Nam Thần Công Lược Hệ Thống
Chương 66
“Em muốn ra ngoài! Mau thả em ra ngoài!” Ở sau ba ngày bị bắt về hang ổ của đoàn hải tặc, Hạ Lăng rốt cuộc nhịn không nổi bắt đầu bùng nổ, ở trước mặt các vị hải tặc đang vây xem lật bàn.
Mẹ nó, đây là chuyện gì hả, trở lại thế giới này ba ngày rồi, mỗi ngày ngoại trừ hai ông anh trai bị mắc bệnh xà tinh đệ khống cùng với lão cha vừa ngốc vừa đáng yêu kia ra, hắn cũng chỉ nhìn thấy mấy vị hải tặc tùy thời muốn tới để xoát cảm giác tồn tại cùng vô hạn bán manh! Hơn nữa, cái đám này thực sự là hải tặc sao (╯‵□′)╯︵┻━┻!
Hải tặc tinh tế trong truyền thuyết không phải đều là cao quý lãnh diễm tà mị cuồng khốc duệ, có thể làm cho người ta đứng ngồi không yên, là sự tồn tại không ai dám đụng tới hay sao! Vì cái gì tới nơi này rồi sẽ không thấy giống như vậy! Không phải hải tặc Hạ gia là một đám yêu tiền không yêu mệnh, là hải tặc tinh tế tung hoành ngang dọc khắp bốn phương a! Như thế nào hắn chỉ thấy một đám suốt ngày thích bán manh!
“Tiểu thiếu gia, cậu không cần làm như vậy, ngoan ngoãn ở lại trong này không phải là tốt hơn sao? Cậu xem, trong nhà có ăn có mặc, nếu cậu không có việc gì làm thì tiểu thiếu gia có thể cầm vũ trụ tệ đi tới bể bơi để bơi lội, chút tiền cỏn con đó, chúng ta vẫn có đủ để cung cấp cho cậu a. Cho nên cậu ngoan ngoãn đừng náo loạn nữa, ăn chút đồ ăn đi.” Một Alpha nữ hải tặc đem đồ ăn ở trong tay đưa tới trước mặt của Hạ Lăng. Nguyên bản còn tính toán giả bộ cao lãnh một phen, nào ngờ vừa ngửi được một mâm đồ ăn thơm ngào ngạt xong, Hạ Lăng liền hoàn toàn quăng luôn suy nghĩ muốn tuyệt thực trước đó đi xa cả vài cái tinh cầu.
“…” Tuy biết rằng Hạ Lăng tuyệt đối sẽ không tuyệt thực được thành công, nhưng mà Hạ Viêm vẫn không nhịn được, quay đầu nhìn về phía Hạ Dật ngồi ở bên cạnh, “Hay là cứ để em ấy đi ra ngoài một lần đi, có linh hồn buộc định với Bạch Linh rồi, em ấy cũng chạy không được bao xa.” Để cho Hạ Lăng ra ngoài, mục đích kỳ thực rất đơn giản. Gã chính là muốn để cho Hạ Lăng hiểu được rằng, mặc kệ hắn có chạy tới đâu, bọn họ đều có thể đem tung tích của hắn phát hiện trong thời gian ngắn nhất.
“Để cho em ấy mang theo Bạch Linh đi ra ngoài chơi một lần đi.” Hạ Dật khởi động màn hình bên trong cơ giáp màu đen, trên màn hình treo lơ lửng trước mắt hiện lên hình ảnh mà anh đang theo dõi những hành động của Lạc Y, “Chuyện này cũng không đơn giản như chúng ta nghĩ đâu. Anh cảm thấy chúng ta nhất định phải tìm hiểu kĩ xem, đến tột cùng kẻ nương nhờ sống lại ở trong thân thể trước kia của Hạ Lăng là ai.”
….
“Vì cái gì lại muốn chạy?” Lạc Y nghiêng đầu, tóc đen mềm mại bởi vì động tác của y mà thuận thế che đi đôi mắt đỏ như máu kia. Khi đang nói chuyện, khóe miệng của y hơi cong lên. Găng tay màu trắng vẫn luôn đeo ở trên bàn tay của y, giờ phút này không biết là bởi vì máu của chính mình hay là bởi vì máu người khác, bị nhuộm thành màu đỏ tươi.
“…” Thân thể nguyên bản của Hạ Lăng, không… phải gọi chính xác là Bạch Lê. Bạch Lê lúc này ôm lấy miệng vết thương ở trên cánh tay, cảm thấy máu trong khối thân thể này đang nhanh chóng xói mòn. Cho dù đã được bỏ vào trong ***g bảo dưỡng hơn một năm, thế nhưng máu của khối thân thể này cũng không bởi vì vậy mà đông lại, cho nên Bạch Lê mới có thể tạm thời sử dụng cùng điều khiển được nó. Nhưng sau khi rời khỏi ***g bảo dưỡng, y mới cảm nhận rõ ràng được khối thân thể này có bao nhiêu cứng ngắc. Muốn giết chết được người trước mắt, căn bản là đang nằm mơ.
“Nếu cậu không trốn, sẽ không bị thương.” Lạc Y đứng ở một vị trí cách Bạch Lê khoảng mười thước. Y có thể cảm nhận được trên người Hạ Lăng có chỗ nào đó không thích hợp, hơn nữa Hạ Lăng sau khi tỉnh lại, lại làm cho y có cảm giác giống như một người khác. Trên người mang theo vô tận oán niệm, chỉ cần nhìn thấu qua đôi mắt kia của Hạ Lăng, Lạc Y cũng có thể nhìn ra được sát ý chợt lóe lên bên trong đó.
Mặc kệ có phải là Hạ Lăng hay không, chỉ cần bắt được trở về, tìm hiểu một chút là sẽ lần ra được chân tường. Bất quá đối với loại hành vi không ngoan như tự tiện trốn đi này, vẫn phải trừng phạt một chút, nhất định phải để cho đối phương khắc sâu trong trí nhớ mới được. Lạc Y rút ra kiếm năng lượng treo ở bên hông, chậm rãi bước về hướng Bạch Lê đang đứng. Đối với áp chế của Alpha, nguyên thân là một Beta, căn bản sẽ không chống đỡ được lâu.
Sắc mặt của Bạch Lê có chút khó coi. Lúc này đừng nói tới chuyện y muốn giết Lạc Y, chỉ sợ kéo dài thêm thời gian, ngay cả khối thân thể này cũng không thể tiếp tục sử dụng. Mà biện pháp duy nhất ở hiện tại, đó là trước trốn đi, sau đó quyết định tiếp.
“Chậc, lại muốn chạy?” Nhìn thấy bóng dáng chạy thoát của Bạch Lê, Lạc Y thu hồi kiếm năng lượng. Máy truyền tin trong tay phóng ra hình ảnh 3D, y có thể thấy rất rõ ràng phương hướng mà Bạch Lê chạy đi, không chỉ là nhất cử nhất động của đối phương, thậm chí là cả động tác nhỏ nhất Lạc Y cũng có thể thấy nhất thanh nhị sở: “Mặc kệ cậu chạy tới đâu, kết cục không phải là đã sớm được định đoạt tốt lắm rồi sao?”
Dù sao đây cũng là thân thể mới, Bạch Lê không thể khống chế tốt được. Hơn nữa có Lạc Y đuổi theo vẫn luôn cố gắng duy trì một khoảng cách nhất định, thật giống như đối phương đã nắm hết tất cả ở trong tay, hoàn toàn không cần để ý tới những chi tiết dư thừa khác. Một loại cảm giác giống như mình là con chuột trong trò chơi mèo vờn chuột khiến cho Bạch Lê tâm tình cực kỳ khó chịu.
Mà chính vào lúc này đây, Hạ Lăng đang ngồi ở trong khoang điều khiển của Bạch Linh lại hoàn toàn không có tâm tư sung sướng thoải mái khi được thả ra ngoài. Hai ông anh trai bệnh xà tinh kia cư nhiên giống như được uống thuốc trị bệnh, đồng ý cho hắn đi ra bên ngoài chơi một ngày! Chỉ là hắn hoàn toàn không biết được Lạc Y hiện tại đang ở đâu có được không! Thời gian một ngày đi ra ngoài cũng không đủ để cho hắn ăn ngon một bữa a!
Cảm giác chính mình sắp nhàm chán tới chết rồi, Hạ Lăng rời khỏi khoang điều khiển của Bạch Linh, đem nó thu vào trong nút không gian đeo ở vòng cổ. Dù sao ở tại chỗ này cũng chẳng nhìn thấy ai, còn không bằng đi dạo vài vòng rồi trở về. Hơn nữa hệ thống cái đồ hãm hại kia cũng nhất quyết không chịu giúp đỡ hắn, hoàn toàn không cung cấp bất kì thông tin hữu dụng nào cho hắn cả, quả thực là muốn đem hắn ngược tới tình trạng khóc thét.
Bất quá có vài thời điểm, có những chuyện bạn càng không muốn nó xảy ra, thì nó lại cố tình càng không chịu nghe theo mong muốn của bạn; tương phản, có những chuyện bạn đã chẳng ôm hi vọng gì lớn lao, thậm chí còn không muốn xen vào nữa, thì nó lại như một tiểu yêu quái, chủ động chạy tới cuốn lấy bạn. Liền tỷ như hiện tại, thời điểm Hạ Lăng đang ngồi tại một chỗ chán muốn chết không biết nên làm gì, trước mặt đột nhiên chạy tới một người toàn thân dính đầy máu tươi, khiến cho tam quan của hắn tan vỡ tới một cảnh giới mới cực kỳ quỷ dị.
… Cái người vừa mới chạy qua kia nhìn thực quen mắt a! Rốt cuộc là đã nhìn thấy ở đâu rồi nhỉ? Hơn nữa trong đáy mắt của đối phương vì sao lại có vô số oán niệm như vậy? Đây là xảy ra chuyện gì a? Cảm giác sau lưng bị nhìn tới lạnh toát hẳn là không phải ảo giác của hắn đi? Khẳng định là bản thân hắn nhìn lầm rồi, quỷ quái yêu ma trên tinh cầu này thực nhiều a, hắn muốn trở về nhà, làm sao bây giờ QAQ!
Bạch Lê nhập vào trong thân thể trước kia của Hạ Lăng, thời điểm chạy trốn lại không nghĩ tới sẽ gặp được Hạ Lăng ở tại chỗ này. Bất quá có y ở đây làm con mồi, Lạc Y sẽ không thể phát hiện ra được thân phận chân thực của Hạ Lăng.
Cho nên Hạ Lăng sinh thời liền thấy được cỗ thân thể mà mình từng sử dụng qua, ở ngay tại trước mặt hắn, mang theo oán khí ngút trời mà chạy trốn, tục xưng là xoát độ cảm giác tồn tại. (╯‵□′)╯︵┻━┻ xoát cái trứng của mi a, cái lông gì được gọi là xoát độ cảm giác tồn tại hả! Mặc cho ai thấy thân thể trước kia của mình chạy ngang qua mặt để xoát độ cảm giác tồn tại thì đều cảm thấy được đây là một chuyện vô cùng điên rồ có được hay không!
Càng điên rồ hơn đây chính là câu chuyện ở phía sau, bởi vì Hạ Lăng nhìn thấy Lạc Y toàn thân đầy huyết đang đi từng bước một tiến về phía hắn… Ừ, nói chính xác ra là y đang đuổi theo cái thân thể trước kia của hắn mới đúng! Nhìn Lạc Y cả người được tăng thêm một loại kỹ năng có tên là [huyết tinh], Hạ Lăng thiếu chút nữa đại não bị dọa cho chết máy. Dưới loại tình huống như hiện tại, hắn hẳn là vẫn nên ngoan ngoãn đứng một bên, giả bộ làm một thân cây hoặc một gốc cỏ thì có lẽ sẽ an toàn hơn một chút đi ha!
Cho nên Hạ Lăng an vị tại một chỗ không bề nhúc nhích, cố gắng để làm giảm xuống cảm giác tồn tại của chính mình. Tuy nhiên hắn lại không che giấu đi được khí tràng ngu ngốc muốn chết phát ra ở trên cơ thể của mình, vì thế cho nên Lạc Y cơ hồ liền đem ánh mắt đầu tiên dừng lại ở trên người Hạ Lăng. Ánh mắt của Lạc Y nhìn tới khiến cho lông tơ của Hạ Lăng dựng đứng cả lên. Có một loại cảm giác, chỉ cần nhìn xuyên vào trong ánh mắt của Lạc Y, hắn sẽ thấy được cả một biển máu tươi.
Loại hơi thở như vậy, ngay cả thời điểm sống tại mạt thế, Hạ Lăng cũng chưa từng gặp qua. Bên trong mang theo vô tận tuyệt vọng, che giấu tất cả những tình tự khác, nói dễ nghe một chút thì đó chính là toàn bộ linh hồn đều đã chìm vào trong hắc ám. Lạc Y nhìn Hạ Lăng, nguyên bản muốn đuổi theo Bạch Lê, cước bộ tại một khắc này liền dừng lại. Y ngược lại di chuyển về phía Hạ Lăng, không biết vì cái gì, y chung quy cảm thấy được từ trên người của Beta này, có một loại cảm giác mãnh liệt quen thuộc.
Loại cảm giác quen thuộc này ở trong nháy mắt làm cho Lạc Y nhớ tới thời điểm mà Hạ Lăng còn chưa chết đi. Y cảm thấy miệng có chút khô, liền ngay cả thanh âm khi nói chuyện cũng mang theo vài phần khàn khàn không được tự nhiên: “Ngươi là ai?”
….
Hạ Viêm nhảy xuống khỏi khoang điều khiển, liền nhìn thấy Bạch Lê toàn thân không chút khí lực đang tựa vào trên một gốc cây ở. Cứ nghĩ tới ở trong thân thể nguyên bản của trai nhà mình lúc này đang bị một linh hồn khác xâm chiếm, Hạ Viêm liền sinh ra một loại cảm xúc cực độ muốn giết chết kẻ đang đứng trước mặt này. Chỉ là suy xét tới việc muốn tìm ra chân tướng, gã vẫn nhịn xuống, đem Bạch Lê kéo vào trong khoang điều khiển, “Chậc chậc chậc, mau nói cho ta biết ngươi là ai, không nói thì ta sẽ giết chết ngươi.”
“…”
“Hợp tác như thế nào?” Thanh âm của Hạ Dật khiến cho Bạch Lê khẽ ngẩng đầu lên, sau khi thấy được hiệu quả làm cho mình vừa lòng, Hạ Dật mới nói tiếp, “Hợp tác, bọn ta sẽ trợ giúp ngươi, khiến cho Lạc Y hiểu lầm rằng ngươi chính là Hạ Lăng, để cho ngươi có thể thuận lợi giết chết hắn, thế nào? Ta cảm thấy được đây là một giao dịch có lợi cho ngươi.”
“Bởi vì mục tiêu chung của chúng ta đều là muốn giết chết cái tên Alpha tên Lạc Y kia, không phải sao?”
“Ta cũng không muốn lại nhìn thấy hắn ta hại chết em trai của ta thêm một lần nữa…”
“Cho nên hắn ta phải chết.”
….
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Xúc cảm của kiếm năng lượng lan tràn tới trên da mặt của Hạ Lăng, hắn thậm chí có thể cảm giác được cơ mặt của mình đã có chút chết lặng. Chỉ cần Lạc Y nguyện ý, y hoàn toàn có thể dùng kiếm năng lượng này khắc một vết lên trên da mặt của đối phương. Thế nhưng mà tại trong một khắc, y lại do dự. Đối với người trước mắt rõ ràng chưa từng gặp qua này, không hiểu vì sao lại khơi lên một loại cảm giác vô cùng quen thuộc trong lòng Lạc Y, khiến cho y không thể không để ý.
“Tôi…” Ở thời điểm bị Lạc Y nhìn chằm chằm, Hạ Lăng cơ hồ suýt chút nữa đã nói ra thân phận chân thực của mình. Nếu không phải may mắn có thanh âm của hệ thống nhắc nhở, Hạ Lăng cảm thấy nhiệm vụ này hắn còn chưa kịp hoàn thành thì đã phải chết thêm lần thứ hai. Ấp úng nửa ngày, cuối cùng Hạ Lăng vẫn là cố gắng đem bản thân co rút lại thành một đoàn, muốn tiêu giảm cảm giác tồn tại của chính mình, “Tôi chỉ là một tiểu Beta đi tới đây dạo chơi mà thôi, anh không cần để ý tới tôi, tôi vừa rồi cái gì cũng không hề thấy, thực sự.”
“… Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin tưởng lời nói của ngươi, sau đó thả cho ngươi rời đi ư?” Lạc Y cười, đem thanh kiếm năng lượng càng ấn tới sát bên mặt của Hạ Lăng. Hạ Lăng chỉ cảm thấy trên mặt tê rần, thanh kiếm nguyên bản có màu bạc giờ phút này liền dính lên trên vài giọt máu, “Lúc trước quên không nhắc nhở ngươi, đời này ta ghét nhất bị người khác lừa gạt, mà ngươi vừa rồi lại lừa dối ta, giống như cái tên nào đó đã gạt đi toàn bộ tín nhiệm của ta.”
“Cho nên ngươi nói xem, ta có nên hay không động thủ giết ngươi để giải hận?”
Mẹ nó, đây là chuyện gì hả, trở lại thế giới này ba ngày rồi, mỗi ngày ngoại trừ hai ông anh trai bị mắc bệnh xà tinh đệ khống cùng với lão cha vừa ngốc vừa đáng yêu kia ra, hắn cũng chỉ nhìn thấy mấy vị hải tặc tùy thời muốn tới để xoát cảm giác tồn tại cùng vô hạn bán manh! Hơn nữa, cái đám này thực sự là hải tặc sao (╯‵□′)╯︵┻━┻!
Hải tặc tinh tế trong truyền thuyết không phải đều là cao quý lãnh diễm tà mị cuồng khốc duệ, có thể làm cho người ta đứng ngồi không yên, là sự tồn tại không ai dám đụng tới hay sao! Vì cái gì tới nơi này rồi sẽ không thấy giống như vậy! Không phải hải tặc Hạ gia là một đám yêu tiền không yêu mệnh, là hải tặc tinh tế tung hoành ngang dọc khắp bốn phương a! Như thế nào hắn chỉ thấy một đám suốt ngày thích bán manh!
“Tiểu thiếu gia, cậu không cần làm như vậy, ngoan ngoãn ở lại trong này không phải là tốt hơn sao? Cậu xem, trong nhà có ăn có mặc, nếu cậu không có việc gì làm thì tiểu thiếu gia có thể cầm vũ trụ tệ đi tới bể bơi để bơi lội, chút tiền cỏn con đó, chúng ta vẫn có đủ để cung cấp cho cậu a. Cho nên cậu ngoan ngoãn đừng náo loạn nữa, ăn chút đồ ăn đi.” Một Alpha nữ hải tặc đem đồ ăn ở trong tay đưa tới trước mặt của Hạ Lăng. Nguyên bản còn tính toán giả bộ cao lãnh một phen, nào ngờ vừa ngửi được một mâm đồ ăn thơm ngào ngạt xong, Hạ Lăng liền hoàn toàn quăng luôn suy nghĩ muốn tuyệt thực trước đó đi xa cả vài cái tinh cầu.
“…” Tuy biết rằng Hạ Lăng tuyệt đối sẽ không tuyệt thực được thành công, nhưng mà Hạ Viêm vẫn không nhịn được, quay đầu nhìn về phía Hạ Dật ngồi ở bên cạnh, “Hay là cứ để em ấy đi ra ngoài một lần đi, có linh hồn buộc định với Bạch Linh rồi, em ấy cũng chạy không được bao xa.” Để cho Hạ Lăng ra ngoài, mục đích kỳ thực rất đơn giản. Gã chính là muốn để cho Hạ Lăng hiểu được rằng, mặc kệ hắn có chạy tới đâu, bọn họ đều có thể đem tung tích của hắn phát hiện trong thời gian ngắn nhất.
“Để cho em ấy mang theo Bạch Linh đi ra ngoài chơi một lần đi.” Hạ Dật khởi động màn hình bên trong cơ giáp màu đen, trên màn hình treo lơ lửng trước mắt hiện lên hình ảnh mà anh đang theo dõi những hành động của Lạc Y, “Chuyện này cũng không đơn giản như chúng ta nghĩ đâu. Anh cảm thấy chúng ta nhất định phải tìm hiểu kĩ xem, đến tột cùng kẻ nương nhờ sống lại ở trong thân thể trước kia của Hạ Lăng là ai.”
….
“Vì cái gì lại muốn chạy?” Lạc Y nghiêng đầu, tóc đen mềm mại bởi vì động tác của y mà thuận thế che đi đôi mắt đỏ như máu kia. Khi đang nói chuyện, khóe miệng của y hơi cong lên. Găng tay màu trắng vẫn luôn đeo ở trên bàn tay của y, giờ phút này không biết là bởi vì máu của chính mình hay là bởi vì máu người khác, bị nhuộm thành màu đỏ tươi.
“…” Thân thể nguyên bản của Hạ Lăng, không… phải gọi chính xác là Bạch Lê. Bạch Lê lúc này ôm lấy miệng vết thương ở trên cánh tay, cảm thấy máu trong khối thân thể này đang nhanh chóng xói mòn. Cho dù đã được bỏ vào trong ***g bảo dưỡng hơn một năm, thế nhưng máu của khối thân thể này cũng không bởi vì vậy mà đông lại, cho nên Bạch Lê mới có thể tạm thời sử dụng cùng điều khiển được nó. Nhưng sau khi rời khỏi ***g bảo dưỡng, y mới cảm nhận rõ ràng được khối thân thể này có bao nhiêu cứng ngắc. Muốn giết chết được người trước mắt, căn bản là đang nằm mơ.
“Nếu cậu không trốn, sẽ không bị thương.” Lạc Y đứng ở một vị trí cách Bạch Lê khoảng mười thước. Y có thể cảm nhận được trên người Hạ Lăng có chỗ nào đó không thích hợp, hơn nữa Hạ Lăng sau khi tỉnh lại, lại làm cho y có cảm giác giống như một người khác. Trên người mang theo vô tận oán niệm, chỉ cần nhìn thấu qua đôi mắt kia của Hạ Lăng, Lạc Y cũng có thể nhìn ra được sát ý chợt lóe lên bên trong đó.
Mặc kệ có phải là Hạ Lăng hay không, chỉ cần bắt được trở về, tìm hiểu một chút là sẽ lần ra được chân tường. Bất quá đối với loại hành vi không ngoan như tự tiện trốn đi này, vẫn phải trừng phạt một chút, nhất định phải để cho đối phương khắc sâu trong trí nhớ mới được. Lạc Y rút ra kiếm năng lượng treo ở bên hông, chậm rãi bước về hướng Bạch Lê đang đứng. Đối với áp chế của Alpha, nguyên thân là một Beta, căn bản sẽ không chống đỡ được lâu.
Sắc mặt của Bạch Lê có chút khó coi. Lúc này đừng nói tới chuyện y muốn giết Lạc Y, chỉ sợ kéo dài thêm thời gian, ngay cả khối thân thể này cũng không thể tiếp tục sử dụng. Mà biện pháp duy nhất ở hiện tại, đó là trước trốn đi, sau đó quyết định tiếp.
“Chậc, lại muốn chạy?” Nhìn thấy bóng dáng chạy thoát của Bạch Lê, Lạc Y thu hồi kiếm năng lượng. Máy truyền tin trong tay phóng ra hình ảnh 3D, y có thể thấy rất rõ ràng phương hướng mà Bạch Lê chạy đi, không chỉ là nhất cử nhất động của đối phương, thậm chí là cả động tác nhỏ nhất Lạc Y cũng có thể thấy nhất thanh nhị sở: “Mặc kệ cậu chạy tới đâu, kết cục không phải là đã sớm được định đoạt tốt lắm rồi sao?”
Dù sao đây cũng là thân thể mới, Bạch Lê không thể khống chế tốt được. Hơn nữa có Lạc Y đuổi theo vẫn luôn cố gắng duy trì một khoảng cách nhất định, thật giống như đối phương đã nắm hết tất cả ở trong tay, hoàn toàn không cần để ý tới những chi tiết dư thừa khác. Một loại cảm giác giống như mình là con chuột trong trò chơi mèo vờn chuột khiến cho Bạch Lê tâm tình cực kỳ khó chịu.
Mà chính vào lúc này đây, Hạ Lăng đang ngồi ở trong khoang điều khiển của Bạch Linh lại hoàn toàn không có tâm tư sung sướng thoải mái khi được thả ra ngoài. Hai ông anh trai bệnh xà tinh kia cư nhiên giống như được uống thuốc trị bệnh, đồng ý cho hắn đi ra bên ngoài chơi một ngày! Chỉ là hắn hoàn toàn không biết được Lạc Y hiện tại đang ở đâu có được không! Thời gian một ngày đi ra ngoài cũng không đủ để cho hắn ăn ngon một bữa a!
Cảm giác chính mình sắp nhàm chán tới chết rồi, Hạ Lăng rời khỏi khoang điều khiển của Bạch Linh, đem nó thu vào trong nút không gian đeo ở vòng cổ. Dù sao ở tại chỗ này cũng chẳng nhìn thấy ai, còn không bằng đi dạo vài vòng rồi trở về. Hơn nữa hệ thống cái đồ hãm hại kia cũng nhất quyết không chịu giúp đỡ hắn, hoàn toàn không cung cấp bất kì thông tin hữu dụng nào cho hắn cả, quả thực là muốn đem hắn ngược tới tình trạng khóc thét.
Bất quá có vài thời điểm, có những chuyện bạn càng không muốn nó xảy ra, thì nó lại cố tình càng không chịu nghe theo mong muốn của bạn; tương phản, có những chuyện bạn đã chẳng ôm hi vọng gì lớn lao, thậm chí còn không muốn xen vào nữa, thì nó lại như một tiểu yêu quái, chủ động chạy tới cuốn lấy bạn. Liền tỷ như hiện tại, thời điểm Hạ Lăng đang ngồi tại một chỗ chán muốn chết không biết nên làm gì, trước mặt đột nhiên chạy tới một người toàn thân dính đầy máu tươi, khiến cho tam quan của hắn tan vỡ tới một cảnh giới mới cực kỳ quỷ dị.
… Cái người vừa mới chạy qua kia nhìn thực quen mắt a! Rốt cuộc là đã nhìn thấy ở đâu rồi nhỉ? Hơn nữa trong đáy mắt của đối phương vì sao lại có vô số oán niệm như vậy? Đây là xảy ra chuyện gì a? Cảm giác sau lưng bị nhìn tới lạnh toát hẳn là không phải ảo giác của hắn đi? Khẳng định là bản thân hắn nhìn lầm rồi, quỷ quái yêu ma trên tinh cầu này thực nhiều a, hắn muốn trở về nhà, làm sao bây giờ QAQ!
Bạch Lê nhập vào trong thân thể trước kia của Hạ Lăng, thời điểm chạy trốn lại không nghĩ tới sẽ gặp được Hạ Lăng ở tại chỗ này. Bất quá có y ở đây làm con mồi, Lạc Y sẽ không thể phát hiện ra được thân phận chân thực của Hạ Lăng.
Cho nên Hạ Lăng sinh thời liền thấy được cỗ thân thể mà mình từng sử dụng qua, ở ngay tại trước mặt hắn, mang theo oán khí ngút trời mà chạy trốn, tục xưng là xoát độ cảm giác tồn tại. (╯‵□′)╯︵┻━┻ xoát cái trứng của mi a, cái lông gì được gọi là xoát độ cảm giác tồn tại hả! Mặc cho ai thấy thân thể trước kia của mình chạy ngang qua mặt để xoát độ cảm giác tồn tại thì đều cảm thấy được đây là một chuyện vô cùng điên rồ có được hay không!
Càng điên rồ hơn đây chính là câu chuyện ở phía sau, bởi vì Hạ Lăng nhìn thấy Lạc Y toàn thân đầy huyết đang đi từng bước một tiến về phía hắn… Ừ, nói chính xác ra là y đang đuổi theo cái thân thể trước kia của hắn mới đúng! Nhìn Lạc Y cả người được tăng thêm một loại kỹ năng có tên là [huyết tinh], Hạ Lăng thiếu chút nữa đại não bị dọa cho chết máy. Dưới loại tình huống như hiện tại, hắn hẳn là vẫn nên ngoan ngoãn đứng một bên, giả bộ làm một thân cây hoặc một gốc cỏ thì có lẽ sẽ an toàn hơn một chút đi ha!
Cho nên Hạ Lăng an vị tại một chỗ không bề nhúc nhích, cố gắng để làm giảm xuống cảm giác tồn tại của chính mình. Tuy nhiên hắn lại không che giấu đi được khí tràng ngu ngốc muốn chết phát ra ở trên cơ thể của mình, vì thế cho nên Lạc Y cơ hồ liền đem ánh mắt đầu tiên dừng lại ở trên người Hạ Lăng. Ánh mắt của Lạc Y nhìn tới khiến cho lông tơ của Hạ Lăng dựng đứng cả lên. Có một loại cảm giác, chỉ cần nhìn xuyên vào trong ánh mắt của Lạc Y, hắn sẽ thấy được cả một biển máu tươi.
Loại hơi thở như vậy, ngay cả thời điểm sống tại mạt thế, Hạ Lăng cũng chưa từng gặp qua. Bên trong mang theo vô tận tuyệt vọng, che giấu tất cả những tình tự khác, nói dễ nghe một chút thì đó chính là toàn bộ linh hồn đều đã chìm vào trong hắc ám. Lạc Y nhìn Hạ Lăng, nguyên bản muốn đuổi theo Bạch Lê, cước bộ tại một khắc này liền dừng lại. Y ngược lại di chuyển về phía Hạ Lăng, không biết vì cái gì, y chung quy cảm thấy được từ trên người của Beta này, có một loại cảm giác mãnh liệt quen thuộc.
Loại cảm giác quen thuộc này ở trong nháy mắt làm cho Lạc Y nhớ tới thời điểm mà Hạ Lăng còn chưa chết đi. Y cảm thấy miệng có chút khô, liền ngay cả thanh âm khi nói chuyện cũng mang theo vài phần khàn khàn không được tự nhiên: “Ngươi là ai?”
….
Hạ Viêm nhảy xuống khỏi khoang điều khiển, liền nhìn thấy Bạch Lê toàn thân không chút khí lực đang tựa vào trên một gốc cây ở. Cứ nghĩ tới ở trong thân thể nguyên bản của trai nhà mình lúc này đang bị một linh hồn khác xâm chiếm, Hạ Viêm liền sinh ra một loại cảm xúc cực độ muốn giết chết kẻ đang đứng trước mặt này. Chỉ là suy xét tới việc muốn tìm ra chân tướng, gã vẫn nhịn xuống, đem Bạch Lê kéo vào trong khoang điều khiển, “Chậc chậc chậc, mau nói cho ta biết ngươi là ai, không nói thì ta sẽ giết chết ngươi.”
“…”
“Hợp tác như thế nào?” Thanh âm của Hạ Dật khiến cho Bạch Lê khẽ ngẩng đầu lên, sau khi thấy được hiệu quả làm cho mình vừa lòng, Hạ Dật mới nói tiếp, “Hợp tác, bọn ta sẽ trợ giúp ngươi, khiến cho Lạc Y hiểu lầm rằng ngươi chính là Hạ Lăng, để cho ngươi có thể thuận lợi giết chết hắn, thế nào? Ta cảm thấy được đây là một giao dịch có lợi cho ngươi.”
“Bởi vì mục tiêu chung của chúng ta đều là muốn giết chết cái tên Alpha tên Lạc Y kia, không phải sao?”
“Ta cũng không muốn lại nhìn thấy hắn ta hại chết em trai của ta thêm một lần nữa…”
“Cho nên hắn ta phải chết.”
….
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Xúc cảm của kiếm năng lượng lan tràn tới trên da mặt của Hạ Lăng, hắn thậm chí có thể cảm giác được cơ mặt của mình đã có chút chết lặng. Chỉ cần Lạc Y nguyện ý, y hoàn toàn có thể dùng kiếm năng lượng này khắc một vết lên trên da mặt của đối phương. Thế nhưng mà tại trong một khắc, y lại do dự. Đối với người trước mắt rõ ràng chưa từng gặp qua này, không hiểu vì sao lại khơi lên một loại cảm giác vô cùng quen thuộc trong lòng Lạc Y, khiến cho y không thể không để ý.
“Tôi…” Ở thời điểm bị Lạc Y nhìn chằm chằm, Hạ Lăng cơ hồ suýt chút nữa đã nói ra thân phận chân thực của mình. Nếu không phải may mắn có thanh âm của hệ thống nhắc nhở, Hạ Lăng cảm thấy nhiệm vụ này hắn còn chưa kịp hoàn thành thì đã phải chết thêm lần thứ hai. Ấp úng nửa ngày, cuối cùng Hạ Lăng vẫn là cố gắng đem bản thân co rút lại thành một đoàn, muốn tiêu giảm cảm giác tồn tại của chính mình, “Tôi chỉ là một tiểu Beta đi tới đây dạo chơi mà thôi, anh không cần để ý tới tôi, tôi vừa rồi cái gì cũng không hề thấy, thực sự.”
“… Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin tưởng lời nói của ngươi, sau đó thả cho ngươi rời đi ư?” Lạc Y cười, đem thanh kiếm năng lượng càng ấn tới sát bên mặt của Hạ Lăng. Hạ Lăng chỉ cảm thấy trên mặt tê rần, thanh kiếm nguyên bản có màu bạc giờ phút này liền dính lên trên vài giọt máu, “Lúc trước quên không nhắc nhở ngươi, đời này ta ghét nhất bị người khác lừa gạt, mà ngươi vừa rồi lại lừa dối ta, giống như cái tên nào đó đã gạt đi toàn bộ tín nhiệm của ta.”
“Cho nên ngươi nói xem, ta có nên hay không động thủ giết ngươi để giải hận?”
Tác giả :
Cự Trì Liệu