Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang
Chương 46
6346.
Người muốn thực thi các âm mưu, đều đáng hận nhất là không thể chính tay mình hoàn thành nó vào phút cuối.
Lục Bác Dương nhanh chóng sai người tạo thư mời, nhưng bất lực khi sau gần một tiếng rưỡi đồng hồ vẫn không thể tìm thấy nơi ở mới của Vân Khuynh, nên gửi một email điện tử ra ngoài, lại ủy thác cho bên công ty chuyển phát nhanh theo số điện thoại đó mà gọi cho Vân Khuynh, gửi thiệp mời đến tận tay cô.
Sau khi nhận được thư mời điện tử, Vân Khuynh đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, đang tra xét báo cáo tài chính của Vân Thị trong thời gian gần đây, cô biết, trước khi vụ án ly hôn giữa cô và Lục Văn Bân mở ra, Vân Bính Hoa và Tô Tương không chịu ngồi yên, Dương Liễu đã sinh con, vì điều này, bọn họ sẽ tận lực nghĩ cách để Dương Liễu trở thành con dâu của lục gia.
Ban đầu, bọn họ đồng lõa với lục gia bàn kế sách để cô và Lục Văn Bân kết hôn, nguyên nhân chủ yếu, chả phải là muốn tìm con đường tốt nhất cho Dương Liễu hay sao?
Sau này, còn vì Dương Liễu mà người chạy đến trước mặt cô, buộc cô ký giấy từ bỏ?
Và giờ đây, bọn họ vì để Dương Liễu nhanh chóng hợp thức hóa thân phận, thì nghĩ ra cách kỳ lạ nào cũng không còn lạ với cô nữa?
Đương nhiên, có khả năng nhất, chính là ra tay với tài sản và cổ phần của Vân Thị.
Cho nên, cô nên chuẩn bị trước, nếu như Vân Bính Hoa và Tô Tương thật sự làm vậy vì Dương Liễu, không màn đến luật pháp quốc gia và tiền đồ của Vân Thị, vậy thì, cô cũng sẽ không khách khí với họ nữa!
Đã sớm trở mặt, cũng không lo đấu đá thêm lần nữa!
Màn hình điện thoại sáng lên, Vân Khuynh cầm lên nhìn cái, là một bức thư điện tử, trực tiếp nhấn vào đó, đó là một phông nền màu đỏ rực phối điền viền hoa màu ánh kim, trên dòng chữ màu đen, thực sự là quá hút mắt người xem.
Coi sơ qua một lần nội dung, khóe miệng của Vân Khuynh tạo thành một nụ cười chế nhạo.
Quả nhiên, đây rồi!
Lục Văn Bân, chắc là giờ đã nhận được lệnh triệu tập của tòa án.
Nhanh như thế đã chịu không được muốn làm gì đó đối phó cô?
Vì để làm yến tiệc sinh nhật cho lão gia hắn? Còn trang trọng gửi thư mời cô tham dự? Đây có được coi là âm mưu, âm mưu đã lên kế hoạch không?
Cô không cần nghĩ, đều biết chắc chắn đó là ý của Cao Thúy Lan, đương nhiên, cũng không thiếu sự ủng hồ và tán thành của trên dưới lục gia, thậm chí, Vân Bính Hoa và Tô Tượng cũng sẽ tham dự.
Cái kế này khá thông minh.
Thân phận hiện giờ của cô, là con dâu của lục gia, sinh nhật của lão gia, nếu cô không đi, Cao Thúy Lan chắc chắn sẽ nhờ người bịa ra một chuỗi cái “tội danh” để bôi nhọ cô.
Nhưng nếu cô đi, chả biết còn bao nhiêu cái bẫy đang bày sẵn đợi cô đến!
Chuông cửa vang lên một hồi chuông, Vân Khuynh ngẩng đầu, thì thấy Hoắc Nhất Hàng cầm hai túi văn kiện chuyển phát nhanh vào trong, trong đó có một túi đã bị xé ra, một túi khác vẫn còn nguyên.
Cô hướng nhìn phía cửa, thấy có gì đó không đúng lắm, người đàn ông này, chẳng qua là giúp cô mua nhà, sao lại xem nhà cô như là nhà hắn vậy, trực tiếp qua cửa mà hắn tự thiết kế để đảm bảo an toàn thì cũng thôi đi, lại còn tùy tiện như thế mà bước vào, có cảm giác như cô ở trước mặt anh, một chút “bí mật” cũng không có. (thực ra, trước mặt Hoắc Nhất Hàng, Vân Khuynh tạm thời ít nhất, vẫn chưa có bí mật gì.)
“Khuynh Khuynh, anh kêu em qua chỗ anh ăn cơm!” Hoắc Nhất Hàng nói: “ngoài ra, trợ lý anh vừa chuyển phát nhanh hai phần này qua, một phần của anh, phần kia của em, chính là lúc anh lấy phần của anh thì thấy của em, anh cầm vào chung luôn,” nói tới đây, anh ngừng lại chút, trực tiếp nói ra mấy chữ: “đám người Lục gia gửi đến đó!”
Sắc mặt Vân Khuynh thản nhiên, điềm tĩnh nói: “đó chắc chắn là thiệp mời sinh nhật của Lục Lợi Quần! Em đã nhận được email rồi.”
“Khuynh Khuynh của anh thông minh thật!” Hoắc Nhất Hàng lấy từ túi đã xé ra đó, lấy ra một thiệp mời to màu đỏ phối vàng kim. Lại đưa phần chưa về cho Vân Khuynh.
Vân Khuynh mở ra xem cái, quả nhiên là nội dung y hệt nhau.
Hoắc Nhất Hàng nói: “Lục gia mời anh, chắc là mượn cơ hội làm yến tiệc này, cho người khác có cảm giác là mối quan hệ giữa anh và họ không tệ, hòng từ trong đo đạt được lợi ích gì đó, hoặc là, trực tiếp nhận được chút lợi lộc từ bản thân anh, tuy hắn không biết rốt cuộc Hoắc thị có tiềm lực mạnh cỡ nào, nhưng so với Lục thị ngoài mạnh trong đã rỗng toét đó, vẫn có thể mưu cầu lợi ích gì đó.”
Anh hướng nhìn Vân Khuynh: “những loại mời tham dự như thế, từ khi anh về Vinh Thành, Lục gia đã gửi cho anh rất nhiều lần, chỉ là, trước đây, anh đều từ chối, lần này...Khuynh Khuynh, em muốn anh đi không?”
“Anh đi hay không, là anh quyết định, em lại chẳng thể làm lay chuyển suy nghĩ của anh!” Vân Khuynh trừng mắt nhìn anh, nghiêm túc nói: “nhưng, em chuẩn bị đi! Em sẽ không cho họ cơ hội bôi nhọn em.”
“Đi rồi, chả ai có thể giúp em, giáo đâm thẳng dễ tránh, tên bắn lén khó phòng, những người đó, chắc chắn không chỉ gài một bẫy để đối phó em!” Hoắc Nhất Hàng nói.
“Em biết,” “Vân Khuynh nắm chặt nắm đấm: “Bất kể có bao nhiêu bẫy, em cũng sẽ cẩn thận né tránh, em lại muốn xem thử, đến lúc đó, người rơi vào bẫy đó, rốt cuộc là ai?!”
“Khuynh Khuynh, em thì, chính là cá tính không chịu khuất phục đó!” Hoắc Nhất Hàng đưa tay ra, nắm lấy bàn tay đang nắm chặt của Vân Khuynh, gỡ từng ngón tay ra, sau đó, đặt bàn tay của mình vào đó.
“Em chẳng lẽ không thể cho anh chút cơ hội, để anh đi cùng em sao?” Hoắc Nhất Hàng đưa má của mình đến trước mặt Vân Khuynh: “ví dụ, em hôn chỗ này một cái, thì không cần đơn thân độc mã đi chiến đấu nữa rồi.”
Vân Khuynh nhìn mặt anh một hồi, có chút ngại ngùng: “đâu ra...người như anh.”
Tiệc sinh nhật của Lục Lợi Quần, đối với cô mà nói, không còn nghi ngờ gì,đó là cái bẫy hèn hạ, cô đi một mình, nguy hiểm rất nhiều, nếu có người giúp cô, đương nhiên sẽ an toàn hơn chút.
Ý thức được, Hoắc Nhất Hàng chịu giúp cô? Chỉ cần hôn mặt anh một cái, sẽ chịu giúp cô?
“Người như anh, chả phải đang ở trước mặt em sao?” Hoắc Nhất Hàng cười chỉ vào mặt mình: “Nhanh lên, anh là một thương nhân, không có lợi thì không làm, mạo hiểm lớn vậy giúp em, chỉ cần một nụ hôn, coi như là đền đáp...”
Vân Khuynh vẫn có chút do dự.
Hoắc Nhất Hàng lại nói: “Khuynh Khuynh, em đừng quên, nếu em thật sự bị xử tại buổi tiệc của Lục Lợi Quần, vậy những nỗ lực của chúng ta trước đó đều uổng phí hết, những chuyện khác, em không để bụng thì thôi, nhưng mối thù của bà...”
Câu này chưa nói xong, Vân Khuynh đã hôn cái “chụp” lên mặt của Hoắc Nhất Hàng.
Hoắc Nhất Hàng cười tươi rói: “Được, anh đi!”
“Đó, thấy chưa khuynh khuynh, em có thể làm thay đổi suy nghĩ của anh.”
“Anh vì em, mới tham gia tiệc sinh nhật của Lục Lợi Quần, còn âm thầm đi theo giúp đỡ em, nghĩ xem, vẫn là anh chịu thiệt thòi....”
“Ài, trước đây, mẹ anh thường nói với anh, theo đuổi phụ nữ, thì phải chịu thế, còn phải tinh thông “18 môn võ nghệ! Hôm nay, coi như anh đã được lĩnh giáo trọn bộ rồi!”
“Nhưng chả còn cách nào khác, ai bảo Hoắc Nhất Hàng chỉ nhìn trúng mỗi em Vân Khuynh chứ? Khuynh Khuynh, hôm nay anh hầm cho em canh ga ác, em uống đi?”
Vân Khuynh nói: “Hoắc Nhất Hàng, em phát hiện anh có hai khuyết điểm- mặt dày và lắm lời!”
Hoắc Nhất Hàng ngây ra, rồi lại, cười ẩn ý.
Sau này, Vân Khuynh mới biết, Hoắc Nhất Hàng thực ra là một người nói chuyện không nở nụ cười, lời lẽ hà khắc, thậm chí, là người đàn ông có phần lạnh lùng, chỉ là lúc bên cô, mới trở nên “vô lại”, “xảo quyệt” và “lắm lời”.
Anh tận hưởng toàn bộ thời gian bên cô, cuối cùng cô, cũng đặt trái tim mình, để bên anh...
Tối hai hôm sau, sinh nhật Lục Lợi Quần được tổ chức tại nhà hàng 5 năm sao Dưới danh nghĩa Lục thị, mời tất cả những tầng lớp cao cấp tại Vinh Thành và các giới truyền thông đến.
Bố trí yến tiệc, vô cùng sa hoa, nơi đâu cũng trang trí đầy hoa tươi rực rỡ yêu kiều, trưng bày những đạo cụ tinh tế nhất, mời những đầu bếp nổi tiếng làm điểm tâm, trưng ra vô số các loại điểm tâm đầy mùi vị, bánh kem cao đủ 9 tầng, ngay cả loại rượu bình thường nhất, cũng thuộc loại mắc đứng thứ nhất thứ hai, tấm thảm trải chân, cũng là được đặt dệt tay ở Thụy sĩ.
Lục gia tốn nhiều tiền như vậy, chính là muốn thể hiện rằng, nhà họ Lục rất có tiền, chứ không như tin đồn, rơi vào tình trạng kinh tế nguy cấp không thể nào lật mình.
Tuy nhiên, dù bề ngoài có sa hoa mỹ lệ hơn nữa, cũng không thể giấu được những tin xấu đang lan truyền ầm ầm bên ngoài.
Mặc dù, Lục gia và Vân gia đã bỏ tiền để mua chuộc một số phóng viên, nhưng đợi mấy người Cao Thúy Lan bước ra, cũng còn có rất nhiều ký giả đến, hỏi về vụ án ly hôn.
Có người đưa micro hướng về Lục Văn Bân: “Lục thiếu, tôi nhận được tin, vợ anh cô Vân Khuynh đã nộp đơn xin ly hôn đến tòa án, xin hỏi tin tức này có xác thực không?”
“Nếu là thật, nguyên nhân rạn nứt trong hôn nhân các người, thật là do anh đã ngoại tình với Dương Liễu sao?”
Cũng có người đưa micro vào sát bên miệng Cao Thúy Lan: “Cao phu nhân, liên quan đến việc bà kêu anh em bên nhà mẹ làm nhục, rồi tung tin nói xấu Vân Khuynh, người có lời gì giải thích không?”
Còn có người đưa micro hướng về Lục Bác Dương: “Ngài lục, nghe nói Dương Liễu vừa sinh cho Lục gia một cháu trai, vậy thì, liên quan đến những lời trước đó mà ngài nói, chỉ nhận Vân Khuynh làm con dâu duy nhất, bây giờ có thay đổi không?”
Sắc mặt Lục Văn Bân tối đen, điên tiết nói: “Đúng! Là con tiện nhân đó đã tố cáo tôi với tòa án, cô ta chính là không yên tâm, tôi sẽ không để cô ta đạt được âm mưu!”
Hắn ta tỏ ra đang tiếc lộ chuyện bực mình của mình mà quên mất hoàn cảnh.
Ký giả nhạy cảm truy vấn: “Lục thiếu, xin hỏi câu “không yên tâm” và “âm mưu” là ý gì? Chuyện này, chả lẽ còn có ẩn tình gì, xin người nói thêm vài câu được không?”
“Các vị!” Cao Thúy Lan vội kéo Lục Văn Bân, nâng âm lượng lên nói: “các bạn ký giả, người ta nói chuyện nghe nói thì không đáng tin! Nhưng tôi có thể nói rõ ràng với các vị thế này, hôn nhân giữa con trai tôi và Vân Khuynh, bắt buộc ly hôn, còn nguyên nhân dẫn đến ly hôn, là do con tôi ngoại tình, còn do Vân Khuynh không biết kiểm điểm, mọi người nhanh chóng sẽ biết rõ chân tướng!” Câu nói này, rõ ràng có ý đồ gì đó.
Lục Bác Dương nói: “Phu nhân tôi nói không sai, hôm nay là tiệc mừng thọ của lão gia nhà tôi, mọi người ăn vui vẻ, uống vui vẻ, cùng nhau vui vẻ là được, những người mà cố ý tung ta những tin tức đó, không cần thiết phải để ý...”
Lời ông ta vừa nói xong, thì nghe có ai la lên: “người Vân gia đến rồi!”
Cho nên, đám phóng viên cũng chả thèm nghe Lục Bác Dương nhiều lời, như một đám ong vội chạy đến chỗ Vân Bính Hoa và tô tương.
Người muốn thực thi các âm mưu, đều đáng hận nhất là không thể chính tay mình hoàn thành nó vào phút cuối.
Lục Bác Dương nhanh chóng sai người tạo thư mời, nhưng bất lực khi sau gần một tiếng rưỡi đồng hồ vẫn không thể tìm thấy nơi ở mới của Vân Khuynh, nên gửi một email điện tử ra ngoài, lại ủy thác cho bên công ty chuyển phát nhanh theo số điện thoại đó mà gọi cho Vân Khuynh, gửi thiệp mời đến tận tay cô.
Sau khi nhận được thư mời điện tử, Vân Khuynh đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, đang tra xét báo cáo tài chính của Vân Thị trong thời gian gần đây, cô biết, trước khi vụ án ly hôn giữa cô và Lục Văn Bân mở ra, Vân Bính Hoa và Tô Tương không chịu ngồi yên, Dương Liễu đã sinh con, vì điều này, bọn họ sẽ tận lực nghĩ cách để Dương Liễu trở thành con dâu của lục gia.
Ban đầu, bọn họ đồng lõa với lục gia bàn kế sách để cô và Lục Văn Bân kết hôn, nguyên nhân chủ yếu, chả phải là muốn tìm con đường tốt nhất cho Dương Liễu hay sao?
Sau này, còn vì Dương Liễu mà người chạy đến trước mặt cô, buộc cô ký giấy từ bỏ?
Và giờ đây, bọn họ vì để Dương Liễu nhanh chóng hợp thức hóa thân phận, thì nghĩ ra cách kỳ lạ nào cũng không còn lạ với cô nữa?
Đương nhiên, có khả năng nhất, chính là ra tay với tài sản và cổ phần của Vân Thị.
Cho nên, cô nên chuẩn bị trước, nếu như Vân Bính Hoa và Tô Tương thật sự làm vậy vì Dương Liễu, không màn đến luật pháp quốc gia và tiền đồ của Vân Thị, vậy thì, cô cũng sẽ không khách khí với họ nữa!
Đã sớm trở mặt, cũng không lo đấu đá thêm lần nữa!
Màn hình điện thoại sáng lên, Vân Khuynh cầm lên nhìn cái, là một bức thư điện tử, trực tiếp nhấn vào đó, đó là một phông nền màu đỏ rực phối điền viền hoa màu ánh kim, trên dòng chữ màu đen, thực sự là quá hút mắt người xem.
Coi sơ qua một lần nội dung, khóe miệng của Vân Khuynh tạo thành một nụ cười chế nhạo.
Quả nhiên, đây rồi!
Lục Văn Bân, chắc là giờ đã nhận được lệnh triệu tập của tòa án.
Nhanh như thế đã chịu không được muốn làm gì đó đối phó cô?
Vì để làm yến tiệc sinh nhật cho lão gia hắn? Còn trang trọng gửi thư mời cô tham dự? Đây có được coi là âm mưu, âm mưu đã lên kế hoạch không?
Cô không cần nghĩ, đều biết chắc chắn đó là ý của Cao Thúy Lan, đương nhiên, cũng không thiếu sự ủng hồ và tán thành của trên dưới lục gia, thậm chí, Vân Bính Hoa và Tô Tượng cũng sẽ tham dự.
Cái kế này khá thông minh.
Thân phận hiện giờ của cô, là con dâu của lục gia, sinh nhật của lão gia, nếu cô không đi, Cao Thúy Lan chắc chắn sẽ nhờ người bịa ra một chuỗi cái “tội danh” để bôi nhọ cô.
Nhưng nếu cô đi, chả biết còn bao nhiêu cái bẫy đang bày sẵn đợi cô đến!
Chuông cửa vang lên một hồi chuông, Vân Khuynh ngẩng đầu, thì thấy Hoắc Nhất Hàng cầm hai túi văn kiện chuyển phát nhanh vào trong, trong đó có một túi đã bị xé ra, một túi khác vẫn còn nguyên.
Cô hướng nhìn phía cửa, thấy có gì đó không đúng lắm, người đàn ông này, chẳng qua là giúp cô mua nhà, sao lại xem nhà cô như là nhà hắn vậy, trực tiếp qua cửa mà hắn tự thiết kế để đảm bảo an toàn thì cũng thôi đi, lại còn tùy tiện như thế mà bước vào, có cảm giác như cô ở trước mặt anh, một chút “bí mật” cũng không có. (thực ra, trước mặt Hoắc Nhất Hàng, Vân Khuynh tạm thời ít nhất, vẫn chưa có bí mật gì.)
“Khuynh Khuynh, anh kêu em qua chỗ anh ăn cơm!” Hoắc Nhất Hàng nói: “ngoài ra, trợ lý anh vừa chuyển phát nhanh hai phần này qua, một phần của anh, phần kia của em, chính là lúc anh lấy phần của anh thì thấy của em, anh cầm vào chung luôn,” nói tới đây, anh ngừng lại chút, trực tiếp nói ra mấy chữ: “đám người Lục gia gửi đến đó!”
Sắc mặt Vân Khuynh thản nhiên, điềm tĩnh nói: “đó chắc chắn là thiệp mời sinh nhật của Lục Lợi Quần! Em đã nhận được email rồi.”
“Khuynh Khuynh của anh thông minh thật!” Hoắc Nhất Hàng lấy từ túi đã xé ra đó, lấy ra một thiệp mời to màu đỏ phối vàng kim. Lại đưa phần chưa về cho Vân Khuynh.
Vân Khuynh mở ra xem cái, quả nhiên là nội dung y hệt nhau.
Hoắc Nhất Hàng nói: “Lục gia mời anh, chắc là mượn cơ hội làm yến tiệc này, cho người khác có cảm giác là mối quan hệ giữa anh và họ không tệ, hòng từ trong đo đạt được lợi ích gì đó, hoặc là, trực tiếp nhận được chút lợi lộc từ bản thân anh, tuy hắn không biết rốt cuộc Hoắc thị có tiềm lực mạnh cỡ nào, nhưng so với Lục thị ngoài mạnh trong đã rỗng toét đó, vẫn có thể mưu cầu lợi ích gì đó.”
Anh hướng nhìn Vân Khuynh: “những loại mời tham dự như thế, từ khi anh về Vinh Thành, Lục gia đã gửi cho anh rất nhiều lần, chỉ là, trước đây, anh đều từ chối, lần này...Khuynh Khuynh, em muốn anh đi không?”
“Anh đi hay không, là anh quyết định, em lại chẳng thể làm lay chuyển suy nghĩ của anh!” Vân Khuynh trừng mắt nhìn anh, nghiêm túc nói: “nhưng, em chuẩn bị đi! Em sẽ không cho họ cơ hội bôi nhọn em.”
“Đi rồi, chả ai có thể giúp em, giáo đâm thẳng dễ tránh, tên bắn lén khó phòng, những người đó, chắc chắn không chỉ gài một bẫy để đối phó em!” Hoắc Nhất Hàng nói.
“Em biết,” “Vân Khuynh nắm chặt nắm đấm: “Bất kể có bao nhiêu bẫy, em cũng sẽ cẩn thận né tránh, em lại muốn xem thử, đến lúc đó, người rơi vào bẫy đó, rốt cuộc là ai?!”
“Khuynh Khuynh, em thì, chính là cá tính không chịu khuất phục đó!” Hoắc Nhất Hàng đưa tay ra, nắm lấy bàn tay đang nắm chặt của Vân Khuynh, gỡ từng ngón tay ra, sau đó, đặt bàn tay của mình vào đó.
“Em chẳng lẽ không thể cho anh chút cơ hội, để anh đi cùng em sao?” Hoắc Nhất Hàng đưa má của mình đến trước mặt Vân Khuynh: “ví dụ, em hôn chỗ này một cái, thì không cần đơn thân độc mã đi chiến đấu nữa rồi.”
Vân Khuynh nhìn mặt anh một hồi, có chút ngại ngùng: “đâu ra...người như anh.”
Tiệc sinh nhật của Lục Lợi Quần, đối với cô mà nói, không còn nghi ngờ gì,đó là cái bẫy hèn hạ, cô đi một mình, nguy hiểm rất nhiều, nếu có người giúp cô, đương nhiên sẽ an toàn hơn chút.
Ý thức được, Hoắc Nhất Hàng chịu giúp cô? Chỉ cần hôn mặt anh một cái, sẽ chịu giúp cô?
“Người như anh, chả phải đang ở trước mặt em sao?” Hoắc Nhất Hàng cười chỉ vào mặt mình: “Nhanh lên, anh là một thương nhân, không có lợi thì không làm, mạo hiểm lớn vậy giúp em, chỉ cần một nụ hôn, coi như là đền đáp...”
Vân Khuynh vẫn có chút do dự.
Hoắc Nhất Hàng lại nói: “Khuynh Khuynh, em đừng quên, nếu em thật sự bị xử tại buổi tiệc của Lục Lợi Quần, vậy những nỗ lực của chúng ta trước đó đều uổng phí hết, những chuyện khác, em không để bụng thì thôi, nhưng mối thù của bà...”
Câu này chưa nói xong, Vân Khuynh đã hôn cái “chụp” lên mặt của Hoắc Nhất Hàng.
Hoắc Nhất Hàng cười tươi rói: “Được, anh đi!”
“Đó, thấy chưa khuynh khuynh, em có thể làm thay đổi suy nghĩ của anh.”
“Anh vì em, mới tham gia tiệc sinh nhật của Lục Lợi Quần, còn âm thầm đi theo giúp đỡ em, nghĩ xem, vẫn là anh chịu thiệt thòi....”
“Ài, trước đây, mẹ anh thường nói với anh, theo đuổi phụ nữ, thì phải chịu thế, còn phải tinh thông “18 môn võ nghệ! Hôm nay, coi như anh đã được lĩnh giáo trọn bộ rồi!”
“Nhưng chả còn cách nào khác, ai bảo Hoắc Nhất Hàng chỉ nhìn trúng mỗi em Vân Khuynh chứ? Khuynh Khuynh, hôm nay anh hầm cho em canh ga ác, em uống đi?”
Vân Khuynh nói: “Hoắc Nhất Hàng, em phát hiện anh có hai khuyết điểm- mặt dày và lắm lời!”
Hoắc Nhất Hàng ngây ra, rồi lại, cười ẩn ý.
Sau này, Vân Khuynh mới biết, Hoắc Nhất Hàng thực ra là một người nói chuyện không nở nụ cười, lời lẽ hà khắc, thậm chí, là người đàn ông có phần lạnh lùng, chỉ là lúc bên cô, mới trở nên “vô lại”, “xảo quyệt” và “lắm lời”.
Anh tận hưởng toàn bộ thời gian bên cô, cuối cùng cô, cũng đặt trái tim mình, để bên anh...
Tối hai hôm sau, sinh nhật Lục Lợi Quần được tổ chức tại nhà hàng 5 năm sao Dưới danh nghĩa Lục thị, mời tất cả những tầng lớp cao cấp tại Vinh Thành và các giới truyền thông đến.
Bố trí yến tiệc, vô cùng sa hoa, nơi đâu cũng trang trí đầy hoa tươi rực rỡ yêu kiều, trưng bày những đạo cụ tinh tế nhất, mời những đầu bếp nổi tiếng làm điểm tâm, trưng ra vô số các loại điểm tâm đầy mùi vị, bánh kem cao đủ 9 tầng, ngay cả loại rượu bình thường nhất, cũng thuộc loại mắc đứng thứ nhất thứ hai, tấm thảm trải chân, cũng là được đặt dệt tay ở Thụy sĩ.
Lục gia tốn nhiều tiền như vậy, chính là muốn thể hiện rằng, nhà họ Lục rất có tiền, chứ không như tin đồn, rơi vào tình trạng kinh tế nguy cấp không thể nào lật mình.
Tuy nhiên, dù bề ngoài có sa hoa mỹ lệ hơn nữa, cũng không thể giấu được những tin xấu đang lan truyền ầm ầm bên ngoài.
Mặc dù, Lục gia và Vân gia đã bỏ tiền để mua chuộc một số phóng viên, nhưng đợi mấy người Cao Thúy Lan bước ra, cũng còn có rất nhiều ký giả đến, hỏi về vụ án ly hôn.
Có người đưa micro hướng về Lục Văn Bân: “Lục thiếu, tôi nhận được tin, vợ anh cô Vân Khuynh đã nộp đơn xin ly hôn đến tòa án, xin hỏi tin tức này có xác thực không?”
“Nếu là thật, nguyên nhân rạn nứt trong hôn nhân các người, thật là do anh đã ngoại tình với Dương Liễu sao?”
Cũng có người đưa micro vào sát bên miệng Cao Thúy Lan: “Cao phu nhân, liên quan đến việc bà kêu anh em bên nhà mẹ làm nhục, rồi tung tin nói xấu Vân Khuynh, người có lời gì giải thích không?”
Còn có người đưa micro hướng về Lục Bác Dương: “Ngài lục, nghe nói Dương Liễu vừa sinh cho Lục gia một cháu trai, vậy thì, liên quan đến những lời trước đó mà ngài nói, chỉ nhận Vân Khuynh làm con dâu duy nhất, bây giờ có thay đổi không?”
Sắc mặt Lục Văn Bân tối đen, điên tiết nói: “Đúng! Là con tiện nhân đó đã tố cáo tôi với tòa án, cô ta chính là không yên tâm, tôi sẽ không để cô ta đạt được âm mưu!”
Hắn ta tỏ ra đang tiếc lộ chuyện bực mình của mình mà quên mất hoàn cảnh.
Ký giả nhạy cảm truy vấn: “Lục thiếu, xin hỏi câu “không yên tâm” và “âm mưu” là ý gì? Chuyện này, chả lẽ còn có ẩn tình gì, xin người nói thêm vài câu được không?”
“Các vị!” Cao Thúy Lan vội kéo Lục Văn Bân, nâng âm lượng lên nói: “các bạn ký giả, người ta nói chuyện nghe nói thì không đáng tin! Nhưng tôi có thể nói rõ ràng với các vị thế này, hôn nhân giữa con trai tôi và Vân Khuynh, bắt buộc ly hôn, còn nguyên nhân dẫn đến ly hôn, là do con tôi ngoại tình, còn do Vân Khuynh không biết kiểm điểm, mọi người nhanh chóng sẽ biết rõ chân tướng!” Câu nói này, rõ ràng có ý đồ gì đó.
Lục Bác Dương nói: “Phu nhân tôi nói không sai, hôm nay là tiệc mừng thọ của lão gia nhà tôi, mọi người ăn vui vẻ, uống vui vẻ, cùng nhau vui vẻ là được, những người mà cố ý tung ta những tin tức đó, không cần thiết phải để ý...”
Lời ông ta vừa nói xong, thì nghe có ai la lên: “người Vân gia đến rồi!”
Cho nên, đám phóng viên cũng chả thèm nghe Lục Bác Dương nhiều lời, như một đám ong vội chạy đến chỗ Vân Bính Hoa và tô tương.
Tác giả :
Vô Danh