Nam Thần
Chương 18: Làm trâu làm ngựa
Bỗng nhiên Tất Cảnh tới gần, kéo tay Nhạc Chí lôi ra ngoài.
Y đi rất nhanh, Nhạc Chí hoàn toàn không theo kịp, suýt nữa đã bị y kéo ngã. Tuy y kéo tay phải, nhưng vì dùng sức quá mạnh, nên làm tay trái của Nhạc Chí cũng đau theo, đau đến mức như muốn đứt ra.
Tất Cảnh kéo Nhạc Chí đến rừng Bích Tần, đẩy hắn ngồi xuống, rồi tự ngồi bên cạnh, tựa đầu vào cổ hắn.
Nhạc Chí: “…”
Hắn hoàn toàn không hiểu gì cả.
Cánh tay trái cứ đau nhức từng cơn, phải một lúc sau mới giảm bớt.
Nhạc Chí hơi xoay đầu, mới thấy Tất Cảnh không hề nhắm mắt, mà mở to mắt nhìn hắn, đôi mắt y đen như mực.
Nhạc Chí nhìn vào cặp mắt nhiều hàm ý đó, phút chốc đầu óc mụ mị.
Tất Cảnh bỗng ôm chầm lấy hắn, khuôn mặt tuấn tú kề sát lại.
Nhạc Chí cảm giác có thứ gì đó rất ấm áp chạm vào môi mình, ban đầu nhẹ tênh như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, sau đó dần xâm nhập, cắn nuốt.
Nhạc Chí thấy trái tim mình đập thình thịch, trước khi kịp phản ứng đã dùng sức hôn đáp lại.
Đó là một nụ hôn mãnh liệt.
Người ta vô tình với mình, không phải Nhạc Chí hắn không uất ức, không phải hắn không đau lòng. Nhưng hắn không từ bỏ được, nếu đã không thể bỏ, chỉ có thể tiếp tục dây dưa. Người mà Nhạc Chí hắn đã muốn, sao lại không chiếm được? Sao lại không chiếm được cơ chứ?
Nhạc Chí trút toàn bộ những ấm ức của mình vào nụ hôn này, hắn gặm cắn môi Tất Cảnh, mãi đến khi nếm được vị máu tươi.
Nụ hôn kết thúc, mặt hai người cùng đỏ bừng. Nhạc Chí ngồi trên người Tất Cảnh, tay ôm cổ y, nhìn sâu vào mắt y.
Rõ là một bộ mặt hết sức bình thường, vậy mà đôi mắt đó lại sáng đến dọa người. Tất Cảnh gần như trốn tránh, y vùi đầu vào trong cổ Nhạc Chí, hít một hơi sâu.
“Mùi hương trên người của ngươi gọi là gì?”
“Ngọc Liên.” Nhạc Chí nói.
“Ngọc Liên…” Tất Cảnh nỉ non thầm thì một tiếng, rồi dựa vào vai Nhạc Chí, ngủ thiếp đi.
“Tất Cảnh, rốt cuộc trong lòng ngươi có ai?”
“Đa tình cũng là vô tình, thực chất ngươi vốn là kẻ vô tình.”
Nhạc Chí cười một tiếng nhẹ bẫng, sau đó khẽ khàng rời khỏi người Tất Cảnh, ngồi cạnh bên y. Đầu Tất Cảnh lại tựa trên vai hắn một lần nữa.
Nhạc Chí nhìn cây Bích Tần cao lớn trước mắt, ánh mắt dần trở nên mơ màng.
Đột nhiên, trước mắt Nhạc Chí hiện lên một vùng trắng xóa, hắn thì đứng trong đó.
Khi vùng trắng tan biến, Nhạc Chí thấy mình đang ở giữa một rừng cây.
Đó là một khu rừng xa lạ.
Chim hót hoa nở, trong mắt tràn ngập màu xanh. Hoa cứ nở rộ, rồi dần dần khô héo. Lá xanh úa vàng, rơi rụng trên đất, phủ một tầng dày đặc. Một lát sau lại trở thành màn tuyết trắng xóa.
Hắn đang ở nơi nào?
Vì sao hắn lại ở đây?
Chuyện gì đã xảy ra?
Trong đầu Nhạc Chí đầy nghi vấn, nơi hắn đang ở này đây, không biết bắt đầu từ đâu, cũng không biết chấm dứt ở đâu.
Nhạc Chí nhìn không gian xung quanh không ngừng lặp lại biến hóa khi nãy, đầu óc bỗng sáng hẳn ra.
Xuân đi hạ đến, thu qua đông về.
Đây chính là Thiên Đạo!
Lòng Nhạc Chí bừng sáng.
Lúc Nhạc Chí mở mắt ra, trời đã sập tối. Nhưng cảm giác sung sướng ngập tràn trong ngực vẫn không hề tan biến.
Hắn vừa nhìn thấy một phần của Thiên Đạo, đã hưng phấn đến thế này, đó chính là lạc thú của việc Tu Chân!
Nhạc Chí hít một hơi thật sâu.
Trong nháy mắt, hắn bỗng thấy tay mình không đau nữa, còn người đang dựa vào vai hắn ngủ say cũng hóa ra xa lạ.
Đất Trời vô cảm, vạn vật bình đẳng*. Dù thể xác có bị thương, cũng sẽ không đau**.
*Câu này lấy ý từ “Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu” trong sách Đạo Đức Kinh của Đạo gia. Nghĩa là Trời Đất không hành xử theo cảm tính, xem vạn vật đều bình đẳng như nhau (phỏng đoán).
**Câu này trên Tấn Giang bị mất chữ, nên mình tham khảo nguồn khác. Tạm lý giải là khi hòa cùng đất trời, mọi đớn đau xác thịt đều tan biến (phỏng đoán).
Cảm giác sung sướng này cứ tích tụ dần, thấm vào xương tủy, hóa thành một sức mạnh vô hình. Nỗi lòng Nhạc Chí từ từ khôi phục như cũ, nhưng khóe miệng lại vô thức cong lên, ngay cả chính hắn cũng không nhận ra.
Lần này Tất Cảnh ngủ rất lâu.
Nhạc Chí nghe tiếng ếch, nhái, côn trùng rền rĩ, hắn ngẩng đầu nhìn lên, trăng đã treo cao giữa trời, người bên cạnh cũng dần có động tĩnh.
Dù Tất Cảnh dùng hắn làm gối đầu cả ngày, Nhạc Chí lại thấy không mệt chút nào, tay không nhức, cổ cũng không đau, mà trái lại tinh thần sảng khoái.
Tất Cảnh ngồi ngay ngắn lại.
Dưới ánh trăng, đôi mắt Tất Cảnh sáng đến lạ.
Nhạc Chí quay đầu nhìn y: “Ngài tỉnh rồi à?”
“Ừ.” Tất Cảnh mơ màng nói.
“Trời tối rồi.” Nhạc Chí nói.
Tất Cảnh dần dần tỉnh táo, y liếc nhìn tay Nhạc Chí, hỏi: “Ngươi bị thương sao?”
“Mấy ngày nay không gặp được ngươi, hóa ra là bị thương. Sau này cẩn thận một chút, đừng bất cẩn như thế.” Tất Cảnh cầm cánh tay Nhạc Chí, nhẹ nhàng vỗ về, ánh mắt dịu dàng.
Lòng Nhạc Chí khẽ động: “Tại hạ biết rồi.” Hắn bỗng muốn dựa vào vai Tất Cảnh, nhưng vẫn kiềm chế lại.
“Ngươi cũng biết lí do khiến mỗi ngày ta phải đến núi này, đúng không?” Tất Cảnh bỗng hỏi.
Nhạc Chí mím môi không đáp.
“Đêm nào ta cũng không ngủ được.” Tất Cảnh nói.
“Tại sao vậy?”
“Hắn giống như ác quỷ cứ bám lấy ta, chỉ cần nhắm mắt, là sẽ thấy hắn.” Tất Cảnh nói.
“Hắn đeo đuổi ngài, có lẽ vì yêu ngài.” Nhạc Chí cười rồi nói, không tự chủ được mà siết chặt góc áo.
Tất Cảnh cười lạnh lẽo. Nhạc Chí cũng cười cười nhìn hắn.
“Vạn Yêu Tông có ngọn Bất Lão Tiên Sơn, bên trong có các loại kỳ trân dị thú.” Tất Cảnh nói.
“À.”
“Có muốn cùng ta đến Vạn Yêu Tông không?” Tất Cảnh hỏi với giọng thản nhiên.
“Để làm nam sủng của ngài à?” Nhạc Chí nhíu mày.
Tất Cảnh nhìn gương mặt bình thường, thậm chí có thể nói là xấu xí của Nhạc Chí, không hiểu vì sao hắn lại có suy nghĩ này, y bỗng thấy buồn cười, cảm xúc trên mặt cũng đủ điều quái dị. Nhạc Chí lại cứ như không nhận ra, vẫn một mực chờ câu trả lời thuyết phục của Tất Cảnh.
“Nếu làm nam sủng của ta, ngươi chịu đi ư?”
Nhạc Chí lắc đầu. Biểu tình kinh ngạc nghi hoặc trên mặt Tất Cảnh càng rõ nét.
“So với việc làm Yêu Hậu của ngài thì không thể nào bì được.” Nhạc Chí đứng đắn nói.
Tất Cảnh bị điệu bộ của hắn chọc cười ha hả, y chỉ cảm thấy lời nói này quá mức hoang đường, lại cũng thật khôi hài. Tuy rằng tên này dung mạo xấu xí, nhưng thú vị hết sức.
“Hậu viên của ta có vô số mỹ nhân, ai cũng là người đẹp sắc nước hương trời, ngươi thì có chỗ nào hơn được các nàng hả?” Tất Cảnh hỏi.
Nhạc Chí nghiêm túc suy nghĩ, ngoại hình của mình không đẹp bằng họ, tu vi cũng yếu hơn họ, Tất Cảnh sủng ái họ lại ghét bỏ mình.
Nhạc Chí lắc lắc đầu, nhưng mà những điều này chỉ là tạm thời thôi.
“Không được thì thôi.”
Nhạc Chí cúi đầu không nói năng gì, trên mặt lại hiện lên vẻ quật cường.
Tất Cảnh bỗng thấy biểu cảm này rất quen thuộc, lòng y bất chợt hoảng loạn.
“Ta phải về.” Tất Cảnh đứng lên, nói.
“Vâng.”
“Sau này, mỗi trưa ngươi hãy đến đây, nếu sau một canh giờ ta vẫn chưa đến, ngươi có thể đi.” Giọng điệu Tất Cảnh đầy bá đạo.
“Được.” Nhạc Chí nói.
Nhạc Chí nhìn bóng dáng Tất Cảnh biến mất trong rừng sâu, cũng quay người trở về.
Khi Nhạc Chí trở lại nhà tranh, đêm đã về khuya.
Nhà tranh này vốn do tự tay hắn dựng lên, giờ lại bị Diệp Quang Kỷ chiếm dụng hết, mỗi lần Nhạc Chí nhớ đến, lòng xiết bao khổ sở, nhưng tu vi Diệp Quang Kỷ cao hơn hắn, da mặt cũng dày hơn hắn, Nhạc Chí chỉ đành bất đắc dĩ chấp nhận.
Nhạc Chí đẩy cửa ra, Diệp Quang Kỷ đang nằm ngủ ngon lành trên cái giường duy nhất trong nhà.
Nhạc Chí đến gần giường, dằn dỗi chọc chọc vào mặt Diệp Quang Kỷ. Diệp Quang Kỷ ngủ rất say, chỉ lầu bầu hai tiếng rồi trở mình.
Nhạc Chí không buồn ngủ chút nào, lúc ở rừng Bích Tần được sơ ngộ Thiên Đạo, tuy rằng cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng thứ cảm giác này đã thâm nhập vào đáy lòng. Nhạc Chí châm nến, lấy ra “Đan thuật”. Đây là đan thư, nhưng cũng đề cập đến đạo thuật. Nhạc Chí giở từ trang đầu, trong lúc không chú ý đã đến sáng ngày hôm sau.
Khi Diệp Quang Kỷ mở mắt ra thì nhìn thấy Nhạc Chí đang mải mê đọc sách, trong mắt bất giác lộ ra nét cười.
Nhưng trong nháy mắt, nét cười kia hóa gian tà, gã đến gần Nhạc Chí, xoa đầu hắn.
Nhạc Chí ngẩng đầu nhìn gã, ánh mắt tỉnh táo.
“Một năm rồi, Tông chủ lại cho ta chọn một đệ tử, chẳng bao lâu nữa sẽ có đệ tử mới đến Bách Thảo Viên.”
“Ta dạy người đó tu luyện sao?”. Nhạc Chí hỏi.
“Sau này ta sẽ có sự lựa chọn, ngươi phải nỗ lực hơn, không thì vị trí Dược đồng của Dược Thần sẽ bị mất đấy.”
“Ta nhường cho y luôn.” Nhạc Chí đáp tỉnh queo.
“…”
“Ta đến Bách Thảo Viên làm đệ tử của ngài, nhưng ngoại trừ việc chiếm nhà của ta, ngài chẳng làm được gì cả.” Nhạc Chí nói.
“… Ngươi nói vậy là đại bất kính, ta sẽ đuổi ngươi khỏi Bách Thảo Viên.” Diệp Quang Kỷ thở phì phì nói.
“À, Đường Kỳ Chân Nhân đồng ý không vậy?” Nhạc Chí hỏi.
“…”
Y đi rất nhanh, Nhạc Chí hoàn toàn không theo kịp, suýt nữa đã bị y kéo ngã. Tuy y kéo tay phải, nhưng vì dùng sức quá mạnh, nên làm tay trái của Nhạc Chí cũng đau theo, đau đến mức như muốn đứt ra.
Tất Cảnh kéo Nhạc Chí đến rừng Bích Tần, đẩy hắn ngồi xuống, rồi tự ngồi bên cạnh, tựa đầu vào cổ hắn.
Nhạc Chí: “…”
Hắn hoàn toàn không hiểu gì cả.
Cánh tay trái cứ đau nhức từng cơn, phải một lúc sau mới giảm bớt.
Nhạc Chí hơi xoay đầu, mới thấy Tất Cảnh không hề nhắm mắt, mà mở to mắt nhìn hắn, đôi mắt y đen như mực.
Nhạc Chí nhìn vào cặp mắt nhiều hàm ý đó, phút chốc đầu óc mụ mị.
Tất Cảnh bỗng ôm chầm lấy hắn, khuôn mặt tuấn tú kề sát lại.
Nhạc Chí cảm giác có thứ gì đó rất ấm áp chạm vào môi mình, ban đầu nhẹ tênh như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, sau đó dần xâm nhập, cắn nuốt.
Nhạc Chí thấy trái tim mình đập thình thịch, trước khi kịp phản ứng đã dùng sức hôn đáp lại.
Đó là một nụ hôn mãnh liệt.
Người ta vô tình với mình, không phải Nhạc Chí hắn không uất ức, không phải hắn không đau lòng. Nhưng hắn không từ bỏ được, nếu đã không thể bỏ, chỉ có thể tiếp tục dây dưa. Người mà Nhạc Chí hắn đã muốn, sao lại không chiếm được? Sao lại không chiếm được cơ chứ?
Nhạc Chí trút toàn bộ những ấm ức của mình vào nụ hôn này, hắn gặm cắn môi Tất Cảnh, mãi đến khi nếm được vị máu tươi.
Nụ hôn kết thúc, mặt hai người cùng đỏ bừng. Nhạc Chí ngồi trên người Tất Cảnh, tay ôm cổ y, nhìn sâu vào mắt y.
Rõ là một bộ mặt hết sức bình thường, vậy mà đôi mắt đó lại sáng đến dọa người. Tất Cảnh gần như trốn tránh, y vùi đầu vào trong cổ Nhạc Chí, hít một hơi sâu.
“Mùi hương trên người của ngươi gọi là gì?”
“Ngọc Liên.” Nhạc Chí nói.
“Ngọc Liên…” Tất Cảnh nỉ non thầm thì một tiếng, rồi dựa vào vai Nhạc Chí, ngủ thiếp đi.
“Tất Cảnh, rốt cuộc trong lòng ngươi có ai?”
“Đa tình cũng là vô tình, thực chất ngươi vốn là kẻ vô tình.”
Nhạc Chí cười một tiếng nhẹ bẫng, sau đó khẽ khàng rời khỏi người Tất Cảnh, ngồi cạnh bên y. Đầu Tất Cảnh lại tựa trên vai hắn một lần nữa.
Nhạc Chí nhìn cây Bích Tần cao lớn trước mắt, ánh mắt dần trở nên mơ màng.
Đột nhiên, trước mắt Nhạc Chí hiện lên một vùng trắng xóa, hắn thì đứng trong đó.
Khi vùng trắng tan biến, Nhạc Chí thấy mình đang ở giữa một rừng cây.
Đó là một khu rừng xa lạ.
Chim hót hoa nở, trong mắt tràn ngập màu xanh. Hoa cứ nở rộ, rồi dần dần khô héo. Lá xanh úa vàng, rơi rụng trên đất, phủ một tầng dày đặc. Một lát sau lại trở thành màn tuyết trắng xóa.
Hắn đang ở nơi nào?
Vì sao hắn lại ở đây?
Chuyện gì đã xảy ra?
Trong đầu Nhạc Chí đầy nghi vấn, nơi hắn đang ở này đây, không biết bắt đầu từ đâu, cũng không biết chấm dứt ở đâu.
Nhạc Chí nhìn không gian xung quanh không ngừng lặp lại biến hóa khi nãy, đầu óc bỗng sáng hẳn ra.
Xuân đi hạ đến, thu qua đông về.
Đây chính là Thiên Đạo!
Lòng Nhạc Chí bừng sáng.
Lúc Nhạc Chí mở mắt ra, trời đã sập tối. Nhưng cảm giác sung sướng ngập tràn trong ngực vẫn không hề tan biến.
Hắn vừa nhìn thấy một phần của Thiên Đạo, đã hưng phấn đến thế này, đó chính là lạc thú của việc Tu Chân!
Nhạc Chí hít một hơi thật sâu.
Trong nháy mắt, hắn bỗng thấy tay mình không đau nữa, còn người đang dựa vào vai hắn ngủ say cũng hóa ra xa lạ.
Đất Trời vô cảm, vạn vật bình đẳng*. Dù thể xác có bị thương, cũng sẽ không đau**.
*Câu này lấy ý từ “Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu” trong sách Đạo Đức Kinh của Đạo gia. Nghĩa là Trời Đất không hành xử theo cảm tính, xem vạn vật đều bình đẳng như nhau (phỏng đoán).
**Câu này trên Tấn Giang bị mất chữ, nên mình tham khảo nguồn khác. Tạm lý giải là khi hòa cùng đất trời, mọi đớn đau xác thịt đều tan biến (phỏng đoán).
Cảm giác sung sướng này cứ tích tụ dần, thấm vào xương tủy, hóa thành một sức mạnh vô hình. Nỗi lòng Nhạc Chí từ từ khôi phục như cũ, nhưng khóe miệng lại vô thức cong lên, ngay cả chính hắn cũng không nhận ra.
Lần này Tất Cảnh ngủ rất lâu.
Nhạc Chí nghe tiếng ếch, nhái, côn trùng rền rĩ, hắn ngẩng đầu nhìn lên, trăng đã treo cao giữa trời, người bên cạnh cũng dần có động tĩnh.
Dù Tất Cảnh dùng hắn làm gối đầu cả ngày, Nhạc Chí lại thấy không mệt chút nào, tay không nhức, cổ cũng không đau, mà trái lại tinh thần sảng khoái.
Tất Cảnh ngồi ngay ngắn lại.
Dưới ánh trăng, đôi mắt Tất Cảnh sáng đến lạ.
Nhạc Chí quay đầu nhìn y: “Ngài tỉnh rồi à?”
“Ừ.” Tất Cảnh mơ màng nói.
“Trời tối rồi.” Nhạc Chí nói.
Tất Cảnh dần dần tỉnh táo, y liếc nhìn tay Nhạc Chí, hỏi: “Ngươi bị thương sao?”
“Mấy ngày nay không gặp được ngươi, hóa ra là bị thương. Sau này cẩn thận một chút, đừng bất cẩn như thế.” Tất Cảnh cầm cánh tay Nhạc Chí, nhẹ nhàng vỗ về, ánh mắt dịu dàng.
Lòng Nhạc Chí khẽ động: “Tại hạ biết rồi.” Hắn bỗng muốn dựa vào vai Tất Cảnh, nhưng vẫn kiềm chế lại.
“Ngươi cũng biết lí do khiến mỗi ngày ta phải đến núi này, đúng không?” Tất Cảnh bỗng hỏi.
Nhạc Chí mím môi không đáp.
“Đêm nào ta cũng không ngủ được.” Tất Cảnh nói.
“Tại sao vậy?”
“Hắn giống như ác quỷ cứ bám lấy ta, chỉ cần nhắm mắt, là sẽ thấy hắn.” Tất Cảnh nói.
“Hắn đeo đuổi ngài, có lẽ vì yêu ngài.” Nhạc Chí cười rồi nói, không tự chủ được mà siết chặt góc áo.
Tất Cảnh cười lạnh lẽo. Nhạc Chí cũng cười cười nhìn hắn.
“Vạn Yêu Tông có ngọn Bất Lão Tiên Sơn, bên trong có các loại kỳ trân dị thú.” Tất Cảnh nói.
“À.”
“Có muốn cùng ta đến Vạn Yêu Tông không?” Tất Cảnh hỏi với giọng thản nhiên.
“Để làm nam sủng của ngài à?” Nhạc Chí nhíu mày.
Tất Cảnh nhìn gương mặt bình thường, thậm chí có thể nói là xấu xí của Nhạc Chí, không hiểu vì sao hắn lại có suy nghĩ này, y bỗng thấy buồn cười, cảm xúc trên mặt cũng đủ điều quái dị. Nhạc Chí lại cứ như không nhận ra, vẫn một mực chờ câu trả lời thuyết phục của Tất Cảnh.
“Nếu làm nam sủng của ta, ngươi chịu đi ư?”
Nhạc Chí lắc đầu. Biểu tình kinh ngạc nghi hoặc trên mặt Tất Cảnh càng rõ nét.
“So với việc làm Yêu Hậu của ngài thì không thể nào bì được.” Nhạc Chí đứng đắn nói.
Tất Cảnh bị điệu bộ của hắn chọc cười ha hả, y chỉ cảm thấy lời nói này quá mức hoang đường, lại cũng thật khôi hài. Tuy rằng tên này dung mạo xấu xí, nhưng thú vị hết sức.
“Hậu viên của ta có vô số mỹ nhân, ai cũng là người đẹp sắc nước hương trời, ngươi thì có chỗ nào hơn được các nàng hả?” Tất Cảnh hỏi.
Nhạc Chí nghiêm túc suy nghĩ, ngoại hình của mình không đẹp bằng họ, tu vi cũng yếu hơn họ, Tất Cảnh sủng ái họ lại ghét bỏ mình.
Nhạc Chí lắc lắc đầu, nhưng mà những điều này chỉ là tạm thời thôi.
“Không được thì thôi.”
Nhạc Chí cúi đầu không nói năng gì, trên mặt lại hiện lên vẻ quật cường.
Tất Cảnh bỗng thấy biểu cảm này rất quen thuộc, lòng y bất chợt hoảng loạn.
“Ta phải về.” Tất Cảnh đứng lên, nói.
“Vâng.”
“Sau này, mỗi trưa ngươi hãy đến đây, nếu sau một canh giờ ta vẫn chưa đến, ngươi có thể đi.” Giọng điệu Tất Cảnh đầy bá đạo.
“Được.” Nhạc Chí nói.
Nhạc Chí nhìn bóng dáng Tất Cảnh biến mất trong rừng sâu, cũng quay người trở về.
Khi Nhạc Chí trở lại nhà tranh, đêm đã về khuya.
Nhà tranh này vốn do tự tay hắn dựng lên, giờ lại bị Diệp Quang Kỷ chiếm dụng hết, mỗi lần Nhạc Chí nhớ đến, lòng xiết bao khổ sở, nhưng tu vi Diệp Quang Kỷ cao hơn hắn, da mặt cũng dày hơn hắn, Nhạc Chí chỉ đành bất đắc dĩ chấp nhận.
Nhạc Chí đẩy cửa ra, Diệp Quang Kỷ đang nằm ngủ ngon lành trên cái giường duy nhất trong nhà.
Nhạc Chí đến gần giường, dằn dỗi chọc chọc vào mặt Diệp Quang Kỷ. Diệp Quang Kỷ ngủ rất say, chỉ lầu bầu hai tiếng rồi trở mình.
Nhạc Chí không buồn ngủ chút nào, lúc ở rừng Bích Tần được sơ ngộ Thiên Đạo, tuy rằng cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng thứ cảm giác này đã thâm nhập vào đáy lòng. Nhạc Chí châm nến, lấy ra “Đan thuật”. Đây là đan thư, nhưng cũng đề cập đến đạo thuật. Nhạc Chí giở từ trang đầu, trong lúc không chú ý đã đến sáng ngày hôm sau.
Khi Diệp Quang Kỷ mở mắt ra thì nhìn thấy Nhạc Chí đang mải mê đọc sách, trong mắt bất giác lộ ra nét cười.
Nhưng trong nháy mắt, nét cười kia hóa gian tà, gã đến gần Nhạc Chí, xoa đầu hắn.
Nhạc Chí ngẩng đầu nhìn gã, ánh mắt tỉnh táo.
“Một năm rồi, Tông chủ lại cho ta chọn một đệ tử, chẳng bao lâu nữa sẽ có đệ tử mới đến Bách Thảo Viên.”
“Ta dạy người đó tu luyện sao?”. Nhạc Chí hỏi.
“Sau này ta sẽ có sự lựa chọn, ngươi phải nỗ lực hơn, không thì vị trí Dược đồng của Dược Thần sẽ bị mất đấy.”
“Ta nhường cho y luôn.” Nhạc Chí đáp tỉnh queo.
“…”
“Ta đến Bách Thảo Viên làm đệ tử của ngài, nhưng ngoại trừ việc chiếm nhà của ta, ngài chẳng làm được gì cả.” Nhạc Chí nói.
“… Ngươi nói vậy là đại bất kính, ta sẽ đuổi ngươi khỏi Bách Thảo Viên.” Diệp Quang Kỷ thở phì phì nói.
“À, Đường Kỳ Chân Nhân đồng ý không vậy?” Nhạc Chí hỏi.
“…”
Tác giả :
Cật Phạn Phạn Phạn