Nắm Tay Người, Kéo Người Đi
Chương 37
Tế Tế nghe thấy Vũ Văn Duệ nói thế liền vui vẻ gợi lên khóe môi, “Vậy nô tỳ đi ra ngoài, công tử cùng công chúa từ từ nói chuyện.”
Ta cảm giác được khóe mắt của mình co giật. Vũ Văn Duệ, sao lại là Vũ Văn Duệ? Không phải lúc nãy ngươi vừa mới đến sao? Sao ngươi lại đến nữa?
Sau khi Tế Tế rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại hai người là ta và Vũ Văn Duệ. Trên mặt hắn đã không còn vẻ tức giận như vừa rồi, khuôn mặt trong trẻo thản nhiên mang theo ý cười, tao nhã dời bước chân đi tới bên giường của ta ngồi xuống.
“Sao vậy, muốn đi thăm hoàng thượng?” Hắn nhẹ giọng mở miệng, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng dễ nghe không nghe ra là vui hay giận.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, “Phụ hoàng bị thương.”
“Ừ.” Hắn khẽ mở môi mỏng, mắt hồ ly hiện lên một tia tinh quang, “Muội cũng bị thương.”
Ách......
Ta từ từ nói: “Muội tỉnh lại rồi.” Nhưng phụ hoàng còn chưa tỉnh.
Vũ Văn Duệ tỏ vẻ phụ họa gật gật đầu, “Muội có thể cử động được sao?”
Ta động ngón tay, ừ, vẫn rất linh hoạt, “Chắc là có thể.”
Hắn cũng không vạch trần ta, không nhanh không chậm nói: “Muội có thể tự mình xuống giường sao?”
Xuống giường? Khụ khụ, chuyện này vẫn rất khó khăn. Nhưng mà còn có Tế Tế, không phải sao? Ta nói: “Có lẽ có thể.”
“Có lẽ?” Vũ Văn Duệ tràn ra một tiếng cười khẽ, mắt hồ ly hơi hơi chuyển động, “Muội đang hy vọng lúc đi trên đường khụy ngã làm rách miệng vết thương? Hay là muốn......”
Ta vễnh tai, muốn? Muốn cái gì?
Hắn không xấu hổ chút nào nói: “Muốn ta ôm muội qua thăm hoàng thượng?”
“Đương nhiên không muốn.” Ta chém đinh chặt sắt nói.
“Như vậy à......” Vũ Văn Duệ nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó nhẹ nhàng nói: “Vậy muội cứ an tâm tu dưỡng đi, đợi khi chính mình có thể đi lại rồi hãy quan tâm đến người khác.”
Ta nghe vậy liền trầm mặc, xem ra chuyện thăm phụ hoàng này, ta phải chuẩn bị trận đánh trong đường hầm cho thật tốt.
Ta và Vũ Văn Duệ đang nói chuyện thì ngoài cửa có người nhẹ nhàng gõ cửa hỏi: “A Lam, ta có thể vào không?”
Vũ Văn Duệ đứng dậy đi mở cửa, nhìn hoàng tỷ ngoài cửa nói: “Muội ấy vừa tỉnh, muội cùng muội ấy nói chuyện đi.” Sau khi nói xong, Vũ Văn Duệ liền săn sóc đóng cửa lại rồi đi, để ta và hoàng tỷ có không gian riêng để nói chuyện.
Hoàng tỷ đến gần ta, khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ kia bây giờ là vẻ tái nhợt tiều tụy, trong mắt cũng mất đi tia sáng ngày xưa. Nàng nhìn ta miễn cưỡng cười cười, “A Lam, cuối cùng muội cũng tỉnh.”
Ta không biết nên hình dung tâm tình của ta như thế nào, bộ dạng bây giờ của hoàng tỷ ta đã sớm đoán được từ trước. Một mặt ta tàn khốc nghĩ, sớm đối mặt sớm chấp nhận, một mặt lại không đành lòng nhìn nàng thương tâm như bây giờ. Ta nghĩ, hoàng tỷ phải trải qua trận đau xót này mới có thể trưởng thành hơn.
“Hoàng tỷ.” Ta mở miệng, mang theo vui sướng, “Muội còn ở đây.”
Vẻ mặt của hoàng tỷ sung sướng lên vài phần, ngồi xuống bên giường nói: “Đúng vậy, ta nghe Tế Tế nói, lúc ấy là muội cứu phụ hoàng. A Lam, sao đột nhiên muội không còn ngốc?”
Ta trừng mắt nhìn nàng, “Thái y nói, ban đầu trong đầu muội có máu bầm, sau khi ngửi cái hương gì gì kia, liền hết bệnh, tỷ nói xem, có kỳ lạ hay không?”
Trên đây, chỉ là ta nói bậy nói bạ thôi. Nhưng mà ta nghĩ, lại thời điểm này hoàng tỷ sẽ không rãnh rỗi mà đi chứng thực việc này.
Hoàng tỷ ý cười sâu hơn vài phần, “Đúng vậy, thật sự là chó ngáp phải ruồi.” Ánh mắt nàng đột nhiên ảm đạm, “Nhưng mà đến bây giờ phụ hoàng còn chưa tỉnh......”
“Phụ hoàng là mệnh thiên tử, đương nhiên là gặp dữ hóa lành, hoàng tỷ đừng quá lo lắng.” Ta nói: “Ngược lại, chuyện thất ca......”
Ý cười trên môi hoàng tỷ biến mất, tràn đầy chua sót, “Thất ca? Không, A Lam, chàng không phải thất ca. Thất ca đã mất từ lâu rồi, chàng là con tin Vân Trạch - Tô Kì.”
“Thất ca đã chết?” Ta kinh ngạc kêu to, ôm ngực thể hiện sự đau đớn. Dưới đáy lòng ta thương xót lau nước mắt, trời, ta diễn quá mức rồi. Ta thoáng hỗn hển hỏi: “Hoàng tỷ, sao tỷ biết thất ca đã chết?”
Từ trong mắt đến chân mày của hoàng tỷ đều là đau thương, “Biểu ca đã điều tra rõ ràng. Năm đó, tây cung bị cháy là do hoàng hậu Vân Trạch phái người làm. Khi đó con tin Vân Trạch bị người đánh tráo với con của nhị cữu cữu. Người bị chết cháy là một tên ăn xin, mà thất ca thật sự đã bị mẹ chàng chôn dấu.”
“Chúng ta chỉ biết mẹ thất ca là tiểu thiếp của nhị cữu cữu, nhưng lại không biết nàng là người Vân Trạch, lại là cung nữ đã từng hầu hạ trong cung của mẹ Tô Kì. Sau khi nàng gặp nhị cữu cữu liền che giấu thân phận thật sự của mình, an tâm làm tiểu thiếp. Mà khi Tô Kì gặp chuyện không may, nàng liền đem Tô Kì dấu trong phủ của mình, mong tránh được sự đuổi giết của hoàng hậu Vân Trạch.”
Nói tới đây, mắt hoàng tỷ đã ngân ngấn nước mắt, “Thất ca, lúc đó thất ca bị bệnh, còn sống không được bao lâu. Di nương thương tâm rất nhiều, lại thấy thất ca cùng tuổi với Tô Kì, nên dứt khoát tương kế tựu kế đem Tô Kì trở thành thất ca mà nuôi dưỡng. Thứ nhất, có thể tránh được ánh mắt của hoàng hậu Vân Trạch. Thứ hai là để cho cậu không chịu nỗi đau mất con.”
Nước mắt hoàng tỷ rơi tí tách, óng ánh trong suốt như thủy tinh, “Thất ca, thất ca đã sớm mất, nhưng ta một chút cũng không biết!”
“Hoàng tỷ.” Ta nâng lên cánh tay phải có chút khí lực, vỗ vỗ bả vai nàng nói: “Đây không phải lỗi của tỷ, chúng ta đều không biết thất ca đã mất”
Hoàng tỷ vừa khóc vừa lắc đầu, “Không phải, A Lam, không phải.”
Ta tiếp tục an ủi, “Hoàng tỷ, không trách tỷ, thật sự không trách tỷ.”
Hoàng tỷ khóc càng bi ai, “Ta vẫn nghĩ Tô Kì đó là thất ca, là thất ca mà ta yêu, là thất ca luôn mang ta đi chơi. Nhưng mà ta sai rồi, chàng mất, ta vẫn yêu luyến người không phải là chàng, ta..ta…A Lam, ta nhớ thất ca…ô ô…người ta yêu rõ ràng là thất ca a!”
Ta 囧......
Thì ra hoàng tỷ thương tâm như vậy không phải là vì nhớ thất ca đã mất, mà là nàng phát hiện chính mình lại đi yêu Vũ Văn Tu giả mạo kia, cũng chính là Tô Kì?
Tâm tình của ta vô cùng rối rắm, cái kia gì gì đó, lần này ta phải an ủi nàng như thế nào đây? Một bên là hoàng tử Vân Trạch, một bên là công chúa Vân Di, hai quốc gia lại vừa vặn nháo loạn lên......
“Khụ khụ.” Ta ho nhẹ hai tiếng, “Hoàng tỷ, tất cả đều đã thay đổi, tỷ đừng quá khổ sở.”
“A Lam, chàng bày mưu ám sát phụ hoàng, chàng muốn chiếm Vân Di.” Giọng nói hoàng tỷ suy yếu, dung nhan mang theo nước mắt vừa thấy đã thương, “Chúng ta thật sự không có khả năng.”
Ta buông tiếng thở dài nói: “Hoàng tỷ, thất ca, à không, là Tô Kì. Cũng giống như tỷ là công chúa Vân Di vậy, huynh ấy thân là hoàng tử Vân Trạch đương nhiên là có trách nhiệm của mình. Huynh ấy cũng phải làm điều huynh ấy không muốn, huynh ấy...... Cũng rất khó xử.”
Ta nghĩ tới ngày đó Vũ Văn Tu trông lạ thường, ách, là Tô Kì. Nhớ hắn nói với ta “Lựa chọn luận”...... Đúng vậy, vì sao hắn lại nghĩ như vậy? Tất cả đều là sự vui đùa của vận mệnh mà thôi, trước mặt vận mệnh, chúng ta rất nhỏ bé.
Hoàng tỷ thoáng ngừng nước mắt, cười khổ nói: “Làm sao ta lại không biết, nhưng mà A Lam, muội biết tư vị khi yêu một người sao, yêu quá sâu, cái loại cảm giác này...... Rất đau.”
Tư vị yêu một người?
Không hiểu?
Ta có chút thất thần nghĩ: Không, ta biết cái loại tư vị này, chẳng qua là bây giờ dường như đã quên.
Ta nhìn hoàng tỷ cười nhẹ, “Nhưng mà hoàng tỷ, có ai bắt buộc cả đời này chúng ta chỉ có thể yêu một người, hơn nữa lại không còn người nào có thể mang lại hạnh phúc cho chúng ta.”
Bởi vì ai cũng không thể chắc chắn rằng giây sau đó người ngươi yêu có thể hay không tự tay đánh vỡ trái tim của ngươi, xoay lưng lưu loát chạy lấy người.
Người yêu chúng ta nhất, tóm lại chỉ có thể là chính bản thân mình.
Hoàng tỷ ngẩn người, tiện đà rũ mắt xuống, “Đúng vậy, ai nói…ai nói chỉ có thể yêu một người......” Nàng nâng mắt lên lệ đã hoen mi, sắc sảo cười nói: “Tóm lại rồi cũng sẽ quên, đúng không?”
Nước mắt của nàng rơi vào mu bàn tay ta có chút ẩm ướt, có chút nóng, ta trầm ổn gật gật đầu, “Đúng vậy.”
Thời gian có thể lau đi tất cả, bao gồm tình yêu mãnh liệt nhất cùng nỗi hận sâu sắc nhất, chẳng qua là nhanh hay chậm thôi.
Hoàng tỷ đi rồi ta tựa vào giường sững sờ hồi lâu, cho đến khi cửa bị người vừa cười vừa đẩy ra ta mới lấy lại tinh thần. Người tới một thân khôi giáp phong trần mệt mỏi, dáng người cao ngất uy vũ, khuôn mặt thô cuồng anh tuấn không thấy già chút nào, “Lam nha đầu, đã khỏe hơn chưa?”
Ta kinh ngạc nhìn nam tử trung niên trước mắt, “Đại cữu cữu?”
Nam tử cười ha ha, buông mũ giáp trong tay đi tới bên giường nói: “Ta nghe Duệ tiểu tử nói cháu lập công lớn, hơn nữa âm kém dương sai* trị được đầu óc, ha ha ha, thật sự là chuyện tốt a chuyện tốt!”
(*công việc tiến hành không theo ý muốn nhưng kết quả lại gần giống như mong muốn)
Ta ở trong lòng chảy mồ hôi, Vũ Văn Duệ là người thông minh, lấy cớ cũng gần gần giống ta.
Ta nhìn Vũ Văn Nghị ngọt ngào cười, “Đại cữu cữu, cuối cùng người cũng trở lại, đã nhiều năm cháu không gặp người rồi.”
“Không phải là đúng vậy sao.” Tay Vũ Văn Nghị nhéo mặt ta một phen, động tác không biết tiết chế chút nào làm ta phát đau, “Ta vốn đến từ vài ngày trước, nhưng còn phải phối hợp với kế hoạch đánh giặc của Duệ tiểu tử nên giờ mới vào đây. Lam nha đầu, ta thấy thần sắc của cháu không tốt lắm, nên nói thái y bồi bổ cho cháu nhiều chút, đừng để người càng ngày càng gầy như vậy.”
Mặt ta có chút nóng lên, chắc là bị nhéo đến đỏ rồi, ta nói: “Đại cữu cữu, cữu cữu tới đây biểu ca có biết không?”
Vũ Văn Nghị nói: “Chắc nó còn chưa biết, ta nghe nói cháu bị thương liền trực tiếp đến thăm cháu, còn tưởng rằng có thể gặp Duệ tiểu tử ở đây.”
Vũ Văn Nghị không đi thăm phụ hoàng trước...... Ai~, tóm lại là có ngăn cách. Ta nói: “Biểu ca đi ra ngoài.”
Vũ Văn Nghị nói: “Không vội không vội. Đúng rồi, Lam nha đầu, ta giới thiệu cho cháu một người.” Hắn hướng ngoài cửa hô: “Diệu nha đầu, tới gặp Lam nha đầu nhà chúng ta đi.”
Diệu nha đầu? Ta thú vị nheo nheo mắt, hay là, đây chính là nhị muội muội thanh danh truyền xa của Linh Chi, Linh Diệu Nhi?
Vũ Văn Nghị dứt lời, ngoài cửa liền có một cô gái mặc khôi giáp màu bạc bước vào. Dưới đáy lòng ta âm thầm trầm trồ khen ngợi, nhìn hàng lông mày của nàng tinh tế mảnh mai nhưng không nhu nhược, ngũ quan xinh đẹp nhưng không yếu ớt, con ngươi dấu diếm ngạo khí, dáng người cao gầy nhưng không tục tằng, quả thật là giai nhân tư thế oai hùng khó gặp.
Cô gái cười yếu ớt, không mang a dua nhìn ta nói: “Linh Diệu Nhi khấu kiến ngũ công chúa.”
Ta cười đáp, “Không cần đa lễ.”
Vũ Văn Nghị đi đến cạnh bàn cười nói: “Diệu Nhi cùng Tiên Nhi đều là muội muội của Linh Chi, chẳng qua là Linh Chi được sắp xếp ở bên người Duệ tiểu tử, Diệu Nhi cùng Tiên Nhi thì đi theo ta ra ngoài, lần này khó mà trở về được, vừa hay có thể để hai người làm quen.” Hắn nhìn Linh Diệu Nhi nói: “Thế nào, Lam nha đầu nhà ta có xinh đẹp không?”
Linh Diệu Nhi gật đầu, giọng điệu thân quen nhìn Vũ Văn Nghị nói: “Nghị thúc thúc, lời này thúc đã lặp lại bên tai ta biết bao nhiêu lần rồi.” Nàng cười nhìn ta, “Nghị thúc thúc rất hay nhắc đến chuyện trước kia công chúa thường kéo râu của thúc ấy, Diệu Nhi đã ngưỡng mộ công chúa từ lâu rồi.”
Ta đương nhiên biết nàng ngưỡng mộ cái gì từ lâu, nhớ năm đó Vũ Văn Nghị kiên nghị cùng nét mặt vui vẻ, xem chòm râu kia là bảo bối còn không kịp, ngay cả Vũ Văn Duệ cũng không cho chạm vào. Về sau, mùa đông, khi ta và Vũ Văn Duệ cùng nhau chơi pháo, không cẩn thận làm lửa cháy xém râu hắn. Sau đó, râu bảo bối của hắn bị cháy rối tinh rối mù. Lúc ấy hắn tức giận cực kỳ, nhấc cổ áo ta lên muốn ném ta ra ngoài. Mà khi đó, mặt ta không chút thay đổi, không nhúc nhích nhìn hắn hồi lâu. Vũ Văn Nghị bỏ ta xuống hơn nữa còn cười ha hả, nói ta là một đứa nhỏ thú vị.
Ai~, chuyện cũ đừng nhắc lại nữa.
Vũ Văn Nghị quay đầu nhìn ta nói: “Lam nha đầu, Diệu Nhi thật ra là một cô nương tốt có bản lĩnh. Vài năm nay mang binh giết địch không thể không kể công nàng, lần này mưu kế giết địch ở biên giới cũng do nàng và Duệ tiểu tử cùng nhau bàn bạc, thật đúng là hay lắm a!”
Ta lộ ra vẻ mặt tán thưởng, “Diệu tỷ tỷ thật là lợi hại.”
Linh Diệu Nhi sang sảng cười, “Công chúa đừng nghe Nghị thúc thúc nói lung tung, mưu kế lần này ít nhiều đều là công tử suy nghĩ chu toàn, ta chỉ phụng mệnh làm việc mà thôi.”
“Nhìn xem nhìn xem, Diệu nha đầu chính là khiêm tốn.” Vũ Văn Nghị lắc đầu nói: “Nếu cháu không có bản lĩnh thì làm sao có thể được xưng là cặp đôi Gia Cát Lượng trong quân cùng Duệ tiểu tử?”
Linh Diệu Nhi không ngượng nghịu, tự nhiên hào phóng nói: “Đó đều là do bọn họ tán thưởng, làm sao ta có thể so sánh với công tử.”
Ta nhìn Linh Diệu Nhi, nàng quả nhiên mạnh mẽ cứng cỏi hơn Linh Tiên Nhi rất nhiều, chẳng trách binh lính trong quân chịu phục tùng một cô gái như vậy, chỉ nhìn tư thái không chút ngượng nghịu của nàng, chỉ sợ còn khẳng khái hơn so với đại đa số nam nhân.
Vẻ mặt Vũ Văn Nghị đột nhiên nghiêm túc nói: “Cô nương tốt như vậy, không biết Duệ tiểu tử nhà ta có phúc khí......”
Đang nói đến trọng điểm, Vũ Văn Duệ lại đột nhiên xuất hiện trước cửa, trong tay bưng cái khay đánh gãy lời nói của Vũ Văn Nghị, “Cha, người đã trở lại?”
Sau khi Vũ Văn Nghị nhìn thấy Vũ Văn Duệ liền quên ngay lời mình vừa định nói, đứng dậy đi đến bên cạnh Vũ Văn Duệ vỗ mạnh, “Tiểu tử, vẫn còn nhớ cha con à!”
Vũ Văn Duệ bị vỗ mặt không đổi sắc, thản nhiên nói: “Lực đạo so với lần trước hình như nhẹ hơn rồi, cha già đi?”
Vũ Văn Nghị lại cười to một trận, “Quả nhiên là Duệ tiểu tử, công phu châm chọc người khác một chút cũng không giảm. Đến đến đến, con nhìn xem lần này ta mang ai cùng trở về này?!”
Vũ Văn Duệ nhìn về phía Linh Diệu Nhi, cười nhạt nói: “Linh Diệu Nhi.”
Linh Diệu Nhi câu môi cười, đáy mắt có vài phần vui sướng, “Công tử.”
Vũ Văn Duệ không có tâm tư phân tích sự vui sướng của nàng, bưng chén thuốc đi đến bên cạnh ta, trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: “Còn không ngồi dậy uống thuốc?”
Ta cảm thấy mình có chút bi thương, vì sao mỗi khi hắn nói chuyện với ta thì giọng điệu lại lạnh đi vài phần?
Ta tựa vào gối mềm, vươn tay chuẩn bị đón lấy chén thuốc, nhưng chỉ thấy Vũ Văn Duệ liếc qua bên cạnh, sau đó nheo nheo con ngươi dài nhỏ hỏi: “Muội thực sự có thể cầm chén sao?”
Lời nói vừa ra, Vũ Văn Nghị cùng Linh Diệu Nhi phía sau đều ngẩn người, đương nhiên, bao gồm cả ta.
Ta nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Vũ Văn Duệ, cái kia, ý của hắn là......?
Ta cảm giác được khóe mắt của mình co giật. Vũ Văn Duệ, sao lại là Vũ Văn Duệ? Không phải lúc nãy ngươi vừa mới đến sao? Sao ngươi lại đến nữa?
Sau khi Tế Tế rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại hai người là ta và Vũ Văn Duệ. Trên mặt hắn đã không còn vẻ tức giận như vừa rồi, khuôn mặt trong trẻo thản nhiên mang theo ý cười, tao nhã dời bước chân đi tới bên giường của ta ngồi xuống.
“Sao vậy, muốn đi thăm hoàng thượng?” Hắn nhẹ giọng mở miệng, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng dễ nghe không nghe ra là vui hay giận.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, “Phụ hoàng bị thương.”
“Ừ.” Hắn khẽ mở môi mỏng, mắt hồ ly hiện lên một tia tinh quang, “Muội cũng bị thương.”
Ách......
Ta từ từ nói: “Muội tỉnh lại rồi.” Nhưng phụ hoàng còn chưa tỉnh.
Vũ Văn Duệ tỏ vẻ phụ họa gật gật đầu, “Muội có thể cử động được sao?”
Ta động ngón tay, ừ, vẫn rất linh hoạt, “Chắc là có thể.”
Hắn cũng không vạch trần ta, không nhanh không chậm nói: “Muội có thể tự mình xuống giường sao?”
Xuống giường? Khụ khụ, chuyện này vẫn rất khó khăn. Nhưng mà còn có Tế Tế, không phải sao? Ta nói: “Có lẽ có thể.”
“Có lẽ?” Vũ Văn Duệ tràn ra một tiếng cười khẽ, mắt hồ ly hơi hơi chuyển động, “Muội đang hy vọng lúc đi trên đường khụy ngã làm rách miệng vết thương? Hay là muốn......”
Ta vễnh tai, muốn? Muốn cái gì?
Hắn không xấu hổ chút nào nói: “Muốn ta ôm muội qua thăm hoàng thượng?”
“Đương nhiên không muốn.” Ta chém đinh chặt sắt nói.
“Như vậy à......” Vũ Văn Duệ nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó nhẹ nhàng nói: “Vậy muội cứ an tâm tu dưỡng đi, đợi khi chính mình có thể đi lại rồi hãy quan tâm đến người khác.”
Ta nghe vậy liền trầm mặc, xem ra chuyện thăm phụ hoàng này, ta phải chuẩn bị trận đánh trong đường hầm cho thật tốt.
Ta và Vũ Văn Duệ đang nói chuyện thì ngoài cửa có người nhẹ nhàng gõ cửa hỏi: “A Lam, ta có thể vào không?”
Vũ Văn Duệ đứng dậy đi mở cửa, nhìn hoàng tỷ ngoài cửa nói: “Muội ấy vừa tỉnh, muội cùng muội ấy nói chuyện đi.” Sau khi nói xong, Vũ Văn Duệ liền săn sóc đóng cửa lại rồi đi, để ta và hoàng tỷ có không gian riêng để nói chuyện.
Hoàng tỷ đến gần ta, khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ kia bây giờ là vẻ tái nhợt tiều tụy, trong mắt cũng mất đi tia sáng ngày xưa. Nàng nhìn ta miễn cưỡng cười cười, “A Lam, cuối cùng muội cũng tỉnh.”
Ta không biết nên hình dung tâm tình của ta như thế nào, bộ dạng bây giờ của hoàng tỷ ta đã sớm đoán được từ trước. Một mặt ta tàn khốc nghĩ, sớm đối mặt sớm chấp nhận, một mặt lại không đành lòng nhìn nàng thương tâm như bây giờ. Ta nghĩ, hoàng tỷ phải trải qua trận đau xót này mới có thể trưởng thành hơn.
“Hoàng tỷ.” Ta mở miệng, mang theo vui sướng, “Muội còn ở đây.”
Vẻ mặt của hoàng tỷ sung sướng lên vài phần, ngồi xuống bên giường nói: “Đúng vậy, ta nghe Tế Tế nói, lúc ấy là muội cứu phụ hoàng. A Lam, sao đột nhiên muội không còn ngốc?”
Ta trừng mắt nhìn nàng, “Thái y nói, ban đầu trong đầu muội có máu bầm, sau khi ngửi cái hương gì gì kia, liền hết bệnh, tỷ nói xem, có kỳ lạ hay không?”
Trên đây, chỉ là ta nói bậy nói bạ thôi. Nhưng mà ta nghĩ, lại thời điểm này hoàng tỷ sẽ không rãnh rỗi mà đi chứng thực việc này.
Hoàng tỷ ý cười sâu hơn vài phần, “Đúng vậy, thật sự là chó ngáp phải ruồi.” Ánh mắt nàng đột nhiên ảm đạm, “Nhưng mà đến bây giờ phụ hoàng còn chưa tỉnh......”
“Phụ hoàng là mệnh thiên tử, đương nhiên là gặp dữ hóa lành, hoàng tỷ đừng quá lo lắng.” Ta nói: “Ngược lại, chuyện thất ca......”
Ý cười trên môi hoàng tỷ biến mất, tràn đầy chua sót, “Thất ca? Không, A Lam, chàng không phải thất ca. Thất ca đã mất từ lâu rồi, chàng là con tin Vân Trạch - Tô Kì.”
“Thất ca đã chết?” Ta kinh ngạc kêu to, ôm ngực thể hiện sự đau đớn. Dưới đáy lòng ta thương xót lau nước mắt, trời, ta diễn quá mức rồi. Ta thoáng hỗn hển hỏi: “Hoàng tỷ, sao tỷ biết thất ca đã chết?”
Từ trong mắt đến chân mày của hoàng tỷ đều là đau thương, “Biểu ca đã điều tra rõ ràng. Năm đó, tây cung bị cháy là do hoàng hậu Vân Trạch phái người làm. Khi đó con tin Vân Trạch bị người đánh tráo với con của nhị cữu cữu. Người bị chết cháy là một tên ăn xin, mà thất ca thật sự đã bị mẹ chàng chôn dấu.”
“Chúng ta chỉ biết mẹ thất ca là tiểu thiếp của nhị cữu cữu, nhưng lại không biết nàng là người Vân Trạch, lại là cung nữ đã từng hầu hạ trong cung của mẹ Tô Kì. Sau khi nàng gặp nhị cữu cữu liền che giấu thân phận thật sự của mình, an tâm làm tiểu thiếp. Mà khi Tô Kì gặp chuyện không may, nàng liền đem Tô Kì dấu trong phủ của mình, mong tránh được sự đuổi giết của hoàng hậu Vân Trạch.”
Nói tới đây, mắt hoàng tỷ đã ngân ngấn nước mắt, “Thất ca, lúc đó thất ca bị bệnh, còn sống không được bao lâu. Di nương thương tâm rất nhiều, lại thấy thất ca cùng tuổi với Tô Kì, nên dứt khoát tương kế tựu kế đem Tô Kì trở thành thất ca mà nuôi dưỡng. Thứ nhất, có thể tránh được ánh mắt của hoàng hậu Vân Trạch. Thứ hai là để cho cậu không chịu nỗi đau mất con.”
Nước mắt hoàng tỷ rơi tí tách, óng ánh trong suốt như thủy tinh, “Thất ca, thất ca đã sớm mất, nhưng ta một chút cũng không biết!”
“Hoàng tỷ.” Ta nâng lên cánh tay phải có chút khí lực, vỗ vỗ bả vai nàng nói: “Đây không phải lỗi của tỷ, chúng ta đều không biết thất ca đã mất”
Hoàng tỷ vừa khóc vừa lắc đầu, “Không phải, A Lam, không phải.”
Ta tiếp tục an ủi, “Hoàng tỷ, không trách tỷ, thật sự không trách tỷ.”
Hoàng tỷ khóc càng bi ai, “Ta vẫn nghĩ Tô Kì đó là thất ca, là thất ca mà ta yêu, là thất ca luôn mang ta đi chơi. Nhưng mà ta sai rồi, chàng mất, ta vẫn yêu luyến người không phải là chàng, ta..ta…A Lam, ta nhớ thất ca…ô ô…người ta yêu rõ ràng là thất ca a!”
Ta 囧......
Thì ra hoàng tỷ thương tâm như vậy không phải là vì nhớ thất ca đã mất, mà là nàng phát hiện chính mình lại đi yêu Vũ Văn Tu giả mạo kia, cũng chính là Tô Kì?
Tâm tình của ta vô cùng rối rắm, cái kia gì gì đó, lần này ta phải an ủi nàng như thế nào đây? Một bên là hoàng tử Vân Trạch, một bên là công chúa Vân Di, hai quốc gia lại vừa vặn nháo loạn lên......
“Khụ khụ.” Ta ho nhẹ hai tiếng, “Hoàng tỷ, tất cả đều đã thay đổi, tỷ đừng quá khổ sở.”
“A Lam, chàng bày mưu ám sát phụ hoàng, chàng muốn chiếm Vân Di.” Giọng nói hoàng tỷ suy yếu, dung nhan mang theo nước mắt vừa thấy đã thương, “Chúng ta thật sự không có khả năng.”
Ta buông tiếng thở dài nói: “Hoàng tỷ, thất ca, à không, là Tô Kì. Cũng giống như tỷ là công chúa Vân Di vậy, huynh ấy thân là hoàng tử Vân Trạch đương nhiên là có trách nhiệm của mình. Huynh ấy cũng phải làm điều huynh ấy không muốn, huynh ấy...... Cũng rất khó xử.”
Ta nghĩ tới ngày đó Vũ Văn Tu trông lạ thường, ách, là Tô Kì. Nhớ hắn nói với ta “Lựa chọn luận”...... Đúng vậy, vì sao hắn lại nghĩ như vậy? Tất cả đều là sự vui đùa của vận mệnh mà thôi, trước mặt vận mệnh, chúng ta rất nhỏ bé.
Hoàng tỷ thoáng ngừng nước mắt, cười khổ nói: “Làm sao ta lại không biết, nhưng mà A Lam, muội biết tư vị khi yêu một người sao, yêu quá sâu, cái loại cảm giác này...... Rất đau.”
Tư vị yêu một người?
Không hiểu?
Ta có chút thất thần nghĩ: Không, ta biết cái loại tư vị này, chẳng qua là bây giờ dường như đã quên.
Ta nhìn hoàng tỷ cười nhẹ, “Nhưng mà hoàng tỷ, có ai bắt buộc cả đời này chúng ta chỉ có thể yêu một người, hơn nữa lại không còn người nào có thể mang lại hạnh phúc cho chúng ta.”
Bởi vì ai cũng không thể chắc chắn rằng giây sau đó người ngươi yêu có thể hay không tự tay đánh vỡ trái tim của ngươi, xoay lưng lưu loát chạy lấy người.
Người yêu chúng ta nhất, tóm lại chỉ có thể là chính bản thân mình.
Hoàng tỷ ngẩn người, tiện đà rũ mắt xuống, “Đúng vậy, ai nói…ai nói chỉ có thể yêu một người......” Nàng nâng mắt lên lệ đã hoen mi, sắc sảo cười nói: “Tóm lại rồi cũng sẽ quên, đúng không?”
Nước mắt của nàng rơi vào mu bàn tay ta có chút ẩm ướt, có chút nóng, ta trầm ổn gật gật đầu, “Đúng vậy.”
Thời gian có thể lau đi tất cả, bao gồm tình yêu mãnh liệt nhất cùng nỗi hận sâu sắc nhất, chẳng qua là nhanh hay chậm thôi.
Hoàng tỷ đi rồi ta tựa vào giường sững sờ hồi lâu, cho đến khi cửa bị người vừa cười vừa đẩy ra ta mới lấy lại tinh thần. Người tới một thân khôi giáp phong trần mệt mỏi, dáng người cao ngất uy vũ, khuôn mặt thô cuồng anh tuấn không thấy già chút nào, “Lam nha đầu, đã khỏe hơn chưa?”
Ta kinh ngạc nhìn nam tử trung niên trước mắt, “Đại cữu cữu?”
Nam tử cười ha ha, buông mũ giáp trong tay đi tới bên giường nói: “Ta nghe Duệ tiểu tử nói cháu lập công lớn, hơn nữa âm kém dương sai* trị được đầu óc, ha ha ha, thật sự là chuyện tốt a chuyện tốt!”
(*công việc tiến hành không theo ý muốn nhưng kết quả lại gần giống như mong muốn)
Ta ở trong lòng chảy mồ hôi, Vũ Văn Duệ là người thông minh, lấy cớ cũng gần gần giống ta.
Ta nhìn Vũ Văn Nghị ngọt ngào cười, “Đại cữu cữu, cuối cùng người cũng trở lại, đã nhiều năm cháu không gặp người rồi.”
“Không phải là đúng vậy sao.” Tay Vũ Văn Nghị nhéo mặt ta một phen, động tác không biết tiết chế chút nào làm ta phát đau, “Ta vốn đến từ vài ngày trước, nhưng còn phải phối hợp với kế hoạch đánh giặc của Duệ tiểu tử nên giờ mới vào đây. Lam nha đầu, ta thấy thần sắc của cháu không tốt lắm, nên nói thái y bồi bổ cho cháu nhiều chút, đừng để người càng ngày càng gầy như vậy.”
Mặt ta có chút nóng lên, chắc là bị nhéo đến đỏ rồi, ta nói: “Đại cữu cữu, cữu cữu tới đây biểu ca có biết không?”
Vũ Văn Nghị nói: “Chắc nó còn chưa biết, ta nghe nói cháu bị thương liền trực tiếp đến thăm cháu, còn tưởng rằng có thể gặp Duệ tiểu tử ở đây.”
Vũ Văn Nghị không đi thăm phụ hoàng trước...... Ai~, tóm lại là có ngăn cách. Ta nói: “Biểu ca đi ra ngoài.”
Vũ Văn Nghị nói: “Không vội không vội. Đúng rồi, Lam nha đầu, ta giới thiệu cho cháu một người.” Hắn hướng ngoài cửa hô: “Diệu nha đầu, tới gặp Lam nha đầu nhà chúng ta đi.”
Diệu nha đầu? Ta thú vị nheo nheo mắt, hay là, đây chính là nhị muội muội thanh danh truyền xa của Linh Chi, Linh Diệu Nhi?
Vũ Văn Nghị dứt lời, ngoài cửa liền có một cô gái mặc khôi giáp màu bạc bước vào. Dưới đáy lòng ta âm thầm trầm trồ khen ngợi, nhìn hàng lông mày của nàng tinh tế mảnh mai nhưng không nhu nhược, ngũ quan xinh đẹp nhưng không yếu ớt, con ngươi dấu diếm ngạo khí, dáng người cao gầy nhưng không tục tằng, quả thật là giai nhân tư thế oai hùng khó gặp.
Cô gái cười yếu ớt, không mang a dua nhìn ta nói: “Linh Diệu Nhi khấu kiến ngũ công chúa.”
Ta cười đáp, “Không cần đa lễ.”
Vũ Văn Nghị đi đến cạnh bàn cười nói: “Diệu Nhi cùng Tiên Nhi đều là muội muội của Linh Chi, chẳng qua là Linh Chi được sắp xếp ở bên người Duệ tiểu tử, Diệu Nhi cùng Tiên Nhi thì đi theo ta ra ngoài, lần này khó mà trở về được, vừa hay có thể để hai người làm quen.” Hắn nhìn Linh Diệu Nhi nói: “Thế nào, Lam nha đầu nhà ta có xinh đẹp không?”
Linh Diệu Nhi gật đầu, giọng điệu thân quen nhìn Vũ Văn Nghị nói: “Nghị thúc thúc, lời này thúc đã lặp lại bên tai ta biết bao nhiêu lần rồi.” Nàng cười nhìn ta, “Nghị thúc thúc rất hay nhắc đến chuyện trước kia công chúa thường kéo râu của thúc ấy, Diệu Nhi đã ngưỡng mộ công chúa từ lâu rồi.”
Ta đương nhiên biết nàng ngưỡng mộ cái gì từ lâu, nhớ năm đó Vũ Văn Nghị kiên nghị cùng nét mặt vui vẻ, xem chòm râu kia là bảo bối còn không kịp, ngay cả Vũ Văn Duệ cũng không cho chạm vào. Về sau, mùa đông, khi ta và Vũ Văn Duệ cùng nhau chơi pháo, không cẩn thận làm lửa cháy xém râu hắn. Sau đó, râu bảo bối của hắn bị cháy rối tinh rối mù. Lúc ấy hắn tức giận cực kỳ, nhấc cổ áo ta lên muốn ném ta ra ngoài. Mà khi đó, mặt ta không chút thay đổi, không nhúc nhích nhìn hắn hồi lâu. Vũ Văn Nghị bỏ ta xuống hơn nữa còn cười ha hả, nói ta là một đứa nhỏ thú vị.
Ai~, chuyện cũ đừng nhắc lại nữa.
Vũ Văn Nghị quay đầu nhìn ta nói: “Lam nha đầu, Diệu Nhi thật ra là một cô nương tốt có bản lĩnh. Vài năm nay mang binh giết địch không thể không kể công nàng, lần này mưu kế giết địch ở biên giới cũng do nàng và Duệ tiểu tử cùng nhau bàn bạc, thật đúng là hay lắm a!”
Ta lộ ra vẻ mặt tán thưởng, “Diệu tỷ tỷ thật là lợi hại.”
Linh Diệu Nhi sang sảng cười, “Công chúa đừng nghe Nghị thúc thúc nói lung tung, mưu kế lần này ít nhiều đều là công tử suy nghĩ chu toàn, ta chỉ phụng mệnh làm việc mà thôi.”
“Nhìn xem nhìn xem, Diệu nha đầu chính là khiêm tốn.” Vũ Văn Nghị lắc đầu nói: “Nếu cháu không có bản lĩnh thì làm sao có thể được xưng là cặp đôi Gia Cát Lượng trong quân cùng Duệ tiểu tử?”
Linh Diệu Nhi không ngượng nghịu, tự nhiên hào phóng nói: “Đó đều là do bọn họ tán thưởng, làm sao ta có thể so sánh với công tử.”
Ta nhìn Linh Diệu Nhi, nàng quả nhiên mạnh mẽ cứng cỏi hơn Linh Tiên Nhi rất nhiều, chẳng trách binh lính trong quân chịu phục tùng một cô gái như vậy, chỉ nhìn tư thái không chút ngượng nghịu của nàng, chỉ sợ còn khẳng khái hơn so với đại đa số nam nhân.
Vẻ mặt Vũ Văn Nghị đột nhiên nghiêm túc nói: “Cô nương tốt như vậy, không biết Duệ tiểu tử nhà ta có phúc khí......”
Đang nói đến trọng điểm, Vũ Văn Duệ lại đột nhiên xuất hiện trước cửa, trong tay bưng cái khay đánh gãy lời nói của Vũ Văn Nghị, “Cha, người đã trở lại?”
Sau khi Vũ Văn Nghị nhìn thấy Vũ Văn Duệ liền quên ngay lời mình vừa định nói, đứng dậy đi đến bên cạnh Vũ Văn Duệ vỗ mạnh, “Tiểu tử, vẫn còn nhớ cha con à!”
Vũ Văn Duệ bị vỗ mặt không đổi sắc, thản nhiên nói: “Lực đạo so với lần trước hình như nhẹ hơn rồi, cha già đi?”
Vũ Văn Nghị lại cười to một trận, “Quả nhiên là Duệ tiểu tử, công phu châm chọc người khác một chút cũng không giảm. Đến đến đến, con nhìn xem lần này ta mang ai cùng trở về này?!”
Vũ Văn Duệ nhìn về phía Linh Diệu Nhi, cười nhạt nói: “Linh Diệu Nhi.”
Linh Diệu Nhi câu môi cười, đáy mắt có vài phần vui sướng, “Công tử.”
Vũ Văn Duệ không có tâm tư phân tích sự vui sướng của nàng, bưng chén thuốc đi đến bên cạnh ta, trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: “Còn không ngồi dậy uống thuốc?”
Ta cảm thấy mình có chút bi thương, vì sao mỗi khi hắn nói chuyện với ta thì giọng điệu lại lạnh đi vài phần?
Ta tựa vào gối mềm, vươn tay chuẩn bị đón lấy chén thuốc, nhưng chỉ thấy Vũ Văn Duệ liếc qua bên cạnh, sau đó nheo nheo con ngươi dài nhỏ hỏi: “Muội thực sự có thể cầm chén sao?”
Lời nói vừa ra, Vũ Văn Nghị cùng Linh Diệu Nhi phía sau đều ngẩn người, đương nhiên, bao gồm cả ta.
Ta nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Vũ Văn Duệ, cái kia, ý của hắn là......?
Tác giả :
Thiên Hạ Vô Bệnh