Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
Chương 138: Cơ hội để chuyển thành hòa thuận
Tần Mặc buông thõng cánh tay xuống hai bên người, bàn tay gắt gao siết chặt lại thành nắm đấm. Khuôn mặt anh lạnh lẽo, trầm mặc không nói năng gì, Tô Song Song cắn môi liếc nhìn Tần Mặc, mạnh mẽ xoay người lại, đi về hướng trong phòng.
Thoáng cái Tần Mặc liền giơ tay lên trước, nhưng bàn tay chỉ giơ lên được đến một nửa đã thu lại, thả tay xuống. Tô Song Song đứng ở cửa ra vào, tay run một lúc lâu mới mở được cửa phòng, dừng lại một chút, rồi dùng sức mở cánh cửa nhà trọ ra, tiến vào, vẫn còn chưa hết giận, dùng sức dập cửa lại “rầm” một cái mạnh mẽ...
Cửa vừa đóng lại, trong nháy mắt, Tô Song Song liền áp sát vào cánh cửa, chậm rãi trượt xuống, co người lại thành một khối tròn. Cô vốn muốn kiên cường không khóc, nhưng khi vừa mới gục đầu vào trên đầu gối, nước mắt cau có đã liền tuôn rơi, chảy xuống đất.
Tần Mặc đứng ở ngoài cửa, đứng một lúc lâu, cuối cùng anh siết chặt tay lại thành nắm đấm, xoay người rời đi.
“Cốc cốc cốc!” Ba tiếng gõ cửa vang lên, nghe rất có nhịp điệu. Tô Song Song run lên bần bật, theo bản năng cô liền quay ra phía cửa rống lên: “Anh đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!”
Tuy rằng Tô Song Song cảm thấy cho dù là mình đang rống hét, nhưng mà không hiểu tại sao tiếng nức nở kia nghe thế nào cũng giống như làm cho người ta cảm thấy rất đáng thương. Tiếng đập cửa bên ngoài dừng lại một chút, rồi sau đó lại vang lên ba tiếng gõ cửa, kế tiếp đó người đang ở ngoài cửa liền mở miệng nói vọng vào: “Song Song, là anh đây!”
Tô Song Song vừa nghe thấy giọng Tần Dật Hiên, liền cố gắng đứng lên, vươn tay xoa lên mặt của mình, làn da bị phơi nắng dưới ánh mặt trời, lúc này lại hơi dính nước mắt mặn chát lên đó, lập tức bị đau rát như phải bỏng.
Tô Song Song vội vàng quay đầu soi qua mặt mình vào gương, nhưng vừa xem xét, bàn tay vừa đặt lên ở tay cầm mở cửa liền thu ngay trở về. Bộ dạng của cô như thế này nếu như bị Tần Dật Hiên trông thấy, nhất định anh sẽ sốt ruột.
Tô Song Song lại sực nghĩ tới lúc trước chính mình đã một mực hiểu lầm Tần Dật Hiên, lại còn nói ra những lời quá đáng đối với anh như vậy, thì lại càng cảm thấy không có mặt mũi nào để gặp anh lúc này.
“Anh... Em...” Tô Song Song ấp úng nói, nhưng lại không biết phải nói cái gì, muốn xin lỗi, nhưng lại cảm thấy một câu nói thực xin lỗi kia lại có vẻ quá mức cứng nhắc và yếu ớt.
“Song Song, mở cửa đi, đừng làm cho anh phải lo lắng.” Giọng của Tần Dật Hiên cực kỳ khàn khàn, ngữ điệu lộ rõ vẻ lo lắng lại vừa lộ ra như có chút đau lòng khó nói lên lời.
Trong lúc đang chìm trong cảm xúc yếu ớt, Tô Song Song vừa nghe thấy giọng nói dịu dàng của người thân, trong nháy mắt thì không sao chịu nổi nữa. Nước mắt của cô vừa mới đẻ nén xuống lại tiếp tục chảy ra, Tô Song Song cắn chặt môi, vươn tay ra rồi lại thu tay lại, giơ tay ra rồi lại rụt tay lại mấy lần, cuối cùng cô vẫn không chịu mở cửa ra.
“Song Song, ngoan nào, có anh ở đây rồi, em không cần phải sợ điều gì hết!” Tần Dật Hiên đặt tay lên tay cầm mở cửa, hơi giật giật một chút, thấy cửa vẫn khóa chặt, giọng điệu cũng không còn bình tĩnh như lúc ban đầu nữa.
“Anh...” Tô Song Song nhớ tới ngày xưa khi cô còn bé, mỗi khi bản thân cô bị ai đó bắt nạt, Tần Dật Hiên cũng đứng như thế này để dỗ dành cô, lập tức lại càng cảm thấy không sao chịu nổi. Cô hít hít mũi một cái, rốt cuộc cũng đành phải mở cửa ra.
Cánh cửa vừa mới mở ra một khe hở nho nhỏ, Tần Dật Hiên liền vươn tay giữ chặt lấy bên cạnh cánh cửa, rồi dường như sợ Tô Song Song đổi ý, anh dùng sức lôi mạnh một cái, kéo cánh cửa ra.
Khi Tần Dật Hiên trông thấy bộ dạng của Tô Song Song thì thoáng sửng sốt một chút. Đối diện với đôi mắt của Tô Song Song đã đỏ mọng lên quả thực đã sắp thành một quả đào nhỏ đến nơi rồi, lại còn thêm vẻ mặt đầy tủi thân kia nữa, chỉ nhìn liếc nhìn một cái, Tần Dật Hiên đã cảm thấy đau lòng.
Vừa nghĩ tới Tô Song Song chỉ vì Tần Mặc mà khóc lóc thương tâm đến như thế kia, trong nháy mắt, một ngọn lửa giận trong lòng Tần Dật Hiên liền bốc lên. Chỉ có điều, anh đã che giấu kín đáo ở bên trong, chỉ có trong đôi mắt vẫn toát ra sự lo lắng và đau lòng thật sâu sắc.
Tô Song Song bĩu môi, mặc dù biết nói như vậy có chút cứng nhắc và yếu đuối, nhưng cô vẫn cúi đầu xuống, vẻ mặt áy náy, nhẹ giọng nói một tiếng xin lỗi: “Anh, thực xin lỗi, em đã hiểu lầm anh rồi...”
“Song Song, rốt cuộc em còn muốn để cho anh phải lo lắng cho em tới khi nào nữa đây?” Tần Dật Hiên cũng không đợi để Tô Song Song nói hết câu, đã duỗi cánh tay ra, kéo cô vào trong ngực của mình, chống cằm mình lên trán của cô, thở dài một hơi nặng nề.
Tô Song Song vừa nghe thấy Tần Dật Hiên nói như vậy..., bao nỗi tủi thân đang chất chứa trong lòng giống như đã thật sự tìm thấy lối để thoát ra, trong nháy mắt, tất cả đều bừng lên, phun trào ra ngoài, càng nghĩ cô càng cảm thấy mình thật oan ức, bắt đầu gào khóc.
Tần Dật Hiên nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng của Tô Song Song. Giống y như khi cô còn bé anh vẫn thường hay dỗ dành cô như thế, trong miệng anh nhẹ nhàng thì thầm: “Ngoan nào, có anh đây rồi... Có anh đây rồi...”
Tô Song Song không biết mình khóc bao lâu, dù sao sau khi đợi cô lấy lại được tinh thần, ngẩng đầu lên nhìn lại anh thì trên bả vai bộ âu phục của Tần Dật Hiên đã ướt nhẹp, dính đầy nước mắt nước mũi của cô.
Trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ rực lên. Cô hít mũi một cái, cũng không biết phải nói cái gì cho tốt nữa. Tần Dật Hiên thấy Tô Song Song mở trừng tròng mắt nhìn lên bả vai của mình, bộ dáng chân tay đầy vẻ luống cuống, không nhịn được liền nhẹ nhàng cười rộ lên.
“Khóc đủ chưa vậy?” Giọng nói của Tần Dật Hiên mềm mại, dịu dàng tràn ngập sự cưng chiều như khi cô còn bé.
Tô Song Song vừa nghe thấy thế, vội vàng khẽ gật đầu, vừa mới động đậy một cái, không ngờ nước mũi lại thi nhau chảy xuống. Cô vội vàng hơi ngửa đầu ra sau, hít hít, hết sức xấu hổ.
Tần Dật Hiên thấy bộ dạng này của Tô Song Song thì lại càng không sao nhịn được nữa, cười rộ lên giòn giã. Tiếng cười sảng khoái của anh đã hóa giải giờ phút xấu hổ kia, Tô Song Song vuốt vuốt cái mũi đến ê ẩm, cũng nhẹ nhàng cười rộ lên theo Tần Dật Hiên.
Thoáng cái Tần Mặc liền giơ tay lên trước, nhưng bàn tay chỉ giơ lên được đến một nửa đã thu lại, thả tay xuống. Tô Song Song đứng ở cửa ra vào, tay run một lúc lâu mới mở được cửa phòng, dừng lại một chút, rồi dùng sức mở cánh cửa nhà trọ ra, tiến vào, vẫn còn chưa hết giận, dùng sức dập cửa lại “rầm” một cái mạnh mẽ...
Cửa vừa đóng lại, trong nháy mắt, Tô Song Song liền áp sát vào cánh cửa, chậm rãi trượt xuống, co người lại thành một khối tròn. Cô vốn muốn kiên cường không khóc, nhưng khi vừa mới gục đầu vào trên đầu gối, nước mắt cau có đã liền tuôn rơi, chảy xuống đất.
Tần Mặc đứng ở ngoài cửa, đứng một lúc lâu, cuối cùng anh siết chặt tay lại thành nắm đấm, xoay người rời đi.
“Cốc cốc cốc!” Ba tiếng gõ cửa vang lên, nghe rất có nhịp điệu. Tô Song Song run lên bần bật, theo bản năng cô liền quay ra phía cửa rống lên: “Anh đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!”
Tuy rằng Tô Song Song cảm thấy cho dù là mình đang rống hét, nhưng mà không hiểu tại sao tiếng nức nở kia nghe thế nào cũng giống như làm cho người ta cảm thấy rất đáng thương. Tiếng đập cửa bên ngoài dừng lại một chút, rồi sau đó lại vang lên ba tiếng gõ cửa, kế tiếp đó người đang ở ngoài cửa liền mở miệng nói vọng vào: “Song Song, là anh đây!”
Tô Song Song vừa nghe thấy giọng Tần Dật Hiên, liền cố gắng đứng lên, vươn tay xoa lên mặt của mình, làn da bị phơi nắng dưới ánh mặt trời, lúc này lại hơi dính nước mắt mặn chát lên đó, lập tức bị đau rát như phải bỏng.
Tô Song Song vội vàng quay đầu soi qua mặt mình vào gương, nhưng vừa xem xét, bàn tay vừa đặt lên ở tay cầm mở cửa liền thu ngay trở về. Bộ dạng của cô như thế này nếu như bị Tần Dật Hiên trông thấy, nhất định anh sẽ sốt ruột.
Tô Song Song lại sực nghĩ tới lúc trước chính mình đã một mực hiểu lầm Tần Dật Hiên, lại còn nói ra những lời quá đáng đối với anh như vậy, thì lại càng cảm thấy không có mặt mũi nào để gặp anh lúc này.
“Anh... Em...” Tô Song Song ấp úng nói, nhưng lại không biết phải nói cái gì, muốn xin lỗi, nhưng lại cảm thấy một câu nói thực xin lỗi kia lại có vẻ quá mức cứng nhắc và yếu ớt.
“Song Song, mở cửa đi, đừng làm cho anh phải lo lắng.” Giọng của Tần Dật Hiên cực kỳ khàn khàn, ngữ điệu lộ rõ vẻ lo lắng lại vừa lộ ra như có chút đau lòng khó nói lên lời.
Trong lúc đang chìm trong cảm xúc yếu ớt, Tô Song Song vừa nghe thấy giọng nói dịu dàng của người thân, trong nháy mắt thì không sao chịu nổi nữa. Nước mắt của cô vừa mới đẻ nén xuống lại tiếp tục chảy ra, Tô Song Song cắn chặt môi, vươn tay ra rồi lại thu tay lại, giơ tay ra rồi lại rụt tay lại mấy lần, cuối cùng cô vẫn không chịu mở cửa ra.
“Song Song, ngoan nào, có anh ở đây rồi, em không cần phải sợ điều gì hết!” Tần Dật Hiên đặt tay lên tay cầm mở cửa, hơi giật giật một chút, thấy cửa vẫn khóa chặt, giọng điệu cũng không còn bình tĩnh như lúc ban đầu nữa.
“Anh...” Tô Song Song nhớ tới ngày xưa khi cô còn bé, mỗi khi bản thân cô bị ai đó bắt nạt, Tần Dật Hiên cũng đứng như thế này để dỗ dành cô, lập tức lại càng cảm thấy không sao chịu nổi. Cô hít hít mũi một cái, rốt cuộc cũng đành phải mở cửa ra.
Cánh cửa vừa mới mở ra một khe hở nho nhỏ, Tần Dật Hiên liền vươn tay giữ chặt lấy bên cạnh cánh cửa, rồi dường như sợ Tô Song Song đổi ý, anh dùng sức lôi mạnh một cái, kéo cánh cửa ra.
Khi Tần Dật Hiên trông thấy bộ dạng của Tô Song Song thì thoáng sửng sốt một chút. Đối diện với đôi mắt của Tô Song Song đã đỏ mọng lên quả thực đã sắp thành một quả đào nhỏ đến nơi rồi, lại còn thêm vẻ mặt đầy tủi thân kia nữa, chỉ nhìn liếc nhìn một cái, Tần Dật Hiên đã cảm thấy đau lòng.
Vừa nghĩ tới Tô Song Song chỉ vì Tần Mặc mà khóc lóc thương tâm đến như thế kia, trong nháy mắt, một ngọn lửa giận trong lòng Tần Dật Hiên liền bốc lên. Chỉ có điều, anh đã che giấu kín đáo ở bên trong, chỉ có trong đôi mắt vẫn toát ra sự lo lắng và đau lòng thật sâu sắc.
Tô Song Song bĩu môi, mặc dù biết nói như vậy có chút cứng nhắc và yếu đuối, nhưng cô vẫn cúi đầu xuống, vẻ mặt áy náy, nhẹ giọng nói một tiếng xin lỗi: “Anh, thực xin lỗi, em đã hiểu lầm anh rồi...”
“Song Song, rốt cuộc em còn muốn để cho anh phải lo lắng cho em tới khi nào nữa đây?” Tần Dật Hiên cũng không đợi để Tô Song Song nói hết câu, đã duỗi cánh tay ra, kéo cô vào trong ngực của mình, chống cằm mình lên trán của cô, thở dài một hơi nặng nề.
Tô Song Song vừa nghe thấy Tần Dật Hiên nói như vậy..., bao nỗi tủi thân đang chất chứa trong lòng giống như đã thật sự tìm thấy lối để thoát ra, trong nháy mắt, tất cả đều bừng lên, phun trào ra ngoài, càng nghĩ cô càng cảm thấy mình thật oan ức, bắt đầu gào khóc.
Tần Dật Hiên nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng của Tô Song Song. Giống y như khi cô còn bé anh vẫn thường hay dỗ dành cô như thế, trong miệng anh nhẹ nhàng thì thầm: “Ngoan nào, có anh đây rồi... Có anh đây rồi...”
Tô Song Song không biết mình khóc bao lâu, dù sao sau khi đợi cô lấy lại được tinh thần, ngẩng đầu lên nhìn lại anh thì trên bả vai bộ âu phục của Tần Dật Hiên đã ướt nhẹp, dính đầy nước mắt nước mũi của cô.
Trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ rực lên. Cô hít mũi một cái, cũng không biết phải nói cái gì cho tốt nữa. Tần Dật Hiên thấy Tô Song Song mở trừng tròng mắt nhìn lên bả vai của mình, bộ dáng chân tay đầy vẻ luống cuống, không nhịn được liền nhẹ nhàng cười rộ lên.
“Khóc đủ chưa vậy?” Giọng nói của Tần Dật Hiên mềm mại, dịu dàng tràn ngập sự cưng chiều như khi cô còn bé.
Tô Song Song vừa nghe thấy thế, vội vàng khẽ gật đầu, vừa mới động đậy một cái, không ngờ nước mũi lại thi nhau chảy xuống. Cô vội vàng hơi ngửa đầu ra sau, hít hít, hết sức xấu hổ.
Tần Dật Hiên thấy bộ dạng này của Tô Song Song thì lại càng không sao nhịn được nữa, cười rộ lên giòn giã. Tiếng cười sảng khoái của anh đã hóa giải giờ phút xấu hổ kia, Tô Song Song vuốt vuốt cái mũi đến ê ẩm, cũng nhẹ nhàng cười rộ lên theo Tần Dật Hiên.
Tác giả :
Mèo Tứ Nhi