Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế
Chương 42 Nam thần quá phúc hắc
Nếu đổi lại là người khác, nghe được câu nói như thế, sớm đã thẹn quá hóa giận mà quăng hộp cơm, vung tay áo bỏ đi rồi.
Nhưng người này lại là Bùi Như Nguyệt, cô biết thân phận của Kỷ Vô Trần, lại có ý đồ với anh.
Tự nhiên là sẽ không cảm thấy xấu hổ, buồn bực, ngược lại trong lòng rất là vui sướng.
"Được, vậy anh nhất định phải nếm thử thật tốt nhé, nếu anh thích, sau này mỗi ngày em đều sẽ làm cho anh ăn!" Lúc Bùi Như Nguyệt nói đến chữ 'mỗi ngày', không nhịn được mà mặt mày hớn hở.
Cho Tô Yên một ánh mắt đắc ý.
Chờ xem, sau này khi tao và Kỷ Vô Trần ở bên nhau, sẽ xử lý cái bình hoa như mày cho thật đã.
Tô Yên mặt không đổi sắc, an tĩnh hoàn thành bài tập mà thầy giao.
Lại rút ra một quyển sách tiếng anh, yên lặng nhìn vào.
Kỷ Vô Trần tự nhiên lại thấy thái độ bình tĩnh của cô có chút chói mắt, u ám ở đáy mắt lại bắt đầu cuồn cuộn nổi lên.
Hai tay anh nắm chặt, vết thương vốn dĩ đã tốt lên được chút lại một lần nữa bung ra.
...
Tạ Nhiễm Nhiễm đang ngồi cùng với Diệp Tiểu An phía sau Kỷ Vô Trần và Tô Yên.
Nhìn thấy rõ hành động này của Kỷ Vô Trần.
Tạ Nhiễm Nhiễm nghi ngờ nói: "Kỷ Vô Trần bị sao vậy? An An cậu có cảm thấy, không khí giữa Kỷ Vô Trần và Tô Yên có chút kỳ quái không?"
Đâu chỉ là kỳ quái?
Diệp Tiểu An cười lạnh một tiếng, tay chống cằm không kiên nhẫn nói: "Có lẽ cậu ta làm chuyện xấu lại bị phát hiện đó?"
Tự nhiên cô ta lại nhớ đến ngày đó, Tô Yên ngang ngược kiêu ngạo, rõ ràng là xuất thân thấp hèn, nhưng lúc nào cũng cho người ta cảm giác áp lực, cho người ta cảm thấy mình không có xuất thân cao quý bằng.
Cô lại dám giở trò trước mặt cô ta, ném toàn bộ quà cùng thư tình muốn gửi cho Kỷ Vô Trần vào thùng rác.
Đối mặt với uy hiếp của cô ta lại ra vẻ như chẳng hề quan tâm.
Hiện tại, không phải đã gặp báo ứng rồi sao?
Tâm tình của Diệp Tiểu An cực tốt, cô ta khẽ ngâm nga khúc hát.
Giờ cả trường, ai mà không biết bối cảnh thật của Tô Yên? Mẹ cô chỉ là tình nhân của người ta, căn bản không phải tiểu thư xuất thân hào môn, không được tổ chức hôn lễ cùng với ba Kỷ Vô Trần, thậm chí giấy kết hôn cũng không có. Mà ba ruột của cô cũng chỉ là dân cờ bạc, ăn trộm, còn từng vì tội danh trộm cướp mà bị mời về cục cảnh sát điều tra.
Gia đình như vậy, rời khỏi nhà họ Kỷ, cô ta còn tư cách gì mà kiêu ngạo?
Diệp Tiểu An hưng phấn đến độ hai mắt đều sáng lên.
Tạ Nhiễm Nhiễm nhíu nhíu mày, nhìn Diệp Tiểu An, "An An, gần đây cậu càng lúc càng kỳ quái."
"Tớ kỳ quái chỗ nào?"
Diệp Tiểu An không hiểu, cô ta chỉ vui vẻ nên ngâm nga khúc hát, bất mãn nhìn Tạ Nhiễm Nhiễm hỏi.
"Giọng điệu nói chuyện của cậu?" Tạ Nhiễm Nhiễm lắc đầu, kỳ thật cô ấy cũng không rõ, nhưng cô có cảm giác, bạn tốt của cô, Diệp Tiểu An, dường như có gì đó rất khác biệt.
"Khác chỗ nào chứ? Tớ vẫn luôn tốt như vậy mà!" Diệp Tiểu An bĩu môi, "Ngược lại là cậu, bây giờ cứ nhìn chằm chằm Kỷ Vô Trần, có phải cậu thích anh ấy rồi không?"
Lúc cô ta nói lời này, ánh mắt cô ta vẫn luôn gắt gao nhìn vào Tạ Nhiễm Nhiễm.
Không thể chịu được biểu tình trên mặt Diệp Tiểu An, thái độ kia của cô ta khiến Tạ Nhiễm Nhiễm không khỏi giận dữ.
Cô nàng tức đến hai tay nắm chặt, sắc mặt khó coi.
"Cậu thích cậu ta thì thôi, đừng tưởng rằng tất cả mọi người đều thích Kỷ Vô Trần, tớ chỉ thích thưởng thức cái đẹp, nhưng điều đó cũng không đại biểu là tớ sẽ hi vọng xa vời với thứ vốn không thuộc về mình, An An có câu nói tớ vẫn luôn muốn nói với cậu, đúng là Kỷ Vô Trần lớn lên rất đẹp trai, nhưng cậu ta có năng lực bao nhiêu, thế giới nhiều người như vậy, người như Kỷ Vô Trần không phải người có gia đình và diện mạo như chúng ta có thể với tới được."
Gia đình bình thường, tướng mạo bình thường, thậm chí tính cách cũng bình thường, không thú vị.