này, Cô Mang hiểu lúc này có đùa giỡn nữa cũng chẳng làm nổi. Anh ôm cô vào lòng, thở dài: “Cha mẹ anh mất sớm, có một dạo Cô gia cho rằng anh không phải là con nối dòng của bọn họ. Chính phòng thiên phòng cùng những thân thuộc khác lo anh trở về tranh giành gia sản với bọn họ, cho nên liên tục gây chuyện chèn ép anh. Em nói đi, trưởng bối như vậy anh có cần hay không? Chẳng lẽ còn phải để vợ anh bưng trà rót nước cho bọn họ sao?”
Ánh mắt cô có phần buông lỏng, nhưng lông mày lại vẫn như có vài phần nghi hoặc.
Anh đành phải ho nhẹ một tiếng nói tiếp: “Thật ra hoàn cảnh của anh và Hàn Kình tương tự nhau, chẳng qua anh ta là con riêng, còn anh là cháu đích tôn của Cô gia. Thời trẻ, anh từng được vài vị quý nhân chỉ bảo, cũng từng đi qua con đường không chính quy. Ông nội và ông ngoại em có lẽ cho rằng anh toan tính trèo cao, muốn dựa vào em để vơ vét mấy phần lợi ích.” Có trời mới biết khi anh phát hiện cô là cháu gái của Đàm Phục, tâm tình anh đã tuyệt vọng biết bao.
Anh vỗ vai cô: “Cho nên, em đừng tự trách, cũng đừng trách Đàm công Tạ công. Nếu trong lòng em vẫn còn vướng mắc, muốn đi xem bộ dạng của mấy lão già Cô gia ra sao, cũng không phải không được, anh coi như đưa em đi dạo vườn bách thú…”
Nói xong, anh cúi đầu nhìn cô, đã thấy hai mắt cô lóng lánh nhìn anh, anh không khỏi sửng sốt.
Cô túm lấy tay áo anh: “‘Con đường không chính quy’ là cái gì? Hồi trẻ anh đã từng đi qua ‘con đường không chính quy’ nào? Em muốn nghe.”
Ai cũng nói Cô Mang Bắc Bình dáng dấp cử chỉ mang vẻ quý tộc thế gia, ai ngờ anh lại đồng thời là một đao thủ giang hồ, hành sự xảo quyệt khó mà phân biệt, khiến người ta khiếp sợ.
Cho dù là người của giới chính trị hay là người trên giang hồ, họ đều tôn trọng gọi anh một tiếng “Cô tiên sinh”, nhưng ở sau lưng không ít người gọi anh là “Hắc báo” nhìn như khiêm tốn thực ra rất tàn nhẫn.
Cô mặc kệ người khác thấy thế nào, cô chỉ tò mò về tính tình lịch sự bại hoại của anh hình thành thế nào thôi. Thế nhưng không ai chịu nói với cô, Hàn Kình chỉ biết đùa cợt, Abel chỉ biết thí nghiệm.
Anh nhìn dáng vẻ tràn đầy hào hứng của cô, không khỏi có phần khó nói. Anh kể ra nhiều chuyện như vậy, trọng điểm mà cô chú ý lại là điều này.
Giờ…làm sao trả lời đây?
Có một số việc, anh không muốn cô biết. Những ngày tháng kia đã trở thành một phần vẩn đục trong cuộc đời anh, anh không muốn cô có thêm gánh nặng nào nữa.
Đang suy nghĩ thì chợt nghe cửa sân vang lên tiếng cọt kẹt, theo tiếng đạp tuyết là một trận hắt xì.
Có người đi trong trời tuyết đến đây.
Thư Ngọc cũng nghe được tiếng bước chân ngoài cửa sổ, cô nhất thời dời đi sự chú ý, ló đầu ra ngoài nhìn.
Trong trời tuyết trắng xóa mịt mù, cô trông thấy một người đàn ông mặc áo khoác dài lông cừu đang hướng về nơi này, đi theo sau anh ta là một người đàn ông cao gầy đội mũ nỉ.
Đây không phải là Hàn Kình và Abel thì còn là ai nữa?
Thư Ngọc ngớ ra, cô thấy màn cửa bị vén lên, Hàn Kình run rẩy giũ sạch tuyết rơi trên áo, anh ta thở ra một hơi lạnh rồi cười nói: “Đêm giao thừa, hai vị ở đây có rượu có ăn còn được sưởi ấm, lại đẩy gã này sang phía tôi, làm phiền tôi không thể lên giường mỹ nhân, hai vị nói xem nên bồi thường tôi thế nào đây?”
Abel cười tít mắt cởi mũ ra: “Đàm, Cô, chúc mừng năm mới!”
Thư Ngọc nhịn không được mỉm cười: “Tôi còn nói anh đi đâu, hóa ra anh đến nương tựa Hàn Kình.”
Cô Mang vốn có phần bất đắc dĩ, nhìn thấy cô cười thoải mái đến vậy, tâm tình anh cũng tốt theo. Anh nhíu mày: “Nếu đã đến rồi, ngồi lại chứ? Ở đây vừa lúc còn hai chỗ trống, không chứa thêm được ai nữa đâu.”
Lúc này đổi lại Hàn Kình nhướn mày: “Ồ, lời mời của anh thật là hiếm thấy. Hàn mỗ vừa mừng lại vừa lo.”
Cô Mang tỉnh bơ: “Đêm nay anh lại một mình à?”
Hàn Kình hừ một tiếng, vén vạt áo ngồi xuống: “Được rồi, mừng năm mới, tôi không so đo với anh.”
Thư Ngọc cười tươi: “Kiếp trước hai người nhất định là oan gia.”
Cô Mang thản nhiên liếc nhìn Hàn Kình một cái, tỏ vẻ khinh thường.
Thư Ngọc khoái chí, cô kéo Hàn Kình lại kéo Cô Mang, giả vờ bực bội nói: “Sắc mặt sao thế hả, ngoan ngoãn ngồi xuống đón giao thừa mau!”
Hai người đàn ông không hẹn mà cùng rụt cổ, nghe lời thu lại sắc mặt.
“Đàm, ở Trung Quốc năm mới phải đi đâu cầu nguyện thế?” Miệng Abel nhồi nhét thức ăn, ánh mắt tràn đầy vẻ chờ mong, “Tôi không phải người Trung Quốc, tôi có được cầu nguyện năm mới ở Trung Quốc không?”
Thư Ngọc chống cằm đáp: “Đương nhiên. Nhưng không có cầu nguyện tại nhà. Vừa đến mười hai giờ, chúng ta phải đến nơi cầu nguyện gần không trung nhất.”
Abel ngẩn ngơ: “Đó là nơi nào?”
“Đương nhiên là ——” Thư Ngọc cười, “Uyên ương thiên.”
Cô trạch to như vậy ngược lại chẳng hề náo nhiệt, chỉ có Thư Ngọc và Cô Mang hai người, thắp lên mấy ngọn nến đỏ, ngồi xung quanh chiếc bàn nhỏ, bày ra một bàn đồ ăn nóng hổi, hai người nhốt mình trong lò sưởi ấm mà ngắm nhìn bông tuyết bay lượn ngoài cửa sổ.
Màn trời tối tăm được bông tuyết tô điểm đến mức hơi phát sáng, hai má Thư Ngọc nhuộm ửng đỏ bởi rượu nếp lâu năm. Cô sáp lại gần, dè dặt nhìn Cô Mang: “Năm nay cũng không đến nhà tổ Cô gia thăm hỏi à?”
Cô Mang uống sạch chén rượu trong tay cô: “Thăm hỏi cái gì?”
Cô không hề nghĩ ngợi đáp ngay: “Chúc tết đó.” Dừng một chút cô bổ sung, “Nàng dâu xấu cũng phải về chúc tết trưởng bối mà.”
Anh vui vẻ: “Em có lòng lấy lòng bọn họ, sao không tốn nhiều tâm tư mà lấy lòng anh hả?”
Cô nhích sang bên cạnh anh, quả nhiên tỏ vẻ lấy lòng đấm lưng cho anh: “Chúng ta ở bên nhau đã lâu rồi, nhưng em chưa từng gặp mặt trưởng bối nào của Cô gia cả, có phải là không lễ phép hay không?” Càng nói hơi thở cô càng nhẹ.
Chuyện này quả thật đã cất giấu trong lòng cô rất lâu rồi.
Lần đầu gặp mặt, cô chỉ cho rằng anh là tiểu bối từ một gia tộc cổ xưa nào đó tại trung thổ trải qua thời kỳ nổi loạn, quen thân thêm một chút, cô loáng thoáng cảm nhận được hình như anh đã tách khỏi gia tộc khổng lồ kia từ lâu, mỗi một bước đi của anh đều dựa vào sự gan dạ và sáng suốt của bản thân, khi ấy cô nhìn anh với cặp mắt khác xưa. Đợi đến khi mối quan hệ của hai người thân mật hơn, thậm chí đến sau đó “phi khanh bất thú, phi quân bất giá*”, Đàm Phục lại hạ xuống tam đạo gia thư, bắt buộc cô cắt đứt quan hệ với anh, lúc đó cô mới phát giác, lập trường chính trị của Cô gia cùng với Đàm công Tạ công có vài phần tế nhị.
(*) phi khanh bất thú: không phải nàng không cưới vợ; phi quân bất giá: không phải chàng thì không lấy chồng
Cô không biết anh đã nói gì với Đàm công Tạ công, cũng không biết anh hứa hẹn chuyện gì, rốt cuộc hai ông ngầm thừa nhận quan hệ của hai người. Sau đó, anh đặt chân vào giới chính trị, trong vài năm ngắn ngủi đã thể hiện tài năng. Khi danh tiếng Cô Mang Bắc Bình đang ở đỉnh cao, anh đến nhà cô cầu thân lần thứ hai.
Cả hôn lễ không hề thấy vị trưởng bối nào của Cô gia, tất cả mọi người đều nói Cô Mang Bắc Bình cam nguyện ở rể, cho Đàm công đủ thể diện.
Sau đó nữa, mọi người chỉ biết có Cô Mang Bắc Bình, không hề biết một Cô gia tại trung thổ.
Từ đầu đến cuối, Thư Ngọc là người không biết gì hết, cô chỉ cảm thấy ông nội ông ngoại không hề nói lý. Ai ngờ Cô Mang lại chẳng buồn bực tí nào, anh tỏ vẻ tràn đầy sung sướng vì được hoàn thành tâm nguyện khiến cho nỗi hậm hực trong lòng Thư Ngọc chẳng biết nên hướng về đâu.
Anh cười vui vẻ: “Nếu em cảm thấy anh uất ức, sau này đối xử tốt với anh hơn nữa.”
Cô im bặt, chẳng nói gì.
Sau khi kết hôn, cô dùng mọi bản lĩnh của mình nói bóng nói gió về Cô gia, nhưng đều bị anh ngăn cản một cách dễ dàng.
Càng như thế, trong lòng cô càng áy náy.
Đêm giao thừa lại nói đến đề tài này, Cô Mang hiểu lúc này có đùa giỡn nữa cũng chẳng làm nổi. Anh ôm cô vào lòng, thở dài: “Cha mẹ anh mất sớm, có một dạo Cô gia cho rằng anh không phải là con nối dòng của bọn họ. Chính phòng thiên phòng cùng những thân thuộc khác lo anh trở về tranh giành gia sản với bọn họ, cho nên liên tục gây chuyện chèn ép anh. Em nói đi, trưởng bối như vậy anh có cần hay không? Chẳng lẽ còn phải để vợ anh bưng trà rót nước cho bọn họ sao?”
Ánh mắt cô có phần buông lỏng, nhưng lông mày lại vẫn như có vài phần nghi hoặc.
Anh đành phải ho nhẹ một tiếng nói tiếp: “Thật ra hoàn cảnh của anh và Hàn Kình tương tự nhau, chẳng qua anh ta là con riêng, còn anh là cháu đích tôn của Cô gia. Thời trẻ, anh từng được vài vị quý nhân chỉ bảo, cũng từng đi qua con đường không chính quy. Ông nội và ông ngoại em có lẽ cho rằng anh toan tính trèo cao, muốn dựa vào em để vơ vét mấy phần lợi ích.” Có trời mới biết khi anh phát hiện cô là cháu gái của Đàm Phục, tâm tình anh đã tuyệt vọng biết bao.
Anh vỗ vai cô: “Cho nên, em đừng tự trách, cũng đừng trách Đàm công Tạ công. Nếu trong lòng em vẫn còn vướng mắc, muốn đi xem bộ dạng của mấy lão già Cô gia ra sao, cũng không phải không được, anh coi như đưa em đi dạo vườn bách thú…”
Nói xong, anh cúi đầu nhìn cô, đã thấy hai mắt cô lóng lánh nhìn anh, anh không khỏi sửng sốt.
Cô túm lấy tay áo anh: “‘Con đường không chính quy’ là cái gì? Hồi trẻ anh đã từng đi qua ‘con đường không chính quy’ nào? Em muốn nghe.”
Ai cũng nói Cô Mang Bắc Bình dáng dấp cử chỉ mang vẻ quý tộc thế gia, ai ngờ anh lại đồng thời là một đao thủ giang hồ, hành sự xảo quyệt khó mà phân biệt, khiến người ta khiếp sợ.
Cho dù là người của giới chính trị hay là người trên giang hồ, họ đều tôn trọng gọi anh một tiếng “Cô tiên sinh”, nhưng ở sau lưng không ít người gọi anh là “Hắc báo” nhìn như khiêm tốn thực ra rất tàn nhẫn.
Cô mặc kệ người khác thấy thế nào, cô chỉ tò mò về tính tình lịch sự bại hoại của anh hình thành thế nào thôi. Thế nhưng không ai chịu nói với cô, Hàn Kình chỉ biết đùa cợt, Abel chỉ biết thí nghiệm.
Anh nhìn dáng vẻ tràn đầy hào hứng của cô, không khỏi có phần khó nói. Anh kể ra nhiều chuyện như vậy, trọng điểm mà cô chú ý lại là điều này.
Giờ…làm sao trả lời đây?
Có một số việc, anh không muốn cô biết. Những ngày tháng kia đã trở thành một phần vẩn đục trong cuộc đời anh, anh không muốn cô có thêm gánh nặng nào nữa.
Đang suy nghĩ thì chợt nghe cửa sân vang lên tiếng cọt kẹt, theo tiếng đạp tuyết là một trận hắt xì.
Có người đi trong trời tuyết đến đây.
Thư Ngọc cũng nghe được tiếng bước chân ngoài cửa sổ, cô nhất thời dời đi sự chú ý, ló đầu ra ngoài nhìn.
Trong trời tuyết trắng xóa mịt mù, cô trông thấy một người đàn ông mặc áo khoác dài lông cừu đang hướng về nơi này, đi theo sau anh ta là một người đàn ông cao gầy đội mũ nỉ.
Đây không phải là Hàn Kình và Abel thì còn là ai nữa?
Thư Ngọc ngớ ra, cô thấy màn cửa bị vén lên, Hàn Kình run rẩy giũ sạch tuyết rơi trên áo, anh ta thở ra một hơi lạnh rồi cười nói: “Đêm giao thừa, hai vị ở đây có rượu có ăn còn được sưởi ấm, lại đẩy gã này sang phía tôi, làm phiền tôi không thể lên giường mỹ nhân, hai vị nói xem nên bồi thường tôi thế nào đây?”
Abel cười tít mắt cởi mũ ra: “Đàm, Cô, chúc mừng năm mới!”
Thư Ngọc nhịn không được mỉm cười: “Tôi còn nói anh đi đâu, hóa ra anh đến nương tựa Hàn Kình.”
Cô Mang vốn có phần bất đắc dĩ, nhìn thấy cô cười thoải mái đến vậy, tâm tình anh cũng tốt theo. Anh nhíu mày: “Nếu đã đến rồi, ngồi lại chứ? Ở đây vừa lúc còn hai chỗ trống, không chứa thêm được ai nữa đâu.”
Lúc này đổi lại Hàn Kình nhướn mày: “Ồ, lời mời của anh thật là hiếm thấy. Hàn mỗ vừa mừng lại vừa lo.”
Cô Mang tỉnh bơ: “Đêm nay anh lại một mình à?”
Hàn Kình hừ một tiếng, vén vạt áo ngồi xuống: “Được rồi, mừng năm mới, tôi không so đo với anh.”
Thư Ngọc cười tươi: “Kiếp trước hai người nhất định là oan gia.”
Cô Mang thản nhiên liếc nhìn Hàn Kình một cái, tỏ vẻ khinh thường.
Thư Ngọc khoái chí, cô kéo Hàn Kình lại kéo Cô Mang, giả vờ bực bội nói: “Sắc mặt sao thế hả, ngoan ngoãn ngồi xuống đón giao thừa mau!”
Hai người đàn ông không hẹn mà cùng rụt cổ, nghe lời thu lại sắc mặt.
“Đàm, ở Trung Quốc năm mới phải đi đâu cầu nguyện thế?” Miệng Abel nhồi nhét thức ăn, ánh mắt tràn đầy vẻ chờ mong, “Tôi không phải người Trung Quốc, tôi có được cầu nguyện năm mới ở Trung Quốc không?”
Thư Ngọc chống cằm đáp: “Đương nhiên. Nhưng không có cầu nguyện tại nhà. Vừa đến mười hai giờ, chúng ta phải đến nơi cầu nguyện gần không trung nhất.”
Abel ngẩn ngơ: “Đó là nơi nào?”
“Đương nhiên là ——” Thư Ngọc cười, “Uyên ương thiên.”
Tác giả :
Na Thù