Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang
Chương 242
Tiêu Trì chẳng lẽ là đến vì sự việc này sao?
Hoắc Nhất Hàng cũng chớp mắt, gia chủ? Đây lại cách xưng hô gì vậy?
Anh ta biết, có rất nhiều gia đình ẩn giấu trong thể giới này, họ thường trốn và sống trộn lẫn trong thành phố, nhưng địa vị lại cao hơn rất nhiều người. Cầm theo rất nhiều tiền không biết từ đâu ra sau đó đặt người thân của mình vào những vị trí quan trọng của nhà nước. Nếu như không phải nhà nước gặp nguy hiểm thì họ cũng sẽ không xuất hiện để giúp đỡ. Họ cũng không cản trở chuyện phát triển trong xã hội, giống như người lặng lẽ quan sát bên cạnh, khiến những người tiếp xúc với họ sẽ né xa họ.
Tiêu gia chủ này, tuổi còn rất trẻ, nhìn vào không nhỏ hơn anh ta bao nhiêu nhưng khiến thái độ của Vân Đình thay đổi, đủ để thấy đây chắc là một nhân vật lợi hại.
Chẳng lẽ, là vị hôn phu của Vân Tình?
Nhưng đối với con rể của mình thì Vân Đình cũng không nên như thế chứ?
Nghĩ đến đây, Hoắc Nhất Hàng mở miệng: “Ba, em gái, đây là ai?”
“Tôi là Tiêu Trì!” Chưa kịp đợi Vân Đình giới thiệu thì Tiêu Trì đã tiến lên phía trước, đứng trước mặt Hoắc Nhấn Hàng: “Vị hôn phu của Vân Khuynh!”
“Vị hôn phu?” Tiếng của Vân Khuynh vang lên: “Đây là chuyện gì? Từ khi nào tôi có vị hôn phu rồi?”
Cô ấy và Vân Tư Âm là nghe được tin từ em trai, em gái mới đi ra ngoài.
Không ngờ rằng, đã nghe thấy….sự việc kỳ cục này.
Tiêu Trì đã quay người lại, ánh mắt nhìn vào Vân Khuynh, sau khi cẩn thận nhìn cô và nở một nụ cười dịu dàng: “Vân Khuynh, xin chào, lần đầu gặp mặt, anh là Tiêu Trì. Ngay lúc chúng ta chưa sinh ra thì Tiêu gia và Vân gia đã thiết lập cuộc hôn nhân trước đó, lần này anh đến là rước em về và cưới cho anh.”
“Hả?” Vân Khuynh bị sốc.
Vì vậy, đây là đính hôn từ bé? Không…..cô ta chưa sinh ra đã có hôn ước rồi, cảm giác này thật kỳ lạ.
“Cái gì…ngài Tiêu phải không? Tôi nghĩ anh chưa tìm hiểu kỹ.” Vân Khuynh đi đến bên Hoắc Nhất Hàng, chủ động ôm vào tay anh ta: “Đây là người tôi đã cưới rồi, giới thiệu một chút, đây là Hoắc Nhất Hàng chồng tôi.”
Đối với hành vi của Vân Khuynh, khiến Hoắc Nhất Hàng cảm thấy rất hài lòng, nhìn vào miệng đang nhếch lên của anh thì sẽ biết.
Tiêu Trì mặt xám xịt, rất nhanh sau đó lại khôi phục lại bình thường: “Đối với việc em đã kết hôn hai lần, anh đã biết rồi. Nhưng không sao, em ly hôn là được, anh không ý kiến về chuyện đó, những sự việc xảy ra trước khi anh chưa gặp em thì anh đều bỏ qua, chỉ cần em đồng ý cưới cho anh, chung thuỷ với anh là được. Anh đánh giá cao em và cảm thấy em đủ khả năng để trở thành gia chủ phu nhân của Tiêu Thị gia tộc.
“Nhưng tôi không đồng ý!” Vân Khuynh cảm thấy người đàn ông tên Tiêu Trì này rất khó đối phó, nhưng cô ấy vẫn bày tỏ mong muốn của mình ngay từ đầu: “Tôi không nghĩ rằng trong xã hội hiện tại, việc hôn nhân bị đặt ra trước khi sinh, hơn nữa tôi đã kết hôn rồi, tình cảm của tôi và chồng khá tốt, không thể nào ly hôn. Cho nên, rất cám ơn sự đánh giá cao của anh, nhưng tốt nhất là anh nên giữ sự đánh giá cao này. Tôi chỉ nói lời xin lỗi, tôi sẽ không đồng ý.”
Hoắc Nhất Hàng vươn tay ra nắm lấy eo của Vân Khuynh, nhìn vào Tiêu Trì, lạnh lùng và nói: “Ngài Tiêu chưa mời đã đến, vừa đến đã muốn cướp với Hoắc Nhất Hàng tôi, đặc biệt còn biết rằng tôi và Khuynh Khuynh đã kết hôn và cướp đi, làm như vậy có phải là phép lịch sự của đại gia tộc sao?”
Chưa kịp đợi Tiêu Trì trả lời, Hoắc Nhất Hàng ngay lập tức thêm vào hai câu: “Vả lại, tôi nghe ý của ngài Tiêu Trì, rõ nghe là chỉ muốn tìm một người phụ nữ có thể quản lý được Tiêu Thị, giữa hai người không có mối quan hệ là việc không quan trọng, cho nên anh nhìn vào là năng lực của Khuynh Khuynh chứ không phải cô ấy?”
“Cái tôi nhìn thấy, thực sự là khả năng của Vân Khuynh.” Tiêu Trì cũng không nói dối.
Hoặc là ở trong địa vị của anh ta thì cũng không cần phải nói dối.
“Ngài Hoắc, tôi biết anh có thể trong thời gian ngắn mười năm từ bàn tay trắng mà đi lên và xây dựng Hoắc Thị thành một đế chế kinh doanh siêu hạng. Khả năng của anh còn lớn hơn, nếu như anh là một người phụ nữ thì tôi sẽ chọn anh.”
Câu nói này nghe có vẻ nực cười, nhưng vì thần thái của Tiêu Trì rất nghiêm túc, tự nhiên không ai nghĩ rằng anh ta đang nói đùa.
“Nhưng mà Vân Khuynh cũng rất tốt, một người phụ nữ có thể làm được như cô ấy đó đã là một huyền thoại. Tôi rất vui mừng, vị hôn thê của tôi lại hoàn hảo như vậy.
Nhưng mà, dù cho tôi chỉ nhìn vào năng lực của Vân Khuynh thì tôi cũng không thấy khả năng và tình cảm mâu thuẫn, bây giờ tôi với cô ấy không có tình cảm nhưng không đồng nghĩa với việc sau này cũng sẽ không có. Sau khi kết hôn, cũng không quá muộn để vun đắp tình cảm.”
“Nhưng anh không có cơ hội để vun đắp tình cảm với vợ tôi!” Vẻ ngoài của Hoắc Nhất Hàng lạnh lùng: “Tiêu Trì, tôi không cần biết anh là gia tộc của gia chủ gì, cướp vợ thì đó đã là bệnh hoạn kinh tởm, trên đời này không có quy tắc đạo đức nào cho phép anh làm điều này, nghe qua từ trai bao chưa? Xin lỗi nhé, nếu như anh khăng khăng phá huỷ tình cảm giữa vợ chồng tôi thì đó đó chính là từ dành cho anh!”
Hoắc Nhất Hàng cũng chớp mắt, gia chủ? Đây lại cách xưng hô gì vậy?
Anh ta biết, có rất nhiều gia đình ẩn giấu trong thể giới này, họ thường trốn và sống trộn lẫn trong thành phố, nhưng địa vị lại cao hơn rất nhiều người. Cầm theo rất nhiều tiền không biết từ đâu ra sau đó đặt người thân của mình vào những vị trí quan trọng của nhà nước. Nếu như không phải nhà nước gặp nguy hiểm thì họ cũng sẽ không xuất hiện để giúp đỡ. Họ cũng không cản trở chuyện phát triển trong xã hội, giống như người lặng lẽ quan sát bên cạnh, khiến những người tiếp xúc với họ sẽ né xa họ.
Tiêu gia chủ này, tuổi còn rất trẻ, nhìn vào không nhỏ hơn anh ta bao nhiêu nhưng khiến thái độ của Vân Đình thay đổi, đủ để thấy đây chắc là một nhân vật lợi hại.
Chẳng lẽ, là vị hôn phu của Vân Tình?
Nhưng đối với con rể của mình thì Vân Đình cũng không nên như thế chứ?
Nghĩ đến đây, Hoắc Nhất Hàng mở miệng: “Ba, em gái, đây là ai?”
“Tôi là Tiêu Trì!” Chưa kịp đợi Vân Đình giới thiệu thì Tiêu Trì đã tiến lên phía trước, đứng trước mặt Hoắc Nhấn Hàng: “Vị hôn phu của Vân Khuynh!”
“Vị hôn phu?” Tiếng của Vân Khuynh vang lên: “Đây là chuyện gì? Từ khi nào tôi có vị hôn phu rồi?”
Cô ấy và Vân Tư Âm là nghe được tin từ em trai, em gái mới đi ra ngoài.
Không ngờ rằng, đã nghe thấy….sự việc kỳ cục này.
Tiêu Trì đã quay người lại, ánh mắt nhìn vào Vân Khuynh, sau khi cẩn thận nhìn cô và nở một nụ cười dịu dàng: “Vân Khuynh, xin chào, lần đầu gặp mặt, anh là Tiêu Trì. Ngay lúc chúng ta chưa sinh ra thì Tiêu gia và Vân gia đã thiết lập cuộc hôn nhân trước đó, lần này anh đến là rước em về và cưới cho anh.”
“Hả?” Vân Khuynh bị sốc.
Vì vậy, đây là đính hôn từ bé? Không…..cô ta chưa sinh ra đã có hôn ước rồi, cảm giác này thật kỳ lạ.
“Cái gì…ngài Tiêu phải không? Tôi nghĩ anh chưa tìm hiểu kỹ.” Vân Khuynh đi đến bên Hoắc Nhất Hàng, chủ động ôm vào tay anh ta: “Đây là người tôi đã cưới rồi, giới thiệu một chút, đây là Hoắc Nhất Hàng chồng tôi.”
Đối với hành vi của Vân Khuynh, khiến Hoắc Nhất Hàng cảm thấy rất hài lòng, nhìn vào miệng đang nhếch lên của anh thì sẽ biết.
Tiêu Trì mặt xám xịt, rất nhanh sau đó lại khôi phục lại bình thường: “Đối với việc em đã kết hôn hai lần, anh đã biết rồi. Nhưng không sao, em ly hôn là được, anh không ý kiến về chuyện đó, những sự việc xảy ra trước khi anh chưa gặp em thì anh đều bỏ qua, chỉ cần em đồng ý cưới cho anh, chung thuỷ với anh là được. Anh đánh giá cao em và cảm thấy em đủ khả năng để trở thành gia chủ phu nhân của Tiêu Thị gia tộc.
“Nhưng tôi không đồng ý!” Vân Khuynh cảm thấy người đàn ông tên Tiêu Trì này rất khó đối phó, nhưng cô ấy vẫn bày tỏ mong muốn của mình ngay từ đầu: “Tôi không nghĩ rằng trong xã hội hiện tại, việc hôn nhân bị đặt ra trước khi sinh, hơn nữa tôi đã kết hôn rồi, tình cảm của tôi và chồng khá tốt, không thể nào ly hôn. Cho nên, rất cám ơn sự đánh giá cao của anh, nhưng tốt nhất là anh nên giữ sự đánh giá cao này. Tôi chỉ nói lời xin lỗi, tôi sẽ không đồng ý.”
Hoắc Nhất Hàng vươn tay ra nắm lấy eo của Vân Khuynh, nhìn vào Tiêu Trì, lạnh lùng và nói: “Ngài Tiêu chưa mời đã đến, vừa đến đã muốn cướp với Hoắc Nhất Hàng tôi, đặc biệt còn biết rằng tôi và Khuynh Khuynh đã kết hôn và cướp đi, làm như vậy có phải là phép lịch sự của đại gia tộc sao?”
Chưa kịp đợi Tiêu Trì trả lời, Hoắc Nhất Hàng ngay lập tức thêm vào hai câu: “Vả lại, tôi nghe ý của ngài Tiêu Trì, rõ nghe là chỉ muốn tìm một người phụ nữ có thể quản lý được Tiêu Thị, giữa hai người không có mối quan hệ là việc không quan trọng, cho nên anh nhìn vào là năng lực của Khuynh Khuynh chứ không phải cô ấy?”
“Cái tôi nhìn thấy, thực sự là khả năng của Vân Khuynh.” Tiêu Trì cũng không nói dối.
Hoặc là ở trong địa vị của anh ta thì cũng không cần phải nói dối.
“Ngài Hoắc, tôi biết anh có thể trong thời gian ngắn mười năm từ bàn tay trắng mà đi lên và xây dựng Hoắc Thị thành một đế chế kinh doanh siêu hạng. Khả năng của anh còn lớn hơn, nếu như anh là một người phụ nữ thì tôi sẽ chọn anh.”
Câu nói này nghe có vẻ nực cười, nhưng vì thần thái của Tiêu Trì rất nghiêm túc, tự nhiên không ai nghĩ rằng anh ta đang nói đùa.
“Nhưng mà Vân Khuynh cũng rất tốt, một người phụ nữ có thể làm được như cô ấy đó đã là một huyền thoại. Tôi rất vui mừng, vị hôn thê của tôi lại hoàn hảo như vậy.
Nhưng mà, dù cho tôi chỉ nhìn vào năng lực của Vân Khuynh thì tôi cũng không thấy khả năng và tình cảm mâu thuẫn, bây giờ tôi với cô ấy không có tình cảm nhưng không đồng nghĩa với việc sau này cũng sẽ không có. Sau khi kết hôn, cũng không quá muộn để vun đắp tình cảm.”
“Nhưng anh không có cơ hội để vun đắp tình cảm với vợ tôi!” Vẻ ngoài của Hoắc Nhất Hàng lạnh lùng: “Tiêu Trì, tôi không cần biết anh là gia tộc của gia chủ gì, cướp vợ thì đó đã là bệnh hoạn kinh tởm, trên đời này không có quy tắc đạo đức nào cho phép anh làm điều này, nghe qua từ trai bao chưa? Xin lỗi nhé, nếu như anh khăng khăng phá huỷ tình cảm giữa vợ chồng tôi thì đó đó chính là từ dành cho anh!”
Tác giả :
Vô Danh