Nam Thần Lạnh Lùng Quá Phúc Hắc
Chương 6: Mình muốn lấy thân báo đáp 6
“Nếu bộ dạng đối phương đẹp, vậy thì nói ơn cứu mạng, không có gì báo đáp, tiểu nữ chỉ có thể lấy thân báo đáp.” Mẹ Đường Du Nhiên quay đầu, cười ha ha với con gái mình, sau đó cô nhíu mày nói: “Sao thế, con hỏi chuyện này làm gì?”
“Con hỏi chơi vậy.” Đường Du Nhiên thấy biểu cảm tò mò của mẹ mình, trái tim nhỏ lập tức đập thình thịch, cô bé vội vàng ngồi xuống.
Đến cửa nhà, mẹ Đường Du Nhiên mới mở cửa ra, một bóng dáng nho nhỏ vội vàng chạy về phía hai người.
“Mẹ - -! Chị - -!” Giọng nói non nớt vang lên trong phòng khách, một giây sau, một cơ thể nhỏ mềm mại chạy ào vào lòng Đường Du Nhiên.
“Nam Nam.” Đường Du Nhiên trở tay ôm em trai mình, cúi đầu hôn lên gương mặt tròn tròn, mềm mại trắng nõn của cậu.
Đường Nam ba tuổi ngẩng đầu, không chút khách sáo hôn lại chị gái mình, sau đó cậu nói: “Chị, chơi với em.”
“Được.” Đường Du Nhiên gật đầu, nắm tay Đường Nam đi vào phòng ngủ.
Mẹ Đường Du Nhiên nhìn thoáng qua bóng người đứng ở cửa phòng bếp, sau đó mở miệng hỏi: “Hôm nay anh tan làm sớm vậy?”
“Đơn vị không có chuyện gì, anh mua xương sườn em và Du Du thích ăn, buổi tối ăn sườn xào chua ngọt được không?” Cha Đường Du Nhiên cười tít mắt tựa vào cửa phòng bếp, dịu dàng nói.
“Được.” Mẹ Đường Du Nhiên gật đầu, xoay người đi rửa tay, sau đó cô đeo tạp dề vào, làm trợ thủ cho chồng mình.
Trong phòng ngủ ở bên kia, Đường Du Nhiên không tập trung chơi xếp gỗ với Đường Nam, một lát sau, xếp gỗ đổ bốn lần.
“Chị, sao lại đổ mất rồi?” Đường Nam hơi mất hứng kéo tay áo Đường Du Nhiên, cậu chu miệng nhỏ hỏi.
“Nam Nam.” Đường Du Nhiên buông xếp gỗ trong tay xuống, hai tay cô bé nắm lấy bả vai Đường Nam, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cậu nói: “Chị hỏi em một vấn đề.”
“Vấn đề gì ạ?” Đường Nam thấy cô bé nghiêm túc như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trở nên nghiêm túc hơn.
“Em biết lấy thân báo đáp là gì không?”
“Không biết ạ.” Vẻ mặt Đường Nam mơ màng lắc đầu.
“Haizz… Thôi vậy…” Đường Du Nhiên thở dài một hơi, ngay cả cô bé cũng không biết, sao em trai có thể biết được.
Đường Nam thấy cô bé buồn bực, đôi mắt đen như mực hơi đảo, bỗng nhiên đứng dậy chạy ra ngoài nói: “Chị, chị đợi em một lát, em đi hỏi cha giúp chị!”
“Haizz… Em đợi đã…” Đường Du Nhiên chưa kịp ngăn cản cậu, cơ thể nho nhỏ đã chạy không thấy bóng dáng.
Một lát sau, vẻ mặt Đường Nam hưng phấn chạy về hét lên với Đường Du Nhiên: “Chị, chị, em biết lấy thân báo đáp là gì rồi.”
“Là gì?” Trên mặt Đường Du Nhiên tràn đầy chờ mong nhìn em trai mình.
“Cha nói, lấy thân báo đáp là moah moah, sờ sờ, cuối cùng là ha ha hắc…” Đường Nam nghiêm túc lặp lại với Đường Du Nhiên một lần.
“…”
Khóe miệng Đường Du Nhiên giật giật, hình như cô bé… Không hiểu gì…
“Đây là moah moah!” Đường Nam giơ tay ôm lấy mặt chị gái mình, hôn chụt một cái, sau đó vươn tay sờ tóc của cô bé, tiếp tục nói: “Sờ nữa, sau đó cười với người kia một cái, ha ha hắc.”
“Con hỏi chơi vậy.” Đường Du Nhiên thấy biểu cảm tò mò của mẹ mình, trái tim nhỏ lập tức đập thình thịch, cô bé vội vàng ngồi xuống.
Đến cửa nhà, mẹ Đường Du Nhiên mới mở cửa ra, một bóng dáng nho nhỏ vội vàng chạy về phía hai người.
“Mẹ - -! Chị - -!” Giọng nói non nớt vang lên trong phòng khách, một giây sau, một cơ thể nhỏ mềm mại chạy ào vào lòng Đường Du Nhiên.
“Nam Nam.” Đường Du Nhiên trở tay ôm em trai mình, cúi đầu hôn lên gương mặt tròn tròn, mềm mại trắng nõn của cậu.
Đường Nam ba tuổi ngẩng đầu, không chút khách sáo hôn lại chị gái mình, sau đó cậu nói: “Chị, chơi với em.”
“Được.” Đường Du Nhiên gật đầu, nắm tay Đường Nam đi vào phòng ngủ.
Mẹ Đường Du Nhiên nhìn thoáng qua bóng người đứng ở cửa phòng bếp, sau đó mở miệng hỏi: “Hôm nay anh tan làm sớm vậy?”
“Đơn vị không có chuyện gì, anh mua xương sườn em và Du Du thích ăn, buổi tối ăn sườn xào chua ngọt được không?” Cha Đường Du Nhiên cười tít mắt tựa vào cửa phòng bếp, dịu dàng nói.
“Được.” Mẹ Đường Du Nhiên gật đầu, xoay người đi rửa tay, sau đó cô đeo tạp dề vào, làm trợ thủ cho chồng mình.
Trong phòng ngủ ở bên kia, Đường Du Nhiên không tập trung chơi xếp gỗ với Đường Nam, một lát sau, xếp gỗ đổ bốn lần.
“Chị, sao lại đổ mất rồi?” Đường Nam hơi mất hứng kéo tay áo Đường Du Nhiên, cậu chu miệng nhỏ hỏi.
“Nam Nam.” Đường Du Nhiên buông xếp gỗ trong tay xuống, hai tay cô bé nắm lấy bả vai Đường Nam, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cậu nói: “Chị hỏi em một vấn đề.”
“Vấn đề gì ạ?” Đường Nam thấy cô bé nghiêm túc như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trở nên nghiêm túc hơn.
“Em biết lấy thân báo đáp là gì không?”
“Không biết ạ.” Vẻ mặt Đường Nam mơ màng lắc đầu.
“Haizz… Thôi vậy…” Đường Du Nhiên thở dài một hơi, ngay cả cô bé cũng không biết, sao em trai có thể biết được.
Đường Nam thấy cô bé buồn bực, đôi mắt đen như mực hơi đảo, bỗng nhiên đứng dậy chạy ra ngoài nói: “Chị, chị đợi em một lát, em đi hỏi cha giúp chị!”
“Haizz… Em đợi đã…” Đường Du Nhiên chưa kịp ngăn cản cậu, cơ thể nho nhỏ đã chạy không thấy bóng dáng.
Một lát sau, vẻ mặt Đường Nam hưng phấn chạy về hét lên với Đường Du Nhiên: “Chị, chị, em biết lấy thân báo đáp là gì rồi.”
“Là gì?” Trên mặt Đường Du Nhiên tràn đầy chờ mong nhìn em trai mình.
“Cha nói, lấy thân báo đáp là moah moah, sờ sờ, cuối cùng là ha ha hắc…” Đường Nam nghiêm túc lặp lại với Đường Du Nhiên một lần.
“…”
Khóe miệng Đường Du Nhiên giật giật, hình như cô bé… Không hiểu gì…
“Đây là moah moah!” Đường Nam giơ tay ôm lấy mặt chị gái mình, hôn chụt một cái, sau đó vươn tay sờ tóc của cô bé, tiếp tục nói: “Sờ nữa, sau đó cười với người kia một cái, ha ha hắc.”
Tác giả :
Vong Ký Hô Hấp Đích Miêu