Nam Thần Biến Thành Cún
Chương 37
Lúc nãy, bởi vì trong mắt của Tô Tiểu Đường chỉ còn lại nam thần hoàn toàn không nhìn thấy thứ gì khác, cho nên mãi đến lúc lên xe mới phát hiện Thịt Viên cũng cùng đi theo.
Con cún nào đó vì bất mãn cô không để ý đến nó nên ra sức làm nũng, “…” từ phía sau nhảy lên đùi của cô, mớ lông xù cọ cọ trên mặt cô, khuôn mặt của Tô Tiểu Đường đầy vạch đen.
Thịt Viên đang phấn khích, không biết vì sao thái độ đột nhiên thay đổi bắt đầu yên tĩnh lại, ngoan ngoãn nhảy về phía sau nằm úp mặt xuống, ngay cả cái đuôi cũng không dám ngoe nguẩy.
Nam thần gần sát bên cạnh, Tô Tiểu Đường tạm thời không có dư thừa tâm tư để suy nghĩ tới Thịt Viên bỗng nhiên lại hoảng sợ và những hành động kỳ quái của nó, nhìn người bên cạnh hỏi: “Thịt Viên sao bỗng dưng lại ở chỗ của anh?”.
“Mới vừa đi ngang qua nhà ngoại của em, nó tự chạy theo đó.” Phương Cảnh Thâm trả lời.
Thanh âm đầy tình cảm cứ bay lên bay xuống trong chiếc xe chật hẹp.
“A…”.
Tô Tiểu Đường nói xong, một lúc sau cũng không tìm ra câu chuyện nào để nói, trộm nhìn anh rồi lập tức dời tầm mắt, đem bộ quần áo hoa của mình xoắn xoắn không thương tiếc, vừa rồi cánh tay được nam thần nắm qua cứ luôn nóng lên.
Vài ngày trước, lúc ở bệnh viện nhìn anh từ xa cô đã ý thức được rằng sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy anh nữa, nhưng cô lại không ngờ có một ngày anh lại chủ động xuất hiện ở trước mặt mình, vẫn dùng loại cách thức làm cô sợ tới mức thiếu chút nữa hồn phi phách tán.
Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cho tới lúc này trong đầu Tô Tiểu Đường vẫn đang loạn lên, tất cả những chuyện xảy ra lúc nãy quả thực so với việc Phương Cảnh Thâm biến thành cún còn khiến cho cô khó hiểu hơn.
Rối rắm làm cho cô sắp điên lên, Tô Tiểu Đường rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi: “Vừa rồi…”.
“Không cần cảm ơn.” Phương Cảnh Thâm nói, mắt chỉ nhìn thẳng mà lái xe.
“A?” Tô Tiểu Đường sửng sốt, suy nghĩ cẩn thận một hồi lâu, ôm ngực, thở phào một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng cơ thể cũng khôi phục chức năng sinh lý bình thường.
Má ơi, hù chết cô, hóa ra ban nãy nam thần chỉ là giải vây giúp cô mới làm như vậy.
“Cảm ơn…” Tuy rằng nam thần rất khiêm tốn bảo cô không cần nói lời cảm ơn, nhưng tiếng cảm ơn này cô vẫn muốn nói.
Phương Cảnh Thâm từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy dáng vẻ như trút được gánh nặng, đầu vã đầy mồ hôi của cô thì nhíu mày, xem ra vẫn còn quá nhanh, sao năng lực chịu đựng lại thấp như vậy chứ?.
“Khụ, anh tìm tôi có chuyện gì không? Sao bỗng dưng lại đến đây?” Tô Tiểu Đường hỏi, sau khi đã ổn định lại tâm trạng nhấp nhô lên xuống quá mức kịch liệt ban nãy.
“Bà cố bảo anh cảm ơn em” Phương Cảnh Thâm mặt không đổi sắc mà trả lời.
Chỉ như vậy, mà tự mình chạy đến một nơi rất xa thế này ư?
Tô Tiểu Đường nghe xong cảm thấy cực kỳ áy náy: “Thật sự không cần đâu, lúc trước đã nói rồi, đây là việc tôi phải làm, với lại cũng không phải hoàn toàn vì anh, cuối cùng Thịt Viên của tôi cũng đã trở lại”.
Cho nên đã thanh toán xong rồi phải không?
Trong những câu chữ của Tô Tiểu Đường đều thể hiện thái độ muốn vứt sạch mối quan hệ, làm cho Phương Cảnh Thâm cảm thấy cực kỳ không vui.
Nhìn thấy tâm trạng của anh dường như không tốt, Tô Tiểu Đường mím môi không dám tiếp tục cái đề tài kia nữa: “Sức khỏe của anh không còn vấn đề gì nữa chứ?”.
Sau khi tỉnh lại một cuộc điện thoại cũng không gọi tới, cũng không đến gặp anh, bây giờ trái lại cũng biết hỏi anh đấy chứ.
Phương Cảnh Thâm rầu rĩ “Ờ” một tiếng.
Nhìn thấy thái độ của anh, vì thế Tô Tiểu Đường lại càng không dám nói.
Rất nhanh đã tới trước cửa nhà, sau khi nghe anh họ miêu tả một lúc lâu, bà ngoại và mọi người trong nhà đều đang suy đoán người đàn ông mang Thịt Viên đi rốt cuộc là ai, lúc này tất cả mọi người đều tụ tập ở cửa chờ bọn họ trở về.
Chỉ thấy hai người xuống xe, sau đó một trước một sau mà đi tới, Phương Cảnh Thâm ở phía trước, Tô Tiểu Đường giống như cô vợ bé nhỏ theo ở phía sau, bên cạnh là Thịt Viên đang thong dong lắc lư.
Bà ngoại đi lên đón, vừa đánh giá người con trai trẻ tuổi bên cạnh Tô Tiểu Đường, vừa hỏi Tô Tiểu Đường: “Tiểu Đường và bạn của con đã về rồi à! Thế nào, không có chuyện gì chứ?”.
“Không có gì đâu! Đúng rồi bà ngoại, vẫn chưa giới thiệu với mọi người, đây là bạn của con, là bạn cùng trường đại học, Phương Cảnh Thâm”.
“Bạn à?” Bà ngoại dường như có chút tiếc nuối nhưng cũng nghi ngờ, Tiểu Đường từ khi nào đã quen biết với một người bạn đẹp trai như vậy?
Hơn nữa cảm giác của bà cụ rất nhạy bén, tuy rằng hai người không có hành động qua lại nào cũng không có cử chỉ thân thiết gì cả, nhưng cái không khí này rất không bình thường.
“Chào bà ngoại” Phương Cảnh Thâm lễ phép chào hỏi.
“Chào cháu, chào cháu…”.
Tô Tiểu Đường lại giới thiệu một chút về Phương Cảnh Thâm cho người trong nhà, Phương Cảnh Thâm chào hỏi từng người, không giống như lúc bình thường thoạt nhìn rất khó gần, nhưng đối với người trong nhà cô, trái lại rất thân thân thiết.
Bà ngoại càng nhìn càng vừa lòng, chỉ tiếc không biết là có phải như những gì bà nghĩ hay không, còn có người tên Trang Nghị kia phải làm sao đây?
“Nếu đến đây rồi thì ở lại cùng nhau ăn một bữa cơm đi” Mợ đứng ở bên cạnh cũng âm thầm đánh giá người ta nửa ngày, người đàn ông này thoạt nhìn rất khó gần, diện mạo và tính tình đều rất tốt, nếu bà có thể trẻ lại hai mươi tuổi…
“Đúng vậy, đi từ xa đến đây, hôm nay đúng lúc bắt được con cá hơn chục cân, vừa lúc có thêm đồ ăn!” Cậu cũng nhiệt tình tiếp đón.
Tô Tiểu Đường không thể quyết định thay anh, đành phải nhìn anh một cái để hỏi ý kiến, Phương Cảnh Thâm dùng ánh mắt ý bảo có thể.
“Sao?” Bà ngoại hỏi.
“Anh ấy nói được” Tô Tiểu Đường nói.
“A, vậy mau vào nhà đi…”.
Bà ngoại cùng cậu mợ đưa mắt nhìn nhau.
Lúc trước hai người dùng ánh mắt trao đổi sớm đã thành thói quen, cho nên không cảm thấy có chuyện gì, nhưng trong mắt người ngoài đó là thể hiện sự hiểu biết sâu sắc.
Vào nhà, chị dâu vừa chuẩn bị cơm chiều vừa nói: “Ở chỗ chúng tôi cũng không có thứ gì ngon, đều là thức ăn đơn giản, là những thứ mà tự mình nuôi, cũng không biết cậu ăn có được không?”.
“Không sao, tôi ăn được mà”.
“Để anh đi lấy vò rượi đào trong sân?” Anh họ đề nghị, nói.
“Đi đi” Cậu đồng ý.
Cuối cùng ngay cả đứa cháu nhỏ được Tô Tiểu Đường ôm vào lòng cũng tò mò nhìn Phương Cảnh Thâm, mở cánh tay nhỏ nhắn ra muốn anh ôm.
Tô Tiểu Đường có chút lúng túng, mọi người trong nhà có phải nhiệt tình hơi quá rồi không?
Phương Cảnh Thâm chỉ mới gặp họ một lần thôi mà đã chiếm được hơn 80% tình cảm tốt của bà ngoại và mọi người.
Cho nên mới nói, bộ dạng đẹp có đôi khi đúng là dễ chiếm được thiện cảm, cái loại khí chất trời sinh này đã phủ lên bên ngoài thì chẳng còn cách nào khác.
***
Lúc nấu cơm, bà ngoại lén kéo Tô Tiểu Đường qua một bên hỏi.
“Tiểu Đường, con nói thật cho bà ngoại biết, người này rốt cuộc có quan hệ gì với con?”.
“Ban nãy không phải đã nói rồi sao? Chỉ là bạn bè thôi mà!” Tô Tiểu Đường trả lời.
“Bạn bè bình thường?” Rõ ràng bà ngoại không tin.
“Bạn bè bình thường” Tô Tiểu Đường chắc chắn.
Được rồi, thực ra nói là bạn bè bình thường cô cũng thấy có chút gượng ép, dù sao lúc làm người Phương Cảnh Thâm chỉ xuất hiện cùng với mình một lần mà thôi, cô biết anh bảy năm, nhưng anh chỉ mới biết mình có một ngày .
Bà ngoại trầm mặc trong chốc lát, hỏi: “Con và cái thằng bé Trang Nghị kia thế nào rồi?”.
Vẻ mặt của Tô Tiểu Đường trầm xuống, trong lòng yên lặng thở dài, không ngờ hôm nay cô lại để mất thể diện ở trước mặt nam thần như vậy, lại bị mẹ của người xem mắt thẳng thừng làm cho nhục nhã như thế…
Ai, vận mệnh của cô sao mà lận đận dữ vậy, cô không ham muốn gì cả, sao không thể chừa lại cho cô một chút ấn tượng tốt chứ?
“Bà ngoại, sau này đừng nhắc tới Trang Nghị nữa”. Tô Tiểu Đường trả lời.
Bà ngoại lập tức nhạy cảm mà nhận ra chuyện gì đó, có chút vội vàng mà hỏi cô: “Có phải hôm nay con đi gặp nó hay không, nó đã nói gì với con? Không phải con đã nói lần trước gặp mặt cậu ta đã nói bằng lòng thử quen nhau sao?”.
Tô Tiểu Đường không nhắc tới chuyện gặp mẹ của Trang Nghị, nhưng để tránh trong lòng của bà ngoại còn nuôi hy vọng, đành phải nói: “Anh ta đồng ý, nhưng mẹ của anh ta không bằng lòng”.
Sau khi bà ngoại nghe xong, dường như nhớ lại dòng hồi ức không tốt nào đó, sắc mặt biến đổi nhanh chóng, thái độ lập tức thay đổi không tiếp tục khuyên Tiểu Đường nữa.
“Bà biết rồi, việc này đến đây thì coi như xong! Nếu mẹ của cậu ta không đồng ý, chúng ta cũng không cần phải cầu xin họ, dưa hái xanh thì không ngọt! Bà ngoại là người từng trải, quan hệ mẹ chồng nàng dâu không tốt, tương lai chỉ có con là gánh chịu thôi, năm đó mẹ con… Haiz, không nói tới nữa, cũng tại bà ngoại già rồi không còn xài được, lo lắng không chu toàn, làm con phải chịu uất ức rồi”.
Tô Tiểu Đường vội vàng an ủi bà ngoại tinh thần đang chán nản: “Bà ngoại bà đừng nói như vậy, con còn phải nhờ bà tìm cho con nhiều mối tốt đó chứ, bà như vậy thì sau này con nào dám nhờ bà tìm cho con chứ!”.
Bà ngoại lúc này mới ngừng khóc, mỉm cười: “Con nói đúng, cháu gái của bà tốt thế này, bà ngoại sẽ tìm cho con mối tốt nhất”.
Thật vật vả mới đánh lừa bà ngoại được, Tô Tiểu Đường thở dài, xoay người lại liền nhìn thấy Phương Cảnh Thâm đang đứng ở gần đó, cũng không biết đã đứng bao lâu.
Tô Tiểu Đường gãi gãi đầu: “Khiến cho anh chê cười rồi…”.
Mỗi lần ở trước mặt Phương Cảnh Thâm cô đều cảm thấy cả người luôn kêu gào không tự tin, quần áo hoa văn lòe loẹt trên người càng làm cho cô cảm thấy khuôn mặt như bị lửa đốt, níu níu vạt áo, tìm chuyện để nói: “Bộ quần áo này là bà ngoại mua cho tôi, có phải quá khoa trương rồi không?”
“Nhìn đẹp lắm” Phương Cảnh Thâm nói.
Tô Tiểu Đường : “…”.
Sức khỏe của nam thần đã hoàn toàn bình phục rồi sao?
Không biết bà ngoại đã quay trở lại từ lúc nào, trong tay còn cầm hai quả trứng luộc, nghe câu nói của Phương Cảnh Thâm xong thì cười vui vẻ chưa từng có: “Đúng đó, bà đã nói là đẹp mà”.
“Ừm, bà ngoại bà rất tinh mắt” Phương Cảnh Thâm phụ họa, vẻ mặt cũng khá chân thành, khiến người ta tin tưởng, anh là thật lòng nghĩ như thế.
Bà ngoại càng vui vẻ, cầm hai quả trứng luộc trong tay đưa cả cho anh: “Đói bụng chưa? Lót dạ một chút trước đi! Sẽ dọn cơm ngay thôi!”.
Bà ngoại đi rồi, Tô Tiểu Đường giật giật khóe miệng, ho nhẹ một cái: “Anh đừng nên khuyến khích cái gu thẩm mỹ của bà, nếu tiếp tục như vậy bà sẽ bắt cả nhà tôi đều mặc thành thế này đó, nói không chừng còn nhiệt tình mua cho anh một bộ nữa”.
“Giống như em sao?”.
“Đúng vậy, chính là phong cách này, màu sắc rực rỡ bướm trắng bay lượn, đoán chừng anh sẽ là long phượng cát tường gì gì đó…”.
“Rất tốt!” Phương Cảnh Thâm nói xong, dáng vẻ dường như còn rất mong đợi.
“…”.
Đem nam thần trả lại cho tôi.
***
Mọi người quây quần bên nhau ăn cơm chiều, trong lúc đó nam thần rõ ràng ít khi mở miệng, cũng không biết nói thế nào lại có thể khiến cho mọi người cười rất vui vẻ, mọi người đều lén lút kéo cô nói, người bạn này thật sự là không tệ.
Gần tối, bầu trời bắt đầu có tuyết rơi nhẹ, hơn nữa còn có chiều hường càng rơi càng nhiều.
Vẻ mặt bà ngoại lo lắng: “Tiểu Đường à, tuyết rơi ngày càng lớn, xem ra một lát nữa cũng sẽ không ngừng lại đâu, bảo Thâm Thâm ở lại một đêm đi? Nếu không chạy về suốt đêm sẽ rất nguy hiểm đó!”.
Thâm Thâm…
Từ khi nào cách xưng hô của bà ngoại với Phương Cảnh Thâm trở nên thân thiết như vậy chứ?
Tô Tiểu Đường cũng rất lo lắng: “Con đi hỏi anh ấy đã”.
Lúc này Phương Cảnh Thâm vừa vặn từ trong nhà đi ra, trong tay cầm trống lắc, ôm đứa cháu nhỏ Thụy Thụy vào lòng, bên cạnh là Thịt Viên đang nhắm mắt theo đuôi mà đi theo…
Hình ảnh kia làm cô hoảng hốt một lúc lâu.
“Sao thế?”.
“À, bên ngoài tuyết rơi nhiều quá, bà ngoại hỏi anh có muốn ở lại một đêm không?”.
“Có tiện không?” Phương Cảnh Thâm hỏi cô.
Bà ngoại lập tức nói: “Không có gì là không tiện, căn phòng sát vách phòng của Tiểu Đường vẫn còn trống, dọn dẹp một chút là có thể ở được”.
“Vậy thì làm phiền bà rồi!” Phương Cảnh Thâm khách khí nói.
“Không phiền, không phiền” Bà ngoại lập tức đi sắp xếp.
Ồ, không thể tưởng tượng được nam thần lại có thể đồng ý ngủ lại…
Lúc trước ở trong mắt cô anh là người ngồi tít trên cao, mạnh mẽ tự tin, hơn nữa cũng có chút lạnh lùng ít nói, thậm chí không nhiễm khói bụi nhân gian, lúc này nhìn thấy dáng vẻ anh ôm đứa cháu nhỏ, thái độ thì vô cùng thân thiết với người trong nhà mình, đột nhiên làm cho cô có cảm giác nam thần cũng là người bình thường, khoảng cách giữa cô với nam thần cũng không có xa xôi như cô đã tưởng tượng…
Con cún nào đó vì bất mãn cô không để ý đến nó nên ra sức làm nũng, “…” từ phía sau nhảy lên đùi của cô, mớ lông xù cọ cọ trên mặt cô, khuôn mặt của Tô Tiểu Đường đầy vạch đen.
Thịt Viên đang phấn khích, không biết vì sao thái độ đột nhiên thay đổi bắt đầu yên tĩnh lại, ngoan ngoãn nhảy về phía sau nằm úp mặt xuống, ngay cả cái đuôi cũng không dám ngoe nguẩy.
Nam thần gần sát bên cạnh, Tô Tiểu Đường tạm thời không có dư thừa tâm tư để suy nghĩ tới Thịt Viên bỗng nhiên lại hoảng sợ và những hành động kỳ quái của nó, nhìn người bên cạnh hỏi: “Thịt Viên sao bỗng dưng lại ở chỗ của anh?”.
“Mới vừa đi ngang qua nhà ngoại của em, nó tự chạy theo đó.” Phương Cảnh Thâm trả lời.
Thanh âm đầy tình cảm cứ bay lên bay xuống trong chiếc xe chật hẹp.
“A…”.
Tô Tiểu Đường nói xong, một lúc sau cũng không tìm ra câu chuyện nào để nói, trộm nhìn anh rồi lập tức dời tầm mắt, đem bộ quần áo hoa của mình xoắn xoắn không thương tiếc, vừa rồi cánh tay được nam thần nắm qua cứ luôn nóng lên.
Vài ngày trước, lúc ở bệnh viện nhìn anh từ xa cô đã ý thức được rằng sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy anh nữa, nhưng cô lại không ngờ có một ngày anh lại chủ động xuất hiện ở trước mặt mình, vẫn dùng loại cách thức làm cô sợ tới mức thiếu chút nữa hồn phi phách tán.
Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cho tới lúc này trong đầu Tô Tiểu Đường vẫn đang loạn lên, tất cả những chuyện xảy ra lúc nãy quả thực so với việc Phương Cảnh Thâm biến thành cún còn khiến cho cô khó hiểu hơn.
Rối rắm làm cho cô sắp điên lên, Tô Tiểu Đường rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi: “Vừa rồi…”.
“Không cần cảm ơn.” Phương Cảnh Thâm nói, mắt chỉ nhìn thẳng mà lái xe.
“A?” Tô Tiểu Đường sửng sốt, suy nghĩ cẩn thận một hồi lâu, ôm ngực, thở phào một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng cơ thể cũng khôi phục chức năng sinh lý bình thường.
Má ơi, hù chết cô, hóa ra ban nãy nam thần chỉ là giải vây giúp cô mới làm như vậy.
“Cảm ơn…” Tuy rằng nam thần rất khiêm tốn bảo cô không cần nói lời cảm ơn, nhưng tiếng cảm ơn này cô vẫn muốn nói.
Phương Cảnh Thâm từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy dáng vẻ như trút được gánh nặng, đầu vã đầy mồ hôi của cô thì nhíu mày, xem ra vẫn còn quá nhanh, sao năng lực chịu đựng lại thấp như vậy chứ?.
“Khụ, anh tìm tôi có chuyện gì không? Sao bỗng dưng lại đến đây?” Tô Tiểu Đường hỏi, sau khi đã ổn định lại tâm trạng nhấp nhô lên xuống quá mức kịch liệt ban nãy.
“Bà cố bảo anh cảm ơn em” Phương Cảnh Thâm mặt không đổi sắc mà trả lời.
Chỉ như vậy, mà tự mình chạy đến một nơi rất xa thế này ư?
Tô Tiểu Đường nghe xong cảm thấy cực kỳ áy náy: “Thật sự không cần đâu, lúc trước đã nói rồi, đây là việc tôi phải làm, với lại cũng không phải hoàn toàn vì anh, cuối cùng Thịt Viên của tôi cũng đã trở lại”.
Cho nên đã thanh toán xong rồi phải không?
Trong những câu chữ của Tô Tiểu Đường đều thể hiện thái độ muốn vứt sạch mối quan hệ, làm cho Phương Cảnh Thâm cảm thấy cực kỳ không vui.
Nhìn thấy tâm trạng của anh dường như không tốt, Tô Tiểu Đường mím môi không dám tiếp tục cái đề tài kia nữa: “Sức khỏe của anh không còn vấn đề gì nữa chứ?”.
Sau khi tỉnh lại một cuộc điện thoại cũng không gọi tới, cũng không đến gặp anh, bây giờ trái lại cũng biết hỏi anh đấy chứ.
Phương Cảnh Thâm rầu rĩ “Ờ” một tiếng.
Nhìn thấy thái độ của anh, vì thế Tô Tiểu Đường lại càng không dám nói.
Rất nhanh đã tới trước cửa nhà, sau khi nghe anh họ miêu tả một lúc lâu, bà ngoại và mọi người trong nhà đều đang suy đoán người đàn ông mang Thịt Viên đi rốt cuộc là ai, lúc này tất cả mọi người đều tụ tập ở cửa chờ bọn họ trở về.
Chỉ thấy hai người xuống xe, sau đó một trước một sau mà đi tới, Phương Cảnh Thâm ở phía trước, Tô Tiểu Đường giống như cô vợ bé nhỏ theo ở phía sau, bên cạnh là Thịt Viên đang thong dong lắc lư.
Bà ngoại đi lên đón, vừa đánh giá người con trai trẻ tuổi bên cạnh Tô Tiểu Đường, vừa hỏi Tô Tiểu Đường: “Tiểu Đường và bạn của con đã về rồi à! Thế nào, không có chuyện gì chứ?”.
“Không có gì đâu! Đúng rồi bà ngoại, vẫn chưa giới thiệu với mọi người, đây là bạn của con, là bạn cùng trường đại học, Phương Cảnh Thâm”.
“Bạn à?” Bà ngoại dường như có chút tiếc nuối nhưng cũng nghi ngờ, Tiểu Đường từ khi nào đã quen biết với một người bạn đẹp trai như vậy?
Hơn nữa cảm giác của bà cụ rất nhạy bén, tuy rằng hai người không có hành động qua lại nào cũng không có cử chỉ thân thiết gì cả, nhưng cái không khí này rất không bình thường.
“Chào bà ngoại” Phương Cảnh Thâm lễ phép chào hỏi.
“Chào cháu, chào cháu…”.
Tô Tiểu Đường lại giới thiệu một chút về Phương Cảnh Thâm cho người trong nhà, Phương Cảnh Thâm chào hỏi từng người, không giống như lúc bình thường thoạt nhìn rất khó gần, nhưng đối với người trong nhà cô, trái lại rất thân thân thiết.
Bà ngoại càng nhìn càng vừa lòng, chỉ tiếc không biết là có phải như những gì bà nghĩ hay không, còn có người tên Trang Nghị kia phải làm sao đây?
“Nếu đến đây rồi thì ở lại cùng nhau ăn một bữa cơm đi” Mợ đứng ở bên cạnh cũng âm thầm đánh giá người ta nửa ngày, người đàn ông này thoạt nhìn rất khó gần, diện mạo và tính tình đều rất tốt, nếu bà có thể trẻ lại hai mươi tuổi…
“Đúng vậy, đi từ xa đến đây, hôm nay đúng lúc bắt được con cá hơn chục cân, vừa lúc có thêm đồ ăn!” Cậu cũng nhiệt tình tiếp đón.
Tô Tiểu Đường không thể quyết định thay anh, đành phải nhìn anh một cái để hỏi ý kiến, Phương Cảnh Thâm dùng ánh mắt ý bảo có thể.
“Sao?” Bà ngoại hỏi.
“Anh ấy nói được” Tô Tiểu Đường nói.
“A, vậy mau vào nhà đi…”.
Bà ngoại cùng cậu mợ đưa mắt nhìn nhau.
Lúc trước hai người dùng ánh mắt trao đổi sớm đã thành thói quen, cho nên không cảm thấy có chuyện gì, nhưng trong mắt người ngoài đó là thể hiện sự hiểu biết sâu sắc.
Vào nhà, chị dâu vừa chuẩn bị cơm chiều vừa nói: “Ở chỗ chúng tôi cũng không có thứ gì ngon, đều là thức ăn đơn giản, là những thứ mà tự mình nuôi, cũng không biết cậu ăn có được không?”.
“Không sao, tôi ăn được mà”.
“Để anh đi lấy vò rượi đào trong sân?” Anh họ đề nghị, nói.
“Đi đi” Cậu đồng ý.
Cuối cùng ngay cả đứa cháu nhỏ được Tô Tiểu Đường ôm vào lòng cũng tò mò nhìn Phương Cảnh Thâm, mở cánh tay nhỏ nhắn ra muốn anh ôm.
Tô Tiểu Đường có chút lúng túng, mọi người trong nhà có phải nhiệt tình hơi quá rồi không?
Phương Cảnh Thâm chỉ mới gặp họ một lần thôi mà đã chiếm được hơn 80% tình cảm tốt của bà ngoại và mọi người.
Cho nên mới nói, bộ dạng đẹp có đôi khi đúng là dễ chiếm được thiện cảm, cái loại khí chất trời sinh này đã phủ lên bên ngoài thì chẳng còn cách nào khác.
***
Lúc nấu cơm, bà ngoại lén kéo Tô Tiểu Đường qua một bên hỏi.
“Tiểu Đường, con nói thật cho bà ngoại biết, người này rốt cuộc có quan hệ gì với con?”.
“Ban nãy không phải đã nói rồi sao? Chỉ là bạn bè thôi mà!” Tô Tiểu Đường trả lời.
“Bạn bè bình thường?” Rõ ràng bà ngoại không tin.
“Bạn bè bình thường” Tô Tiểu Đường chắc chắn.
Được rồi, thực ra nói là bạn bè bình thường cô cũng thấy có chút gượng ép, dù sao lúc làm người Phương Cảnh Thâm chỉ xuất hiện cùng với mình một lần mà thôi, cô biết anh bảy năm, nhưng anh chỉ mới biết mình có một ngày .
Bà ngoại trầm mặc trong chốc lát, hỏi: “Con và cái thằng bé Trang Nghị kia thế nào rồi?”.
Vẻ mặt của Tô Tiểu Đường trầm xuống, trong lòng yên lặng thở dài, không ngờ hôm nay cô lại để mất thể diện ở trước mặt nam thần như vậy, lại bị mẹ của người xem mắt thẳng thừng làm cho nhục nhã như thế…
Ai, vận mệnh của cô sao mà lận đận dữ vậy, cô không ham muốn gì cả, sao không thể chừa lại cho cô một chút ấn tượng tốt chứ?
“Bà ngoại, sau này đừng nhắc tới Trang Nghị nữa”. Tô Tiểu Đường trả lời.
Bà ngoại lập tức nhạy cảm mà nhận ra chuyện gì đó, có chút vội vàng mà hỏi cô: “Có phải hôm nay con đi gặp nó hay không, nó đã nói gì với con? Không phải con đã nói lần trước gặp mặt cậu ta đã nói bằng lòng thử quen nhau sao?”.
Tô Tiểu Đường không nhắc tới chuyện gặp mẹ của Trang Nghị, nhưng để tránh trong lòng của bà ngoại còn nuôi hy vọng, đành phải nói: “Anh ta đồng ý, nhưng mẹ của anh ta không bằng lòng”.
Sau khi bà ngoại nghe xong, dường như nhớ lại dòng hồi ức không tốt nào đó, sắc mặt biến đổi nhanh chóng, thái độ lập tức thay đổi không tiếp tục khuyên Tiểu Đường nữa.
“Bà biết rồi, việc này đến đây thì coi như xong! Nếu mẹ của cậu ta không đồng ý, chúng ta cũng không cần phải cầu xin họ, dưa hái xanh thì không ngọt! Bà ngoại là người từng trải, quan hệ mẹ chồng nàng dâu không tốt, tương lai chỉ có con là gánh chịu thôi, năm đó mẹ con… Haiz, không nói tới nữa, cũng tại bà ngoại già rồi không còn xài được, lo lắng không chu toàn, làm con phải chịu uất ức rồi”.
Tô Tiểu Đường vội vàng an ủi bà ngoại tinh thần đang chán nản: “Bà ngoại bà đừng nói như vậy, con còn phải nhờ bà tìm cho con nhiều mối tốt đó chứ, bà như vậy thì sau này con nào dám nhờ bà tìm cho con chứ!”.
Bà ngoại lúc này mới ngừng khóc, mỉm cười: “Con nói đúng, cháu gái của bà tốt thế này, bà ngoại sẽ tìm cho con mối tốt nhất”.
Thật vật vả mới đánh lừa bà ngoại được, Tô Tiểu Đường thở dài, xoay người lại liền nhìn thấy Phương Cảnh Thâm đang đứng ở gần đó, cũng không biết đã đứng bao lâu.
Tô Tiểu Đường gãi gãi đầu: “Khiến cho anh chê cười rồi…”.
Mỗi lần ở trước mặt Phương Cảnh Thâm cô đều cảm thấy cả người luôn kêu gào không tự tin, quần áo hoa văn lòe loẹt trên người càng làm cho cô cảm thấy khuôn mặt như bị lửa đốt, níu níu vạt áo, tìm chuyện để nói: “Bộ quần áo này là bà ngoại mua cho tôi, có phải quá khoa trương rồi không?”
“Nhìn đẹp lắm” Phương Cảnh Thâm nói.
Tô Tiểu Đường : “…”.
Sức khỏe của nam thần đã hoàn toàn bình phục rồi sao?
Không biết bà ngoại đã quay trở lại từ lúc nào, trong tay còn cầm hai quả trứng luộc, nghe câu nói của Phương Cảnh Thâm xong thì cười vui vẻ chưa từng có: “Đúng đó, bà đã nói là đẹp mà”.
“Ừm, bà ngoại bà rất tinh mắt” Phương Cảnh Thâm phụ họa, vẻ mặt cũng khá chân thành, khiến người ta tin tưởng, anh là thật lòng nghĩ như thế.
Bà ngoại càng vui vẻ, cầm hai quả trứng luộc trong tay đưa cả cho anh: “Đói bụng chưa? Lót dạ một chút trước đi! Sẽ dọn cơm ngay thôi!”.
Bà ngoại đi rồi, Tô Tiểu Đường giật giật khóe miệng, ho nhẹ một cái: “Anh đừng nên khuyến khích cái gu thẩm mỹ của bà, nếu tiếp tục như vậy bà sẽ bắt cả nhà tôi đều mặc thành thế này đó, nói không chừng còn nhiệt tình mua cho anh một bộ nữa”.
“Giống như em sao?”.
“Đúng vậy, chính là phong cách này, màu sắc rực rỡ bướm trắng bay lượn, đoán chừng anh sẽ là long phượng cát tường gì gì đó…”.
“Rất tốt!” Phương Cảnh Thâm nói xong, dáng vẻ dường như còn rất mong đợi.
“…”.
Đem nam thần trả lại cho tôi.
***
Mọi người quây quần bên nhau ăn cơm chiều, trong lúc đó nam thần rõ ràng ít khi mở miệng, cũng không biết nói thế nào lại có thể khiến cho mọi người cười rất vui vẻ, mọi người đều lén lút kéo cô nói, người bạn này thật sự là không tệ.
Gần tối, bầu trời bắt đầu có tuyết rơi nhẹ, hơn nữa còn có chiều hường càng rơi càng nhiều.
Vẻ mặt bà ngoại lo lắng: “Tiểu Đường à, tuyết rơi ngày càng lớn, xem ra một lát nữa cũng sẽ không ngừng lại đâu, bảo Thâm Thâm ở lại một đêm đi? Nếu không chạy về suốt đêm sẽ rất nguy hiểm đó!”.
Thâm Thâm…
Từ khi nào cách xưng hô của bà ngoại với Phương Cảnh Thâm trở nên thân thiết như vậy chứ?
Tô Tiểu Đường cũng rất lo lắng: “Con đi hỏi anh ấy đã”.
Lúc này Phương Cảnh Thâm vừa vặn từ trong nhà đi ra, trong tay cầm trống lắc, ôm đứa cháu nhỏ Thụy Thụy vào lòng, bên cạnh là Thịt Viên đang nhắm mắt theo đuôi mà đi theo…
Hình ảnh kia làm cô hoảng hốt một lúc lâu.
“Sao thế?”.
“À, bên ngoài tuyết rơi nhiều quá, bà ngoại hỏi anh có muốn ở lại một đêm không?”.
“Có tiện không?” Phương Cảnh Thâm hỏi cô.
Bà ngoại lập tức nói: “Không có gì là không tiện, căn phòng sát vách phòng của Tiểu Đường vẫn còn trống, dọn dẹp một chút là có thể ở được”.
“Vậy thì làm phiền bà rồi!” Phương Cảnh Thâm khách khí nói.
“Không phiền, không phiền” Bà ngoại lập tức đi sắp xếp.
Ồ, không thể tưởng tượng được nam thần lại có thể đồng ý ngủ lại…
Lúc trước ở trong mắt cô anh là người ngồi tít trên cao, mạnh mẽ tự tin, hơn nữa cũng có chút lạnh lùng ít nói, thậm chí không nhiễm khói bụi nhân gian, lúc này nhìn thấy dáng vẻ anh ôm đứa cháu nhỏ, thái độ thì vô cùng thân thiết với người trong nhà mình, đột nhiên làm cho cô có cảm giác nam thần cũng là người bình thường, khoảng cách giữa cô với nam thần cũng không có xa xôi như cô đã tưởng tượng…
Tác giả :
An Tựu