Nam Sinh Mấy Anh Chơi Game Thật Lợi Hại
Chương 23: Streamer Sắc – Tình, giả gay bán hủ 1
Lăng – đã tuyên bố hôm nay không chơi game – Mông vừa xem xong video ghi lại hai trận đấu của Đan Trúc là lại bắt đầu ngứa ngáy chân tay, cuối cùng vẫn chấp nhận lời mời tổ đội của đối phương mà chiến đấu tưng bừng suốt cả một đêm.
Cư dân mạng rốt cục cũng không còn phải dùng tới 80% thời gian để xem streamer đào mỏ lấy quặng nữa, thế là không chút keo kiệt quăng ra cả đống thức ăn cho mèo, quyết tâm vỗ béo streamer nhà mình thành một con mèo mập trăm kí.
QQ của Đan Trúc gần như là gửi tin nhắn tới ngay khi live stream của Lăng Mông vừa kết thúc.
[Đan Trúc bảng 1]: Live stream xong đi ăn khuya không?
Đêm nay Lăng Mông thắng năm trận liên tiếp, hưng phấn nãy giờ còn chưa có hết đâu, thấy người ta mời là cậu liền gật đầu ngay và luôn.
[Lemon]: Được, bữa nay để tôi mời!
Gửi tin nhắn xong, Lăng Mông phát hiện nickname của Đan Trúc vẫn là tên cũ hồi đấu giải Tinh Hà toàn trường đại học, thế là cậu thuận tay đổi luôn thành Streamer Sắc – Tình.
[Streamer Sắc – Tình]: Anh lên phòng đón em nhé?
[Lemon]: Thôi không cần đâu! Gặp nhau ở cổng kí túc xá đi!
Phố ăn vặt nằm gần cửa phía bắc của Yên Đại náo nhiệt nhất là vào buổi tối, quán xiên nướng Lăng Mông bình thường hay ghé bây giờ chỉ còn đúng một chỗ nằm trong góc quán.
Lăng Mông lấy xong phần ăn của mình rồi, vậy mà vẫn thấy hai tay Đan Trúc trống huơ trống hoác:
– Sao anh không đi lấy đồ ăn đi?
Đan Trúc kinh ngạc trố mắt, nhìn chằm chằm vào khay xiên que đầy ú ụ mà Lăng Mông đang cầm trên tay:
– Ủa, chứ không phải em lấy phần cho hai đứa mình rồi hả?
– Đương nhiên là không rồi, một mình tui có thể xử lí hết đống này nhá.
Đan Trúc bắt đầu cảm thấy mình phải nhìn cậu nhóc này bằng một cặp mắt khác:
– Nhìn không ra đó, không ngờ em lại ăn nhiều như vậy.
– Tui còn đang tuổi lớn mà.
Biểu cảm “anh không nỡ đả kích em” của Đan Trúc bị Lăng Mông nhìn ra, cậu hét lên:
– Ý anh là sao, tui mới mười chín thôi nha, không phải thiên hạ đồn đến hai lăm tuổi còn cao lên được sao?
– Dạ dạ dạ, em cứ ăn nhiều vào. – Đan Trúc vội chạy vọt đi lấy mấy que xiên nướng vào khay của mình.
Đợi Đan Trúc lựa xong, Lăng Mông liền đưa cả hai khay xiên que cho chủ quán, sau đó gọi thêm hai chai bia:
– Phần của cháu nhớ bỏ ớt nha chú!
– Nhớ rồi nhớ rồi.
Nhìn là biết Lăng Mông là khách quen của quán, thái độ của ông chủ đối với cậu thân thiện hơn với khách bình thường nhiều:
– Giờ chỉ còn một bàn ở góc quán thôi nhóc ơi.
– Dạ, thế thì cháu ngồi trong góc quán vậy.
Hai người ngồi xuống, em gái phục vụ bàn cười rạng rỡ bưng một đĩa đậu phông lên:
– Bố em bảo đĩa này mời anh ạ.
Mặt Lăng Mông lại đỏ: o///_///o
– Cảm ơn…
Em gái nhìn Lăng Mông như vậy quen quá rồi, cười tủm tỉm chạy đi bê thức ăn.
– Gặp nữ sinh nào em cũng đỏ mặt vậy hả? – Đan Trúc cứ tưởng cậu chỉ đỏ mặt khi gặp gái đẹp.
Lăng Mông không muốn trả lời vấn đề này, cậu bốc một nắm đậu phộng lên giả bộ say sưa nhấm nháp.
– Vẫn là ngồi trong góc thế này mới an toàn, không sợ bị người ta nhận ra. – Lăng Mông ngó trái ngó phải, nói. – Bây giờ thì tui đã hiểu vì sao anh không lộ mặt live stream rồi.
– Ai bảo em đáng yêu quá chi, anh lên nhiều diễn đàn rồi, chỗ nào cũng thấy có người dùng meme của em hết.
Lăng Mông làm mặt siêu dữ dằn ý bảo mình với cái từ ‘đáng yêu’ kia không liên quan gì với nhau cả:
– Còn không phải là tại anh sao!
Đan Trúc ngạc nhiên:
– Tại anh?
– Chứ tại ai! Tui chính là muốn cướp người xem của anh nên mới live stream chứ bộ!
Thảo nào đến cả tuyệt chiêu như xài webcam cũng dùng đến, Đan Trúc bây giờ mới ngộ ra vấn đề.
– Thì ra là thế…
– Ai bảo anh nhiều fan như vậy, tui mới nói có một câu chứ mấy, tự nhiên đi đâu cũng bị spam, ngày nào cũng spam tháng nào cũng spam, anh có hiểu cho tâm trạng của tui không hả? – Lăng Mông buồn bực rót bia.
– Anh hiểu mà. – Đan Trúc yên lặng giúp cậu rót đầy ly. – Nhưng anh nhớ Chanh baba lúc trước cũng đâu có thiếu fan đâu.
– Nhưng có giống nhau đâu? Fan của anh ngày nào cũng tặng anh quà, fan của tui thì chỉ biết xài meme của tui thôi.
Đan Trúc bị Lăng Mông chọc cho bật cười:
– Vậy ngày nào anh cũng tặng em quà là được chứ gì.
– Khỏi đê, sau này anh cũng đừng tặng cat tree cho tui nữa, tặng nhiều đến mấy thì tui cũng có leo lên được đâu, chỉ tổ uổng tiền thôi, trực tiếp chuyển khoản cho tui còn hơn.
– Anh tặng cat tree là khẳng định năng lực live stream của em, trực tiếp chuyển khoản thì nghĩa lý gì chứ. – Giọng của Đan Trúc đột nhiên hạ thấp mấy tông, lại còn kèm theo cả điệu cười thâm nho hết sức. – Muốn anh bao dưỡng em hả?
Lăng Mông rùng mình một cái giống hệt phản ứng lúc trước khi cậu đeo tai nghe nghe được giọng cười khẽ của Mang Thần. Anh ta đột nhiên nói chuyện bằng giọng điệu như thế, ngay cả thẳng nam cũng cảm nhận được sự hấp dẫn trí mạng, thảo nào nhiều fan nữ thanh khống* chưa nhìn thấy mặt Đan Trúc bao giờ cũng đã phát cuồng vì anh ta.
*thanh khống (voice fetish): cuồng giọng nói, có sở thích đặc biệt với những giọng nói quyến rũ hấp dẫn từ tính.
– Nói chưa được ba câu là lại “lái xe”, anh tém tém lại chút được không hả? – Lăng Mông kháng nghị. – Bây giờ cũng có phải đang live stream đâu, xuống xe đi bộ không được hả ba?
– Đừng nói là em nghĩ mỗi khi live stream anh tương tác với em đều là để câu view đó nha?
– Chẳng lẽ không phải? Streamer sắc – tình, giả gay bán hủ, mấy chiêu câu view như thế tui thừa biết.
– Em cũng từng núp trong kênh live stream của anh rồi còn gì, ngoài em ra, em xem anh đã giả gay bán hủ với ai khác chưa?
– Thì với mấy tên hồ bằng cẩu hữu đồng nghiệp ở Đấu Miêu của anh chứ ai… – Lăng Mông mạnh miệng thế thôi chứ đang chột dạ lắm, vì cậu quả thật không thể kể chính xác ra là ai với ai. Hơn nữa với độ nổi tiếng của Mang Thần, anh ta không cần cọ nhiệt với bất cứ ai hết.
Hên là có xiên nướng đến cứu vớt cậu, Lăng Mông nhét một xiên nóng hổi vừa mới được bưng lên vào tay Đan Trúc:
– Ăn ngay cho nóng, nguội rồi mất ngon.
Đây là lần đầu tiên Đan Trúc nhìn thấy Lăng Mông ăn hàng, lần này đúng là bị lượng thức ăn của cậu làm chấn kinh rồi. Thì ra “phần ăn một người” mà Lăng Mông nói không phải khoác lác, mà là cậu đã khiêm tốn lắm rồi đó.
– Thì ra em thực sự ăn được nhiều như vậy, sáng nay anh thấy em mua có một cái bánh bao thôi mà.
– Bánh bao của căn tin 2 đó ba, chẳng lẽ anh ăn được hai cái luôn hả?
– Không ăn được.
Lăng Mông tỏ vẻ “thế mà còn phải hỏi’.
– Em ăn nhiều như vậy mà sao vẫn gầy thế?
– Ý anh nói là tui lùn quá chứ gì? Thực ra ở quê, tui không tính là lùn đâu, ai mà biết ở đây tiêu chuẩn chiều cao của nam sinh bét nhất cũng là mét tám. Anh là người địa phương hả?
– Ừ.
– Chậc. – Lăng Mông tặc lưỡi. – Người Hồ Sóc các anh nhất định là uống thuốc tăng chiều cao mà lớn lên. Đúng rồi, tui có xem clip anh live stream hôm qua, có một đoạn anh phối hợp bao vây siêu hay luôn, tốc độ tay của anh sao mà nhanh được như vậy…?
Lăng Mông mà tám đến game là tinh thần tăng gấp trăm lần, sức mạnh tăng gấp mười lần, gần như có thể tám suốt ba ngày ba đêm không ngừng không nghỉ, hoàn toàn không hề để ý đến có người ngồi cách đó không xa cứ liên tục nhìn qua chỗ cậu.
– Mày xem cái cậu ngồi ở trong góc ấy, có giống cái cậu trong meme sáng nay mày gửi cho tao trên wechat không?
– Úi cha? Hình như giống mày ơi!
– Cậu ta là ai rứa?
– Streamer chuyên live stream game, siêu cấp moe luôn đó mày, không ngờ tụi mình lại được ở gần người thật như vậy á á á!
– Có muốn chụp hình không?
– Chụp kiểu gì?
– Mày qua đây, tao với mày giả bộ selfie…
Ánh mắt Lăng Mông lướt qua, cái miệng đang tám đến quên cả đất trời cũng dừng lại một chút. Đan Trúc thấy vậy, quay đầu lại nhìn theo bản năng thì chỉ nhìn thấy hai nữ sinh đang chụp hình tự sướng.
– Sao vậy? – Đan Trúc hỏi.
– Không có gì.
Chụp hình tự sướng thôi ấy mà, Lăng Mông nghĩ, chắc là do mình đa nghi quá, nghĩ xong lại thao thao bất tuyệt tám tiếp.
– Wow, nam sinh đối diện cậu ấy đẹp trai quá đi! – Nữ sinh vừa chụp vừa kích động khen.
– Chuẩn luôn chuẩn luôn! Mày có chụp được không?
– Không được! Tự nhiên ảnh quay lại làm tao sợ tới mức méo dám động đậy luôn, còn tưởng mình bị ảnh phát hiện nữa chứ.
– Ui chao tiếc quá đi mất…
Hai người xem lại hình đã chụp. Giờ đang là buổi tối, ánh sáng ở quán xiên nướng không được tốt lắm, chỉ chụp được cái mặt mờ mờ của meme với bóng lưng cũng mờ mờ nốt của anh đẹp trai cùng bàn làm hai cô gái hơi hơi thất vọng.
Cư dân mạng rốt cục cũng không còn phải dùng tới 80% thời gian để xem streamer đào mỏ lấy quặng nữa, thế là không chút keo kiệt quăng ra cả đống thức ăn cho mèo, quyết tâm vỗ béo streamer nhà mình thành một con mèo mập trăm kí.
QQ của Đan Trúc gần như là gửi tin nhắn tới ngay khi live stream của Lăng Mông vừa kết thúc.
[Đan Trúc bảng 1]: Live stream xong đi ăn khuya không?
Đêm nay Lăng Mông thắng năm trận liên tiếp, hưng phấn nãy giờ còn chưa có hết đâu, thấy người ta mời là cậu liền gật đầu ngay và luôn.
[Lemon]: Được, bữa nay để tôi mời!
Gửi tin nhắn xong, Lăng Mông phát hiện nickname của Đan Trúc vẫn là tên cũ hồi đấu giải Tinh Hà toàn trường đại học, thế là cậu thuận tay đổi luôn thành Streamer Sắc – Tình.
[Streamer Sắc – Tình]: Anh lên phòng đón em nhé?
[Lemon]: Thôi không cần đâu! Gặp nhau ở cổng kí túc xá đi!
Phố ăn vặt nằm gần cửa phía bắc của Yên Đại náo nhiệt nhất là vào buổi tối, quán xiên nướng Lăng Mông bình thường hay ghé bây giờ chỉ còn đúng một chỗ nằm trong góc quán.
Lăng Mông lấy xong phần ăn của mình rồi, vậy mà vẫn thấy hai tay Đan Trúc trống huơ trống hoác:
– Sao anh không đi lấy đồ ăn đi?
Đan Trúc kinh ngạc trố mắt, nhìn chằm chằm vào khay xiên que đầy ú ụ mà Lăng Mông đang cầm trên tay:
– Ủa, chứ không phải em lấy phần cho hai đứa mình rồi hả?
– Đương nhiên là không rồi, một mình tui có thể xử lí hết đống này nhá.
Đan Trúc bắt đầu cảm thấy mình phải nhìn cậu nhóc này bằng một cặp mắt khác:
– Nhìn không ra đó, không ngờ em lại ăn nhiều như vậy.
– Tui còn đang tuổi lớn mà.
Biểu cảm “anh không nỡ đả kích em” của Đan Trúc bị Lăng Mông nhìn ra, cậu hét lên:
– Ý anh là sao, tui mới mười chín thôi nha, không phải thiên hạ đồn đến hai lăm tuổi còn cao lên được sao?
– Dạ dạ dạ, em cứ ăn nhiều vào. – Đan Trúc vội chạy vọt đi lấy mấy que xiên nướng vào khay của mình.
Đợi Đan Trúc lựa xong, Lăng Mông liền đưa cả hai khay xiên que cho chủ quán, sau đó gọi thêm hai chai bia:
– Phần của cháu nhớ bỏ ớt nha chú!
– Nhớ rồi nhớ rồi.
Nhìn là biết Lăng Mông là khách quen của quán, thái độ của ông chủ đối với cậu thân thiện hơn với khách bình thường nhiều:
– Giờ chỉ còn một bàn ở góc quán thôi nhóc ơi.
– Dạ, thế thì cháu ngồi trong góc quán vậy.
Hai người ngồi xuống, em gái phục vụ bàn cười rạng rỡ bưng một đĩa đậu phông lên:
– Bố em bảo đĩa này mời anh ạ.
Mặt Lăng Mông lại đỏ: o///_///o
– Cảm ơn…
Em gái nhìn Lăng Mông như vậy quen quá rồi, cười tủm tỉm chạy đi bê thức ăn.
– Gặp nữ sinh nào em cũng đỏ mặt vậy hả? – Đan Trúc cứ tưởng cậu chỉ đỏ mặt khi gặp gái đẹp.
Lăng Mông không muốn trả lời vấn đề này, cậu bốc một nắm đậu phộng lên giả bộ say sưa nhấm nháp.
– Vẫn là ngồi trong góc thế này mới an toàn, không sợ bị người ta nhận ra. – Lăng Mông ngó trái ngó phải, nói. – Bây giờ thì tui đã hiểu vì sao anh không lộ mặt live stream rồi.
– Ai bảo em đáng yêu quá chi, anh lên nhiều diễn đàn rồi, chỗ nào cũng thấy có người dùng meme của em hết.
Lăng Mông làm mặt siêu dữ dằn ý bảo mình với cái từ ‘đáng yêu’ kia không liên quan gì với nhau cả:
– Còn không phải là tại anh sao!
Đan Trúc ngạc nhiên:
– Tại anh?
– Chứ tại ai! Tui chính là muốn cướp người xem của anh nên mới live stream chứ bộ!
Thảo nào đến cả tuyệt chiêu như xài webcam cũng dùng đến, Đan Trúc bây giờ mới ngộ ra vấn đề.
– Thì ra là thế…
– Ai bảo anh nhiều fan như vậy, tui mới nói có một câu chứ mấy, tự nhiên đi đâu cũng bị spam, ngày nào cũng spam tháng nào cũng spam, anh có hiểu cho tâm trạng của tui không hả? – Lăng Mông buồn bực rót bia.
– Anh hiểu mà. – Đan Trúc yên lặng giúp cậu rót đầy ly. – Nhưng anh nhớ Chanh baba lúc trước cũng đâu có thiếu fan đâu.
– Nhưng có giống nhau đâu? Fan của anh ngày nào cũng tặng anh quà, fan của tui thì chỉ biết xài meme của tui thôi.
Đan Trúc bị Lăng Mông chọc cho bật cười:
– Vậy ngày nào anh cũng tặng em quà là được chứ gì.
– Khỏi đê, sau này anh cũng đừng tặng cat tree cho tui nữa, tặng nhiều đến mấy thì tui cũng có leo lên được đâu, chỉ tổ uổng tiền thôi, trực tiếp chuyển khoản cho tui còn hơn.
– Anh tặng cat tree là khẳng định năng lực live stream của em, trực tiếp chuyển khoản thì nghĩa lý gì chứ. – Giọng của Đan Trúc đột nhiên hạ thấp mấy tông, lại còn kèm theo cả điệu cười thâm nho hết sức. – Muốn anh bao dưỡng em hả?
Lăng Mông rùng mình một cái giống hệt phản ứng lúc trước khi cậu đeo tai nghe nghe được giọng cười khẽ của Mang Thần. Anh ta đột nhiên nói chuyện bằng giọng điệu như thế, ngay cả thẳng nam cũng cảm nhận được sự hấp dẫn trí mạng, thảo nào nhiều fan nữ thanh khống* chưa nhìn thấy mặt Đan Trúc bao giờ cũng đã phát cuồng vì anh ta.
*thanh khống (voice fetish): cuồng giọng nói, có sở thích đặc biệt với những giọng nói quyến rũ hấp dẫn từ tính.
– Nói chưa được ba câu là lại “lái xe”, anh tém tém lại chút được không hả? – Lăng Mông kháng nghị. – Bây giờ cũng có phải đang live stream đâu, xuống xe đi bộ không được hả ba?
– Đừng nói là em nghĩ mỗi khi live stream anh tương tác với em đều là để câu view đó nha?
– Chẳng lẽ không phải? Streamer sắc – tình, giả gay bán hủ, mấy chiêu câu view như thế tui thừa biết.
– Em cũng từng núp trong kênh live stream của anh rồi còn gì, ngoài em ra, em xem anh đã giả gay bán hủ với ai khác chưa?
– Thì với mấy tên hồ bằng cẩu hữu đồng nghiệp ở Đấu Miêu của anh chứ ai… – Lăng Mông mạnh miệng thế thôi chứ đang chột dạ lắm, vì cậu quả thật không thể kể chính xác ra là ai với ai. Hơn nữa với độ nổi tiếng của Mang Thần, anh ta không cần cọ nhiệt với bất cứ ai hết.
Hên là có xiên nướng đến cứu vớt cậu, Lăng Mông nhét một xiên nóng hổi vừa mới được bưng lên vào tay Đan Trúc:
– Ăn ngay cho nóng, nguội rồi mất ngon.
Đây là lần đầu tiên Đan Trúc nhìn thấy Lăng Mông ăn hàng, lần này đúng là bị lượng thức ăn của cậu làm chấn kinh rồi. Thì ra “phần ăn một người” mà Lăng Mông nói không phải khoác lác, mà là cậu đã khiêm tốn lắm rồi đó.
– Thì ra em thực sự ăn được nhiều như vậy, sáng nay anh thấy em mua có một cái bánh bao thôi mà.
– Bánh bao của căn tin 2 đó ba, chẳng lẽ anh ăn được hai cái luôn hả?
– Không ăn được.
Lăng Mông tỏ vẻ “thế mà còn phải hỏi’.
– Em ăn nhiều như vậy mà sao vẫn gầy thế?
– Ý anh nói là tui lùn quá chứ gì? Thực ra ở quê, tui không tính là lùn đâu, ai mà biết ở đây tiêu chuẩn chiều cao của nam sinh bét nhất cũng là mét tám. Anh là người địa phương hả?
– Ừ.
– Chậc. – Lăng Mông tặc lưỡi. – Người Hồ Sóc các anh nhất định là uống thuốc tăng chiều cao mà lớn lên. Đúng rồi, tui có xem clip anh live stream hôm qua, có một đoạn anh phối hợp bao vây siêu hay luôn, tốc độ tay của anh sao mà nhanh được như vậy…?
Lăng Mông mà tám đến game là tinh thần tăng gấp trăm lần, sức mạnh tăng gấp mười lần, gần như có thể tám suốt ba ngày ba đêm không ngừng không nghỉ, hoàn toàn không hề để ý đến có người ngồi cách đó không xa cứ liên tục nhìn qua chỗ cậu.
– Mày xem cái cậu ngồi ở trong góc ấy, có giống cái cậu trong meme sáng nay mày gửi cho tao trên wechat không?
– Úi cha? Hình như giống mày ơi!
– Cậu ta là ai rứa?
– Streamer chuyên live stream game, siêu cấp moe luôn đó mày, không ngờ tụi mình lại được ở gần người thật như vậy á á á!
– Có muốn chụp hình không?
– Chụp kiểu gì?
– Mày qua đây, tao với mày giả bộ selfie…
Ánh mắt Lăng Mông lướt qua, cái miệng đang tám đến quên cả đất trời cũng dừng lại một chút. Đan Trúc thấy vậy, quay đầu lại nhìn theo bản năng thì chỉ nhìn thấy hai nữ sinh đang chụp hình tự sướng.
– Sao vậy? – Đan Trúc hỏi.
– Không có gì.
Chụp hình tự sướng thôi ấy mà, Lăng Mông nghĩ, chắc là do mình đa nghi quá, nghĩ xong lại thao thao bất tuyệt tám tiếp.
– Wow, nam sinh đối diện cậu ấy đẹp trai quá đi! – Nữ sinh vừa chụp vừa kích động khen.
– Chuẩn luôn chuẩn luôn! Mày có chụp được không?
– Không được! Tự nhiên ảnh quay lại làm tao sợ tới mức méo dám động đậy luôn, còn tưởng mình bị ảnh phát hiện nữa chứ.
– Ui chao tiếc quá đi mất…
Hai người xem lại hình đã chụp. Giờ đang là buổi tối, ánh sáng ở quán xiên nướng không được tốt lắm, chỉ chụp được cái mặt mờ mờ của meme với bóng lưng cũng mờ mờ nốt của anh đẹp trai cùng bàn làm hai cô gái hơi hơi thất vọng.
Tác giả :
Dịch Tu La