Năm Tháng Ngọt Ngào Của Anh Và Em
Chương 85
Edit: Ngân Nhi
Trước ngày nghỉ Quốc Khánh, bố mẹ Cố Tư Ức gọi cho cô, định nghỉ lễ sẽ đưa cô ra nước ngoài du lịch.
Cố Tư Ức nói: “Con với Trịnh Bồi Bồi đã thu xếp xong hành trình rồi ạ.”
Hứa Giai Tuệ cười trêu: “Con với Trịnh Bồi Bồi? Hay là con với Hạ Chi Tuyển thế?”
Cố Tư Ức đáp: “Dù sao cũng là bọn con đi cùng nhau mà!”
“Được rồi, con đã có kế hoạch thì cứ đi chơi đi.” Hứa Giai Tuệ thoải mái đồng ý.
Con gái đã lớn, có bạn bè và cả bạn trai nữa, các bậc cha mẹ cũng không nên bảo bọc con quá.
Cúp máy, Cố Trí Viễn đang lái xe nói với vợ: “Giờ nó học đại học rồi, lại đi chơi với Hạ Chi Tuyển, liệu có…ở chung phòng không nhỉ?”
Hứa Giai Tuệ sững sờ: “Việc này…”
“Em cũng không biết à?”
Hứa Giai Tuệ đáp: “Bọn trẻ bây giờ thế nào thì sao em biết được.”
Cố Trí Viễn lại nói: “thật lòng mà nói thì anh không tán thành việc quan hệ quá sớm.”
“Ừm, đúng là sớm thật, bây giờ hai đứa nó mới mười tám tuổi.”
Trong xe yên lặng chốc lát, cả hai bố mẹ đều đang suy tư.
một lát sau, Cố Trí Viễn nói: “Thôi cứ để cho hai đứa nó làm theo ý của mình, trời cao hoàng đế xa, việc này chúng ta có muốn quản cũng không được. Với lại hai đứa nó tính từ năm lớp mười đến giờ cũng gần gũi nhau ba năm rồi, bây giờ vẫn còn yêu nhau, nếu hai đứa có muốn làm chuyện thân mật thì chúng ta cũng không cần thiết phải can thiệp vào.”
Hứa Giai Tuệ nói: “Em vẫn nên dặn dò Cố Tư Ức thì hơn, ít nhất cũng phải suy nghĩ kỹ càng, tuyệt đối không được quên làm các biện pháp an toàn.”
“anh tin Hạ Chi Tuyển, nó là đứa biết chừng mực.”
Cả nhóm tránh ngày cao điểm đi lại, xin nghỉ trước hai ngày để lên đường.
Vì giữ bí mật cho Tô Hàn, bốn người đã đặt vé máy bay khoang hạng nhất.
Hạ Chi Tuyển và Cố Tư Ức cùng nhau tới sân bay, hẹn tập trung với Trịnh Bồi Bồi ở đó, đến khi ba người đi qua cửa an ninh, tiến vào sảnh chờ khu VIP thì đã thấy Tô Hàn ăn mặc che chắn kín mít chờ ở đó rồi.
Trịnh Bồi Bồi chạy nhanh tới ngồi bên cạnh Tô Hàn, ôm chặt lấy tay anh, đầu dụi vào vai anh, vui đến mức không biết phải thể hiện ra như thế nào.
Cố Tư Ức đứng gần đó cũng bị lây sự vui vẻ của cô bạn, không khỏi nở nụ cười.
Hạ Chi Tuyển đứng bên cạnh ôm vai cô, dẫn cô đi vòng qua chỗ khác, cho cặp đôi trẻ kia có không gian riêng tư.
Ngồi một lúc thì cả bọn lên máy bay.
Vì chọn giờ bay buổi sáng sớm, lại là khoang hạng nhất, nên trừ bốn người họ ra thì không có một hành khách nào khác.
Hạ Chi Tuyển như thường lệ cùng Cố Tư Ức ngồi ở vị trí cách xa hai người kia một khoảng.
Trong quá trình bay, Cố Tư Ức có đi vệ sinh, lúc ngang qua chỗ hai người bạn mình ngồi thì trông thấy họ đang hôn nhau…
Mặt cô ửng hồng, vội vàng bước nhanh qua.
Cố Tư Ức sợ làm ảnh hưởng đến hai người, nhưng thật ra cả hai đều đang đắm chìm trong thế giới riêng của nhau, hoàn toàn không biết là cô đi qua, mà kể cả có biết thì cũng chẳng sao cả.
Trước giờ trong ấn tượng của Cố Tư Ức thì Tô Hàn là một chàng trai rất hiền lành dịu dàng, lúc này ánh mắt anh ấy nhìn Trịnh Bồi Bồi không chỉ có sự dịu dàng mà còn chứa đựng cả niềm hạnh phúc và tình yêu nữa. Lên máy bay không có người ngoài, anh ấy đã gấp gáp kéo ngay khẩu trang xuống để thân mật với Trịnh Bồi Bồi.
Cố Tư Ức quay về chỗ ngồi, cười nói thầm vào tai Hạ Chi Tuyển: “Hai người kia đang dính nhau lắm đó.”
Hạ Chi Tuyển bình thản nói: “Tiểu biệt thắng tân hôn.”
Cố Tư Ức gật đầu: “Đúng thế thật.” cô bỗng nháy mắt nhìn Hạ Chi Tuyển, tinh nghịch hỏi anh: “Thế hai đứa mình ngày nào cũng gặp nhau thế này, liệu về sau có thấy chán không nhỉ?”
Hạ Chi Tuyển giơ tay xoa đầu cô: “nói linh tinh gì đấy?” Sắc mặt anh nghiêm lại, lộ ra sự không vui.
Cố Tư Ức chọc nhẹ mặt anh, cười nói: “Em chỉ đùa thôi mà.”
Hạ Chi Tuyển nghiêng người dựa sát vào cô, nhìn cô chăm chú khiến cô hoảng loạn không biết phải làm sao, sau đó ghé vào tai cô nói: “Em đang thầm trách anh không hôn em đấy à?”
“không…không phải mà! thật đấy!” cô vội vàng phủ nhận.
Tần suất hôn hít của cô và anh thật sự là rất nhiều rất nhiều luôn rồi…
Tối hôm qua trước khi chào tạm biệt, anh còn kéo cô vào rừng cây nhỏ hôn suốt nửa tiếng đồng hồ.
Hạ Chi Tuyển bắt lấy tay cô, ngậm vành tai cô, trêu chọc cho nó nóng rực lên, sau đó mới khàn giọng nói: “anh không cần tiểu biệt, anh muốn được hôn em mỗi ngày, không muốn ngày ngày phải nhớ em.”
Hơi thở của anh phả vào tai cô rồi truyền vào trong, tựa như ngấm cả vào thân thể, khiến toàn thân ngứa ngáy, vừa ngọt ngào lại vừa hạnh phúc.
Cố Tư Ức đỏ mặt, nhẹ nhàng gật đầu, hồi lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Em cũng không cần tiểu biệt…”
Năm cấp ba cả hai đã phải tách nhau ra hai năm mấy tháng rồi, cô không muốn trải nghiệm lại cảm giác đó một lần nữa đâu.
Lên đại học cô mới lại thấy vui trở lại, mỗi sáng thức dậy đều tràn đầy mong đợi được gặp anh. Dù là chuyện học hành hay chỉ là mấy chuyện vặt vãnh trong lớp cô đều hào hứng muốn kể cho anh ngay. Cùng nhau chia sẻ những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, em dựa vào anh, anh ở bên em, đó mới là niềm hạnh phúc mà cô mong muốn.
Mấy tiếng sau thì máy bay hạ cánh, điểm đến là một hòn đảo xinh đẹp ở nước ngoài.
Hòn đảo nhỏ này không phải là nơi thu hút đông khách du lịch, đặc biệt là khách trong nước không nhiều lắm, Tô Hàn đeo kính râm sẽ không cần quá lo lắng sẽ bị fan nhận ra.
Khách sạn bọn họ ở là kiểu khách sạn xây theo kiểu biệt thự nhà gỗ, chia thành nhiều căn nhà nhỏ với các phong cách khác nhau, rất riêng tư.
Dậy sớm lên xe đi đến sân bay, lại ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ, sau đó ngồi xe đến khách sạn nhận phòng. Lúc thu xếp xong xuôi, ai cũng mệt lử rồi, liền về phòng nghỉ ngơi, đến tối thì cùng nhau ăn tối.
Trong phòng ngủ đặt giường lớn kingsize, bên ngoài cửa sổ là cảnh biển mênh mông, đẹp như một giấc mơ vậy.
Cố Tư Ức nằm trên giường, cảm thấy như đang nằm trên bờ biển, hòa làm một với biển xanh.
Hạ Chi Tuyển xếp hành lý xong cũng nằm xuống bên cạnh cô.
Cố Tư Ức ngáp một cái, nói: “Sáng dậy sớm quá, em phải ngủ bù mới được.”
Hạ Chi Tuyển xoay người ôm cô: “Ừ, anh cũng muốn ngủ một tí.”
…không nghỉ ngơi cho khỏe thì tối làm việc lớn thế nào được.
Cố Tư Ức vốn đang rất thoải mái, nhưng vừa được Hạ Chi Tuyển ôm là cô lại thấy hơi căng thẳng.
Từ hôm ở khách sạn lần trước, hai người chưa ngủ cùng nhau thêm lần nào, không chỉ có vậy, mà bình thường mỗi khi hôn nhau, anh lại trở nên rất đàng hoàng, không sờ lung tung nữa.
Có điều ngày nào anh cũng hẹn gặp cô, lúc nào cũng muốn tìm cơ hội để hôn, hai người cũng có nền tảng tình yêu vững chắc nên cô cũng quẳng luôn cái chuyện kia ra sau gáy rồi.
Bây giờ đi nước ngoài du lịch, mấy ngày tới cô và anh sẽ đều ngủ chung giường…
Vậy…Chuyện kia…Phải làm sao đây…
Hạ Chi Tuyển thấy Cố Tư Ức vẫn mở to mắt, liền giơ tay che mắt cô, nói: “Ngủ đi.”
“…Vâng.” cô vứt bỏ tạp niệm, nằm cảm thụ giây phút bình yên như mặt biển ngoài kia.
Chốc lát sau, cả hai đã ôm nhau ngủ say.
Trong lúc ngủ, Hạ Chi Tuyển vẫn tham lam ngửi mùi hương trên người cô, ôm chặt cơ thể mềm mại của cô vào lòng.
Cố Tư Ức ngoan ngoãn rúc vào ngực anh, ngọt ngào yên bình ngủ say.
Mặt trời ngả về Tây, đến lúc ăn tối, cả bọn đều đã khôi phục lại tinh thần.
Cố Tư Ức thay một chiếc váy hai dây màu đỏ tươi, dây áo mảnh dán lên vùng xương quai xanh tuyệt đẹp, rãnh ngực bên dưới thoắt ẩn thoắt hiện. Vóc dáng cô cao gầy, gương mặt xinh xắn, ngây thơ lại quyến rũ, duyên dáng và xinh đẹp.
Hạ Chi Tuyển chỉ mặc áo phông quần ngắn đơn giản, thay đồ xong thì ngồi trên salon xem điện thoại chờ Cố Tư Ức.
Lúc Cố Tư Ức từ phòng trong đi ra, Hạ Chi Tuyển ngẩng lên nhìn, lập tức sửng sốt.
Cố Tư Ức thấy hơi ngượng, đây là lần đầu tiên cô mặc váy hở nhiều thế này.
Tuy rằng rất hợp để đi biển, nhưng đối với một cô gái mười tám tuổi thì vẫn sẽ thấy ngượng ngùng.
Cố Tư Ức đi tới chỗ anh, ra vẻ bình tĩnh nói: “đi thôi, hai người kia đã chờ bên ngoài rồi đấy.”
Hạ Chi Tuyển thuận tay mò lấy một quyển tạp chí để trên bàn, nói: “Chờ anh một lát, có đàn anh đang thảo luận một vấn đề với anh.”
“…Vậy ạ.”
“Em ra ngoài trước với Trịnh Bồi Bồi đi.”
“Vâng.” cô đành đi trước vậy.
Hạ Chi Tuyển nhìn bóng lưng cô, làn da trắng nõn lộ một khoảng lớn, phần xương bướm tuyệt đẹp, còn có rãnh lưng…
anh ngửa mặt lên hít sâu một hơi.
Lúc cô ra khỏi phòng rồi, anh mới tỉnh táo lại được, kiềm chế sự kích động rất khó mà ngăn lại.
một lúc sau, bốn người tụ tập với nhau ở một nhà hàng trên vách núi.
Bầu trời quang đãng, gió biển thổi mạnh, ai cũng rất thoải mái hưởng thụ một bữa hải sản thật ngon.
Tô Hàn rất khó có cơ hội được nghỉ phép thư giãn thế này, miệng vẫn luôn nở nụ cười.
Cố Tư Ức ngồi đối diện hai người, nhìn họ ăn ý mỉm cười đút cho nhau ăn, cảm thấy ngập tràn tình yêu.
Bốn người nâng ly rượu vang đỏ lên, nhẹ nhàng chạm cốc.
Trịnh Bồi Bồi nói: “Đừng động đậy, mình muốn chụp ảnh.”
nói xong liền một tay cầm di động, một tay cầm ly chụp lại hình bốn chiếc ly chạm nhau.
Cố Tư Ức nói: “Nhớ gửi cho mình đấy.”
Trịnh Bồi Bồi sau đó lại chụp mấy tấm đồ ăn, đăng vào nhóm chat: “Hâm mộ chưa? Ghen tỵ không hả? He he he ~”
Hướng Lê nhắn: “Hừ, cậu lại bắt nạt đám cẩu độc thân bọn mình!”
Trương Hân Dịch cũng gửi đến một bức ảnh: “Mình cũng đang ăn tiệc lớn nhé!”
Cố Tư Ức: “[Nhe răng cười] [Nhe răng cười]”
Lục Gia Diệp: “Hâm mộ ghen tỵ cái cọng lông ý ~ Ông đây đang uống rượu với gái Tây đây này ~”
Trịnh Bồi Bồi: “[Mạnh mẽ] [Mạnh mẽ]”
Sau khi ăn no rồi, bốn người lại đi dạo chơi đùa trên bờ cát.
Trịnh Bồi Bồi và Cố Tư Ức vừa chơi vừa chụp ảnh với biển, vui quên trời đất.
Tô Hàn với Hạ Chi Tuyển thì ngồi trên ghế, chạm cốc uống với nhau.
Uống được mấy chén nhỏ, Tô Hàn lại muốn rót rượu tiếp, Hạ Chi Tuyển từ chối ngay: “Đủ rồi, tôi không uống được nữa đâu.”
Tô Hàn vẫn rất hăng hái: “đi du lịch mà, uống say cũng không sao, má lúm nhỏ sẽ dìu cậu về.”
Hạ Chi Tuyển nhìn bóng dáng Cố Tư Ức cách anh không xa, trong mắt tràn ngập sự mê say, còn thấm hơn cả rượu, anh cười nói: “Thôi, uống ít còn vui, uống say khướt hại sức khỏe lắm.”
Tô Hàn bật cười: “A Tuyển, cậu mới 18 tuổi thôi đấy, chưa gì đã lo rồi.”
Dù Tô Hàn có nói gì thì Hạ Chi Tuyển cũng không uống thêm nữa.
Uống vài chén nhỏ cho có chút hơi men là đủ rồi, sẽ không còn thấy căng thẳng nữa.
Chuyện tối nay anh đã có sự chuẩn bị rất đầy đủ, tuyệt đối không để bản thân giẫm lên vết xe đổ một lần nữa…
Chơi chán chê rồi, ai lại về phòng nấy.
Cố Tư Ức đi tắm trước, xong xuôi cô nằm lên giường, trong lòng hỗn loạn, vừa kích động lại vừa thấp thỏm lo âu.
không biết anh có làm không…không biết có thuận lợi hay không…
Lần trước cô vẫn còn chưa hiểu ra đâu vào đâu, mà anh cũng chẳng thấy nói gì với cô cả…
Giờ phút này, trong đầu cô vang lên những tiếng hò hét điên loạn.
Hạ Chi Tuyển ở trong phòng tắm thật lâu mới đi ra, nằm lên giường ôm Cố Tư Ức.
Trong phòng chỉ có ánh đèn mờ yếu ớt.
cô không lên tiếng, anh cũng không nói gì.
Hai người yên lặng nằm ôm nhau, nhưng bầu không khí mập mờ vẫn khiến cho người ta mặt đỏ tim đập.
anh nhẹ nhàng xoay mặt cô qua, cúi xuống hôn lên đôi môi mềm, ngậm lấy nó chậm rãi thưởng thức.
Dần dần, nụ hôn càng lúc càng sâu hơn, từ dịu dàng chuyển thành mãnh liệt…
Ngón tay anh đan vào mái tóc đen của cô, khiến cô cảm giác được từng đợt tê dại trên da đầu…
Lần này anh có phần tinh tế và kiên nhẫn hơn hẳn.
anh không hề vội vàng bối rối như lần trước, cũng không bị bản năng cơ thể thúc giục, rất dịu dàng thưởng thức từng chút một.
Cố Tư Ức từ từ chìm đắm trong trải nghiệm cực kỳ ngượng ngùng lại vô cùng thân mật này…
- --
Chưa có gì đâu nhé các anh em ))
Trước ngày nghỉ Quốc Khánh, bố mẹ Cố Tư Ức gọi cho cô, định nghỉ lễ sẽ đưa cô ra nước ngoài du lịch.
Cố Tư Ức nói: “Con với Trịnh Bồi Bồi đã thu xếp xong hành trình rồi ạ.”
Hứa Giai Tuệ cười trêu: “Con với Trịnh Bồi Bồi? Hay là con với Hạ Chi Tuyển thế?”
Cố Tư Ức đáp: “Dù sao cũng là bọn con đi cùng nhau mà!”
“Được rồi, con đã có kế hoạch thì cứ đi chơi đi.” Hứa Giai Tuệ thoải mái đồng ý.
Con gái đã lớn, có bạn bè và cả bạn trai nữa, các bậc cha mẹ cũng không nên bảo bọc con quá.
Cúp máy, Cố Trí Viễn đang lái xe nói với vợ: “Giờ nó học đại học rồi, lại đi chơi với Hạ Chi Tuyển, liệu có…ở chung phòng không nhỉ?”
Hứa Giai Tuệ sững sờ: “Việc này…”
“Em cũng không biết à?”
Hứa Giai Tuệ đáp: “Bọn trẻ bây giờ thế nào thì sao em biết được.”
Cố Trí Viễn lại nói: “thật lòng mà nói thì anh không tán thành việc quan hệ quá sớm.”
“Ừm, đúng là sớm thật, bây giờ hai đứa nó mới mười tám tuổi.”
Trong xe yên lặng chốc lát, cả hai bố mẹ đều đang suy tư.
một lát sau, Cố Trí Viễn nói: “Thôi cứ để cho hai đứa nó làm theo ý của mình, trời cao hoàng đế xa, việc này chúng ta có muốn quản cũng không được. Với lại hai đứa nó tính từ năm lớp mười đến giờ cũng gần gũi nhau ba năm rồi, bây giờ vẫn còn yêu nhau, nếu hai đứa có muốn làm chuyện thân mật thì chúng ta cũng không cần thiết phải can thiệp vào.”
Hứa Giai Tuệ nói: “Em vẫn nên dặn dò Cố Tư Ức thì hơn, ít nhất cũng phải suy nghĩ kỹ càng, tuyệt đối không được quên làm các biện pháp an toàn.”
“anh tin Hạ Chi Tuyển, nó là đứa biết chừng mực.”
Cả nhóm tránh ngày cao điểm đi lại, xin nghỉ trước hai ngày để lên đường.
Vì giữ bí mật cho Tô Hàn, bốn người đã đặt vé máy bay khoang hạng nhất.
Hạ Chi Tuyển và Cố Tư Ức cùng nhau tới sân bay, hẹn tập trung với Trịnh Bồi Bồi ở đó, đến khi ba người đi qua cửa an ninh, tiến vào sảnh chờ khu VIP thì đã thấy Tô Hàn ăn mặc che chắn kín mít chờ ở đó rồi.
Trịnh Bồi Bồi chạy nhanh tới ngồi bên cạnh Tô Hàn, ôm chặt lấy tay anh, đầu dụi vào vai anh, vui đến mức không biết phải thể hiện ra như thế nào.
Cố Tư Ức đứng gần đó cũng bị lây sự vui vẻ của cô bạn, không khỏi nở nụ cười.
Hạ Chi Tuyển đứng bên cạnh ôm vai cô, dẫn cô đi vòng qua chỗ khác, cho cặp đôi trẻ kia có không gian riêng tư.
Ngồi một lúc thì cả bọn lên máy bay.
Vì chọn giờ bay buổi sáng sớm, lại là khoang hạng nhất, nên trừ bốn người họ ra thì không có một hành khách nào khác.
Hạ Chi Tuyển như thường lệ cùng Cố Tư Ức ngồi ở vị trí cách xa hai người kia một khoảng.
Trong quá trình bay, Cố Tư Ức có đi vệ sinh, lúc ngang qua chỗ hai người bạn mình ngồi thì trông thấy họ đang hôn nhau…
Mặt cô ửng hồng, vội vàng bước nhanh qua.
Cố Tư Ức sợ làm ảnh hưởng đến hai người, nhưng thật ra cả hai đều đang đắm chìm trong thế giới riêng của nhau, hoàn toàn không biết là cô đi qua, mà kể cả có biết thì cũng chẳng sao cả.
Trước giờ trong ấn tượng của Cố Tư Ức thì Tô Hàn là một chàng trai rất hiền lành dịu dàng, lúc này ánh mắt anh ấy nhìn Trịnh Bồi Bồi không chỉ có sự dịu dàng mà còn chứa đựng cả niềm hạnh phúc và tình yêu nữa. Lên máy bay không có người ngoài, anh ấy đã gấp gáp kéo ngay khẩu trang xuống để thân mật với Trịnh Bồi Bồi.
Cố Tư Ức quay về chỗ ngồi, cười nói thầm vào tai Hạ Chi Tuyển: “Hai người kia đang dính nhau lắm đó.”
Hạ Chi Tuyển bình thản nói: “Tiểu biệt thắng tân hôn.”
Cố Tư Ức gật đầu: “Đúng thế thật.” cô bỗng nháy mắt nhìn Hạ Chi Tuyển, tinh nghịch hỏi anh: “Thế hai đứa mình ngày nào cũng gặp nhau thế này, liệu về sau có thấy chán không nhỉ?”
Hạ Chi Tuyển giơ tay xoa đầu cô: “nói linh tinh gì đấy?” Sắc mặt anh nghiêm lại, lộ ra sự không vui.
Cố Tư Ức chọc nhẹ mặt anh, cười nói: “Em chỉ đùa thôi mà.”
Hạ Chi Tuyển nghiêng người dựa sát vào cô, nhìn cô chăm chú khiến cô hoảng loạn không biết phải làm sao, sau đó ghé vào tai cô nói: “Em đang thầm trách anh không hôn em đấy à?”
“không…không phải mà! thật đấy!” cô vội vàng phủ nhận.
Tần suất hôn hít của cô và anh thật sự là rất nhiều rất nhiều luôn rồi…
Tối hôm qua trước khi chào tạm biệt, anh còn kéo cô vào rừng cây nhỏ hôn suốt nửa tiếng đồng hồ.
Hạ Chi Tuyển bắt lấy tay cô, ngậm vành tai cô, trêu chọc cho nó nóng rực lên, sau đó mới khàn giọng nói: “anh không cần tiểu biệt, anh muốn được hôn em mỗi ngày, không muốn ngày ngày phải nhớ em.”
Hơi thở của anh phả vào tai cô rồi truyền vào trong, tựa như ngấm cả vào thân thể, khiến toàn thân ngứa ngáy, vừa ngọt ngào lại vừa hạnh phúc.
Cố Tư Ức đỏ mặt, nhẹ nhàng gật đầu, hồi lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Em cũng không cần tiểu biệt…”
Năm cấp ba cả hai đã phải tách nhau ra hai năm mấy tháng rồi, cô không muốn trải nghiệm lại cảm giác đó một lần nữa đâu.
Lên đại học cô mới lại thấy vui trở lại, mỗi sáng thức dậy đều tràn đầy mong đợi được gặp anh. Dù là chuyện học hành hay chỉ là mấy chuyện vặt vãnh trong lớp cô đều hào hứng muốn kể cho anh ngay. Cùng nhau chia sẻ những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, em dựa vào anh, anh ở bên em, đó mới là niềm hạnh phúc mà cô mong muốn.
Mấy tiếng sau thì máy bay hạ cánh, điểm đến là một hòn đảo xinh đẹp ở nước ngoài.
Hòn đảo nhỏ này không phải là nơi thu hút đông khách du lịch, đặc biệt là khách trong nước không nhiều lắm, Tô Hàn đeo kính râm sẽ không cần quá lo lắng sẽ bị fan nhận ra.
Khách sạn bọn họ ở là kiểu khách sạn xây theo kiểu biệt thự nhà gỗ, chia thành nhiều căn nhà nhỏ với các phong cách khác nhau, rất riêng tư.
Dậy sớm lên xe đi đến sân bay, lại ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ, sau đó ngồi xe đến khách sạn nhận phòng. Lúc thu xếp xong xuôi, ai cũng mệt lử rồi, liền về phòng nghỉ ngơi, đến tối thì cùng nhau ăn tối.
Trong phòng ngủ đặt giường lớn kingsize, bên ngoài cửa sổ là cảnh biển mênh mông, đẹp như một giấc mơ vậy.
Cố Tư Ức nằm trên giường, cảm thấy như đang nằm trên bờ biển, hòa làm một với biển xanh.
Hạ Chi Tuyển xếp hành lý xong cũng nằm xuống bên cạnh cô.
Cố Tư Ức ngáp một cái, nói: “Sáng dậy sớm quá, em phải ngủ bù mới được.”
Hạ Chi Tuyển xoay người ôm cô: “Ừ, anh cũng muốn ngủ một tí.”
…không nghỉ ngơi cho khỏe thì tối làm việc lớn thế nào được.
Cố Tư Ức vốn đang rất thoải mái, nhưng vừa được Hạ Chi Tuyển ôm là cô lại thấy hơi căng thẳng.
Từ hôm ở khách sạn lần trước, hai người chưa ngủ cùng nhau thêm lần nào, không chỉ có vậy, mà bình thường mỗi khi hôn nhau, anh lại trở nên rất đàng hoàng, không sờ lung tung nữa.
Có điều ngày nào anh cũng hẹn gặp cô, lúc nào cũng muốn tìm cơ hội để hôn, hai người cũng có nền tảng tình yêu vững chắc nên cô cũng quẳng luôn cái chuyện kia ra sau gáy rồi.
Bây giờ đi nước ngoài du lịch, mấy ngày tới cô và anh sẽ đều ngủ chung giường…
Vậy…Chuyện kia…Phải làm sao đây…
Hạ Chi Tuyển thấy Cố Tư Ức vẫn mở to mắt, liền giơ tay che mắt cô, nói: “Ngủ đi.”
“…Vâng.” cô vứt bỏ tạp niệm, nằm cảm thụ giây phút bình yên như mặt biển ngoài kia.
Chốc lát sau, cả hai đã ôm nhau ngủ say.
Trong lúc ngủ, Hạ Chi Tuyển vẫn tham lam ngửi mùi hương trên người cô, ôm chặt cơ thể mềm mại của cô vào lòng.
Cố Tư Ức ngoan ngoãn rúc vào ngực anh, ngọt ngào yên bình ngủ say.
Mặt trời ngả về Tây, đến lúc ăn tối, cả bọn đều đã khôi phục lại tinh thần.
Cố Tư Ức thay một chiếc váy hai dây màu đỏ tươi, dây áo mảnh dán lên vùng xương quai xanh tuyệt đẹp, rãnh ngực bên dưới thoắt ẩn thoắt hiện. Vóc dáng cô cao gầy, gương mặt xinh xắn, ngây thơ lại quyến rũ, duyên dáng và xinh đẹp.
Hạ Chi Tuyển chỉ mặc áo phông quần ngắn đơn giản, thay đồ xong thì ngồi trên salon xem điện thoại chờ Cố Tư Ức.
Lúc Cố Tư Ức từ phòng trong đi ra, Hạ Chi Tuyển ngẩng lên nhìn, lập tức sửng sốt.
Cố Tư Ức thấy hơi ngượng, đây là lần đầu tiên cô mặc váy hở nhiều thế này.
Tuy rằng rất hợp để đi biển, nhưng đối với một cô gái mười tám tuổi thì vẫn sẽ thấy ngượng ngùng.
Cố Tư Ức đi tới chỗ anh, ra vẻ bình tĩnh nói: “đi thôi, hai người kia đã chờ bên ngoài rồi đấy.”
Hạ Chi Tuyển thuận tay mò lấy một quyển tạp chí để trên bàn, nói: “Chờ anh một lát, có đàn anh đang thảo luận một vấn đề với anh.”
“…Vậy ạ.”
“Em ra ngoài trước với Trịnh Bồi Bồi đi.”
“Vâng.” cô đành đi trước vậy.
Hạ Chi Tuyển nhìn bóng lưng cô, làn da trắng nõn lộ một khoảng lớn, phần xương bướm tuyệt đẹp, còn có rãnh lưng…
anh ngửa mặt lên hít sâu một hơi.
Lúc cô ra khỏi phòng rồi, anh mới tỉnh táo lại được, kiềm chế sự kích động rất khó mà ngăn lại.
một lúc sau, bốn người tụ tập với nhau ở một nhà hàng trên vách núi.
Bầu trời quang đãng, gió biển thổi mạnh, ai cũng rất thoải mái hưởng thụ một bữa hải sản thật ngon.
Tô Hàn rất khó có cơ hội được nghỉ phép thư giãn thế này, miệng vẫn luôn nở nụ cười.
Cố Tư Ức ngồi đối diện hai người, nhìn họ ăn ý mỉm cười đút cho nhau ăn, cảm thấy ngập tràn tình yêu.
Bốn người nâng ly rượu vang đỏ lên, nhẹ nhàng chạm cốc.
Trịnh Bồi Bồi nói: “Đừng động đậy, mình muốn chụp ảnh.”
nói xong liền một tay cầm di động, một tay cầm ly chụp lại hình bốn chiếc ly chạm nhau.
Cố Tư Ức nói: “Nhớ gửi cho mình đấy.”
Trịnh Bồi Bồi sau đó lại chụp mấy tấm đồ ăn, đăng vào nhóm chat: “Hâm mộ chưa? Ghen tỵ không hả? He he he ~”
Hướng Lê nhắn: “Hừ, cậu lại bắt nạt đám cẩu độc thân bọn mình!”
Trương Hân Dịch cũng gửi đến một bức ảnh: “Mình cũng đang ăn tiệc lớn nhé!”
Cố Tư Ức: “[Nhe răng cười] [Nhe răng cười]”
Lục Gia Diệp: “Hâm mộ ghen tỵ cái cọng lông ý ~ Ông đây đang uống rượu với gái Tây đây này ~”
Trịnh Bồi Bồi: “[Mạnh mẽ] [Mạnh mẽ]”
Sau khi ăn no rồi, bốn người lại đi dạo chơi đùa trên bờ cát.
Trịnh Bồi Bồi và Cố Tư Ức vừa chơi vừa chụp ảnh với biển, vui quên trời đất.
Tô Hàn với Hạ Chi Tuyển thì ngồi trên ghế, chạm cốc uống với nhau.
Uống được mấy chén nhỏ, Tô Hàn lại muốn rót rượu tiếp, Hạ Chi Tuyển từ chối ngay: “Đủ rồi, tôi không uống được nữa đâu.”
Tô Hàn vẫn rất hăng hái: “đi du lịch mà, uống say cũng không sao, má lúm nhỏ sẽ dìu cậu về.”
Hạ Chi Tuyển nhìn bóng dáng Cố Tư Ức cách anh không xa, trong mắt tràn ngập sự mê say, còn thấm hơn cả rượu, anh cười nói: “Thôi, uống ít còn vui, uống say khướt hại sức khỏe lắm.”
Tô Hàn bật cười: “A Tuyển, cậu mới 18 tuổi thôi đấy, chưa gì đã lo rồi.”
Dù Tô Hàn có nói gì thì Hạ Chi Tuyển cũng không uống thêm nữa.
Uống vài chén nhỏ cho có chút hơi men là đủ rồi, sẽ không còn thấy căng thẳng nữa.
Chuyện tối nay anh đã có sự chuẩn bị rất đầy đủ, tuyệt đối không để bản thân giẫm lên vết xe đổ một lần nữa…
Chơi chán chê rồi, ai lại về phòng nấy.
Cố Tư Ức đi tắm trước, xong xuôi cô nằm lên giường, trong lòng hỗn loạn, vừa kích động lại vừa thấp thỏm lo âu.
không biết anh có làm không…không biết có thuận lợi hay không…
Lần trước cô vẫn còn chưa hiểu ra đâu vào đâu, mà anh cũng chẳng thấy nói gì với cô cả…
Giờ phút này, trong đầu cô vang lên những tiếng hò hét điên loạn.
Hạ Chi Tuyển ở trong phòng tắm thật lâu mới đi ra, nằm lên giường ôm Cố Tư Ức.
Trong phòng chỉ có ánh đèn mờ yếu ớt.
cô không lên tiếng, anh cũng không nói gì.
Hai người yên lặng nằm ôm nhau, nhưng bầu không khí mập mờ vẫn khiến cho người ta mặt đỏ tim đập.
anh nhẹ nhàng xoay mặt cô qua, cúi xuống hôn lên đôi môi mềm, ngậm lấy nó chậm rãi thưởng thức.
Dần dần, nụ hôn càng lúc càng sâu hơn, từ dịu dàng chuyển thành mãnh liệt…
Ngón tay anh đan vào mái tóc đen của cô, khiến cô cảm giác được từng đợt tê dại trên da đầu…
Lần này anh có phần tinh tế và kiên nhẫn hơn hẳn.
anh không hề vội vàng bối rối như lần trước, cũng không bị bản năng cơ thể thúc giục, rất dịu dàng thưởng thức từng chút một.
Cố Tư Ức từ từ chìm đắm trong trải nghiệm cực kỳ ngượng ngùng lại vô cùng thân mật này…
- --
Chưa có gì đâu nhé các anh em ))
Tác giả :
Vô Ảnh Hữu Tung