Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế
Chương 15 Nam thần quá phúc hắc
"Khụ..."
Kỷ Vô Trần gian nan nhịn cười, nắm tay để trên môi che giấu ý cười.
Giáo viên có bộ ria mép kia trừng mắt: "Em, em cút ra ngoài cho tôi!!" Ông ta đột nhiên ném tập giáo án xuống dưới chân Tô Yên.
Tuy rằng không biết lời cô nói có ý gì, nhưng nghe giọng điệu châm chọc của Tô Yên, cũng biết chắc chắn không phải câu nói tốt đẹp gì.
"Ôi!"
Tô Yên đôi mắt trợn tròn, cô che trái tim nhỏ lại, lã chã chực khóc nhìn về phía Kỷ Vô Trần: "Anh trai, chẳng lẽ đây là giáo viên tiêu chuẩn Kỷ gia chúng ta mời về sao? Em còn chưa làm gì, thầy ấy còn muốn đánh em?"
Kỷ Vô Trần cong khóe miệng.
Anh phát hiện, từ ngày hôm qua trừ lúc sau Tô Yên còn giả vờ, thật là lúc nào cũng khiến anh ngạc nhiên!
Nếu Kỷ Thành thấy được bộ dạng hiện tại của Kỷ Vô Trần, nhất định sẽ cảm động rơi nước mắt.
Bởi vì Kỷ Vô Trần đang cười, không còn tử khí âm trầm, bộ dạng tinh thần phấn chấn.
Tuy rằng không quá rõ ràng, nhưng lại như một khối thi thể được rót vào một tia sức sống, cả người đều tươi sáng lên.
"Ai đánh em?!"
Ria mép tức dậm chân, ông ta chỉ vào tập giấy dưới chân Tô Yên, trong lòng chửi thầm, sao lại có người không biết xấu hổ như vậy?!
"Anh!"
Tô Yên mềm mại túm chặt tay áo Kỷ Vô Trần làm nũng, đôi mắt nheo lại, mang ý tứ uy hiếp.
Kỷ Vô Trần: "......"
Ở một bên còn lại vài vị giáo viên ngồi nghe không tham dự vào, thấy thế sôi nổi nhắm mắt lại, thầm nghĩ hôm nay Tô tiểu thư làm sao vậy? Đầu óc hỏng rồi?
Chẳng lẽ cô không biết, Kỷ thiếu đặc biệt ghét người khác đụng vào sao?
Mọi người ở đây cho rằng, lúc này Tô Yên sẽ bị máu chảy đầy đất.
Lại thấy khóe môi Kỷ Vô Trần chậm rãi tràn ra một nụ cười nhạt, giống như sủng nịch mà sờ đầu Tô Yên: "Ngoan, anh trai giúp em hết giận."
Ánh mắt Tô Yên phát lạnh, cái tên bệnh kiều này lại nhân cơ hội chiếm tiện nghi của cô!
Ria mép mí mắt giựt giựt.
Trong lòng truyền đến dự cảm không tốt, cái ý nghĩ này vừa xuất hiện, liền nghe thấy Kỷ Vô Trần lạnh nhạt ném ra một câu: "Ông bị đuổi việc, bây giờ có thể lập tức rời đi."
"Kỷ thiếu!"
Ria mép trừng mắt nhìn Tô Yên một cái, không dám tin nhìn về phía Kỷ Vô Trần.
Ông ta đã làm việc ở đây được một năm, trước đó, ông ta có đối đãi Tô Yên thế nào, Kỷ Vô Trần đều sẽ không nhúng tay.
Sao bây giờ, đột nhiên bắt đầu nói chuyện giúp cô?
Chỉ sợ ria mép nghĩ nát óc, cũng không thể tưởng tượng được, thân thể Tô Yên đã sớm thay đổi bằng một linh hồn khác.
Cái này chính là kì lạ, trong mắt không chấp nhận nổi một hạt cát, còn đặc biệt mang thù.
Kỷ Vô Trần coi ánh mắt khẩn cầu của ông ta như không có gì, mí mắt hơi mỏng gục xuống, cánh môi khẽ mở: "Cút ——"
Giọng điệu lạnh băng làm không khí xung quanh tựa hồ giảm xuống rất sâu.
Lần này, ria mép không cam lòng, cũng chỉ có thể xám xịt cuốn gói rời đi.
Mọi người còn lại , tất cả đều ngơ ngác, làm việc thật cẩn thận.
Đồng thời, cảm quan đối với Tô Yên cũng sinh ra nhận thức khác biệt.
Gϊếŧ gà dọa khỉ, có ria mép làm gương, ai còn dám có một chút bất kính với Tô Yên?
"Vừa lòng không?"
Tròng mắt đen nhánh của Kỷ Vô Trần chuyển động, dừng lại trên khuôn mặt nhỏ tinh xảo của Tô Yên.
Nghe lời này, Tô Yên ngẩng đầu, cười vô cùng ngọt ngào: "Đương nhiên, nếu tay của anh có thể bỏ xuống khỏi đầu em, em sẽ càng vừa lòng ——"
Đôi mắt cô đen trắng rõ ràng, ý cười nhợt nhạt hiện ở ngoài mặt.
Kỷ Vô Trần cười nhạo, chăm chú nhìn đôi mắt cô, chậm rãi rút tay về.
Dưới bàn học,ngón tay thon dài của thiếu niên hơi hơi vân vê, tựa hồ đầu ngón tay vẫn còn lưu lại hơi thở thiếu nữ, xúc cảm mềm mại.