Nam Thần Nhà Tôi
Chương 212: Phương tổng muốn giúp đỡ nhưng bị ghét bỏ (1)
Lâm Thanh Dung cần mẫn lau chùi cọ rửa phòng trọ, ngay cả sàn nhà cũng được lau chùi sạch sẽ, toàn bộ căn phòng rực rỡ hẳn lên. Dương Yến cũng không nhàn rỗi, đi chuẩn bị bữa sáng.
Một lúc sau, Lâm Thanh Dung hùng hùng hổ hổ chạy tới.
“Ni Ni, cái này cậu lấy từ chỗ nào vậy?” Lâm Thanh Dung đem hòn đá đặt trước mặt Dương Yến, hưng phấn nói: “Trông nó rất đẹp, tặng cho tớ có được không?”
Dương Yến nhìn thứ cô ấy đang cầm là một hòn đá. Hòn đá là hình trái tim tự nhiên, màu hồng, tựa như cặp đôi yêu nhau, cẩn thận mà tinh khiết.
Cô nhìn hòn đá, sững ra, “Cậu, cậu tìm thấy nó ở đâu?”
“Trong phòng cậu đó.” Lâm Thanh Dung nói, “Tớ muốn giúp cậu dọn chiếc hộp, vừa nhấc hộp lên thì hòn đá này từ trong hộp rơi ra. Không phải là quà lưu niệm cậu mua về từ đâu đó sao?”
Dương Yến nghĩ tới lần đi Hàng Khê chơi trước đó, lúc cùng Hứa Cung Diễn ăn đồ nướng, nghe cô gái bên cạnh nói: Nếu một cặp người yêu tìm thấy hòn đá hình trái tim ở biển Phi Điểu, điều đó chứng tỏ tình yêu của bọn họ vĩnh viễn sẽ không xa rời.
Hứa Cung Diễn tới biển Phi Điểu tìm được hòn đá hình trái tim, sau đó cất vào trong chiếc hộp của cô?
Anh ấy tin vào câu chuyện đó?
Nghĩ tới việc anh ấy chạy tới biển Phi Điểu, tìm kiếm trên bãi biển đầy đá, chỉ vì muốn tìm hòn đá hình trái tim này, trong lòng Dương Yến lại xao động.
Sau khi chia tay trong bữa tối từ thiện đó, cô hình như không gặp lại Hứa Cung Diễn, thậm chí không thể trả lại sợi dây chuyền cho anh ấy. Anh ấy trở về nước Y rồi sao?
“Ai nha, Ni Ni tớ đang nói chuyện với cậu đó!” thấy Dương Yến xuất thần, Lâm Thanh Dung lấy tay xua xua trước mắt cô, “Cậu đang nghĩ gì vậy?”
Dương Yến hồi thần, mỉm cười đáp: “Không có gì.”
“Vậy cậu tặng tớ hòn đá này nhé!” Lâm Thanh Dung nói rồi cầm lấy, “Tớ xem cậu cũng không phải rất thích nó.”
“Đây là của người khác.” Dương Yến đem hòn đá nắm chặt trong lòng bàn tay, nếu như chỉ là hòn đá bình thường thì không nói, thế nhưng lại có câu chuyện đó, “Đợi gặp lại anh ấy, mình còn phải trả lại.”
Lâm Thanh Dung ngạc nhiên, “Chỉ một hòn đá mà thôi, còn cần phải trả lại?”
“Hòn đá này thì khác.”
“Khác chỗ nào?” Lâm Thanh Dung hỏi, “Lẽ nào nó sẽ biến ra một bảo bối nhỏ?”
“Không phải.”
“Vậy cậu nói, khác chỗ nào!”
Lâm Thanh Dương muốn tìm hiểu tới cùng, khiến Dương Yến chịu không nổi, nói dối là khi mình từ Hàng Khê trở về, còn đem theo một vòng tay tì hưu, coi như đổi, đem ra tặng cô ấy.
Lâm Thanh Dung có chút mê tín, lập tức nhận lấy, bên tai Dương Yến cũng không ồn ào nữa.
Lúc bọn họ ăn bữa sáng, Lục Văn Thù tới, cậu ta tới đón Lâm Thanh Dung đi làm. Nhìn thấy bữa sáng, tất nhiên không khách khí ngồi xuống ăn, còn cùng Lâm Thanh Dung anh anh em em.
Dương Yến nhìn không nổi nữa, thực muốn gia nhập đội FFF thiêu chết cặp đôi này.
Cô kêu lên: “Đừng tú ân tú ái nữa được không!”
Ban đầu cô cảm thấy tích cách Lục Văn Thù với Lâm Thanh Dung rất khác nhau, nhiều nhất là quen nhau một tháng liền chia tay, ai biết hai người bọn họ lại quen nhau lâu như vậy, Lục Văn Thù còn thường xuyên chạy tới chỗ bọn họ cọ bữa sáng!
“Không tú ân tú ái thì sao vui được!” Lục Văn Thù cười toe toét nói: “Giống như trợ lý Tư trong vòng bạn bè khoe chó khoe mèo, thời gian đó để tìm bạn gái không phải tốt hơn sao?”
“Oa, thật sao?” Lâm Thanh Dung tràn đầy hứng thú, “Không ngờ trợ lý Tư còn thích nuôi thú cưng.”
“Nuôi thú cưng có gì hay, anh còn có thể nuôi em!” Lục Văn Thù không chút do dự hôn miệng cô, “Nào bảo bối, ăn nhiều cháo sò một chút.”
“Mỗi ngày ăn cái này, em chán ngấy rồi.”
“Anh kêu người làm cho em một lồng bánh bao, đợi lát nữa chúng ta qua lấy.”
“Còn muốn một lồng sủi cảo tôm.”
“Được!”
Gân xanh trên trán của Dương Yến giật giật, mặt không cảm xúc cầm cây chổi, hai người liền nhanh chóng chạy ra ngoài, “Tôi cầu xin hai người mau mau đi làm đi, buổi tối cũng không cần trở về!”
“Thân ái, tính khí em cũng hung dữ quá đi?” Lục Văn Thù né tránh né phải, cười đùa cợt nhả, “Em cũng có thể gọi anh hai của anh qua ăn sáng, bọn anh cũng không để ý.”
Lâm Thanh Dung nhéo anh một cái, tức giận nói: “Không được nhắc tới vái tên tra nam Phương tổng đó! Vòng quan hệ của anh rộng như vậy, giới thiệu vài tên đàn ông cho Ni Ni không phải tốt hơn sao?”
Lục Văn Thù khịt mũi, nói ẩn ý, “Vậy cũng phải xem thử xem cô Dương có thích hay không.”
Dương Yến hung tợn đóng sầm cửa.
Thực phiền!
Chẳng mấy chốc trong căn hộ chỉ còn lại một mình Dương Yến, cô dọn dẹp phòng bếp rồi tự pha cho mình một cốc cà phê. Tay nghề pha cà pha của cô càng lúc càng tốt, tự mình uống đều muốn khen không dứt lời.
Cô dùng điện thoại chỉnh lý một vài bưu kiện quan trọng, phần còn lại đến công ty giải quyết sau.
Lúc thoát message, Dương Yến nghĩ tới lời của Lục Văn Thù liền dạo qua vòng bạn bè, vừa lúc nhìn thấy bài đăng mười hai phút trước của trợ lý Tư, nói rằng chỉ có thể ở nhà tắm nắng.
Trong bức ảnh lộ ra cánh tay đang bó thạch cao, còn có một chú mèo Bố Ngẫu cực kỳ đáng yêu và mềm mại trước ống kính.
Dương Yến nhắn trợ lý Tư, hỏi anh ta sao vậy. Trợ lý Tư nói: [Đến nhà kho tìm đồ, bất cẩn ngã từ ghế xuống, cánh tay bị gãy xương.]
LG: [Lợi hại.]
Trợ lý Tư: [Cô Dương, cô ở công ty mới thế nào, đã quen chưa?]
LG: [Đã quen rồi, hôm nay tôi nghỉ.]
Trợ lý Tư: [Vậy vừa lúc, tiểu Bố Ngẫu nhà tôi vừa cai sữa, con dư lại một con, cô Dương có muốn nhận nuôi không? cô Dương không phải rất thích mèo sao?]
Dương Yến có chút động tâm.
Cô thích mèo, thế nhưng không thích mèo rụng lông, hơn nữa cảm thấy mèo có chút cao lãnh.
Dương Yến vừa định nhắn “Không cần đâu, tôi nhiều việc, không nuôi được.”, trợ lý Tư đã gửi liên tiếp vài bức ảnh qua, tiểu Bố Ngẫu manh manh đáng yêu đối diện ống kính, đôi mắt xanh lộ vẻ nhút nhát.
LG: [Anh gửi địa chỉ nhà anh cho tôi, tôi sẽ qua ngay bây giờ!!]
Nhìn thấy tin nhắn trả lời của Dương Yến, trợ lý Tư có thể cảm thấy tâm tình cấp bách của cô, vô cùng vừa ý, rồi có chút lo lắng gửi tin nhắn cho ông chủ của mình.
Trợ lý Tư: [Phương tổng, hai phần văn kiện mà tôi gửi ngài lúc trước có vấn đề, anh gửi chúng qua nhà tôi đi.]
Phương Tinh Nghị gửi lại một icon con dao.
Sát ý mười phần.
Phương tổng: [Cậu đi làm dùng tay bò lên sao, bảo tôi đi gửi văn kiện cho cậu?]
Trợ lý Tư: [Tay và tâm tôi đều bị tổn thương mà, Phương tổng nếu bận thì thôi vậy, đợi lát nữa Dương tiểu thư tới tìm tôi, tôi cùng Dương tiểu thư trò chuyện, nói không chừng tâm tình sẽ tốt.]
Sau khi gửi tin xong, trợ lý Tư tắt điện thoại, vuốt ve mèo Bố Ngẫu than thở, “Một người nhân viên vừa có thể làm việc, vừa có thể giải quyết nguy cơ tình cảm của sếp như mình, đi đâu tìm được a!”
“Meo!” Bố Ngẫu phất phất đuôi, cao lãnh hất đầu.
Không để anh vuốt ve.
- -
Dương Yến chỉ vào ngôi nhà cũ, hỏi anh ta: “Sống ở đây, tiền phá bỏ và di dời có thể lên mặt trăng không?”
“Cũng không hẳn, cô Dương không cảm thấy rất có không khí sao?”
“....”
Ngôi nhà cũ bên ngoài nhìn có vẻ cũ như muốn sụp, thế nhưng bên trong được trợ lý Tư tu sửa qua, hai tầng phục cổ đều mang phong cách Ma Rốc, cửa sổ sát đất lớn, cũng rất đẹp.
Tới sân sau, khi nhìn thấy Bố Ngẫu nằm trong cái ổ trên kệ tắm nắng, mắt Dương Yến không thể rời đi.
Một lúc sau, Lâm Thanh Dung hùng hùng hổ hổ chạy tới.
“Ni Ni, cái này cậu lấy từ chỗ nào vậy?” Lâm Thanh Dung đem hòn đá đặt trước mặt Dương Yến, hưng phấn nói: “Trông nó rất đẹp, tặng cho tớ có được không?”
Dương Yến nhìn thứ cô ấy đang cầm là một hòn đá. Hòn đá là hình trái tim tự nhiên, màu hồng, tựa như cặp đôi yêu nhau, cẩn thận mà tinh khiết.
Cô nhìn hòn đá, sững ra, “Cậu, cậu tìm thấy nó ở đâu?”
“Trong phòng cậu đó.” Lâm Thanh Dung nói, “Tớ muốn giúp cậu dọn chiếc hộp, vừa nhấc hộp lên thì hòn đá này từ trong hộp rơi ra. Không phải là quà lưu niệm cậu mua về từ đâu đó sao?”
Dương Yến nghĩ tới lần đi Hàng Khê chơi trước đó, lúc cùng Hứa Cung Diễn ăn đồ nướng, nghe cô gái bên cạnh nói: Nếu một cặp người yêu tìm thấy hòn đá hình trái tim ở biển Phi Điểu, điều đó chứng tỏ tình yêu của bọn họ vĩnh viễn sẽ không xa rời.
Hứa Cung Diễn tới biển Phi Điểu tìm được hòn đá hình trái tim, sau đó cất vào trong chiếc hộp của cô?
Anh ấy tin vào câu chuyện đó?
Nghĩ tới việc anh ấy chạy tới biển Phi Điểu, tìm kiếm trên bãi biển đầy đá, chỉ vì muốn tìm hòn đá hình trái tim này, trong lòng Dương Yến lại xao động.
Sau khi chia tay trong bữa tối từ thiện đó, cô hình như không gặp lại Hứa Cung Diễn, thậm chí không thể trả lại sợi dây chuyền cho anh ấy. Anh ấy trở về nước Y rồi sao?
“Ai nha, Ni Ni tớ đang nói chuyện với cậu đó!” thấy Dương Yến xuất thần, Lâm Thanh Dung lấy tay xua xua trước mắt cô, “Cậu đang nghĩ gì vậy?”
Dương Yến hồi thần, mỉm cười đáp: “Không có gì.”
“Vậy cậu tặng tớ hòn đá này nhé!” Lâm Thanh Dung nói rồi cầm lấy, “Tớ xem cậu cũng không phải rất thích nó.”
“Đây là của người khác.” Dương Yến đem hòn đá nắm chặt trong lòng bàn tay, nếu như chỉ là hòn đá bình thường thì không nói, thế nhưng lại có câu chuyện đó, “Đợi gặp lại anh ấy, mình còn phải trả lại.”
Lâm Thanh Dung ngạc nhiên, “Chỉ một hòn đá mà thôi, còn cần phải trả lại?”
“Hòn đá này thì khác.”
“Khác chỗ nào?” Lâm Thanh Dung hỏi, “Lẽ nào nó sẽ biến ra một bảo bối nhỏ?”
“Không phải.”
“Vậy cậu nói, khác chỗ nào!”
Lâm Thanh Dương muốn tìm hiểu tới cùng, khiến Dương Yến chịu không nổi, nói dối là khi mình từ Hàng Khê trở về, còn đem theo một vòng tay tì hưu, coi như đổi, đem ra tặng cô ấy.
Lâm Thanh Dung có chút mê tín, lập tức nhận lấy, bên tai Dương Yến cũng không ồn ào nữa.
Lúc bọn họ ăn bữa sáng, Lục Văn Thù tới, cậu ta tới đón Lâm Thanh Dung đi làm. Nhìn thấy bữa sáng, tất nhiên không khách khí ngồi xuống ăn, còn cùng Lâm Thanh Dung anh anh em em.
Dương Yến nhìn không nổi nữa, thực muốn gia nhập đội FFF thiêu chết cặp đôi này.
Cô kêu lên: “Đừng tú ân tú ái nữa được không!”
Ban đầu cô cảm thấy tích cách Lục Văn Thù với Lâm Thanh Dung rất khác nhau, nhiều nhất là quen nhau một tháng liền chia tay, ai biết hai người bọn họ lại quen nhau lâu như vậy, Lục Văn Thù còn thường xuyên chạy tới chỗ bọn họ cọ bữa sáng!
“Không tú ân tú ái thì sao vui được!” Lục Văn Thù cười toe toét nói: “Giống như trợ lý Tư trong vòng bạn bè khoe chó khoe mèo, thời gian đó để tìm bạn gái không phải tốt hơn sao?”
“Oa, thật sao?” Lâm Thanh Dung tràn đầy hứng thú, “Không ngờ trợ lý Tư còn thích nuôi thú cưng.”
“Nuôi thú cưng có gì hay, anh còn có thể nuôi em!” Lục Văn Thù không chút do dự hôn miệng cô, “Nào bảo bối, ăn nhiều cháo sò một chút.”
“Mỗi ngày ăn cái này, em chán ngấy rồi.”
“Anh kêu người làm cho em một lồng bánh bao, đợi lát nữa chúng ta qua lấy.”
“Còn muốn một lồng sủi cảo tôm.”
“Được!”
Gân xanh trên trán của Dương Yến giật giật, mặt không cảm xúc cầm cây chổi, hai người liền nhanh chóng chạy ra ngoài, “Tôi cầu xin hai người mau mau đi làm đi, buổi tối cũng không cần trở về!”
“Thân ái, tính khí em cũng hung dữ quá đi?” Lục Văn Thù né tránh né phải, cười đùa cợt nhả, “Em cũng có thể gọi anh hai của anh qua ăn sáng, bọn anh cũng không để ý.”
Lâm Thanh Dung nhéo anh một cái, tức giận nói: “Không được nhắc tới vái tên tra nam Phương tổng đó! Vòng quan hệ của anh rộng như vậy, giới thiệu vài tên đàn ông cho Ni Ni không phải tốt hơn sao?”
Lục Văn Thù khịt mũi, nói ẩn ý, “Vậy cũng phải xem thử xem cô Dương có thích hay không.”
Dương Yến hung tợn đóng sầm cửa.
Thực phiền!
Chẳng mấy chốc trong căn hộ chỉ còn lại một mình Dương Yến, cô dọn dẹp phòng bếp rồi tự pha cho mình một cốc cà phê. Tay nghề pha cà pha của cô càng lúc càng tốt, tự mình uống đều muốn khen không dứt lời.
Cô dùng điện thoại chỉnh lý một vài bưu kiện quan trọng, phần còn lại đến công ty giải quyết sau.
Lúc thoát message, Dương Yến nghĩ tới lời của Lục Văn Thù liền dạo qua vòng bạn bè, vừa lúc nhìn thấy bài đăng mười hai phút trước của trợ lý Tư, nói rằng chỉ có thể ở nhà tắm nắng.
Trong bức ảnh lộ ra cánh tay đang bó thạch cao, còn có một chú mèo Bố Ngẫu cực kỳ đáng yêu và mềm mại trước ống kính.
Dương Yến nhắn trợ lý Tư, hỏi anh ta sao vậy. Trợ lý Tư nói: [Đến nhà kho tìm đồ, bất cẩn ngã từ ghế xuống, cánh tay bị gãy xương.]
LG: [Lợi hại.]
Trợ lý Tư: [Cô Dương, cô ở công ty mới thế nào, đã quen chưa?]
LG: [Đã quen rồi, hôm nay tôi nghỉ.]
Trợ lý Tư: [Vậy vừa lúc, tiểu Bố Ngẫu nhà tôi vừa cai sữa, con dư lại một con, cô Dương có muốn nhận nuôi không? cô Dương không phải rất thích mèo sao?]
Dương Yến có chút động tâm.
Cô thích mèo, thế nhưng không thích mèo rụng lông, hơn nữa cảm thấy mèo có chút cao lãnh.
Dương Yến vừa định nhắn “Không cần đâu, tôi nhiều việc, không nuôi được.”, trợ lý Tư đã gửi liên tiếp vài bức ảnh qua, tiểu Bố Ngẫu manh manh đáng yêu đối diện ống kính, đôi mắt xanh lộ vẻ nhút nhát.
LG: [Anh gửi địa chỉ nhà anh cho tôi, tôi sẽ qua ngay bây giờ!!]
Nhìn thấy tin nhắn trả lời của Dương Yến, trợ lý Tư có thể cảm thấy tâm tình cấp bách của cô, vô cùng vừa ý, rồi có chút lo lắng gửi tin nhắn cho ông chủ của mình.
Trợ lý Tư: [Phương tổng, hai phần văn kiện mà tôi gửi ngài lúc trước có vấn đề, anh gửi chúng qua nhà tôi đi.]
Phương Tinh Nghị gửi lại một icon con dao.
Sát ý mười phần.
Phương tổng: [Cậu đi làm dùng tay bò lên sao, bảo tôi đi gửi văn kiện cho cậu?]
Trợ lý Tư: [Tay và tâm tôi đều bị tổn thương mà, Phương tổng nếu bận thì thôi vậy, đợi lát nữa Dương tiểu thư tới tìm tôi, tôi cùng Dương tiểu thư trò chuyện, nói không chừng tâm tình sẽ tốt.]
Sau khi gửi tin xong, trợ lý Tư tắt điện thoại, vuốt ve mèo Bố Ngẫu than thở, “Một người nhân viên vừa có thể làm việc, vừa có thể giải quyết nguy cơ tình cảm của sếp như mình, đi đâu tìm được a!”
“Meo!” Bố Ngẫu phất phất đuôi, cao lãnh hất đầu.
Không để anh vuốt ve.
- -
Dương Yến chỉ vào ngôi nhà cũ, hỏi anh ta: “Sống ở đây, tiền phá bỏ và di dời có thể lên mặt trăng không?”
“Cũng không hẳn, cô Dương không cảm thấy rất có không khí sao?”
“....”
Ngôi nhà cũ bên ngoài nhìn có vẻ cũ như muốn sụp, thế nhưng bên trong được trợ lý Tư tu sửa qua, hai tầng phục cổ đều mang phong cách Ma Rốc, cửa sổ sát đất lớn, cũng rất đẹp.
Tới sân sau, khi nhìn thấy Bố Ngẫu nằm trong cái ổ trên kệ tắm nắng, mắt Dương Yến không thể rời đi.
Tác giả :
Thất Thất