Nam Thần Biến Thành Mèo
Chương 10
Bác sĩ tỉ mỉ quan sát bụng của Tề Thiệu Diễn hồi lâu, nhìn lên Lục Thiền nói: “Không có việc gì, chỉ bị thương một chút ngoài da. Hiện tại cơ thể nó rất khoẻ mạnh, hẳn cô chăm sóc rất tốt.”
Tề Thiệu Diễn hướng bác sĩ quơ quơ móng vuốt. Hắn ta mỗi ngày đều chỉ được ăn thức ăn cho mèo, không ngon chút nào, còn nói cái gì mà cơ thể khoẻ mạnh? Mỗi ngày hắn đều dành thời gian tập luyện chạy quanh bàn trà nên mới có được sức khoẻ như ngày hôm nay được không?!
Vẻ mặt Lục Thiền lo lắng: “Thật sự không có chuyện gì? Hôm nay nó kêu rất thảm, có thể hay không bị thương bên trong?”
Bác sĩ cười cười: “Không có việc gì, an tâm mang về chăm sóc là ổn rồi.”
Lúc này Lục Thiền mới thở phào bước lại, vươn tay ôm cục bông tròn trịa kia vào người, lòng bàn tay có chút ngứa, cô nhìn vào cặp mặt trong trẻo của mèo nhỏ, đầu lưỡi hồng nhạt của nó hơi hơi vươn ra, Lục Thiền cảm khái sao nhân loại có thể nỡ xuống tay với con vật nhỏ bé đáng yêu như thế. Cô cong người, tựa như oán trách nhẹ nhàng gõ đầu Tề Thiệu Diễn: “Về sau đụng tới loại tình huống này, trốn xa một chút biết không? Tiểu ngu ngốc.”
Tề Thiệu Diễn: “. . . . . .” Đừng xem tôi như trẻ con mà dỗ được không?!
Đôi mắt Lục Thiền ánh lên tia dịu dàng quang mang, Tề Thiệu Diễn nghẩng đầu liền nhìn thấy, hắn nhìn rõ bản thân bên trong đôi đồng tử đen láy kia, trong lòng không khỏi nhói lên tầng nhộn nhạo.
Được rồi, Tề Thiệu Diễn thừa nhận, hắn không chịu nỗi ánh mắt như thế.
“Meo~” Tề Thiệu Diễn cúi đầu kêu lên, xem như đáp lại lời cô vậy.
Vốn tưởng ra khỏi bệnh viện thú y, sẽ được tiếp tục chạy nhảy trên đường hưởng thụ cảm giác tự do, ai ngờ vừa đi ra đã bị Lục Thiền ôm vào trong ngực, hắn bất mãn “Meo~” vài tiếng, đã bị ánh mắt uy hiếp của Lục Thiền làm kinh sợ rụt về.
Làm mèo thật sự không tốt!
Qủa nhiên sau khi thành mèo cả lá gan cũng nhỏ đi không ít.
“Xin đợi một chút! Đợi một chút!”
Lục Thiền bỗng nghe được tiếng la hét thở dốc đằng sau bèn dừng bước, cô và Tề Thiệu Diễn đồng thời quay đầu, động tác tương xứng nhất trí.
Là cô gái trẻ lúc nãy ở phía trước siêu thị giúp Lục Thiền nói chuyện. Cô gái mặc quần bò, áo thun đơn giản, so với Lục Thiền vóc dáng có phần nhỏ con, gương mặt tròn trịa có chút phì. Thấy Lục Thiền dừng bước, cô nàng nhìn Lục Thiền bằng vẻ mặt nghi hoặc, vui sướng nở nụ cười, lộ ra hai cái răng khểnh đáng yêu.
Đối với diện mạo cô gái, Lục Thiền vẫn sinh chút hảo cảm, cô lịch sự cười, hỏi: “Có chuyện gì không?”
Cô gái trẻ hất bím tóc đuôi ngựa về phía sau, cười tủm tỉm lấy ra điện thoại di động, vẻ mặt chờ mong nhìn Lục Thiền: “Có thể cho em chụp chung một tấm ảnh được không?”
“Phốc ---”
“Meo?”
Lục Thiền và Tề Thiệu Diễn vẻ mặt khiếp sợ nhìn cô.
Tề Thiệu Diễn sững sờ nhìn Lục Thiền, lại nhìn qua cô bé này, trong lòng từ từ dâng lên mãnh liệt một loại cảm giác quỷ dị, hiện tại bách hợp* là xu thế chung của thời đại sao?”
(*) Bách hợp: Đồng tính nữ.
Mà đáy lòng Lục Thiền hình như có hàng ngàn con thảo nê mã chạy qua, cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sáng sủa của cô gái, có một loại ảo giác hốt hoảng.
Mặt cô gái chậm rãi đỏ lên, có chút kích động khoa tay múa chân nói: “Qủa nhiên không có nhìn lầm, thật sự là Cải Trắng a. Vậy chị là ------“
“Hừ!” Lục Thiền vội vàng đánh gãy lời cô.
Mang đầy tính uy hiếp, đe doạ.
Không thể nào ngờ được có thể dễ dàng bị nhận ra như thế!
Sớm biết trước sẽ không dùng tài khoản Trà Trà để up ảnh. Lục Thiền lệ tuông ào ạt.
Cô gái ngẩn người, rất nhanh liền kịp phản ứng, cô hạ giọng, vẻ mặt thần bí: “Em biết, thật ra chị không muốn để cho người khác biết, yên tâm, em sẽ giữ kín miệng không nói! Ngay cả mẹ ruột em cũng không nói!”
Ngay cả mẹ ruột cũng không nói, không hiểu tại sao Lục Thiền cảm thấy thực là tào điểm tràn đầy.
Lần đầu tiên trên đường cái ngẫu nhiên gặp fan cuồng, loại sự việc này nhất thời làm Lục Thiền trở tay không kịp.
Tề Thiệu Diễn có chút buồn cười nhìn thoáng qua phản ứng kích động của cô gái, cảm thán, thì ra Lục Thiền là một võng hồng*?”
(*) Võng hồng: Cách nói của người Trung Quốc chỉ những người nổi tiếng trên mạng.
Bị người ta phát hiện là nhà văn mạng cũng có thể tức giận?
Phỏng chừng hắn bị Lục Thiền bán rẻ tung ảnh lên mạng, còn hồ sơ về bản thân đều giữ bí mật triệt để. Bằng không cô bé này làm sao có thể biết tên hắn?
Xem ra hắn không ít lần bị ai kia chụp lén, Tề Thiệu Diễn lẳng lặng trừng mắt nhìn Lục Thiền một cái.
Tình huống không thể chối từ, cuối cùng Lục Thiền vẫn vẻ mặt xấu hổ chụp ảnh cùng cô gái, nụ cười có chút cứng ngắc, trái ngược hoàn toàn với cô gái nhỏ có nụ cười toả nắng, vẻ mặt bừng bừng sức sống.
“Lão đại, chị được nhé, từ trước đến nay em và các bạn đều nghĩ người có thể viết ra loại tiểu thuyết này nhất định là một chàng trai.” Cô gái vừa lòng thoả ý đem ảnh mới chụp cất cẩn thận vào bình bảo vệ.
Lục Thiền thấy thế vội vàng nói: “A. . . . . . Người khác mà có hỏi đến, trăm ngàn lần nhớ giữ kín miệng nhé!”
Lục Thiền nâng trán, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Ở trên đường cái bị người ta kéo lại xin chụp chung tấm ảnh đã là chuyện quá kỳ quái, Lục Thiền đột nhiên lo sợ thông tin bí mật về mình bị tiết lộ, vội vàng ôm Tề Thiệu Diễn chui vào trong taxi, chặn đường dẫu chỉ mất mười lăm phút đến nhà nhưng Lục Thiền cũng không dám đi bộ.
Sử dụng tài khoản Trà Trà đăng nhiều bài, cô nghĩ chỉ muốn thoả mãn chia sẻ niềm vui của bản thân. Lúc ấy dưới sự kích động, Lục Thiền quên bén đi mất vấn đề này. Nhưng hậu quả bây giờ chính là do bản thân cô tự chuốc lấy, lúc này Lục Thiền mới cảm thấy bản thân có chút xúc động.
Lục Thiền đăng nhập tài khoản, lục lọi tìm kiếm mấy bài đăng ít ỏi trên trang cá nhân, mới phát hiện tổng cộng trong hai mươi mấy bài đăng thì hết bảy bài đều là ảnh chụp Cải Trắng, hầu như mỗi ngày đều có, trừ bỏ tin tức về chuyên mục xuất bản tiểu thuyết rất nhiều năm trước, còn lại đều là ảnh chụp mèo.
Chẳng trách người ta nhận ra cô.
Lục Thiền nghĩ nghĩ, nhưng không có xoá bài. Tuy có chút quỷ dị nhưng việc làm này thực sự có ý nghĩa mà cô đã làm trong chừng ấy năm, vẫn nên để tự nhiên chút đi.
Về sau không cho Cải Trắng ra phố chạy nhảy nữa, đi dạo trong tiểu khu là tốt rồi.
Hi vọng Cải Trắng về sau sẽ không cáu kỉnh với cô, hic, tốt nhất nên như vậy.
Tề Thiệu Diễn hoạt động nguyên ngày, còn bị đạp một cước, khí lực hiện tại cũng không còn, ngoan ngoãn cuộn thân mình lại thành một đoàn. Xe taxi hơi hơi nảy lên nảy xuống, êm ả chạy rì rì, mí mặt dần dần nặng trĩu, không biết tự khi nào liền dính lại với nhau.
Lục Thiền nhìn tướng ngủ nhu thuận của Cải Trắng, miệng không nhịn được răng rắc hé ra, bất quá không có biểu hiện ra ngoài.
Cải Trắng sao mà đáng yêu thế, căn bản cô không nhịn được mà không chụp nó nha!
#Tác giả: Mỗi ngày đều bị dáng ngủ của con mèo làm đến thất điên bát đảo, bệnh, tâm bệnh, biết khi nào mới hết?!
Tề Thiệu Diễn (bât đắc dĩ buông tay): Ai bảo bộ dạng tôi đẹp trai như vậy, haizz... Thiên ý khó tránh thiên ý khó tránh.#
Vừa mới bước vào nhà chưa được bao lâu, Lục Thiền chân tay rã rời bế Cải Trắng ngủ mê mệt đặt trên sô pha, ngay lúc đó tiếng chuông điện thoại rung lên âm thanh. . .tiếng đánh gà xịt máu.
Lục Thiền bất đắc dĩ nhận điện thoại, quả nhiên giọng nam bên kia điện thoại so với tiếng chuông di động thực sự rất giống nhau, tiếng đánh gà xịt máu.
“Honney, có nhớ tôi không? Tại sao trở về lâu như vậy còn không gọi điện báo tôi, chẳng lẽ không sợ tôi lo lắng sao?”
Sắc mặt Lục Thiền tối sầm, nhìn thoáng qua màn hình di động, biểu tình khó coi đến mức tận cùng, cô run run tay cúp điện thoại, cái thứ loẹt toẹt kia còn chưa hoàn toàn hiểu rõ tiếng phổ thông mà lại dám dùng giọng điệu đó du đãng đến tận đây.
------
Tề Thiệu Diễn hướng bác sĩ quơ quơ móng vuốt. Hắn ta mỗi ngày đều chỉ được ăn thức ăn cho mèo, không ngon chút nào, còn nói cái gì mà cơ thể khoẻ mạnh? Mỗi ngày hắn đều dành thời gian tập luyện chạy quanh bàn trà nên mới có được sức khoẻ như ngày hôm nay được không?!
Vẻ mặt Lục Thiền lo lắng: “Thật sự không có chuyện gì? Hôm nay nó kêu rất thảm, có thể hay không bị thương bên trong?”
Bác sĩ cười cười: “Không có việc gì, an tâm mang về chăm sóc là ổn rồi.”
Lúc này Lục Thiền mới thở phào bước lại, vươn tay ôm cục bông tròn trịa kia vào người, lòng bàn tay có chút ngứa, cô nhìn vào cặp mặt trong trẻo của mèo nhỏ, đầu lưỡi hồng nhạt của nó hơi hơi vươn ra, Lục Thiền cảm khái sao nhân loại có thể nỡ xuống tay với con vật nhỏ bé đáng yêu như thế. Cô cong người, tựa như oán trách nhẹ nhàng gõ đầu Tề Thiệu Diễn: “Về sau đụng tới loại tình huống này, trốn xa một chút biết không? Tiểu ngu ngốc.”
Tề Thiệu Diễn: “. . . . . .” Đừng xem tôi như trẻ con mà dỗ được không?!
Đôi mắt Lục Thiền ánh lên tia dịu dàng quang mang, Tề Thiệu Diễn nghẩng đầu liền nhìn thấy, hắn nhìn rõ bản thân bên trong đôi đồng tử đen láy kia, trong lòng không khỏi nhói lên tầng nhộn nhạo.
Được rồi, Tề Thiệu Diễn thừa nhận, hắn không chịu nỗi ánh mắt như thế.
“Meo~” Tề Thiệu Diễn cúi đầu kêu lên, xem như đáp lại lời cô vậy.
Vốn tưởng ra khỏi bệnh viện thú y, sẽ được tiếp tục chạy nhảy trên đường hưởng thụ cảm giác tự do, ai ngờ vừa đi ra đã bị Lục Thiền ôm vào trong ngực, hắn bất mãn “Meo~” vài tiếng, đã bị ánh mắt uy hiếp của Lục Thiền làm kinh sợ rụt về.
Làm mèo thật sự không tốt!
Qủa nhiên sau khi thành mèo cả lá gan cũng nhỏ đi không ít.
“Xin đợi một chút! Đợi một chút!”
Lục Thiền bỗng nghe được tiếng la hét thở dốc đằng sau bèn dừng bước, cô và Tề Thiệu Diễn đồng thời quay đầu, động tác tương xứng nhất trí.
Là cô gái trẻ lúc nãy ở phía trước siêu thị giúp Lục Thiền nói chuyện. Cô gái mặc quần bò, áo thun đơn giản, so với Lục Thiền vóc dáng có phần nhỏ con, gương mặt tròn trịa có chút phì. Thấy Lục Thiền dừng bước, cô nàng nhìn Lục Thiền bằng vẻ mặt nghi hoặc, vui sướng nở nụ cười, lộ ra hai cái răng khểnh đáng yêu.
Đối với diện mạo cô gái, Lục Thiền vẫn sinh chút hảo cảm, cô lịch sự cười, hỏi: “Có chuyện gì không?”
Cô gái trẻ hất bím tóc đuôi ngựa về phía sau, cười tủm tỉm lấy ra điện thoại di động, vẻ mặt chờ mong nhìn Lục Thiền: “Có thể cho em chụp chung một tấm ảnh được không?”
“Phốc ---”
“Meo?”
Lục Thiền và Tề Thiệu Diễn vẻ mặt khiếp sợ nhìn cô.
Tề Thiệu Diễn sững sờ nhìn Lục Thiền, lại nhìn qua cô bé này, trong lòng từ từ dâng lên mãnh liệt một loại cảm giác quỷ dị, hiện tại bách hợp* là xu thế chung của thời đại sao?”
(*) Bách hợp: Đồng tính nữ.
Mà đáy lòng Lục Thiền hình như có hàng ngàn con thảo nê mã chạy qua, cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sáng sủa của cô gái, có một loại ảo giác hốt hoảng.
Mặt cô gái chậm rãi đỏ lên, có chút kích động khoa tay múa chân nói: “Qủa nhiên không có nhìn lầm, thật sự là Cải Trắng a. Vậy chị là ------“
“Hừ!” Lục Thiền vội vàng đánh gãy lời cô.
Mang đầy tính uy hiếp, đe doạ.
Không thể nào ngờ được có thể dễ dàng bị nhận ra như thế!
Sớm biết trước sẽ không dùng tài khoản Trà Trà để up ảnh. Lục Thiền lệ tuông ào ạt.
Cô gái ngẩn người, rất nhanh liền kịp phản ứng, cô hạ giọng, vẻ mặt thần bí: “Em biết, thật ra chị không muốn để cho người khác biết, yên tâm, em sẽ giữ kín miệng không nói! Ngay cả mẹ ruột em cũng không nói!”
Ngay cả mẹ ruột cũng không nói, không hiểu tại sao Lục Thiền cảm thấy thực là tào điểm tràn đầy.
Lần đầu tiên trên đường cái ngẫu nhiên gặp fan cuồng, loại sự việc này nhất thời làm Lục Thiền trở tay không kịp.
Tề Thiệu Diễn có chút buồn cười nhìn thoáng qua phản ứng kích động của cô gái, cảm thán, thì ra Lục Thiền là một võng hồng*?”
(*) Võng hồng: Cách nói của người Trung Quốc chỉ những người nổi tiếng trên mạng.
Bị người ta phát hiện là nhà văn mạng cũng có thể tức giận?
Phỏng chừng hắn bị Lục Thiền bán rẻ tung ảnh lên mạng, còn hồ sơ về bản thân đều giữ bí mật triệt để. Bằng không cô bé này làm sao có thể biết tên hắn?
Xem ra hắn không ít lần bị ai kia chụp lén, Tề Thiệu Diễn lẳng lặng trừng mắt nhìn Lục Thiền một cái.
Tình huống không thể chối từ, cuối cùng Lục Thiền vẫn vẻ mặt xấu hổ chụp ảnh cùng cô gái, nụ cười có chút cứng ngắc, trái ngược hoàn toàn với cô gái nhỏ có nụ cười toả nắng, vẻ mặt bừng bừng sức sống.
“Lão đại, chị được nhé, từ trước đến nay em và các bạn đều nghĩ người có thể viết ra loại tiểu thuyết này nhất định là một chàng trai.” Cô gái vừa lòng thoả ý đem ảnh mới chụp cất cẩn thận vào bình bảo vệ.
Lục Thiền thấy thế vội vàng nói: “A. . . . . . Người khác mà có hỏi đến, trăm ngàn lần nhớ giữ kín miệng nhé!”
Lục Thiền nâng trán, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Ở trên đường cái bị người ta kéo lại xin chụp chung tấm ảnh đã là chuyện quá kỳ quái, Lục Thiền đột nhiên lo sợ thông tin bí mật về mình bị tiết lộ, vội vàng ôm Tề Thiệu Diễn chui vào trong taxi, chặn đường dẫu chỉ mất mười lăm phút đến nhà nhưng Lục Thiền cũng không dám đi bộ.
Sử dụng tài khoản Trà Trà đăng nhiều bài, cô nghĩ chỉ muốn thoả mãn chia sẻ niềm vui của bản thân. Lúc ấy dưới sự kích động, Lục Thiền quên bén đi mất vấn đề này. Nhưng hậu quả bây giờ chính là do bản thân cô tự chuốc lấy, lúc này Lục Thiền mới cảm thấy bản thân có chút xúc động.
Lục Thiền đăng nhập tài khoản, lục lọi tìm kiếm mấy bài đăng ít ỏi trên trang cá nhân, mới phát hiện tổng cộng trong hai mươi mấy bài đăng thì hết bảy bài đều là ảnh chụp Cải Trắng, hầu như mỗi ngày đều có, trừ bỏ tin tức về chuyên mục xuất bản tiểu thuyết rất nhiều năm trước, còn lại đều là ảnh chụp mèo.
Chẳng trách người ta nhận ra cô.
Lục Thiền nghĩ nghĩ, nhưng không có xoá bài. Tuy có chút quỷ dị nhưng việc làm này thực sự có ý nghĩa mà cô đã làm trong chừng ấy năm, vẫn nên để tự nhiên chút đi.
Về sau không cho Cải Trắng ra phố chạy nhảy nữa, đi dạo trong tiểu khu là tốt rồi.
Hi vọng Cải Trắng về sau sẽ không cáu kỉnh với cô, hic, tốt nhất nên như vậy.
Tề Thiệu Diễn hoạt động nguyên ngày, còn bị đạp một cước, khí lực hiện tại cũng không còn, ngoan ngoãn cuộn thân mình lại thành một đoàn. Xe taxi hơi hơi nảy lên nảy xuống, êm ả chạy rì rì, mí mặt dần dần nặng trĩu, không biết tự khi nào liền dính lại với nhau.
Lục Thiền nhìn tướng ngủ nhu thuận của Cải Trắng, miệng không nhịn được răng rắc hé ra, bất quá không có biểu hiện ra ngoài.
Cải Trắng sao mà đáng yêu thế, căn bản cô không nhịn được mà không chụp nó nha!
#Tác giả: Mỗi ngày đều bị dáng ngủ của con mèo làm đến thất điên bát đảo, bệnh, tâm bệnh, biết khi nào mới hết?!
Tề Thiệu Diễn (bât đắc dĩ buông tay): Ai bảo bộ dạng tôi đẹp trai như vậy, haizz... Thiên ý khó tránh thiên ý khó tránh.#
Vừa mới bước vào nhà chưa được bao lâu, Lục Thiền chân tay rã rời bế Cải Trắng ngủ mê mệt đặt trên sô pha, ngay lúc đó tiếng chuông điện thoại rung lên âm thanh. . .tiếng đánh gà xịt máu.
Lục Thiền bất đắc dĩ nhận điện thoại, quả nhiên giọng nam bên kia điện thoại so với tiếng chuông di động thực sự rất giống nhau, tiếng đánh gà xịt máu.
“Honney, có nhớ tôi không? Tại sao trở về lâu như vậy còn không gọi điện báo tôi, chẳng lẽ không sợ tôi lo lắng sao?”
Sắc mặt Lục Thiền tối sầm, nhìn thoáng qua màn hình di động, biểu tình khó coi đến mức tận cùng, cô run run tay cúp điện thoại, cái thứ loẹt toẹt kia còn chưa hoàn toàn hiểu rõ tiếng phổ thông mà lại dám dùng giọng điệu đó du đãng đến tận đây.
------
Tác giả :
Mặc Tiểu Ba