Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
Chương 56-1: Người đa nhân cách (1)
Tần Mặc đứng tại chỗ nhìn Âu Dương Minh vỗ về Tô Song Song đi vào phòng, chân anh theo bản năng tiến về phía trước nhưng cuối cùng lại dừng bước.
Tô Song Song liếc qua Tần Mặc, cắn răng một cái, vẫn không quay đầu mà để Âu Dương Minh đỡ mình đi vào phòng. Trong nháy mắt cánh cửa đóng lại,cô không nhịn được quay đâu lại nhìn.
Chỉ một cái liếc mắt qua, Tô Song Song liền nhận ra một loại cảm xúc trong đôi mắt luôn lạnh lẽo của anh mà cô chưa bao giờ nhìn thấy, cô không hiểu lắm nhưng lại gọi được tên nó là đau thương.
Cô còn muốn nhìn rõ ràng một chút, chỉ tiếc lúc này cửa đã bị Âu Dương Minh xoay người đóng lại.
Tần Mặc cứ đứng ở cửa như vậy, phiền não hít một hơi khói, sau đó ném tàn thuốc xuống dưới chân rồi đạp tắt. Hành lang yên tĩnh tối lại, Tần Mặc ngã về phía sau tựa vào tường, nhắm chặt hai mắt.
Tô Song Song vừa vào phòng, cả người liền ỉu xìu. Cô ngồi trên giường, cố nở nụ cười với Âu Dương Minh, nhưng lại cảm thấy cơ mặt cứng ngắc.
Cuối cùng cô cũng chẳng cố nữa, thở dài chỉ chiếc ghế bên cạnh: “Mời anh ngồi, trong phòng bếp có trà hoa, tôi đi đứng bất tiện, làm phiền anh tự mình pha đi.”
Âu Dương Minh liếc mắt nhìn Tô Song Song, xoay người đi tới phòng bếp nhỏ bên trong, thuần thục rót một ly trà hoa. Lúc trở lại, anh để tách trà vào tay cô.
Tô Song Song một mực cúi đầu, cả người lộ ra tâm trạng hết sức tồi tệ, không biết tại sao mắt cô có chút đỏ.
“Vừa rồi là tôi bực bội nên nói bậy, anh đừng để trong lòng…” Bây giờ đầu Tô Song Song đang âm ỉ đau, chẳng nhớ nối lúc nãy mình nói gì. Chỉ biết rằng lời nói của mình rất quá đáng, hơn nữa có lẽ đã làm liên lụy Âu Dương Minh rồi.
Âu Dương Minh đứng cạnh Tô Song Song thở dài, chậm rãi ngồi chồm hổm xuống, lúc này tầm mắt của anh và cô đã ngang hàng.
Anh chậm rãi mở miệng, lời nói ôn nhu như gió mát phất qua trái tim Tô Song Song: “Song Song, em cũng chẳng nói gì sai cả, vì sao tâm trạng lại kém vậy?”
Tô Song Song được an ủi một câu, cảm thấy đỡ hơn, cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Âu Dương Minh đang gần trong gang tấc. Đột nhiên nhớ tới lời thổ lộ của anh, cô vội vàng chống hai tay xuống giường rồi ngửa người về đằng sau để kéo ra khoảng cách giữa hai người.
Nào biết Âu Dương Minh đột nhiên đứng dậy, hai tay chống ở hai bên người Tô Song Song, sát lại nhìn cô, dịu dàng trong mắt thật là có thể chảy ra nước rồi.
"Song Song, bắt đầu từ ngày mai tôi đến đón em đi làm được không?” Âu Dương Minh vừa mở miệng, một luồng khí ấm áp liền xông vào mặt cô. Nhất thời Tô Song Song cảm thấy nhịp tim của mình như đập loạn.
Không phải bởi vì kích động mà là do sợ hãi, cô nháy nháy mắt, vội vàng ha ha cười khan hai tiếng, cố dời người về sau một chút: "Cái đó... Không cần làm phiền anh tôi... Tô Tô đã nói là tới đón tôi!"
Tô Song Song kích động, nói lắp bắp, sau đó một tay cô đẩy lồng ngực của Âu Dương Minh: “Đứng lâu sẽ mệt mỏi đó, anh ngồi… ngồi đi…”
Âu Dương Minh liếc nhìn Tô Song Song, biết rõ nếu lại làm trò mập mờ, có khả năng cô sẽ tức giận. Vì thế anh dứt khoát đứng dậy, ngồi trên ghế đối diện với Tô Song Song.
Anh đột nhiên cúi đầu, làm ra bộ dạng nghiêm chỉnh, giống như người vừa trêu đùa Tô Song Song vốn không phải là mình. Bỗng anh ngẩng đầu, vuốt hết tóc mái lên, lộ ra vầng trán sáng bóng.
Chân mày anh khẽ nhíu lại nhìn Tô Song Song, vốn là ánh mắt ôn nhu đột nhiên mang theo vẻ âm trầm, giọng nói cũng trở nên khàn khàn, nghiêm túc hỏi: “Tại sao anh lại không được chứ?”
"Cái gì?" Bây giờ Tô Song Song rất loạn, trong lòng đang giãy giụa, cô cảm thấy thái độ của mình với tiểu cầm thú hơi quá đáng.
Nhưng vừa nghĩ tới hành động của tiểu cầm thú, cô lại thấy mình làm rất đúng. Hai ý tưởng trái chiều trong đầu cô đang đánh nhau bằng khí thế ngất trời, cho nên căn bản cô chẳng nghe được Âu Dương Minh đang nói gì.
"Tại sao anh lại không được?" Âu Dương Minh lặp lại một lần nữa, thân thể nghiêng về phía trước, hai tay chống vào mép giường, vây Tô Song Song vào trong ngực mình.
Khí thế của Âu Dương Minh làm cho cô không biết phải phản ứng sao, cô cũng cảm giác Âu Dương Minh giống như đã biến thành một người khác.
Lúc Tô Song song chống lại ánh mắt Âu Dương Minh, cảm giác này càng thêm rõ ràng, cô bị dọa sợ đến mức co cả người về phía sau, cố nở nụ cười gượng gạo: “Cái đó, cái gì anh không được vậy? Tôi cảm thấy Âu Dương Phó tổng anh rất lợi hại đó!"
Âu Dương Minh đột nhiên vươn tay ra, hơi ngả ngớn nắm một chòm tóc của Tô Song Song, đặt lên mũi ngửi, sau đó sát lại gần cô, động tác hết sức lẳng lơ.
Anh hơi hí mắt nhìn Tô Song Song, bỗng nhẹ nhàng nở nụ cười, chẳng qua là nụ cười này lại không có cảm giác dịu dàng, mà lại đầy sự tùy tiện lỗ mãng. (Xẩm: v~, rút lại lời nói yêu thằng này ở
Anh trêu đùa hỏi cô: “Đúng vậy, tôi rất lợi hại! Nhất là chỗ đó, cô có muốn thử một chút không?”
Tô Song Song nghe vậy liền sửng sốt, không biết từ đâu lấy ra sức sử dụng một chân đá anh xuống ghế.
Cô trừng mắt hung tợn nhìn Âu Dương Minh vẫn chưa kịp phản ứng,cắn răng nghiến lợi hét: "Đi đi! Anh đúng là đồ hèn hạ!"
Âu Dương Minh nhắm mắt lại, bộ dạng rất đau thương đưa tay xoa trán của mình, tóc vừa mới hất lên lại rơi xuống, làm cả người anh nhu hòa rất nhiều.
Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt lộ rõ vẻ lo âu và khó hiểu, giọng nói lại trở về dịu dàng mở miệng hỏi: “Song Song, cô sao vậy? Sắc mặt sao khó nhìn thế?”
"?" Tô Song Song đối mặt với tính cách Âu Dương Minh tính cách biến hóa, chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung tâm trạng bây giờ, đó chính là: Ha ha!
Cô là tác giả truyện tranh, đơn nhiên não phải hoạt động nhiều, hơn nữa gần đây đang thịnh hành loại nhân vật đa nhân cách. Cô nuốt nước miếng xuống, thật muốn sử dụng tình tiết xuyên không cẩu huyết đoạn mở đầu để diễn tả cảm xúc của mình.
Mỗi khi nữ chính tỉnh lại, thấy mình từ hiện đại xuyên qua cổ đại, cũng sẽ hét lớn một tiếng: Cái quái gì vậy! Không phải là mình xuyên không đấy chứ!
Bây giờ cô rất muốn hét lớn một tiếng: Cái quái gì vậy, không phải tôi gặp người đa nhân cách đấy chứ?!
Thế nhưng Tô Song Song cũng sợ nội tâm Âu Dương Minh căn bản rất đen tối. Chỉ vì đánh lén cô không thành công nên mới giả vờ trở về bộ dạng lịch sự tao nhã.
Tô Song Song cố ý trêu đùa thử dò xét hỏi một câu: "Âu Dương Phó tổng, thật sự phương diện đó anh rất mạnh?”
Tô Song Song liếc qua Tần Mặc, cắn răng một cái, vẫn không quay đầu mà để Âu Dương Minh đỡ mình đi vào phòng. Trong nháy mắt cánh cửa đóng lại,cô không nhịn được quay đâu lại nhìn.
Chỉ một cái liếc mắt qua, Tô Song Song liền nhận ra một loại cảm xúc trong đôi mắt luôn lạnh lẽo của anh mà cô chưa bao giờ nhìn thấy, cô không hiểu lắm nhưng lại gọi được tên nó là đau thương.
Cô còn muốn nhìn rõ ràng một chút, chỉ tiếc lúc này cửa đã bị Âu Dương Minh xoay người đóng lại.
Tần Mặc cứ đứng ở cửa như vậy, phiền não hít một hơi khói, sau đó ném tàn thuốc xuống dưới chân rồi đạp tắt. Hành lang yên tĩnh tối lại, Tần Mặc ngã về phía sau tựa vào tường, nhắm chặt hai mắt.
Tô Song Song vừa vào phòng, cả người liền ỉu xìu. Cô ngồi trên giường, cố nở nụ cười với Âu Dương Minh, nhưng lại cảm thấy cơ mặt cứng ngắc.
Cuối cùng cô cũng chẳng cố nữa, thở dài chỉ chiếc ghế bên cạnh: “Mời anh ngồi, trong phòng bếp có trà hoa, tôi đi đứng bất tiện, làm phiền anh tự mình pha đi.”
Âu Dương Minh liếc mắt nhìn Tô Song Song, xoay người đi tới phòng bếp nhỏ bên trong, thuần thục rót một ly trà hoa. Lúc trở lại, anh để tách trà vào tay cô.
Tô Song Song một mực cúi đầu, cả người lộ ra tâm trạng hết sức tồi tệ, không biết tại sao mắt cô có chút đỏ.
“Vừa rồi là tôi bực bội nên nói bậy, anh đừng để trong lòng…” Bây giờ đầu Tô Song Song đang âm ỉ đau, chẳng nhớ nối lúc nãy mình nói gì. Chỉ biết rằng lời nói của mình rất quá đáng, hơn nữa có lẽ đã làm liên lụy Âu Dương Minh rồi.
Âu Dương Minh đứng cạnh Tô Song Song thở dài, chậm rãi ngồi chồm hổm xuống, lúc này tầm mắt của anh và cô đã ngang hàng.
Anh chậm rãi mở miệng, lời nói ôn nhu như gió mát phất qua trái tim Tô Song Song: “Song Song, em cũng chẳng nói gì sai cả, vì sao tâm trạng lại kém vậy?”
Tô Song Song được an ủi một câu, cảm thấy đỡ hơn, cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Âu Dương Minh đang gần trong gang tấc. Đột nhiên nhớ tới lời thổ lộ của anh, cô vội vàng chống hai tay xuống giường rồi ngửa người về đằng sau để kéo ra khoảng cách giữa hai người.
Nào biết Âu Dương Minh đột nhiên đứng dậy, hai tay chống ở hai bên người Tô Song Song, sát lại nhìn cô, dịu dàng trong mắt thật là có thể chảy ra nước rồi.
"Song Song, bắt đầu từ ngày mai tôi đến đón em đi làm được không?” Âu Dương Minh vừa mở miệng, một luồng khí ấm áp liền xông vào mặt cô. Nhất thời Tô Song Song cảm thấy nhịp tim của mình như đập loạn.
Không phải bởi vì kích động mà là do sợ hãi, cô nháy nháy mắt, vội vàng ha ha cười khan hai tiếng, cố dời người về sau một chút: "Cái đó... Không cần làm phiền anh tôi... Tô Tô đã nói là tới đón tôi!"
Tô Song Song kích động, nói lắp bắp, sau đó một tay cô đẩy lồng ngực của Âu Dương Minh: “Đứng lâu sẽ mệt mỏi đó, anh ngồi… ngồi đi…”
Âu Dương Minh liếc nhìn Tô Song Song, biết rõ nếu lại làm trò mập mờ, có khả năng cô sẽ tức giận. Vì thế anh dứt khoát đứng dậy, ngồi trên ghế đối diện với Tô Song Song.
Anh đột nhiên cúi đầu, làm ra bộ dạng nghiêm chỉnh, giống như người vừa trêu đùa Tô Song Song vốn không phải là mình. Bỗng anh ngẩng đầu, vuốt hết tóc mái lên, lộ ra vầng trán sáng bóng.
Chân mày anh khẽ nhíu lại nhìn Tô Song Song, vốn là ánh mắt ôn nhu đột nhiên mang theo vẻ âm trầm, giọng nói cũng trở nên khàn khàn, nghiêm túc hỏi: “Tại sao anh lại không được chứ?”
"Cái gì?" Bây giờ Tô Song Song rất loạn, trong lòng đang giãy giụa, cô cảm thấy thái độ của mình với tiểu cầm thú hơi quá đáng.
Nhưng vừa nghĩ tới hành động của tiểu cầm thú, cô lại thấy mình làm rất đúng. Hai ý tưởng trái chiều trong đầu cô đang đánh nhau bằng khí thế ngất trời, cho nên căn bản cô chẳng nghe được Âu Dương Minh đang nói gì.
"Tại sao anh lại không được?" Âu Dương Minh lặp lại một lần nữa, thân thể nghiêng về phía trước, hai tay chống vào mép giường, vây Tô Song Song vào trong ngực mình.
Khí thế của Âu Dương Minh làm cho cô không biết phải phản ứng sao, cô cũng cảm giác Âu Dương Minh giống như đã biến thành một người khác.
Lúc Tô Song song chống lại ánh mắt Âu Dương Minh, cảm giác này càng thêm rõ ràng, cô bị dọa sợ đến mức co cả người về phía sau, cố nở nụ cười gượng gạo: “Cái đó, cái gì anh không được vậy? Tôi cảm thấy Âu Dương Phó tổng anh rất lợi hại đó!"
Âu Dương Minh đột nhiên vươn tay ra, hơi ngả ngớn nắm một chòm tóc của Tô Song Song, đặt lên mũi ngửi, sau đó sát lại gần cô, động tác hết sức lẳng lơ.
Anh hơi hí mắt nhìn Tô Song Song, bỗng nhẹ nhàng nở nụ cười, chẳng qua là nụ cười này lại không có cảm giác dịu dàng, mà lại đầy sự tùy tiện lỗ mãng. (Xẩm: v~, rút lại lời nói yêu thằng này ở
Anh trêu đùa hỏi cô: “Đúng vậy, tôi rất lợi hại! Nhất là chỗ đó, cô có muốn thử một chút không?”
Tô Song Song nghe vậy liền sửng sốt, không biết từ đâu lấy ra sức sử dụng một chân đá anh xuống ghế.
Cô trừng mắt hung tợn nhìn Âu Dương Minh vẫn chưa kịp phản ứng,cắn răng nghiến lợi hét: "Đi đi! Anh đúng là đồ hèn hạ!"
Âu Dương Minh nhắm mắt lại, bộ dạng rất đau thương đưa tay xoa trán của mình, tóc vừa mới hất lên lại rơi xuống, làm cả người anh nhu hòa rất nhiều.
Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt lộ rõ vẻ lo âu và khó hiểu, giọng nói lại trở về dịu dàng mở miệng hỏi: “Song Song, cô sao vậy? Sắc mặt sao khó nhìn thế?”
"?" Tô Song Song đối mặt với tính cách Âu Dương Minh tính cách biến hóa, chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung tâm trạng bây giờ, đó chính là: Ha ha!
Cô là tác giả truyện tranh, đơn nhiên não phải hoạt động nhiều, hơn nữa gần đây đang thịnh hành loại nhân vật đa nhân cách. Cô nuốt nước miếng xuống, thật muốn sử dụng tình tiết xuyên không cẩu huyết đoạn mở đầu để diễn tả cảm xúc của mình.
Mỗi khi nữ chính tỉnh lại, thấy mình từ hiện đại xuyên qua cổ đại, cũng sẽ hét lớn một tiếng: Cái quái gì vậy! Không phải là mình xuyên không đấy chứ!
Bây giờ cô rất muốn hét lớn một tiếng: Cái quái gì vậy, không phải tôi gặp người đa nhân cách đấy chứ?!
Thế nhưng Tô Song Song cũng sợ nội tâm Âu Dương Minh căn bản rất đen tối. Chỉ vì đánh lén cô không thành công nên mới giả vờ trở về bộ dạng lịch sự tao nhã.
Tô Song Song cố ý trêu đùa thử dò xét hỏi một câu: "Âu Dương Phó tổng, thật sự phương diện đó anh rất mạnh?”
Tác giả :
Mèo Tứ Nhi