Nam Thần Nhảy Quảng Trường
Chương 33: Poodle công or Poodle thụ, so (vậy nên), đến cùng là ai làm ai rồi?
Edit + Beta: Snail
Sau khi Mạch Đương rửa mặt xong, ba người cùng nhau ra cửa đến một quán ăn ở đầu hẻm ăn bữa sáng.
Nhìn Mạch Đương lúc ăn vẫn không quên đùa giỡn Trì Yến, thường thường đoạt thức ăn từ trong chén anh, mà Trì Yến hoàn toàn không có bộ dáng không kiên nhẫn, khiến Mạch Nha cảm giác con mắt lại mù lần nữa.
Ăn sáng xong, Mạch Nha liền rời đi trước, vừa rời khỏi cậu lập tức gọi cho Tưởng Ninh Ninh, “Tiểu Chanh!! Chuyện lớn rồi! Anh tui ngủ cùng Trì Yến! Bọn họ ngủ cùng!”
Tưởng Ninh Ninh: “…”
“Wey wey wey? Bà nghe tui nói không, tui nói anh tui ngủ cùng Trì Yến, bọn họ ngủ cùng! Ngay hôm qua…”
“Tui nghe được, ông chờ một chút, tui tiếp điện thoại Mạch Đương đã.” Tưởng Ninh Ninh bên kia vừa nói xong liền cúp máy.
Mạch Nha: “…” Mình có thể bị đánh chết không?
Mạch Đương cùng Trì Yến ra đầu hẻm liền gọi cho Tưởng Ninh Ninh trước, Tưởng Ninh Ninh có nuôi mèo, cô tương đối quen thuộc với bệnh viện thú cưng, tìm cô sẽ thuận tiện hơn. Có điều điện thoại vừa thông, Mạch Đương còn chưa mở miệng đối phương bên kia liền hỏi: “Ông ngủ với Trì Yến?”
“…” Mạch Đương liếc nhìn Trì Yến đang đùa với Mạch Manh bên cạnh, may mắn âm thanh di động mình không quá lớn.
Cậu đổi tai nghe điện thoại, ánh mắt chuyển sang hướng khác.
Tay sờ Mạch Manh của Trì Yến dừng lại, không biến sắc nhẹ quét mắt nhìn cậu một thoáng.
Hỏi rõ vị trí bệnh viện thú cưng, Mạch Đương tính toán cùng Trì Yến đi xem vết thương trên người anh trước, dù sao lưng Trì Yến bị thương không nhẹ, Trì Yến lại nói hai bệnh viện đó ở gần nhau, mang Mạch Manh khám trước rồi anh lại đi.
Vì thế hai người mang Mạch Manh đến bệnh viện thú cưng, Mạch Manh bị thương không nghiêm trọng, ngoại trừ vết thương trên đùi, nơi khác không có vấn đề, chung quy mèo hoang có thể bảo vệ chính mình rất tốt, ở thời điểm nguy hiểm sẽ lựa chọn tư thế ít tổn thương nhất. Bác sĩ băng bó xong chân Mạch Manh, dặn dò hai người một ít chuyện cần chú ý liền để bọn họ đi lĩnh thuốc.
Bởi vì muốn đi bệnh viện, Mạch Đương gửi Mạch Manh lại bệnh viện thú cưng, cậu cùng Trì Yến đi đến bệnh viện tư nhân bên cạnh.
Thời điểm ở cửa bệnh viện đăng ký, y tá nhỏ ghi tên chào hỏi Trì Yến, Mạch Đương thấp giọng hỏi: “Bạn anh hử?”
“Không tính là bạn.” Trì Yến nói, ngựa quen đường cũ dẫn cậu đến khoa ngoại, trên đường lại gặp vài người chào hỏi anh.
Mạch Đương thấy thế không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ Trì Yến cũng thường xuyên đánh nhau bị thương? Đây là bệnh viện anh thường đến khám sao?
Nam thần đánh nhau… bức tranh có điểm không đúng lắm nha!
Mạch Đương nghi hoặc cùng anh đến khoa ngoại, lúc bọn họ đến bên trong còn hai bệnh nhân, hai người không đi vào, mà đứng ở cửa. Bác sĩ đưa lưng về phía bọn họ kiểm tra cho bệnh nhân, không nhìn rõ diện mạo, có điều nghe giọng hẳn là rất trẻ.
Mạch Đương đưa tay đụng đụng Trì Yến, nói: “Anh thường tới đây sao?”
“Coi là vậy đi.” Trì Yến gật gật đầu.
“Vì sao? Chẳng lẽ…” Mạch Đương nhìn anh từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng ở vị trí không hài hòa nào đó.
“Cậu đang miên man suy nghĩ cái gì.” Trì Yến có chút đau đầu.
“Tui đây không phải lo lắng cho anh sao.” Mạch Đương cười hì hì một chút, cảm giác đùa giỡn nam thần thiệt tốt quá đi mà.
Trì Yến không để ý tới cậu, thấy bác sĩ làm xong liền nói: “Vào đi thôi.”
“À được.”
Bác sĩ đưa đơn cho bệnh nhân kia, để anh ta đi in vài tấm hình rồi về lại, bệnh nhân đi rồi Mạch Đương cầm đơn đăng ký đặt lên bàn, vừa định nói chuyện, Trì Yến bên cạnh đã mở miệng trước, anh hô một tiếng với bác sĩ: “Cha.”
Mạch Đương: “…”
Bác sĩ chính là cha Trì Yến, Trì Đông Minh.
“Trì Yến, sao lại đến đây? Con…” Trì Yến nghe giọng anh thì ngẩng đầu, nói được một nửa liền nhìn thấy vết thương trên mặt Trì Yến, buông bút xuống đứng lên, “Mặt làm sao vậy? Sao trên tay cũng bị thương?”
“Xảy ra chút tai nạn nhỏ, không có gì đáng ngại.” Trì Yến nói liếc nhìn Mạch Đương bên cạnh đang hóa đá, trong mắt mang ý cười, “Đây là bạn con Mạch Đương, Mạch Đương, đây là cha tôi.”
“Chào con, Mạch Đương.” Trì Đông Minh cười gật đầu với Mạch Đương.
“Chào ngài, nhạc…” Mạch Đương giật mình một cái, đem chữ ‘phụ’ phía sau đè ép xuống, che miệng quay lưng đi, thầm hự vài tiếng.
“Đứa nhỏ này làm sao vậy?” Trì Đông Minh nhìn về phía Trì Yến, tiếp đó Mạch Đương liền quay người lại gập lưng 90 độ khom người chào, “Chào chú Trì! Lần đầu gặp mặt, xin giúp đỡ nhiều hơn.”
Trì Yến: “…”
Trì Đông Minh: “…”
“Không cần đại lễ như vậy.” Trì Đông Minh cười vỗ vỗ vai cậu, thấy bắp thịt cậu có chút căng thẳng liền nói, “Thả lỏng đi, chú hung dữ vậy sao?”
“Vâng, chú Trì.” Mạch Đương lại khom người.
Trì Đông Minh bật cười, cũng không sửa cậu nữa, đặt ánh mắt về trên người Trì Yến, hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Còn chỗ nào bị thương?”
“Trên lưng, trên lưng bị thương rất nghiêm trọng, hôm qua con chỉ thoa chút thuốc đơn giản, chú Trì nhanh xem coi anh ấy có bị nhiễm trùng không.” Mạch Đương nói, nhắc tới Trì Yến giọng điệu cậu không khỏi có chút gấp.
“Đã nói không sao, cậu không cần lo lắng.” Trì Yến an ủi cậu.
“Anh có nhìn thấy đâu, xanh một mảng lớn đó!” Mạch Đương cãi lại.
“Lại đây xem trước đi, cởi áo ra.” Trì Đông Minh nói, ý bảo Trì Yến ngồi lên băng ghế.
Trì Yến đi qua ngồi rồi cởi T-shirt trên người ra, vết thương sau lưng anh so với tối qua thoạt nhìn còn nghiêm trọng hơn một ít, màu xanh tím trở nên gần như tím đen, do tụ huyết quá nặng tạo thành.
Mạch Đương vừa nhìn thấy lưng anh, trái tim nhỏ như bị bóp chặt, hận không thể đau thay anh.
Trì Đông Minh nhìn thấy chân mày cũng nhăn lại, minh bạch nguyên nhân tối qua Trì Yến không về nhà. Ông khẽ ấn vài cái trên miệng vết thương, “Sao lại bị thương nặng như vậy? Xảy ra chuyện gì?”
“Lúc trước chơi bóng xảy ra chút chuyện.” Trì Yến hời hợt nói cho qua, không muốn ông lo lắng nhiều.
Nghe anh nói vậy, Trì Đông Minh đại khái cũng có thể đoán được một ít, trước đây lúc Trì Yến thi đấu cũng từng gặp tình huống này, có vài đội bóng vì ngăn cản anh ra sân, cũng sẽ dùng đến một ít thủ đoạn bỉ ổi. Làm cha, nhìn con trai mình bị thương thành như vậy, tính tình có tốt cũng không nhịn được, Trì Đông Minh nhìn vết thương trên lưng Trì Yến, ánh mắt trầm xuống, “Biết là ai không?”
Mạch Đương nghe vậy liền nhìn Trì Yến, cậu cũng muốn biết người tối qua là ai.
“Không cần lo lắng, đã xử lý.” Câu này của Trì Yến là nói với Trì Đông Minh, đuôi mắt lại quét sang Mạch Đương, ý tứ trong mắt chỉ hai người hiểu được, nếu hôm qua Mạch Đương không chạy đến, sau đó chính anh khẳng định cũng muốn đòi lại, có điều chiếu theo trình độ hôm qua Mạch Đương đơn phương đánh đối phương, sự tình cũng xem như đã giải quyết.
Mạch Đương ngẩng đầu nhìn trời, một chút cũng không muốn thừa nhận người đánh nhau liều mạng hôm qua là mình.
Từ nhỏ Trì Yến đã có chủ kiến, tính cách ổn trọng không khiến người bận tâm, anh nói như vậy, Trì Đông Minh không hỏi nhiều nữa, nhưng cũng bảo anh đừng chuyện gì cũng tự mình gánh, xử lý không được hoặc xử lý không tốt thì phải nói với ông, Trì Yến gật đầu ứng tiếng, để ông về nhà đừng nói với mẹ.
“Bộ dạng này của con cũng chả giấu được đâu, chẳng lẽ còn ở ngoài mãi? Chỗ mẹ con còn dễ nói, chỉ sợ Trì Bảo sẽ khóc.” Trì Đông Minh liếc nhìn vết thương trên tay cùng trên mặt anh.
“Thì nói con chơi bóng bị trầy da, Trì Bảo khóc mãi cũng quen rồi.” Trì Yến nói.
Trì Đông Minh bất đắc dĩ lắc đầu, nói với Mạch Đương đứng bên cạnh: “Mạch Đương con cũng đừng đứng nữa, ngồi đó chờ chú đi, chú kiểm tra cho nó một chút.”
“Con đứng là được ạ.” Mạch Đương nói, cậu muốn biết vết thương của Trì Yến thế nào.
“Ngồi đi.” Trì Yến đưa tay đẩy nhẹ cậu một cái, Mạch Đương lúc này mới đến ghế dựa bên cạnh ngồi xuống chờ, nhưng ánh mắt vẫn không rời Trì Yến, thuận đường quan sát Trì Đông Minh một phen.
Trì Đông Minh tuổi chừng bốn mươi, mặc áo blouse trắng lộ ra khí chất vô cùng ôn hòa, ngũ quan khá tương tự Trì Yến, thoạt nhìn như bản thành thục của Trì Yến. Mạch Đương nhìn ông, tựa như thấy được Trì Yến hai mươi năm sau vậy, không khỏi nghĩ nếu Trì Yến không bài xích mình có tâm tư phương diện kia với anh, bọn họ có thể vẫn bên cạnh nhau đến thời điểm đó, Trì Yến sau khi thành thục đại khái sẽ là như vậy đi, chỉ là khí chất bất đồng mà thôi.
Tối qua Trì Yến nói cha mình là bác sĩ, Mạch Đương không nghĩ đến sẽ là bác sĩ bệnh viện tư nhân, bệnh viện này vô cùng nổi danh trong thành phố, thiết bị chữa bệnh cùng lực lượng bác sĩ đều cực kỳ lợi hại, so với bệnh viện thành phố không kém hơn chút nào. Cha Trì Yến nếu có thể đảm nhiệm chức chủ nhiệm ngoại khoa ở đây, vậy liền chứng minh y thuật của ông rất cao.
Lúc kiểm tra cho Trì Yến chân mày vẫn hơn nhăn, ngón tay khi ấn lên vết thương của Trì Yến cũng sẽ thấp giọng hỏi anh thế nào, vừa kiểm tra vừa dặn dò anh chuyện cần chú ý. Mạch Đương nhìn dáng vẻ hai cha con bọn họ chung đụng, có chút ngẩn ngơ.
Đây đại khái chính là hình ảnh cha con trong nhà người bình thường mới có đi, ấm áp lại tốt đẹp, khiến cậu sinh lòng hướng tới, lại không cách nào tới gần.
Bất kể là cha nuôi mình, hay là người cha trên mặt huyết thống kia, vĩnh viễn đều không có khả năng chung đụng với cậu như vậy, mà cậu cũng khinh thường.
Hiện tại xem ra, mặc kệ là bản thân Trì Yến, hai là về mặt gia đình, anh đều ưu tú hơn người thường rất nhiều, trái lại với mình, thật đúng là cái gì cũng tệ mà.
Trong lòng Mạch Đương cười cười, thu hồi tâm tư, lấy di động ra dời đi tâm tình của mình, vừa mở weibo liền thấy mấy trăm comment cùng lượt share chưa đọc, 90% đến từ weibo “Mang nam thần về nhà” hôm qua.
Từ tối qua đến giờ, khu bình luận lại bị tô đen lên một cấp bậc khác.
–Duang: Tui mang nam thần về nhà, đêm nay anh ấy muốn ở lại, hiện đang tắm, kế tiếp tui nên làm gì đây?!
— Cảnh: Cái gì thím cũng không cần làm, thím chỉ cần bị… làm.
— Cá Chình Tương: tui não bổ mười vạn chữ H văn!!
— Hạ Mạt Lương: Đại đại sao còn chưa dậy post weibo?! Chẳng lẽ thật sự bị làm không dậy nổi rồi sao?
— Là Đại Ủy Không Phải Đại Vĩ: Hôm nay cũng không post chương mới!! Ôi trời ạ! Nhất định là cúc hoa tàn rơi đầy đất rồi! Đau lòng đại đại!
— Khêu Đèn Xem Kiếm: Lần đầu tiên đã điên cuồng như vậy thật sự tốt sao? Nhưng mà tui cảm thấy rất rất tốt á à a~
— Nói Nói Liền Quên: Não bổ đến không ngừng lại được!!
Mạch Đương nhìn bình luận mới nhớ tới chương mới lưu ở Tấn Giang mình đã post sạch, những chương dự trữ cậu còn chưa beta lại, mấy ngày này chỉ lo bồi dưỡng tình cảm với Trì Yến, cậu quên mất chuyện này, có điều hiện đang ở bên ngoài, chương dự trữ trong máy tính không post lên được, dứt khoát ngày mai post cả đôi, vì thế cậu phát một thông báo, chắc lần này lại bị nổ comment cho xem.
— Duang: Mấy cưng khiến tui nhìn thấy được sư thầy đen tối quật khởi! Kỳ thật chúng tôi chỉ an tĩnh ngủ một giấc, nam thần bị thương, hiện đang cùng anh ấy ở bệnh viện, hôm nay không post truyện, ngày mai post cả đôi bù lại. @Duang: Tui mang nam thần về nhà, đêm nay anh ấy muốn ở lại, hiện đang tắm, kế tiếp tui nên làm gì đây?!
— Tiểu Bạch Thấu Thấu: Nam thần bị thương… Cho nên nói kỳ thật đại đại là công? Poodle công?!! Tui bị nghịch CP…
— Tô Mộc Mộc Mộc Mộc: Cùng nghịch CP, cho nên nói cúc hoa tàn là nam thần?! Tui cần yên tĩnh một chút…
— Hoa Nở Bốn Mùa: Vì sao không post chương mới!! Chẳng lẽ đại đại dùng tay X nam thần nên ngón tay cần nghỉ ngơi một bữa? Xin lỗi tui tự động tinh lọc ngay đây!!!
— Trần Duyên: Lầu trên bỉ max level luôn dồi…
— Họa Nhan Nhan Nhan: Poodle công nói, về sau vì sinh hoạt tính phắc của nam thần thắp một ngọn nến.
— Dĩ Mạt Mạt Mạt: Kỳ thật một khi tiếp nhận thiết định Poodle công như vậy, vẫn là rất chờ mong nha~
— HyukHae: Thích Poodle thụ mà, ép khô nam thần gì gì đó! Đại đại phóng túng như thế nhất định sẽ ngồi lên tự mình chuyển động!
— Tam Tô Thế Tử Tương: Tự mình động ~
Chỉ nhìn đến bình luận của mí người tui đều bị làm cho đen tối đến không chịu nỗi!! Mạch Đương vẫn cho rằng chính mình đủ đen, nhưng một nhóm sư thầy sâu bọ trước mắt luôn có thể khiến cậu đổi mới nhận thức về chữ “đen”! Nhìn hết nỗi dzồi Orz.
Lướt weibo nên Mạch Đương không chú ý tới Trì Yến đã kiểm tra xong đi tới bên cạnh cậu, vừa chuẩn bị đóng weibo liền nghe thấy Trì Yến nói: “Đang nhìn cái gì?”
Mạch Đương cả kinh, ngẩng đầu liền thấy Trì Yến hạ thấp khuôn mặt. Mặt áp sát quá gần rồi, tay cậu run lên, di động liền rơi xuống đất, Trì Yến khom lưng giúp cậu nhặt lên.
Mạch Đương: “…”
Sau khi Mạch Đương rửa mặt xong, ba người cùng nhau ra cửa đến một quán ăn ở đầu hẻm ăn bữa sáng.
Nhìn Mạch Đương lúc ăn vẫn không quên đùa giỡn Trì Yến, thường thường đoạt thức ăn từ trong chén anh, mà Trì Yến hoàn toàn không có bộ dáng không kiên nhẫn, khiến Mạch Nha cảm giác con mắt lại mù lần nữa.
Ăn sáng xong, Mạch Nha liền rời đi trước, vừa rời khỏi cậu lập tức gọi cho Tưởng Ninh Ninh, “Tiểu Chanh!! Chuyện lớn rồi! Anh tui ngủ cùng Trì Yến! Bọn họ ngủ cùng!”
Tưởng Ninh Ninh: “…”
“Wey wey wey? Bà nghe tui nói không, tui nói anh tui ngủ cùng Trì Yến, bọn họ ngủ cùng! Ngay hôm qua…”
“Tui nghe được, ông chờ một chút, tui tiếp điện thoại Mạch Đương đã.” Tưởng Ninh Ninh bên kia vừa nói xong liền cúp máy.
Mạch Nha: “…” Mình có thể bị đánh chết không?
Mạch Đương cùng Trì Yến ra đầu hẻm liền gọi cho Tưởng Ninh Ninh trước, Tưởng Ninh Ninh có nuôi mèo, cô tương đối quen thuộc với bệnh viện thú cưng, tìm cô sẽ thuận tiện hơn. Có điều điện thoại vừa thông, Mạch Đương còn chưa mở miệng đối phương bên kia liền hỏi: “Ông ngủ với Trì Yến?”
“…” Mạch Đương liếc nhìn Trì Yến đang đùa với Mạch Manh bên cạnh, may mắn âm thanh di động mình không quá lớn.
Cậu đổi tai nghe điện thoại, ánh mắt chuyển sang hướng khác.
Tay sờ Mạch Manh của Trì Yến dừng lại, không biến sắc nhẹ quét mắt nhìn cậu một thoáng.
Hỏi rõ vị trí bệnh viện thú cưng, Mạch Đương tính toán cùng Trì Yến đi xem vết thương trên người anh trước, dù sao lưng Trì Yến bị thương không nhẹ, Trì Yến lại nói hai bệnh viện đó ở gần nhau, mang Mạch Manh khám trước rồi anh lại đi.
Vì thế hai người mang Mạch Manh đến bệnh viện thú cưng, Mạch Manh bị thương không nghiêm trọng, ngoại trừ vết thương trên đùi, nơi khác không có vấn đề, chung quy mèo hoang có thể bảo vệ chính mình rất tốt, ở thời điểm nguy hiểm sẽ lựa chọn tư thế ít tổn thương nhất. Bác sĩ băng bó xong chân Mạch Manh, dặn dò hai người một ít chuyện cần chú ý liền để bọn họ đi lĩnh thuốc.
Bởi vì muốn đi bệnh viện, Mạch Đương gửi Mạch Manh lại bệnh viện thú cưng, cậu cùng Trì Yến đi đến bệnh viện tư nhân bên cạnh.
Thời điểm ở cửa bệnh viện đăng ký, y tá nhỏ ghi tên chào hỏi Trì Yến, Mạch Đương thấp giọng hỏi: “Bạn anh hử?”
“Không tính là bạn.” Trì Yến nói, ngựa quen đường cũ dẫn cậu đến khoa ngoại, trên đường lại gặp vài người chào hỏi anh.
Mạch Đương thấy thế không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ Trì Yến cũng thường xuyên đánh nhau bị thương? Đây là bệnh viện anh thường đến khám sao?
Nam thần đánh nhau… bức tranh có điểm không đúng lắm nha!
Mạch Đương nghi hoặc cùng anh đến khoa ngoại, lúc bọn họ đến bên trong còn hai bệnh nhân, hai người không đi vào, mà đứng ở cửa. Bác sĩ đưa lưng về phía bọn họ kiểm tra cho bệnh nhân, không nhìn rõ diện mạo, có điều nghe giọng hẳn là rất trẻ.
Mạch Đương đưa tay đụng đụng Trì Yến, nói: “Anh thường tới đây sao?”
“Coi là vậy đi.” Trì Yến gật gật đầu.
“Vì sao? Chẳng lẽ…” Mạch Đương nhìn anh từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng ở vị trí không hài hòa nào đó.
“Cậu đang miên man suy nghĩ cái gì.” Trì Yến có chút đau đầu.
“Tui đây không phải lo lắng cho anh sao.” Mạch Đương cười hì hì một chút, cảm giác đùa giỡn nam thần thiệt tốt quá đi mà.
Trì Yến không để ý tới cậu, thấy bác sĩ làm xong liền nói: “Vào đi thôi.”
“À được.”
Bác sĩ đưa đơn cho bệnh nhân kia, để anh ta đi in vài tấm hình rồi về lại, bệnh nhân đi rồi Mạch Đương cầm đơn đăng ký đặt lên bàn, vừa định nói chuyện, Trì Yến bên cạnh đã mở miệng trước, anh hô một tiếng với bác sĩ: “Cha.”
Mạch Đương: “…”
Bác sĩ chính là cha Trì Yến, Trì Đông Minh.
“Trì Yến, sao lại đến đây? Con…” Trì Yến nghe giọng anh thì ngẩng đầu, nói được một nửa liền nhìn thấy vết thương trên mặt Trì Yến, buông bút xuống đứng lên, “Mặt làm sao vậy? Sao trên tay cũng bị thương?”
“Xảy ra chút tai nạn nhỏ, không có gì đáng ngại.” Trì Yến nói liếc nhìn Mạch Đương bên cạnh đang hóa đá, trong mắt mang ý cười, “Đây là bạn con Mạch Đương, Mạch Đương, đây là cha tôi.”
“Chào con, Mạch Đương.” Trì Đông Minh cười gật đầu với Mạch Đương.
“Chào ngài, nhạc…” Mạch Đương giật mình một cái, đem chữ ‘phụ’ phía sau đè ép xuống, che miệng quay lưng đi, thầm hự vài tiếng.
“Đứa nhỏ này làm sao vậy?” Trì Đông Minh nhìn về phía Trì Yến, tiếp đó Mạch Đương liền quay người lại gập lưng 90 độ khom người chào, “Chào chú Trì! Lần đầu gặp mặt, xin giúp đỡ nhiều hơn.”
Trì Yến: “…”
Trì Đông Minh: “…”
“Không cần đại lễ như vậy.” Trì Đông Minh cười vỗ vỗ vai cậu, thấy bắp thịt cậu có chút căng thẳng liền nói, “Thả lỏng đi, chú hung dữ vậy sao?”
“Vâng, chú Trì.” Mạch Đương lại khom người.
Trì Đông Minh bật cười, cũng không sửa cậu nữa, đặt ánh mắt về trên người Trì Yến, hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Còn chỗ nào bị thương?”
“Trên lưng, trên lưng bị thương rất nghiêm trọng, hôm qua con chỉ thoa chút thuốc đơn giản, chú Trì nhanh xem coi anh ấy có bị nhiễm trùng không.” Mạch Đương nói, nhắc tới Trì Yến giọng điệu cậu không khỏi có chút gấp.
“Đã nói không sao, cậu không cần lo lắng.” Trì Yến an ủi cậu.
“Anh có nhìn thấy đâu, xanh một mảng lớn đó!” Mạch Đương cãi lại.
“Lại đây xem trước đi, cởi áo ra.” Trì Đông Minh nói, ý bảo Trì Yến ngồi lên băng ghế.
Trì Yến đi qua ngồi rồi cởi T-shirt trên người ra, vết thương sau lưng anh so với tối qua thoạt nhìn còn nghiêm trọng hơn một ít, màu xanh tím trở nên gần như tím đen, do tụ huyết quá nặng tạo thành.
Mạch Đương vừa nhìn thấy lưng anh, trái tim nhỏ như bị bóp chặt, hận không thể đau thay anh.
Trì Đông Minh nhìn thấy chân mày cũng nhăn lại, minh bạch nguyên nhân tối qua Trì Yến không về nhà. Ông khẽ ấn vài cái trên miệng vết thương, “Sao lại bị thương nặng như vậy? Xảy ra chuyện gì?”
“Lúc trước chơi bóng xảy ra chút chuyện.” Trì Yến hời hợt nói cho qua, không muốn ông lo lắng nhiều.
Nghe anh nói vậy, Trì Đông Minh đại khái cũng có thể đoán được một ít, trước đây lúc Trì Yến thi đấu cũng từng gặp tình huống này, có vài đội bóng vì ngăn cản anh ra sân, cũng sẽ dùng đến một ít thủ đoạn bỉ ổi. Làm cha, nhìn con trai mình bị thương thành như vậy, tính tình có tốt cũng không nhịn được, Trì Đông Minh nhìn vết thương trên lưng Trì Yến, ánh mắt trầm xuống, “Biết là ai không?”
Mạch Đương nghe vậy liền nhìn Trì Yến, cậu cũng muốn biết người tối qua là ai.
“Không cần lo lắng, đã xử lý.” Câu này của Trì Yến là nói với Trì Đông Minh, đuôi mắt lại quét sang Mạch Đương, ý tứ trong mắt chỉ hai người hiểu được, nếu hôm qua Mạch Đương không chạy đến, sau đó chính anh khẳng định cũng muốn đòi lại, có điều chiếu theo trình độ hôm qua Mạch Đương đơn phương đánh đối phương, sự tình cũng xem như đã giải quyết.
Mạch Đương ngẩng đầu nhìn trời, một chút cũng không muốn thừa nhận người đánh nhau liều mạng hôm qua là mình.
Từ nhỏ Trì Yến đã có chủ kiến, tính cách ổn trọng không khiến người bận tâm, anh nói như vậy, Trì Đông Minh không hỏi nhiều nữa, nhưng cũng bảo anh đừng chuyện gì cũng tự mình gánh, xử lý không được hoặc xử lý không tốt thì phải nói với ông, Trì Yến gật đầu ứng tiếng, để ông về nhà đừng nói với mẹ.
“Bộ dạng này của con cũng chả giấu được đâu, chẳng lẽ còn ở ngoài mãi? Chỗ mẹ con còn dễ nói, chỉ sợ Trì Bảo sẽ khóc.” Trì Đông Minh liếc nhìn vết thương trên tay cùng trên mặt anh.
“Thì nói con chơi bóng bị trầy da, Trì Bảo khóc mãi cũng quen rồi.” Trì Yến nói.
Trì Đông Minh bất đắc dĩ lắc đầu, nói với Mạch Đương đứng bên cạnh: “Mạch Đương con cũng đừng đứng nữa, ngồi đó chờ chú đi, chú kiểm tra cho nó một chút.”
“Con đứng là được ạ.” Mạch Đương nói, cậu muốn biết vết thương của Trì Yến thế nào.
“Ngồi đi.” Trì Yến đưa tay đẩy nhẹ cậu một cái, Mạch Đương lúc này mới đến ghế dựa bên cạnh ngồi xuống chờ, nhưng ánh mắt vẫn không rời Trì Yến, thuận đường quan sát Trì Đông Minh một phen.
Trì Đông Minh tuổi chừng bốn mươi, mặc áo blouse trắng lộ ra khí chất vô cùng ôn hòa, ngũ quan khá tương tự Trì Yến, thoạt nhìn như bản thành thục của Trì Yến. Mạch Đương nhìn ông, tựa như thấy được Trì Yến hai mươi năm sau vậy, không khỏi nghĩ nếu Trì Yến không bài xích mình có tâm tư phương diện kia với anh, bọn họ có thể vẫn bên cạnh nhau đến thời điểm đó, Trì Yến sau khi thành thục đại khái sẽ là như vậy đi, chỉ là khí chất bất đồng mà thôi.
Tối qua Trì Yến nói cha mình là bác sĩ, Mạch Đương không nghĩ đến sẽ là bác sĩ bệnh viện tư nhân, bệnh viện này vô cùng nổi danh trong thành phố, thiết bị chữa bệnh cùng lực lượng bác sĩ đều cực kỳ lợi hại, so với bệnh viện thành phố không kém hơn chút nào. Cha Trì Yến nếu có thể đảm nhiệm chức chủ nhiệm ngoại khoa ở đây, vậy liền chứng minh y thuật của ông rất cao.
Lúc kiểm tra cho Trì Yến chân mày vẫn hơn nhăn, ngón tay khi ấn lên vết thương của Trì Yến cũng sẽ thấp giọng hỏi anh thế nào, vừa kiểm tra vừa dặn dò anh chuyện cần chú ý. Mạch Đương nhìn dáng vẻ hai cha con bọn họ chung đụng, có chút ngẩn ngơ.
Đây đại khái chính là hình ảnh cha con trong nhà người bình thường mới có đi, ấm áp lại tốt đẹp, khiến cậu sinh lòng hướng tới, lại không cách nào tới gần.
Bất kể là cha nuôi mình, hay là người cha trên mặt huyết thống kia, vĩnh viễn đều không có khả năng chung đụng với cậu như vậy, mà cậu cũng khinh thường.
Hiện tại xem ra, mặc kệ là bản thân Trì Yến, hai là về mặt gia đình, anh đều ưu tú hơn người thường rất nhiều, trái lại với mình, thật đúng là cái gì cũng tệ mà.
Trong lòng Mạch Đương cười cười, thu hồi tâm tư, lấy di động ra dời đi tâm tình của mình, vừa mở weibo liền thấy mấy trăm comment cùng lượt share chưa đọc, 90% đến từ weibo “Mang nam thần về nhà” hôm qua.
Từ tối qua đến giờ, khu bình luận lại bị tô đen lên một cấp bậc khác.
–Duang: Tui mang nam thần về nhà, đêm nay anh ấy muốn ở lại, hiện đang tắm, kế tiếp tui nên làm gì đây?!
— Cảnh: Cái gì thím cũng không cần làm, thím chỉ cần bị… làm.
— Cá Chình Tương: tui não bổ mười vạn chữ H văn!!
— Hạ Mạt Lương: Đại đại sao còn chưa dậy post weibo?! Chẳng lẽ thật sự bị làm không dậy nổi rồi sao?
— Là Đại Ủy Không Phải Đại Vĩ: Hôm nay cũng không post chương mới!! Ôi trời ạ! Nhất định là cúc hoa tàn rơi đầy đất rồi! Đau lòng đại đại!
— Khêu Đèn Xem Kiếm: Lần đầu tiên đã điên cuồng như vậy thật sự tốt sao? Nhưng mà tui cảm thấy rất rất tốt á à a~
— Nói Nói Liền Quên: Não bổ đến không ngừng lại được!!
Mạch Đương nhìn bình luận mới nhớ tới chương mới lưu ở Tấn Giang mình đã post sạch, những chương dự trữ cậu còn chưa beta lại, mấy ngày này chỉ lo bồi dưỡng tình cảm với Trì Yến, cậu quên mất chuyện này, có điều hiện đang ở bên ngoài, chương dự trữ trong máy tính không post lên được, dứt khoát ngày mai post cả đôi, vì thế cậu phát một thông báo, chắc lần này lại bị nổ comment cho xem.
— Duang: Mấy cưng khiến tui nhìn thấy được sư thầy đen tối quật khởi! Kỳ thật chúng tôi chỉ an tĩnh ngủ một giấc, nam thần bị thương, hiện đang cùng anh ấy ở bệnh viện, hôm nay không post truyện, ngày mai post cả đôi bù lại. @Duang: Tui mang nam thần về nhà, đêm nay anh ấy muốn ở lại, hiện đang tắm, kế tiếp tui nên làm gì đây?!
— Tiểu Bạch Thấu Thấu: Nam thần bị thương… Cho nên nói kỳ thật đại đại là công? Poodle công?!! Tui bị nghịch CP…
— Tô Mộc Mộc Mộc Mộc: Cùng nghịch CP, cho nên nói cúc hoa tàn là nam thần?! Tui cần yên tĩnh một chút…
— Hoa Nở Bốn Mùa: Vì sao không post chương mới!! Chẳng lẽ đại đại dùng tay X nam thần nên ngón tay cần nghỉ ngơi một bữa? Xin lỗi tui tự động tinh lọc ngay đây!!!
— Trần Duyên: Lầu trên bỉ max level luôn dồi…
— Họa Nhan Nhan Nhan: Poodle công nói, về sau vì sinh hoạt tính phắc của nam thần thắp một ngọn nến.
— Dĩ Mạt Mạt Mạt: Kỳ thật một khi tiếp nhận thiết định Poodle công như vậy, vẫn là rất chờ mong nha~
— HyukHae: Thích Poodle thụ mà, ép khô nam thần gì gì đó! Đại đại phóng túng như thế nhất định sẽ ngồi lên tự mình chuyển động!
— Tam Tô Thế Tử Tương: Tự mình động ~
Chỉ nhìn đến bình luận của mí người tui đều bị làm cho đen tối đến không chịu nỗi!! Mạch Đương vẫn cho rằng chính mình đủ đen, nhưng một nhóm sư thầy sâu bọ trước mắt luôn có thể khiến cậu đổi mới nhận thức về chữ “đen”! Nhìn hết nỗi dzồi Orz.
Lướt weibo nên Mạch Đương không chú ý tới Trì Yến đã kiểm tra xong đi tới bên cạnh cậu, vừa chuẩn bị đóng weibo liền nghe thấy Trì Yến nói: “Đang nhìn cái gì?”
Mạch Đương cả kinh, ngẩng đầu liền thấy Trì Yến hạ thấp khuôn mặt. Mặt áp sát quá gần rồi, tay cậu run lên, di động liền rơi xuống đất, Trì Yến khom lưng giúp cậu nhặt lên.
Mạch Đương: “…”
Tác giả :
Công Tử Như Lan