Nam Thần Nhà Tôi
Chương 337: Em cần anh
Cuối cùng cô đặt mua vé trong thời gian dài, nhưng lại đến nước F bằng thuyền, một là vì cơ thể của Hứa Cung Diễn, hai là sợ đi máy bay sẽ bị người của Phương Tinh Nghị điều tra ra.
Hai ngày nay, Hứa Cung Diễn luôn yên lặng kiệm lời, để mặc cô dẫn đi đâu thì đi, không buồn không vui, Dương Yến cảm thấy mình chỉ dẫn theo thể xác của anh, trong lòng rất chua xót.
Khi lên thuyền nghỉ ngơi, Dương Yến mang ly nước và thuốc tới cho anh.
Cô thấy anh lặng lẽ uống thuốc, không nhịn được lên tiếng: “Hứa Cung Diễn, anh đừng vậy nữa, em nhìn cũng khó chịu, anh muốn nói thì nói đi, đừng im lặng như thế.”
Cô không thích anh như vậy, giống như người sắp chết.
Hứa Cung Diễn nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy mặt biển xanh biếc và những gợn sóng lấp lánh.
Một lúc sau, anh thấp giọng nói: “Đừng đi tìm phòng thực nghiệm kia nữa, em hãy dẫn anh đi khắp nơi, anh biết cơ thể mình, có tìm được cũng vô ích.”
Anh vừa uống thuốc đã kịch liệt ho khan.
Ho đến mức trong tay đều là máu.
Dương Yến vội vàng cầm khăn tới lau cho anh, mắt chua xót: “Chắc chắn có tác dụng, nói không chừng lúc chúng ta tới đó, kết quả nghiên cứu của bọn họ đã xuất ra ngoài rồi.”
“Anh mới hai mươi mấy tuổi, sao có thể chết được?” Dương Yến nắm chặt tay anh, trong mắt tràn đầy khẩn cầu: “Coi như vì em, anh đừng nghĩ nhiều như thế, em hy vọng anh có thể sống vui vẻ.”
Hứa Cung Diễn vuốt ve khuôn mặt cô.
Mềm mại, trắng mịn.
Dáng vẻ cô giống như lúc họ mới quen biết, không hề thay đổi gì, lại ngày càng tự tin, không cần dựa vào sự bảo vệ của anh, có thể tự đứng vững rồi.
Phương Tinh Nghị nói đúng, anh đã nghĩ Dương Yến quá yếu đuối rồi, cô không thể bị nhốt trong lồng sắt được.
“Anh sai rồi, là anh quá sợ hãi.” Hứa Cung Diễn lẩm bẩm: “Anh sợ anh trai sẽ xuống tay với em, nhưng giờ anh nhận ra, em còn dũng cảm hơn anh nghĩ, có thể gánh vác mọi thứ.”
Anh không chỉ không bảo vệ cô, mà ngược lại còn đẩy cô ra xa.
Dẫn đến việc bọn họ đã bỏ lỡ nhau cả đời.
Dương Yến lắc đầu: “Không phải, anh luôn bảo vệ em, được sự bảo vệ của anh, em mới bình yên vô sự, giờ em cũng vậy, rất cần anh.”
“Anh sống không được bao lâu nữa?”
Dương Yến vội vàng dùng ngón tay chặn môi anh lại, ánh mắt bi thương lại kiên định: “Anh sẽ sống lâu trăm tuổi, đợi anh khỏe rồi dẫn em đi trượt tuyết được không, chẳng phải anh từng nói muốn dạy em trượt tuyết sao?”
Hứa Cung Diễn bật cười.
Anh biết Dương Yến chia tay với Phương Tinh Nghị không phải vì yêu anh, mà vì anh sắp chết rồi, cô chỉ đồng tình với anh mà thôi.
Những lời này chỉ dỗ ngọt anh thôi.
“Được, đợi khỏe sẽ dạy cho em.” Hứa Cung Diễn nắm tay cô rất chặt: “Anh còn muốn dẫn em đi vòng quanh thế giới, ngắm nhìn phong cảnh đẹp nhất.”
Dương Yến nín khóc mỉm cười, ra sức gật đầu: “Chắc chắn rồi, em nhất định sẽ chờ.”
“Ừm.”
Rõ ràng tâm trạng của Hứa Cung Diễn đã tốt hơn nhiều, cũng trò chuyện thêm với cô mấy câu, cuối cùng nỗi lo lắng trong lòng cô cũng buông xuống.
Buổi trưa, Dương Yến dẫn Hứa Cung Diễn xuống phòng ăn.
Trên thuyền có suất cơm trưa, có điều không phải đầu bếp làm, món ăn đều ba bốn phần chín, hơi tanh.
Dương Yến ăn được mấy miếng thì không ăn nổi nữa, dạ dày cuồn cuộn khó nhịn được, muốn chống đỡ đi vào phòng vệ sinh, nhưng lại nghiêng đầu, nhanh chóng chạy tới nôn vào trong thùng rác.
Hứa Cung Diễn vỗ lưng cho cô, vẻ mặt lo lắng: “Em không sao chứ?”
Dương Yến lắc đầu: “Không sao, chỉ là không quen đồ ăn trên thuyền thôi.”
Anh rót cho cô một ly nước, đợi sắc mặt cô tốt lên mới gọi phục vụ tới, cúi đầu nói thầm vào tai cậu ta mấy câu.
Đúng lúc cô nhìn thấy hỏi anh: “Anh dặn dò chuyện gì với cậu ta thế?”
“Anh bảo bọn họ chuẩn bị một suất cơm mới.”
“Không cần phiền phức vậy đâu, em ăn món khác cũng được.”
Hứa Cung Diễn rất kiên trì: “Không được, em không ăn quen thì đổi món khác, tránh việc ăn vào làm dạ dày khó chịu.”
Dương Yến chỉ có thể nghe theo lời anh.
Mười phút sau, phục vụ mang một phần cơm mới làm lên.
Không biết có phải do đổi đầu bếp không, phần cơm lần này không có mùi tanh, vị cay cũng đậm đà, Dương Yến cũng ăn nhiều hơn, có điều cơm vẫn không ngon.
Ăn xong, Hứa Cung Diễn lấy một tấm thẻ đưa cho phục vụ.
Phục vụ quét hai lần, hình như không quét ra được, rồi trả thẻ lại: “Thưa anh, thẻ này của anh không quẹt được.”
“Cậu thử lại lần nữa xem.” Hứa Cung Diễn khẽ nhíu mày: “Thẻ này tôi vẫn hay dùng mà.”
Phục vụ thử lại lần nữa nhưng vẫn không được.
“Dùng của tôi đi.” Dương Yến đưa thẻ của mình cho phục vụ, rồi nói đùa với Hứa Cung Diễn: “Có thể thẻ này anh đã quét nhiều lần rồi nên quên mất bên trong không còn tiền nữa.”
Hứa Cung Diễn nói chắc chắn: “Không đâu, bên trong ít nhất cũng còn mấy chục tỉ.”
“…”
Rời khỏi phòng ăn, Hứa Cung Diễn nhất quyết đi mượn điện thoại trên thuyền, khi điện thoại kết nối, không biết đối phương nói gì, sắc mặt anh bỗng trở nên khó coi.
Cúp máy, anh nói với Dương Yến: “Thẻ của anh đều bị đóng băng hết rồi.”
“Anh trai anh làm à?”
“Ngoài anh ta ra, không ai có bản lĩnh như thế.” Hứa Cung Diễn lại đi gọi điện thoại lần nữa: “Để anh gọi Chiến Thương qua đây.”
Dương Yến giữ tay anh lại: “Anh chạy qua chạy lại như thế cũng mệt rồi, tới nước F rồi anh gọi điện thoại cũng được, hơn nữa không phải thẻ em có thể quét sao, dùng thẻ của em là được.”
Cô cưỡng ép kéo Hứa Cung Diễn đi: “Được rồi, anh nên trở về nghỉ ngơi thôi.”
Anh chỉ có thể từ bỏ.
Không dễ gì mới dỗ được anh về phòng, Dương Yến thấy anh ngủ rồi mới rón rén rời đi, đi lên boong thuyền bên ngoài.
Gió thổi làm gò má cô đau đớn, cũng làm cô tỉnh táo hơn.
Cô nhìn mặt biển xanh biếc, nghĩ đến thất thần, Kỷ Gia Trí có biết lộ trình này của họ không? Phương Tinh Nghị ở Nam Thành ra sao rồi, Quách Thường Phúc có trông chừng anh kỹ càng không?
Giờ ngoài bệnh tình của Hứa Cung Diễn, việc cô sợ nhất là Kỷ Gia Trí nói chuyện này với Phương Tinh Nghị.
Chỉ mong mọi sự thu xếp của cô đều không muộn.
Dương Yến tính toán tỉ mỉ, còn nhờ Quách Thường Phúc và Trần Khang giúp đỡ, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng Kỷ Gia Trí đã sớm gửi tin tức trước khi cô sắp xếp mọi chuyện.
Nhà họ Phương…
Ông cụ Phương đọc được thư nặc danh thì chưa lên tiếng ngay.
Ông biết chắc chắn đối phương gửi thư nặc danh đến là có âm mưu, nhưng chuyện con dâu ông còn sống vẫn tạo gợn sóng trong lòng ông, khiến ông không thể bình tĩnh được.
Rất lâu sau, ông bấm số điện thoại trên bức thư.
“Xin chào, xin hỏi ai vậy?” Điện thoại kết nối rất nhanh, giọng nữ mềm mại lễ phép lại quen thuộc khiến ông cụ gần như rơi nước mắt.
“Là con sao?” Ông run giọng hỏi: “Có phải con không Tiểu Diệc?”
Đầu bên kia không đáp lại ngay mà truyền đến tiếng khóc kiềm nén: “Ba…”
Môi ông cụ run rẩy: “Con còn sống sao?”
Cơ thể ông cụ Phương không khỏe, không tiện ra ngoài, ông khuyên can đủ đường, cuối cùng cũng nhận đươc sự đồng ý của Miya Diệc, bảo quản gia đi đón người.
Ông ở phòng khách sốt ruột chờ đợi, 20 phút sau, thoáng nghe thấy bên ngoài có tiếng động cơ, ông không thể chờ đợi được nữa đi ra ngoài.
Vừa ra bên ngoài thì thấy phía xa xa, quản gia dẫn một người phụ nữ đi tới đây, bà ấy mặc áo khoác màu đen, khuôn mặt xa lạ nhưng đôi mắt lại rất quen thuộc.
Miya Diệc cũng thấy ông cụ Phương, mím môi không nói gì.
Đợi đến gần, hai người đối mặt nhau, vai Miya Diệc run lên, lặng lẽ chảy nước mắt, ông cụ đau lòng ôm cô vào trong ngực: “Con dâu, vất vả cho con rồi…”
Hai ngày nay, Hứa Cung Diễn luôn yên lặng kiệm lời, để mặc cô dẫn đi đâu thì đi, không buồn không vui, Dương Yến cảm thấy mình chỉ dẫn theo thể xác của anh, trong lòng rất chua xót.
Khi lên thuyền nghỉ ngơi, Dương Yến mang ly nước và thuốc tới cho anh.
Cô thấy anh lặng lẽ uống thuốc, không nhịn được lên tiếng: “Hứa Cung Diễn, anh đừng vậy nữa, em nhìn cũng khó chịu, anh muốn nói thì nói đi, đừng im lặng như thế.”
Cô không thích anh như vậy, giống như người sắp chết.
Hứa Cung Diễn nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy mặt biển xanh biếc và những gợn sóng lấp lánh.
Một lúc sau, anh thấp giọng nói: “Đừng đi tìm phòng thực nghiệm kia nữa, em hãy dẫn anh đi khắp nơi, anh biết cơ thể mình, có tìm được cũng vô ích.”
Anh vừa uống thuốc đã kịch liệt ho khan.
Ho đến mức trong tay đều là máu.
Dương Yến vội vàng cầm khăn tới lau cho anh, mắt chua xót: “Chắc chắn có tác dụng, nói không chừng lúc chúng ta tới đó, kết quả nghiên cứu của bọn họ đã xuất ra ngoài rồi.”
“Anh mới hai mươi mấy tuổi, sao có thể chết được?” Dương Yến nắm chặt tay anh, trong mắt tràn đầy khẩn cầu: “Coi như vì em, anh đừng nghĩ nhiều như thế, em hy vọng anh có thể sống vui vẻ.”
Hứa Cung Diễn vuốt ve khuôn mặt cô.
Mềm mại, trắng mịn.
Dáng vẻ cô giống như lúc họ mới quen biết, không hề thay đổi gì, lại ngày càng tự tin, không cần dựa vào sự bảo vệ của anh, có thể tự đứng vững rồi.
Phương Tinh Nghị nói đúng, anh đã nghĩ Dương Yến quá yếu đuối rồi, cô không thể bị nhốt trong lồng sắt được.
“Anh sai rồi, là anh quá sợ hãi.” Hứa Cung Diễn lẩm bẩm: “Anh sợ anh trai sẽ xuống tay với em, nhưng giờ anh nhận ra, em còn dũng cảm hơn anh nghĩ, có thể gánh vác mọi thứ.”
Anh không chỉ không bảo vệ cô, mà ngược lại còn đẩy cô ra xa.
Dẫn đến việc bọn họ đã bỏ lỡ nhau cả đời.
Dương Yến lắc đầu: “Không phải, anh luôn bảo vệ em, được sự bảo vệ của anh, em mới bình yên vô sự, giờ em cũng vậy, rất cần anh.”
“Anh sống không được bao lâu nữa?”
Dương Yến vội vàng dùng ngón tay chặn môi anh lại, ánh mắt bi thương lại kiên định: “Anh sẽ sống lâu trăm tuổi, đợi anh khỏe rồi dẫn em đi trượt tuyết được không, chẳng phải anh từng nói muốn dạy em trượt tuyết sao?”
Hứa Cung Diễn bật cười.
Anh biết Dương Yến chia tay với Phương Tinh Nghị không phải vì yêu anh, mà vì anh sắp chết rồi, cô chỉ đồng tình với anh mà thôi.
Những lời này chỉ dỗ ngọt anh thôi.
“Được, đợi khỏe sẽ dạy cho em.” Hứa Cung Diễn nắm tay cô rất chặt: “Anh còn muốn dẫn em đi vòng quanh thế giới, ngắm nhìn phong cảnh đẹp nhất.”
Dương Yến nín khóc mỉm cười, ra sức gật đầu: “Chắc chắn rồi, em nhất định sẽ chờ.”
“Ừm.”
Rõ ràng tâm trạng của Hứa Cung Diễn đã tốt hơn nhiều, cũng trò chuyện thêm với cô mấy câu, cuối cùng nỗi lo lắng trong lòng cô cũng buông xuống.
Buổi trưa, Dương Yến dẫn Hứa Cung Diễn xuống phòng ăn.
Trên thuyền có suất cơm trưa, có điều không phải đầu bếp làm, món ăn đều ba bốn phần chín, hơi tanh.
Dương Yến ăn được mấy miếng thì không ăn nổi nữa, dạ dày cuồn cuộn khó nhịn được, muốn chống đỡ đi vào phòng vệ sinh, nhưng lại nghiêng đầu, nhanh chóng chạy tới nôn vào trong thùng rác.
Hứa Cung Diễn vỗ lưng cho cô, vẻ mặt lo lắng: “Em không sao chứ?”
Dương Yến lắc đầu: “Không sao, chỉ là không quen đồ ăn trên thuyền thôi.”
Anh rót cho cô một ly nước, đợi sắc mặt cô tốt lên mới gọi phục vụ tới, cúi đầu nói thầm vào tai cậu ta mấy câu.
Đúng lúc cô nhìn thấy hỏi anh: “Anh dặn dò chuyện gì với cậu ta thế?”
“Anh bảo bọn họ chuẩn bị một suất cơm mới.”
“Không cần phiền phức vậy đâu, em ăn món khác cũng được.”
Hứa Cung Diễn rất kiên trì: “Không được, em không ăn quen thì đổi món khác, tránh việc ăn vào làm dạ dày khó chịu.”
Dương Yến chỉ có thể nghe theo lời anh.
Mười phút sau, phục vụ mang một phần cơm mới làm lên.
Không biết có phải do đổi đầu bếp không, phần cơm lần này không có mùi tanh, vị cay cũng đậm đà, Dương Yến cũng ăn nhiều hơn, có điều cơm vẫn không ngon.
Ăn xong, Hứa Cung Diễn lấy một tấm thẻ đưa cho phục vụ.
Phục vụ quét hai lần, hình như không quét ra được, rồi trả thẻ lại: “Thưa anh, thẻ này của anh không quẹt được.”
“Cậu thử lại lần nữa xem.” Hứa Cung Diễn khẽ nhíu mày: “Thẻ này tôi vẫn hay dùng mà.”
Phục vụ thử lại lần nữa nhưng vẫn không được.
“Dùng của tôi đi.” Dương Yến đưa thẻ của mình cho phục vụ, rồi nói đùa với Hứa Cung Diễn: “Có thể thẻ này anh đã quét nhiều lần rồi nên quên mất bên trong không còn tiền nữa.”
Hứa Cung Diễn nói chắc chắn: “Không đâu, bên trong ít nhất cũng còn mấy chục tỉ.”
“…”
Rời khỏi phòng ăn, Hứa Cung Diễn nhất quyết đi mượn điện thoại trên thuyền, khi điện thoại kết nối, không biết đối phương nói gì, sắc mặt anh bỗng trở nên khó coi.
Cúp máy, anh nói với Dương Yến: “Thẻ của anh đều bị đóng băng hết rồi.”
“Anh trai anh làm à?”
“Ngoài anh ta ra, không ai có bản lĩnh như thế.” Hứa Cung Diễn lại đi gọi điện thoại lần nữa: “Để anh gọi Chiến Thương qua đây.”
Dương Yến giữ tay anh lại: “Anh chạy qua chạy lại như thế cũng mệt rồi, tới nước F rồi anh gọi điện thoại cũng được, hơn nữa không phải thẻ em có thể quét sao, dùng thẻ của em là được.”
Cô cưỡng ép kéo Hứa Cung Diễn đi: “Được rồi, anh nên trở về nghỉ ngơi thôi.”
Anh chỉ có thể từ bỏ.
Không dễ gì mới dỗ được anh về phòng, Dương Yến thấy anh ngủ rồi mới rón rén rời đi, đi lên boong thuyền bên ngoài.
Gió thổi làm gò má cô đau đớn, cũng làm cô tỉnh táo hơn.
Cô nhìn mặt biển xanh biếc, nghĩ đến thất thần, Kỷ Gia Trí có biết lộ trình này của họ không? Phương Tinh Nghị ở Nam Thành ra sao rồi, Quách Thường Phúc có trông chừng anh kỹ càng không?
Giờ ngoài bệnh tình của Hứa Cung Diễn, việc cô sợ nhất là Kỷ Gia Trí nói chuyện này với Phương Tinh Nghị.
Chỉ mong mọi sự thu xếp của cô đều không muộn.
Dương Yến tính toán tỉ mỉ, còn nhờ Quách Thường Phúc và Trần Khang giúp đỡ, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng Kỷ Gia Trí đã sớm gửi tin tức trước khi cô sắp xếp mọi chuyện.
Nhà họ Phương…
Ông cụ Phương đọc được thư nặc danh thì chưa lên tiếng ngay.
Ông biết chắc chắn đối phương gửi thư nặc danh đến là có âm mưu, nhưng chuyện con dâu ông còn sống vẫn tạo gợn sóng trong lòng ông, khiến ông không thể bình tĩnh được.
Rất lâu sau, ông bấm số điện thoại trên bức thư.
“Xin chào, xin hỏi ai vậy?” Điện thoại kết nối rất nhanh, giọng nữ mềm mại lễ phép lại quen thuộc khiến ông cụ gần như rơi nước mắt.
“Là con sao?” Ông run giọng hỏi: “Có phải con không Tiểu Diệc?”
Đầu bên kia không đáp lại ngay mà truyền đến tiếng khóc kiềm nén: “Ba…”
Môi ông cụ run rẩy: “Con còn sống sao?”
Cơ thể ông cụ Phương không khỏe, không tiện ra ngoài, ông khuyên can đủ đường, cuối cùng cũng nhận đươc sự đồng ý của Miya Diệc, bảo quản gia đi đón người.
Ông ở phòng khách sốt ruột chờ đợi, 20 phút sau, thoáng nghe thấy bên ngoài có tiếng động cơ, ông không thể chờ đợi được nữa đi ra ngoài.
Vừa ra bên ngoài thì thấy phía xa xa, quản gia dẫn một người phụ nữ đi tới đây, bà ấy mặc áo khoác màu đen, khuôn mặt xa lạ nhưng đôi mắt lại rất quen thuộc.
Miya Diệc cũng thấy ông cụ Phương, mím môi không nói gì.
Đợi đến gần, hai người đối mặt nhau, vai Miya Diệc run lên, lặng lẽ chảy nước mắt, ông cụ đau lòng ôm cô vào trong ngực: “Con dâu, vất vả cho con rồi…”
Tác giả :
Thất Thất