Nam Sủng Của Vương Gia Bá Đạo
Chương 2: Tiên nhạc
Phong quốc năm hai mươi ba, cuối xuân.
Nghe đồn mỗi khi vào vùng núi sâu trong Hồ Điệp Cốc, từ chín năm trước vẫn truyền đến một tiếng đàn. Mọi người dần đồn qua lại tiếng đàn đó nghe rất bùi tai, nghe như tiếng đàn của thần tiên.Cho nên ai đi ngang qua đó, luôn nhịn không được dừng lại nghe một đoạn.
Đoạn Dạ Thần cười tủm tỉm nhìn người đánh đàn, thuận tiện đút một cái bánh hoa quế vào trong miệng mình,cho đến khi ăn hết bánh trong tay mới vỗ vỗ tay từ trên cây nhảy xuống, ngồi vào vị trí đối diện người đánh đàn,mặt vẫn như cũ cười tủm tỉm. Tay hắn chống đầu cảm thấy vô cùng thú vị nói:“A Tiên,cậu mỗi ngày đánh đàn không biết mệt sao?”
Người đánh đàn ngẩng đầu, tiếng đàn ngưng lại, hắn thản nhiên liếc người ngồi đối diện một cái,“Ngươi mỗi ngày đều leo cây, cũng không cảm thấy mệt sao.”
Đoạn Dạ Thần thấy Vân Tiên trả lời, rất là đắc ý nói:“Sư phụ của ta dạy ta leo cây thôi.”
Vân Tiên khảy đàn lãnh đạm nói:“Sư phụ của ta dạy ta đánh đàn thôi.”
Đoạn Dạ Thần nhìn xem thường,“Sư phó của ta dạy ta có thể làm ta trở thành đệ nhất thiên hạ, sư phụ dạy ngươi sao nha? Chẳng lẽ ngươi thật sự lập chí trở thành nam tử trăng hoa sao?”
Sắc mặt Vân Tiên vững vàng, cũng không vì lời hắn nói mà thay đổi, Đoạn Dạ Thần bưng chén trà trên bàn lên, đang muốn đưa đến bên miệng thì Vân Tiên dung ngón tay nhẹ bắn ra, chén trà lập tức tan nát.
Đoạn Dạ Thần kinh ngạc, tiếp theo là vẻ mặt đau khổ nói:“A Tiên, ngươi muốn khoe khoang cũng đừng làm hư chén trà của ta. Lá trà này rất đắt tiền.”
Vân Tiên trả lời chính là thản nhiên liếc mắt sang hắn một cái, sau đó tiếp tục đánh đàn.
Hồ Điệp Cốc một năm bốn mùa khí hậu hợp lòng người, không có rét lạnh cũng không có nóng bức. Lúc trước sư phụ của Đoạn Dạ Thần _Trúc Diệp Thanh và sư phụ của Vân Tiên _Nguyệt Trung Tiên cùng nhau nhìn trúng nơi đây, mà lại không ai nhường ai,bọn họ đánh ba ngày ba đêm cũng không có phân ra thắng bại. Cho nên ước định một người một bên.
Kết quả là Đoạn Dạ Thần có thêm một bạn chơi chung. Đoạn Dạ Thần thật ra là con của một phú thương,từ nhỏ đã cho theo Trúc Diệp Thanh tập võ.
Lúc Đoạn Dạ Thần lần đầu tiên nhìn thấy Vân Tiên rất vui mừng, nhưng không quá hai ngày mới phát hiện Vân Tiên thật sự không phải người bạn tốt để chơi.Lúc hắn tới bệnh thật giống như là sắp chết, sau này khỏe thì luôn đánh đàn, sắc mặt lạnh như băng hỏi thế nào cũng không nói chuyện. Nếu không phải Đoạn Dạ Thần da mặt dày, thật đúng là không dám tiếp cận.
Tiếng đàn của Vân Tiên nghe giống âm thanh của thần tiên.Lúc Đoạn Dạ Thần nghe xong chín năm đến cũng là đau khổ, hắn khẽ nhíu mày dùng ngữ khí đáng thương hề hề nói:“A Tiên, cậu có thể không khảy đàn một ngày được không?”
Vân Tiên nghe xong, trong mắt có chút ranh mãnh,“Huynh có thể một ngày không leo cây được không?”
Trong dự đoán,vẻ mặt đau khổ của Đoạn Dạ Thần không có xuất hiện, ngược lại là vẻ mặt cười tủm tỉm,“Có thể.”
Vân Tiên than nhẹ, dừng tay đứng lên. Đoạn Dạ Thần cũng đứng lên, đi tới quàng lên bờ vai nhỏ nhắn của hắn thân mật nói:“A Tiên cậu muốn đi đâu? Ta cùng cậu đi.”
Vân Tiên né tránh tay hắn,lãnh đạm nói:“Tôi muốn đi mua chút gia dụng giúp sư phụ.”
Vẻ mặt Đoạn Dạ Thần hưng phấn,“Vừa đúng lúc, huynh cũng muốn mua giúp đồ cho lão hồ ly.”
Vân Tiên yên lặng đi hai bước thấy Đoạn Dạ Thần khoác lên tay mình,hắn muốn tránh nhưng tránh không được,đành phải nở nụ cười khổ đồng thời cảm thấy nơi nào đó đã có chút ấm áp.
Mới đây đã trải qua chín năm? Chín năm trước cuộc sống thật khó khăn, mẫu thân của hắn chính là một vũ cơ, sau khi sinh hắn bà bị Đại phu nhân hại chết, mà hắn lại sống dưới tiếng mắng chửi của đám người đó.
Vân Tiên nghĩ đến quá khứ, giữa lông mày hình như có cái gì nhẹ nhàng bao phủ, đầu ngón tay cũng co giật, rất nhỏ đau đớn chậm rãi quét qua trái tim.
Đoạn Dạ Thần đi bên cạnh tất nhiên là nhận thấy được, hắn ha ha có chút khoa trương chỉ vào một ngọn núi xa xa, nói:“A Tiên, cậu nhìn ngọn núi kia giống cái gì?”
Vân Tiên cười rất nhỏ, nhìn theo tay hắn sau đó nhẹ lắc đầu.
Đoạn Dạ Thần vui cười ra tiếng, nói:“Giống như bụng của lão hồ ly? Cậu nhìn xem giữa đồi núi có cái gì lồi, ha ha.”
Vân Tiên nụ cười tràn đầy hốc mắt, cuối cùng nói:“Cám ơn huynh.”
Đoạn Dạ Thần nghe xong, sắc mặt quái dị lại có chút không thể tin,“A Tiên lại nói cảm ơn với ta? Woa, thật không nghĩ đến nha.”
Vân Tiên vừa mới cảm kích nháy mắt biến mất không thấy, bỏ tay hắn ra lập tức đi đến phía trước.
Đoạn Dạ Thần đứng phía sau, trên mặt có nồng đậm ý cười.
Trong chợ quả thật rất náo nhiệt, đám người rất đông, Vân Tiên là loại người đẹp như tiên làm cho người ta không để cho bỏ qua,dường như đi đến nơi nào liền có rất nhiều ánh mắt dòm đến. Có người kinh ngạc, có người giống như không thể tưởng tượng nổi,có người là nóng bỏng, cũng có người thấy ngượng ngùng.
Đoạn Dạ Thần tâm tình tốt, người bên ngoài thấy thần sắc Vân Tiên lạnh như băng, nhưng chỉ có Đoạn Dạ Thần mới biết được khi hắn lúng túng sắc mặt mới có thể vô cùng lạnh nha.
Tùy ý mua chút đồ gia dụng,Đoạn Dạ Thần khổ hề hề nhìn túi gạo to,“Thật sự muốn huynh khiêng sao?”
Vân Tiên lạnh giọng:“Chẳng lẽ muốn đệ?”
Đoạn Dạ Thần nhìn ánh mắt người bên ngoài đối với Vân Tiên, đành phải nhận mệnh đem túi khiêng lên vai, ngoài miệng vẫn là bất mãn nói:“Người dễ nhìn giống như huynh thật xấu số?”
Vân Tiên mỉm cười,bên cạnh truyền đến rất nhiều tiếng hít khí.
Hai người chậm rãi tiêu sái trở về núi, còn chưa tới Hồ Điệp Cốc, liền nghe được tiếng động lớn vang lên,Vân Tiên hơi nhíu mày,Đoạn Dạ Thần nói:“Lại là lão hồ ly và sư phụ mỹ nhân so chiêu sao?”
Đi vào trong Cốc quả nhiên nhìn thấy Trúc Diệp Thanh ưỡn bụng so chiêu với Nguyệt Trung Tiên. Hai người mặc dù đánh đến gió thổi mây trôi nhưng tất cả mọi người hiểu được, thật sự bọn họ chỉ “So chiêu” mà thôi, trước đó hai người đánh cho đến chết dần dần biến thành so chiêu mà không cần quan tâm đến trình độ nội công.
Đoạn Dạ Thần để túi gạo trên vai xuống, phủi phủi bả vai bất mãn nói:“Lão hồ ly, ông lại cùng tiền bối mỹ nhân so gì nửa a?”
Hai người dừng tay, Trúc Diệp Thanh trừng mắt nói:“ Xú tiểu tử không biết sống chết, ngươi gọi ta là cái gì?”
Đoạn Dạ Thần vui cười nói:“Tôi không biết thì ra lão hồ ly tiến triển đến lãng tai rồi nha?”
Trúc Diệp Thanh trừng mắt liền muốn xuất thủ, nhìn thấy Nguyệt Trung Tiên đứng một bên vẻ mặt vui vẻ như xem kịch ông lập tức buông tay,giận nghiêm mặt nói:“Xú tiểu tử, hôm nay xem như ngươi gặp may.” Nói xong phất tay áo trở về nhà tranh của mình.
Đoạn Dạ Thần nhìn bóng lưng của Trúc Diệp Thanh làm mặt quỷ, sau đó nhẹ nhàng chạy tới Nguyệt Trung Tiên.
“Mỹ nhân tiền bối,dậy sớm nha.”
Mặt Nguyệt Trung Tiên vui vẻ, vỗ vỗ đầu của hắn,“Xú tiểu tử, mặt trời đã lên cao còn sớm cái gì nha.”
Mặt Đoạn Dạ Thần ũ rũ,“Mỹ nhân tiền bối, ta vừa mới giúp tiền bối,giờ tiền bối còn mắng ta.”
Nguyệt Trung Tiên cười thoải mái, ánh mắt chuyển hướng sang Vân Tiên, Vân Tiên chẳng qua thản nhiên nói:“Sư phụ,đệ tử xuống núi mua vài thứ.”
Nguyệt Trung Tiên mỉm cười, nói:“Tiên Nhi, ngươi nên đi ra ngoài một chút.”
Dáng vẻ của Vân Tiên như phục tùng, trên mặt không rõ cảm xúc,“Vân Tiên muốn luyện thêm tài khảy đàn.”
Nguyệt Trung Tiên vỗ vỗ vai hắn, nói:“Bằng cầm nghệ hiện tại của ngươi, muốn làm cái gì thì được như thế đó. Ta quyết định, tháng này ngươi hãy xuống núi.”
“Xuống núi sao?” Vân Tiên thấp giọng, lông mày nhíu lại
Nguyệt Trung Tiên than nhẹ, nói:“Tiên nhi, chín năm qua, ngươi chờ không phải là ngày này sao?”
Vân Tiên cười đạm, nhưng nụ cười này không có vui sướng, chỉ nói:“Đúng.”
Quả nhiên trong vòng một tháng, Nguyệt Trung Tiên và Trúc Diệp Thanh đều cho Đoạn Dạ Thần và Vân Tiên ra khỏi Cốc, vẻ mặt Đoạn Dạ Thần cười xấu xa nhìn Trúc Diệp Thanh lại nhìn Nguyệt Trung Tiên, sau đó cùng Vân Tiên hạ sơn.
Hai người ngồi ở tiểu lâu sát bên đường,Đoạn Dạ Thần cười xấu xa nhìn chiêu bài treo lên hai chữ “Hoa khôi”, sau đó nhờ người thu thập một chút phòng ở.
Vân Tiên đối với những việc này đều từ chối cho ý kiến, nếu phải làm như vậy tất nhiên trước đó phải nổi tiếng khắp thiên hạ không phải sao?
Nghe đồn mỗi khi vào vùng núi sâu trong Hồ Điệp Cốc, từ chín năm trước vẫn truyền đến một tiếng đàn. Mọi người dần đồn qua lại tiếng đàn đó nghe rất bùi tai, nghe như tiếng đàn của thần tiên.Cho nên ai đi ngang qua đó, luôn nhịn không được dừng lại nghe một đoạn.
Đoạn Dạ Thần cười tủm tỉm nhìn người đánh đàn, thuận tiện đút một cái bánh hoa quế vào trong miệng mình,cho đến khi ăn hết bánh trong tay mới vỗ vỗ tay từ trên cây nhảy xuống, ngồi vào vị trí đối diện người đánh đàn,mặt vẫn như cũ cười tủm tỉm. Tay hắn chống đầu cảm thấy vô cùng thú vị nói:“A Tiên,cậu mỗi ngày đánh đàn không biết mệt sao?”
Người đánh đàn ngẩng đầu, tiếng đàn ngưng lại, hắn thản nhiên liếc người ngồi đối diện một cái,“Ngươi mỗi ngày đều leo cây, cũng không cảm thấy mệt sao.”
Đoạn Dạ Thần thấy Vân Tiên trả lời, rất là đắc ý nói:“Sư phụ của ta dạy ta leo cây thôi.”
Vân Tiên khảy đàn lãnh đạm nói:“Sư phụ của ta dạy ta đánh đàn thôi.”
Đoạn Dạ Thần nhìn xem thường,“Sư phó của ta dạy ta có thể làm ta trở thành đệ nhất thiên hạ, sư phụ dạy ngươi sao nha? Chẳng lẽ ngươi thật sự lập chí trở thành nam tử trăng hoa sao?”
Sắc mặt Vân Tiên vững vàng, cũng không vì lời hắn nói mà thay đổi, Đoạn Dạ Thần bưng chén trà trên bàn lên, đang muốn đưa đến bên miệng thì Vân Tiên dung ngón tay nhẹ bắn ra, chén trà lập tức tan nát.
Đoạn Dạ Thần kinh ngạc, tiếp theo là vẻ mặt đau khổ nói:“A Tiên, ngươi muốn khoe khoang cũng đừng làm hư chén trà của ta. Lá trà này rất đắt tiền.”
Vân Tiên trả lời chính là thản nhiên liếc mắt sang hắn một cái, sau đó tiếp tục đánh đàn.
Hồ Điệp Cốc một năm bốn mùa khí hậu hợp lòng người, không có rét lạnh cũng không có nóng bức. Lúc trước sư phụ của Đoạn Dạ Thần _Trúc Diệp Thanh và sư phụ của Vân Tiên _Nguyệt Trung Tiên cùng nhau nhìn trúng nơi đây, mà lại không ai nhường ai,bọn họ đánh ba ngày ba đêm cũng không có phân ra thắng bại. Cho nên ước định một người một bên.
Kết quả là Đoạn Dạ Thần có thêm một bạn chơi chung. Đoạn Dạ Thần thật ra là con của một phú thương,từ nhỏ đã cho theo Trúc Diệp Thanh tập võ.
Lúc Đoạn Dạ Thần lần đầu tiên nhìn thấy Vân Tiên rất vui mừng, nhưng không quá hai ngày mới phát hiện Vân Tiên thật sự không phải người bạn tốt để chơi.Lúc hắn tới bệnh thật giống như là sắp chết, sau này khỏe thì luôn đánh đàn, sắc mặt lạnh như băng hỏi thế nào cũng không nói chuyện. Nếu không phải Đoạn Dạ Thần da mặt dày, thật đúng là không dám tiếp cận.
Tiếng đàn của Vân Tiên nghe giống âm thanh của thần tiên.Lúc Đoạn Dạ Thần nghe xong chín năm đến cũng là đau khổ, hắn khẽ nhíu mày dùng ngữ khí đáng thương hề hề nói:“A Tiên, cậu có thể không khảy đàn một ngày được không?”
Vân Tiên nghe xong, trong mắt có chút ranh mãnh,“Huynh có thể một ngày không leo cây được không?”
Trong dự đoán,vẻ mặt đau khổ của Đoạn Dạ Thần không có xuất hiện, ngược lại là vẻ mặt cười tủm tỉm,“Có thể.”
Vân Tiên than nhẹ, dừng tay đứng lên. Đoạn Dạ Thần cũng đứng lên, đi tới quàng lên bờ vai nhỏ nhắn của hắn thân mật nói:“A Tiên cậu muốn đi đâu? Ta cùng cậu đi.”
Vân Tiên né tránh tay hắn,lãnh đạm nói:“Tôi muốn đi mua chút gia dụng giúp sư phụ.”
Vẻ mặt Đoạn Dạ Thần hưng phấn,“Vừa đúng lúc, huynh cũng muốn mua giúp đồ cho lão hồ ly.”
Vân Tiên yên lặng đi hai bước thấy Đoạn Dạ Thần khoác lên tay mình,hắn muốn tránh nhưng tránh không được,đành phải nở nụ cười khổ đồng thời cảm thấy nơi nào đó đã có chút ấm áp.
Mới đây đã trải qua chín năm? Chín năm trước cuộc sống thật khó khăn, mẫu thân của hắn chính là một vũ cơ, sau khi sinh hắn bà bị Đại phu nhân hại chết, mà hắn lại sống dưới tiếng mắng chửi của đám người đó.
Vân Tiên nghĩ đến quá khứ, giữa lông mày hình như có cái gì nhẹ nhàng bao phủ, đầu ngón tay cũng co giật, rất nhỏ đau đớn chậm rãi quét qua trái tim.
Đoạn Dạ Thần đi bên cạnh tất nhiên là nhận thấy được, hắn ha ha có chút khoa trương chỉ vào một ngọn núi xa xa, nói:“A Tiên, cậu nhìn ngọn núi kia giống cái gì?”
Vân Tiên cười rất nhỏ, nhìn theo tay hắn sau đó nhẹ lắc đầu.
Đoạn Dạ Thần vui cười ra tiếng, nói:“Giống như bụng của lão hồ ly? Cậu nhìn xem giữa đồi núi có cái gì lồi, ha ha.”
Vân Tiên nụ cười tràn đầy hốc mắt, cuối cùng nói:“Cám ơn huynh.”
Đoạn Dạ Thần nghe xong, sắc mặt quái dị lại có chút không thể tin,“A Tiên lại nói cảm ơn với ta? Woa, thật không nghĩ đến nha.”
Vân Tiên vừa mới cảm kích nháy mắt biến mất không thấy, bỏ tay hắn ra lập tức đi đến phía trước.
Đoạn Dạ Thần đứng phía sau, trên mặt có nồng đậm ý cười.
Trong chợ quả thật rất náo nhiệt, đám người rất đông, Vân Tiên là loại người đẹp như tiên làm cho người ta không để cho bỏ qua,dường như đi đến nơi nào liền có rất nhiều ánh mắt dòm đến. Có người kinh ngạc, có người giống như không thể tưởng tượng nổi,có người là nóng bỏng, cũng có người thấy ngượng ngùng.
Đoạn Dạ Thần tâm tình tốt, người bên ngoài thấy thần sắc Vân Tiên lạnh như băng, nhưng chỉ có Đoạn Dạ Thần mới biết được khi hắn lúng túng sắc mặt mới có thể vô cùng lạnh nha.
Tùy ý mua chút đồ gia dụng,Đoạn Dạ Thần khổ hề hề nhìn túi gạo to,“Thật sự muốn huynh khiêng sao?”
Vân Tiên lạnh giọng:“Chẳng lẽ muốn đệ?”
Đoạn Dạ Thần nhìn ánh mắt người bên ngoài đối với Vân Tiên, đành phải nhận mệnh đem túi khiêng lên vai, ngoài miệng vẫn là bất mãn nói:“Người dễ nhìn giống như huynh thật xấu số?”
Vân Tiên mỉm cười,bên cạnh truyền đến rất nhiều tiếng hít khí.
Hai người chậm rãi tiêu sái trở về núi, còn chưa tới Hồ Điệp Cốc, liền nghe được tiếng động lớn vang lên,Vân Tiên hơi nhíu mày,Đoạn Dạ Thần nói:“Lại là lão hồ ly và sư phụ mỹ nhân so chiêu sao?”
Đi vào trong Cốc quả nhiên nhìn thấy Trúc Diệp Thanh ưỡn bụng so chiêu với Nguyệt Trung Tiên. Hai người mặc dù đánh đến gió thổi mây trôi nhưng tất cả mọi người hiểu được, thật sự bọn họ chỉ “So chiêu” mà thôi, trước đó hai người đánh cho đến chết dần dần biến thành so chiêu mà không cần quan tâm đến trình độ nội công.
Đoạn Dạ Thần để túi gạo trên vai xuống, phủi phủi bả vai bất mãn nói:“Lão hồ ly, ông lại cùng tiền bối mỹ nhân so gì nửa a?”
Hai người dừng tay, Trúc Diệp Thanh trừng mắt nói:“ Xú tiểu tử không biết sống chết, ngươi gọi ta là cái gì?”
Đoạn Dạ Thần vui cười nói:“Tôi không biết thì ra lão hồ ly tiến triển đến lãng tai rồi nha?”
Trúc Diệp Thanh trừng mắt liền muốn xuất thủ, nhìn thấy Nguyệt Trung Tiên đứng một bên vẻ mặt vui vẻ như xem kịch ông lập tức buông tay,giận nghiêm mặt nói:“Xú tiểu tử, hôm nay xem như ngươi gặp may.” Nói xong phất tay áo trở về nhà tranh của mình.
Đoạn Dạ Thần nhìn bóng lưng của Trúc Diệp Thanh làm mặt quỷ, sau đó nhẹ nhàng chạy tới Nguyệt Trung Tiên.
“Mỹ nhân tiền bối,dậy sớm nha.”
Mặt Nguyệt Trung Tiên vui vẻ, vỗ vỗ đầu của hắn,“Xú tiểu tử, mặt trời đã lên cao còn sớm cái gì nha.”
Mặt Đoạn Dạ Thần ũ rũ,“Mỹ nhân tiền bối, ta vừa mới giúp tiền bối,giờ tiền bối còn mắng ta.”
Nguyệt Trung Tiên cười thoải mái, ánh mắt chuyển hướng sang Vân Tiên, Vân Tiên chẳng qua thản nhiên nói:“Sư phụ,đệ tử xuống núi mua vài thứ.”
Nguyệt Trung Tiên mỉm cười, nói:“Tiên Nhi, ngươi nên đi ra ngoài một chút.”
Dáng vẻ của Vân Tiên như phục tùng, trên mặt không rõ cảm xúc,“Vân Tiên muốn luyện thêm tài khảy đàn.”
Nguyệt Trung Tiên vỗ vỗ vai hắn, nói:“Bằng cầm nghệ hiện tại của ngươi, muốn làm cái gì thì được như thế đó. Ta quyết định, tháng này ngươi hãy xuống núi.”
“Xuống núi sao?” Vân Tiên thấp giọng, lông mày nhíu lại
Nguyệt Trung Tiên than nhẹ, nói:“Tiên nhi, chín năm qua, ngươi chờ không phải là ngày này sao?”
Vân Tiên cười đạm, nhưng nụ cười này không có vui sướng, chỉ nói:“Đúng.”
Quả nhiên trong vòng một tháng, Nguyệt Trung Tiên và Trúc Diệp Thanh đều cho Đoạn Dạ Thần và Vân Tiên ra khỏi Cốc, vẻ mặt Đoạn Dạ Thần cười xấu xa nhìn Trúc Diệp Thanh lại nhìn Nguyệt Trung Tiên, sau đó cùng Vân Tiên hạ sơn.
Hai người ngồi ở tiểu lâu sát bên đường,Đoạn Dạ Thần cười xấu xa nhìn chiêu bài treo lên hai chữ “Hoa khôi”, sau đó nhờ người thu thập một chút phòng ở.
Vân Tiên đối với những việc này đều từ chối cho ý kiến, nếu phải làm như vậy tất nhiên trước đó phải nổi tiếng khắp thiên hạ không phải sao?
Tác giả :
黄月